Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
A!
Vũ Ngọc Lan rít lên một tiếng nhanh chóng đấm đá lên người tổng giám đốc Vương: “Tổng giám đốc Vương, thả tôi ra, ông nhìn cho rõ xem tôi là ai. Tôi không phải Hà Trinh An, ông tìm nhầm người rồi!”
Tổng giám đốc Vương giống như mất sạch lý trí, không ngừng kéo quần áo của Vũ Ngọc Lan: “Người đẹp, đừng vùng vẫy nữa, cô càng vùng vẫy thì tôi lại càng hưng phấn ha ha ha!”
“Thả tôi ra, cứu tôi với, cứu tôi với!” Vũ Ngọc Lan la to.
Đúng lúc này, cửa phòng bị phá “ầm” một tiếng, một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát xông vào: “Chúng tôi nhận được điện thoại tố cáo nói chỗ các người đang tiến hành giao dịch đồi trụy, bây giờ chúng tôi phải dẫn các người về để tiến hành điều tra.”
Cảnh sát khống chế tổng giám đốc Vương lại.
Vũ Ngọc Lan kinh hãi quá độ nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình: “Giao dịch đồi trụy cái gì chứ? Chúng tôi không có, chúng tôi không đến cục cảnh sát!”
“Mời hai người phối hợp điều tra, dẫn đi!”
Vũ Ngọc Lan hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, bà ta bị cảnh sát cưỡng chế đưa đi, lúc đi ngang qua sảnh lớn của quán bar, tất cả mọi người đều đang vây xem.
Lúc còn trẻ Vũ Ngọc Lan từng là một nữ diễn viên xuất sắc một thời, sau này gả cho Hà Văn Quốc nên từ từ rút khỏi giới giải trí nhưng bà ta vẫn là một cựu diễn viên được người người ca tụng.
Không bao lâu đã có người nhận ra bà ta.
“Các người mau nhìn kìa, người phụ nữ kia chính là nữ diễn viên xuất sắc Vũ Ngọc Lan!”
“Trời ạ, Vũ Ngọc Lan đã làm gì vậy? Sao bà ta lại bị cảnh sát đưa đi?”
“Các người vẫn chưa nhìn ra à? Nghe nói bà ta đang thuê phòng với một tổng giám đốc thị trường thì bị bắt, tên mập đi trước chính là tình nhân của bà ta.”
“Mau lấy điện thoại ra chụp ảnh lại, tin tức này quá khủng khiếp rồi!”
Mấy năm nay Vũ Ngọc Lan đã bỏ ra một số tiền lớn vào quan hệ xã hội, vẫn luôn duy trì danh dự của mình rất tốt, bây giờ bị bắt vì giao dịch đồi trụy còn bị đám quần chúng hóng hớt xung quanh cầm điện thoại chụp chính diện, bà ta đã sụp đổ thét lên: “Không được chụp, các người đừng có chụp!”
Lúc này Hà Văn Quốc đang ăn cơm xã giao với mấy tổng giám đốc trong khách sạn sáu sao, mấy tổng giám đốc kia cười nói: “Tổng giám đốc Văn Quốc, sao hôm nay bà Hà không tới đây vậy?”
Lúc còn trẻ Vũ Ngọc Lan từng lăn lộn trong giới giải trí nên có không ít giao thiệp, vừa khéo sau khi bà ta gả cho Hà Văn Quốc lập tức trở thành trợ tá đắc lực của ông ta, thường xuyên tham gia xã giao, kéo được rất nhiều tài trợ cho Y Dược Hà Hải, lên như diều gặp gió.
Hà Văn Quốc cười nói: “Hôm nay bà xã của tôi có chút việc cần xử lý nên không tới.”
Mọi người sôi nổi ca ngợi: “Tổng giám đốc Văn Quốc, mấy năm nay nữ diễn viên xuất sắc một thời lại cam tâm trở thành bà nội trợ hiền của cô, ông đúng là có một người vợ tốt khiến chúng tôi thật sự kính nể.”
Hà Văn Quốc rất yêu hư vinh và thể diện của mình, được nói như thế, bây giờ ông ta cười như gió xuân dạt dào, trên mặt cũng như đang phát sáng.
Đúng lúc này, một hồi chuông điện thoại du dương vang lên, có cuộc gọi đến.
“Tổng giám đốc Văn Quốc, có phải bà gọi đến kiểm tra ông không? Đừng có đi, để chúng tôi cùng nghe một chút, đây là chứng minh trong sạch của ông đó.”
Hà Văn Quốc bị người người vây quanh thế này nên tâm trạng rất tốt, ông ta nhận điện thoại còn tiện tay mở loa ngoài: “Alo.”
Quả nhiên giọng nói ở bên kia nhanh chóng truyền tới, còn thông qua loa ngoài truyền rõ vào trong tai tất cả mọi người: “Chào ông, ông là Hà Văn Quốc đúng không? Vợ của ông là bà Vũ Ngọc Lan đã bị bắt vì tội dính líu đến giao dịch đồi trụy trong phòng khách sạn, mời ông dẫn theo luật sư đến xử lý thủ tục.”
Dính líu đến giao dịch đồi trụy?
Cả người Hà Văn Quốc cứng đờ.
Lúc này mấy tổng giám đốc kia đã lấy điện thoại ra, tin tức Vũ Ngọc Lan giao dịch đồi trụy bị bắt đi đang ùn ùn kéo đến trên các trang mạng xã hội, nhảy dù đến top đầu tin tức trên Facebook.
Trong ảnh là Vũ Ngọc Lan quần áo không chỉnh tề, sụp đổ gào thét, tổng giám đốc Vương ở trước mặt cũng không hề mặc áo.
Dân mạng đều đang bình luận.
“Không ngờ cựu diễn viên Vũ Ngọc Lan đã có tuổi rồi mà còn lén lút đi thuê phòng với đàn ông.”
“Vũ Ngọc Lan là người của giới giải trí đấy, có thể sạch sẽ được bao nhiêu chứ? Một khi đào lịch sử của bà ta ra thì bạn sẽ phát hiện lúc trẻ bà ta chính là kẻ thứ ba chuyên nghiệp.”
“Hình như Vũ Ngọc Lan đã kết hôn rồi nhỉ? Đột nhiên tôi rất đồng tình với chồng của bà ta.”
Trong mắt của mấy tổng giám đốc rất muốn cười nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặc tái mét của Hà Văn Quốc thì bọn họ lại nhịn xuống: “Tổng giám đốc Văn Quốc, ông mau đi đi, bảo lãnh bà Hà về.”
Vũ Ngọc Lan và tổng giám đốc Vương đều bị bắt vào trong, Hà Văn Quốc nhanh chóng dẫn luật sư tới.
Luật sư làm thủ tục xong, Hà Văn Quốc đi tới trước mặt Vũ Ngọc Lan, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Vũ Ngọc Lan đi một đường theo Hà Văn Quốc ra sảnh lớn, bà ta kéo ống tay áo của Hà Văn Quốc lại, nói bằng giọng thù hằn: “Văn Quốc, tôi đã suy nghĩ rõ ràng rồi, tất cả những chuyện này đều là âm mưu của Hà Trinh An, con nhỏ đó giả vờ đồng ý đến nơi hẹn nhưng thật ra là thiết kế hãm hại tôi.”
Hà Văn Quốc lạnh lùng âm hiểm nhìn Vũ Ngọc Lan: “Bà nói bà và tổng giám đốc Vương lăn giường là do Trinh An làm?”
“Đúng vậy.”
“Chuyện xấu của bà nhảy dù trên top tìm kiếm, bây giờ đã bùng nổ, lượng chia sẻ và bình luận đã sắp hơn trăm triệu cũng là do Trinh An làm?”
Vũ Ngọc Lan đã lờ mờ có dự cảm không tốt đối với chuyện mạng xã hội nhưng bà ta không ngờ nó lại nghiêm trọng như thế.
Bà ta lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, thế mà lại đạt tới lưu lượng đỉnh cao nhờ cái bê bối này.
Vũ Ngọc Lan hận đến mức ngón tay bấm sâu vào giữa lòng bàn tay: “Đúng vậy, tất cả những chuyện này đều do Trinh An làm, là nó…”
Hà Văn Quốc giơ tay tát Vũ Ngọc Lan một bạt tai.
Bốp!
Vũ Ngọc Lan bị tát ngã thẳng trên mặt đất. Hà Văn Quốc đánh rất ác, trong miệng bà ta cũng búng máu.
Vũ Ngọc Lan ngu người, kết hôn nhiều năm như thế bà ta vẫn rất được cưng chiều, đây là lần đầu tiên Hà Văn Quốc ra tay đánh bà ta.
“Văn Quốc, vì sao ông lại đánh tôi?”
Hà Văn Quốc cắn răng, vẻ mặt đầy quyết tâm: “Vũ Ngọc Lan, Trinh An mới trở về từ nông thôn, con bé có năng lực gì mà có thể thực hiện mấy chuyện này? Tôi nuôi bà nhiều năm như thế, bà lại báo đáp cho tôi như thế này à? Một đời lẫy lừng và mặt mũi của tôi đều bị bà vứt sạch rồi!”
Vì thế Vũ Ngọc Lan mới biết mình đã phạm vào cấm kỵ của Hà Văn Quốc, Hà Văn Quốc quá yêu thể diện, bây giờ ông ta trở thành trò cười của người khác thì đương nhiên là muốn trút giận lên người bà ta rồi.
“Tôi sẽ cho người đè tin tức trên mạng xuống, sau này đừng nhắc lại chuyện của tổng giám đốc Vương nữa, bà cũng an phận một chút cho tôi!”
Nói xong, Hà Văn Quốc phất tay áo bỏ đi, để lại một mình Vũ Ngọc Lan ở đây.
Vũ Ngọc Lan cắn răng ra máu, bà ta ác độc kêu tên của một người: “Hà Trinh An!”
Phạm Đình Hổ nhìn trò hay này mà chỉ muốn vỗ tay khen hay: “Anh hai, người chị dâu hai gả thay này cũng ghê gớm quá đi. Có một màn diễn xuất này thì e là bà mẹ kế kia không sống yên lành được.”
Hai tay Lê Minh Dự đút trong túi quần, vẻ mặt không hề có chút ngoài ý muốn nào, mỗi này cô Lục nhà anh đều cho anh một bất ngờ.
Cô giống như một điều bí ẩn chậm rãi hấp dẫn anh.
“Tôi đi trước.”
Lê Minh Dự muốn rời đi nhưng đúng lúc này trước mặt lại có thêm một bóng người, là Hà Xuyên Khanh.
Đầu óc của Hà Xuyên Khanh xấu xa nhưng đáng tiếc là cô ta không có kế thừa tâm cơ của Vũ Ngọc Lan, cả người chanh chua tùy hứng lại còn hay ghen tị, khá không đáng yêu.
Cô ta vẫn chưa biết cha mẹ của mình đã xảy ra chuyện gì bởi vì cả trái tim của cô ta đều đâm đầu vào tên trai bao Lê Minh Dự này.
Hà Xuyên Khanh lấy một tờ chi phiếu ra: “Trai bao, tiền này cho anh, sau này anh không được ở cùng Hà Trinh An nữa!”
Vũ Ngọc Lan rít lên một tiếng nhanh chóng đấm đá lên người tổng giám đốc Vương: “Tổng giám đốc Vương, thả tôi ra, ông nhìn cho rõ xem tôi là ai. Tôi không phải Hà Trinh An, ông tìm nhầm người rồi!”
Tổng giám đốc Vương giống như mất sạch lý trí, không ngừng kéo quần áo của Vũ Ngọc Lan: “Người đẹp, đừng vùng vẫy nữa, cô càng vùng vẫy thì tôi lại càng hưng phấn ha ha ha!”
“Thả tôi ra, cứu tôi với, cứu tôi với!” Vũ Ngọc Lan la to.
Đúng lúc này, cửa phòng bị phá “ầm” một tiếng, một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát xông vào: “Chúng tôi nhận được điện thoại tố cáo nói chỗ các người đang tiến hành giao dịch đồi trụy, bây giờ chúng tôi phải dẫn các người về để tiến hành điều tra.”
Cảnh sát khống chế tổng giám đốc Vương lại.
Vũ Ngọc Lan kinh hãi quá độ nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình: “Giao dịch đồi trụy cái gì chứ? Chúng tôi không có, chúng tôi không đến cục cảnh sát!”
“Mời hai người phối hợp điều tra, dẫn đi!”
Vũ Ngọc Lan hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, bà ta bị cảnh sát cưỡng chế đưa đi, lúc đi ngang qua sảnh lớn của quán bar, tất cả mọi người đều đang vây xem.
Lúc còn trẻ Vũ Ngọc Lan từng là một nữ diễn viên xuất sắc một thời, sau này gả cho Hà Văn Quốc nên từ từ rút khỏi giới giải trí nhưng bà ta vẫn là một cựu diễn viên được người người ca tụng.
Không bao lâu đã có người nhận ra bà ta.
“Các người mau nhìn kìa, người phụ nữ kia chính là nữ diễn viên xuất sắc Vũ Ngọc Lan!”
“Trời ạ, Vũ Ngọc Lan đã làm gì vậy? Sao bà ta lại bị cảnh sát đưa đi?”
“Các người vẫn chưa nhìn ra à? Nghe nói bà ta đang thuê phòng với một tổng giám đốc thị trường thì bị bắt, tên mập đi trước chính là tình nhân của bà ta.”
“Mau lấy điện thoại ra chụp ảnh lại, tin tức này quá khủng khiếp rồi!”
Mấy năm nay Vũ Ngọc Lan đã bỏ ra một số tiền lớn vào quan hệ xã hội, vẫn luôn duy trì danh dự của mình rất tốt, bây giờ bị bắt vì giao dịch đồi trụy còn bị đám quần chúng hóng hớt xung quanh cầm điện thoại chụp chính diện, bà ta đã sụp đổ thét lên: “Không được chụp, các người đừng có chụp!”
Lúc này Hà Văn Quốc đang ăn cơm xã giao với mấy tổng giám đốc trong khách sạn sáu sao, mấy tổng giám đốc kia cười nói: “Tổng giám đốc Văn Quốc, sao hôm nay bà Hà không tới đây vậy?”
Lúc còn trẻ Vũ Ngọc Lan từng lăn lộn trong giới giải trí nên có không ít giao thiệp, vừa khéo sau khi bà ta gả cho Hà Văn Quốc lập tức trở thành trợ tá đắc lực của ông ta, thường xuyên tham gia xã giao, kéo được rất nhiều tài trợ cho Y Dược Hà Hải, lên như diều gặp gió.
Hà Văn Quốc cười nói: “Hôm nay bà xã của tôi có chút việc cần xử lý nên không tới.”
Mọi người sôi nổi ca ngợi: “Tổng giám đốc Văn Quốc, mấy năm nay nữ diễn viên xuất sắc một thời lại cam tâm trở thành bà nội trợ hiền của cô, ông đúng là có một người vợ tốt khiến chúng tôi thật sự kính nể.”
Hà Văn Quốc rất yêu hư vinh và thể diện của mình, được nói như thế, bây giờ ông ta cười như gió xuân dạt dào, trên mặt cũng như đang phát sáng.
Đúng lúc này, một hồi chuông điện thoại du dương vang lên, có cuộc gọi đến.
“Tổng giám đốc Văn Quốc, có phải bà gọi đến kiểm tra ông không? Đừng có đi, để chúng tôi cùng nghe một chút, đây là chứng minh trong sạch của ông đó.”
Hà Văn Quốc bị người người vây quanh thế này nên tâm trạng rất tốt, ông ta nhận điện thoại còn tiện tay mở loa ngoài: “Alo.”
Quả nhiên giọng nói ở bên kia nhanh chóng truyền tới, còn thông qua loa ngoài truyền rõ vào trong tai tất cả mọi người: “Chào ông, ông là Hà Văn Quốc đúng không? Vợ của ông là bà Vũ Ngọc Lan đã bị bắt vì tội dính líu đến giao dịch đồi trụy trong phòng khách sạn, mời ông dẫn theo luật sư đến xử lý thủ tục.”
Dính líu đến giao dịch đồi trụy?
Cả người Hà Văn Quốc cứng đờ.
Lúc này mấy tổng giám đốc kia đã lấy điện thoại ra, tin tức Vũ Ngọc Lan giao dịch đồi trụy bị bắt đi đang ùn ùn kéo đến trên các trang mạng xã hội, nhảy dù đến top đầu tin tức trên Facebook.
Trong ảnh là Vũ Ngọc Lan quần áo không chỉnh tề, sụp đổ gào thét, tổng giám đốc Vương ở trước mặt cũng không hề mặc áo.
Dân mạng đều đang bình luận.
“Không ngờ cựu diễn viên Vũ Ngọc Lan đã có tuổi rồi mà còn lén lút đi thuê phòng với đàn ông.”
“Vũ Ngọc Lan là người của giới giải trí đấy, có thể sạch sẽ được bao nhiêu chứ? Một khi đào lịch sử của bà ta ra thì bạn sẽ phát hiện lúc trẻ bà ta chính là kẻ thứ ba chuyên nghiệp.”
“Hình như Vũ Ngọc Lan đã kết hôn rồi nhỉ? Đột nhiên tôi rất đồng tình với chồng của bà ta.”
Trong mắt của mấy tổng giám đốc rất muốn cười nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặc tái mét của Hà Văn Quốc thì bọn họ lại nhịn xuống: “Tổng giám đốc Văn Quốc, ông mau đi đi, bảo lãnh bà Hà về.”
Vũ Ngọc Lan và tổng giám đốc Vương đều bị bắt vào trong, Hà Văn Quốc nhanh chóng dẫn luật sư tới.
Luật sư làm thủ tục xong, Hà Văn Quốc đi tới trước mặt Vũ Ngọc Lan, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Vũ Ngọc Lan đi một đường theo Hà Văn Quốc ra sảnh lớn, bà ta kéo ống tay áo của Hà Văn Quốc lại, nói bằng giọng thù hằn: “Văn Quốc, tôi đã suy nghĩ rõ ràng rồi, tất cả những chuyện này đều là âm mưu của Hà Trinh An, con nhỏ đó giả vờ đồng ý đến nơi hẹn nhưng thật ra là thiết kế hãm hại tôi.”
Hà Văn Quốc lạnh lùng âm hiểm nhìn Vũ Ngọc Lan: “Bà nói bà và tổng giám đốc Vương lăn giường là do Trinh An làm?”
“Đúng vậy.”
“Chuyện xấu của bà nhảy dù trên top tìm kiếm, bây giờ đã bùng nổ, lượng chia sẻ và bình luận đã sắp hơn trăm triệu cũng là do Trinh An làm?”
Vũ Ngọc Lan đã lờ mờ có dự cảm không tốt đối với chuyện mạng xã hội nhưng bà ta không ngờ nó lại nghiêm trọng như thế.
Bà ta lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, thế mà lại đạt tới lưu lượng đỉnh cao nhờ cái bê bối này.
Vũ Ngọc Lan hận đến mức ngón tay bấm sâu vào giữa lòng bàn tay: “Đúng vậy, tất cả những chuyện này đều do Trinh An làm, là nó…”
Hà Văn Quốc giơ tay tát Vũ Ngọc Lan một bạt tai.
Bốp!
Vũ Ngọc Lan bị tát ngã thẳng trên mặt đất. Hà Văn Quốc đánh rất ác, trong miệng bà ta cũng búng máu.
Vũ Ngọc Lan ngu người, kết hôn nhiều năm như thế bà ta vẫn rất được cưng chiều, đây là lần đầu tiên Hà Văn Quốc ra tay đánh bà ta.
“Văn Quốc, vì sao ông lại đánh tôi?”
Hà Văn Quốc cắn răng, vẻ mặt đầy quyết tâm: “Vũ Ngọc Lan, Trinh An mới trở về từ nông thôn, con bé có năng lực gì mà có thể thực hiện mấy chuyện này? Tôi nuôi bà nhiều năm như thế, bà lại báo đáp cho tôi như thế này à? Một đời lẫy lừng và mặt mũi của tôi đều bị bà vứt sạch rồi!”
Vì thế Vũ Ngọc Lan mới biết mình đã phạm vào cấm kỵ của Hà Văn Quốc, Hà Văn Quốc quá yêu thể diện, bây giờ ông ta trở thành trò cười của người khác thì đương nhiên là muốn trút giận lên người bà ta rồi.
“Tôi sẽ cho người đè tin tức trên mạng xuống, sau này đừng nhắc lại chuyện của tổng giám đốc Vương nữa, bà cũng an phận một chút cho tôi!”
Nói xong, Hà Văn Quốc phất tay áo bỏ đi, để lại một mình Vũ Ngọc Lan ở đây.
Vũ Ngọc Lan cắn răng ra máu, bà ta ác độc kêu tên của một người: “Hà Trinh An!”
Phạm Đình Hổ nhìn trò hay này mà chỉ muốn vỗ tay khen hay: “Anh hai, người chị dâu hai gả thay này cũng ghê gớm quá đi. Có một màn diễn xuất này thì e là bà mẹ kế kia không sống yên lành được.”
Hai tay Lê Minh Dự đút trong túi quần, vẻ mặt không hề có chút ngoài ý muốn nào, mỗi này cô Lục nhà anh đều cho anh một bất ngờ.
Cô giống như một điều bí ẩn chậm rãi hấp dẫn anh.
“Tôi đi trước.”
Lê Minh Dự muốn rời đi nhưng đúng lúc này trước mặt lại có thêm một bóng người, là Hà Xuyên Khanh.
Đầu óc của Hà Xuyên Khanh xấu xa nhưng đáng tiếc là cô ta không có kế thừa tâm cơ của Vũ Ngọc Lan, cả người chanh chua tùy hứng lại còn hay ghen tị, khá không đáng yêu.
Cô ta vẫn chưa biết cha mẹ của mình đã xảy ra chuyện gì bởi vì cả trái tim của cô ta đều đâm đầu vào tên trai bao Lê Minh Dự này.
Hà Xuyên Khanh lấy một tờ chi phiếu ra: “Trai bao, tiền này cho anh, sau này anh không được ở cùng Hà Trinh An nữa!”