Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
Edit: SCR0811
Ngày thứ ba Phàn Thần dưỡng thương, vi-rút đã được kiểm soát hoàn toàn, mọi người dần trở về cuộc sống sinh hoạt thường ngày, chợ và trung tâm thương mại từng bước mở cửa trở lại, học sinh cũng có thể tiếp tục đến trường.
Trước cổng nhà trẻ Bắp Rang, từ sáng sớm đã có đông nghịt cha mẹ đưa con tới trường. Giai đoạn giãn cách ở nhà, nhiều bậc phụ huynh đã quá mệt mỏi với mấy đứa nhóc hiếu động nhà mình, giờ cuối cùng cũng được giải thoát, nhiều người vui như tết đến.
"Ở trường nhớ phải ngoan nghe chưa, tan học ba/mẹ tới đón con." Nói xong liền vẫy tay chào tạm biệt, bước đi đầy tiêu sái.
Đám nhóc không mảy may hay biết mình bị ghét bỏ, bị nhốt trong nhà lâu như thế, bọn nó rất nhớ bạn học, giờ được gặp lại, ai nấy đều hớn hở, kéo tay túm chụm, trò chuyện rôm rả suốt cả ngày.
"Bưởi Nhỏ, ba mẹ cậu sao rồi?" Mấy bạn học quan tâm hỏi thăm Bưởi Nhỏ, bởi vì người hôm nay đưa cô bé đến trường không phải ba mẹ cô bé.
"Mẹ tớ đã khỏe rồi, nhưng chú bác sĩ nói phải nằm theo dõi thêm hai ngày nữa mới cho mẹ xuất viện." Bưởi Nhỏ trả lời.
"Vậy thì tốt, tụi tớ còn đang lo cho cậu đó."
"Cảm ơn các cậu. Nhưng tớ không bị bệnh, chú bác sĩ khen tớ rất lợi hại." Bưởi Nhỏ nói giọng kiêu ngạo, cả ba lẫn mẹ đều bị bệnh nằm viện, chỉ có Bưởi Nhỏ là không sao.
Do sợ sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc cô bé nên không ai nói cho Bưởi Nhỏ biết bệnh của ba mẹ cô bé rất nặng, chỉ nói là bị cảm.
Lúc này, một cô gái mặc váy dài màu đen xuất hiện ở cửa nhà trẻ, thấy mấy đứa nhỏ bên trong toàn là con người, phân vân không biết mình có đến nhầm chỗ hay không.
"Tên Cáo chết tiệt, cậu chắc là cậu không nói sai địa chỉ chứ? Ở đây toàn là con người." Cá mập yêu nắm tay Rùa con, gọi điện cho Toàn Tuấn Tài để xác nhận.
"Không sai đâu, chính là nó đó." Toàn Tuấn Tài đang bận tối mặt. Vì để trả ơn, Hiệp hội bắt yêu đã ban hành rất nhiều chính sách ưu đãi cho Yêu tộc, anh đang phải kiểm tra lại từng thứ một, bằng không đợi đến khi cơn cảm kích qua đi, chưa biết chừng mấy ưu đãi này cũng sẽ vụt bay theo gió.
"Không được, bé Rùa nhà tôi phải tới nhà trẻ của Yêu tộc, ở đây thì học được cái quái gì chứ?" Cá Mập yêu lớn tiếng nói.
"Tùy cô." Toàn Tuấn Tài không rảnh đôi co với Cá Mập yêu, trực tiếp ngắt điện thoại.
Cá Mập yêu tức đến muốn đập điện thoại, nhưng nghĩ lại, thứ này khá là thú vị, khoảng thời gian ở trên bờ này cô còn phải nhờ vào nó để giết thời gian, không thể đập được, đành cất lại vào túi.
"Bé Rùa, đi thôi, chúng ta đổi sang nhà trẻ khác." Cá Mập yêu kiên quyết không để bé Rùa nhà cô học ở trường con người. Sau khi về biển, cô nhất định phải tìm lão Rùa cáo trạng cho ra lẽ.
"Ơ kìa, bạn Rùa~~" Bỗng nhiên, một cậu bé mập mạp từ đâu chạy tới, xuất hiện trước mặt Rùa con.
Rùa con chầm chậm ngẩng đầu, lập tức nhận ra. Cậu bé này là một bạn nhỏ con người trong lớp, tuy cô bé chỉ mới đi học có nửa ngày nhưng trí nhớ của bé tốt, nhớ được tất cả mọi người trong lớp.
"Bạn Rùa, lâu rồi không gặp bạn, mình nhớ bạn lắm đó." Cậu bé thân mật kéo tay Rùa con.
Rùa con trừng to mắt, bộ dạng nghi hoặc: Hình như mình chưa từng nói chuyện với cậu này mà, sao cứ tỏ ra là quen thân với mình lắm vậy.
"Bỏ tay ra" Cá Mập yêu vội giật tay Rùa con về, nhìn chằm chằm nhóc mập.
"Bạn Rùa, dì ấy là mẹ của bạn hả? Mẹ bạn đẹp thật~~" Nhóc mập chẳng những không tức mà con bị vẻ đẹp của Cá Mập yêu mê hoặc.
Vẻ lạnh lùng trên mặt Cá Mập yêu dịu lại đôi chút: Thằng nhóc con người này cũng có mắt nhìn đấy.
Mẹ của nhóc mập đi tới, nhìn con nhà mình xong lại nhìn sang Rùa con đang đứa trước mặt cậu bé, nhiệt tình cười nói: "Cô bé này đáng yêu thế. Tiểu Vệ, bạn học của con hả?"
Đến bản thân mẹ Tiểu Vệ cũng không hiểu do đâu mà vừa thấy Rùa Con là mình liền thấy thân thiết như thế.
"Dạ, Bạn Rùa vừa chuyển tới lớp con." Bạn nhỏ Tiểu Vệ lại thân thiết kéo tay Rùa con, rủ rê: "Bạn Rùa, chúng ta cùng vào thôi."
"Ừ" Rùa con gật đầu.
"..." Lời từ chối sắp ra đến miệng của Cá Mập yêu bị khựng lại, cô quay sang hỏi: "Cháu thích chỗ này hả?"
"Dạ" Rùa con lại gật đầu, cô bé đã từng đến đây, cũng không hề thấy bài xích nó chút nào.
"Ừ" Cá Mập Yêu đành thôi. Tạm thời cứ để cô bé học ở đây đã, chờ Yêu vương trở về lại tính tiếp.
Vào nhà trẻ, Rùa con bỗng nhiên rất được hoan nghênh, tất cả những đứa nhóc có biết Rùa con đều chạy tới ân cần hỏi han, còn tặng rất nhiều đồ chơi, đồ ăn vặt mang từ nhà đến. Thoáng chốc, trong ngực Rùa con đã đầy đồ là đồ.
Rùa con ôm đồ ăn vặt, ngơ ngác ngửa đầu, nhìn các bạn nhỏ với vẻ đầy khó hiểu, nếu không vì không cảm nhận được nguy hiểm, lại còn có chút ấm áp, chắc nhóc đã rúc luôn vào mai rồi.
"Ủa, Rùa con, sao cậu ôm theo nhiều đồ ăn vặt thế?" Năm con Cá nhỏ cũng vừa tới trường, thấy trong ngực Rùa con ôm đủ loại đồ ăn vặt.
"Bọn họ... tặng." Rùa con ngơ ngác đáp.
"Tất cả chỗ này luôn hả?" Nhã Nhã ngạc nhiên hỏi.
"Ừ" Rùa con gật đầu.
"Xem ra tất cả mọi người đều thích Rùa con." Tiểu Hải nói.
"Nhiều đồ ăn vặt như vậy, cậu còn được chào đón hơn cả anh Tiểu Thụy nữa đó." Cá béo nói giọng hâm mộ.
"Cho cậu nè." Rùa con nhìn Cá béo, đưa mấy thứ trong ngực ra cho cậu.
"Cảm ơn Rùa con." Cá béo vui vẻ nhận lấy, không chút khách khí.
Chẳng mấy chốc, chuông vào học vang lên. Trong giờ học, hễ là trò chơi phải bắt cặp hoặc chia nhóm, các bạn nhỏ trong lớp đều muốn chung nhóm với Rùa con, khiến năm con Cá con đều ngạc nhiên.
"Rùa con, có phải gần đây cậu ăn phải thứ gì kỳ quái không?" Giờ cơm trưa, Đóa Đóa không nhịn được, kéo tay Rùa con hỏi nhỏ.
"Thứ kỳ quái gì?" Rùa con không hiểu, ngẩng đầu hỏi lại.
"Tỷ như thứ có thể giúp cậu trở nên đáng yêu." Đóa Đóa cảm thán: "Cứ có cảm giác bỗng nhiên cậu rất được chào đón."
"Đúng đó, cậu chỉ vừa chuyển đến, học được nửa buổi thì trường học phải đóng cửa, mọi người cũng đâu thể thân ngay với cậu được." Nhã Nhã cũng ngạc nhiên.
"Tớ cũng không biết." Rùa con cũng rất đau đầu.
"Hay chúng ta thử kiểm tra xem." Cá béo bỗng nói.
"Kiểm tra thế nào?" Cả đám cùng hỏi.
"Mỗi bữa trưa, cô giáo chỉ phát cho mỗi người một quả táo, không thể cho thêm. Rùa con, cậu thử lại đó xin cô xem cô có cho cậu thêm hay không." Cá béo nói.
Rùa con trừng to mắt, tiếp đó, cô bé chuyển ánh nhìn sang cô giáo đang đứng đằng xa, do dự không biết có nên xin thêm một quả hay không.
"Rùa con, con sao thế?" Cô giáo nhận thấy ánh mắt của Rùa con, chủ động đi tới.
"Quả táo, muốn thêm." Rùa con lên tiếng.
"À, con thích ăn táo hả, để cô đi lấy thêm cho con." Nói xong, cô giáo liền đứng lên rời đi, lát sau thì cầm thêm một quả táo khác quay lại.
Cá béo thấy thế, cũng chen miệng: "Cô giáo, con cũng muốn ăn thêm táo."
"Không được, mỗi bạn nhỏ chỉ được ăn một quả thôi." Cô giáo dịu dàng xoa đầu cá béo, tuyệt tình quay đi.
Cả bọn nhìn Rùa con, cùng kêu lên: "Quả nhiên đã ăn phải thứ giúp đáng yêu hơn rồi."
Rùa con trừng to mắt, đưa quả táo vừa nhận được cho bạn: "Cho cậu đó."
Cá béo nhận lấy không chút khách khí, há mồm ngoạm một miếng lớn.
"Rùa con, có phải cậu cũng có khả năng mê hoặc người khác giống anh Tiểu Thụy không?" Tiểu Hải hiếu kỳ hỏi.
"Không có, tớ là Rùa đen, khả năng của tớ là tinh học và bảo vệ." Rùa con nhận được truyền thừa của Lão Rùa nên biết rất rõ năng lực của mình.
"Hay lát nữa chúng ta đi hỏi thầy Quạ đen đi." Nhã Nhã đề nghị.
Cả bọn thấy có lý, vội ăn nhanh cho xong rồi nhân lúc giáo viên không đế ý, chạy đi tìm Quạ đen.
Thời gian nhà trẻ đóng cửa, Bồng Ngôn được dịp thanh nhàn, nhưng thiếu đi tiếng cười đùa cãi nhau của mấy đứa nhỏ, Bồng Ngôn lại thấy nhà trẻ quá vắng lặng, có hơi không quen. Sáng nay, từ sáng sớm nhà trẻ đã bắt đầu ồn ào nhộn nhịp, Bồng Ngôn quen thói giở giọng ghét bỏ, nhưng lại bất ngờ nhận ra, hình như linh khí ở nhà trẻ hôm nay có phần đậm đặc hơn trước.
Chẳng lẽ là do Cáo bạc đã trở lại? Cáo tiên chín đuôi tuy có thiên phú dị bẩm, nhưng hiệu quả cũng đâu thể rõ ràng thế được?
Còn đang suy tư thì năm con Cá con dắt theo Rùa con chạy tới, nhìn Quạ đen núp sau ngọn cây.
Bồng Ngôn cúi đầu, nhìn xuống Rùa con chưa gặp bao giờ, sau đó mới chuyển hướng sang Tiểu Hải, hỏi: "Cậu bị thương?"
Bồng Ngôn nhận thấy yêu lực trên người Tiểu Hải không được ổn định như trước, hẳn là bị thương.
"Dạ, nhưng không sao." Tiểu Hải liếc nhẹ xuống tay trái của mình.
"Sao lại bị thương?" Bồng Ngôn hỏi.
"Đám Sa Sa nhờ tộc Sói giúp đỡ, tên đó có tu vi cấp ba, Tiểu Hải đánh không lại." Nhã Nhã lên án. Đám Sa Sa thật hèn hạ, đánh không lại lại đi nhờ yêu tộc bên ngoài giúp đỡ.
Hậu duệ tộc Sói? Bồng Ngôn gần như đối xử bình đẳng với tất cả yêu con, nhưng trong chuyện đánh nhau, đường đường là đệ tử của Yêu vương sao có thể để thua dưới tay Yêu tộc khác được, có là yêu con tu vi cấp ba cũng không được.
"Để tôi dạy cậu một chiêu, lát về đánh lại trận nữa." Bồng Ngôn nói ngay.
"Vâng thưa thầy." Tiểu Hải cũng không phục, nghe thầy giáo nói thế liền vui sướng đáp lời.
Bồng Ngôn rất vừa lòng với thái độ của Tiểu Hải, lúc này mới chuyển ánh mắt sang Rùa con. Với khả năng của anh, đương nhiên vừa nhìn liền biết ngay bản thể của Rùa con: "Huyền Quy, hiếm đó."
"Con chào thầy." Rùa con cung kính chào hỏi. Trước đó, đám Cá con đã nói với cô bé thầy Quạ đen này là thầy giáo dạy pháp thuật cho bọn họ ở nhà trẻ.
"Năng lực của Huyền Quy là tinh lọc và bảo vệ, hơi thở trên người nhóc rất là tinh thuần." Bồng Ngôn sống ngàn vạn năm, Huyền Quy tuy hiếm nhưng cũng từng gặp được mấy con, chỉ là không có con nào có hơi thở tinh thuần bằng Rùa con trước mắt.
"Đúng rồi, thầy ơi, tụi con tới là muốn hỏi thầy, trên người Rùa con có chỗ nào... không bình thường không? Tự nhiên cậu ấy lại rất được con người yêu thích." Nhã Nhã vội nói.
"Được con người yêu thích?" Bồng Ngôn vỗ cánh, đánh giá thật kỹ Rùa con mới đến. Yêu lực của Rùa con là màu trắng thuần khiết, hơi thở ổn định, là một mầm non rất có tiềm năng. Yêu lực màu trắng ẩn hiện chút ánh vàng nhàn nhạt, đang ngày càng rõ hơn.
Sức mạnh công đức?
Loại sức mạnh công đức này, Bồng Ngôn chỉ từng thấy trên người Phạm Âm thụ.
"Sức mạnh công đức trên người nhóc từ đâu mà ra?" Bồng Ngôn giận dữ. Phải cứu bao nhiêu mạng người mới có được ánh sáng công đức cỡ này?
"Sức mạnh công đức gì?" Rùa con đần mặt.
"..." Cục tức của Bồng Ngôn bị nghẹn lại trong ngực. Chẳng lẽ con nhóc này cứu người còn không tự biết: "Gần đây có phải nhóc đã cứu rất nhiều người không?"
Năm con Cá con nghe được, đều hướng ánh nhìn bội phục về phía Rùa con. Rùa con cứu người, còn cứu rất nhiều người?
"Đâu có, gần đây con toàn ngủ thôi." Rùa con lắc đầu nói.
Bồng Ngôn cũng đau đầu theo. Rùa con vẫn còn là yêu con, sức mạnh cực kỳ yếu, cũng không có khả năng cứu người, thế cái sức mạnh công đức quỷ dị này từ đâu mà ra đây?
"Nhìn này, quả nhiên là các cậu ấy ở đây." Lúc này, bỗng có giọng của một cô bé vang lên.
Đám Cá con quay đầu nhìn sang liền thấy ba bạn nhỏ đang chạy về phía họ, người đi đầu là cô bé mặc quần đỏ, cột tóc đuôi ngựa. Cô bé chạy tới trước mặt mọi người, hào phóng đưa tay: "Chào các cậu, tớ tên Liêu Đình Đình, là người bắt yêu của Huyền Vụ Sơn."
Người bắt yêu? Bồng Ngôn giơ vuốt, ra lệnh cho đám Cá con: "Đánh bọn nó."
Đám nhỏ đồng loạt ngẩng đầu, nhìn Quạ đen, nghiêm túc trả lời: "Cô giáo dạy không được đánh nhau."
"..." Tôi cũng là thầy giáo đó, sao mấy nhóc không nghe lời tôi?
Ngày thứ ba Phàn Thần dưỡng thương, vi-rút đã được kiểm soát hoàn toàn, mọi người dần trở về cuộc sống sinh hoạt thường ngày, chợ và trung tâm thương mại từng bước mở cửa trở lại, học sinh cũng có thể tiếp tục đến trường.
Trước cổng nhà trẻ Bắp Rang, từ sáng sớm đã có đông nghịt cha mẹ đưa con tới trường. Giai đoạn giãn cách ở nhà, nhiều bậc phụ huynh đã quá mệt mỏi với mấy đứa nhóc hiếu động nhà mình, giờ cuối cùng cũng được giải thoát, nhiều người vui như tết đến.
"Ở trường nhớ phải ngoan nghe chưa, tan học ba/mẹ tới đón con." Nói xong liền vẫy tay chào tạm biệt, bước đi đầy tiêu sái.
Đám nhóc không mảy may hay biết mình bị ghét bỏ, bị nhốt trong nhà lâu như thế, bọn nó rất nhớ bạn học, giờ được gặp lại, ai nấy đều hớn hở, kéo tay túm chụm, trò chuyện rôm rả suốt cả ngày.
"Bưởi Nhỏ, ba mẹ cậu sao rồi?" Mấy bạn học quan tâm hỏi thăm Bưởi Nhỏ, bởi vì người hôm nay đưa cô bé đến trường không phải ba mẹ cô bé.
"Mẹ tớ đã khỏe rồi, nhưng chú bác sĩ nói phải nằm theo dõi thêm hai ngày nữa mới cho mẹ xuất viện." Bưởi Nhỏ trả lời.
"Vậy thì tốt, tụi tớ còn đang lo cho cậu đó."
"Cảm ơn các cậu. Nhưng tớ không bị bệnh, chú bác sĩ khen tớ rất lợi hại." Bưởi Nhỏ nói giọng kiêu ngạo, cả ba lẫn mẹ đều bị bệnh nằm viện, chỉ có Bưởi Nhỏ là không sao.
Do sợ sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc cô bé nên không ai nói cho Bưởi Nhỏ biết bệnh của ba mẹ cô bé rất nặng, chỉ nói là bị cảm.
Lúc này, một cô gái mặc váy dài màu đen xuất hiện ở cửa nhà trẻ, thấy mấy đứa nhỏ bên trong toàn là con người, phân vân không biết mình có đến nhầm chỗ hay không.
"Tên Cáo chết tiệt, cậu chắc là cậu không nói sai địa chỉ chứ? Ở đây toàn là con người." Cá mập yêu nắm tay Rùa con, gọi điện cho Toàn Tuấn Tài để xác nhận.
"Không sai đâu, chính là nó đó." Toàn Tuấn Tài đang bận tối mặt. Vì để trả ơn, Hiệp hội bắt yêu đã ban hành rất nhiều chính sách ưu đãi cho Yêu tộc, anh đang phải kiểm tra lại từng thứ một, bằng không đợi đến khi cơn cảm kích qua đi, chưa biết chừng mấy ưu đãi này cũng sẽ vụt bay theo gió.
"Không được, bé Rùa nhà tôi phải tới nhà trẻ của Yêu tộc, ở đây thì học được cái quái gì chứ?" Cá Mập yêu lớn tiếng nói.
"Tùy cô." Toàn Tuấn Tài không rảnh đôi co với Cá Mập yêu, trực tiếp ngắt điện thoại.
Cá Mập yêu tức đến muốn đập điện thoại, nhưng nghĩ lại, thứ này khá là thú vị, khoảng thời gian ở trên bờ này cô còn phải nhờ vào nó để giết thời gian, không thể đập được, đành cất lại vào túi.
"Bé Rùa, đi thôi, chúng ta đổi sang nhà trẻ khác." Cá Mập yêu kiên quyết không để bé Rùa nhà cô học ở trường con người. Sau khi về biển, cô nhất định phải tìm lão Rùa cáo trạng cho ra lẽ.
"Ơ kìa, bạn Rùa~~" Bỗng nhiên, một cậu bé mập mạp từ đâu chạy tới, xuất hiện trước mặt Rùa con.
Rùa con chầm chậm ngẩng đầu, lập tức nhận ra. Cậu bé này là một bạn nhỏ con người trong lớp, tuy cô bé chỉ mới đi học có nửa ngày nhưng trí nhớ của bé tốt, nhớ được tất cả mọi người trong lớp.
"Bạn Rùa, lâu rồi không gặp bạn, mình nhớ bạn lắm đó." Cậu bé thân mật kéo tay Rùa con.
Rùa con trừng to mắt, bộ dạng nghi hoặc: Hình như mình chưa từng nói chuyện với cậu này mà, sao cứ tỏ ra là quen thân với mình lắm vậy.
"Bỏ tay ra" Cá Mập yêu vội giật tay Rùa con về, nhìn chằm chằm nhóc mập.
"Bạn Rùa, dì ấy là mẹ của bạn hả? Mẹ bạn đẹp thật~~" Nhóc mập chẳng những không tức mà con bị vẻ đẹp của Cá Mập yêu mê hoặc.
Vẻ lạnh lùng trên mặt Cá Mập yêu dịu lại đôi chút: Thằng nhóc con người này cũng có mắt nhìn đấy.
Mẹ của nhóc mập đi tới, nhìn con nhà mình xong lại nhìn sang Rùa con đang đứa trước mặt cậu bé, nhiệt tình cười nói: "Cô bé này đáng yêu thế. Tiểu Vệ, bạn học của con hả?"
Đến bản thân mẹ Tiểu Vệ cũng không hiểu do đâu mà vừa thấy Rùa Con là mình liền thấy thân thiết như thế.
"Dạ, Bạn Rùa vừa chuyển tới lớp con." Bạn nhỏ Tiểu Vệ lại thân thiết kéo tay Rùa con, rủ rê: "Bạn Rùa, chúng ta cùng vào thôi."
"Ừ" Rùa con gật đầu.
"..." Lời từ chối sắp ra đến miệng của Cá Mập yêu bị khựng lại, cô quay sang hỏi: "Cháu thích chỗ này hả?"
"Dạ" Rùa con lại gật đầu, cô bé đã từng đến đây, cũng không hề thấy bài xích nó chút nào.
"Ừ" Cá Mập Yêu đành thôi. Tạm thời cứ để cô bé học ở đây đã, chờ Yêu vương trở về lại tính tiếp.
Vào nhà trẻ, Rùa con bỗng nhiên rất được hoan nghênh, tất cả những đứa nhóc có biết Rùa con đều chạy tới ân cần hỏi han, còn tặng rất nhiều đồ chơi, đồ ăn vặt mang từ nhà đến. Thoáng chốc, trong ngực Rùa con đã đầy đồ là đồ.
Rùa con ôm đồ ăn vặt, ngơ ngác ngửa đầu, nhìn các bạn nhỏ với vẻ đầy khó hiểu, nếu không vì không cảm nhận được nguy hiểm, lại còn có chút ấm áp, chắc nhóc đã rúc luôn vào mai rồi.
"Ủa, Rùa con, sao cậu ôm theo nhiều đồ ăn vặt thế?" Năm con Cá nhỏ cũng vừa tới trường, thấy trong ngực Rùa con ôm đủ loại đồ ăn vặt.
"Bọn họ... tặng." Rùa con ngơ ngác đáp.
"Tất cả chỗ này luôn hả?" Nhã Nhã ngạc nhiên hỏi.
"Ừ" Rùa con gật đầu.
"Xem ra tất cả mọi người đều thích Rùa con." Tiểu Hải nói.
"Nhiều đồ ăn vặt như vậy, cậu còn được chào đón hơn cả anh Tiểu Thụy nữa đó." Cá béo nói giọng hâm mộ.
"Cho cậu nè." Rùa con nhìn Cá béo, đưa mấy thứ trong ngực ra cho cậu.
"Cảm ơn Rùa con." Cá béo vui vẻ nhận lấy, không chút khách khí.
Chẳng mấy chốc, chuông vào học vang lên. Trong giờ học, hễ là trò chơi phải bắt cặp hoặc chia nhóm, các bạn nhỏ trong lớp đều muốn chung nhóm với Rùa con, khiến năm con Cá con đều ngạc nhiên.
"Rùa con, có phải gần đây cậu ăn phải thứ gì kỳ quái không?" Giờ cơm trưa, Đóa Đóa không nhịn được, kéo tay Rùa con hỏi nhỏ.
"Thứ kỳ quái gì?" Rùa con không hiểu, ngẩng đầu hỏi lại.
"Tỷ như thứ có thể giúp cậu trở nên đáng yêu." Đóa Đóa cảm thán: "Cứ có cảm giác bỗng nhiên cậu rất được chào đón."
"Đúng đó, cậu chỉ vừa chuyển đến, học được nửa buổi thì trường học phải đóng cửa, mọi người cũng đâu thể thân ngay với cậu được." Nhã Nhã cũng ngạc nhiên.
"Tớ cũng không biết." Rùa con cũng rất đau đầu.
"Hay chúng ta thử kiểm tra xem." Cá béo bỗng nói.
"Kiểm tra thế nào?" Cả đám cùng hỏi.
"Mỗi bữa trưa, cô giáo chỉ phát cho mỗi người một quả táo, không thể cho thêm. Rùa con, cậu thử lại đó xin cô xem cô có cho cậu thêm hay không." Cá béo nói.
Rùa con trừng to mắt, tiếp đó, cô bé chuyển ánh nhìn sang cô giáo đang đứng đằng xa, do dự không biết có nên xin thêm một quả hay không.
"Rùa con, con sao thế?" Cô giáo nhận thấy ánh mắt của Rùa con, chủ động đi tới.
"Quả táo, muốn thêm." Rùa con lên tiếng.
"À, con thích ăn táo hả, để cô đi lấy thêm cho con." Nói xong, cô giáo liền đứng lên rời đi, lát sau thì cầm thêm một quả táo khác quay lại.
Cá béo thấy thế, cũng chen miệng: "Cô giáo, con cũng muốn ăn thêm táo."
"Không được, mỗi bạn nhỏ chỉ được ăn một quả thôi." Cô giáo dịu dàng xoa đầu cá béo, tuyệt tình quay đi.
Cả bọn nhìn Rùa con, cùng kêu lên: "Quả nhiên đã ăn phải thứ giúp đáng yêu hơn rồi."
Rùa con trừng to mắt, đưa quả táo vừa nhận được cho bạn: "Cho cậu đó."
Cá béo nhận lấy không chút khách khí, há mồm ngoạm một miếng lớn.
"Rùa con, có phải cậu cũng có khả năng mê hoặc người khác giống anh Tiểu Thụy không?" Tiểu Hải hiếu kỳ hỏi.
"Không có, tớ là Rùa đen, khả năng của tớ là tinh học và bảo vệ." Rùa con nhận được truyền thừa của Lão Rùa nên biết rất rõ năng lực của mình.
"Hay lát nữa chúng ta đi hỏi thầy Quạ đen đi." Nhã Nhã đề nghị.
Cả bọn thấy có lý, vội ăn nhanh cho xong rồi nhân lúc giáo viên không đế ý, chạy đi tìm Quạ đen.
Thời gian nhà trẻ đóng cửa, Bồng Ngôn được dịp thanh nhàn, nhưng thiếu đi tiếng cười đùa cãi nhau của mấy đứa nhỏ, Bồng Ngôn lại thấy nhà trẻ quá vắng lặng, có hơi không quen. Sáng nay, từ sáng sớm nhà trẻ đã bắt đầu ồn ào nhộn nhịp, Bồng Ngôn quen thói giở giọng ghét bỏ, nhưng lại bất ngờ nhận ra, hình như linh khí ở nhà trẻ hôm nay có phần đậm đặc hơn trước.
Chẳng lẽ là do Cáo bạc đã trở lại? Cáo tiên chín đuôi tuy có thiên phú dị bẩm, nhưng hiệu quả cũng đâu thể rõ ràng thế được?
Còn đang suy tư thì năm con Cá con dắt theo Rùa con chạy tới, nhìn Quạ đen núp sau ngọn cây.
Bồng Ngôn cúi đầu, nhìn xuống Rùa con chưa gặp bao giờ, sau đó mới chuyển hướng sang Tiểu Hải, hỏi: "Cậu bị thương?"
Bồng Ngôn nhận thấy yêu lực trên người Tiểu Hải không được ổn định như trước, hẳn là bị thương.
"Dạ, nhưng không sao." Tiểu Hải liếc nhẹ xuống tay trái của mình.
"Sao lại bị thương?" Bồng Ngôn hỏi.
"Đám Sa Sa nhờ tộc Sói giúp đỡ, tên đó có tu vi cấp ba, Tiểu Hải đánh không lại." Nhã Nhã lên án. Đám Sa Sa thật hèn hạ, đánh không lại lại đi nhờ yêu tộc bên ngoài giúp đỡ.
Hậu duệ tộc Sói? Bồng Ngôn gần như đối xử bình đẳng với tất cả yêu con, nhưng trong chuyện đánh nhau, đường đường là đệ tử của Yêu vương sao có thể để thua dưới tay Yêu tộc khác được, có là yêu con tu vi cấp ba cũng không được.
"Để tôi dạy cậu một chiêu, lát về đánh lại trận nữa." Bồng Ngôn nói ngay.
"Vâng thưa thầy." Tiểu Hải cũng không phục, nghe thầy giáo nói thế liền vui sướng đáp lời.
Bồng Ngôn rất vừa lòng với thái độ của Tiểu Hải, lúc này mới chuyển ánh mắt sang Rùa con. Với khả năng của anh, đương nhiên vừa nhìn liền biết ngay bản thể của Rùa con: "Huyền Quy, hiếm đó."
"Con chào thầy." Rùa con cung kính chào hỏi. Trước đó, đám Cá con đã nói với cô bé thầy Quạ đen này là thầy giáo dạy pháp thuật cho bọn họ ở nhà trẻ.
"Năng lực của Huyền Quy là tinh lọc và bảo vệ, hơi thở trên người nhóc rất là tinh thuần." Bồng Ngôn sống ngàn vạn năm, Huyền Quy tuy hiếm nhưng cũng từng gặp được mấy con, chỉ là không có con nào có hơi thở tinh thuần bằng Rùa con trước mắt.
"Đúng rồi, thầy ơi, tụi con tới là muốn hỏi thầy, trên người Rùa con có chỗ nào... không bình thường không? Tự nhiên cậu ấy lại rất được con người yêu thích." Nhã Nhã vội nói.
"Được con người yêu thích?" Bồng Ngôn vỗ cánh, đánh giá thật kỹ Rùa con mới đến. Yêu lực của Rùa con là màu trắng thuần khiết, hơi thở ổn định, là một mầm non rất có tiềm năng. Yêu lực màu trắng ẩn hiện chút ánh vàng nhàn nhạt, đang ngày càng rõ hơn.
Sức mạnh công đức?
Loại sức mạnh công đức này, Bồng Ngôn chỉ từng thấy trên người Phạm Âm thụ.
"Sức mạnh công đức trên người nhóc từ đâu mà ra?" Bồng Ngôn giận dữ. Phải cứu bao nhiêu mạng người mới có được ánh sáng công đức cỡ này?
"Sức mạnh công đức gì?" Rùa con đần mặt.
"..." Cục tức của Bồng Ngôn bị nghẹn lại trong ngực. Chẳng lẽ con nhóc này cứu người còn không tự biết: "Gần đây có phải nhóc đã cứu rất nhiều người không?"
Năm con Cá con nghe được, đều hướng ánh nhìn bội phục về phía Rùa con. Rùa con cứu người, còn cứu rất nhiều người?
"Đâu có, gần đây con toàn ngủ thôi." Rùa con lắc đầu nói.
Bồng Ngôn cũng đau đầu theo. Rùa con vẫn còn là yêu con, sức mạnh cực kỳ yếu, cũng không có khả năng cứu người, thế cái sức mạnh công đức quỷ dị này từ đâu mà ra đây?
"Nhìn này, quả nhiên là các cậu ấy ở đây." Lúc này, bỗng có giọng của một cô bé vang lên.
Đám Cá con quay đầu nhìn sang liền thấy ba bạn nhỏ đang chạy về phía họ, người đi đầu là cô bé mặc quần đỏ, cột tóc đuôi ngựa. Cô bé chạy tới trước mặt mọi người, hào phóng đưa tay: "Chào các cậu, tớ tên Liêu Đình Đình, là người bắt yêu của Huyền Vụ Sơn."
Người bắt yêu? Bồng Ngôn giơ vuốt, ra lệnh cho đám Cá con: "Đánh bọn nó."
Đám nhỏ đồng loạt ngẩng đầu, nhìn Quạ đen, nghiêm túc trả lời: "Cô giáo dạy không được đánh nhau."
"..." Tôi cũng là thầy giáo đó, sao mấy nhóc không nghe lời tôi?