Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Edit: SCR0811
"Đây là sách cô phải học trong học kỳ này." Trước khi ra cửa, Diệp quản gia đưa cho Mễ Uyển một cái ba lô đựng đầy sách vở.
"Nhiều vậy hả?" Mễ Uyển ngáp ngắn ngáp dài, tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc mở balo ra, sách đã dày lại còn tới mấy cuốn, muốn cô học chết luôn sao.
"Hai mắt cô đều thâm quầng cả rồi, tối qua ngủ không ngon sao? Uống chút trà đi." Thím Trương bưng tới một ly hồng trà, muốn giúp Mễ Uyển tỉnh táo hơn.
"Cảm ơn thím Trương." Không phải cô ngủ không ngon mà là gần như không ngủ.
"Cô chủ đừng quá lo lắng, lúc trước tôi xin nghỉ cho cô với lý do về quê dưỡng bệnh, không ai biết cô đi cai nghiện đâu. Dù có lời đồn đi nữa, chỉ cần cô không nhận họ cũng không có chứng cứ." Diệp quản gia nghĩ Mễ Uyển đang lo bạn học biết cô nghiện ma túy sẽ kỳ thị cô, ông cố gắng an ủi: "Nếu thật sự không ổn, chúng ta có thể chuyển trường."
"Không đi luôn được không?" Mễ Uyển không lo mọi người biết mình nghiện ma túy, cô lo mình đi học sẽ nghe không hiểu.
"Không được, cô phải lấy được bằng tốt nghiệp đại học." Diệp quản gia thẳng thừng từ chối.
"Đi thôi" Sau khi nốc một hơi hết tách trà, Mễ Uyển đeo ba lô, uể oải bước ra cửa. Có ai ngờ sau năm trăm năm, việc đi học, thứ mà dân chúng bình thường cầu còn không được, lại trở thành thứ bắt buộc.
Diệp quản gia đưa Mễ Uyển đến trường, làm xong thủ tục nhập học trở lại cho cô rồi mới về. Mễ Uyển lưng đeo ba lô, theo giáo viên chủ nhiệm của mình về văn phòng.
"Bạn học Mễ Uyển, em đã khỏe hẳn chưa?" Giáo viên chủ nhiệm hỏi thăm một cách ân cần.
"Cảm ơn thầy, em đã khỏe rồi." Mễ Uyển ngoan ngoãn trả lời, trong tư tưởng người xưa, giáo viên luôn là những bậc trưởng giả đáng kính.
"Vậy thì tốt" Giáo viên chủ nhiệm mỉm cười gật đầu, sau đó kéo ngăn bàn, lấy một tờ giấy đưa cho Mễ Uyển: "Đây là lịch học của học kỳ này, em coi theo đó để lên lớp, cố gắng đi học đầy đủ."
Mễ Uyển cầm lấy, danh sách môn học in chằng chịt bên trên khiến cô hoa cả mắt.
"Học kỳ này em bị thiếu hai tháng, tôi đã bàn bạc với các giáo viên khác, em có thể tiếp tục đi học như bình thường, nhưng nếu thi cuối kỳ không đủ điểm, em phải học lại năm nay."
"Học lại, nghĩa là em phải học thêm một năm nữa?" Mễ Uyển hoảng đến mức hai mắt trợn to.
"Thế nên hai tháng tới em phải cố gắng nhiều vào."
"Dạ... dạ" Mễ Uyển đáp ỉu xìu.
"Cốc cốc!"
Có tiếng gõ cửa, là một nam sinh mặc áo lông màu xám: "Em chào thầy."
"Hàn Tiêu đến rồi à." Giáo viên chủ nhiệm vừa thấy liền ngoắc tay kêu cậu ta vào: "Bạn học Mễ Uyển hết bệnh rồi, hôm nay bắt đầu đi học lại, khoảng thời gian tới em cố gắng giúp đỡ bạn nhiều hơn."
"Dạ." Hàn Tiêu xoay người nhìn Mễ Uyển đang cầm thời khóa biểu ngẩn người, cười nói: "Bạn Mễ Uyển, cậu đi theo tôi."
"Đi đâu?" Hồn Mễ Uyển vẫn còn đang lơ lửng trên mây.
"Tiết sau sẽ học ở phòng kế cầu thang, để tôi dẫn cậu tới đó." Hàn Tiêu giải thích, cậu cảm thấy người bạn học vốn đã không mấy nổi trội này, sau khi bị bệnh một trận lại càng lơ ngơ hơn.
Hai người ra phỏi văn phòng, lúc đi đến đầu cầu thang, Hàn Tiêu bỗng khom người lấy trong tủ để đồ ra một tấm áp phích hình vuông. Bởi vì áp phích quá to nên Mễ Uyển cũng rướn cổ nhìn qua, trên đó có in hàng chữ: Hãy chung tay cứu đứa trẻ.
Hàn Tiêu thấy Mễ Uyển đang nhìn, xấu hổ giải thích: "Cái này không tiện đem vào phòng giáo viên nên tôi mới để tạm ở đây, nên là..."
"Ừ" Mễ Uyển chỉ nhìn vì hiếu kỳ thôi chứ cô không thực sự muốn biết nguyên nhân.
"Vậy cậu có phiền không nếu tôi đi đưa cái này trước rồi mới dẫn cậu tới phòng học." Hàn Tiêu giải thích: "Sắp hết tiết một rồi, tụi tôi định tổ chức hoạt động quyên góp ở cổng trường."
"Không phiền" Phần ký ức của nguyên chủ về bạn học cùng trường không nhiều, Hàn Tiêu là một trong số ít những người quen của cô. Bởi vì Hàn Tiêu là lớp trưởng, mỗi lần tổ chức hoạt động, dù Mễ Uyển chưa bao giờ tham gia nhưng cậu ta vẫn làm tròn bổn phận thông báo cho cô biết. Thế nên cái nhìn của nguyên chủ đối với Hàn Tiêu khá tốt.
Hàn Tiêu vừa dẫn Mễ Uyển tới cổng trường vừa giới thiệu sơ qua cho Mễ Uyển biết mục đích của hoạt động quyên góp lần này. Hàn Tiêu là cán thành viên bộ Ngoại giao* của trường, mỗi cuối tuần họ đều tổ chức hoạt động tình nguyện, đến cô nhi viện dạy các bạn nhỏ ca hát, nhảy múa. Ở đó, họ có gặp một bạn nhỏ bị tim bẩm sinh nặng, trong lúc chờ một trái tim phù hợp để thay thế, bạn nhỏ đó cần phải phẫu thuật để đặt một thiết bị vào người. Nhưng ngân sách của cô nhi viện có hạn, chưa có đủ tiền để làm phẫu thuật, thế nên bạn nhỏ đó phải nằm suốt trên giường, không được vận động. Bọn họ thấy tội nghiệp nên muốn tổ chức hoạt động quyên góp, có thể giúp được bao nhiêu thì giúp.
*Bản gốc là 外联社 [wàiliánshè], là một bộ phận quan trọng của hội sinh viên và là cầu nối giữa nhà trường và các doanh nghiệp, nhiệm vụ chính là gây quỹ cho các đoàn thể và hoạt động của hội sinh viên, hay còn gọi là xin tài trợ. (Trích nguồn Baidu)
Nhắc đến quyên góp, Hàn Tiêu buột miệng hỏi một câu: "... Bạn Mễ Uyển, cậu có muốn quyên góp, cùng san sẻ tình yêu thương không." Cậu nhớ gia cảnh nhà Mễ Uyển không tệ.
"Được thôi" Mễ Uyển sảng khoái đồng ý. Kiếp trước, cả cô và các huynh đệ trong môn phái đều là cô nhi được sư phụ nhặt về. Nói cách khác, môn phái của họ chính là một cô nhi viện.
Thấy Mễ Uyển sảng khoái đồng ý, ấn tượng Hàn Tiêu dành cho cô tốt lên không ít.
Do phải ghé phòng giáo viên một chuyến nên lúc họ tới, những người khác đã bày biện xong mọi thứ, chỉ còn thiếu tấm áp phích của cậu.
"Hàn Tiêu, nhanh lên, chỉ còn thiếu mỗi cậu thôi." Một nữ sinh cổ quàng khăn len lại mặc váy ngắn sốt ruột ngoắc Hàn Tiêu lại.
"Tới liền, tới liền." Hàn Tiêu nhanh chân chạy tới, dán áp phích lên.
"Mã QR đâu, mã QR đã in ra chưa?" Nữ sinh đó hình như là người phụ trách, lo mảng của Hàn Tiêu xong lại quay sang hỏi những người khác.
"In rồi, tôi đang giữ nè." Lại có nam sinh lục ba lô, lôi ra một tờ giấy in mã QR với hai màu xanh, trắng. Hiện giờ mọi người ra đường hầu như đều không mang tiền, muốn tổ chức quyên góp cũng phải có mã QR.
Mễ Uyển đã quá quen với mã QR này, mấy tháng nay bất luận là trả tiền hay thu tiền cô đều dựa vào thứ này, cô nhớ vừa nãy có hứa với Hàn Tiêu sẽ góp tiền nên tự giác lấy điện thoại ra quét mã: "Phải góp bao nhiêu?"
"Mười vạn." Nam sinh vừa dán mã QR lên bàn thuận miệng đáp một câu.
"Ừ" Mễ Uyển cúi đầu, nhấn một lượt năm số 0, xác nhận, chuyển tiền.
"Ting, đã nhận mười vạn tệ." Âm báo nhận tiền từ Taobao* đột ngột vang lên giữa đám người.
*Bản gốc là 某宝 [mǒubǎo], cách gọi khác của Taobao do một số nơi, nói Taobao sẽ bị nhầm là đang quảng cáo và quảng trị viên sẽ ẩn từ đó đi. (Nguồn trích từ Baidu)
Cả bộ ngoại giao đang bận trước bận sau đều tập thể cứng đờ. Nam sinh dán mã QR phản ứng đầu tiên, cậu ta mở di động kiểm tra lịch sử giao dịch, sau đó run rẩy hỏi: "Ai vừa quyên góp vậy?"
"Tôi" Mễ Uyển thuận miệng đáp. Cô chuyển tiền xong thì sẵn tay mở lịch sử giao dịch của mình lên xem, thấy Chim sẻ tinh vẫn chưa chuyển 300 vạn cho mình, vội gửi tin giục tiền. Lúc cậu kia hỏi ai vừa góp tiền, thậm chí cô còn chưa kịp cất di động đi.
Những sinh viên tổ chức hoạt động quyên góp đồng loạt phóng tầm mắt lại đây.
"Mễ Uyển, cậu... cậu góp bao nhiêu tiền?" Hàn Tiêu đại diện mọi người lên tiếng hỏi.
"Mười vạn, không phải cậu ta vừa nói vậy sao?" Mễ Uyển chỉ vào nam sinh vừa dán mã QR.
"Tôi... tôi không có, tôi..." Cậu ta kích động lắc đầu không ngừng, lát sau hình như nhớ ra được gì đó, lắp bắp giải thích: "Tôi tưởng là cậu hỏi phải góp tổng cộng bao nhiêu tiền mới đủ." Ai ngờ cậu lại góp hẳn mười vạn.
Quả thật là ông nói gà, bà nói vịt. May mà họ tổ chức hoạt động vội, chưa kịp tạo mã QR riêng cho cô nhi viện, chỉ dùng mã của một người trong nhóm, có thể trả tiền lại ngay. Hàn Tiêu nói với cậu nam sinh kia: "Văn Vũ, mau trả lại tiền cho Mễ Uyển."
"Được được được..." Nam sinh tên Văn Vũ vội mở di động: "Bạn học, số tài khoản của cậu là bao nhiêu để tôi trả tiền lại cho cậu."
"Không phải muốn góp tiền sao?" Mễ Uyển hỏi.
"Cậu góp quá nhiều." Nam sinh nói.
"Không sao, tôi có tiền." Mễ Uyển chẳng chút để tâm, tối qua Phàn Thần vừa cho không cô hai trăm vạn, cứ xem như là góp dùm anh.
Câu nói sặc mùi của kẻ có tiền, dội cho mấy sinh viên chưa bước chân ra xã hội đần cả mặt.
Chim sẻ tinh gửi tin trả lời là sẽ lập tức chuyển tiền, Mễ Uyển hài lòng cất di động, ngẩng đầu lên thấy Hàn Tiêu vẫn đang thất thần, nghi ngờ hỏi một câu: "Không tới phòng học sao?"
"À... đi chứ." Hàn Tiêu lập tức bỏ đồ đang cầm trên tay xuống, quên cả tạm biệt những người khác, dẫn Mễ Uyển đi mất.
Được một đoạn, Hàn Tiêu mới dần bình tĩnh lại, tuy Mễ Uyển nói cô có tiền nhưng với một sinh viên thì mười vạn vẫn là một con số lớn. Hơn nữa nếu cậu không dẫn Mễ Uyển qua đó, cô sẽ không quyên góp số tiền kia, cậu quyết định... cho Mễ Uyển thêm một cơ hội để hối hận: "Bạn Mễ Uyển, tuy nhà cậu có tiền, nhưng mười vạn vẫn rất lớn. Chúng ta vẫn còn đi học, chưa tự kiếm ra tiền được, xài nhiều như vậy không tốt đâu. Lát nữa tôi sẽ kêu Văn Vũ trả tiền lại cho cậu, cậu góp mấy trăm, mấy ngàn là được rồi."
"Không cần." Tiền nên lấy cô sẽ không lấy ít một đồng, tiền nên chi cô cũng không đòi lại.
"Nhưng mà..."
"Lớp trưởng, tôi nhớ thành tích học tập của cậu rất tốt." Mễ Uyển bỗng nhớ tới một chuyện, cậu bạn lớp trưởng này, cuối kỳ trước hình như còn nhận được học bổng cấp quốc gia.
"Cũng tàm tạm." Hàn Tiêu khiêm tốn nói.
"Nếu cậu vẫn còn áy náy, hay là vầy đi, nể mặt khoản tiền lớn tôi vừa tốt bụng đóng góp, lúc thi cuối kỳ cậu cho tôi nhìn bài đi, tôi không cần nhiều đâu, đủ qua môn là được." Mễ Uyển thương lượng.
"Gian lận sẽ bị đuổi học." Hàn Tiêu từ chối ngay tắp lự. Chẳng những vậy, cậu ta còn sợ Mễ Uyển nhắc lại chuyện gian lận, tuyệt nhiên không dám đá động gì đến việc trả lại tiền nữa.
Lúc hai người tới phòng học, bạn của Hàn Tiêu đã giữ chỗ giúp cậu, thấy cậu dẫn theo Mễ Uyển cũng không hỏi gì, thậm chí còn gật đầu chào Mễ Uyển. Những bạn học khác trong lớp đa số không để ý đến Mễ Uyển, có số ít người nhìn thấy thì cũng chỉ lờ đi. Đại học không như trung học, ngoại trừ một số người có quan hệ rộng, những người còn lại chỉ chơi theo nhóm nhỏ, với bạn học khác đều dừng ở biết mặt.
Mễ Uyển học ngành thiết kế cảnh quang. Đời trước, Mễ Uyển cố gắng lắm mới không bị mù chữ, đời này nhờ kế thừa phúc phần của nguyên chủ mà cô miễn cưỡng được xếp vào hàng ngũ tốt nghiệp trung học, sao hiểu nổi mấy bài giảng chuyên ngành của đại học. Mới nghe được mấy câu, cô đã úp mặt xuống bàn ngủ mất. Hàn Tiêu ngồi cạnh thấy thái độ học tập của cô cũng phải nhăn mày, cậu thầm nghĩ, người này chắc không định cuối kỳ chép bài của mình thật đó chứ.
Hết giờ học, Hàn Tiêu bị bạn học kéo đi, Mễ Uyển tự đeo ba lô ra ngoài kiếm ăn. Tuy trong trí nhớ của nguyên chủ có phần liên quan đến trường học nên vị trí, đường đi,... cô đều biết, nhưng lúc tự đi vẫn có một cảm giác rất khác.
Mễ Uyển vừa đi bộ đến căn-tin vừa kết hợp thăm thú trường học. Bỗng nhiên, cô cảm nhận được một luồng yêu khí nhàn nhạt.
Chẳng lẽ trong đám bạn học của mình có cả yêu tộc? Mễ Uyển nhìn ngó chung quanh, tò mò muốn biết bạn học yêu tộc của mình trông thế nào, ai ngờ cô lại bị tông trúng, còn kèm theo cả một tiếng thét lớn.
"A!!"
Do thể trọng Mễ Uyển tương đối lớn nên cô không bị đụng ngã, lại bị tiếng thét chói tai kia dọa lui về sau hai bước.
"Mèo, có mèo rơi xuống kìa."
"Nhiều máu quá, nó chết rồi hả?"
"Hình như chưa, đưa tới phòng khám đi, ở cổng Bắc có một phòng khám thú y đó."
Mễ Uyển xoay người nhìn qua, hơn hai bước phía sau cô có một con mèo đang nằm hấp hối trên đất. Hình như con mèo này vừa rơi từ trên cây xuống, cả người đầy máu trông rất đáng sợ. Trong những bạn học vây xem có mấy người giàu lòng trắc ẩn, thấy mèo nhỏ bị thương muốn ôm nó đến phòng khám thú y. Nhưng con mèo này rất dữ, đã bị thương gần chết rồi mà vẫn cứ nhe răng múa vuốt, không để ai đến gần, cổ họng thì gầm gừ tỏ ý cảnh cáo.
"Làm sao đây, con mèo này không cho chúng ta đụng vào."
"Không thì chờ nó mệt rồi chúng ta hãy ôm đi."
"Hình như bụng nó bị thương, nếu không cầm máu sẽ chết đó."
Mễ Uyển bước tới hai bước, thấy con mèo chỉ còn biết hành động theo bản năng, cô ngồi xổm xuống.
"Cẩn thận." Những bạn học từng chịu thiệt dưới vuốt mèo nhắc nhở Mễ Uyển.
Mễ Uyển không để ý, cô ngồi xổm xuống chỉ để nhìn rõ vết thương của nó. Bạn học vừa nãy nói không sai, con mèo này quả thật bị ai đó dùng dao rạch bụng, nhưng không phải để giết mà để lấy yêu đan.
Con Mèo yêu này khá may mắn, trốn được vào phút cuối, thế nên yêu đan vẫn còn trong cơ thể, luồng yêu khí Mễ Uyển cảm nhận được vừa nãy là do yêu đan phát ra, đã rất yếu ớt.
"Meow" Hình như Mèo yêu cảm nhận được linh khí trên người Mễ Uyển, kêu nhỏ một tiếng.
Đừng giết tôi, anh tôi có tiền.
Mễ Uyển giật mình, đưa tay ôm nó lên.
Mọi người thấy rốt cuộc cũng có người tới gần được con mèo, tất cả đều thờ phào một hơi.
Mễ Uyển ôm mèo con vào lòng khiến cái áo khoác mấy ngàn tệ dính đầy máu: "Phòng khám thú y ở đâu?"
"Ở cổng Bắc. Bạn đi hướng này nè, tới cổng thì quẹo trái, chủ phòng khám rất yêu động vật, anh ta chắc chắn sẽ chữa khỏi cho nó." Em gái này có vẻ rất thích mèo, lúc nãy cô ấy đã vài lần tìm cách lại gần con mèo.
"Cảm ơn" Mễ Uyển nói rồi ôm mèo đi đến phòng khám thú y.
Quả thật chủ phòng khám rất yêu động vật, anh ta vừa thấy Mễ Uyển ôm một con mèo bị thương tới, tiền còn chưa nhận, đau lòng hít hà vài tiếng xong liền ôm nó vào trong bắt đầu chữa trị. Mễ Uyển bị ném lại bên ngoài, đi không được, ở lại cũng không xong. Cuối cùng, vì quá đói, cô đành phải sang quán cơm bên cạnh ăn trưa. Lúc cô quay lại, trong phòng khám đã có thêm một bác sĩ nữ, hai mắt phát sáng nhìn Mễ Uyển chằm chằm.
"Con mèo kia là em đem tới hả?" Bác sĩ nữ hỏi.
"Đúng vậy."
"Đóng tiền đi, phí phẫu thuật và tiền thuốc tổng cộng là sáu ngàn tám trăm năm mươi lăm tệ, giảm cho em số lẻ, đưa chị sáu ngàn tám là được rồi." Chị ta vừa nói vừa đưa biên lai tới, hẳn là đã tính kỹ từ trước, chỉ chờ Mễ Uyển tới đưa tiền thôi.
"Sáu ngàn tám?" Còn đắt hơn lúc chữa bệnh cho con chó kia nữa.
"Mèo con đáng yêu như thế, còn là mèo mình nuôi, có đắt cũng phải chữa." Chị bác sĩ tưởng Mễ Uyển chê đắt, khuyên không ngớt miệng.
"Tôi không có nuôi, là tôi nhặt được." Mễ Uyển làm rõ.
"Nhặt?" Mặt chị ta tái đi trong một nốt nhạc, uể oải gục đầu xuống bàn: "Tiêu rồi, lại đi tong một tháng tiền nhà rồi."
Mễ Uyển không hiểu chị ta đang than thở cái gì, cô lấy di động ra, thanh toán.
"Ting, đã nhận sáu ngàn tám trăm tệ."
Cô bác sĩ hồi máu sống lại trong âm báo của Taobao, kích động nắm tay Mễ Uyển: "Bạn học, em thật sự là một người tốt."
Huhuhu... cuối cùng cũng có một người chịu trả tiền chữa bệnh, còn tưởng tháng này phải cạp đất mà ăn rồi chứ.
Chờ chữa trị cho mèo con cũng khá lâu nên Mễ Uyển ngồi tám chuyện với chị bác sĩ. Thì ra chị này và anh bác sĩ đang chữa
"Đây là sách cô phải học trong học kỳ này." Trước khi ra cửa, Diệp quản gia đưa cho Mễ Uyển một cái ba lô đựng đầy sách vở.
"Nhiều vậy hả?" Mễ Uyển ngáp ngắn ngáp dài, tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc mở balo ra, sách đã dày lại còn tới mấy cuốn, muốn cô học chết luôn sao.
"Hai mắt cô đều thâm quầng cả rồi, tối qua ngủ không ngon sao? Uống chút trà đi." Thím Trương bưng tới một ly hồng trà, muốn giúp Mễ Uyển tỉnh táo hơn.
"Cảm ơn thím Trương." Không phải cô ngủ không ngon mà là gần như không ngủ.
"Cô chủ đừng quá lo lắng, lúc trước tôi xin nghỉ cho cô với lý do về quê dưỡng bệnh, không ai biết cô đi cai nghiện đâu. Dù có lời đồn đi nữa, chỉ cần cô không nhận họ cũng không có chứng cứ." Diệp quản gia nghĩ Mễ Uyển đang lo bạn học biết cô nghiện ma túy sẽ kỳ thị cô, ông cố gắng an ủi: "Nếu thật sự không ổn, chúng ta có thể chuyển trường."
"Không đi luôn được không?" Mễ Uyển không lo mọi người biết mình nghiện ma túy, cô lo mình đi học sẽ nghe không hiểu.
"Không được, cô phải lấy được bằng tốt nghiệp đại học." Diệp quản gia thẳng thừng từ chối.
"Đi thôi" Sau khi nốc một hơi hết tách trà, Mễ Uyển đeo ba lô, uể oải bước ra cửa. Có ai ngờ sau năm trăm năm, việc đi học, thứ mà dân chúng bình thường cầu còn không được, lại trở thành thứ bắt buộc.
Diệp quản gia đưa Mễ Uyển đến trường, làm xong thủ tục nhập học trở lại cho cô rồi mới về. Mễ Uyển lưng đeo ba lô, theo giáo viên chủ nhiệm của mình về văn phòng.
"Bạn học Mễ Uyển, em đã khỏe hẳn chưa?" Giáo viên chủ nhiệm hỏi thăm một cách ân cần.
"Cảm ơn thầy, em đã khỏe rồi." Mễ Uyển ngoan ngoãn trả lời, trong tư tưởng người xưa, giáo viên luôn là những bậc trưởng giả đáng kính.
"Vậy thì tốt" Giáo viên chủ nhiệm mỉm cười gật đầu, sau đó kéo ngăn bàn, lấy một tờ giấy đưa cho Mễ Uyển: "Đây là lịch học của học kỳ này, em coi theo đó để lên lớp, cố gắng đi học đầy đủ."
Mễ Uyển cầm lấy, danh sách môn học in chằng chịt bên trên khiến cô hoa cả mắt.
"Học kỳ này em bị thiếu hai tháng, tôi đã bàn bạc với các giáo viên khác, em có thể tiếp tục đi học như bình thường, nhưng nếu thi cuối kỳ không đủ điểm, em phải học lại năm nay."
"Học lại, nghĩa là em phải học thêm một năm nữa?" Mễ Uyển hoảng đến mức hai mắt trợn to.
"Thế nên hai tháng tới em phải cố gắng nhiều vào."
"Dạ... dạ" Mễ Uyển đáp ỉu xìu.
"Cốc cốc!"
Có tiếng gõ cửa, là một nam sinh mặc áo lông màu xám: "Em chào thầy."
"Hàn Tiêu đến rồi à." Giáo viên chủ nhiệm vừa thấy liền ngoắc tay kêu cậu ta vào: "Bạn học Mễ Uyển hết bệnh rồi, hôm nay bắt đầu đi học lại, khoảng thời gian tới em cố gắng giúp đỡ bạn nhiều hơn."
"Dạ." Hàn Tiêu xoay người nhìn Mễ Uyển đang cầm thời khóa biểu ngẩn người, cười nói: "Bạn Mễ Uyển, cậu đi theo tôi."
"Đi đâu?" Hồn Mễ Uyển vẫn còn đang lơ lửng trên mây.
"Tiết sau sẽ học ở phòng kế cầu thang, để tôi dẫn cậu tới đó." Hàn Tiêu giải thích, cậu cảm thấy người bạn học vốn đã không mấy nổi trội này, sau khi bị bệnh một trận lại càng lơ ngơ hơn.
Hai người ra phỏi văn phòng, lúc đi đến đầu cầu thang, Hàn Tiêu bỗng khom người lấy trong tủ để đồ ra một tấm áp phích hình vuông. Bởi vì áp phích quá to nên Mễ Uyển cũng rướn cổ nhìn qua, trên đó có in hàng chữ: Hãy chung tay cứu đứa trẻ.
Hàn Tiêu thấy Mễ Uyển đang nhìn, xấu hổ giải thích: "Cái này không tiện đem vào phòng giáo viên nên tôi mới để tạm ở đây, nên là..."
"Ừ" Mễ Uyển chỉ nhìn vì hiếu kỳ thôi chứ cô không thực sự muốn biết nguyên nhân.
"Vậy cậu có phiền không nếu tôi đi đưa cái này trước rồi mới dẫn cậu tới phòng học." Hàn Tiêu giải thích: "Sắp hết tiết một rồi, tụi tôi định tổ chức hoạt động quyên góp ở cổng trường."
"Không phiền" Phần ký ức của nguyên chủ về bạn học cùng trường không nhiều, Hàn Tiêu là một trong số ít những người quen của cô. Bởi vì Hàn Tiêu là lớp trưởng, mỗi lần tổ chức hoạt động, dù Mễ Uyển chưa bao giờ tham gia nhưng cậu ta vẫn làm tròn bổn phận thông báo cho cô biết. Thế nên cái nhìn của nguyên chủ đối với Hàn Tiêu khá tốt.
Hàn Tiêu vừa dẫn Mễ Uyển tới cổng trường vừa giới thiệu sơ qua cho Mễ Uyển biết mục đích của hoạt động quyên góp lần này. Hàn Tiêu là cán thành viên bộ Ngoại giao* của trường, mỗi cuối tuần họ đều tổ chức hoạt động tình nguyện, đến cô nhi viện dạy các bạn nhỏ ca hát, nhảy múa. Ở đó, họ có gặp một bạn nhỏ bị tim bẩm sinh nặng, trong lúc chờ một trái tim phù hợp để thay thế, bạn nhỏ đó cần phải phẫu thuật để đặt một thiết bị vào người. Nhưng ngân sách của cô nhi viện có hạn, chưa có đủ tiền để làm phẫu thuật, thế nên bạn nhỏ đó phải nằm suốt trên giường, không được vận động. Bọn họ thấy tội nghiệp nên muốn tổ chức hoạt động quyên góp, có thể giúp được bao nhiêu thì giúp.
*Bản gốc là 外联社 [wàiliánshè], là một bộ phận quan trọng của hội sinh viên và là cầu nối giữa nhà trường và các doanh nghiệp, nhiệm vụ chính là gây quỹ cho các đoàn thể và hoạt động của hội sinh viên, hay còn gọi là xin tài trợ. (Trích nguồn Baidu)
Nhắc đến quyên góp, Hàn Tiêu buột miệng hỏi một câu: "... Bạn Mễ Uyển, cậu có muốn quyên góp, cùng san sẻ tình yêu thương không." Cậu nhớ gia cảnh nhà Mễ Uyển không tệ.
"Được thôi" Mễ Uyển sảng khoái đồng ý. Kiếp trước, cả cô và các huynh đệ trong môn phái đều là cô nhi được sư phụ nhặt về. Nói cách khác, môn phái của họ chính là một cô nhi viện.
Thấy Mễ Uyển sảng khoái đồng ý, ấn tượng Hàn Tiêu dành cho cô tốt lên không ít.
Do phải ghé phòng giáo viên một chuyến nên lúc họ tới, những người khác đã bày biện xong mọi thứ, chỉ còn thiếu tấm áp phích của cậu.
"Hàn Tiêu, nhanh lên, chỉ còn thiếu mỗi cậu thôi." Một nữ sinh cổ quàng khăn len lại mặc váy ngắn sốt ruột ngoắc Hàn Tiêu lại.
"Tới liền, tới liền." Hàn Tiêu nhanh chân chạy tới, dán áp phích lên.
"Mã QR đâu, mã QR đã in ra chưa?" Nữ sinh đó hình như là người phụ trách, lo mảng của Hàn Tiêu xong lại quay sang hỏi những người khác.
"In rồi, tôi đang giữ nè." Lại có nam sinh lục ba lô, lôi ra một tờ giấy in mã QR với hai màu xanh, trắng. Hiện giờ mọi người ra đường hầu như đều không mang tiền, muốn tổ chức quyên góp cũng phải có mã QR.
Mễ Uyển đã quá quen với mã QR này, mấy tháng nay bất luận là trả tiền hay thu tiền cô đều dựa vào thứ này, cô nhớ vừa nãy có hứa với Hàn Tiêu sẽ góp tiền nên tự giác lấy điện thoại ra quét mã: "Phải góp bao nhiêu?"
"Mười vạn." Nam sinh vừa dán mã QR lên bàn thuận miệng đáp một câu.
"Ừ" Mễ Uyển cúi đầu, nhấn một lượt năm số 0, xác nhận, chuyển tiền.
"Ting, đã nhận mười vạn tệ." Âm báo nhận tiền từ Taobao* đột ngột vang lên giữa đám người.
*Bản gốc là 某宝 [mǒubǎo], cách gọi khác của Taobao do một số nơi, nói Taobao sẽ bị nhầm là đang quảng cáo và quảng trị viên sẽ ẩn từ đó đi. (Nguồn trích từ Baidu)
Cả bộ ngoại giao đang bận trước bận sau đều tập thể cứng đờ. Nam sinh dán mã QR phản ứng đầu tiên, cậu ta mở di động kiểm tra lịch sử giao dịch, sau đó run rẩy hỏi: "Ai vừa quyên góp vậy?"
"Tôi" Mễ Uyển thuận miệng đáp. Cô chuyển tiền xong thì sẵn tay mở lịch sử giao dịch của mình lên xem, thấy Chim sẻ tinh vẫn chưa chuyển 300 vạn cho mình, vội gửi tin giục tiền. Lúc cậu kia hỏi ai vừa góp tiền, thậm chí cô còn chưa kịp cất di động đi.
Những sinh viên tổ chức hoạt động quyên góp đồng loạt phóng tầm mắt lại đây.
"Mễ Uyển, cậu... cậu góp bao nhiêu tiền?" Hàn Tiêu đại diện mọi người lên tiếng hỏi.
"Mười vạn, không phải cậu ta vừa nói vậy sao?" Mễ Uyển chỉ vào nam sinh vừa dán mã QR.
"Tôi... tôi không có, tôi..." Cậu ta kích động lắc đầu không ngừng, lát sau hình như nhớ ra được gì đó, lắp bắp giải thích: "Tôi tưởng là cậu hỏi phải góp tổng cộng bao nhiêu tiền mới đủ." Ai ngờ cậu lại góp hẳn mười vạn.
Quả thật là ông nói gà, bà nói vịt. May mà họ tổ chức hoạt động vội, chưa kịp tạo mã QR riêng cho cô nhi viện, chỉ dùng mã của một người trong nhóm, có thể trả tiền lại ngay. Hàn Tiêu nói với cậu nam sinh kia: "Văn Vũ, mau trả lại tiền cho Mễ Uyển."
"Được được được..." Nam sinh tên Văn Vũ vội mở di động: "Bạn học, số tài khoản của cậu là bao nhiêu để tôi trả tiền lại cho cậu."
"Không phải muốn góp tiền sao?" Mễ Uyển hỏi.
"Cậu góp quá nhiều." Nam sinh nói.
"Không sao, tôi có tiền." Mễ Uyển chẳng chút để tâm, tối qua Phàn Thần vừa cho không cô hai trăm vạn, cứ xem như là góp dùm anh.
Câu nói sặc mùi của kẻ có tiền, dội cho mấy sinh viên chưa bước chân ra xã hội đần cả mặt.
Chim sẻ tinh gửi tin trả lời là sẽ lập tức chuyển tiền, Mễ Uyển hài lòng cất di động, ngẩng đầu lên thấy Hàn Tiêu vẫn đang thất thần, nghi ngờ hỏi một câu: "Không tới phòng học sao?"
"À... đi chứ." Hàn Tiêu lập tức bỏ đồ đang cầm trên tay xuống, quên cả tạm biệt những người khác, dẫn Mễ Uyển đi mất.
Được một đoạn, Hàn Tiêu mới dần bình tĩnh lại, tuy Mễ Uyển nói cô có tiền nhưng với một sinh viên thì mười vạn vẫn là một con số lớn. Hơn nữa nếu cậu không dẫn Mễ Uyển qua đó, cô sẽ không quyên góp số tiền kia, cậu quyết định... cho Mễ Uyển thêm một cơ hội để hối hận: "Bạn Mễ Uyển, tuy nhà cậu có tiền, nhưng mười vạn vẫn rất lớn. Chúng ta vẫn còn đi học, chưa tự kiếm ra tiền được, xài nhiều như vậy không tốt đâu. Lát nữa tôi sẽ kêu Văn Vũ trả tiền lại cho cậu, cậu góp mấy trăm, mấy ngàn là được rồi."
"Không cần." Tiền nên lấy cô sẽ không lấy ít một đồng, tiền nên chi cô cũng không đòi lại.
"Nhưng mà..."
"Lớp trưởng, tôi nhớ thành tích học tập của cậu rất tốt." Mễ Uyển bỗng nhớ tới một chuyện, cậu bạn lớp trưởng này, cuối kỳ trước hình như còn nhận được học bổng cấp quốc gia.
"Cũng tàm tạm." Hàn Tiêu khiêm tốn nói.
"Nếu cậu vẫn còn áy náy, hay là vầy đi, nể mặt khoản tiền lớn tôi vừa tốt bụng đóng góp, lúc thi cuối kỳ cậu cho tôi nhìn bài đi, tôi không cần nhiều đâu, đủ qua môn là được." Mễ Uyển thương lượng.
"Gian lận sẽ bị đuổi học." Hàn Tiêu từ chối ngay tắp lự. Chẳng những vậy, cậu ta còn sợ Mễ Uyển nhắc lại chuyện gian lận, tuyệt nhiên không dám đá động gì đến việc trả lại tiền nữa.
Lúc hai người tới phòng học, bạn của Hàn Tiêu đã giữ chỗ giúp cậu, thấy cậu dẫn theo Mễ Uyển cũng không hỏi gì, thậm chí còn gật đầu chào Mễ Uyển. Những bạn học khác trong lớp đa số không để ý đến Mễ Uyển, có số ít người nhìn thấy thì cũng chỉ lờ đi. Đại học không như trung học, ngoại trừ một số người có quan hệ rộng, những người còn lại chỉ chơi theo nhóm nhỏ, với bạn học khác đều dừng ở biết mặt.
Mễ Uyển học ngành thiết kế cảnh quang. Đời trước, Mễ Uyển cố gắng lắm mới không bị mù chữ, đời này nhờ kế thừa phúc phần của nguyên chủ mà cô miễn cưỡng được xếp vào hàng ngũ tốt nghiệp trung học, sao hiểu nổi mấy bài giảng chuyên ngành của đại học. Mới nghe được mấy câu, cô đã úp mặt xuống bàn ngủ mất. Hàn Tiêu ngồi cạnh thấy thái độ học tập của cô cũng phải nhăn mày, cậu thầm nghĩ, người này chắc không định cuối kỳ chép bài của mình thật đó chứ.
Hết giờ học, Hàn Tiêu bị bạn học kéo đi, Mễ Uyển tự đeo ba lô ra ngoài kiếm ăn. Tuy trong trí nhớ của nguyên chủ có phần liên quan đến trường học nên vị trí, đường đi,... cô đều biết, nhưng lúc tự đi vẫn có một cảm giác rất khác.
Mễ Uyển vừa đi bộ đến căn-tin vừa kết hợp thăm thú trường học. Bỗng nhiên, cô cảm nhận được một luồng yêu khí nhàn nhạt.
Chẳng lẽ trong đám bạn học của mình có cả yêu tộc? Mễ Uyển nhìn ngó chung quanh, tò mò muốn biết bạn học yêu tộc của mình trông thế nào, ai ngờ cô lại bị tông trúng, còn kèm theo cả một tiếng thét lớn.
"A!!"
Do thể trọng Mễ Uyển tương đối lớn nên cô không bị đụng ngã, lại bị tiếng thét chói tai kia dọa lui về sau hai bước.
"Mèo, có mèo rơi xuống kìa."
"Nhiều máu quá, nó chết rồi hả?"
"Hình như chưa, đưa tới phòng khám đi, ở cổng Bắc có một phòng khám thú y đó."
Mễ Uyển xoay người nhìn qua, hơn hai bước phía sau cô có một con mèo đang nằm hấp hối trên đất. Hình như con mèo này vừa rơi từ trên cây xuống, cả người đầy máu trông rất đáng sợ. Trong những bạn học vây xem có mấy người giàu lòng trắc ẩn, thấy mèo nhỏ bị thương muốn ôm nó đến phòng khám thú y. Nhưng con mèo này rất dữ, đã bị thương gần chết rồi mà vẫn cứ nhe răng múa vuốt, không để ai đến gần, cổ họng thì gầm gừ tỏ ý cảnh cáo.
"Làm sao đây, con mèo này không cho chúng ta đụng vào."
"Không thì chờ nó mệt rồi chúng ta hãy ôm đi."
"Hình như bụng nó bị thương, nếu không cầm máu sẽ chết đó."
Mễ Uyển bước tới hai bước, thấy con mèo chỉ còn biết hành động theo bản năng, cô ngồi xổm xuống.
"Cẩn thận." Những bạn học từng chịu thiệt dưới vuốt mèo nhắc nhở Mễ Uyển.
Mễ Uyển không để ý, cô ngồi xổm xuống chỉ để nhìn rõ vết thương của nó. Bạn học vừa nãy nói không sai, con mèo này quả thật bị ai đó dùng dao rạch bụng, nhưng không phải để giết mà để lấy yêu đan.
Con Mèo yêu này khá may mắn, trốn được vào phút cuối, thế nên yêu đan vẫn còn trong cơ thể, luồng yêu khí Mễ Uyển cảm nhận được vừa nãy là do yêu đan phát ra, đã rất yếu ớt.
"Meow" Hình như Mèo yêu cảm nhận được linh khí trên người Mễ Uyển, kêu nhỏ một tiếng.
Đừng giết tôi, anh tôi có tiền.
Mễ Uyển giật mình, đưa tay ôm nó lên.
Mọi người thấy rốt cuộc cũng có người tới gần được con mèo, tất cả đều thờ phào một hơi.
Mễ Uyển ôm mèo con vào lòng khiến cái áo khoác mấy ngàn tệ dính đầy máu: "Phòng khám thú y ở đâu?"
"Ở cổng Bắc. Bạn đi hướng này nè, tới cổng thì quẹo trái, chủ phòng khám rất yêu động vật, anh ta chắc chắn sẽ chữa khỏi cho nó." Em gái này có vẻ rất thích mèo, lúc nãy cô ấy đã vài lần tìm cách lại gần con mèo.
"Cảm ơn" Mễ Uyển nói rồi ôm mèo đi đến phòng khám thú y.
Quả thật chủ phòng khám rất yêu động vật, anh ta vừa thấy Mễ Uyển ôm một con mèo bị thương tới, tiền còn chưa nhận, đau lòng hít hà vài tiếng xong liền ôm nó vào trong bắt đầu chữa trị. Mễ Uyển bị ném lại bên ngoài, đi không được, ở lại cũng không xong. Cuối cùng, vì quá đói, cô đành phải sang quán cơm bên cạnh ăn trưa. Lúc cô quay lại, trong phòng khám đã có thêm một bác sĩ nữ, hai mắt phát sáng nhìn Mễ Uyển chằm chằm.
"Con mèo kia là em đem tới hả?" Bác sĩ nữ hỏi.
"Đúng vậy."
"Đóng tiền đi, phí phẫu thuật và tiền thuốc tổng cộng là sáu ngàn tám trăm năm mươi lăm tệ, giảm cho em số lẻ, đưa chị sáu ngàn tám là được rồi." Chị ta vừa nói vừa đưa biên lai tới, hẳn là đã tính kỹ từ trước, chỉ chờ Mễ Uyển tới đưa tiền thôi.
"Sáu ngàn tám?" Còn đắt hơn lúc chữa bệnh cho con chó kia nữa.
"Mèo con đáng yêu như thế, còn là mèo mình nuôi, có đắt cũng phải chữa." Chị bác sĩ tưởng Mễ Uyển chê đắt, khuyên không ngớt miệng.
"Tôi không có nuôi, là tôi nhặt được." Mễ Uyển làm rõ.
"Nhặt?" Mặt chị ta tái đi trong một nốt nhạc, uể oải gục đầu xuống bàn: "Tiêu rồi, lại đi tong một tháng tiền nhà rồi."
Mễ Uyển không hiểu chị ta đang than thở cái gì, cô lấy di động ra, thanh toán.
"Ting, đã nhận sáu ngàn tám trăm tệ."
Cô bác sĩ hồi máu sống lại trong âm báo của Taobao, kích động nắm tay Mễ Uyển: "Bạn học, em thật sự là một người tốt."
Huhuhu... cuối cùng cũng có một người chịu trả tiền chữa bệnh, còn tưởng tháng này phải cạp đất mà ăn rồi chứ.
Chờ chữa trị cho mèo con cũng khá lâu nên Mễ Uyển ngồi tám chuyện với chị bác sĩ. Thì ra chị này và anh bác sĩ đang chữa