Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Tô Long Chiểu liếm môi: “Sao vậy, ở trước mặt người đàn ông khác không phải cô chơi rất vui sao, người khác có thể chơi đùa cô, tại sao tôi lại không được?
Hà Trinh An ngay lập tức muốn tắt điện thoại, còn muốn đem số điện thoại của anh ta cho vào danh sách đen.
Nhưng Tô Long Chiểu đã nhận ra cô muốn tắt điện thoại nên đã ngắt lời cô: “Hà Trinh An, không phải cô vẫn luôn tìm nguyên nhân cái chết của mẹ cô sao?”
Quả nhiên Hà Trinh An ở phía bên kia run rẩy, đúng vậy, lần này cô trở về một là chữa bệnh cho ông nội, hai là điều tra nguyên nhân thật sự về cái chết của mẹ.
Năm ấy nói rằng mẹ bị bệnh mà chết nhưng sức khỏe mẹ cô rất tốt, sao có thể bỗng nhiên bị bệnh mà chết được, cô nghi ngờ có người mưu hại.
Nhưng Hà Trinh An cái gì cũng không điều tra ra, tất cả những gì liên quan đến cuộc sống của mẹ trước đó toàn bộ đều bị xóa, bị xóa một cách sạch sẽ.
Hà Trinh An luôn cảm thấy đằng sau mình có một âm mưu rất lớn, mười năm trước cùng với cái chết của mẹ, sự hôn mê của ông nội, chỉ trong một đêm những người thân yêu ở bên cạnh cô, người yêu của cô, dường như muốn dồn cho vào chỗ chết, bọn họ đều biến mất rồi.
Hà Trinh An nắm chặt điện thoại: “Quân cờ của anh là gì?”
“Bây giờ chắc cô không điều tra được cái gì hết, một chút manh mối cũng không có, trong tay tôi có một người, cô nhất định có hứng thú, người ấy chính là dì Lâm.”
Con ngươi của Hà Trinh An co lại, dì Lâm chính là người hầu luôn bên cạnh mẹ bất cứ lúc nào, là người nhìn cô lớn lên. Dì Lâm không phải là người của nhà họ Hà mà là người mẹ luôn mang theo bên mình.
Chỉ tiếc là năm đó khi mẹ qua đời, dì Lâm đã biến mất khỏi thế giới này, cô tìm trong khoảng thời gian dài như vậy mà tìm không thấy.
Vậy mà dì Lâm lại đang nằm trong tay của Tô Long Chiểu.
“Hà Trinh An, tối ngày mai tại phòng 8206, tôi đợi cô.” Nói xong, Tô Long Chiểu trực tiếp ngắt điện thoại.
Nghe thấy tiếng kết thúc cuộc gọi “bíp bíp” ở đầu dây bên kia, Hà Trinh An đặt điện thoại xuống, cô nhất định phải gặp được dì Lâm, nhưng cô thật sự phải đến chỗ hẹn sao?
Tô Long Chiểu không có ý tốt gì, anh ta cũng không phải là giám đốc Hồ, hành động nhỏ của cô cũng không dấu được anh ta.
Bên tai của Hà Trinh An đột nhiên vang lên giọng nói trầm ấm của Lê Minh Dự: “Có vấn đề gì không giải quyết được thì gọi điện cho tôi.”
Đây là câu nói cuối cùng anh nói với tôi trước khi đi.
Cô có muốn gọi điện cho anh đấy không?
Hà Trinh An cầm điện thoại lên, tìm số điện thoại của Lê Minh Dự sau đó gọi cho anh.
Tiếng chuông điện thoại kêu liên tục, vẫn không có ai bắt máy, khoảng thời gian chờ đợi này không dài nhưng đối với Hà Trinh An đó là cả sự dày vò.
Cô đột nhiên phát hiện bản thân rất thiếu ý tứ, lỡ như anh đang ở văn phòng làm việc thì sao?
Tý nữa anh mà nghe điện thoại, cô nên nói với anh như thế nào, bản thân anh có công việc, rất bận rộn, lại còn phải giúp cô, cô phải chăng là một người rất phiền toái?
Đầu óc Hà Trinh An rối bời, đúng lúc này đột nhiên được kết nối, Hà Trinh An lập tức lên tiếng: “Alo.”
Giọng nói ở bên kia không phải Lê Minh Dự mà là một giọng nữ ngọt ngào: “Alo, xin chào, xin hỏi là ai vậy ạ?”
Là một người phụ nữ nghe điện thoại.
Điện thoại của Lê Minh Dự bị một người phụ nữ nghe.
Đầu Hà Trinh An nổ tung một tiếng “rầm”, tất cả những hỗn độn chỉ trong phút chốc đều biến mất giống như thuỷ triều rút vậy, tay cô toát mồ hôi lạnh....
Hà Trinh An không nói gì, cô gái ở đầu dây bên kia cảm thấy khó hiểu: "Xin chào, cô tìm tổng giám đốc Dự sao, giám đốc đang tắm, bây giờ không tiện nghe điện thoại......"
“Tút tút” hai tiếng, Hà Trinh An Trực tiếp tắt điện thoại.
Hà Trinh An ngay lập tức muốn tắt điện thoại, còn muốn đem số điện thoại của anh ta cho vào danh sách đen.
Nhưng Tô Long Chiểu đã nhận ra cô muốn tắt điện thoại nên đã ngắt lời cô: “Hà Trinh An, không phải cô vẫn luôn tìm nguyên nhân cái chết của mẹ cô sao?”
Quả nhiên Hà Trinh An ở phía bên kia run rẩy, đúng vậy, lần này cô trở về một là chữa bệnh cho ông nội, hai là điều tra nguyên nhân thật sự về cái chết của mẹ.
Năm ấy nói rằng mẹ bị bệnh mà chết nhưng sức khỏe mẹ cô rất tốt, sao có thể bỗng nhiên bị bệnh mà chết được, cô nghi ngờ có người mưu hại.
Nhưng Hà Trinh An cái gì cũng không điều tra ra, tất cả những gì liên quan đến cuộc sống của mẹ trước đó toàn bộ đều bị xóa, bị xóa một cách sạch sẽ.
Hà Trinh An luôn cảm thấy đằng sau mình có một âm mưu rất lớn, mười năm trước cùng với cái chết của mẹ, sự hôn mê của ông nội, chỉ trong một đêm những người thân yêu ở bên cạnh cô, người yêu của cô, dường như muốn dồn cho vào chỗ chết, bọn họ đều biến mất rồi.
Hà Trinh An nắm chặt điện thoại: “Quân cờ của anh là gì?”
“Bây giờ chắc cô không điều tra được cái gì hết, một chút manh mối cũng không có, trong tay tôi có một người, cô nhất định có hứng thú, người ấy chính là dì Lâm.”
Con ngươi của Hà Trinh An co lại, dì Lâm chính là người hầu luôn bên cạnh mẹ bất cứ lúc nào, là người nhìn cô lớn lên. Dì Lâm không phải là người của nhà họ Hà mà là người mẹ luôn mang theo bên mình.
Chỉ tiếc là năm đó khi mẹ qua đời, dì Lâm đã biến mất khỏi thế giới này, cô tìm trong khoảng thời gian dài như vậy mà tìm không thấy.
Vậy mà dì Lâm lại đang nằm trong tay của Tô Long Chiểu.
“Hà Trinh An, tối ngày mai tại phòng 8206, tôi đợi cô.” Nói xong, Tô Long Chiểu trực tiếp ngắt điện thoại.
Nghe thấy tiếng kết thúc cuộc gọi “bíp bíp” ở đầu dây bên kia, Hà Trinh An đặt điện thoại xuống, cô nhất định phải gặp được dì Lâm, nhưng cô thật sự phải đến chỗ hẹn sao?
Tô Long Chiểu không có ý tốt gì, anh ta cũng không phải là giám đốc Hồ, hành động nhỏ của cô cũng không dấu được anh ta.
Bên tai của Hà Trinh An đột nhiên vang lên giọng nói trầm ấm của Lê Minh Dự: “Có vấn đề gì không giải quyết được thì gọi điện cho tôi.”
Đây là câu nói cuối cùng anh nói với tôi trước khi đi.
Cô có muốn gọi điện cho anh đấy không?
Hà Trinh An cầm điện thoại lên, tìm số điện thoại của Lê Minh Dự sau đó gọi cho anh.
Tiếng chuông điện thoại kêu liên tục, vẫn không có ai bắt máy, khoảng thời gian chờ đợi này không dài nhưng đối với Hà Trinh An đó là cả sự dày vò.
Cô đột nhiên phát hiện bản thân rất thiếu ý tứ, lỡ như anh đang ở văn phòng làm việc thì sao?
Tý nữa anh mà nghe điện thoại, cô nên nói với anh như thế nào, bản thân anh có công việc, rất bận rộn, lại còn phải giúp cô, cô phải chăng là một người rất phiền toái?
Đầu óc Hà Trinh An rối bời, đúng lúc này đột nhiên được kết nối, Hà Trinh An lập tức lên tiếng: “Alo.”
Giọng nói ở bên kia không phải Lê Minh Dự mà là một giọng nữ ngọt ngào: “Alo, xin chào, xin hỏi là ai vậy ạ?”
Là một người phụ nữ nghe điện thoại.
Điện thoại của Lê Minh Dự bị một người phụ nữ nghe.
Đầu Hà Trinh An nổ tung một tiếng “rầm”, tất cả những hỗn độn chỉ trong phút chốc đều biến mất giống như thuỷ triều rút vậy, tay cô toát mồ hôi lạnh....
Hà Trinh An không nói gì, cô gái ở đầu dây bên kia cảm thấy khó hiểu: "Xin chào, cô tìm tổng giám đốc Dự sao, giám đốc đang tắm, bây giờ không tiện nghe điện thoại......"
“Tút tút” hai tiếng, Hà Trinh An Trực tiếp tắt điện thoại.