Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
Trong Vô Tình cốc, hai cái tiểu cô nương giống hệt nhau lấy tay nâng khuôn mặt ngồi ở rừng trúc nhàm chán dùng cành trúc vẽ này nọ lung tung trên đất, mẹ đi lâu như vậy còn như thế nào không trở về?
“Ai.” Một tiểu cô nương trên đầu kẹp nơ con bướm bày bộ mặt tiểu đại nhân thở dài.
“Làm sao vậy? Điệp Nhi, ngươi không phải cũng nghĩ đến mẹ sao?” Một cái tiểu cô nương quay đầu nhìn nàng hỏi.
“Lạ nha Bình Nhi, ngươi không nghĩ đến mụ mụ sao? Ta rất nhớ người.” Điệp Nhi gật gật đầu.
“Ta cũng nhớ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình Nhi tối sầm lại đột nhiên lại lộ ra một tia kinh hỉ quang mang: “Điệp Nhi, chúng ta đi tìm mẹ được không?”
“Đi tìm mẹ?” Điệp Nhi cũng lộ ra một tia hưng phấn nhưng vẻ mặt lại lập tức đau khổ: “Nhưng là chúng ta cũng không biết mẹ đi nơi nào? Nên đi đâu tìm người?
“Ta biết.” Bình Nhi đứng dậy một chút: “Ngày đó ta nghe được bà bà nói mẹ phải đi Thiên Sơn, chúng ta sau khi rời khỏi đây có thể hỏi người ta hướng Thiên Sơn đi.”
“Thiên Sơn?” Điệp Nhi cũng đứng lên trong ánh mắt có ánh sang chớp động, như vậy các nàng cũng có thể xuất cốc rồi.
“Điệp Nhi, chúng ta cùng đi tìm mẹ càng có thể xuất cốc đi chơi, nghe Tú tỷ tỷ nói ngoài cốc chơi vui lắm, ngươi xem các nàng mỗi lần về đều mang cho chúng ta rất nhiều thứ lạ mắt, chỉ biết nhất định chơi thích lắm, chúng ta đi có được không? “Bình Nhi nghĩ đến Điệp Nhi đang không muốn đi nên tiếp tục cổ động.
“Hảo.” Điệp Nhi lập tức nói đến, nàng đã sớm nghĩ xuất cốc rồi.
“Nhưng là chúng ta nên đi ra ngoài như thế nào? Bà bà bảo chúng ta không được xuất cốc, Bình Nhi ơi, khó khăn lắm! ở cửa cốc có người bắt chúng ta lại, như vậy là ra không được.”
Điệp Nhi chuyển động ánh mắt một chút rồi trên mặt lộ ra nụ cười nho nhỏ, sau đó thần bí nhỏ giọng ở bên tai Điệp Nhi nhẹ nhàng nói thầm.
“Hảo, cứ như vậy quyết định, chúng ta đây nói là làm liền, sáng mai đi.” Bình Nhi cao hứng gật đầu nói sau đó cùng nàng tay nắm tay rời rừng trúc.
Sáng sớm trong cốc vụ một mảnh mênh mông chỉ thấy hai cái đầu nho nhỏ vụng trộm mở cửa ra, nhìn xung quanh đến khi không có người mới niết tay niết chân nhẹ nhàng tiêu sái lặng lẽ đi ra, đóng cửa cẩn thận.
Đi vòng vèo trong phòng bếp rồi trốn vào một cái xe gỗ, sau đó đem hai cái thúng đặt bên cạnh, úp thúng lại như vậy liền nhìn không ra thân ảnh các nàng, các nàng biết là mỗi buổi sáng hạ nhân( người giúp việc, người làm ) trong cốc đẩy cái xe gỗ ấy đi ra cốc mua đồ dùng.
“Điệp Nhi, ngươi nói như vậy được không? Sẽ không bị phát hiện sao?” Bình Nhi có chút lo lắng hỏi, vạn nhất bị phát hiện bà bà có trừng phạt các nàng hay không nhỉ?
“Sợ cái gì? Phát hiện thì chúng ta nói chúng ta trốn đi chơi, dù sao cũng thử xem .” Điệp Nhi vẻ mặt không cần nó, đi ra ngoài đương nhiên tốt, nếu ra không được nhiều lắm bị trừng phạt một chút.
Vừa dứt lời chợt nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, đứng ở bên cạnh xe lấy tay đẩy đứng lên, rất nhanh liền thì thào lẩm bẩm: “Kỳ quái, hôm nay xe như thế nào nặng hơn so với bình thường nhỉ?”
Giữa cái thúng, Điệp Nhi cùng Bình Nhi nhìn xuyên thấu qua khe hở, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức khẩn trương ngừng thở, các nàng sẽ không bị phát hiện rồi chứ?
Đang ở thời điểm lo lắng, xe lập tức ngừng lại chợt nghe thấy nàng còn nói: “Có phải đồ ăn ngày hôm qua không có lấy ra hay không, để ta nhìn xem.”
Nghe được tiếng vang rất nhỏ bên cạnh, trên xe Điệp Nhi và Bình Nhi một cử động nhỏ cũng không dám, tim đập thình thịch, các nàng biết nàng ta kiểm tra thì phen này nhất định bị phát hiện rồi, hai cái khuôn mặt nhỏ nhắn đã khổ đến cực điểm.
“Mai Cô ngươi như thế nào còn chưa đi đâu?” Một cái nữ âm thanh thúy đột nhiên truyền đến.
“Nga, Thúy Nhi, ta định nhìn xem đồ ăn trên xe ngày hôm qua còn hay không mà ta cảm giác hôm nay xe thật nặng.” Mai Cô dừng tay lại giải thích.
“Mai Cô, ngươi không phải là không tỉnh ngủ đấy chứ? Ngươi đã quên ngày hôm qua là ta cùng ngươi đem đồ ăn đều lấy hết , một viên cũng không chừa rồi mà.” Nữ tử cười nói.
Mai Cô thế này mới nhớ tới, cũng cười tự giễu nói: “Xem ta này thật là không tỉnh ngủ, ta đi đây, không thể trì hoãn rồi.”
“Ân, kia Mai Cô, ngươi chậm một chút.” Nữ tử gật đầu.
Cảm giác được xe lại chuyển động tiếp, trên xe Điệp Nhi và Bình Nhi mới âm thầm nhả khí ra, nháy mắt nhau, chỉ cần ra cửa cốc các nàng chính là thật sự đã đi ra ngoài.
Xe chuyển động ‘ lộc cộc, lộc cộc!’ một lúc các nàng đều có chút buồn ngủ thì đột nhiên truyền đến thanh âm làm cho các nàng lập tức bừng tỉnh lại.
“Mai Cô, sớm nha.” Nữ tử ở cửa cốc bắt tay nhìn nàng tiếp đón.
“Các ngươi cũng sớm! không có biện pháp, ai làm cho người phụ trách toàn cốc ăn uống, đều ở trong tay ta chứ đâu, số khổ nha.” Mai Cô mở ra vui đùa.
“Mai Cô ngươi còn số khổ, ai chẳng biết ngươi nói chuyện này, không bằng chúng ta đổi một lát.” Nữ tử bắt tay cũng mở ra vui đùa.
“Ta cũng nghĩ đổi một chút, đáng tiếc này là cốc chủ định đoạt, ai….. không nói nữa, để ta trở về mang cho các ngươi đồ ăn ngon, ngươi mau kiểm tra một chút, ta phải tạm biệt rồi.” Mai Cô nói đến.
Lại kiểm tra, Điệp Nhi cùng Bình Nhi tâm đều bị dọa, trong lòng yên lặng, kính nhờ! Không cần, trăm ngàn lần không cần.
“Mai Cô đi thôi, còn kiểm tra cái gì? Cốc chủ đều tin tưởng ngươi thì chúng ta có cái gì không tin, đừng quên trở về mang cho chúng ta đồ ăn ngon.” Nữ tử mở cửa lớn đang chặn lại.
“Ta đây đi rồi, quên không được.” Mai Cô đáp lời rồi giúp xe ra cửa cốc.
Điệp Nhi và Bình Nhi tâm đều nhảy dựng lên, đi ra rồi, các nàng rốt cục cũng đi ra rồi, nhưng là các nàng còn không kịp cao hứng, chỉ một phút đồng hồ sau chợt nghe đằng sau có người hô:
“Mai Cô đứng lại, chờ một chút.”
Điệp Nhi cùng Bình Nhi kinh hãi mở to hai mắt nhìn nhau, là thanh âm của sư cô, không phải là họ đã phát hiện các nàng đều không ở phòng cho nên đuổi theo ?
“Ai.” Một tiểu cô nương trên đầu kẹp nơ con bướm bày bộ mặt tiểu đại nhân thở dài.
“Làm sao vậy? Điệp Nhi, ngươi không phải cũng nghĩ đến mẹ sao?” Một cái tiểu cô nương quay đầu nhìn nàng hỏi.
“Lạ nha Bình Nhi, ngươi không nghĩ đến mụ mụ sao? Ta rất nhớ người.” Điệp Nhi gật gật đầu.
“Ta cũng nhớ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình Nhi tối sầm lại đột nhiên lại lộ ra một tia kinh hỉ quang mang: “Điệp Nhi, chúng ta đi tìm mẹ được không?”
“Đi tìm mẹ?” Điệp Nhi cũng lộ ra một tia hưng phấn nhưng vẻ mặt lại lập tức đau khổ: “Nhưng là chúng ta cũng không biết mẹ đi nơi nào? Nên đi đâu tìm người?
“Ta biết.” Bình Nhi đứng dậy một chút: “Ngày đó ta nghe được bà bà nói mẹ phải đi Thiên Sơn, chúng ta sau khi rời khỏi đây có thể hỏi người ta hướng Thiên Sơn đi.”
“Thiên Sơn?” Điệp Nhi cũng đứng lên trong ánh mắt có ánh sang chớp động, như vậy các nàng cũng có thể xuất cốc rồi.
“Điệp Nhi, chúng ta cùng đi tìm mẹ càng có thể xuất cốc đi chơi, nghe Tú tỷ tỷ nói ngoài cốc chơi vui lắm, ngươi xem các nàng mỗi lần về đều mang cho chúng ta rất nhiều thứ lạ mắt, chỉ biết nhất định chơi thích lắm, chúng ta đi có được không? “Bình Nhi nghĩ đến Điệp Nhi đang không muốn đi nên tiếp tục cổ động.
“Hảo.” Điệp Nhi lập tức nói đến, nàng đã sớm nghĩ xuất cốc rồi.
“Nhưng là chúng ta nên đi ra ngoài như thế nào? Bà bà bảo chúng ta không được xuất cốc, Bình Nhi ơi, khó khăn lắm! ở cửa cốc có người bắt chúng ta lại, như vậy là ra không được.”
Điệp Nhi chuyển động ánh mắt một chút rồi trên mặt lộ ra nụ cười nho nhỏ, sau đó thần bí nhỏ giọng ở bên tai Điệp Nhi nhẹ nhàng nói thầm.
“Hảo, cứ như vậy quyết định, chúng ta đây nói là làm liền, sáng mai đi.” Bình Nhi cao hứng gật đầu nói sau đó cùng nàng tay nắm tay rời rừng trúc.
Sáng sớm trong cốc vụ một mảnh mênh mông chỉ thấy hai cái đầu nho nhỏ vụng trộm mở cửa ra, nhìn xung quanh đến khi không có người mới niết tay niết chân nhẹ nhàng tiêu sái lặng lẽ đi ra, đóng cửa cẩn thận.
Đi vòng vèo trong phòng bếp rồi trốn vào một cái xe gỗ, sau đó đem hai cái thúng đặt bên cạnh, úp thúng lại như vậy liền nhìn không ra thân ảnh các nàng, các nàng biết là mỗi buổi sáng hạ nhân( người giúp việc, người làm ) trong cốc đẩy cái xe gỗ ấy đi ra cốc mua đồ dùng.
“Điệp Nhi, ngươi nói như vậy được không? Sẽ không bị phát hiện sao?” Bình Nhi có chút lo lắng hỏi, vạn nhất bị phát hiện bà bà có trừng phạt các nàng hay không nhỉ?
“Sợ cái gì? Phát hiện thì chúng ta nói chúng ta trốn đi chơi, dù sao cũng thử xem .” Điệp Nhi vẻ mặt không cần nó, đi ra ngoài đương nhiên tốt, nếu ra không được nhiều lắm bị trừng phạt một chút.
Vừa dứt lời chợt nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, đứng ở bên cạnh xe lấy tay đẩy đứng lên, rất nhanh liền thì thào lẩm bẩm: “Kỳ quái, hôm nay xe như thế nào nặng hơn so với bình thường nhỉ?”
Giữa cái thúng, Điệp Nhi cùng Bình Nhi nhìn xuyên thấu qua khe hở, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức khẩn trương ngừng thở, các nàng sẽ không bị phát hiện rồi chứ?
Đang ở thời điểm lo lắng, xe lập tức ngừng lại chợt nghe thấy nàng còn nói: “Có phải đồ ăn ngày hôm qua không có lấy ra hay không, để ta nhìn xem.”
Nghe được tiếng vang rất nhỏ bên cạnh, trên xe Điệp Nhi và Bình Nhi một cử động nhỏ cũng không dám, tim đập thình thịch, các nàng biết nàng ta kiểm tra thì phen này nhất định bị phát hiện rồi, hai cái khuôn mặt nhỏ nhắn đã khổ đến cực điểm.
“Mai Cô ngươi như thế nào còn chưa đi đâu?” Một cái nữ âm thanh thúy đột nhiên truyền đến.
“Nga, Thúy Nhi, ta định nhìn xem đồ ăn trên xe ngày hôm qua còn hay không mà ta cảm giác hôm nay xe thật nặng.” Mai Cô dừng tay lại giải thích.
“Mai Cô, ngươi không phải là không tỉnh ngủ đấy chứ? Ngươi đã quên ngày hôm qua là ta cùng ngươi đem đồ ăn đều lấy hết , một viên cũng không chừa rồi mà.” Nữ tử cười nói.
Mai Cô thế này mới nhớ tới, cũng cười tự giễu nói: “Xem ta này thật là không tỉnh ngủ, ta đi đây, không thể trì hoãn rồi.”
“Ân, kia Mai Cô, ngươi chậm một chút.” Nữ tử gật đầu.
Cảm giác được xe lại chuyển động tiếp, trên xe Điệp Nhi và Bình Nhi mới âm thầm nhả khí ra, nháy mắt nhau, chỉ cần ra cửa cốc các nàng chính là thật sự đã đi ra ngoài.
Xe chuyển động ‘ lộc cộc, lộc cộc!’ một lúc các nàng đều có chút buồn ngủ thì đột nhiên truyền đến thanh âm làm cho các nàng lập tức bừng tỉnh lại.
“Mai Cô, sớm nha.” Nữ tử ở cửa cốc bắt tay nhìn nàng tiếp đón.
“Các ngươi cũng sớm! không có biện pháp, ai làm cho người phụ trách toàn cốc ăn uống, đều ở trong tay ta chứ đâu, số khổ nha.” Mai Cô mở ra vui đùa.
“Mai Cô ngươi còn số khổ, ai chẳng biết ngươi nói chuyện này, không bằng chúng ta đổi một lát.” Nữ tử bắt tay cũng mở ra vui đùa.
“Ta cũng nghĩ đổi một chút, đáng tiếc này là cốc chủ định đoạt, ai….. không nói nữa, để ta trở về mang cho các ngươi đồ ăn ngon, ngươi mau kiểm tra một chút, ta phải tạm biệt rồi.” Mai Cô nói đến.
Lại kiểm tra, Điệp Nhi cùng Bình Nhi tâm đều bị dọa, trong lòng yên lặng, kính nhờ! Không cần, trăm ngàn lần không cần.
“Mai Cô đi thôi, còn kiểm tra cái gì? Cốc chủ đều tin tưởng ngươi thì chúng ta có cái gì không tin, đừng quên trở về mang cho chúng ta đồ ăn ngon.” Nữ tử mở cửa lớn đang chặn lại.
“Ta đây đi rồi, quên không được.” Mai Cô đáp lời rồi giúp xe ra cửa cốc.
Điệp Nhi và Bình Nhi tâm đều nhảy dựng lên, đi ra rồi, các nàng rốt cục cũng đi ra rồi, nhưng là các nàng còn không kịp cao hứng, chỉ một phút đồng hồ sau chợt nghe đằng sau có người hô:
“Mai Cô đứng lại, chờ một chút.”
Điệp Nhi cùng Bình Nhi kinh hãi mở to hai mắt nhìn nhau, là thanh âm của sư cô, không phải là họ đã phát hiện các nàng đều không ở phòng cho nên đuổi theo ?