Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Edit: SCR0811
Chẳng mấy chốc, tổ nghiên cứu vắc-xin công bố tin tức đã điều chế thành công vắc-xin phòng bệnh. Vắc-xin đã có, việc đánh bại dịch bệnh chỉ là vấn đề thời gian.
Nhờ quần chúng nhân dân chủ động hợp tác, các ban ngành có liên quan làm việc có hiệu quả, cộng thêm gió của Phàn Thần và các Yêu tộc phụ giúp tinh lọc môi trường chung quanh, tình hình dịch bệnh ít nhiều đã được kiểm soát. Trừ những ca bị nhiễm lúc dịch vừa nổ ra, số ca bệnh mới đã giảm xuống đáng kể. Lòng người được trấn an, nhà hàng, khách sạn cũng lục tục mở cửa trở lại. Người ra đường tuy vẫn đeo khẩu trang nhưng dòng người đã ngày một đông lên.
Sau thời gian dài bị cách ly, tình hình dịch bệnh cuối cùng đã ổn, con người cũng được tự do đi lại. Nhờ đó, họ càng biết quý trọng tự do, quý trọng mạng sống, quý trọng bầu không khí trong lành quanh mình.
"Tiến sĩ Ngô, quá trình điều chế vắc-xin lần này nhanh hơn ba mươi năm trước rất nhiều, xin hỏi nguyên nhân do đâu?" Trên màn hình lớn trong trung tâm thương mại đang phát bản tin phỏng vấn chuyên gia nghiên cứu của tổ điều chế vắc-xin.
"Sở dĩ việc điều chế vắc-xin lần này thuận lợi như thế, chủ yếu có hai nguyên nhân. Thứ nhất, vi-rút gây bệnh được phát hiện nhanh. Ba mươi năm trước, chúng tôi phải mất tới ba tháng mới tìm được vi-rút gây bệnh, lần này chỉ mất khoảng 1 tuần. Thứ hai, là do thiên nhiên rủ lòng thương."
"Thế nào là thiên nhiên rủ lòng thương?" Phóng viên khó hiểu, hỏi lại.
Cả những người xem chương trình cũng đồng loạt thắc mắc.
"Bởi vì, chất ức chế sự nhân lên của vi-rut được tìm thấy trong chính những mẫu bệnh phẩm, từ đó chúng tôi mới điều chế được vắc-xin." Tiến sĩ Ngô cảm thán: "Tuy chúng tôi không biết chất đó sinh ra từ đâu nhưng có thể khẳng định, nó đến từ đại dương. Con người làm ô nhiễm đại dương, làm cho cá bị nhiễm độc, nhưng đại dương lại sinh ra vật chất có thể chữa khỏi dịch bệnh. Chẳng lẽ, đây không phải là thiên nhiên rủ lòng thương hay sao?"
Câu nói của tiến sĩ Ngô khiến cho tất cả người xem đều lặng người.
"Dịch bệnh lần này, là lời giáo huấn của tự nhiên dành cho chúng ta. Nhưng thiên nhiên chưa bao giờ đuổi cùng giết tận, vậy nên, chúng ta phải tự lấy đó làm bài học. Nhân đây, tôi muốn nhắn nhủ tới mọi người, xin hãy bảo vệ thiên nhiên, bảo vệ môi trường sống chung quanh ta, từ ngọn cỏ, cành cây." MC trịnh trọng cất lời.
"Mẹ, chúng ta đi mua hoa đi, con muốn trồng thật nhiều cây trong sân." Có bạn nhỏ nói với người nhà.
"Được, chúng ta đi mua."
"Quản lý Hoàng phải không? Thiết bị lọc chất thải dành cho nhà xưởng mà cậu nói lúc trước, tôi đã nói với bên tài vụ, cậu cứ mua đi, mua loại tốt nhất. Chừng nào lắp xong hệ thống lọc sẽ mở lại nhà máy." Chủ nhà xưởng nói.
"Tôi biết rồi ông chủ, tôi sẽ đi làm ngay."
"Soạn công văn, bắt đầu từ tháng này, kiểm tra tiêu chuẩn bảo vệ môi trường của các xí nghiệp sản xuất trên toàn tỉnh, không đúng qui cách thì đình chỉ kinh doanh để chỉnh đốn và cải cách, nếu vẫn không đủ tiêu chuẩn thì trực tiếp niêm phong." Một chủ tịch tỉnh ra lệnh.
...
Từng ngóc ngách trên thế giới đều đang lặng lẽ thay đổi. Tuy chỉ mới tiến hành, chưa thu được kết quả gì, nhưng những thay đổi này, tích tiểu sẽ thành đại.
Hôm ấy, trận gió ấm thổi suốt mười ngày cuối cùng cũng dừng. Mễ Uyển hớn hở đứng dậy. Cô biết Phàn Thần sắp về, vui đến mức muốn lập tức trèo tường sang sân nhà kế bên. Nhưng vừa dợm bước, cô đột nhiên dừng lại.
Mình còn mặt mũi nào để gặp Phàn Thần.
Mễ Uyển cắn răng, tay nắm chặt, đưa lưng về phía cửa sổ, cả người trượt dài xuống đất.
"Ting~~"
Di động báo có tin nhắn, Mễ Uyển sáng mắt, vội với lấy điện thoại, mở ra xem. Sau khi thấy tên người gửi, tia sáng trong mắt Mễ Uyển nhạt đi.
Ông Ngụy: Chưởng môn, Hiệp hội bắt yêu đã công bố phương pháp chữa trị yêu độc, hiện có hơn một nữa số người bắt yêu đồng ý theo học.
Do trong dịch bệnh lần này, yêu tộc đã giúp đỡ con người rất nhiều nên cũng không mấy ngạc nhiên khi người bắt yêu chịu giúp yêu tộc.
Mễ Uyển: Không phải tôi đã yêu cầu tất cả mọi người đều phải học sao?
Ông Ngụy: Chưởng môn, khúc mắc giữa hai tộc không chỉ ngày một ngày hai, chuyện chữa trị yêu tộc vẫn nên tự nguyện thì hơn. Nếu người bắt yêu bị ép phải làm, yêu tộc cũng không an tâm cho được. Tôi và hội trưởng Dịch đã thương lượng với nhau là sẽ áp dụng nguyên tắc đăng ký tự nguyện. Ít nhất, tất cả những người đăng ký đều thật lòng muốn giúp yêu tộc chữa bệnh.
Mễ Uyển ngẫm nghĩ, cảm thấy phương án của ông Ngụy quả thật chu toàn nên cũng tán thành: Được, nhưng tôi nghĩ phương pháp chữa trị yêu độc nên được đưa vào sách giáo khoa dành cho người bắt yêu. Thế hệ người bắt yêu sau này đều phải học.
Ông Ngụy: Được
"Cảm ơn~~" Bỗng, giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên từ đỉnh đầu Mễ Uyển.
Mễ Uyển đờ người, tay bất giác bấu chặt điện thoại khiến các đột ngón tay đều trắng bệch. Cô phải gắng hết sức lực để kiềm chế bản thân không ngẩng đầu lên.
"Sao thế? Anh đi lâu vậy mà em không muốn gặp anh sao?" Phàn Thần cười khẽ, nhìn cô gái đang cúi gằm mặt trước mắt.
Mễ Uyển lắc đầu nguầy nguậy, nhưng vẫn sống chết không chịu ngẩng lên.
"Lần tinh lọc mầm bệnh này, anh bị thương rất nặng." Phàn Thần thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt cô gái.
Mễ Uyển thẳng lưng, cảm giác áy náy cuộn trào mãnh liệt.
"Vốn dĩ, anh định sẽ tìm một chỗ để dưỡng thương trước rồi mới đến gặp em. Nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại thấy mình không nên làm vậy, anh phải để em nhìn thấy vết thương của anh, để em biết anh rất tốt với em, để sau này em không nỡ bỏ rơi anh." Phàn Thần vươn tay, nhè nhẹ nâng cằm cô gái.
Gương mặt Mễ Uyển dần lộ ra, nước mắt giàn giụa, mắt đỏ ngầu. Phàn Thần nhìn mà đau lòng.
Vừa ngẩng đầu, hai mắt của Mễ Uyển không kiềm được mà dán chặt vào ngực Phàn Thần. Quả nhiên, cái động đó đã to hơn lần trước. Mễ Uyển cảm giác như bị người đâm một kiếm vào ngực.
"Khóc đi." Phàn Thần thở dài. Trước khi đến đây, anh đã chuẩn bị mấy câu văn vẻ để giảm bớt áy náy trong lòng Mễ Uyển, nhưng khi thấy được biểu cảm lúc này của Mễ Uyển, anh biết, điều cô cần nhất lúc này là khóc cho thật đã.
Anh bế cô lên, đặt cô vào lòng mình.
"Hu hu hu..." Mễ Uyển không khống chế được nữa, òa khóc nức nở: "Vết thương của anh, vết thương của anh, hu hu..."
"Không sao, nghỉ ngơi một thời gian là ổn thôi. Mỗi năm hiến tế anh đều thế cả mà."
"Nhưng sau hiến tế, thiên nhiên sẽ hồi đáp lại cho anh. Còn lúc này thì sao? Có không?" Mễ Uyển hỏi.
Phàn Thần im lặng, không trả lời. Gió lần này không thổi với mục đích giúp vạn vật sinh sôi, hoa cỏ không đâm chồi nảy lộc nên cũng đâu thể hồi đáp lại cho anh.
"Năm trăm năm, suốt năm trăm năm vết thương của anh mới to chừng nắm tay, lại vì một câu của em, chỉ vì một câu của em, tạo thành thương tổn bằng với năm trăm năm gộp lại."
"Nói bừa, nhiều lắm cũng chỉ hai trăm năm." Phàn Thần phản bác.
"Chúng ta biết nhau bao lâu? Em đã, em đã..." Thế gian có hàng tỉ tỉ con người, mất năm trăm năm mới khiến Phàn Thần bị thương đến như vậy. Còn cô, chỉ mình cô, chỉ dùng nửa năm, chỉ với một câu.
Phàn Thần định để Mễ Uyển tự mình nói hết ra những áy náy trong lòng, thế sẽ khiến cô nhẹ lòng hơn. Nhưng càng nghe, anh càng không nỡ. Anh ngăn cản: "Em khoan nói đã, để anh nói."
"Em không sai, nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ làm giống em. Kỳ thật, lúc đầu anh dung túng cho em, ra sức giúp em cũng vì em có thể chữa bệnh cho yêu tộc thôi." Phàn Thần nói không sai. Lúc vừa quen nhau không lâu, Mễ Uyển chẳng những nhìn thấy vết thương trên ngực anh mà còn tuyên bố sẽ giúp anh chữa trị. Chính từ lúc đó, anh bắt đầu sinh lòng tò mò với Mễ Uyển. Cũng vì nguyên nhân đó, anh mới có thể để một người bắt yêu từng bước tiến vào cuộc sống của mình, với một thái độ cực kỳ kiên nhẫn.
"Sau đó, em chữa khỏi yêu độc cho Chim sẻ tinh, ngăn Ưng con bùng nổ, rồi cả chuyện của Cẩu yêu nữa." Phàn Thần nhớ lại: "Lúc ấy, anh đã nghĩ, người bắt yêu này có thể chữa khỏi yêu độc mà không y sư nào trong yêu tộc làm được, mình nhất định phải nghĩ cách để người này chữa hết yêu độc cho tộc."
"Nhưng sao lúc đó anh không trực tiếp hỏi ý em." Mễ Uyển nói.
"Vì lúc đó chúng ta chưa phải người yêu, nếu là hiện tại, anh chắc chắn sẽ mở miệng hỏi thẳng." Phàn Thần nói chắc như đinh đóng cột.
Mễ Uyển không biết Phàn Thần có làm vậy thật hay không, nhưng sau khi nghe xong, lòng cô đã nhẹ hơn nhiều.
"Anh còn đang cân nhắc phải làm cách nào để em chịu chữa trị yêu độc cho yêu tộc thì em đã chủ động mở phòng khám thú y, không tiếc đối đầu với cả hiệp hội bắt yêu cũng muốn giúp đỡ yêu tộc. Lúc đó, anh vô cùng vô sướng." Phàn Thần nói.
"Nhưng.... em làm thế là vì kiếm tiền."
"Tiền ăn vặt một tháng của em còn chưa tới mấy ngàn, mỗi con yêu một trăm vạn, em kiếm nhiều tiền như thế lại không xài, ngày nào cũng chăm chỉ chạy tới phòng khám, cả ngày lễ tết cũng không nghỉ?" Phàn Thần hỏi: "Anh biết, lúc đó em không hoàn toàn tin vào những lời anh nói, nhưng em cũng muốn cứu nhiều yêu hơn nên mới làm vậy đúng không?"
Mễ Uyển tựa vào ngực Phàn Thần, không nói gì.
"Em là người bắt yêu, làm được như thế cho yêu tộc đã tốt lắm rồi." Phàn Thần khẳng định.
"Nhưng... Nhưng em vẫn chưa đủ tin tưởng vào anh, em vẫn dè chừng nhiều thứ, không như anh, có thể hy sinh cả bản thân để giúp đỡ con người." Mễ Uyển nói.
"Chúng ta khác nhau. Anh sống lâu, đã từng chứng kiến những chuyện người thường không cách nào lý giải được. Những chuyện em còn hoài nghi, chưa chắc chắn thì anh đã được tận mắt chứng kiến, vậy nên, có những chuyện anh có thể thoải mái mà làm, còn em lại không thể. Là một người bắt yêu, sứ mệnh của em là đề phòng yêu tộc, bảo vệ loài người. Em có thể làm được đến vậy đã tốt lắm rồi." Phàn Thần nói thật lòng: "Hơn nữa, vừa nãy anh thấy em vì anh mà định truyền thụ lại cách chữa trị yêu độc, còn muốn ép mỗi một người bắt yêu đều phải học. Cứ thế thì yêu tộc tụi anh không còn phải buồn lo chuyện yêu độc nữa."
"Nhưng những chuyện em làm đều không gây hại gì đến em, còn anh..." Mễ Uyển chạm nhẹ lên vết thương của Phàn Thần, mắt lại lần nữa đỏ lên: "Vốn dĩ em còn muốn chữa khỏi vết thương cho anh."
"Anh lại không muốn em chữa khỏi vết thương cho anh." Phàn Thần cười khổ: "Anh hy vọng vết thương này, dù trăm năm nữa cũng không lành."
"Vì sao?" Mễ Uyển hỏi giọng khó hiểu.
"Anh là Kiến Mộc." Phàn Thần nói.
Mễ Uyển kinh ngạc, đứng bật dậy nhìn Phàn Thần: "Không thể nào! Kiến Mộc trong truyền thuyết là thánh mộc không thể hóa hình, nếu anh là Kiến Mộc, sao có thể hóa thành hình người?"
"Đúng là bình thường anh không thể hóa thành hình người, bởi vì sức mạnh của anh quá lớn, chỉ có thể chìm sâu vào giấc ngủ, điều khiển sự vận hành của thời tiết." Phàn Thần giải thích: "Anh là yêu tộc bất tử duy nhất trong trời đất, nhưng sự tồn tại của anh lại chẳng khác gì đã chết, chỉ khi nhân gian gặp phải biến cố, như khi yêu tộc sắp bị diệt hay hệ sinh thái tiêu vong, anh mới được dịp tỉnh thức, hóa thành hình người, đi vào nhân gian. Sự tồn tại của anh là để cứu rỗi, thế nên, cứu giúp loài người cũng là trách nhiệm của anh."
"Vậy nếu vết thương của anh lành lại, hệ sinh thái cũng được phục hồi..." Mễ Uyển không dám nghĩ tiếp.
"Anh sẽ lại chìm vào giấc ngủ, đến khi đại nạn tiếp theo xảy đến." Phàn Thần cười khổ.
"Vậy... vậy anh..." Mễ Uyển kéo tay áo Phàn Thần, sốt ruột muốn nói gì đó.
"Đừng lo. Tuổi thọ của con người tụi em cũng chỉ khoảng trăm năm, lần thức tỉnh này của anh được vậy là đã rất lâu rồi." Phàn Thần cười nói: "Với lại, nếu em không còn, anh không chìm vào giấc ngủ sẽ phải sống rất cô độc. Uyển Uyển, anh tính thử rồi, hẳn là anh có thể kiên trì thêm một trăm năm, em có thể sống đến một trăm hai mươi tuổi không?"
"Em sẽ cố~~" Mễ Uyển trả lời.
"Hứa rồi đấy." Phàn Thần vui vẻ ước hẹn.
Chẳng mấy chốc, tổ nghiên cứu vắc-xin công bố tin tức đã điều chế thành công vắc-xin phòng bệnh. Vắc-xin đã có, việc đánh bại dịch bệnh chỉ là vấn đề thời gian.
Nhờ quần chúng nhân dân chủ động hợp tác, các ban ngành có liên quan làm việc có hiệu quả, cộng thêm gió của Phàn Thần và các Yêu tộc phụ giúp tinh lọc môi trường chung quanh, tình hình dịch bệnh ít nhiều đã được kiểm soát. Trừ những ca bị nhiễm lúc dịch vừa nổ ra, số ca bệnh mới đã giảm xuống đáng kể. Lòng người được trấn an, nhà hàng, khách sạn cũng lục tục mở cửa trở lại. Người ra đường tuy vẫn đeo khẩu trang nhưng dòng người đã ngày một đông lên.
Sau thời gian dài bị cách ly, tình hình dịch bệnh cuối cùng đã ổn, con người cũng được tự do đi lại. Nhờ đó, họ càng biết quý trọng tự do, quý trọng mạng sống, quý trọng bầu không khí trong lành quanh mình.
"Tiến sĩ Ngô, quá trình điều chế vắc-xin lần này nhanh hơn ba mươi năm trước rất nhiều, xin hỏi nguyên nhân do đâu?" Trên màn hình lớn trong trung tâm thương mại đang phát bản tin phỏng vấn chuyên gia nghiên cứu của tổ điều chế vắc-xin.
"Sở dĩ việc điều chế vắc-xin lần này thuận lợi như thế, chủ yếu có hai nguyên nhân. Thứ nhất, vi-rút gây bệnh được phát hiện nhanh. Ba mươi năm trước, chúng tôi phải mất tới ba tháng mới tìm được vi-rút gây bệnh, lần này chỉ mất khoảng 1 tuần. Thứ hai, là do thiên nhiên rủ lòng thương."
"Thế nào là thiên nhiên rủ lòng thương?" Phóng viên khó hiểu, hỏi lại.
Cả những người xem chương trình cũng đồng loạt thắc mắc.
"Bởi vì, chất ức chế sự nhân lên của vi-rut được tìm thấy trong chính những mẫu bệnh phẩm, từ đó chúng tôi mới điều chế được vắc-xin." Tiến sĩ Ngô cảm thán: "Tuy chúng tôi không biết chất đó sinh ra từ đâu nhưng có thể khẳng định, nó đến từ đại dương. Con người làm ô nhiễm đại dương, làm cho cá bị nhiễm độc, nhưng đại dương lại sinh ra vật chất có thể chữa khỏi dịch bệnh. Chẳng lẽ, đây không phải là thiên nhiên rủ lòng thương hay sao?"
Câu nói của tiến sĩ Ngô khiến cho tất cả người xem đều lặng người.
"Dịch bệnh lần này, là lời giáo huấn của tự nhiên dành cho chúng ta. Nhưng thiên nhiên chưa bao giờ đuổi cùng giết tận, vậy nên, chúng ta phải tự lấy đó làm bài học. Nhân đây, tôi muốn nhắn nhủ tới mọi người, xin hãy bảo vệ thiên nhiên, bảo vệ môi trường sống chung quanh ta, từ ngọn cỏ, cành cây." MC trịnh trọng cất lời.
"Mẹ, chúng ta đi mua hoa đi, con muốn trồng thật nhiều cây trong sân." Có bạn nhỏ nói với người nhà.
"Được, chúng ta đi mua."
"Quản lý Hoàng phải không? Thiết bị lọc chất thải dành cho nhà xưởng mà cậu nói lúc trước, tôi đã nói với bên tài vụ, cậu cứ mua đi, mua loại tốt nhất. Chừng nào lắp xong hệ thống lọc sẽ mở lại nhà máy." Chủ nhà xưởng nói.
"Tôi biết rồi ông chủ, tôi sẽ đi làm ngay."
"Soạn công văn, bắt đầu từ tháng này, kiểm tra tiêu chuẩn bảo vệ môi trường của các xí nghiệp sản xuất trên toàn tỉnh, không đúng qui cách thì đình chỉ kinh doanh để chỉnh đốn và cải cách, nếu vẫn không đủ tiêu chuẩn thì trực tiếp niêm phong." Một chủ tịch tỉnh ra lệnh.
...
Từng ngóc ngách trên thế giới đều đang lặng lẽ thay đổi. Tuy chỉ mới tiến hành, chưa thu được kết quả gì, nhưng những thay đổi này, tích tiểu sẽ thành đại.
Hôm ấy, trận gió ấm thổi suốt mười ngày cuối cùng cũng dừng. Mễ Uyển hớn hở đứng dậy. Cô biết Phàn Thần sắp về, vui đến mức muốn lập tức trèo tường sang sân nhà kế bên. Nhưng vừa dợm bước, cô đột nhiên dừng lại.
Mình còn mặt mũi nào để gặp Phàn Thần.
Mễ Uyển cắn răng, tay nắm chặt, đưa lưng về phía cửa sổ, cả người trượt dài xuống đất.
"Ting~~"
Di động báo có tin nhắn, Mễ Uyển sáng mắt, vội với lấy điện thoại, mở ra xem. Sau khi thấy tên người gửi, tia sáng trong mắt Mễ Uyển nhạt đi.
Ông Ngụy: Chưởng môn, Hiệp hội bắt yêu đã công bố phương pháp chữa trị yêu độc, hiện có hơn một nữa số người bắt yêu đồng ý theo học.
Do trong dịch bệnh lần này, yêu tộc đã giúp đỡ con người rất nhiều nên cũng không mấy ngạc nhiên khi người bắt yêu chịu giúp yêu tộc.
Mễ Uyển: Không phải tôi đã yêu cầu tất cả mọi người đều phải học sao?
Ông Ngụy: Chưởng môn, khúc mắc giữa hai tộc không chỉ ngày một ngày hai, chuyện chữa trị yêu tộc vẫn nên tự nguyện thì hơn. Nếu người bắt yêu bị ép phải làm, yêu tộc cũng không an tâm cho được. Tôi và hội trưởng Dịch đã thương lượng với nhau là sẽ áp dụng nguyên tắc đăng ký tự nguyện. Ít nhất, tất cả những người đăng ký đều thật lòng muốn giúp yêu tộc chữa bệnh.
Mễ Uyển ngẫm nghĩ, cảm thấy phương án của ông Ngụy quả thật chu toàn nên cũng tán thành: Được, nhưng tôi nghĩ phương pháp chữa trị yêu độc nên được đưa vào sách giáo khoa dành cho người bắt yêu. Thế hệ người bắt yêu sau này đều phải học.
Ông Ngụy: Được
"Cảm ơn~~" Bỗng, giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên từ đỉnh đầu Mễ Uyển.
Mễ Uyển đờ người, tay bất giác bấu chặt điện thoại khiến các đột ngón tay đều trắng bệch. Cô phải gắng hết sức lực để kiềm chế bản thân không ngẩng đầu lên.
"Sao thế? Anh đi lâu vậy mà em không muốn gặp anh sao?" Phàn Thần cười khẽ, nhìn cô gái đang cúi gằm mặt trước mắt.
Mễ Uyển lắc đầu nguầy nguậy, nhưng vẫn sống chết không chịu ngẩng lên.
"Lần tinh lọc mầm bệnh này, anh bị thương rất nặng." Phàn Thần thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt cô gái.
Mễ Uyển thẳng lưng, cảm giác áy náy cuộn trào mãnh liệt.
"Vốn dĩ, anh định sẽ tìm một chỗ để dưỡng thương trước rồi mới đến gặp em. Nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại thấy mình không nên làm vậy, anh phải để em nhìn thấy vết thương của anh, để em biết anh rất tốt với em, để sau này em không nỡ bỏ rơi anh." Phàn Thần vươn tay, nhè nhẹ nâng cằm cô gái.
Gương mặt Mễ Uyển dần lộ ra, nước mắt giàn giụa, mắt đỏ ngầu. Phàn Thần nhìn mà đau lòng.
Vừa ngẩng đầu, hai mắt của Mễ Uyển không kiềm được mà dán chặt vào ngực Phàn Thần. Quả nhiên, cái động đó đã to hơn lần trước. Mễ Uyển cảm giác như bị người đâm một kiếm vào ngực.
"Khóc đi." Phàn Thần thở dài. Trước khi đến đây, anh đã chuẩn bị mấy câu văn vẻ để giảm bớt áy náy trong lòng Mễ Uyển, nhưng khi thấy được biểu cảm lúc này của Mễ Uyển, anh biết, điều cô cần nhất lúc này là khóc cho thật đã.
Anh bế cô lên, đặt cô vào lòng mình.
"Hu hu hu..." Mễ Uyển không khống chế được nữa, òa khóc nức nở: "Vết thương của anh, vết thương của anh, hu hu..."
"Không sao, nghỉ ngơi một thời gian là ổn thôi. Mỗi năm hiến tế anh đều thế cả mà."
"Nhưng sau hiến tế, thiên nhiên sẽ hồi đáp lại cho anh. Còn lúc này thì sao? Có không?" Mễ Uyển hỏi.
Phàn Thần im lặng, không trả lời. Gió lần này không thổi với mục đích giúp vạn vật sinh sôi, hoa cỏ không đâm chồi nảy lộc nên cũng đâu thể hồi đáp lại cho anh.
"Năm trăm năm, suốt năm trăm năm vết thương của anh mới to chừng nắm tay, lại vì một câu của em, chỉ vì một câu của em, tạo thành thương tổn bằng với năm trăm năm gộp lại."
"Nói bừa, nhiều lắm cũng chỉ hai trăm năm." Phàn Thần phản bác.
"Chúng ta biết nhau bao lâu? Em đã, em đã..." Thế gian có hàng tỉ tỉ con người, mất năm trăm năm mới khiến Phàn Thần bị thương đến như vậy. Còn cô, chỉ mình cô, chỉ dùng nửa năm, chỉ với một câu.
Phàn Thần định để Mễ Uyển tự mình nói hết ra những áy náy trong lòng, thế sẽ khiến cô nhẹ lòng hơn. Nhưng càng nghe, anh càng không nỡ. Anh ngăn cản: "Em khoan nói đã, để anh nói."
"Em không sai, nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ làm giống em. Kỳ thật, lúc đầu anh dung túng cho em, ra sức giúp em cũng vì em có thể chữa bệnh cho yêu tộc thôi." Phàn Thần nói không sai. Lúc vừa quen nhau không lâu, Mễ Uyển chẳng những nhìn thấy vết thương trên ngực anh mà còn tuyên bố sẽ giúp anh chữa trị. Chính từ lúc đó, anh bắt đầu sinh lòng tò mò với Mễ Uyển. Cũng vì nguyên nhân đó, anh mới có thể để một người bắt yêu từng bước tiến vào cuộc sống của mình, với một thái độ cực kỳ kiên nhẫn.
"Sau đó, em chữa khỏi yêu độc cho Chim sẻ tinh, ngăn Ưng con bùng nổ, rồi cả chuyện của Cẩu yêu nữa." Phàn Thần nhớ lại: "Lúc ấy, anh đã nghĩ, người bắt yêu này có thể chữa khỏi yêu độc mà không y sư nào trong yêu tộc làm được, mình nhất định phải nghĩ cách để người này chữa hết yêu độc cho tộc."
"Nhưng sao lúc đó anh không trực tiếp hỏi ý em." Mễ Uyển nói.
"Vì lúc đó chúng ta chưa phải người yêu, nếu là hiện tại, anh chắc chắn sẽ mở miệng hỏi thẳng." Phàn Thần nói chắc như đinh đóng cột.
Mễ Uyển không biết Phàn Thần có làm vậy thật hay không, nhưng sau khi nghe xong, lòng cô đã nhẹ hơn nhiều.
"Anh còn đang cân nhắc phải làm cách nào để em chịu chữa trị yêu độc cho yêu tộc thì em đã chủ động mở phòng khám thú y, không tiếc đối đầu với cả hiệp hội bắt yêu cũng muốn giúp đỡ yêu tộc. Lúc đó, anh vô cùng vô sướng." Phàn Thần nói.
"Nhưng.... em làm thế là vì kiếm tiền."
"Tiền ăn vặt một tháng của em còn chưa tới mấy ngàn, mỗi con yêu một trăm vạn, em kiếm nhiều tiền như thế lại không xài, ngày nào cũng chăm chỉ chạy tới phòng khám, cả ngày lễ tết cũng không nghỉ?" Phàn Thần hỏi: "Anh biết, lúc đó em không hoàn toàn tin vào những lời anh nói, nhưng em cũng muốn cứu nhiều yêu hơn nên mới làm vậy đúng không?"
Mễ Uyển tựa vào ngực Phàn Thần, không nói gì.
"Em là người bắt yêu, làm được như thế cho yêu tộc đã tốt lắm rồi." Phàn Thần khẳng định.
"Nhưng... Nhưng em vẫn chưa đủ tin tưởng vào anh, em vẫn dè chừng nhiều thứ, không như anh, có thể hy sinh cả bản thân để giúp đỡ con người." Mễ Uyển nói.
"Chúng ta khác nhau. Anh sống lâu, đã từng chứng kiến những chuyện người thường không cách nào lý giải được. Những chuyện em còn hoài nghi, chưa chắc chắn thì anh đã được tận mắt chứng kiến, vậy nên, có những chuyện anh có thể thoải mái mà làm, còn em lại không thể. Là một người bắt yêu, sứ mệnh của em là đề phòng yêu tộc, bảo vệ loài người. Em có thể làm được đến vậy đã tốt lắm rồi." Phàn Thần nói thật lòng: "Hơn nữa, vừa nãy anh thấy em vì anh mà định truyền thụ lại cách chữa trị yêu độc, còn muốn ép mỗi một người bắt yêu đều phải học. Cứ thế thì yêu tộc tụi anh không còn phải buồn lo chuyện yêu độc nữa."
"Nhưng những chuyện em làm đều không gây hại gì đến em, còn anh..." Mễ Uyển chạm nhẹ lên vết thương của Phàn Thần, mắt lại lần nữa đỏ lên: "Vốn dĩ em còn muốn chữa khỏi vết thương cho anh."
"Anh lại không muốn em chữa khỏi vết thương cho anh." Phàn Thần cười khổ: "Anh hy vọng vết thương này, dù trăm năm nữa cũng không lành."
"Vì sao?" Mễ Uyển hỏi giọng khó hiểu.
"Anh là Kiến Mộc." Phàn Thần nói.
Mễ Uyển kinh ngạc, đứng bật dậy nhìn Phàn Thần: "Không thể nào! Kiến Mộc trong truyền thuyết là thánh mộc không thể hóa hình, nếu anh là Kiến Mộc, sao có thể hóa thành hình người?"
"Đúng là bình thường anh không thể hóa thành hình người, bởi vì sức mạnh của anh quá lớn, chỉ có thể chìm sâu vào giấc ngủ, điều khiển sự vận hành của thời tiết." Phàn Thần giải thích: "Anh là yêu tộc bất tử duy nhất trong trời đất, nhưng sự tồn tại của anh lại chẳng khác gì đã chết, chỉ khi nhân gian gặp phải biến cố, như khi yêu tộc sắp bị diệt hay hệ sinh thái tiêu vong, anh mới được dịp tỉnh thức, hóa thành hình người, đi vào nhân gian. Sự tồn tại của anh là để cứu rỗi, thế nên, cứu giúp loài người cũng là trách nhiệm của anh."
"Vậy nếu vết thương của anh lành lại, hệ sinh thái cũng được phục hồi..." Mễ Uyển không dám nghĩ tiếp.
"Anh sẽ lại chìm vào giấc ngủ, đến khi đại nạn tiếp theo xảy đến." Phàn Thần cười khổ.
"Vậy... vậy anh..." Mễ Uyển kéo tay áo Phàn Thần, sốt ruột muốn nói gì đó.
"Đừng lo. Tuổi thọ của con người tụi em cũng chỉ khoảng trăm năm, lần thức tỉnh này của anh được vậy là đã rất lâu rồi." Phàn Thần cười nói: "Với lại, nếu em không còn, anh không chìm vào giấc ngủ sẽ phải sống rất cô độc. Uyển Uyển, anh tính thử rồi, hẳn là anh có thể kiên trì thêm một trăm năm, em có thể sống đến một trăm hai mươi tuổi không?"
"Em sẽ cố~~" Mễ Uyển trả lời.
"Hứa rồi đấy." Phàn Thần vui vẻ ước hẹn.