Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28: Cô chủ nhỏ, cô đã lớn rồi
Cô sẽ xây một bức tường cao ở trong lòng để ngăn anh ra, không còn bị anh dụ dỗ, cũng như không cho anh cơ hội làm tổn thương cô.
Chỉ bằng cách đóng cửa trái tim, cô mới có thể khiến bản thân trở nên độc lập và mạnh mẽ hơn.
Hà Trinh An không trả lời tin nhắn Zalo, cất điện thoại di động vào túi xách, cô đi ra ngoài, đi thẳng đến khu nhà dân bị bỏ hoang ở ngoại ô.
Lê Minh Dự đã trở về thành phố Hải Phòng, vừa xuống máy bay, Trần Vỹ Khoan và Phạm Đình Hổ đã đến đón tại sân bay, sau đó họ cùng nhau lên chiếc xe hơi hạng sang.
Lê Minh Dự nhìn điện thoại di động trong tay, hai chữ “ngủ rồi?” hồi lâu không thấy tin trả lời, anh nhíu mày kiếm.
Phạm Đình Hổ ngồi ở ghế phụ phía trước cười nói: “Anh hai, sao anh lại về sớm hơn dự định hai ngày, lại còn bay về trong đêm, còn nữa, trong điện thoại có chứa người đẹp sao, sao em thấy anh từ lúc trong sân bay tới giờ vẫn nhìn chăm chú cái điện thoại vậy.”
Lê Minh Dự mím môi mỏng không nói gì.
Đôi mắt đen lạnh lùng của Trần Vỹ Khoan bắt đầu ánh lên nét cười: “Anh hai của cậu không phải là nhìn người đẹp, tôi nghĩ là đang bắt gian còn nghe được.”
Lê Minh Dự nhấc đôi chân dài đã không còn chỗ để trên xe, đá văng Trần Vỹ Khoan bên cạnh: “Có nói chuyện đàng hoàng được không?”
Nói xong, Lê Minh Dự gọi một cuộc điện thoại cho vườn Minh Lan.
Bác Phúc đáp điện thoại, Lê Minh Dự mím môi hỏi: “Mợ chủ đâu rồi, ngủ rồi à?”
Trần Vỹ Khoan khịt mũi một tiếng, từ từ lau vết chân bị đá trên quần của anh ta: “Anh không thừa nhận rằng mình đang bắt gian sao?”
Bác Phúc cung kính đáp: “Cậu chủ, mợ chủ vừa đi ra ngoài.”
“Biết rồi.” Lê Minh Dự cúp điện thoại.
Phạm Đình Hổ bùng nổ, gương mặt hóng chuyện: “Chết tiệt, là tình huống gì vậy anh hai, bây giờ là tám giờ tối, anh vừa đi công tác về, huống chi là tiểu biệt thắng tân hôn, chị dâu không phải sẽ tắm cánh hoa hồng, mặc quần áo ngủ ở trên giường chờ anh về thị tẩm sao, vậy mà cô ấy còn tự mình chạy ra ngoài, anh ơi, có khi nào anh bị cắm sừng không?”
Lê Minh Dự nhàn nhạt liếc nhìn Phạm Đình Hổ, ý bảo “câm miệng đi”, sau đó nhìn thư ký Lộc trên ghế lái: “Kiểm tra xem cô ấy đang ở đâu.”
Ngô Bảo Lộc cung kính gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc.”
Hà Trinh An đã đi đến vùng ngoại ô và tìm thấy ngôi nhà bỏ hoang đó.
Cô nhẹ nhàng mở cửa, nhanh chóng ngửi thấy mùi thuốc tây nồng nặc, sức khỏe của dì Lâm không tốt, có vẻ như Tô Long Chiểu đã điều trị cho dì Lâm.
Hà Trinh An nhanh chóng nhìn thấy dì Lâm, dì Lâm đang nằm trên giường, mười năm sau dì Lâm già đi nhiều, sắc mặt tái mét.
“Dì Lâm.” Hà Trinh An bước nhanh tới, nhẹ nhàng lay động dì Lâm: “Dì Lâm, dì mở mắt ra xem, là con đây”
Dì Lâm yếu ớt mở mắt ra, khi nhìn rõ Hà Trinh An, đôi mắt ốm yếu của bà ấy lập tức sáng lên: “Cô chủ nhỏ, thật sự là cô rồi, cô chủ nhỏ. Xem ra Tô Long Chiểu không có nói dối tôi, cậu ấy muốn đưa tôi đi gặp cô chủ nhỏ. “
Dì Lâm nhìn Hà Trinh An từ trên xuống dưới, nước mắt tự động chảy ra: “Cô chủ nhỏ, cô đã lớn rồi.”
Dì Lâm rất kích động, ngay sau đó bà đã ho dữ dội và nôn ra một ngụm máu.
Hà Trinh An nhanh chóng bắt kịp nhịp đập của dì Lâm, cơ thể dì Lâm hoàn toàn trống rỗng, nếu không phải vì tin tưởng sẽ gặp được cô thì bà đã sớm ngã xuống.
“Dì Lâm, bây giờ đừng nói gì nữa, dì cần đến bệnh viện điều trị, con đưa dì ra khỏi đây ngay.”
Hà Trinh An dìu dì Lâm đứng lên, hai người cùng nhau đi ra khỏi khu nhà bỏ hoang.
Đèn bên ngoài khu nhà bỏ hoang sáng rực, Tô Long Chiểu đến rồi.
Chỉ bằng cách đóng cửa trái tim, cô mới có thể khiến bản thân trở nên độc lập và mạnh mẽ hơn.
Hà Trinh An không trả lời tin nhắn Zalo, cất điện thoại di động vào túi xách, cô đi ra ngoài, đi thẳng đến khu nhà dân bị bỏ hoang ở ngoại ô.
Lê Minh Dự đã trở về thành phố Hải Phòng, vừa xuống máy bay, Trần Vỹ Khoan và Phạm Đình Hổ đã đến đón tại sân bay, sau đó họ cùng nhau lên chiếc xe hơi hạng sang.
Lê Minh Dự nhìn điện thoại di động trong tay, hai chữ “ngủ rồi?” hồi lâu không thấy tin trả lời, anh nhíu mày kiếm.
Phạm Đình Hổ ngồi ở ghế phụ phía trước cười nói: “Anh hai, sao anh lại về sớm hơn dự định hai ngày, lại còn bay về trong đêm, còn nữa, trong điện thoại có chứa người đẹp sao, sao em thấy anh từ lúc trong sân bay tới giờ vẫn nhìn chăm chú cái điện thoại vậy.”
Lê Minh Dự mím môi mỏng không nói gì.
Đôi mắt đen lạnh lùng của Trần Vỹ Khoan bắt đầu ánh lên nét cười: “Anh hai của cậu không phải là nhìn người đẹp, tôi nghĩ là đang bắt gian còn nghe được.”
Lê Minh Dự nhấc đôi chân dài đã không còn chỗ để trên xe, đá văng Trần Vỹ Khoan bên cạnh: “Có nói chuyện đàng hoàng được không?”
Nói xong, Lê Minh Dự gọi một cuộc điện thoại cho vườn Minh Lan.
Bác Phúc đáp điện thoại, Lê Minh Dự mím môi hỏi: “Mợ chủ đâu rồi, ngủ rồi à?”
Trần Vỹ Khoan khịt mũi một tiếng, từ từ lau vết chân bị đá trên quần của anh ta: “Anh không thừa nhận rằng mình đang bắt gian sao?”
Bác Phúc cung kính đáp: “Cậu chủ, mợ chủ vừa đi ra ngoài.”
“Biết rồi.” Lê Minh Dự cúp điện thoại.
Phạm Đình Hổ bùng nổ, gương mặt hóng chuyện: “Chết tiệt, là tình huống gì vậy anh hai, bây giờ là tám giờ tối, anh vừa đi công tác về, huống chi là tiểu biệt thắng tân hôn, chị dâu không phải sẽ tắm cánh hoa hồng, mặc quần áo ngủ ở trên giường chờ anh về thị tẩm sao, vậy mà cô ấy còn tự mình chạy ra ngoài, anh ơi, có khi nào anh bị cắm sừng không?”
Lê Minh Dự nhàn nhạt liếc nhìn Phạm Đình Hổ, ý bảo “câm miệng đi”, sau đó nhìn thư ký Lộc trên ghế lái: “Kiểm tra xem cô ấy đang ở đâu.”
Ngô Bảo Lộc cung kính gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc.”
Hà Trinh An đã đi đến vùng ngoại ô và tìm thấy ngôi nhà bỏ hoang đó.
Cô nhẹ nhàng mở cửa, nhanh chóng ngửi thấy mùi thuốc tây nồng nặc, sức khỏe của dì Lâm không tốt, có vẻ như Tô Long Chiểu đã điều trị cho dì Lâm.
Hà Trinh An nhanh chóng nhìn thấy dì Lâm, dì Lâm đang nằm trên giường, mười năm sau dì Lâm già đi nhiều, sắc mặt tái mét.
“Dì Lâm.” Hà Trinh An bước nhanh tới, nhẹ nhàng lay động dì Lâm: “Dì Lâm, dì mở mắt ra xem, là con đây”
Dì Lâm yếu ớt mở mắt ra, khi nhìn rõ Hà Trinh An, đôi mắt ốm yếu của bà ấy lập tức sáng lên: “Cô chủ nhỏ, thật sự là cô rồi, cô chủ nhỏ. Xem ra Tô Long Chiểu không có nói dối tôi, cậu ấy muốn đưa tôi đi gặp cô chủ nhỏ. “
Dì Lâm nhìn Hà Trinh An từ trên xuống dưới, nước mắt tự động chảy ra: “Cô chủ nhỏ, cô đã lớn rồi.”
Dì Lâm rất kích động, ngay sau đó bà đã ho dữ dội và nôn ra một ngụm máu.
Hà Trinh An nhanh chóng bắt kịp nhịp đập của dì Lâm, cơ thể dì Lâm hoàn toàn trống rỗng, nếu không phải vì tin tưởng sẽ gặp được cô thì bà đã sớm ngã xuống.
“Dì Lâm, bây giờ đừng nói gì nữa, dì cần đến bệnh viện điều trị, con đưa dì ra khỏi đây ngay.”
Hà Trinh An dìu dì Lâm đứng lên, hai người cùng nhau đi ra khỏi khu nhà bỏ hoang.
Đèn bên ngoài khu nhà bỏ hoang sáng rực, Tô Long Chiểu đến rồi.