Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-82
Chương 82: Phó tổng của DSM
Phù Dung duy trì trạng thái đưa tay về trước một lúc lâu, thế nhưng người đàn ông trước mặt vẫn không hề có phản ứng gì cả. Nụ cười trên môi đã cứng, Phù Dung bèn gọi lớn mấy tiếng.
“Từ tổng. Từ tổng.”
Từ Ngưng Viên vẫn không động đậy. Phù Dung nhíu mày, đưa tay ra định đẩy người Từ Ngưng Viên một cái. Nhưng bàn tay còn chưa chạm được vào vai của Từ Ngưng Viên thì anh ta đã đứng bật dậy, gương mặt hoảng hốt.
“Cô đang làm gì vậy?”
“Ơ. Tôi thấy anh cứ như trơ trơ như người mất hồn nên tôi mới định lay vai anh thử thôi”, Phù Dung rút tay về, nhún nhún vai rồi nói:
“Từ tổng có vẻ không muốn hợp tác với tôi lắm nhỉ? Đến cả bắt tay còn không muốn à?”
“Không dám”, Từ Ngưng Viên trầm giọng, đưa tay về phía chiếc ghế đối diện, “Mời cô ngồi.”
Phù Dung thấy bộ dáng lạnh lùng của Từ Ngưng Viên như vậy thì khẽ cười. Sau đó cũng nghe theo lời mời của anh mà đi về chiếc ghế còn lại trên bàn. Phù Dung ưu nhã ngồi xuống, dùng khăn phủ ăn lên trên đùi. Mọi động tác đều toát lên vẻ quý phái, sang trọng không thể nào bắt bẻ.
Từ Ngưng Viên nhìn thấy động tác của Phù Dung như vậy thì chân mày càng nhíu chặt hơn. Người phụ nữ này mang cho anh một cảm giác rất kỳ lạ. Từ Ngưng Viên cảm thấy quen thuộc, rồi lại thấy xa lạ. Gương mặt của cô gái này lại có năm phần giống với Nhạc Thanh Dao. Trên người cô nàng lại luôn có thứ gì đó rất thu hút anh, Từ Ngưng Viên không thể nào lý giải nổi. Rốt cuộc thì Mạc Tử Thâm đã kiếm được cô nàng này ở đâu về vậy chứ? Mục đích của Mạc Tử Thâm là gì?
Từ Ngưng Viên không biết rõ quan hệ của người phụ nữ tên Phù Dung này với Mạc Tử Thâm ra sao. Nhưng anh có thể biết được một điều, người phụ nữ này rất khó đoán và nguy hiểm đối với anh. Cô nàng trong rất vui vẻ, hồn nhiên nhưng bên trong cực kỳ thâm sâu, khó dò. Từ Ngưng Viên ngồi thẳng dậy, cả người đều trong trạng thái đề phòng.
“Từ tổng đã gọi món rồi à?”
Phù Dung nhìn về phía quyển thực đơn trước mặt của Từ Ngưng Viên mà hỏi.
“Tôi mới xem qua thôi. Cô muốn gọi gì thì gọi đi.”
Từ Ngưng Viên đẩy ngược quyển thực đơn cho Phù Dung, nhàn nhạt mà nói. Hiện tại anh đã chẳng còn tâm trạng gì mà ăn uống rồi.
“Ư, vậy à? Được thôi. Vậy để tôi gọi món giúp anh luôn.”
Phù Dung nhoẻn miệng cười, đưa tay cầm lấy quyển thực đơn rồi chỉ vào mấy món ăn trên đó. Người nhân viên nhận lệnh, rất nhanh sau đó thức ăn đã được đem ra bàn. Từ Ngưng Viên nhìn những món ăn trên bàn, ánh mắt càng trở nên sâu hơn. Đây chẳng phải đều là những món ăn mà anh thích hay sao?
“Khẩu vị của cô cũng thật là phong phú nhỉ?”, Từ Ngưng Viên thử thăm dò.
“Vậy à? Chắc cũng giống với Từ tổng mà thôi”, Phù Dung chống tay dưới cằm, nghiêng đầu nhìn Từ Ngưng Viên mà nói.
“Không hẳn.”
Từ Ngưng Viên lạnh lùng nói, sau đó cầm đũa lên bắt đầu ăn thử một món đầu tiên. Thức ăn vừa bỏ vào miệng, chưa kịp nuốt xuống thì Từ Ngưng Viên đã ghét bỏ mà nói: “Mặn quá.”
Từ Ngưng Viên tiếp tục thử món thứ hai, kèm theo câu bình phẩm nhanh chóng: “Ngọt quá.”
Phù Dung ngơ ra, không theo kịp với hành động của Từ Ngưng Viên. Cứ như thế các món ăn mà cô vừa kêu ra theo khẩu vị của Từ Ngưng Viên đều bị anh ta chê bai rồi bảo phục vụ dọn hết xuống.
Phù Dung thật sự cảm thấy buồn cười. Cái tính khí khó ở này của Từ Ngưng Viên theo thời gian chỉ có tăng thêm chứ không hề hạ xuống.
“Từ tổng quả thật là khó chiều. Nhà hàng người ta năm sao, mời đầu bếp bên Á, bên u về hết đây cũng không thể làm hài lòng anh được rồi.”
Phù Dung nhìn chiếc bàn đã không còn một món ăn nào hết, chậm rãi mà phê bình một câu.
“Ừ, quả thật tôi hơi khó ăn một chút. Đã khiến cô chê cười rồi”, Từ Ngưng Viên hướng Phù Dung nói một câu tiếc nuối, nhưng thái độ hoàn toàn ngược lại:
“Nhưng mà chắc phó tổng đây cũng không đói đâu nhỉ? Giờ này cũng quá giờ trưa lâu rồi mà. Chúng ta cứ thế bàn chuyện là được rồi. Ăn uống thì là cho có mà thôi, bỏ qua đi.”
Từ Ngưng Viên tự quyết định, cầm ly rượu bên cạnh lên uống. Bộ dáng hoàn toàn không xem người trước mặt ra gì.
Mép môi của Phù Dung giật giật, người đàn ông này vẫn đáng ghét như xưa. Cô khó khăn lắm mới có thể nở lại nụ cười mà thốt ra một chữ:
“Được.”
Phù Dung hít thật sâu, đem những oán hận trong lòng mình nuốt xuống. Gặp gỡ lại Từ Ngưng Viên đúng thật là chẳng vui vẻ gì. Cô vừa đáp máy bay đã chạy qua đây, chưa kịp ăn uống gì hết, bụng đói cồn cào. Thế mà người đàn ông này chê õng chê ẹo rồi đem hết tất cả thức ăn ném đi. Đúng thật là biết làm khó cô mà.
Trên bàn giờ đây chỉ có rượu, Phù Dung rót một ly rồi đưa lên miệng uống cạn. Từ Ngưng Viên đã đặt ly rượu xuống từ bao giờ, híp mắt nhìn Phù Dung nói:
“Nơi đây cũng chẳng phải quán bar để cho cô Dung đây uống rượu tiêu sầu đâu. Không biết chúng ta có thể bắt đầu nói về dự án đang hợp tác giữa DSM và TG Fintech chưa nhỉ?”
Ha. Từ Ngưng Viên là vậy. Anh ta là người không ngừng khiến cho người khác chán ghét. Phù Dung từ bốn năm trước đã rất hiểu rõ chuyện này rồi. Nhưng bốn năm sau gặp lại một lần nữa vẫn không nhịn được mà khâm phục tài năng này của Từ Ngưng Viên.
“Được rồi. Chi tiết về dự án tôi chắc Tử Thâm cũng đã nói qua với anh rồi, chúng ta chỉ cần chốt lại phần trăm chia chác kèm với thời gian hợp tác là được.”
Phù Dung lấy lại thái độ nghiêm túc trong công việc mà đáp lời Từ Ngưng Viên. Ít ra thì với dự án này, Phù Dung cũng có chút ít tâm huyết với nó. Cô cũng không muốn công sức của mọi người đổ sông đổ bể vì cái tên khó ưa Từ Ngưng Viên này.
Từ Ngưng Viên nghe hai chữ ‘Tử Thâm’ trong miệng của Phù Dung, trong lòng bỗng dâng lên khó chịu. Xem ra anh đoán không sai, giữa người phụ nữ này và tên điên đó có mối quan hệ không hề đơn giản.
“Trước khi nói đến chia chác chẳng phải bên DSM các cô cần đưa bản mẫu để bên tôi test thực nghiệm trước sao?”
Từ Ngưng Viên không ngần ngại mà hỏi thẳng lại Phù Dung. Thái độ mang theo ít công kích. Phù Dung nhíu mày, cô nhìn ra được tâm tình Từ Ngưng Viên hình như lại xấu thêm một chút rồi, rốt cuộc tên thần kinh này lại bị cái quái gì nữa thế?
Dự án lần này mà DSM và TG Fintech kết hợp là dự án về chế tạo robot vệ sĩ. Những thứ tuyệt đối im lặng và trung thành với chủ nhân của nó. Con người chẳng phải luôn muốn có một thứ phục tùng mình vô điều kiện hay sao? Nhất là những ông lớn, những gia đình quyền quý, nơi mà những cái xấu xa, tội lỗi cần được che đậy. Vệ sĩ là con người, nói gì đi chăng nữa cũng sẽ có xảy ra sai sót, bất trắc. Một robot vệ sĩ sẽ là giải pháp hoàn hảo cho chuyện này. Dự án này hai bên đã cùng hợp tác phát triển hơn một năm nay rồi, đến hiện tại đã là thời gian hoàn thiện sản phẩm.
“Mẫu robot demo chúng tôi sẽ giao cho bên TG Fintech trong thời gian sớm nhất”, Phù Dung bình tĩnh trả lời.
“Bao giờ? Tôi cần một thời gian chính xác”, Từ Ngưng Viên hỏi tới.
“Trong vòng một tuần”, Phù Dung nhướng mày, “Được chứ?”
Phù Dung duy trì trạng thái đưa tay về trước một lúc lâu, thế nhưng người đàn ông trước mặt vẫn không hề có phản ứng gì cả. Nụ cười trên môi đã cứng, Phù Dung bèn gọi lớn mấy tiếng.
“Từ tổng. Từ tổng.”
Từ Ngưng Viên vẫn không động đậy. Phù Dung nhíu mày, đưa tay ra định đẩy người Từ Ngưng Viên một cái. Nhưng bàn tay còn chưa chạm được vào vai của Từ Ngưng Viên thì anh ta đã đứng bật dậy, gương mặt hoảng hốt.
“Cô đang làm gì vậy?”
“Ơ. Tôi thấy anh cứ như trơ trơ như người mất hồn nên tôi mới định lay vai anh thử thôi”, Phù Dung rút tay về, nhún nhún vai rồi nói:
“Từ tổng có vẻ không muốn hợp tác với tôi lắm nhỉ? Đến cả bắt tay còn không muốn à?”
“Không dám”, Từ Ngưng Viên trầm giọng, đưa tay về phía chiếc ghế đối diện, “Mời cô ngồi.”
Phù Dung thấy bộ dáng lạnh lùng của Từ Ngưng Viên như vậy thì khẽ cười. Sau đó cũng nghe theo lời mời của anh mà đi về chiếc ghế còn lại trên bàn. Phù Dung ưu nhã ngồi xuống, dùng khăn phủ ăn lên trên đùi. Mọi động tác đều toát lên vẻ quý phái, sang trọng không thể nào bắt bẻ.
Từ Ngưng Viên nhìn thấy động tác của Phù Dung như vậy thì chân mày càng nhíu chặt hơn. Người phụ nữ này mang cho anh một cảm giác rất kỳ lạ. Từ Ngưng Viên cảm thấy quen thuộc, rồi lại thấy xa lạ. Gương mặt của cô gái này lại có năm phần giống với Nhạc Thanh Dao. Trên người cô nàng lại luôn có thứ gì đó rất thu hút anh, Từ Ngưng Viên không thể nào lý giải nổi. Rốt cuộc thì Mạc Tử Thâm đã kiếm được cô nàng này ở đâu về vậy chứ? Mục đích của Mạc Tử Thâm là gì?
Từ Ngưng Viên không biết rõ quan hệ của người phụ nữ tên Phù Dung này với Mạc Tử Thâm ra sao. Nhưng anh có thể biết được một điều, người phụ nữ này rất khó đoán và nguy hiểm đối với anh. Cô nàng trong rất vui vẻ, hồn nhiên nhưng bên trong cực kỳ thâm sâu, khó dò. Từ Ngưng Viên ngồi thẳng dậy, cả người đều trong trạng thái đề phòng.
“Từ tổng đã gọi món rồi à?”
Phù Dung nhìn về phía quyển thực đơn trước mặt của Từ Ngưng Viên mà hỏi.
“Tôi mới xem qua thôi. Cô muốn gọi gì thì gọi đi.”
Từ Ngưng Viên đẩy ngược quyển thực đơn cho Phù Dung, nhàn nhạt mà nói. Hiện tại anh đã chẳng còn tâm trạng gì mà ăn uống rồi.
“Ư, vậy à? Được thôi. Vậy để tôi gọi món giúp anh luôn.”
Phù Dung nhoẻn miệng cười, đưa tay cầm lấy quyển thực đơn rồi chỉ vào mấy món ăn trên đó. Người nhân viên nhận lệnh, rất nhanh sau đó thức ăn đã được đem ra bàn. Từ Ngưng Viên nhìn những món ăn trên bàn, ánh mắt càng trở nên sâu hơn. Đây chẳng phải đều là những món ăn mà anh thích hay sao?
“Khẩu vị của cô cũng thật là phong phú nhỉ?”, Từ Ngưng Viên thử thăm dò.
“Vậy à? Chắc cũng giống với Từ tổng mà thôi”, Phù Dung chống tay dưới cằm, nghiêng đầu nhìn Từ Ngưng Viên mà nói.
“Không hẳn.”
Từ Ngưng Viên lạnh lùng nói, sau đó cầm đũa lên bắt đầu ăn thử một món đầu tiên. Thức ăn vừa bỏ vào miệng, chưa kịp nuốt xuống thì Từ Ngưng Viên đã ghét bỏ mà nói: “Mặn quá.”
Từ Ngưng Viên tiếp tục thử món thứ hai, kèm theo câu bình phẩm nhanh chóng: “Ngọt quá.”
Phù Dung ngơ ra, không theo kịp với hành động của Từ Ngưng Viên. Cứ như thế các món ăn mà cô vừa kêu ra theo khẩu vị của Từ Ngưng Viên đều bị anh ta chê bai rồi bảo phục vụ dọn hết xuống.
Phù Dung thật sự cảm thấy buồn cười. Cái tính khí khó ở này của Từ Ngưng Viên theo thời gian chỉ có tăng thêm chứ không hề hạ xuống.
“Từ tổng quả thật là khó chiều. Nhà hàng người ta năm sao, mời đầu bếp bên Á, bên u về hết đây cũng không thể làm hài lòng anh được rồi.”
Phù Dung nhìn chiếc bàn đã không còn một món ăn nào hết, chậm rãi mà phê bình một câu.
“Ừ, quả thật tôi hơi khó ăn một chút. Đã khiến cô chê cười rồi”, Từ Ngưng Viên hướng Phù Dung nói một câu tiếc nuối, nhưng thái độ hoàn toàn ngược lại:
“Nhưng mà chắc phó tổng đây cũng không đói đâu nhỉ? Giờ này cũng quá giờ trưa lâu rồi mà. Chúng ta cứ thế bàn chuyện là được rồi. Ăn uống thì là cho có mà thôi, bỏ qua đi.”
Từ Ngưng Viên tự quyết định, cầm ly rượu bên cạnh lên uống. Bộ dáng hoàn toàn không xem người trước mặt ra gì.
Mép môi của Phù Dung giật giật, người đàn ông này vẫn đáng ghét như xưa. Cô khó khăn lắm mới có thể nở lại nụ cười mà thốt ra một chữ:
“Được.”
Phù Dung hít thật sâu, đem những oán hận trong lòng mình nuốt xuống. Gặp gỡ lại Từ Ngưng Viên đúng thật là chẳng vui vẻ gì. Cô vừa đáp máy bay đã chạy qua đây, chưa kịp ăn uống gì hết, bụng đói cồn cào. Thế mà người đàn ông này chê õng chê ẹo rồi đem hết tất cả thức ăn ném đi. Đúng thật là biết làm khó cô mà.
Trên bàn giờ đây chỉ có rượu, Phù Dung rót một ly rồi đưa lên miệng uống cạn. Từ Ngưng Viên đã đặt ly rượu xuống từ bao giờ, híp mắt nhìn Phù Dung nói:
“Nơi đây cũng chẳng phải quán bar để cho cô Dung đây uống rượu tiêu sầu đâu. Không biết chúng ta có thể bắt đầu nói về dự án đang hợp tác giữa DSM và TG Fintech chưa nhỉ?”
Ha. Từ Ngưng Viên là vậy. Anh ta là người không ngừng khiến cho người khác chán ghét. Phù Dung từ bốn năm trước đã rất hiểu rõ chuyện này rồi. Nhưng bốn năm sau gặp lại một lần nữa vẫn không nhịn được mà khâm phục tài năng này của Từ Ngưng Viên.
“Được rồi. Chi tiết về dự án tôi chắc Tử Thâm cũng đã nói qua với anh rồi, chúng ta chỉ cần chốt lại phần trăm chia chác kèm với thời gian hợp tác là được.”
Phù Dung lấy lại thái độ nghiêm túc trong công việc mà đáp lời Từ Ngưng Viên. Ít ra thì với dự án này, Phù Dung cũng có chút ít tâm huyết với nó. Cô cũng không muốn công sức của mọi người đổ sông đổ bể vì cái tên khó ưa Từ Ngưng Viên này.
Từ Ngưng Viên nghe hai chữ ‘Tử Thâm’ trong miệng của Phù Dung, trong lòng bỗng dâng lên khó chịu. Xem ra anh đoán không sai, giữa người phụ nữ này và tên điên đó có mối quan hệ không hề đơn giản.
“Trước khi nói đến chia chác chẳng phải bên DSM các cô cần đưa bản mẫu để bên tôi test thực nghiệm trước sao?”
Từ Ngưng Viên không ngần ngại mà hỏi thẳng lại Phù Dung. Thái độ mang theo ít công kích. Phù Dung nhíu mày, cô nhìn ra được tâm tình Từ Ngưng Viên hình như lại xấu thêm một chút rồi, rốt cuộc tên thần kinh này lại bị cái quái gì nữa thế?
Dự án lần này mà DSM và TG Fintech kết hợp là dự án về chế tạo robot vệ sĩ. Những thứ tuyệt đối im lặng và trung thành với chủ nhân của nó. Con người chẳng phải luôn muốn có một thứ phục tùng mình vô điều kiện hay sao? Nhất là những ông lớn, những gia đình quyền quý, nơi mà những cái xấu xa, tội lỗi cần được che đậy. Vệ sĩ là con người, nói gì đi chăng nữa cũng sẽ có xảy ra sai sót, bất trắc. Một robot vệ sĩ sẽ là giải pháp hoàn hảo cho chuyện này. Dự án này hai bên đã cùng hợp tác phát triển hơn một năm nay rồi, đến hiện tại đã là thời gian hoàn thiện sản phẩm.
“Mẫu robot demo chúng tôi sẽ giao cho bên TG Fintech trong thời gian sớm nhất”, Phù Dung bình tĩnh trả lời.
“Bao giờ? Tôi cần một thời gian chính xác”, Từ Ngưng Viên hỏi tới.
“Trong vòng một tuần”, Phù Dung nhướng mày, “Được chứ?”