Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Khách sạn sáu sao Hoa Lệ.
Hà Trinh An bước vào sảnh, muốn đi thang máy lên lầu nhưng đúng lúc đó có một người quen đi tới, là Lại Hà Thanh.
"Hà Trinh An, cô đến rồi đấy à? Nhìn cho kỹ đi, đây là khách sạn sáu sao Hoa Lệ. Nếu không phải hôm nay Xuyên Khanh muốn cô đến dự sinh nhật cậu ấy thì cả đời này cái đồ quê mùa như cô sẽ không được tới một nơi cao cấp như vậy đâu!" Lại Hà Thanh vênh váo tự đắc cười nói.
Hà Trinh An nhấn nút thang máy, giả vờ thở dài một tiếng: "Con chó Nhật của nhà ai thế này? Không chịu xích lại, cứ thả ra ngoài để cắn người."
Sắc mặt của Lại Hà Thanh liền thay đổi: "Cô!"
Ngay sau đó Lại Hà Thanh nhìn thấy chiếc váy dài ren trắng của Hà Trinh An, cô ta rất ngạc nhiên và nhanh chóng nói: "Hà Trinh An, váy trên người cô ở đâu ra? Đây là thương hiệu cao cấp toàn cầu MOO. Váy trên người cô là trang phục catwalk của MOO cho Tuần lễ thời trang Milan mùa hè này. Tôi đã nhìn thấy nó trên tạp chí thời trang hai ngày trước, sao lại ở trên người cô được? "
Lại Hà Thanh là fan cứng của MOO, không riêng gì cô ta, mỗi mùa MOO có mẫu mới, các cô chiêu con nhà danh giá của Hải Phòng đều sẽ bỏ rất nhiều tiền để mua qua nhiều kênh khác nhau, chỉ cần ai mua được là họ sẽ khoe mẽ.
Đáng tiếc là MOO quá cao quý và giá trị quá đắt, luôn đi theo con đường cao cấp sang trọng và còn là phiên bản giới hạn, vì vậy quá ít người có thể có được đồ của MOO.
Lại Hà Thanh còn chẳng mua được một cái váy.
Bây giờ đồ mà người mẫu trên sàn catwalk của MOO lại được mặc trên người kẻ quê mùa như Hà Trinh An, cô ta thực sự đã bị sốc.
Tất nhiên, Hà Trinh An cũng biết đây là MOO. Cô đang tự hỏi nếu mình nói với Lại Hà Thanh rằng bản thân không chỉ có một bộ MOO này mà ở nhà còn có cả một rương thì liệu Lại Hà Thanh có ngất xỉu ngay tại chỗ không.
Nhưng MOO là do Lê Minh Dự chuẩn bị cho cô, không phải đồ của chính cô nên không thích hợp dùng để công kích người khác.
Nhìn thấy hai tròng mắt của Lại Hà Thanh lộ ra vẻ kinh ngạc và ghen tị, Hà Trinh An bước vào thang máy, cô cười nhẹ: "Muốn biết sao? Tôi sẽ không nói cho cô biết đâu."
Tâm trạng Lại Hà Thanh quá phức tạp, cô ta thực sự rất ghét người tên Hà Trinh An trước mắt này, nhất là nhìn dáng vẻ mảnh mai yêu kiều của Hà Trinh An thì ánh mắt cô ta liền nổi lên ghen tị bừng bừng: "Hà Trinh An, nhất định là cô đang mặc hàng nhái."
Nói rồi Lại Hà Thanh cũng bước vào thang máy, cô ta đưa tay ra, túm lấy váy dài của Hà Trinh An và dùng sức xé nó.
Cùng với tiếng xé vải, chiếc váy dài của Hà Trinh An lập tức bị thủng một lỗ.
Đôi mắt sáng của Hà Trinh An đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Lại Hà Thanh, cô đang làm cái gì vậy?"
Lại Hà Thanh chẳng hề sợ hãi, cô ta cười: "Hà Trinh An, cô đang nói gì thế? Tôi không hiểu, tôi không làm gì cả. Nếu cô nói tôi xé hỏng váy của cô thì cô có nhân chứng không?"
Hà Trinh An bước tới, nắm lấy váy trên người của Lại Hà Thanh rồi cũng xé rách một ít.
Toạc.
Váy trên người Lại Hà Thanh cũng bị rách.
“Hà Trinh An, cô!” Lại Hà Thanh thẹn quá hóa giận. Cô ta không ngờ Hà Trinh An không chỉ nhanh mồm dẻo miệng mà còn kiêu ngạo như vậy, trực tiếp ra tay đáp trả.
Hà Trinh An cười lạnh, cô vẫn luôn cảm thấy có đôi khi động tay động chân là vô cùng cần thiết: "Cô đã từng thấy người nói đạo lý với chó điên chưa? Không bao giờ, bị chó điên cắn thì ta nên cầm gậy đánh lại thật mạnh!"
Lại Hà Thanh tức đến gần như phát điên, không ngờ cô ta lại bị kẻ quê mùa mà mình luôn coi thường này chèn ép.
Lúc này thang máy đã đến nơi, cửa mở ra, Vũ Ngọc Lan vội vàng đến đón: "Trinh An, sao váy trên người con lại bị rách thế? Váy rách rồi thì làm sao có thể tham gia tiệc sinh nhật? Thế này đi, con mau chóng lên lầu thay váy, trên lầu đã chuẩn bị một số váy dự phòng, con xem cái nào đẹp thì chọn.”
...
Hà Trinh An đi lên lầu, trong phòng trên lầu thực sự có treo mấy chiếc váy đẹp.
Lúc này, một người giúp việc nói: "Cô Trinh An, chiếc váy này là đẹp nhất, cô hãy chọn nó đi.”
Hà Trinh An liếc nhìn, váy trong tay của cô giúp việc là váy công chúa màu hồng có đính kim cương, cũng là của MOO, trông giống kiểu váy công chúa dành cho sinh nhật vậy.
Đôi mắt sáng của Hà Trinh An thoáng vẻ cười, tiện tay cầm lấy một chiếc váy khác: "Tôi không thích cái váy đó lắm, tôi nên mặc chiếc này thôi."
Người giúp việc nóng lòng: "Cô Trinh An, chiếc váy này đẹp hơn của cô nhiều, cô mặc bộ này đi."
Hà Trinh An nhìn người giúp việc: "Chẳng qua chỉ là một chiếc váy thôi, sao cô lại vội vàng thế?"
Bị Hà Trinh An nhìn như thế này, người giúp việc thấy hơi chột dạ. Cô ta luôn cảm thấy đôi mắt của vị cô chiêu Trinh An này quá sạch sẽ, đen trắng rõ ràng, không dính một hạt bụi nhỏ, tựa như đã nhìn thấu cái gì đó.
Người giúp việc cười mỉa: "Tôi không hề. Tôi chỉ muốn cô Trinh An mặc đẹp mà tham gia, để mọi người khen cô thôi."
Hà Trinh An gật đầu: "Ồ, nếu đã nói như vậy thì làm sao tôi có thể phụ lại tấm lòng tốt này được? Vậy mặc cái váy này đi. Tôi sẽ thay quần áo, cô chờ bên ngoài nhé."
...
Hôm nay, trên tiệc sinh nhật, Hà Văn Quốc thực sự đã đập rất rất nhiều tiền, mời những cô chiêu cao quý và những quý bà giàu có trong thành phố Hải Phòng đến đây. Cảnh tượng cười vui vẻ, tiếng chúc mừng luôn không ngớt.
Cô công chúa nhỏ hôm nay là Hà Xuyên Khanh bị một đám cô chiêu vây quanh. Thấy Vũ Ngọc Lan đi xuống, Hà Xuyên Khanh nhanh chóng chạy tới nắm lấy cánh tay của Vũ Ngọc Lan, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào rồi mẹ? Hà Trinh An có mặc cái váy công chúa đó không? "
Vũ Ngọc Lan tươi cười gật đầu: "Mặc rồi."
"Thật tốt quá, chúng ta đã bị Hà Trinh An hố không ít lần, hôm nay nhất định phải dạy dỗ cô ta một bận. Chỉ tiếc cho cái váy công chúa MOO, con còn chưa bao giờ mặc váy của MOO nữa."
Vũ Ngọc Lan gật đầu với Hà Xuyên Khanh: "Không bỏ mồi sao bắt được cá? Chờ đến lúc danh tiếng của Hà Trinh An bị xấu đi, mẹ sẽ tìm cách lấy cho con một chiếc váy MOO khác."
Hà Xuyên Khanh vui vẻ, bám lấy Vũ Ngọc Lan làm nũng: "Mẹ, mẹ thật tốt với con."
"Được rồi, chuẩn bị đi, chờ lát nữa Hà Trinh An xuống thì buổi biểu diễn sẽ bắt đầu!"
...
Hà Xuyên Khanh trở lại với bạn bè, lúc này bạn cô ta hỏi: "Xuyên Khanh, nghe nói cậu mua được một chiếc váy công chúa MOO, chờ mặc nó vào ngày sinh nhật. Sao cậu còn chưa đi thay nó? Để cho bọn này xem một lần. Thật hâm mộ quá!"
"Đúng đấy Xuyên Khanh, váy công chúa của MOO chắc chắn rất đẹp."
Hà Xuyên Khanh mỉm cười: "Mấy cậu không cần vội, tớ sẽ đi thay ngay đây."
Lúc này Lại Hà Thanh kéo lấy tay Hà Xuyên Khanh lại: "Xuyên Khanh, cậu nhìn xem, Hà Trinh An xuống lầu rồi kìa."
Hà Trinh An thật sự đi xuống lầu, cô đang mặc chiếc váy công chúa MOO đó trên người. Chiếc váy màu hồng nhạt nổi bật lên vẻ nhỏ nhắn mềm mại của cô, kiểu chiết eo thon gọn ôm lấy vòng eo mà một tay có thể ôm hết của cô, khí chất thanh khiết lanh lợi. Thật đúng là cô công chúa hai mươi tuổi.
Vừa rồi đại sảnh vẫn còn đang nói cười vui vẻ không biết từ khi nào bắt đầu yên lặng lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên trên người Hà Trinh An.
Ánh mắt mọi người lóe lên vẻ ngạc nhiên vì sự xinh đẹp này.
Hà Xuyên Khanh siết chặt nắm tay. Mặc dù Hà Trinh An mặc một chiếc váy công chúa MOO nằm trong kế hoạch của cô ta, nhưng khi nhìn thấy vẻ ngoài điên đảo chúng sinh của Hà Trinh An thì cô ta lại ghen ghét, ước rằng Hà Trinh An biến mất ngay lập tức.
Hà Trinh An bước vào sảnh, muốn đi thang máy lên lầu nhưng đúng lúc đó có một người quen đi tới, là Lại Hà Thanh.
"Hà Trinh An, cô đến rồi đấy à? Nhìn cho kỹ đi, đây là khách sạn sáu sao Hoa Lệ. Nếu không phải hôm nay Xuyên Khanh muốn cô đến dự sinh nhật cậu ấy thì cả đời này cái đồ quê mùa như cô sẽ không được tới một nơi cao cấp như vậy đâu!" Lại Hà Thanh vênh váo tự đắc cười nói.
Hà Trinh An nhấn nút thang máy, giả vờ thở dài một tiếng: "Con chó Nhật của nhà ai thế này? Không chịu xích lại, cứ thả ra ngoài để cắn người."
Sắc mặt của Lại Hà Thanh liền thay đổi: "Cô!"
Ngay sau đó Lại Hà Thanh nhìn thấy chiếc váy dài ren trắng của Hà Trinh An, cô ta rất ngạc nhiên và nhanh chóng nói: "Hà Trinh An, váy trên người cô ở đâu ra? Đây là thương hiệu cao cấp toàn cầu MOO. Váy trên người cô là trang phục catwalk của MOO cho Tuần lễ thời trang Milan mùa hè này. Tôi đã nhìn thấy nó trên tạp chí thời trang hai ngày trước, sao lại ở trên người cô được? "
Lại Hà Thanh là fan cứng của MOO, không riêng gì cô ta, mỗi mùa MOO có mẫu mới, các cô chiêu con nhà danh giá của Hải Phòng đều sẽ bỏ rất nhiều tiền để mua qua nhiều kênh khác nhau, chỉ cần ai mua được là họ sẽ khoe mẽ.
Đáng tiếc là MOO quá cao quý và giá trị quá đắt, luôn đi theo con đường cao cấp sang trọng và còn là phiên bản giới hạn, vì vậy quá ít người có thể có được đồ của MOO.
Lại Hà Thanh còn chẳng mua được một cái váy.
Bây giờ đồ mà người mẫu trên sàn catwalk của MOO lại được mặc trên người kẻ quê mùa như Hà Trinh An, cô ta thực sự đã bị sốc.
Tất nhiên, Hà Trinh An cũng biết đây là MOO. Cô đang tự hỏi nếu mình nói với Lại Hà Thanh rằng bản thân không chỉ có một bộ MOO này mà ở nhà còn có cả một rương thì liệu Lại Hà Thanh có ngất xỉu ngay tại chỗ không.
Nhưng MOO là do Lê Minh Dự chuẩn bị cho cô, không phải đồ của chính cô nên không thích hợp dùng để công kích người khác.
Nhìn thấy hai tròng mắt của Lại Hà Thanh lộ ra vẻ kinh ngạc và ghen tị, Hà Trinh An bước vào thang máy, cô cười nhẹ: "Muốn biết sao? Tôi sẽ không nói cho cô biết đâu."
Tâm trạng Lại Hà Thanh quá phức tạp, cô ta thực sự rất ghét người tên Hà Trinh An trước mắt này, nhất là nhìn dáng vẻ mảnh mai yêu kiều của Hà Trinh An thì ánh mắt cô ta liền nổi lên ghen tị bừng bừng: "Hà Trinh An, nhất định là cô đang mặc hàng nhái."
Nói rồi Lại Hà Thanh cũng bước vào thang máy, cô ta đưa tay ra, túm lấy váy dài của Hà Trinh An và dùng sức xé nó.
Cùng với tiếng xé vải, chiếc váy dài của Hà Trinh An lập tức bị thủng một lỗ.
Đôi mắt sáng của Hà Trinh An đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Lại Hà Thanh, cô đang làm cái gì vậy?"
Lại Hà Thanh chẳng hề sợ hãi, cô ta cười: "Hà Trinh An, cô đang nói gì thế? Tôi không hiểu, tôi không làm gì cả. Nếu cô nói tôi xé hỏng váy của cô thì cô có nhân chứng không?"
Hà Trinh An bước tới, nắm lấy váy trên người của Lại Hà Thanh rồi cũng xé rách một ít.
Toạc.
Váy trên người Lại Hà Thanh cũng bị rách.
“Hà Trinh An, cô!” Lại Hà Thanh thẹn quá hóa giận. Cô ta không ngờ Hà Trinh An không chỉ nhanh mồm dẻo miệng mà còn kiêu ngạo như vậy, trực tiếp ra tay đáp trả.
Hà Trinh An cười lạnh, cô vẫn luôn cảm thấy có đôi khi động tay động chân là vô cùng cần thiết: "Cô đã từng thấy người nói đạo lý với chó điên chưa? Không bao giờ, bị chó điên cắn thì ta nên cầm gậy đánh lại thật mạnh!"
Lại Hà Thanh tức đến gần như phát điên, không ngờ cô ta lại bị kẻ quê mùa mà mình luôn coi thường này chèn ép.
Lúc này thang máy đã đến nơi, cửa mở ra, Vũ Ngọc Lan vội vàng đến đón: "Trinh An, sao váy trên người con lại bị rách thế? Váy rách rồi thì làm sao có thể tham gia tiệc sinh nhật? Thế này đi, con mau chóng lên lầu thay váy, trên lầu đã chuẩn bị một số váy dự phòng, con xem cái nào đẹp thì chọn.”
...
Hà Trinh An đi lên lầu, trong phòng trên lầu thực sự có treo mấy chiếc váy đẹp.
Lúc này, một người giúp việc nói: "Cô Trinh An, chiếc váy này là đẹp nhất, cô hãy chọn nó đi.”
Hà Trinh An liếc nhìn, váy trong tay của cô giúp việc là váy công chúa màu hồng có đính kim cương, cũng là của MOO, trông giống kiểu váy công chúa dành cho sinh nhật vậy.
Đôi mắt sáng của Hà Trinh An thoáng vẻ cười, tiện tay cầm lấy một chiếc váy khác: "Tôi không thích cái váy đó lắm, tôi nên mặc chiếc này thôi."
Người giúp việc nóng lòng: "Cô Trinh An, chiếc váy này đẹp hơn của cô nhiều, cô mặc bộ này đi."
Hà Trinh An nhìn người giúp việc: "Chẳng qua chỉ là một chiếc váy thôi, sao cô lại vội vàng thế?"
Bị Hà Trinh An nhìn như thế này, người giúp việc thấy hơi chột dạ. Cô ta luôn cảm thấy đôi mắt của vị cô chiêu Trinh An này quá sạch sẽ, đen trắng rõ ràng, không dính một hạt bụi nhỏ, tựa như đã nhìn thấu cái gì đó.
Người giúp việc cười mỉa: "Tôi không hề. Tôi chỉ muốn cô Trinh An mặc đẹp mà tham gia, để mọi người khen cô thôi."
Hà Trinh An gật đầu: "Ồ, nếu đã nói như vậy thì làm sao tôi có thể phụ lại tấm lòng tốt này được? Vậy mặc cái váy này đi. Tôi sẽ thay quần áo, cô chờ bên ngoài nhé."
...
Hôm nay, trên tiệc sinh nhật, Hà Văn Quốc thực sự đã đập rất rất nhiều tiền, mời những cô chiêu cao quý và những quý bà giàu có trong thành phố Hải Phòng đến đây. Cảnh tượng cười vui vẻ, tiếng chúc mừng luôn không ngớt.
Cô công chúa nhỏ hôm nay là Hà Xuyên Khanh bị một đám cô chiêu vây quanh. Thấy Vũ Ngọc Lan đi xuống, Hà Xuyên Khanh nhanh chóng chạy tới nắm lấy cánh tay của Vũ Ngọc Lan, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào rồi mẹ? Hà Trinh An có mặc cái váy công chúa đó không? "
Vũ Ngọc Lan tươi cười gật đầu: "Mặc rồi."
"Thật tốt quá, chúng ta đã bị Hà Trinh An hố không ít lần, hôm nay nhất định phải dạy dỗ cô ta một bận. Chỉ tiếc cho cái váy công chúa MOO, con còn chưa bao giờ mặc váy của MOO nữa."
Vũ Ngọc Lan gật đầu với Hà Xuyên Khanh: "Không bỏ mồi sao bắt được cá? Chờ đến lúc danh tiếng của Hà Trinh An bị xấu đi, mẹ sẽ tìm cách lấy cho con một chiếc váy MOO khác."
Hà Xuyên Khanh vui vẻ, bám lấy Vũ Ngọc Lan làm nũng: "Mẹ, mẹ thật tốt với con."
"Được rồi, chuẩn bị đi, chờ lát nữa Hà Trinh An xuống thì buổi biểu diễn sẽ bắt đầu!"
...
Hà Xuyên Khanh trở lại với bạn bè, lúc này bạn cô ta hỏi: "Xuyên Khanh, nghe nói cậu mua được một chiếc váy công chúa MOO, chờ mặc nó vào ngày sinh nhật. Sao cậu còn chưa đi thay nó? Để cho bọn này xem một lần. Thật hâm mộ quá!"
"Đúng đấy Xuyên Khanh, váy công chúa của MOO chắc chắn rất đẹp."
Hà Xuyên Khanh mỉm cười: "Mấy cậu không cần vội, tớ sẽ đi thay ngay đây."
Lúc này Lại Hà Thanh kéo lấy tay Hà Xuyên Khanh lại: "Xuyên Khanh, cậu nhìn xem, Hà Trinh An xuống lầu rồi kìa."
Hà Trinh An thật sự đi xuống lầu, cô đang mặc chiếc váy công chúa MOO đó trên người. Chiếc váy màu hồng nhạt nổi bật lên vẻ nhỏ nhắn mềm mại của cô, kiểu chiết eo thon gọn ôm lấy vòng eo mà một tay có thể ôm hết của cô, khí chất thanh khiết lanh lợi. Thật đúng là cô công chúa hai mươi tuổi.
Vừa rồi đại sảnh vẫn còn đang nói cười vui vẻ không biết từ khi nào bắt đầu yên lặng lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên trên người Hà Trinh An.
Ánh mắt mọi người lóe lên vẻ ngạc nhiên vì sự xinh đẹp này.
Hà Xuyên Khanh siết chặt nắm tay. Mặc dù Hà Trinh An mặc một chiếc váy công chúa MOO nằm trong kế hoạch của cô ta, nhưng khi nhìn thấy vẻ ngoài điên đảo chúng sinh của Hà Trinh An thì cô ta lại ghen ghét, ước rằng Hà Trinh An biến mất ngay lập tức.