Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Cô ra đi theo lời cái đầu kia chỉ bảo, trên người chỉ đem theo con dao bằng ngà voi, cô có chết cũng phải tìm cách cứu chị cô
Cô mon men theo con đường khu rừng phía tây, con đường vừa tối lại vừa lạnh, đi ngang một nghĩa địa, hương khói bay nghi ngút, nhìn sơ cô cũng thấy vài cái hồn bay qua bay lại
Cô cứ thế lầm lũi bước đi, coi như không thấy gì
"Cháu gái!...."
Bỗng cô nghe một giọng nói run run cất lên, hình như là một bà lão đã già, cô mới ngẩng mặt lên
Trước mắt là một bà cụ đã còng lưng, tay còn cầm theo cây gậy, miệng đã móm mém do tuổi già
"Bà ơi sao khuya rồi bà còn ở đây? Nhà bà ở đâu?"
"Bà ra đây thăm mộ con trai bà!"
Nói đến đây bà xúc động chấm chấm nước mắt rồi sụt sùi
Cô đỡ bà rồi vỗ vỗ vai bà an ủi
"Nhà bà ở đâu? Cháu đưa bà về!"
Bà chỉ ngón tay về phía trước rồi run run nói
"Sau ngọn núi đằng kia! Lúc trước ở cùng con trai, giờ nó........đi rồi! Chỉ còn mình bà!"
Bà bỗng nhiên nghẹn lại, cô cũng hiểu phần nào nên chỉ im lặng đỡ bà đi
Đến chân núi cô thấy một căn chòi sập xệ, như đã cất lên từ lâu rồi, lại nhỏ nhìn rất nghèo nàn, cô nhìn mà không khỏi đau lòng
Bà kéo tay cô vào, cô ngồi lên cái giường đã cũ, bà nhìn cô cười vui vẻ
Giơ tay rót một chén trà cho cô, cô đưa tay nhận lấy rồi uống
Cô bỗng xoa xoa bụng cảm thấy đói, cô cả ngày chưa ăn được gì, giờ người như muốn lả
Bà thấy thế liền hiểu ra nên có ý muốn mời cô ăn cơm, nhưng hết đồ ăn nên bà vào bếp nấu, cô ngại quá từ chối nhưng không được
Chỗ cô ngồi cách nhà bếp một tấm vách, cô ngồi ngó nghiêng ngôi nhà chỉ có ngọn đèn với ánh sáng hiu hắt
Cô nhìn vào phòng bếp thì thấy ánh sáng lập lòe dường như bà lão đang nấu đồ ăn, cô nghe thấy tiếng lèo xèo phát ra
Nhưng trước khi đi cái đầu kia đã dặn không được nói chuyện hoặc tiếp xúc với ai, cô thấy hơi lo lo nên bèn lại dòm thử
Bà ta không nấu đồ ăn, cô há hốc mồm như đứng hình che miệng vì hốt hoảng
Cơ thể bà ta treo ngược lên nóc nhà, tiếng xèo xèo phát ra không phải tiếng xào đồ ăn mà là do cái lưỡi đen đen dài dài liếm vào lòng chảo
Cô giật mình lùi lại phía sau hai bước bỗng dẫm phải một cái gì đó tạo ra âm thanh"rắc rắc"
Bà ta nghe được liền ngẩn đầu đưa cặp mắt không có tròng trắng nhìn cô, vội nhào xuống lếch nhanh về phía cô
Bà ta không đi được chỉ có thể lếch nhưng tốc độ nhanh kinh hoàng
"Da mặt! Đưa da mặt đây!"
Mặt bà ta nổi lên những hột đen đen như da cóc, miệng cười một cách ma mị
Nụ cười rạch ngang mặt
Cô mon men theo con đường khu rừng phía tây, con đường vừa tối lại vừa lạnh, đi ngang một nghĩa địa, hương khói bay nghi ngút, nhìn sơ cô cũng thấy vài cái hồn bay qua bay lại
Cô cứ thế lầm lũi bước đi, coi như không thấy gì
"Cháu gái!...."
Bỗng cô nghe một giọng nói run run cất lên, hình như là một bà lão đã già, cô mới ngẩng mặt lên
Trước mắt là một bà cụ đã còng lưng, tay còn cầm theo cây gậy, miệng đã móm mém do tuổi già
"Bà ơi sao khuya rồi bà còn ở đây? Nhà bà ở đâu?"
"Bà ra đây thăm mộ con trai bà!"
Nói đến đây bà xúc động chấm chấm nước mắt rồi sụt sùi
Cô đỡ bà rồi vỗ vỗ vai bà an ủi
"Nhà bà ở đâu? Cháu đưa bà về!"
Bà chỉ ngón tay về phía trước rồi run run nói
"Sau ngọn núi đằng kia! Lúc trước ở cùng con trai, giờ nó........đi rồi! Chỉ còn mình bà!"
Bà bỗng nhiên nghẹn lại, cô cũng hiểu phần nào nên chỉ im lặng đỡ bà đi
Đến chân núi cô thấy một căn chòi sập xệ, như đã cất lên từ lâu rồi, lại nhỏ nhìn rất nghèo nàn, cô nhìn mà không khỏi đau lòng
Bà kéo tay cô vào, cô ngồi lên cái giường đã cũ, bà nhìn cô cười vui vẻ
Giơ tay rót một chén trà cho cô, cô đưa tay nhận lấy rồi uống
Cô bỗng xoa xoa bụng cảm thấy đói, cô cả ngày chưa ăn được gì, giờ người như muốn lả
Bà thấy thế liền hiểu ra nên có ý muốn mời cô ăn cơm, nhưng hết đồ ăn nên bà vào bếp nấu, cô ngại quá từ chối nhưng không được
Chỗ cô ngồi cách nhà bếp một tấm vách, cô ngồi ngó nghiêng ngôi nhà chỉ có ngọn đèn với ánh sáng hiu hắt
Cô nhìn vào phòng bếp thì thấy ánh sáng lập lòe dường như bà lão đang nấu đồ ăn, cô nghe thấy tiếng lèo xèo phát ra
Nhưng trước khi đi cái đầu kia đã dặn không được nói chuyện hoặc tiếp xúc với ai, cô thấy hơi lo lo nên bèn lại dòm thử
Bà ta không nấu đồ ăn, cô há hốc mồm như đứng hình che miệng vì hốt hoảng
Cơ thể bà ta treo ngược lên nóc nhà, tiếng xèo xèo phát ra không phải tiếng xào đồ ăn mà là do cái lưỡi đen đen dài dài liếm vào lòng chảo
Cô giật mình lùi lại phía sau hai bước bỗng dẫm phải một cái gì đó tạo ra âm thanh"rắc rắc"
Bà ta nghe được liền ngẩn đầu đưa cặp mắt không có tròng trắng nhìn cô, vội nhào xuống lếch nhanh về phía cô
Bà ta không đi được chỉ có thể lếch nhưng tốc độ nhanh kinh hoàng
"Da mặt! Đưa da mặt đây!"
Mặt bà ta nổi lên những hột đen đen như da cóc, miệng cười một cách ma mị
Nụ cười rạch ngang mặt