Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-35
Chương 40: Tay trong tường
Dòng suy nghĩ bị gián đoạn, âm thanh xôn xao trò chuyện từ tầng dưới truyền đến. Cuối giường của tôi hướng ra cửa sổ, chỉ cần bò dậy, ở trên giường kéo rèm cửa ra là có thể nhìn thấy động tĩnh ở tầng dưới.
Tôi nhìn thấy một nhóm nữ sinh vây quanh một góc tường, thỉnh thoảng một số người còn sợ hãi hét lên.
Trong đại học, thời gian tiết học của các chuyên ngành đều khác nhau.
Có một số lớp bảy giờ sáng đã có tiết, phải dậy sớm một chút. Có một số chuyên ngành bắt đầu vào tầm mười một giờ trưa, sáng sớm nhất định có người ngủ muộn.
Trên tầng có người dội nước xuống, còn truyền thêm tiếng tức giận: "Cảm thấy đáng sợ thì đừng nhìn nữa, hét cái mông ấy. Còn cho người ta ngủ nữa không? Còn kêu nữa bà đây sẽ xuống đánh chết mày.''
Cô nữ sinh này mặc dù nó chút hung dữ, nhưng lại nói ra tiếng lòng của tôi.
Có một số nữ sinh thường tương đối tò mò, nhưng sức chịu đựng lại không mạnh. Vừa thích xem, lại không nhịn được hét lên khiến mình sợ hãi muốn chết đi một nửa còn chưa nói, còn khiến người khác không ngủ nướng được.
Sau khi tiếng tức giận này truyền đến, dưới tầng có một số nữ sinh nhát gan lôi kéo nhau, lần lượt sợ hãi rời đi.
Đám đông đã giải tán, có thể nhìn thấy có một người giống nhân viên quét dọn vệ sinh đang cầm chổi đứng tại chỗ, không biết làm sao để nhìn. Ánh nhìn của tôi có chút không rõ, tôi nhìn thấy một thứ dài dài màu đen trên mặt đất, cũng tò mò xỏ dép vào đi ra ban công.
Gió buổi sáng còn hơi se lạnh phả vào mặt.
Tôi nheo mắt nhìn xuống dưới, trên đất trước mắt người dọn vệ sinh đó hình như là một con rắn màu đen đã chết. Rất to, ít nhất cũng phải dài năm mét, thân rắn rộng bằng một ngón tay, vảy đen không đen bóng như trong tưởng tượng mà có cảm giác bong tróc xám xịt.
Người quét dọn vệ sinh suy nghĩ, sau đó vẫn quét xác con rắn đen vào trong thùng rác. Cơ thể con rắn dường như cứng đờ, khi quét giống như một thanh thép vậy, rất khó để quét vào trong.
Nhìn thấy con rắn này, tôi lập tức nhớ đến chuyện xảy ra tối qua, tâm trí chìm vào từng tầng suy tư.
Lúc này đột nhiên có người vỗ vai tôi, tôi như từ một thế giới khác bị kéo lại hiện thực vậy, cả người đều có chút hoang mang.
Một lúc sâu, mới hồi thần lại, quay đầu nhìn Tống Tâm.
“Cậu ngẩn ra cái gì vậy? Tô Mộng, từ sau khi cậu mang âm thai, thì chưa bao giờ dậy sớm như vậy…" Tống Tâm cảm thán một tiếng, cô ấy thấy ánh nhìn của tôi, nhìn xuống dưới tầng.
Thân thể của cô ấy đột nhiên choáng váng, dường như nhìn thấy một chuyện gì đó rất đáng sợ, sau một lúc mới run rẩy nói: "Cậu xem, cậu mau nhìn này, trên tường có phải là có vết nứt không?"
“Vết nứt?"
Tôi có thị lực tốt, nhưng ở độ cao như trên tầng bốn nhìn xuống còn có chút nhìn không rõ. Càng đừng nói đến người có độ loạn thị cao như Tống Tâm, tôi nghi ngờ nói một câu: “Tống Tâm, cậu bị cận nặng như vậy, còn có thể nhìn thấy vết nứt trên tường sao?"
Vừa nói xong, tôi cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.
Mặc dù Tống Tâm bị giãn đồng tử rất nặng, cũng là loạn thị. Nhưng bởi vì tổ tiên của cô ấy là một cao thủ về phong thủy Âm Dương, cho nên trong người cô ấy mới thừa hưởng cái giếng này, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ không sạch sẽ.
Lúc bình thường thì đúng là một khuyết điểm, nhưng trong lúc cần thiết, lại có thể cứu được mạng sống.
Mặc dù có khi Tống Tâm không nhìn được những thứ đồ đó, có điều, bây giờ nếu như cô ấy đã nhìn thấy rồi, vậy vấn đề đã rõ ràng rồi.
Trong vết nứt trên tường đó tuyệt đối có thứ không sạch sẽ.
Ở giữa ký túc xá của tôi và ký túc xá đối diện có một bức tường rất dày, chỉ có một cánh cửa nhỏ có thể đi thông qua.
Bức tường đó rất cũ kỹ, có khi xi măng trên đó nứt ra, có thể nhìn thấy nhưng hình chạm khắc và hoa văn kỳ lạ trên đó.
Có một số người nói trước kia trường học là một lò hỏa táng, bức tường này được các nhà sư xây dựng để trấn áp tà ma gây rồi, cho nên trông dáng vẻ của nó rất kỳ quái. Về sau đổi thành trường học, rất nhiều thứ đã bị phá bỏ, có một số người sợ phá bỏ bức tường này sẽ gây ra phiền phức nên đành giữ lại, cuối cùng chỉ đành dùng xi măng để che đi những hình thù và hoa văn kỳ quái.
Cũng có người nói, nơi này từng là tàn tích của bức tường thành, cũng chính chiến trường. Bức tường ngăn cách đó vừa là thành lũy, vừa có thể bảo vệ trường học bình an.
Tóm lại có rất nhiều truyền thuyết, nhưng không có ai trong số chúng có văn bản chính xác. Nếu như nhất định phải tin một cái, tôi tinh nguyện tin vào điều trước, tôi đã từng nghe ông nội của Tống Tâm nhắc nhở chúng tôi. Nói nhà trường có chính khí, một khi có thứ đồ bẩn thỉu xông vào thì sẽ gây nguy hiểm cho xã hội.
Chỉ có trấn áp những nơi chính khí như trường học và doanh trại, thì mới có thể trấn áp được, nếu không những người ở xung quanh đều sẽ gặp xui xẻo. Cho nên rất nhiều trường học đều là lò hỏa táng, hoặc là bãi tha ma.
Trường học chúng tôi tầng nào cũng có nhà vệ sinh đều ở cùng một vị trí, cùng kích cỡ. Có người không có việc gì làm, đặc biệt buồn chán đi đếm gạch trên mặt đất. Nói chung, ở mỗi tầng khác nhau sẽ có thêm một viên gạch, ai cũng cho rằng đó là sơ suất trong thiết kế. Không ngờ có một tối, tất cả những viên gạch thừa đó đều bị chảy máu. Có người nói những cái nhiều thêm đó không tồn tại, thật ra chúng có liên quan đến địa ngục.
Những lời đồn đại này nghe thì rất đáng sợ, nhưng đều không có người tận mắt nhìn thấy. Cô lao công dưới tầng tiếp tục quét dọn. Quét đến vị trí mà Tống Tâm nhìn, đột nhiên bị dọa sợ, ngồi phịch xuống dưới đất.
Từ trong ánh nắng ban mai sáng sủa, có thể nhìn thấy gương mặt của bà ấy trở nên tại mét: "Có tay, có tay... Cứu với, trong tường này có tay, mau đến đây."
Dòng suy nghĩ bị gián đoạn, âm thanh xôn xao trò chuyện từ tầng dưới truyền đến. Cuối giường của tôi hướng ra cửa sổ, chỉ cần bò dậy, ở trên giường kéo rèm cửa ra là có thể nhìn thấy động tĩnh ở tầng dưới.
Tôi nhìn thấy một nhóm nữ sinh vây quanh một góc tường, thỉnh thoảng một số người còn sợ hãi hét lên.
Trong đại học, thời gian tiết học của các chuyên ngành đều khác nhau.
Có một số lớp bảy giờ sáng đã có tiết, phải dậy sớm một chút. Có một số chuyên ngành bắt đầu vào tầm mười một giờ trưa, sáng sớm nhất định có người ngủ muộn.
Trên tầng có người dội nước xuống, còn truyền thêm tiếng tức giận: "Cảm thấy đáng sợ thì đừng nhìn nữa, hét cái mông ấy. Còn cho người ta ngủ nữa không? Còn kêu nữa bà đây sẽ xuống đánh chết mày.''
Cô nữ sinh này mặc dù nó chút hung dữ, nhưng lại nói ra tiếng lòng của tôi.
Có một số nữ sinh thường tương đối tò mò, nhưng sức chịu đựng lại không mạnh. Vừa thích xem, lại không nhịn được hét lên khiến mình sợ hãi muốn chết đi một nửa còn chưa nói, còn khiến người khác không ngủ nướng được.
Sau khi tiếng tức giận này truyền đến, dưới tầng có một số nữ sinh nhát gan lôi kéo nhau, lần lượt sợ hãi rời đi.
Đám đông đã giải tán, có thể nhìn thấy có một người giống nhân viên quét dọn vệ sinh đang cầm chổi đứng tại chỗ, không biết làm sao để nhìn. Ánh nhìn của tôi có chút không rõ, tôi nhìn thấy một thứ dài dài màu đen trên mặt đất, cũng tò mò xỏ dép vào đi ra ban công.
Gió buổi sáng còn hơi se lạnh phả vào mặt.
Tôi nheo mắt nhìn xuống dưới, trên đất trước mắt người dọn vệ sinh đó hình như là một con rắn màu đen đã chết. Rất to, ít nhất cũng phải dài năm mét, thân rắn rộng bằng một ngón tay, vảy đen không đen bóng như trong tưởng tượng mà có cảm giác bong tróc xám xịt.
Người quét dọn vệ sinh suy nghĩ, sau đó vẫn quét xác con rắn đen vào trong thùng rác. Cơ thể con rắn dường như cứng đờ, khi quét giống như một thanh thép vậy, rất khó để quét vào trong.
Nhìn thấy con rắn này, tôi lập tức nhớ đến chuyện xảy ra tối qua, tâm trí chìm vào từng tầng suy tư.
Lúc này đột nhiên có người vỗ vai tôi, tôi như từ một thế giới khác bị kéo lại hiện thực vậy, cả người đều có chút hoang mang.
Một lúc sâu, mới hồi thần lại, quay đầu nhìn Tống Tâm.
“Cậu ngẩn ra cái gì vậy? Tô Mộng, từ sau khi cậu mang âm thai, thì chưa bao giờ dậy sớm như vậy…" Tống Tâm cảm thán một tiếng, cô ấy thấy ánh nhìn của tôi, nhìn xuống dưới tầng.
Thân thể của cô ấy đột nhiên choáng váng, dường như nhìn thấy một chuyện gì đó rất đáng sợ, sau một lúc mới run rẩy nói: "Cậu xem, cậu mau nhìn này, trên tường có phải là có vết nứt không?"
“Vết nứt?"
Tôi có thị lực tốt, nhưng ở độ cao như trên tầng bốn nhìn xuống còn có chút nhìn không rõ. Càng đừng nói đến người có độ loạn thị cao như Tống Tâm, tôi nghi ngờ nói một câu: “Tống Tâm, cậu bị cận nặng như vậy, còn có thể nhìn thấy vết nứt trên tường sao?"
Vừa nói xong, tôi cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.
Mặc dù Tống Tâm bị giãn đồng tử rất nặng, cũng là loạn thị. Nhưng bởi vì tổ tiên của cô ấy là một cao thủ về phong thủy Âm Dương, cho nên trong người cô ấy mới thừa hưởng cái giếng này, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ không sạch sẽ.
Lúc bình thường thì đúng là một khuyết điểm, nhưng trong lúc cần thiết, lại có thể cứu được mạng sống.
Mặc dù có khi Tống Tâm không nhìn được những thứ đồ đó, có điều, bây giờ nếu như cô ấy đã nhìn thấy rồi, vậy vấn đề đã rõ ràng rồi.
Trong vết nứt trên tường đó tuyệt đối có thứ không sạch sẽ.
Ở giữa ký túc xá của tôi và ký túc xá đối diện có một bức tường rất dày, chỉ có một cánh cửa nhỏ có thể đi thông qua.
Bức tường đó rất cũ kỹ, có khi xi măng trên đó nứt ra, có thể nhìn thấy nhưng hình chạm khắc và hoa văn kỳ lạ trên đó.
Có một số người nói trước kia trường học là một lò hỏa táng, bức tường này được các nhà sư xây dựng để trấn áp tà ma gây rồi, cho nên trông dáng vẻ của nó rất kỳ quái. Về sau đổi thành trường học, rất nhiều thứ đã bị phá bỏ, có một số người sợ phá bỏ bức tường này sẽ gây ra phiền phức nên đành giữ lại, cuối cùng chỉ đành dùng xi măng để che đi những hình thù và hoa văn kỳ quái.
Cũng có người nói, nơi này từng là tàn tích của bức tường thành, cũng chính chiến trường. Bức tường ngăn cách đó vừa là thành lũy, vừa có thể bảo vệ trường học bình an.
Tóm lại có rất nhiều truyền thuyết, nhưng không có ai trong số chúng có văn bản chính xác. Nếu như nhất định phải tin một cái, tôi tinh nguyện tin vào điều trước, tôi đã từng nghe ông nội của Tống Tâm nhắc nhở chúng tôi. Nói nhà trường có chính khí, một khi có thứ đồ bẩn thỉu xông vào thì sẽ gây nguy hiểm cho xã hội.
Chỉ có trấn áp những nơi chính khí như trường học và doanh trại, thì mới có thể trấn áp được, nếu không những người ở xung quanh đều sẽ gặp xui xẻo. Cho nên rất nhiều trường học đều là lò hỏa táng, hoặc là bãi tha ma.
Trường học chúng tôi tầng nào cũng có nhà vệ sinh đều ở cùng một vị trí, cùng kích cỡ. Có người không có việc gì làm, đặc biệt buồn chán đi đếm gạch trên mặt đất. Nói chung, ở mỗi tầng khác nhau sẽ có thêm một viên gạch, ai cũng cho rằng đó là sơ suất trong thiết kế. Không ngờ có một tối, tất cả những viên gạch thừa đó đều bị chảy máu. Có người nói những cái nhiều thêm đó không tồn tại, thật ra chúng có liên quan đến địa ngục.
Những lời đồn đại này nghe thì rất đáng sợ, nhưng đều không có người tận mắt nhìn thấy. Cô lao công dưới tầng tiếp tục quét dọn. Quét đến vị trí mà Tống Tâm nhìn, đột nhiên bị dọa sợ, ngồi phịch xuống dưới đất.
Từ trong ánh nắng ban mai sáng sủa, có thể nhìn thấy gương mặt của bà ấy trở nên tại mét: "Có tay, có tay... Cứu với, trong tường này có tay, mau đến đây."