Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Vào lúc này tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài cửa truyền đến tiếng của bác Phúc làm quản gia "Cậu chủ."
Lê Minh Dự hơi nhếch môi mỏng nên nói "Vào đi."
Bác Phúc mở cửa đi vào nói: "Cậu chủ, tôi phải giải quyết chuyện của mợ như thế nào?"
Lê Minh Dự đẹp trai đứng lặng im bên cạnh mép giường, người đàn ông này cao một mét tám bảy, anh ăn mặc đơn giản chỉ một chiếc áo phông trắng và quần tây màu đen, nhưng loại vải này rất đắt tiền nó giống như là quần áo được làm thủ công, chiếc quần tây tôn lên dáng người cao lớn của anh, anh là một người đàn ông có phong độ xuất sắc.
Lê Minh Dự cụp mắt xuống, ngón tay anh thành thạo lật qua lật lại chiếc cúc bạc sáng bóng trên tay áo sơ mi, anh thờ ơ không thèm nhìn Hà Trinh An một cái: "Cô biết không, tôi có nuôi hai con chó sói ở trong vườn Minh Lan, hay là...tôi cho cô vào trong đó làm đồ ăn cho chúng nó nhé?"
Trong Lòng Hà Trinh An căng thẳng, cuộc hôn nhân này là do thế hệ trước quyết định, ở Hải Phòng có bốn gia tộc lớn lần lượt là Lê, Trần, Phạm, Tô.
Cậu chủ của gia đình nhà họ Lê một tay che trời, được mệnh danh là người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi đi đầu trong thế hệ kinh doanh này, nhưng mà không có người nào nhìn thấy khuôn mặt thật của anh, điều này khá bí ẩn.
Vườn Minh Lan là ở một chỗ hẻo lánh, thoạt nhìn thì đây không phải là một khu vực giàu có, nhà họ Hà đã cho người điều tra thông tin về vườn Minh Lan nhưng chỉ điều tra được trong vườn này chỉ có hai người là ông và cháu ở, người cháu này còn bị đồn là chồng của quỷ và còn là một người mắc bệnh nguy kịch.
Nguyện vọng lớn nhất của Vũ Ngọc Lan là gả hai cô con gái cho một trong bốn đại gia tộc ở Hải Phòng, nhưng kết quả cuối cùng lại là vườn Minh Lan, nói thật Vũ Ngọc Lan rất muốn đào mộ tổ tiên nhà họ Lê nên để hỏi một câu với các cụ ngày trước là sao họ lại quyết định cuộc hôn nhân này.
Vũ Ngọc Lan không muốn gả con gái sang đó, nhưn Hà Văn quốc là một người hiếu thuận và lạc hậu cổ hủ, ông ta không muốn làm trái quyết định về cuộc hôn nhân của thế hệ trước.
Làm sao bà ta có thể gả con gái mình sang ấy, Vũ Ngọc Lan nghĩ đến Hà Trinh An, cho nên bà ta nhận lại cô và để cô đi gả thay cho con gái bà ta.
Vì vậy trong nhận thức cô biết người đàn ông trước mắt cô tuyệt đối không phải là quan chức cấp cao, nhưng đến bây giờ cô lại nghi ngờ.
Người đàn ông trước mắt này chỉ ngồi thôi mà đã có khí thế mạnh mẽ, từ trong xương anh toát lên vẻ tao nhã, giống như một vị vua đang ra lệnh làm cho người khác không thể không quỳ lạy.
Ở trong vườn anh có nuôi chó sói, đây cũng không phải một trò đùa giải trí mà người thường có thể làm được.
Hà Trịnh An muốn nói chuyện, nhưng đúng lúc này người đàn ông chống hai tay lên bàn, đôi mắt đẹp của anh nhíu lại lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Vẻ mặt của quản gia thay đổi đột ngột, ông ta nhanh chóng nói: "Cậu chủ, bây giờ tôi đi gọi bác sĩ đến ngay!"
Đôi mắt trong veo của Hà Trinh An di chuyển xuống, nhìn hai bàn tay đang chống đỡ bàn của anh hiện lên gân xanh, đó giống như triệu trứng của một căn bệnh.
Anh bị bệnh sao?
Hơn nữa, đó còn là một căn bệnh khủng khiếp.
Lúc này mắt Hà Trinh An chạm phải đôi mắt đỏ tươi nhỏ hẹp của người đàn ông, Lê Minh dự nghiêng đầu nhìn cô rồi anh nói với quản gia: "Bảo cô ta cút đi cho tôi!"
Quản gia nhanh chóng nói: "Mợ, cô mau đi khỏi đây hộ tôi một chút."
Hà Trịnh An biết mình không thể đi khỏi đây, lần này cô trở về nhà họ Hà là có mục đích nên cô cần thân phận cô dâu của vườn Minh Lan này.
Đôi mắt trong veo của Hà Trinh An nhìn Lê Minh Dự, cô không né tránh chút nào nói: "Anh bị bệnh, bệnh gì? Tôi biết một chút y thuật, sở trường của tôi là châm cứu, tôi có thể chữa bệnh cho anh."
Lê Minh Dự mím đôi môi mỏng của mình thành hình vòng cung, hơi thở lạnh lùng từ trong cổ họng tràn ra một chữ "Cút!"
Hà Trinh An không có rời đi mà còn đi đến gần anh: "Mới vừa rồi tôi ngửi thấy trên người anh có mùi bách hợp, phục linh, thiên ma và các dược liệu quý khác trên người anh, những vị thuốc này đều thuốc bắc chữa trị chứng mất ngủ, nếu như tôi đoán không nhầm thì anh bị bệnh rối loạn giấc ngủ, ban đêm anh không ngủ được."
Vẻ mặt quản gia kinh ngạc nhìn Hà Trinh An: "Mợ, cô..."
Đôi mắt trong veo của Hà Trinh An nhìn xuống khuôn mặt đẹp trai của Lê Minh Dự: "Anh bị chứng rối loạn giấc ngủ đến mức nào rồi? Một khi chúng rối loạn giấc ngủ chuyển vào giai đoạn cuối, nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến trạng thái tinh thần của con người, thân thể mệt mỏi đến cực điểm nhưng không nghỉ ngơi thả lỏng được, bây giờ trong người anh có một người khác, người đó tối tăm, nóng nảy, đáng sợ, gần như bị bệnh tâm lý."
Đôi mắt hẹp dài của Lê Minh Dự ngày càng đỏ, đôi lông mày đẹp trai hiện lên một tầng khí u ám, anh đưa tay ra bóp lấy cổ Hà Trinh An.
Cổ của cô gái này rất tinh xảo, chỉ cần anh bóp nhẹ một cái thì cô sẽ mất mạng.
"Mợ, cô không cần kích thích cậu chủ nữa! Cậu chủ, cậu mau thả tay đang bóp cổ mợ ra đi!" Quản gia vội vàng chạy đến.
Không khí trong lành mà cô có thể hít thở càng ngày càng loãng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Trinh An càng ngày càng đỏ bừng, nhưng mà cô nhanh chóng xoay bàn tay đâm một cây trâm vào bên trong huyệt đạo của Lê Minh Dự.
Lê Minh Dự nhẹ nhàng buông tay ra ngồi trên ghế sofa. Hà Trinh An thở hít mạnh vào thở gấp, lần này trở về cô không muốn mình mất mạng ở đây, vừa rồi cô cũng sợ.
Người đàn ông trước mặt cô quá nguy hiểm, chưa cần nói đến việc anh có thân phận thần bí, chỉ riêng việc bệnh rối loạn giấc ngủ có thể biến anh từ một người đàn ông ưu nhã điển trai thành một con quái vật bất cứ lúc nào.
Nhưng mà, cô không có đường lui nên cô chỉ có thể buông tay đánh cược một lần.
Sau khi Hà Trinh An điều chỉnh lại hô hấp của minh, cô đi đến phía sau anh, sau đó cô nâng những ngón tay trắng nõn của mình nên trên huyệt thái dương của anh, giúp anh mát xoa.
Lê Minh Dự nhắm đôi mắt đẹp lại để che dấu màu đỏ tươi trong con mắt anh.
"Phương pháp chữa bệnh của cô mà mát xoa cho tôi?"
"Anh rất may mắn vì anh là người đàn ông đầu tiên được tôi mát xoa."
"Nếu nói như cô thì cô cũng không phải là người phụ nữ may mắn đầu tiên được mát xa cho tôi."
"..."
Cô không có cách nào nói chuyện được với anh.
"Giữ tôi ở lại, chúng ta chung sống hòa bình, chỉ cần anh không hỏi đến chuyện riêng của tôi, tôi giúp anh diễn vai người vợ tốt trước mặt bà nội, tôi còn có thể giúp anh chữa trị bệnh mất ngủ, anh thấy sao?"
Lê Minh Dự không nói gì.
Khi Hà Trinh An cầm một cây trâm bạc nhỏ dài vào huyệt đạo não bộ của Lê Minh Dự thì anh nhắm hai mắt lại, đầu anh đổ xuống ghế sofa.
Hà Trinh An nhanh chóng đưa tay ra, cô nhẹ nhàng và ôn nhu đỡ khuôn mặt đẹp trai của anh khi đầu anh đang đổ xuống ghế.
Anh ngủ rồi.
Quản gia đứng bên cạnh đã toát hết mồ hôi lạnh, người khác không biết thân phận của cậu chủ nhà mình nhưng ông ta làm sao không biết, cậu chủ nhà ông ta là cậu chủ nhỏ nhà họ Lê, là con cưng của trời, anh đã chơi trong giới kinh doanh từ khi mười mấy tuổi, một tay anh tạo lên truyền thuyết về nhà họ Lê.
Cho đến bây giờ chưa có ai dám thương lượng với cậu chủ nhà mình như vậy...Huống chi đây lại còn là một cô gái.
Tất cả những cô gái trong mấy năm nay nhìn thấy cậu chủ thì trong hai mắt họ đều hiện bóng bóng màu hồng, đó là ngưỡng mộ và yêu họ muốn được nhào vào trong ngực của cậu chủ.
Người mợ trước mắt này thật đặc biệt, cho dù trước mặt cô là cậu chủ khi phát bệnh thì cô cũng tỉnh táo, bình tĩnh, thông minh.
Càng làm cho ông ta ngạc nhiên là cậu chủ lại ngủ thiếp đi!
Đã rất lâu rồi cậu chủ chưa được ngủ!
Những bác sĩ chữa trị chứng mất ngủ cho cậu chủ đều là những người nổi danh trên thế giới, nhưng họ đều thất bại, vậy mà bây giờ cậu chủ lại ngủ trong lòng bàn tay của mợ!
"Mợ..." Quản gia lên tiếng nói.
Hà Trinh An đưa ngón tay lên môi làm động tác "Suỵt" bảo quản gia đừng lên tiếng rồi nói: "Ông đi ra ngoài trước đi, chỗ này có tôi rồi."
Không biết tại sao, quản gia lại cảm thấy trên người mợ này có một sức mạnh làm người khác yên tâm, ông ta nghe lời đi ra ngoài.
...
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động.
Hà Trinh An để anh nằm trong lòng bàn tay cô ngủ một lát, chờ khi anh ngủ say thì cô mới chuyển đầu anh xuống ghế sofa rồi đắp chăn lên cho anh.
Sau khi làm xong những việc này Hà Trinh An mới thay áo ngủ lên giường dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, Lê Minh Dự đang nằm trên ghế sofa mới chậm rãi mở mắt tỉnh lại.
Lê Minh Dự tỉnh lại đi đến trước giường, đưa ngón tay thon dài vén tấm màn tre trên mặt Hà Trinh An.
Lê Minh Dự hơi nhếch môi mỏng nên nói "Vào đi."
Bác Phúc mở cửa đi vào nói: "Cậu chủ, tôi phải giải quyết chuyện của mợ như thế nào?"
Lê Minh Dự đẹp trai đứng lặng im bên cạnh mép giường, người đàn ông này cao một mét tám bảy, anh ăn mặc đơn giản chỉ một chiếc áo phông trắng và quần tây màu đen, nhưng loại vải này rất đắt tiền nó giống như là quần áo được làm thủ công, chiếc quần tây tôn lên dáng người cao lớn của anh, anh là một người đàn ông có phong độ xuất sắc.
Lê Minh Dự cụp mắt xuống, ngón tay anh thành thạo lật qua lật lại chiếc cúc bạc sáng bóng trên tay áo sơ mi, anh thờ ơ không thèm nhìn Hà Trinh An một cái: "Cô biết không, tôi có nuôi hai con chó sói ở trong vườn Minh Lan, hay là...tôi cho cô vào trong đó làm đồ ăn cho chúng nó nhé?"
Trong Lòng Hà Trinh An căng thẳng, cuộc hôn nhân này là do thế hệ trước quyết định, ở Hải Phòng có bốn gia tộc lớn lần lượt là Lê, Trần, Phạm, Tô.
Cậu chủ của gia đình nhà họ Lê một tay che trời, được mệnh danh là người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi đi đầu trong thế hệ kinh doanh này, nhưng mà không có người nào nhìn thấy khuôn mặt thật của anh, điều này khá bí ẩn.
Vườn Minh Lan là ở một chỗ hẻo lánh, thoạt nhìn thì đây không phải là một khu vực giàu có, nhà họ Hà đã cho người điều tra thông tin về vườn Minh Lan nhưng chỉ điều tra được trong vườn này chỉ có hai người là ông và cháu ở, người cháu này còn bị đồn là chồng của quỷ và còn là một người mắc bệnh nguy kịch.
Nguyện vọng lớn nhất của Vũ Ngọc Lan là gả hai cô con gái cho một trong bốn đại gia tộc ở Hải Phòng, nhưng kết quả cuối cùng lại là vườn Minh Lan, nói thật Vũ Ngọc Lan rất muốn đào mộ tổ tiên nhà họ Lê nên để hỏi một câu với các cụ ngày trước là sao họ lại quyết định cuộc hôn nhân này.
Vũ Ngọc Lan không muốn gả con gái sang đó, nhưn Hà Văn quốc là một người hiếu thuận và lạc hậu cổ hủ, ông ta không muốn làm trái quyết định về cuộc hôn nhân của thế hệ trước.
Làm sao bà ta có thể gả con gái mình sang ấy, Vũ Ngọc Lan nghĩ đến Hà Trinh An, cho nên bà ta nhận lại cô và để cô đi gả thay cho con gái bà ta.
Vì vậy trong nhận thức cô biết người đàn ông trước mắt cô tuyệt đối không phải là quan chức cấp cao, nhưng đến bây giờ cô lại nghi ngờ.
Người đàn ông trước mắt này chỉ ngồi thôi mà đã có khí thế mạnh mẽ, từ trong xương anh toát lên vẻ tao nhã, giống như một vị vua đang ra lệnh làm cho người khác không thể không quỳ lạy.
Ở trong vườn anh có nuôi chó sói, đây cũng không phải một trò đùa giải trí mà người thường có thể làm được.
Hà Trịnh An muốn nói chuyện, nhưng đúng lúc này người đàn ông chống hai tay lên bàn, đôi mắt đẹp của anh nhíu lại lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Vẻ mặt của quản gia thay đổi đột ngột, ông ta nhanh chóng nói: "Cậu chủ, bây giờ tôi đi gọi bác sĩ đến ngay!"
Đôi mắt trong veo của Hà Trinh An di chuyển xuống, nhìn hai bàn tay đang chống đỡ bàn của anh hiện lên gân xanh, đó giống như triệu trứng của một căn bệnh.
Anh bị bệnh sao?
Hơn nữa, đó còn là một căn bệnh khủng khiếp.
Lúc này mắt Hà Trinh An chạm phải đôi mắt đỏ tươi nhỏ hẹp của người đàn ông, Lê Minh dự nghiêng đầu nhìn cô rồi anh nói với quản gia: "Bảo cô ta cút đi cho tôi!"
Quản gia nhanh chóng nói: "Mợ, cô mau đi khỏi đây hộ tôi một chút."
Hà Trịnh An biết mình không thể đi khỏi đây, lần này cô trở về nhà họ Hà là có mục đích nên cô cần thân phận cô dâu của vườn Minh Lan này.
Đôi mắt trong veo của Hà Trinh An nhìn Lê Minh Dự, cô không né tránh chút nào nói: "Anh bị bệnh, bệnh gì? Tôi biết một chút y thuật, sở trường của tôi là châm cứu, tôi có thể chữa bệnh cho anh."
Lê Minh Dự mím đôi môi mỏng của mình thành hình vòng cung, hơi thở lạnh lùng từ trong cổ họng tràn ra một chữ "Cút!"
Hà Trinh An không có rời đi mà còn đi đến gần anh: "Mới vừa rồi tôi ngửi thấy trên người anh có mùi bách hợp, phục linh, thiên ma và các dược liệu quý khác trên người anh, những vị thuốc này đều thuốc bắc chữa trị chứng mất ngủ, nếu như tôi đoán không nhầm thì anh bị bệnh rối loạn giấc ngủ, ban đêm anh không ngủ được."
Vẻ mặt quản gia kinh ngạc nhìn Hà Trinh An: "Mợ, cô..."
Đôi mắt trong veo của Hà Trinh An nhìn xuống khuôn mặt đẹp trai của Lê Minh Dự: "Anh bị chứng rối loạn giấc ngủ đến mức nào rồi? Một khi chúng rối loạn giấc ngủ chuyển vào giai đoạn cuối, nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến trạng thái tinh thần của con người, thân thể mệt mỏi đến cực điểm nhưng không nghỉ ngơi thả lỏng được, bây giờ trong người anh có một người khác, người đó tối tăm, nóng nảy, đáng sợ, gần như bị bệnh tâm lý."
Đôi mắt hẹp dài của Lê Minh Dự ngày càng đỏ, đôi lông mày đẹp trai hiện lên một tầng khí u ám, anh đưa tay ra bóp lấy cổ Hà Trinh An.
Cổ của cô gái này rất tinh xảo, chỉ cần anh bóp nhẹ một cái thì cô sẽ mất mạng.
"Mợ, cô không cần kích thích cậu chủ nữa! Cậu chủ, cậu mau thả tay đang bóp cổ mợ ra đi!" Quản gia vội vàng chạy đến.
Không khí trong lành mà cô có thể hít thở càng ngày càng loãng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Trinh An càng ngày càng đỏ bừng, nhưng mà cô nhanh chóng xoay bàn tay đâm một cây trâm vào bên trong huyệt đạo của Lê Minh Dự.
Lê Minh Dự nhẹ nhàng buông tay ra ngồi trên ghế sofa. Hà Trinh An thở hít mạnh vào thở gấp, lần này trở về cô không muốn mình mất mạng ở đây, vừa rồi cô cũng sợ.
Người đàn ông trước mặt cô quá nguy hiểm, chưa cần nói đến việc anh có thân phận thần bí, chỉ riêng việc bệnh rối loạn giấc ngủ có thể biến anh từ một người đàn ông ưu nhã điển trai thành một con quái vật bất cứ lúc nào.
Nhưng mà, cô không có đường lui nên cô chỉ có thể buông tay đánh cược một lần.
Sau khi Hà Trinh An điều chỉnh lại hô hấp của minh, cô đi đến phía sau anh, sau đó cô nâng những ngón tay trắng nõn của mình nên trên huyệt thái dương của anh, giúp anh mát xoa.
Lê Minh Dự nhắm đôi mắt đẹp lại để che dấu màu đỏ tươi trong con mắt anh.
"Phương pháp chữa bệnh của cô mà mát xoa cho tôi?"
"Anh rất may mắn vì anh là người đàn ông đầu tiên được tôi mát xoa."
"Nếu nói như cô thì cô cũng không phải là người phụ nữ may mắn đầu tiên được mát xa cho tôi."
"..."
Cô không có cách nào nói chuyện được với anh.
"Giữ tôi ở lại, chúng ta chung sống hòa bình, chỉ cần anh không hỏi đến chuyện riêng của tôi, tôi giúp anh diễn vai người vợ tốt trước mặt bà nội, tôi còn có thể giúp anh chữa trị bệnh mất ngủ, anh thấy sao?"
Lê Minh Dự không nói gì.
Khi Hà Trinh An cầm một cây trâm bạc nhỏ dài vào huyệt đạo não bộ của Lê Minh Dự thì anh nhắm hai mắt lại, đầu anh đổ xuống ghế sofa.
Hà Trinh An nhanh chóng đưa tay ra, cô nhẹ nhàng và ôn nhu đỡ khuôn mặt đẹp trai của anh khi đầu anh đang đổ xuống ghế.
Anh ngủ rồi.
Quản gia đứng bên cạnh đã toát hết mồ hôi lạnh, người khác không biết thân phận của cậu chủ nhà mình nhưng ông ta làm sao không biết, cậu chủ nhà ông ta là cậu chủ nhỏ nhà họ Lê, là con cưng của trời, anh đã chơi trong giới kinh doanh từ khi mười mấy tuổi, một tay anh tạo lên truyền thuyết về nhà họ Lê.
Cho đến bây giờ chưa có ai dám thương lượng với cậu chủ nhà mình như vậy...Huống chi đây lại còn là một cô gái.
Tất cả những cô gái trong mấy năm nay nhìn thấy cậu chủ thì trong hai mắt họ đều hiện bóng bóng màu hồng, đó là ngưỡng mộ và yêu họ muốn được nhào vào trong ngực của cậu chủ.
Người mợ trước mắt này thật đặc biệt, cho dù trước mặt cô là cậu chủ khi phát bệnh thì cô cũng tỉnh táo, bình tĩnh, thông minh.
Càng làm cho ông ta ngạc nhiên là cậu chủ lại ngủ thiếp đi!
Đã rất lâu rồi cậu chủ chưa được ngủ!
Những bác sĩ chữa trị chứng mất ngủ cho cậu chủ đều là những người nổi danh trên thế giới, nhưng họ đều thất bại, vậy mà bây giờ cậu chủ lại ngủ trong lòng bàn tay của mợ!
"Mợ..." Quản gia lên tiếng nói.
Hà Trinh An đưa ngón tay lên môi làm động tác "Suỵt" bảo quản gia đừng lên tiếng rồi nói: "Ông đi ra ngoài trước đi, chỗ này có tôi rồi."
Không biết tại sao, quản gia lại cảm thấy trên người mợ này có một sức mạnh làm người khác yên tâm, ông ta nghe lời đi ra ngoài.
...
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động.
Hà Trinh An để anh nằm trong lòng bàn tay cô ngủ một lát, chờ khi anh ngủ say thì cô mới chuyển đầu anh xuống ghế sofa rồi đắp chăn lên cho anh.
Sau khi làm xong những việc này Hà Trinh An mới thay áo ngủ lên giường dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, Lê Minh Dự đang nằm trên ghế sofa mới chậm rãi mở mắt tỉnh lại.
Lê Minh Dự tỉnh lại đi đến trước giường, đưa ngón tay thon dài vén tấm màn tre trên mặt Hà Trinh An.