Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
Chương 6 Tân hôn lạnh lẽo - Phần 3
Phù Dung vẫn đứng im ngay cửa phòng tắm mà nhìn anh, không lên tiếng trả lời.
Từ Ngưng Viên đang nằm trong bồn tắm lớn, xung quanh là bọt xà phòng, hương thơm ngào ngạt. Đôi mắt anh xoáy thẳng vào người của Phù Dung, trong ngươi ngươi tối đen như mực không nhìn ra được suy nghĩ thật sự trong lòng anh ta là gì.
“Lại đây. Chà lưng cho tôi.”
Từ Ngưng Viên bỗng thay đổi thái độ. Anh bật cười, nói với người con gái gầy gò ngay cửa phòng tắm. Giọng nói của Từ Ngưng Viên ngạo nghễ như một vị vua và nhìn Phù Dung như thể một con hầu. Phù Dung cảm thấy giá trị của bản thân cô đang bị Từ Ngưng Viên bào mòn từng chút một. Tất cả danh dự, trong sạch, phẩm hạnh đều bị Từ Ngưng Viên giày vò đến thê thảm. Phù Dung cô coi như bị Từ Ngưng Viên xem thường đến triệt để rồi phải không?
Phù Dung lê từng bước nặng nhọc đến chỗ của Từ Ngưng Viên, cô nhặt chiếc khăn tắm gần đó mà cứng nhắc thấm ướt nó, đổ xà phòng rồi đặt lên người của Từ Ngưng Viên bắt đầu chà xát.
Từ Ngưng Viên híp mắt lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cảm của Phù Dung. Những động tác vô hồn của cô càng khiến anh trở nên tức giận nhiều hơn, ánh mắt toát lên lửa giận. Từ Ngưng Viên bắt lấy bàn tay của Phù Dung, giữ chặt lại không cho nó tiếp tục chuyển động.
Phù Dung đã cố gắng phớt tờ Từ Ngưng Viên, coi anh như không khí, như một bức tượng. Cô nghĩ cứ coi như mình đang tắm cho một con vật là được. Khi tay bị giữ lại, Phù Dung cố vùng ra muốn tiếp tục chuyện này nhanh cho xong, nhưng dù dùng bao nhiêu sức cũng không thể thoát ra được bàn tay của Từ Ngưng Viên. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, khó hiểu lẫn phẫn nộ.
“Cô có vẻ bình tĩnh nhỉ?”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung đã chịu nhìn tới anh rồi thì cười toe toét mà hỏi.
‘Đồ thần kinh.’
Phù Dung thầm mắng trong đầu, nhưng ngoài mặt chỉ im lặng mà trừng Từ Ngưng Viên. Nhìn được một lúc thì ánh mắt của Từ Ngưng Viên khiến Phù Dung cảm thấy khó chịu, toàn thân run lên, lập tức quay mặt đi.
“Kinh nghiệm hầu hạ đàn ông chắc cũng không ít nhỉ?”
Một câu hỏi đầy khinh miệt lại vang lên từ miệng của Từ Ngưng Viên. Phù Dung vẫn im lặng, cắn môi không hé một lời.
“Vì sao không trả lời?”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung một mực im lặng thì càng trở nên tức giận. Anh nắm lấy cằm của Phù Dung, cưỡng ép cô phải đối mặt với anh. Bàn tay của Từ Ngưng Viên dùng sức mạnh hơn, siết chặt cằm của Phù Dung đến mức Phù Dung phải nhăn cả mặt lại vì đau. Dù vậy Phù Dung vẫn không hé một lời. Cô cảm thấy mình không nên nói gì với người đàn ông trước mặt này cả. Vì dù cô nói gì hắn ta cũng đều sẽ tức giận với cô mà thôi.
“Vẫn cứng đầu như vậy?”
Từ Ngưng Viên bất chợt bế thốc cả người của Phù Dung lên, đặt cô vào bồn tắm ngồi lên trên đùi của anh. Nước trong bồn tắm chịu thêm sức nặng nên dâng cao lên, tràn hẳn ra ngoài sàn khiến cả căn phòng lênh láng nước.
Phù Dung bị di chuyển bất ngờ, cơ thể theo quán tính mà kiếm chỗ vịnh vào. Một tay Phù Dung bấu chặt vào vai của Từ Ngưng Viên để không bị té, tay còn lại đang cầm chiếc khăn nhỏ vẫn bị Từ Ngưng Viên bắt lấy từ nãy đến giờ.
“Cuối cùng cô cũng chịu thay đổi cái nét mặt cá chết đó của cô rồi sao?”
Từ Ngưng Viên thấy gương mặt của Phù Dung trở nên hốt hoảng thì kề sát tai cô mà mở miệng châm chọc.
“Có gì mà bất ngờ thế? Tôi nghĩ hoàn cảnh này cô cũng đâu phải chưa từng thử qua? Sao vậy? Hầu hạ nhiều người đàn ông như vậy rồi mà đến khi đối xử với chồng mình lại trở nên thờ ơ đến thế sao? Vợ.”
Giọng nói của Từ Ngưng Viên cứ đều đều vang lên bên tai của Phù Dung, bàn tay cô bị Từ Ngưng Viên nắm lấy điều khiển mà đi chầm chậm xuống dưới, trượt trên người của anh ta. Đến khi tay của Phù Dung chạm vào một vật cứng nóng thì cuối cùng Phù Dung cũng không nhịn được nữa. Cô rụt tay lại, đẩy mạnh Từ Ngưng Viên ra, đứng thẳng dậy mà hét lớn.
“Đủ rồi.”
Cả người của Phù Dung đang run lên vì tức giận. Nếu cứ tiếp tục như thế này nữa có khi cô sẽ điên mất.
“Từ Ngưng Viên, anh gọi tôi là vợ? Thật sao? Anh có xem tôi đúng với tư cách là vợ của anh chưa?”
Từ Ngưng Viên bị Phù Dung đẩy ra thì cực kỳ không vui. Sau đó nghe câu hỏi của Phù Dung thì gương mặt càng trở nên lạnh lẽo hơn.
“Ha. Cô xứng sao? Thứ đàn bà như cô cũng xứng với tư cách một người vợ sao?”
Câu trả lời của Từ Ngưng Viên khiến đầu óc của Phù Dung ong ong. Ánh mắt chán ghét của Từ Ngưng Viên càng khiến Phù Dung cảm thấy bị xúc phạm hơn nữa.
“Vậy tại sao anh lại phải cưới tôi? Anh ghét tôi đến như vậy thì đâu cần cưới tôi về để làm gì? Anh muốn tôi và anh cứ như vậy giày vò nhau đến chết hay sao?”
Giọng của Phù Dung cũng trở nên run rẩy và không thể che giấu sự đau đớn trong đó. Phù Dung biết rõ sự căm ghét của Từ Ngưng Viên là đối với người con gái tên Nhạc Thanh Dao. Thế nhưng người phải chịu đựng sự giày vò, tra tấn hiện tại là cô. Tại sao chứ? Cô không hiểu rốt cuộc là Nhạc Thanh Dao đã làm ra chuyện tồi tệ đến mức nào mà giờ đây Từ Ngưng Viên lại đối xử với cô như vậy? Nếu anh ta đã ghét Nhạc Thanh Dao đến thế thì tại sao còn phải cưới cô ấy?
“Bởi vì tôi muốn hủy diệt cô.”
Giọng nói rét lạnh của Từ Ngưng Viên vang lên, ánh mắt trở nên cực kỳ cay nghiệt mà nhìn thẳng vào Phù Dung.
“Tôi muốn đem tất cả mọi thứ của cô dẫm đạp dưới chân tôi. Hạnh phúc, danh dự, tự tôn của cô. Tôi đều sẽ từ từ, từ từ mà khiến nó trở nên không đáng một xu.”
Phù Dung mở to mắt nhìn Từ Ngưng Viên, không nói được từ nào nữa. Cả người cô như bị ném vào hầm băng, đông cứng lại. Phù Dung có thể cảm nhận được sự hận thù sâu sắc trong mắt của Từ Ngưng Viên. Anh ta đang nói thật. Từ Ngưng Viên nhất định sẽ hủy hoại tất cả những giá trị của một con người đối với Nhạc Thanh Dao. Và hiện tại đối tượng đó đã bị chuyển lên trên người cô.
“Từ Ngưng Viên, Nhạc Thanh Dao đã làm ra chuyện gì mà khiến anh thù hận đến như vậy?”
Phù Dung ngơ ngẩn mà hỏi lại, ít nhất cô cũng muốn biết được tội lỗi mà Nhạc Thanh Dao đã gây ra là gì thì mới gánh chịu hậu quả cho cô ta được.
“Hừ. Sao cô không tự hỏi chính bản thân mình ấy?”
Từ Ngưng Viên nghe thấy Phù Dung hỏi lại mình như vậy thì càng trở nên giận dữ hơn, giọng nói khinh thường tột độ. Anh cũng không nhận ra trong câu hỏi của Phù Dung ban nãy có hơi khác thường.
“Hay là cô đã làm quá nhiều chuyện xấu đến mức hiện tại cô không còn nhớ ra tội lỗi của cô đối với em trai tôi nữa rồi? Nhạc Thanh Dao, tôi nói cho cô biết, cái loại đàn bà như cô có cho tôi cũng không thèm. Đừng có huyễn hoặc bản thân mình xứng đáng làm vợ của tôi. Đến nhìn thôi tôi cũng thấy bẩn mắt. Cái đám cưới này là do người cha đáng kính của cô ban tặng đó. Cô thử nói xem tôi có nên đối xử với cô như một người vợ không?”
Từ Ngưng Viên nói xong thì đứng thẳng dậy, lạnh lùng liếc Phù Dung một cái rồi bước ra khỏi bồn tắm. Anh ta thong dong mà lấy khăn tắm quấn ngang người, từ từ đi bước về phía cửa.
“Cô ở trong đó ngâm nước mà gột rửa bớt sự dơ bẩn của mình đi, đừng làm ô uế cái nhà của tôi. Nếu chưa đủ một tiếng thì không được ra ngoài. Bằng không tôi sẽ khiến cho cô tắm một cách “sung sướng” hơn nữa đó.”
Câu nói vừa dứt, Từ Ngưng Viên đã ra khỏi phòng tắm, cánh cửa bị anh đóng mạnh đến nỗi run lên bần bật.
Chương 7 Đến bệnh viện thăm mẹ
Ha ha. Dơ bẩn sao? Không muốn nhìn sao? Nếu anh ta đã không muốn nhìn thì tại sao còn phải bắt cô cởi chứ? Phù Dung nhìn bản thân hở hang hiện tại của mình mà bật cười tự giễu.
Nhưng rồi Phù Dung bỗng dưng nhận ra một điều, lời mà Từ Ngưng Viên nói là thật. Những việc mà anh ta làm từ đầu đến đúng là đang muốn sỉ nhục cô, khiến cô mất mặt, khiến cô cảm thấy nhục nhã. Anh ta muốn hủy hoại cô.
Cả người Phù Dung mệt mỏi mà ngã lại xuống bồn nước. Cô thu người lại, vòng hai cánh tay tự ôm lấy bản thân mình. Phù Dung không bỏ ra ngoài mà làm theo lời của Từ Ngưng Viên. Nếu anh ta đã muốn làm như vậy, cô càng cố phản kháng càng nhận về lại kết quả tệ hơn mà thôi. Vì vậy Phù Dung quyết định sẽ thuận theo ý anh ta.
Ít nhất chuyện vừa rồi khiến Phù Dung có thể xác định được một điều, Từ Ngưng Viên không muốn chạm vào cơ thể cô. Trong đêm tân hôn Phù Dung bị người chồng của mình vứt bỏ lại trong bồn tắm với lời mạt sát là không muốn đụng vào cô. Phù Dung không biết mình nên vui hay nên buồn vì nó nữa.
Phù Dung cứ ngồi như vậy, nước từ lúc ấm chuyển sang hết ấm rồi đến khi lạnh ngắt thì cô vẫn duy trì trạng thái đó. Hiện tại cô cảm thấy đơn độc và mệt mỏi quá. Cô muốn gặp mẹ cô, được mẹ ôm vào lòng.
Thời gian cứ thế trôi qua, Phù Dung nhẩm tính chắc cũng tầm một tiếng như lời Từ Ngưng Viên muốn. Cô chống lấy thành bồn tắm mà ngồi dậy, cả người không còn chút sức lực mà ngã xuống một lần nữa. Bên hông lập tức va vào thành bồn tắm. Đau điếng.
Phù Dung lại một lần nữa cố gắng bò dậy, cô đi từng bước khó nhọc trở lại căn phòng bên ngoài. Từ Ngưng Viên đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Cả căn phòng trống rỗng, tối tăm. Phù Dung run lên vì lạnh và đau. Cô nhìn xung quanh rồi tiến đến tủ quần áo. Trong lòng cầu khấn rồi mở cửa tủ ra. May mắn là trong chiếc tủ này có quần áo của phụ nữ. Phù Dung vội vã thay đổi một bộ váy mới rồi đi ra khỏi phòng, lúc bước ngang qua tấm gương lớn trong phòng, bước chân của Phù Dung khẽ khựng lại.
“Ha ha. Phù Dung sao mày lại thê thảm đến mức này rồi?”
Phù Dung nhìn thấy bản thân mình trong gương. Gương mặt trắng bệch, môi tím tái, đầu tóc ướt nhẹp. Mắt của Phù Dung đỏ ngầu nhưng ráo hoảnh, không một giọt nước mắt. Cô vội vàng lao đến bàn trang điểm, cố gắng khiến bản thân trở nên bớt chật vật hơn. Nếu cô cứ như thế này mà đến bệnh viện gặp mẹ sẽ khiến bà sợ chết khiếp mất.
Tô một chút son môi, đánh má hồng, lau khô tóc. Phù Dung cảm thấy bản thân mình đã giống người bình thường hơn chút thì đi ra khỏi căn nhà to lớn nhưng đầy lạnh lẽo của Từ Ngưng Viên.
Phù Dung đứng ven đường bắt một chiếc xe taxi để đến bệnh viện. Gió đêm thổi đến khiến Phù Dung lạnh tê tái, cơ thể vẫn chưa hề ngừng run rẩy kể từ lúc đi ra khỏi nhà tắm đến giờ. Cả người cô lúc nóng lúc lạnh, khó chịu cực kỳ. Trong lòng Phù Dung lại là một mảnh hoang tàn, tủi nhục.
“Cho tôi đến bệnh viện…”
Một chiếc xe dừng lại. Phù Dung leo lên xe nhanh chóng nói với tài xế địa chỉ cần đến nhưng sau đó lập tức khựng lại. Cô quên mất trong người cô lúc này làm gì có đồng nào mà lại thuê xe chứ?
“A. Xin lỗi. Tôi bỗng dưng nhớ ra có chuyện khác, không đi xe của chú được nữa. Xin lỗi ạ.”
Phù Dung vội vàng mở cửa xe đi xuống, cúi đầu xin lỗi tài xế rối rít. Bác tài xế nhìn Phù Dung với ánh mắt không thiện cảm, chửi lầm bầm vài câu trong miệng rồi lái xe vụt đi.
Phù Dung thở dài, lủi thủi mà bước đi. Hiện tại Phù Dung chỉ còn cách đi bộ đến bệnh viện mà thôi. Cả người kiệt sức, trán nóng ran, Phù Dung chỉ có thể dựa vào ý chí của bản thân mà bước từng bước một đi về phía trước.
Đến khi Phù Dung bước được vào tới cổng bệnh viện thì đã là hai tiếng sau. Bây giờ đã là hai giờ sáng, bệnh viện đã bớt cảnh xô bồ như lúc sáng khi cô đưa mẹ đến.
“Xin lỗi. Cho tôi hỏi bệnh nhân Dung Hoa đã tỉnh tại chưa ạ? Hiện tại bà ấy đang ở phòng nào?”
Phù Dung bước vội đến chỗ quầy lễ tân của bệnh viện mà hỏi. Giọng nói cô đã trở nên khàn đi, cổ họng khô khốc.
“Cô chờ một chút.”
Một cô ý tá gật đầu nói với Phù Dung rồi lật xem danh sách bệnh nhân đang điều trị ở bệnh viện.
“Bệnh nhân Dung Hoa mà cô muốn hỏi là người được đưa vào sáng nay, phải phẫu thuật não đúng không?”
“Đúng rồi ạ.”, Phù Dung vội vàng gật đầu xác nhận rồi vội vàng hỏi lại: “Hiện tại mẹ tôi thế nào rồi? Bao giờ bà ấy mới có thể xuất viện?”
Người y tá vừa nghe câu hỏi của Phù Dung thì tỏ ra rất ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Phù Dung.
“Cô là con gái của bệnh nhân đó ư? Không phải lúc nãy chúng tôi đã thông báo bệnh tình cho con gái của bà ấy rồi sao?”
“Tôi…”
Phù Dung không biết phải trả lời như thế nào. Người được thông báo bệnh tình khi nãy có lẽ là Nhạc Thanh Dao.
“Xin lỗi. Nhưng cô có thể nói lại giúp tôi một lần nữa về bệnh tình của mẹ tôi được không ạ?”
Cô gái y tá nhíu mày, nhìn Phù Dung giống như người có vấn đề. Nhưng cuối cùng dưới nét mặt quá chân thành của Phù Dung thì cô ta cũng thông báo một lần nữa về tình hình bệnh nhân cho cô.
“Được rồi. Tôi nói lại với cô cũng được. Nhưng mà tôi thấy cô nên quan tâm đến mẹ mình một chút đấy. Bà ấy phẫu thuật xong từ chiều rồi mà chẳng có ai ở bên chăm sóc cả. Con cái thì nên ở bên cạnh cha mẹ mình những lúc như thế này. Đừng tưởng quăng tiền ra thuê hộ lý chăm sóc người bệnh là xong việc đâu. Đối với trường hợp của bà Dung Hoa thì cần phải có người thường xuyên ở bên cạnh nói chuyện với bà thì tình trạng mới có thể khả quan lên được.
“Dạ vâng ạ.”
Phù Dung đứng nghe người y tá chất vấn mình, có chỗ hiểu chỗ không. Nhưng cô cũng chỉ biết gật đầu nhận lỗi, không dám lên tiếng phản bác chỗ nào cả.
“Vậy kết luận cuối cùng là bệnh của mẹ tôi là thế nào vậy ạ.”
“Bệnh nhân bị thiếu máu não, vì chậm trễ trong việc chữa trị nên gây ức chế lên hệ thần kinh. Dù cho các bác sĩ đã thực hiện ca phẫu thuật nó thành công thế nhưng người bệnh lại rơi vào tình trạng mất đi nhận thức, hôn mê sâu. Theo chẩn đoán ban đầu là người bệnh không có dấu hiệu phản ứng với các kích thích thị giác, mùi hoặc xúc giác nhưng về âm thanh thì lại có phản ứng nhỏ. Thân não vẫn đang hoạt động nên vấn còn có cơ hội tỉnh dậy.”
Cô y tá nhìn vào thông tin bệnh án của bà Dung Hoa mà đọc lại cho Phù Dung nghe. Thế nhưng tai của Phù Dung ù đi, không chắc nhưng gì mình nghe có đúng hay không.
“Xin lỗi. Nhưng có phải chị vừa nói là mẹ tôi vẫn còn đang hôn mê không ạ?” Phù Dung chần chừ mà hỏi lại người y tá.
“Đúng vậy.”
Cô y tá rời mắt khỏi màn hình thông tin bệnh nhân mà nhìn tới Phù Dung, ánh mắt đầy khó hiểu.
“Cô vẫn chưa biết sao? Mẹ của cô có thể rất khó để tỉnh lại vì sự chèn ép các dây thần kinh đã xảy ra trong một thời gian dài rồi. Phần trăm hồi phục thật sự là rất thấp. Nhưng cô yên tâm trường hợp bệnh nhân sống thực vật như mẹ cô vẫn có trường hợp đã tỉnh lại thành công. Vẫn còn có cơ hội.”
Chương 8 Người thực vật
“Người thực vật? Cô vừa nói với tôi là mẹ tôi trở thành người thực vật ư?”
Phù Dung bỗng dưng trở nên kích động, cô nhào lên níu lấy cánh tay của người y tá mà hỏi lại.
Người y tá thấy Phù Dung bỗng dưng thấy đổi thái độ như vậy thì có chút sợ hãi. Bàn tay cô gái này nóng đến kinh người.
“Cô đang sốt rồi?” Người y tá nhíu mày nhìn Phù Dung mà nói.
“Trả lời câu hỏi của tôi.”, Phù Dung không nghe được câu trả lời mà mình muốn thì liền hỏi lớn một lần nữa, bàn tay nắm chặt hơn:
“Chị vừa nói với tôi là mẹ tôi đã trở thành người thực vật, có thể không tỉnh lại được nữa đúng không?”
“Cô bình tĩnh đi. Chuyện gì thì từ từ hãy nói.”
Cô y tá thấy Phù Dung đang bắt đầu có xu hướng không giữ nổi bình tĩnh thì lập tức liếc nhìn ra hiệu cho người bảo vệ gần đó tiến đến giữ người Phù Dung lại.
“Buông ra. Thả tôi ra. Mấy người gạt tôi. Toàn bộ các người đều đang lừa gạt tôi. Không thể nào mẹ tôi lại trở thành như thế được.”
Phù Dung bị người bảo vệ của bệnh viện lôi kéo thì liền vùng vẫy không chịu nghe theo, bàn tay cứ bấu chặt vào bàn lễ tân mà hét lớn. Cô không thể nào tin nổi chuyện này là sự thật. Bọn họ lừa cô. Mẹ của cô không thể nào tự dưng đang khỏe mạnh lại trở thành người thực vật như thế. Nếu… nếu như đến cả mẹ cũng rời xa cô thì cô biết phải làm sao bây giờ?
Trong lòng Phù Dung cảm thấy cực kỳ hoảng sợ. Mọi thứ ngày hôm nay cứ dồn dập xảy ra khiến Phù Dung không thể nào chống chọi nổi. Cô điên cuồng mà la hét, đấm đá lung tung để phát tiết những uất ức trong lòng. Từ lúc sáng sợ hãi khi thấy mẹ đột nhiên nằm bất động, đến nỗi bàng hoàng khi đối mặt Nhạc Thanh Dao, chịu đựng sự giày vò của Từ Ngưng Viên. Tất cả, tất cả như bùng phát vào lúc này. Phù Dung như con diều đứt dây, hoang mang không biết phải bay đi đâu, trôi về đâu.
Hai, ba người bảo vệ hợp sức ấn chặt Phù Dung xuống nền gạch, áp chế cô. Phù Dung dù sao cũng là sức con gái, làm sao có thể đấu lại bọn họ chứ? Tay của Phù Dung bị bẻ ngược ra đằng sau, cả người bị sức nặng đè lên, đau đớn khắp cả người. Phù Dung cuối cùng cũng không thể động đậy được gì nữa, cô nằm trên nền đất lạnh, ánh mắt vô hồn. Những người khác trong bệnh viện bị tiếng ồn thu hút, kéo lại xung quanh nhìn, xì xào, chỉ trỏ về hướng của Phù Dung.
Người y tá ban nãy thấy Phù Dung đã chịu yên lặng hơn chút, thấy Phù Dung đáng thương liền lại gần mà khuyên nhủ.
“Cô gái, đừng bi quan như vậy. Hiện tại y học rất phát triển, trường hợp của mẹ em vẫn không phải là hết hy vọng. Ít nhất là bà vẫn còn có phản ứng nhỏ với âm thanh. Em cứ ở bên bà bầu bạn, nói chuyện với bà chị tin bà sẽ mau chóng tỉnh lại thôi.”
Ánh mắt của Phù Dung vẫn nhìn mãi về khoảng không trước mặt, không động đậy. Cô y tá cảm thấy bất lực không rõ là Phù Dung có nghe vào lời cô vừa nói hay không. Thời gian cứ thế trôi qua, những người bảo vệ nhìn nhau trao đổi bằng ánh mắt. Họ nghĩ nên đem Phù Dung ra khỏi bệnh viện trước, cứ để cô quấy rối ở đây sẽ ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác.
“Tôi xin lỗi.”
Đúng lúc bọn họ quyết định thì giọng nói của Phù Dung lại vang lên. Ánh mắt bắt đầu lấy lại tiêu điểm.
“Tôi xin lỗi vì đã mất bình tĩnh và gây rối.”
“Được rồi. Chị hiểu tâm trạng của em. Thế nhưng cứ la lối như vậy không phải là cách hay đâu. Đối với cả em và cả mẹ của em nữa.”
Người y tá thấy Phù Dung lên tiếng, biết cô đã dần bình tĩnh lại liền dịu dàng khuyên nhủ.
“Dạ.”
Phù Dung gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Cô y tá lập tức nhìn bảo vệ, bảo họ thả Phù Dung ra.
“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền đến các bác và chị ạ.”
Phù Dung được buông ra, chống tay đứng dậy. Cô cúi đầu thật thấp trước cô y tá ban nãy và mấy người bảo vệ. Sau đó quay lưng đi về phía phòng bệnh của bà Dung Hoa.
“Haizz. Tội nghiệp thật. Bệnh nặng đến như vậy mà còn phải nghe tin này.”
Cô y tá nhìn theo bóng dáng liêu xiêu bước đi của Phù Dung mà thầm buông lời cảm thán. Cô lắc lắc đầu rồi lại trở về vị trí làm việc của mình, mọi người xung quanh cũng đã giải tán, ai làm việc người nấy.
Phù Dung đi đến phòng bệnh của bà Dung Hoa, vương tay mở cửa, bước vào, rồi đóng cửa thật nhẹ. Động tác của cô cẩn thận từng chút như sợ người trên giường bệnh thức giấc.
Bà Dung Hoa đang nằm trên giường bệnh, hơi thở đều đều như đang ngủ say. Phù Dung cười nhẹ, nhấc một chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh giường. Phù Dung nhớ lại những gì mà chị y tá đã nói, mẹ cô vẫn còn có phản ứng với âm thanh, khuyên cô nên nói chuyện với mẹ nhiều hơn.
“Mẹ. Mẹ có nghe thấy lời con nói không?”
Phù Dung nắm lấy tay của bà Dung Hoa, mở miệng nói chuyện với bà. Hơi ấm từ tay của mẹ truyền sang khiến cho Phù Dung cảm thấy bớt lạnh đi đôi chút.
“Con xin lỗi vì khi nãy đã không thể ở bên cạnh mẹ. Mãi tới lúc này con mới có thể đến thăm mẹ được. Là con bất hiếu. Mẹ đừng giận con nhé?”
Phù Dung nói tới đây thì nghẹn lại, hốc mắt nóng rát lên, cô cắn môi dừng một lúc rồi lại nói tiếp.
“Mẹ đừng giận con được không? Đừng ngủ nữa. Dậy nói chuyện với con đi.”
“Mẹ biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì không? Con gặp được một người giống con cực kỳ, chị ta nói chị ấy là chị song sinh của con. Mẹ nói xem chuyện này làm sao có thể xảy ra chứ? Từ nãy con cứ nghĩ lúc gặp lại mẹ sẽ hỏi mẹ về vấn đề này, thế nhưng không ngờ mẹ lại giận con. Ngủ mãi.”
Phù Dung khẽ cười, vuốt vuốt trên bàn tay sần sùi, gầy guộc của bà Dung Hoa.
“Còn một chuyện nữa con chưa kể với mẹ. Một chuyện rất là hoang đường luôn ý. Hôm nay con vừa làm đám cưới xong, một đám cưới cực kỳ lạnh lẽo. Con có thêm một người chồng xa lạ. Mẹ nói xem, con hư như vậy có đáng đánh không mẹ? Mẹ dậy đánh con nhé?”
Trong căn phòng nhỏ, giọng nói khàn khàn của Phù Dung cứ thế mà vang lên. Cô cứ ngồi nói lẩm bẩm một mình, nói mãi nhưng vẫn không có tiếng trả lời nào cả. Đầu của Phù Dung càng ngày càng trở nên nặng trịch, đến cuối cùng thì Phù Dung cũng không thể nói được nữa. Cô gục đầu xuống bên cạnh tay của bà Dung Hoa, vùi mặt vào bàn tay của bà.
“Mẹ ơi. Con mệt quá.”
Một lúc lâu sau Phù Dung khẽ nói một tiếng cực nhỏ. Nhỏ đến mức chính bản thân Phù Dung cũng không nghe rõ được. Cô cũng không phân biệt nổi là mình có nói ra miệng câu nói đó không, hay chỉ là suy nghĩ trong đầu cô. Phù Dung cứ gục đầu trên giường bệnh của bà Dung Hoa như vậy, ý thức từ từ tan rã. Cô chìm dần vào giấc ngủ.
Phù Dung nằm mơ. Trong giấc mơ đó cô thấy lại những hình ảnh lúc hai mẹ con cô vẫn còn vui vẻ với nhau. Bà Dung Hoa sẽ nấu cho Phù Dung những món ăn cô thích, ngồi chờ cô về nhà mà hỏi han cô hôm nay trên trường có gì vui.
Phù Dung cũng nhớ rằng trong những năm tháng sống cùng nhau đó. Dù cho hoàn cảnh có khó khăn đến cỡ nào, câu nói mà cô nghe được nhiều nhất từ miệng của mẹ cô là:
“Phù Dung. Sống trên đời nhất định phải mạnh mẽ. Chỉ có bản thân mạnh mẽ thì mới giúp được chính mình mà thôi.”
Chương 9 Từ Ngưng Viên đến bắt người
“Các người là ai? Không được vào đây.”
“Tránh ra. Mau tránh đường.”
“Các người làm gì vậy? Ở đây là bệnh viện, không được làm ồn. Mau gọi bảo vệ ngăn mấy người này lại. Mau lên.”
Những tiếng nói ồn ào vang lên ngoài hành lang, vọng vào cả trong phòng bệnh. Phù Dung nhíu mày, đầu óc trì trệ. Cô đỡ lấy cái trán nóng hổi của mình, cố gắng tỉnh dậy. Lúc nãy nằm bên cạnh giường bệnh của bà Dung Hoa nói chuyện, thế mà Phù Dung ngủ lúc nào không hay, cũng không biết hiện tại là mấy giờ rồi nữa.
“RẦM.”
Cánh cửa phòng bệnh bất chợt bị mở tung ra, Phù Dung giật mình quay lại.
“Sao anh lại ở đây?”
Phù Dung ngạc nhiên nhìn người đàn ông cao lớn vừa tông cửa bước vào. Người này không phải chính là người chồng xa lạ mà khi nãy cô vừa mới kể với mẹ cô đây sao? Từ Ngưng Viên.
Từ Ngưng Viên bước hẳn vào trong phòng bệnh, đám vệ sĩ sau lưng anh lập tức đóng cửa lại rồi đứng chặn trước cửa phòng không cho ai bén mảng đến.
“Hừ. Tôi mới là người bên hỏi câu đó mới đúng đấy. Cô đang làm gì ở đây vậy? Vợ thân yêu.”
Cách mấy giờ không gặp, giọng nói châm chọc của Từ Ngưng Viên đối với Phù Dung vẫn được duy trì như cũ.
“Người đàn bà nằm trên giường kia là ai?”
“Anh muốn làm gì?”
Phù Dung thấy Từ Ngưng Viên nhìn tới bà Dung Hoa đang nằm trên giường bệnh thì liền đứng thẳng dậy mà chắn đi tâm mắt của anh. Trong ánh mắt của Phù Dung đầy vẻ cảnh giác, cô sợ Từ Ngưng Viên sẽ làm gì mẹ của cô.
“Cô làm gì căng thẳng thế? Tôi chỉ muốn hỏi thử xem người đó là ai thôi mà? Một người có thể khiến cô vợ mà tôi vất vả lắm mới cưới được về nhà, giữa đêm hôm khuya khoắt đã bỏ chạy đến tận nơi đây thăm bệnh.”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung phản ứng như vậy thì khẽ cười, hai tay đút túi quần, nhìn lướt qua Phù Dung mà nói.
“Tôi còn tưởng cô bỏ trốn cùng nhân tình cơ đấy. Không ngờ chỉ là một bà lão.”
“Anh đừng có nói bậy bạ. Đây là mẹ tôi.”
Phù Dung không nghe nổi Từ Ngưng Viên nói tào lao nữa, lớn giọng ngắt ngang.
“Mẹ cô?”
Từ Ngưng Viên nhắc lại, trong đầu có chút suy tư. Theo anh được biết Nhạc Thanh Dao từ nhỏ đã không có mẹ rồi mà? Vì sao bỗng dưng lại xuất hiện một người như vậy.
“Đúng vậy. Mẹ tôi bị bệnh nặng, tôi cần chăm sóc bà ấy.”
Phù Dung cứng rắn mà nói với Từ Ngưng Viên. Anh ta muốn chuyện gì cô cũng có thể im lặng nhún nhường nhưng đụng tới chuyện của mẹ cô là không thể.
“Nhạc Thanh Dao, hiện tại cô là gái đã có chồng. Cô cần phải có một chút tự giác về trách nhiệm làm vợ của mình chứ. Cô muốn chăm sóc mẹ cô? Được. Tôi không quản. Thế nhưng trước đó cô phải làm tròn nhiệm vụ là một người vợ của Từ Ngưng Viên tôi trước đã.” Từ Ngưng Viên lạnh lùng mà nói.
“Trách nhiệm làm vợ? Anh muốn tôi làm gì?”
Phù Dung không hiểu ý của Từ Ngưng Viên là gì nên hỏi lại. Đầu của cô bây giờ đau quá, những hình ảnh trước mặt cũng dần không rõ nữa rồi. Phù Dung siết chặt tay, để móng tay đâm mạnh vào da, đau đớn giúp cho Phù Dung tỉnh táo hơn một chút.
“Về nhà rồi biết.” Từ Ngưng Viên nhếch miệng, nụ cười cợt nhã mà Phù Dung thường thấy.
“Không được.”, Phù Dung lắc đầu, không đồng ý, “Tôi phải ở lại đây với mẹ tôi.”
“Phù Dung, tôi khuyên cô một câu đừng chọc tôi tức giận. Trước khi vào đây tôi đã có hỏi qua, cô dùng một số tiền lớn như thế để thuê hộ lý đặc biệt cho người bệnh trong phòng này. Cô ở lại đây không cảm thấy dư thừa à? Đi về.”
Từ Ngưng Viên dường như mất hết kiên nhẫn với Phù Dung, anh trực tiếp bước lên nắm lấy cổ tay của Phù Dung mà lôi ra khỏi phòng.
“Từ Ngưng Viên. Buông tôi ra.”
Phù Dung tức giận mà hét lớn, cố gắng gỡ tay Từ Ngưng Viên ra. Thế nhưng chỉ làm Từ Ngưng Viên càng thêm tăng lực tay, cổ tay của Phù Dung như đang bị nghiền nát, đau đớn như xương sắp gãy. Mặt mũi của Phù Dung trở nên trắch bệch vì đau, trên trán rịn ra mồ hôi.
Đám vệ sĩ của Từ Ngưng Viên đã nhanh chóng đứng thành hai bên tạo một đường nhỏ cho Từ Ngưng Viên dễ dàng di chuyển, không gặp bất cứ trở ngại nào. Phù Dung cứ thế bị Từ Ngưng Viên lôi ra khỏi bệnh viện, ném vào trong xe. Vai của Phù Dung bị va đập mạnh vào thành xe, cô đau đến hoa cả mắt. Phù Dung cứ duy trì tư thế nằm tựa vào thành xe như vậy, tay chân đều không cử động nổi.
“Hừ. Tôi đã cảnh cáo cô rồi. Đừng chọc giận tôi.”
Từ Ngưng Viên ngồi vào trong xe, đóng mạnh cửa lại. Anh nhìn bộ dạng sống dở chết dở của Phù Dung mà khinh thường. Đám tiểu thư con nhà giàu đúng là chẳng ra làm sao, đụng một chút đã làm bộ dáng đau thương sắp chết?
Phù Dung vẫn im lặng không phản hồi, hiện tại cô đang cố gắng tự xoa dịu cơn đau trên thân thể mình.
“Lái xe đi.”
Từ Ngưng Viên thu lại ánh mắt, không nhìn đến Phù Dung nữa mà nói với người tài xế. Chiếc xe lập tức chạy đi, hướng về căn biệt thự xa hoa của Từ Ngưng Viên.
Đầu đau quá, bụng cũng đau, vai đau, cổ tay đau, cả người nóng ran, Phù Dung có cảm giác cô sắp chết rồi. Cơ thể này dường như không phải là của cô nữa, đến là nuốt nước bọt thôi Phù Dung cũng cảm thấy khó khăn.
“Xuống xe.”
Trong cơn khó chịu tột cùng đó, Phù Dung dường như nghe thấy có ai đó nói chuyện với mình. Nhưng cô không nghe rõ từ, cũng không nhận ra nổi là ai, trước mắt Phù Dung mờ đi.
“Phù Dung. Tôi bảo cô xuống xe.”
Giọng nói khi nãy vang lên một lần nữa, lớn hơn, giận dữ hơn. Phù Dung có thể nghe rõ người đó nói gì rồi. Anh ta bảo cô xuống xe. Thế nhưng làm sao bây giờ, hiện tại cô không cử động nổi dù chỉ là một ngón tay.
Từ Ngưng Viên mặt đầy tức giận đứng ngay cửa xe nhìn Phù Dung. Xe dừng trước cửa nhà, anh bước xuống rồi yêu cầu Phù Dung xuống xe để vào nhà. Vậy mà dù anh nói hai, ba lần cô nàng cứng đầu này vẫn cứ ngồi trơ đó mà nhìn anh. Từ Ngưng Viên cực kỳ tức giận, anh cảm thấy Phù Dung đang trêu tức anh.
“Cô chịu xuống xe đúng không? Được.”
Từ Ngưng Viên âm trầm nói, con mắt híp lại. Dứt lời thì anh thò cả người vào trong xe, thô lỗ mà đưa bàn tay to lớn nắm lấy cổ áo của Phù Dung rồi lôi ra ngoài. Từ Ngưng Viên định kéo Phù Dung ra xong sẽ vứt ngay cô nàng xuống đất xem như một sự trừng phạt vì dám lơ đi lời nói của anh.
Thế nhưng khi vừa mới lôi thành công Phù Dung ra khỏi xe, cô nàng đã đổ ập cả người vào ngực của Từ Ngưng Viên. Từ Ngưng Viên theo bản năng mà giữ lấy, sau đó thì anh mới sững ra. Cô ấy trong tay anh không khác gì một hòn than nóng, khiến cả người anh như bị bỏng.
“Này. Nhạc Thanh Dao.”
Từ Ngưng Viên nhíu mày mà gọi lớn tên cô, để cô ta tỉnh táo một chút. Tuy nhiên người con gái trong lòng anh lại càng lúc càng trở nên nặng hơn, toàn bộ sức nặng đều dồn lên trên người của Từ Ngưng Viên. Cô ta ngất xỉu rồi? Từ Ngưng Viên sau khi nhận ra điều này thì suy nghĩ đầu tiên mà anh nghĩ đến là xô Phù Dung ra, cứ để cô ta nằm chết ở đây luôn cho rồi.
Hơi thở của Phù Dung phả lên mặt khiến anh ngưa ngứa, Từ Ngưng Viên né đầu sang một bên, liếc nhìn sang gương mặt người con gái đang kề sát mặt anh. Môi cô tím tái, mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền, cả người lả đi không một chút sức sống.
“Phiền phức.”
Từ Ngưng Viên phiền muộn mà chửi một tiếng. Sau đó anh cúi đầu xuống, bế ngang người Phù Dung lên, vững vàng mà đi vào bên trong nhà.
Chương 10 Đuổi toàn bộ người giúp việc
“Rầm. Rầm. Rầm.”
Tiếng đập cửa vang lên phá rối giấc ngủ của Phù Dung, cô lấy chiếc gối che hẳn đầu lại muốn trốn đi ngủ tiếp.
“Thanh Dao. Tôi đếm từ một đến ba, nếu cô không mở cửa thì tôi sẽ xông vào đấy.”
Tiếng nói của người đàn ông tức giận bên ngoài cánh cửa. Phù Dung nhíu mày, giọng nói của người này có chút hơi quen. Hình như cô nghe ở đâu rồi nhỉ?
“Một.”
Người đàn ông bên ngoài đã bắt đầu đếm. Phù Dung vẫn còn đang lơ mơ muốn ngủ, cố gắng nhớ lại xem giọng nói này là của ai. À. Cô nhớ ra rồi. Cô nghe giọng này trong đám ma. Đám ma của ba cô. Đám ma của ba cô? Phù Dung mở to mắt ra, cơn buồn ngủ trôi đi mất.
“Hai.” Tiếng của người đàn ông dần trở nên mất kiên nhẫn.
Nhạc Thanh Dao. Nhạc Liên Thành. Từ Ngưng Viên. Những cái tên bắt đầu xuất hiện trong đầu của Phù Dung. Cô nhớ ra rồi, giọng nói này là của cái tên bắt cô về làm đám cưới giữa đám ma đây mà. Từ Ngưng Viên?
“Khoan đã.”
Phù Dung vừa nhớ ra người này là ai vội lúng túng hét lớn lên, nhưng đã muộn.
“Ba. Rầm.”
Kèm theo tiếng đếm thứ ba thì cũng kèm theo đó là tiếng phá cửa. Cánh cửa vì một đạp của Từ Ngưng Viên mà mở tung ra.
“Hừ. Cô ăn ngủ sung sướng quá ha?”
Từ Ngưng Viên mặt đằng đằng sát khí mà tiến vào phòng nhìn Phù Dung. Cô vội vàng dùng chăn che người mình lại, dù cô cũng không giải thích được vì sao lại che như vậy?
“Anh vào đây làm gì?”
“Cô hỏi câu này hoài có chán không vậy?”, Từ Ngưng Viên nhíu mày nhìn Phù Dung, không vui mà nói:
“Cô vợ mới cưới của tôi ăn ngủ cũng kỹ quá rồi. Đến lúc phải dậy làm việc nhà rồi đó vợ ạ.”
“Làm việc nhà?” Phù Dung ngạc nhiên mà hỏi lại.
“Đúng. Việc nhà. Cô có năm phút để rời căn phòng này và đến phòng bếp gặp tôi. Nếu sau thời gian đó cô vẫn chưa có mặt thì tôi sẽ sai người khiêng cô ra đó.”
Từ Ngưng Viên vứt lại cho Phù Dung câu nói đe dọa sau đó quay lưng bỏ đi. Cánh cửa phòng bị phá hỏng vẫn mở toang toác.
‘Chuyện quái gì vậy trời?’
Phù Dung hoang mang tự hỏi, không biết cô có cảm nhận nhầm không nhưng ánh mắt của Từ Ngưng Viên nhìn cô lại càng thêm căm ghét hơn ngày hôm qua một chút. Rốt cuộc thì cô đã đụng chạm gì đến anh ta chứ?
Phù Dung đau đầu mà đỡ trán, sau đó bỗng giật mình. Cô sờ sờ trán của mình thêm mấy lần nữa, kiểm tra lại nhiệt độ.
“Hết nóng rồi?”
Phù Dung khẽ vươn vai, cảm thấy cơ thể cũng không còn đau đớn như ngày hôm qua nữa.
“Chẳng lẽ cô nằm mơ ư?”
Không đúng. Cô vẫn đang ở trong nhà của Từ Ngưng Viên, căn phòng này vẫn là căn phòng ‘tân hôn’ mà hôm qua Từ Ngưng Viên đưa cô về. Cô cũng mới gặp Từ Ngưng Viên xong. Vì vậy mọi thứ không thể nào là mơ được.
Thế nhưng cơn bệnh của cô hết một cách kỳ lạ, nhưng đau nhức trên người cũng biến đi đâu mất? Phù Dung ôm một bụng nghi ngờ, đầy hoang mang đó mà đi đến phòng bếp gặp Từ Ngưng Viên.
Từ Ngưng Viên đang ngồi vắt chéo chân mà đọc báo trên chiếc ghế gần cửa sổ, thấy Phù Dung đi tới thì anh bỏ tờ báo sang một bên, liếc nhìn đồng hồ.
“Đúng giờ đấy.”
“Anh gọi tôi đến đây làm gì?”
Phù Dung chủ động hỏi Từ Ngưng Viên. Hôm nay cả người Phù Dung đều khỏe khoắn, cũng đã thích nghi hơn với sự tàn độc của Từ Ngưng Viên rồi. Vì vậy mà Phù Dung cảm thấy đối diện với Từ Ngưng Viên cũng không còn đáng sợ như ngày hôm qua nữa.
“Khẩu khí lớn nhỉ?”
Từ Ngưng Viên nghe giọng nói hơi lên cao của Phù Dung thì híp mắt lại nhìn cô mà đánh giá.
“Không dám. Tôi chỉ tò mò thôi. Anh muốn tôi làm gì thì mau nói đi.”
Phù Dung nhún vai, thờ ơ mà nói lại. Cô vừa ngộ ra một chân lý về hành động của Từ Ngưng Viên rồi. Người đàn ông này muốn cô đau khổ, muốn cô cảm thấy hèn mọn trước mặt anh ta. Vậy thì cô cứ không muốn cho Từ Ngưng Viên đắc ý đấy. Ngày hôm qua đến phòng bệnh của mẹ, Phù Dung bỗng nhớ ra được nhiều chuyện. Lúc đối mặt với Từ Ngưng Viên vào giây phút đầu tiên cô đã ở thế bị động rồi, không hề có một thông tin gì hết mà đã bị Từ Ngưng Viên đàn áp tinh thần một cách triệt để. Bệnh một trận xong khỏe lại, đầu óc cũng trở nên thông suốt hơn.
Người có lỗi với Từ Ngưng Viên là Nhạc Thanh Dao, không phải là cô. Cô đã nhận tiền của Nhạc Thanh Dao mà trở thành thế thân, sự trừng phạt của Từ Ngưng Viên cô sẽ nhận dùm cô ta. Thế nhưng về tinh thần cô chẳng có gì mà phải bị Từ Ngưng Viên chèn ép như vậy cả. Cô cam chịu nhưng vẫn có thể phản kháng. Phù Dung cô không phải là một con nhỏ yếu đuối để Từ Ngưng Viên muốn nhào nặn thành hình dạng gì cũng được đâu.
“Hừ.”
Từ Ngưng Viên thấy thái độ ương ngạch của Phù Dung thì gương mặt càng trở nên đen hơn. Anh nhìn về phía sâu trong bếp mà gọi.
“Bà năm.”
“Dạ. Cậu chủ.”
Một người đàn bà lớn tuổi, mập mạp nhưng đầy phúc hậu chạy từ trong bếp ra đứng trước mặt Từ Ngưng Viên cúi đầu.
“Kể từ lúc này cô gái này sẽ giúp bác việc nhà. Toàn bộ việc nhà ở đây bác cứ giao cho cô ta làm, bác chỉ cần giám sát là được, không cần đụng tay vào một chuyện này nữa hết.”
“Toàn bộ ạ?” Người được gọi là bác năm có hơi ngạc nhiên mà hỏi lại.
“Đúng. Toàn bộ đều để một mình cô ta làm cho tôi.” Từ Ngưng Viên khẳng định một cách chắc chắn.
“Này. Từ Ngưng Viên. Nhà của anh nghèo đến nỗi không thuê nổi người giúp việc à?”
Phù Dung đứng một bên nghe cuộc đối thoại của Từ Ngưng Viên và người phụ nữ lớn tuổi kia thì không nhịn được mà xen lời.
“Nhà tôi trước đây có rất nhiều người giúp việc.” Từ Ngưng Viên liếc nhìn Phù Dung mà nói.
“Thế sao bây giờ không lại bắt tôi làm toàn bộ mọi chuyện trong nhà anh chứ? Không lẽ người làm trong nhà của anh đồng loạt nghỉ việc hết rồi à?”
Phù Dung khó hiểu mà hỏi lại. Cô nhìn sơ cũng thấy căn nhà này của Từ Ngưng Viên rộng quá rộng rồi, biết bao nhiêu việc phải làm đây? Hơn nữa để một mình cô làm hết công việc vậy anh ta thuê người giúp việc kia làm gì?
“Không phải là đồng loạt nghỉ việc.”, Từ Ngưng Viên nghe câu hỏi của Phù Dung, nhếch miệng cười ranh mãnh. Nụ cười khiến cho Phù Dung cảm thấy không lành cho lắm:
“Mà là tôi đã cho nghỉ hết toàn bộ người làm trong nhà này rồi. Bác năm là người thân cận của mẹ tôi nên giữ lại cho bà. Còn lại trong nhà không còn một người giúp việc nào hết. Vì vậy phải phiền Nhạc tiểu thư đây phải quán xuyến công việc nhà rồi.”
“Đuổi hết? Tại sao chứ?”
Phù Dung trợn to mắt mà hỏi lại. Cô thật sự không hiểu Từ Ngưng Viên đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
“Tôi cưới được về một cô vợ tốt như cô rồi thì cần gì người giúp việc nữa. Không đúng à? Đây chẳng phải là trách nhiệm của một người vợ sao?”
Nụ cười trên môi của Từ Ngưng Viên càng ngày càng trở nên rực rỡ hơn, trong mắt không thèm che dấu sự đắc ý.
“Thật sao? Anh có chắc đây là trách nhiệm của một người vợ không? Hay là của một con nợ?”
Phù Dung bật cười mà hỏi lại một cách mỉa mai. Đây chẳng phải kịch bản làm thuê trả nợ trên phim hay thấy sao? Ý tưởng của Từ Ngưng Viên cũng nghèo nàn quá rồi đấy.
“Dù là vợ hay là con nợ. Đó chẳng phải đều là cô sao?”
Từ Ngưng Viên hỏi ngược lại Phù Dung rồi thích thú mà nhìn cô ta tức đến không nói nên lời.
Phù Dung nhìn chằm chằm vào Từ Ngưng Viên, trong lòng dâng lên tức giận. Cô đúng là không thể nói lại người đàn ông này được mà. Con trai miệng lưỡi cỡ này liệu có thể chết sớm hơn chút không nhỉ?
Phù Dung vẫn đứng im ngay cửa phòng tắm mà nhìn anh, không lên tiếng trả lời.
Từ Ngưng Viên đang nằm trong bồn tắm lớn, xung quanh là bọt xà phòng, hương thơm ngào ngạt. Đôi mắt anh xoáy thẳng vào người của Phù Dung, trong ngươi ngươi tối đen như mực không nhìn ra được suy nghĩ thật sự trong lòng anh ta là gì.
“Lại đây. Chà lưng cho tôi.”
Từ Ngưng Viên bỗng thay đổi thái độ. Anh bật cười, nói với người con gái gầy gò ngay cửa phòng tắm. Giọng nói của Từ Ngưng Viên ngạo nghễ như một vị vua và nhìn Phù Dung như thể một con hầu. Phù Dung cảm thấy giá trị của bản thân cô đang bị Từ Ngưng Viên bào mòn từng chút một. Tất cả danh dự, trong sạch, phẩm hạnh đều bị Từ Ngưng Viên giày vò đến thê thảm. Phù Dung cô coi như bị Từ Ngưng Viên xem thường đến triệt để rồi phải không?
Phù Dung lê từng bước nặng nhọc đến chỗ của Từ Ngưng Viên, cô nhặt chiếc khăn tắm gần đó mà cứng nhắc thấm ướt nó, đổ xà phòng rồi đặt lên người của Từ Ngưng Viên bắt đầu chà xát.
Từ Ngưng Viên híp mắt lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cảm của Phù Dung. Những động tác vô hồn của cô càng khiến anh trở nên tức giận nhiều hơn, ánh mắt toát lên lửa giận. Từ Ngưng Viên bắt lấy bàn tay của Phù Dung, giữ chặt lại không cho nó tiếp tục chuyển động.
Phù Dung đã cố gắng phớt tờ Từ Ngưng Viên, coi anh như không khí, như một bức tượng. Cô nghĩ cứ coi như mình đang tắm cho một con vật là được. Khi tay bị giữ lại, Phù Dung cố vùng ra muốn tiếp tục chuyện này nhanh cho xong, nhưng dù dùng bao nhiêu sức cũng không thể thoát ra được bàn tay của Từ Ngưng Viên. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, khó hiểu lẫn phẫn nộ.
“Cô có vẻ bình tĩnh nhỉ?”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung đã chịu nhìn tới anh rồi thì cười toe toét mà hỏi.
‘Đồ thần kinh.’
Phù Dung thầm mắng trong đầu, nhưng ngoài mặt chỉ im lặng mà trừng Từ Ngưng Viên. Nhìn được một lúc thì ánh mắt của Từ Ngưng Viên khiến Phù Dung cảm thấy khó chịu, toàn thân run lên, lập tức quay mặt đi.
“Kinh nghiệm hầu hạ đàn ông chắc cũng không ít nhỉ?”
Một câu hỏi đầy khinh miệt lại vang lên từ miệng của Từ Ngưng Viên. Phù Dung vẫn im lặng, cắn môi không hé một lời.
“Vì sao không trả lời?”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung một mực im lặng thì càng trở nên tức giận. Anh nắm lấy cằm của Phù Dung, cưỡng ép cô phải đối mặt với anh. Bàn tay của Từ Ngưng Viên dùng sức mạnh hơn, siết chặt cằm của Phù Dung đến mức Phù Dung phải nhăn cả mặt lại vì đau. Dù vậy Phù Dung vẫn không hé một lời. Cô cảm thấy mình không nên nói gì với người đàn ông trước mặt này cả. Vì dù cô nói gì hắn ta cũng đều sẽ tức giận với cô mà thôi.
“Vẫn cứng đầu như vậy?”
Từ Ngưng Viên bất chợt bế thốc cả người của Phù Dung lên, đặt cô vào bồn tắm ngồi lên trên đùi của anh. Nước trong bồn tắm chịu thêm sức nặng nên dâng cao lên, tràn hẳn ra ngoài sàn khiến cả căn phòng lênh láng nước.
Phù Dung bị di chuyển bất ngờ, cơ thể theo quán tính mà kiếm chỗ vịnh vào. Một tay Phù Dung bấu chặt vào vai của Từ Ngưng Viên để không bị té, tay còn lại đang cầm chiếc khăn nhỏ vẫn bị Từ Ngưng Viên bắt lấy từ nãy đến giờ.
“Cuối cùng cô cũng chịu thay đổi cái nét mặt cá chết đó của cô rồi sao?”
Từ Ngưng Viên thấy gương mặt của Phù Dung trở nên hốt hoảng thì kề sát tai cô mà mở miệng châm chọc.
“Có gì mà bất ngờ thế? Tôi nghĩ hoàn cảnh này cô cũng đâu phải chưa từng thử qua? Sao vậy? Hầu hạ nhiều người đàn ông như vậy rồi mà đến khi đối xử với chồng mình lại trở nên thờ ơ đến thế sao? Vợ.”
Giọng nói của Từ Ngưng Viên cứ đều đều vang lên bên tai của Phù Dung, bàn tay cô bị Từ Ngưng Viên nắm lấy điều khiển mà đi chầm chậm xuống dưới, trượt trên người của anh ta. Đến khi tay của Phù Dung chạm vào một vật cứng nóng thì cuối cùng Phù Dung cũng không nhịn được nữa. Cô rụt tay lại, đẩy mạnh Từ Ngưng Viên ra, đứng thẳng dậy mà hét lớn.
“Đủ rồi.”
Cả người của Phù Dung đang run lên vì tức giận. Nếu cứ tiếp tục như thế này nữa có khi cô sẽ điên mất.
“Từ Ngưng Viên, anh gọi tôi là vợ? Thật sao? Anh có xem tôi đúng với tư cách là vợ của anh chưa?”
Từ Ngưng Viên bị Phù Dung đẩy ra thì cực kỳ không vui. Sau đó nghe câu hỏi của Phù Dung thì gương mặt càng trở nên lạnh lẽo hơn.
“Ha. Cô xứng sao? Thứ đàn bà như cô cũng xứng với tư cách một người vợ sao?”
Câu trả lời của Từ Ngưng Viên khiến đầu óc của Phù Dung ong ong. Ánh mắt chán ghét của Từ Ngưng Viên càng khiến Phù Dung cảm thấy bị xúc phạm hơn nữa.
“Vậy tại sao anh lại phải cưới tôi? Anh ghét tôi đến như vậy thì đâu cần cưới tôi về để làm gì? Anh muốn tôi và anh cứ như vậy giày vò nhau đến chết hay sao?”
Giọng của Phù Dung cũng trở nên run rẩy và không thể che giấu sự đau đớn trong đó. Phù Dung biết rõ sự căm ghét của Từ Ngưng Viên là đối với người con gái tên Nhạc Thanh Dao. Thế nhưng người phải chịu đựng sự giày vò, tra tấn hiện tại là cô. Tại sao chứ? Cô không hiểu rốt cuộc là Nhạc Thanh Dao đã làm ra chuyện tồi tệ đến mức nào mà giờ đây Từ Ngưng Viên lại đối xử với cô như vậy? Nếu anh ta đã ghét Nhạc Thanh Dao đến thế thì tại sao còn phải cưới cô ấy?
“Bởi vì tôi muốn hủy diệt cô.”
Giọng nói rét lạnh của Từ Ngưng Viên vang lên, ánh mắt trở nên cực kỳ cay nghiệt mà nhìn thẳng vào Phù Dung.
“Tôi muốn đem tất cả mọi thứ của cô dẫm đạp dưới chân tôi. Hạnh phúc, danh dự, tự tôn của cô. Tôi đều sẽ từ từ, từ từ mà khiến nó trở nên không đáng một xu.”
Phù Dung mở to mắt nhìn Từ Ngưng Viên, không nói được từ nào nữa. Cả người cô như bị ném vào hầm băng, đông cứng lại. Phù Dung có thể cảm nhận được sự hận thù sâu sắc trong mắt của Từ Ngưng Viên. Anh ta đang nói thật. Từ Ngưng Viên nhất định sẽ hủy hoại tất cả những giá trị của một con người đối với Nhạc Thanh Dao. Và hiện tại đối tượng đó đã bị chuyển lên trên người cô.
“Từ Ngưng Viên, Nhạc Thanh Dao đã làm ra chuyện gì mà khiến anh thù hận đến như vậy?”
Phù Dung ngơ ngẩn mà hỏi lại, ít nhất cô cũng muốn biết được tội lỗi mà Nhạc Thanh Dao đã gây ra là gì thì mới gánh chịu hậu quả cho cô ta được.
“Hừ. Sao cô không tự hỏi chính bản thân mình ấy?”
Từ Ngưng Viên nghe thấy Phù Dung hỏi lại mình như vậy thì càng trở nên giận dữ hơn, giọng nói khinh thường tột độ. Anh cũng không nhận ra trong câu hỏi của Phù Dung ban nãy có hơi khác thường.
“Hay là cô đã làm quá nhiều chuyện xấu đến mức hiện tại cô không còn nhớ ra tội lỗi của cô đối với em trai tôi nữa rồi? Nhạc Thanh Dao, tôi nói cho cô biết, cái loại đàn bà như cô có cho tôi cũng không thèm. Đừng có huyễn hoặc bản thân mình xứng đáng làm vợ của tôi. Đến nhìn thôi tôi cũng thấy bẩn mắt. Cái đám cưới này là do người cha đáng kính của cô ban tặng đó. Cô thử nói xem tôi có nên đối xử với cô như một người vợ không?”
Từ Ngưng Viên nói xong thì đứng thẳng dậy, lạnh lùng liếc Phù Dung một cái rồi bước ra khỏi bồn tắm. Anh ta thong dong mà lấy khăn tắm quấn ngang người, từ từ đi bước về phía cửa.
“Cô ở trong đó ngâm nước mà gột rửa bớt sự dơ bẩn của mình đi, đừng làm ô uế cái nhà của tôi. Nếu chưa đủ một tiếng thì không được ra ngoài. Bằng không tôi sẽ khiến cho cô tắm một cách “sung sướng” hơn nữa đó.”
Câu nói vừa dứt, Từ Ngưng Viên đã ra khỏi phòng tắm, cánh cửa bị anh đóng mạnh đến nỗi run lên bần bật.
Chương 7 Đến bệnh viện thăm mẹ
Ha ha. Dơ bẩn sao? Không muốn nhìn sao? Nếu anh ta đã không muốn nhìn thì tại sao còn phải bắt cô cởi chứ? Phù Dung nhìn bản thân hở hang hiện tại của mình mà bật cười tự giễu.
Nhưng rồi Phù Dung bỗng dưng nhận ra một điều, lời mà Từ Ngưng Viên nói là thật. Những việc mà anh ta làm từ đầu đến đúng là đang muốn sỉ nhục cô, khiến cô mất mặt, khiến cô cảm thấy nhục nhã. Anh ta muốn hủy hoại cô.
Cả người Phù Dung mệt mỏi mà ngã lại xuống bồn nước. Cô thu người lại, vòng hai cánh tay tự ôm lấy bản thân mình. Phù Dung không bỏ ra ngoài mà làm theo lời của Từ Ngưng Viên. Nếu anh ta đã muốn làm như vậy, cô càng cố phản kháng càng nhận về lại kết quả tệ hơn mà thôi. Vì vậy Phù Dung quyết định sẽ thuận theo ý anh ta.
Ít nhất chuyện vừa rồi khiến Phù Dung có thể xác định được một điều, Từ Ngưng Viên không muốn chạm vào cơ thể cô. Trong đêm tân hôn Phù Dung bị người chồng của mình vứt bỏ lại trong bồn tắm với lời mạt sát là không muốn đụng vào cô. Phù Dung không biết mình nên vui hay nên buồn vì nó nữa.
Phù Dung cứ ngồi như vậy, nước từ lúc ấm chuyển sang hết ấm rồi đến khi lạnh ngắt thì cô vẫn duy trì trạng thái đó. Hiện tại cô cảm thấy đơn độc và mệt mỏi quá. Cô muốn gặp mẹ cô, được mẹ ôm vào lòng.
Thời gian cứ thế trôi qua, Phù Dung nhẩm tính chắc cũng tầm một tiếng như lời Từ Ngưng Viên muốn. Cô chống lấy thành bồn tắm mà ngồi dậy, cả người không còn chút sức lực mà ngã xuống một lần nữa. Bên hông lập tức va vào thành bồn tắm. Đau điếng.
Phù Dung lại một lần nữa cố gắng bò dậy, cô đi từng bước khó nhọc trở lại căn phòng bên ngoài. Từ Ngưng Viên đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Cả căn phòng trống rỗng, tối tăm. Phù Dung run lên vì lạnh và đau. Cô nhìn xung quanh rồi tiến đến tủ quần áo. Trong lòng cầu khấn rồi mở cửa tủ ra. May mắn là trong chiếc tủ này có quần áo của phụ nữ. Phù Dung vội vã thay đổi một bộ váy mới rồi đi ra khỏi phòng, lúc bước ngang qua tấm gương lớn trong phòng, bước chân của Phù Dung khẽ khựng lại.
“Ha ha. Phù Dung sao mày lại thê thảm đến mức này rồi?”
Phù Dung nhìn thấy bản thân mình trong gương. Gương mặt trắng bệch, môi tím tái, đầu tóc ướt nhẹp. Mắt của Phù Dung đỏ ngầu nhưng ráo hoảnh, không một giọt nước mắt. Cô vội vàng lao đến bàn trang điểm, cố gắng khiến bản thân trở nên bớt chật vật hơn. Nếu cô cứ như thế này mà đến bệnh viện gặp mẹ sẽ khiến bà sợ chết khiếp mất.
Tô một chút son môi, đánh má hồng, lau khô tóc. Phù Dung cảm thấy bản thân mình đã giống người bình thường hơn chút thì đi ra khỏi căn nhà to lớn nhưng đầy lạnh lẽo của Từ Ngưng Viên.
Phù Dung đứng ven đường bắt một chiếc xe taxi để đến bệnh viện. Gió đêm thổi đến khiến Phù Dung lạnh tê tái, cơ thể vẫn chưa hề ngừng run rẩy kể từ lúc đi ra khỏi nhà tắm đến giờ. Cả người cô lúc nóng lúc lạnh, khó chịu cực kỳ. Trong lòng Phù Dung lại là một mảnh hoang tàn, tủi nhục.
“Cho tôi đến bệnh viện…”
Một chiếc xe dừng lại. Phù Dung leo lên xe nhanh chóng nói với tài xế địa chỉ cần đến nhưng sau đó lập tức khựng lại. Cô quên mất trong người cô lúc này làm gì có đồng nào mà lại thuê xe chứ?
“A. Xin lỗi. Tôi bỗng dưng nhớ ra có chuyện khác, không đi xe của chú được nữa. Xin lỗi ạ.”
Phù Dung vội vàng mở cửa xe đi xuống, cúi đầu xin lỗi tài xế rối rít. Bác tài xế nhìn Phù Dung với ánh mắt không thiện cảm, chửi lầm bầm vài câu trong miệng rồi lái xe vụt đi.
Phù Dung thở dài, lủi thủi mà bước đi. Hiện tại Phù Dung chỉ còn cách đi bộ đến bệnh viện mà thôi. Cả người kiệt sức, trán nóng ran, Phù Dung chỉ có thể dựa vào ý chí của bản thân mà bước từng bước một đi về phía trước.
Đến khi Phù Dung bước được vào tới cổng bệnh viện thì đã là hai tiếng sau. Bây giờ đã là hai giờ sáng, bệnh viện đã bớt cảnh xô bồ như lúc sáng khi cô đưa mẹ đến.
“Xin lỗi. Cho tôi hỏi bệnh nhân Dung Hoa đã tỉnh tại chưa ạ? Hiện tại bà ấy đang ở phòng nào?”
Phù Dung bước vội đến chỗ quầy lễ tân của bệnh viện mà hỏi. Giọng nói cô đã trở nên khàn đi, cổ họng khô khốc.
“Cô chờ một chút.”
Một cô ý tá gật đầu nói với Phù Dung rồi lật xem danh sách bệnh nhân đang điều trị ở bệnh viện.
“Bệnh nhân Dung Hoa mà cô muốn hỏi là người được đưa vào sáng nay, phải phẫu thuật não đúng không?”
“Đúng rồi ạ.”, Phù Dung vội vàng gật đầu xác nhận rồi vội vàng hỏi lại: “Hiện tại mẹ tôi thế nào rồi? Bao giờ bà ấy mới có thể xuất viện?”
Người y tá vừa nghe câu hỏi của Phù Dung thì tỏ ra rất ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Phù Dung.
“Cô là con gái của bệnh nhân đó ư? Không phải lúc nãy chúng tôi đã thông báo bệnh tình cho con gái của bà ấy rồi sao?”
“Tôi…”
Phù Dung không biết phải trả lời như thế nào. Người được thông báo bệnh tình khi nãy có lẽ là Nhạc Thanh Dao.
“Xin lỗi. Nhưng cô có thể nói lại giúp tôi một lần nữa về bệnh tình của mẹ tôi được không ạ?”
Cô gái y tá nhíu mày, nhìn Phù Dung giống như người có vấn đề. Nhưng cuối cùng dưới nét mặt quá chân thành của Phù Dung thì cô ta cũng thông báo một lần nữa về tình hình bệnh nhân cho cô.
“Được rồi. Tôi nói lại với cô cũng được. Nhưng mà tôi thấy cô nên quan tâm đến mẹ mình một chút đấy. Bà ấy phẫu thuật xong từ chiều rồi mà chẳng có ai ở bên chăm sóc cả. Con cái thì nên ở bên cạnh cha mẹ mình những lúc như thế này. Đừng tưởng quăng tiền ra thuê hộ lý chăm sóc người bệnh là xong việc đâu. Đối với trường hợp của bà Dung Hoa thì cần phải có người thường xuyên ở bên cạnh nói chuyện với bà thì tình trạng mới có thể khả quan lên được.
“Dạ vâng ạ.”
Phù Dung đứng nghe người y tá chất vấn mình, có chỗ hiểu chỗ không. Nhưng cô cũng chỉ biết gật đầu nhận lỗi, không dám lên tiếng phản bác chỗ nào cả.
“Vậy kết luận cuối cùng là bệnh của mẹ tôi là thế nào vậy ạ.”
“Bệnh nhân bị thiếu máu não, vì chậm trễ trong việc chữa trị nên gây ức chế lên hệ thần kinh. Dù cho các bác sĩ đã thực hiện ca phẫu thuật nó thành công thế nhưng người bệnh lại rơi vào tình trạng mất đi nhận thức, hôn mê sâu. Theo chẩn đoán ban đầu là người bệnh không có dấu hiệu phản ứng với các kích thích thị giác, mùi hoặc xúc giác nhưng về âm thanh thì lại có phản ứng nhỏ. Thân não vẫn đang hoạt động nên vấn còn có cơ hội tỉnh dậy.”
Cô y tá nhìn vào thông tin bệnh án của bà Dung Hoa mà đọc lại cho Phù Dung nghe. Thế nhưng tai của Phù Dung ù đi, không chắc nhưng gì mình nghe có đúng hay không.
“Xin lỗi. Nhưng có phải chị vừa nói là mẹ tôi vẫn còn đang hôn mê không ạ?” Phù Dung chần chừ mà hỏi lại người y tá.
“Đúng vậy.”
Cô y tá rời mắt khỏi màn hình thông tin bệnh nhân mà nhìn tới Phù Dung, ánh mắt đầy khó hiểu.
“Cô vẫn chưa biết sao? Mẹ của cô có thể rất khó để tỉnh lại vì sự chèn ép các dây thần kinh đã xảy ra trong một thời gian dài rồi. Phần trăm hồi phục thật sự là rất thấp. Nhưng cô yên tâm trường hợp bệnh nhân sống thực vật như mẹ cô vẫn có trường hợp đã tỉnh lại thành công. Vẫn còn có cơ hội.”
Chương 8 Người thực vật
“Người thực vật? Cô vừa nói với tôi là mẹ tôi trở thành người thực vật ư?”
Phù Dung bỗng dưng trở nên kích động, cô nhào lên níu lấy cánh tay của người y tá mà hỏi lại.
Người y tá thấy Phù Dung bỗng dưng thấy đổi thái độ như vậy thì có chút sợ hãi. Bàn tay cô gái này nóng đến kinh người.
“Cô đang sốt rồi?” Người y tá nhíu mày nhìn Phù Dung mà nói.
“Trả lời câu hỏi của tôi.”, Phù Dung không nghe được câu trả lời mà mình muốn thì liền hỏi lớn một lần nữa, bàn tay nắm chặt hơn:
“Chị vừa nói với tôi là mẹ tôi đã trở thành người thực vật, có thể không tỉnh lại được nữa đúng không?”
“Cô bình tĩnh đi. Chuyện gì thì từ từ hãy nói.”
Cô y tá thấy Phù Dung đang bắt đầu có xu hướng không giữ nổi bình tĩnh thì lập tức liếc nhìn ra hiệu cho người bảo vệ gần đó tiến đến giữ người Phù Dung lại.
“Buông ra. Thả tôi ra. Mấy người gạt tôi. Toàn bộ các người đều đang lừa gạt tôi. Không thể nào mẹ tôi lại trở thành như thế được.”
Phù Dung bị người bảo vệ của bệnh viện lôi kéo thì liền vùng vẫy không chịu nghe theo, bàn tay cứ bấu chặt vào bàn lễ tân mà hét lớn. Cô không thể nào tin nổi chuyện này là sự thật. Bọn họ lừa cô. Mẹ của cô không thể nào tự dưng đang khỏe mạnh lại trở thành người thực vật như thế. Nếu… nếu như đến cả mẹ cũng rời xa cô thì cô biết phải làm sao bây giờ?
Trong lòng Phù Dung cảm thấy cực kỳ hoảng sợ. Mọi thứ ngày hôm nay cứ dồn dập xảy ra khiến Phù Dung không thể nào chống chọi nổi. Cô điên cuồng mà la hét, đấm đá lung tung để phát tiết những uất ức trong lòng. Từ lúc sáng sợ hãi khi thấy mẹ đột nhiên nằm bất động, đến nỗi bàng hoàng khi đối mặt Nhạc Thanh Dao, chịu đựng sự giày vò của Từ Ngưng Viên. Tất cả, tất cả như bùng phát vào lúc này. Phù Dung như con diều đứt dây, hoang mang không biết phải bay đi đâu, trôi về đâu.
Hai, ba người bảo vệ hợp sức ấn chặt Phù Dung xuống nền gạch, áp chế cô. Phù Dung dù sao cũng là sức con gái, làm sao có thể đấu lại bọn họ chứ? Tay của Phù Dung bị bẻ ngược ra đằng sau, cả người bị sức nặng đè lên, đau đớn khắp cả người. Phù Dung cuối cùng cũng không thể động đậy được gì nữa, cô nằm trên nền đất lạnh, ánh mắt vô hồn. Những người khác trong bệnh viện bị tiếng ồn thu hút, kéo lại xung quanh nhìn, xì xào, chỉ trỏ về hướng của Phù Dung.
Người y tá ban nãy thấy Phù Dung đã chịu yên lặng hơn chút, thấy Phù Dung đáng thương liền lại gần mà khuyên nhủ.
“Cô gái, đừng bi quan như vậy. Hiện tại y học rất phát triển, trường hợp của mẹ em vẫn không phải là hết hy vọng. Ít nhất là bà vẫn còn có phản ứng nhỏ với âm thanh. Em cứ ở bên bà bầu bạn, nói chuyện với bà chị tin bà sẽ mau chóng tỉnh lại thôi.”
Ánh mắt của Phù Dung vẫn nhìn mãi về khoảng không trước mặt, không động đậy. Cô y tá cảm thấy bất lực không rõ là Phù Dung có nghe vào lời cô vừa nói hay không. Thời gian cứ thế trôi qua, những người bảo vệ nhìn nhau trao đổi bằng ánh mắt. Họ nghĩ nên đem Phù Dung ra khỏi bệnh viện trước, cứ để cô quấy rối ở đây sẽ ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác.
“Tôi xin lỗi.”
Đúng lúc bọn họ quyết định thì giọng nói của Phù Dung lại vang lên. Ánh mắt bắt đầu lấy lại tiêu điểm.
“Tôi xin lỗi vì đã mất bình tĩnh và gây rối.”
“Được rồi. Chị hiểu tâm trạng của em. Thế nhưng cứ la lối như vậy không phải là cách hay đâu. Đối với cả em và cả mẹ của em nữa.”
Người y tá thấy Phù Dung lên tiếng, biết cô đã dần bình tĩnh lại liền dịu dàng khuyên nhủ.
“Dạ.”
Phù Dung gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Cô y tá lập tức nhìn bảo vệ, bảo họ thả Phù Dung ra.
“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền đến các bác và chị ạ.”
Phù Dung được buông ra, chống tay đứng dậy. Cô cúi đầu thật thấp trước cô y tá ban nãy và mấy người bảo vệ. Sau đó quay lưng đi về phía phòng bệnh của bà Dung Hoa.
“Haizz. Tội nghiệp thật. Bệnh nặng đến như vậy mà còn phải nghe tin này.”
Cô y tá nhìn theo bóng dáng liêu xiêu bước đi của Phù Dung mà thầm buông lời cảm thán. Cô lắc lắc đầu rồi lại trở về vị trí làm việc của mình, mọi người xung quanh cũng đã giải tán, ai làm việc người nấy.
Phù Dung đi đến phòng bệnh của bà Dung Hoa, vương tay mở cửa, bước vào, rồi đóng cửa thật nhẹ. Động tác của cô cẩn thận từng chút như sợ người trên giường bệnh thức giấc.
Bà Dung Hoa đang nằm trên giường bệnh, hơi thở đều đều như đang ngủ say. Phù Dung cười nhẹ, nhấc một chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh giường. Phù Dung nhớ lại những gì mà chị y tá đã nói, mẹ cô vẫn còn có phản ứng với âm thanh, khuyên cô nên nói chuyện với mẹ nhiều hơn.
“Mẹ. Mẹ có nghe thấy lời con nói không?”
Phù Dung nắm lấy tay của bà Dung Hoa, mở miệng nói chuyện với bà. Hơi ấm từ tay của mẹ truyền sang khiến cho Phù Dung cảm thấy bớt lạnh đi đôi chút.
“Con xin lỗi vì khi nãy đã không thể ở bên cạnh mẹ. Mãi tới lúc này con mới có thể đến thăm mẹ được. Là con bất hiếu. Mẹ đừng giận con nhé?”
Phù Dung nói tới đây thì nghẹn lại, hốc mắt nóng rát lên, cô cắn môi dừng một lúc rồi lại nói tiếp.
“Mẹ đừng giận con được không? Đừng ngủ nữa. Dậy nói chuyện với con đi.”
“Mẹ biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì không? Con gặp được một người giống con cực kỳ, chị ta nói chị ấy là chị song sinh của con. Mẹ nói xem chuyện này làm sao có thể xảy ra chứ? Từ nãy con cứ nghĩ lúc gặp lại mẹ sẽ hỏi mẹ về vấn đề này, thế nhưng không ngờ mẹ lại giận con. Ngủ mãi.”
Phù Dung khẽ cười, vuốt vuốt trên bàn tay sần sùi, gầy guộc của bà Dung Hoa.
“Còn một chuyện nữa con chưa kể với mẹ. Một chuyện rất là hoang đường luôn ý. Hôm nay con vừa làm đám cưới xong, một đám cưới cực kỳ lạnh lẽo. Con có thêm một người chồng xa lạ. Mẹ nói xem, con hư như vậy có đáng đánh không mẹ? Mẹ dậy đánh con nhé?”
Trong căn phòng nhỏ, giọng nói khàn khàn của Phù Dung cứ thế mà vang lên. Cô cứ ngồi nói lẩm bẩm một mình, nói mãi nhưng vẫn không có tiếng trả lời nào cả. Đầu của Phù Dung càng ngày càng trở nên nặng trịch, đến cuối cùng thì Phù Dung cũng không thể nói được nữa. Cô gục đầu xuống bên cạnh tay của bà Dung Hoa, vùi mặt vào bàn tay của bà.
“Mẹ ơi. Con mệt quá.”
Một lúc lâu sau Phù Dung khẽ nói một tiếng cực nhỏ. Nhỏ đến mức chính bản thân Phù Dung cũng không nghe rõ được. Cô cũng không phân biệt nổi là mình có nói ra miệng câu nói đó không, hay chỉ là suy nghĩ trong đầu cô. Phù Dung cứ gục đầu trên giường bệnh của bà Dung Hoa như vậy, ý thức từ từ tan rã. Cô chìm dần vào giấc ngủ.
Phù Dung nằm mơ. Trong giấc mơ đó cô thấy lại những hình ảnh lúc hai mẹ con cô vẫn còn vui vẻ với nhau. Bà Dung Hoa sẽ nấu cho Phù Dung những món ăn cô thích, ngồi chờ cô về nhà mà hỏi han cô hôm nay trên trường có gì vui.
Phù Dung cũng nhớ rằng trong những năm tháng sống cùng nhau đó. Dù cho hoàn cảnh có khó khăn đến cỡ nào, câu nói mà cô nghe được nhiều nhất từ miệng của mẹ cô là:
“Phù Dung. Sống trên đời nhất định phải mạnh mẽ. Chỉ có bản thân mạnh mẽ thì mới giúp được chính mình mà thôi.”
Chương 9 Từ Ngưng Viên đến bắt người
“Các người là ai? Không được vào đây.”
“Tránh ra. Mau tránh đường.”
“Các người làm gì vậy? Ở đây là bệnh viện, không được làm ồn. Mau gọi bảo vệ ngăn mấy người này lại. Mau lên.”
Những tiếng nói ồn ào vang lên ngoài hành lang, vọng vào cả trong phòng bệnh. Phù Dung nhíu mày, đầu óc trì trệ. Cô đỡ lấy cái trán nóng hổi của mình, cố gắng tỉnh dậy. Lúc nãy nằm bên cạnh giường bệnh của bà Dung Hoa nói chuyện, thế mà Phù Dung ngủ lúc nào không hay, cũng không biết hiện tại là mấy giờ rồi nữa.
“RẦM.”
Cánh cửa phòng bệnh bất chợt bị mở tung ra, Phù Dung giật mình quay lại.
“Sao anh lại ở đây?”
Phù Dung ngạc nhiên nhìn người đàn ông cao lớn vừa tông cửa bước vào. Người này không phải chính là người chồng xa lạ mà khi nãy cô vừa mới kể với mẹ cô đây sao? Từ Ngưng Viên.
Từ Ngưng Viên bước hẳn vào trong phòng bệnh, đám vệ sĩ sau lưng anh lập tức đóng cửa lại rồi đứng chặn trước cửa phòng không cho ai bén mảng đến.
“Hừ. Tôi mới là người bên hỏi câu đó mới đúng đấy. Cô đang làm gì ở đây vậy? Vợ thân yêu.”
Cách mấy giờ không gặp, giọng nói châm chọc của Từ Ngưng Viên đối với Phù Dung vẫn được duy trì như cũ.
“Người đàn bà nằm trên giường kia là ai?”
“Anh muốn làm gì?”
Phù Dung thấy Từ Ngưng Viên nhìn tới bà Dung Hoa đang nằm trên giường bệnh thì liền đứng thẳng dậy mà chắn đi tâm mắt của anh. Trong ánh mắt của Phù Dung đầy vẻ cảnh giác, cô sợ Từ Ngưng Viên sẽ làm gì mẹ của cô.
“Cô làm gì căng thẳng thế? Tôi chỉ muốn hỏi thử xem người đó là ai thôi mà? Một người có thể khiến cô vợ mà tôi vất vả lắm mới cưới được về nhà, giữa đêm hôm khuya khoắt đã bỏ chạy đến tận nơi đây thăm bệnh.”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung phản ứng như vậy thì khẽ cười, hai tay đút túi quần, nhìn lướt qua Phù Dung mà nói.
“Tôi còn tưởng cô bỏ trốn cùng nhân tình cơ đấy. Không ngờ chỉ là một bà lão.”
“Anh đừng có nói bậy bạ. Đây là mẹ tôi.”
Phù Dung không nghe nổi Từ Ngưng Viên nói tào lao nữa, lớn giọng ngắt ngang.
“Mẹ cô?”
Từ Ngưng Viên nhắc lại, trong đầu có chút suy tư. Theo anh được biết Nhạc Thanh Dao từ nhỏ đã không có mẹ rồi mà? Vì sao bỗng dưng lại xuất hiện một người như vậy.
“Đúng vậy. Mẹ tôi bị bệnh nặng, tôi cần chăm sóc bà ấy.”
Phù Dung cứng rắn mà nói với Từ Ngưng Viên. Anh ta muốn chuyện gì cô cũng có thể im lặng nhún nhường nhưng đụng tới chuyện của mẹ cô là không thể.
“Nhạc Thanh Dao, hiện tại cô là gái đã có chồng. Cô cần phải có một chút tự giác về trách nhiệm làm vợ của mình chứ. Cô muốn chăm sóc mẹ cô? Được. Tôi không quản. Thế nhưng trước đó cô phải làm tròn nhiệm vụ là một người vợ của Từ Ngưng Viên tôi trước đã.” Từ Ngưng Viên lạnh lùng mà nói.
“Trách nhiệm làm vợ? Anh muốn tôi làm gì?”
Phù Dung không hiểu ý của Từ Ngưng Viên là gì nên hỏi lại. Đầu của cô bây giờ đau quá, những hình ảnh trước mặt cũng dần không rõ nữa rồi. Phù Dung siết chặt tay, để móng tay đâm mạnh vào da, đau đớn giúp cho Phù Dung tỉnh táo hơn một chút.
“Về nhà rồi biết.” Từ Ngưng Viên nhếch miệng, nụ cười cợt nhã mà Phù Dung thường thấy.
“Không được.”, Phù Dung lắc đầu, không đồng ý, “Tôi phải ở lại đây với mẹ tôi.”
“Phù Dung, tôi khuyên cô một câu đừng chọc tôi tức giận. Trước khi vào đây tôi đã có hỏi qua, cô dùng một số tiền lớn như thế để thuê hộ lý đặc biệt cho người bệnh trong phòng này. Cô ở lại đây không cảm thấy dư thừa à? Đi về.”
Từ Ngưng Viên dường như mất hết kiên nhẫn với Phù Dung, anh trực tiếp bước lên nắm lấy cổ tay của Phù Dung mà lôi ra khỏi phòng.
“Từ Ngưng Viên. Buông tôi ra.”
Phù Dung tức giận mà hét lớn, cố gắng gỡ tay Từ Ngưng Viên ra. Thế nhưng chỉ làm Từ Ngưng Viên càng thêm tăng lực tay, cổ tay của Phù Dung như đang bị nghiền nát, đau đớn như xương sắp gãy. Mặt mũi của Phù Dung trở nên trắch bệch vì đau, trên trán rịn ra mồ hôi.
Đám vệ sĩ của Từ Ngưng Viên đã nhanh chóng đứng thành hai bên tạo một đường nhỏ cho Từ Ngưng Viên dễ dàng di chuyển, không gặp bất cứ trở ngại nào. Phù Dung cứ thế bị Từ Ngưng Viên lôi ra khỏi bệnh viện, ném vào trong xe. Vai của Phù Dung bị va đập mạnh vào thành xe, cô đau đến hoa cả mắt. Phù Dung cứ duy trì tư thế nằm tựa vào thành xe như vậy, tay chân đều không cử động nổi.
“Hừ. Tôi đã cảnh cáo cô rồi. Đừng chọc giận tôi.”
Từ Ngưng Viên ngồi vào trong xe, đóng mạnh cửa lại. Anh nhìn bộ dạng sống dở chết dở của Phù Dung mà khinh thường. Đám tiểu thư con nhà giàu đúng là chẳng ra làm sao, đụng một chút đã làm bộ dáng đau thương sắp chết?
Phù Dung vẫn im lặng không phản hồi, hiện tại cô đang cố gắng tự xoa dịu cơn đau trên thân thể mình.
“Lái xe đi.”
Từ Ngưng Viên thu lại ánh mắt, không nhìn đến Phù Dung nữa mà nói với người tài xế. Chiếc xe lập tức chạy đi, hướng về căn biệt thự xa hoa của Từ Ngưng Viên.
Đầu đau quá, bụng cũng đau, vai đau, cổ tay đau, cả người nóng ran, Phù Dung có cảm giác cô sắp chết rồi. Cơ thể này dường như không phải là của cô nữa, đến là nuốt nước bọt thôi Phù Dung cũng cảm thấy khó khăn.
“Xuống xe.”
Trong cơn khó chịu tột cùng đó, Phù Dung dường như nghe thấy có ai đó nói chuyện với mình. Nhưng cô không nghe rõ từ, cũng không nhận ra nổi là ai, trước mắt Phù Dung mờ đi.
“Phù Dung. Tôi bảo cô xuống xe.”
Giọng nói khi nãy vang lên một lần nữa, lớn hơn, giận dữ hơn. Phù Dung có thể nghe rõ người đó nói gì rồi. Anh ta bảo cô xuống xe. Thế nhưng làm sao bây giờ, hiện tại cô không cử động nổi dù chỉ là một ngón tay.
Từ Ngưng Viên mặt đầy tức giận đứng ngay cửa xe nhìn Phù Dung. Xe dừng trước cửa nhà, anh bước xuống rồi yêu cầu Phù Dung xuống xe để vào nhà. Vậy mà dù anh nói hai, ba lần cô nàng cứng đầu này vẫn cứ ngồi trơ đó mà nhìn anh. Từ Ngưng Viên cực kỳ tức giận, anh cảm thấy Phù Dung đang trêu tức anh.
“Cô chịu xuống xe đúng không? Được.”
Từ Ngưng Viên âm trầm nói, con mắt híp lại. Dứt lời thì anh thò cả người vào trong xe, thô lỗ mà đưa bàn tay to lớn nắm lấy cổ áo của Phù Dung rồi lôi ra ngoài. Từ Ngưng Viên định kéo Phù Dung ra xong sẽ vứt ngay cô nàng xuống đất xem như một sự trừng phạt vì dám lơ đi lời nói của anh.
Thế nhưng khi vừa mới lôi thành công Phù Dung ra khỏi xe, cô nàng đã đổ ập cả người vào ngực của Từ Ngưng Viên. Từ Ngưng Viên theo bản năng mà giữ lấy, sau đó thì anh mới sững ra. Cô ấy trong tay anh không khác gì một hòn than nóng, khiến cả người anh như bị bỏng.
“Này. Nhạc Thanh Dao.”
Từ Ngưng Viên nhíu mày mà gọi lớn tên cô, để cô ta tỉnh táo một chút. Tuy nhiên người con gái trong lòng anh lại càng lúc càng trở nên nặng hơn, toàn bộ sức nặng đều dồn lên trên người của Từ Ngưng Viên. Cô ta ngất xỉu rồi? Từ Ngưng Viên sau khi nhận ra điều này thì suy nghĩ đầu tiên mà anh nghĩ đến là xô Phù Dung ra, cứ để cô ta nằm chết ở đây luôn cho rồi.
Hơi thở của Phù Dung phả lên mặt khiến anh ngưa ngứa, Từ Ngưng Viên né đầu sang một bên, liếc nhìn sang gương mặt người con gái đang kề sát mặt anh. Môi cô tím tái, mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền, cả người lả đi không một chút sức sống.
“Phiền phức.”
Từ Ngưng Viên phiền muộn mà chửi một tiếng. Sau đó anh cúi đầu xuống, bế ngang người Phù Dung lên, vững vàng mà đi vào bên trong nhà.
Chương 10 Đuổi toàn bộ người giúp việc
“Rầm. Rầm. Rầm.”
Tiếng đập cửa vang lên phá rối giấc ngủ của Phù Dung, cô lấy chiếc gối che hẳn đầu lại muốn trốn đi ngủ tiếp.
“Thanh Dao. Tôi đếm từ một đến ba, nếu cô không mở cửa thì tôi sẽ xông vào đấy.”
Tiếng nói của người đàn ông tức giận bên ngoài cánh cửa. Phù Dung nhíu mày, giọng nói của người này có chút hơi quen. Hình như cô nghe ở đâu rồi nhỉ?
“Một.”
Người đàn ông bên ngoài đã bắt đầu đếm. Phù Dung vẫn còn đang lơ mơ muốn ngủ, cố gắng nhớ lại xem giọng nói này là của ai. À. Cô nhớ ra rồi. Cô nghe giọng này trong đám ma. Đám ma của ba cô. Đám ma của ba cô? Phù Dung mở to mắt ra, cơn buồn ngủ trôi đi mất.
“Hai.” Tiếng của người đàn ông dần trở nên mất kiên nhẫn.
Nhạc Thanh Dao. Nhạc Liên Thành. Từ Ngưng Viên. Những cái tên bắt đầu xuất hiện trong đầu của Phù Dung. Cô nhớ ra rồi, giọng nói này là của cái tên bắt cô về làm đám cưới giữa đám ma đây mà. Từ Ngưng Viên?
“Khoan đã.”
Phù Dung vừa nhớ ra người này là ai vội lúng túng hét lớn lên, nhưng đã muộn.
“Ba. Rầm.”
Kèm theo tiếng đếm thứ ba thì cũng kèm theo đó là tiếng phá cửa. Cánh cửa vì một đạp của Từ Ngưng Viên mà mở tung ra.
“Hừ. Cô ăn ngủ sung sướng quá ha?”
Từ Ngưng Viên mặt đằng đằng sát khí mà tiến vào phòng nhìn Phù Dung. Cô vội vàng dùng chăn che người mình lại, dù cô cũng không giải thích được vì sao lại che như vậy?
“Anh vào đây làm gì?”
“Cô hỏi câu này hoài có chán không vậy?”, Từ Ngưng Viên nhíu mày nhìn Phù Dung, không vui mà nói:
“Cô vợ mới cưới của tôi ăn ngủ cũng kỹ quá rồi. Đến lúc phải dậy làm việc nhà rồi đó vợ ạ.”
“Làm việc nhà?” Phù Dung ngạc nhiên mà hỏi lại.
“Đúng. Việc nhà. Cô có năm phút để rời căn phòng này và đến phòng bếp gặp tôi. Nếu sau thời gian đó cô vẫn chưa có mặt thì tôi sẽ sai người khiêng cô ra đó.”
Từ Ngưng Viên vứt lại cho Phù Dung câu nói đe dọa sau đó quay lưng bỏ đi. Cánh cửa phòng bị phá hỏng vẫn mở toang toác.
‘Chuyện quái gì vậy trời?’
Phù Dung hoang mang tự hỏi, không biết cô có cảm nhận nhầm không nhưng ánh mắt của Từ Ngưng Viên nhìn cô lại càng thêm căm ghét hơn ngày hôm qua một chút. Rốt cuộc thì cô đã đụng chạm gì đến anh ta chứ?
Phù Dung đau đầu mà đỡ trán, sau đó bỗng giật mình. Cô sờ sờ trán của mình thêm mấy lần nữa, kiểm tra lại nhiệt độ.
“Hết nóng rồi?”
Phù Dung khẽ vươn vai, cảm thấy cơ thể cũng không còn đau đớn như ngày hôm qua nữa.
“Chẳng lẽ cô nằm mơ ư?”
Không đúng. Cô vẫn đang ở trong nhà của Từ Ngưng Viên, căn phòng này vẫn là căn phòng ‘tân hôn’ mà hôm qua Từ Ngưng Viên đưa cô về. Cô cũng mới gặp Từ Ngưng Viên xong. Vì vậy mọi thứ không thể nào là mơ được.
Thế nhưng cơn bệnh của cô hết một cách kỳ lạ, nhưng đau nhức trên người cũng biến đi đâu mất? Phù Dung ôm một bụng nghi ngờ, đầy hoang mang đó mà đi đến phòng bếp gặp Từ Ngưng Viên.
Từ Ngưng Viên đang ngồi vắt chéo chân mà đọc báo trên chiếc ghế gần cửa sổ, thấy Phù Dung đi tới thì anh bỏ tờ báo sang một bên, liếc nhìn đồng hồ.
“Đúng giờ đấy.”
“Anh gọi tôi đến đây làm gì?”
Phù Dung chủ động hỏi Từ Ngưng Viên. Hôm nay cả người Phù Dung đều khỏe khoắn, cũng đã thích nghi hơn với sự tàn độc của Từ Ngưng Viên rồi. Vì vậy mà Phù Dung cảm thấy đối diện với Từ Ngưng Viên cũng không còn đáng sợ như ngày hôm qua nữa.
“Khẩu khí lớn nhỉ?”
Từ Ngưng Viên nghe giọng nói hơi lên cao của Phù Dung thì híp mắt lại nhìn cô mà đánh giá.
“Không dám. Tôi chỉ tò mò thôi. Anh muốn tôi làm gì thì mau nói đi.”
Phù Dung nhún vai, thờ ơ mà nói lại. Cô vừa ngộ ra một chân lý về hành động của Từ Ngưng Viên rồi. Người đàn ông này muốn cô đau khổ, muốn cô cảm thấy hèn mọn trước mặt anh ta. Vậy thì cô cứ không muốn cho Từ Ngưng Viên đắc ý đấy. Ngày hôm qua đến phòng bệnh của mẹ, Phù Dung bỗng nhớ ra được nhiều chuyện. Lúc đối mặt với Từ Ngưng Viên vào giây phút đầu tiên cô đã ở thế bị động rồi, không hề có một thông tin gì hết mà đã bị Từ Ngưng Viên đàn áp tinh thần một cách triệt để. Bệnh một trận xong khỏe lại, đầu óc cũng trở nên thông suốt hơn.
Người có lỗi với Từ Ngưng Viên là Nhạc Thanh Dao, không phải là cô. Cô đã nhận tiền của Nhạc Thanh Dao mà trở thành thế thân, sự trừng phạt của Từ Ngưng Viên cô sẽ nhận dùm cô ta. Thế nhưng về tinh thần cô chẳng có gì mà phải bị Từ Ngưng Viên chèn ép như vậy cả. Cô cam chịu nhưng vẫn có thể phản kháng. Phù Dung cô không phải là một con nhỏ yếu đuối để Từ Ngưng Viên muốn nhào nặn thành hình dạng gì cũng được đâu.
“Hừ.”
Từ Ngưng Viên thấy thái độ ương ngạch của Phù Dung thì gương mặt càng trở nên đen hơn. Anh nhìn về phía sâu trong bếp mà gọi.
“Bà năm.”
“Dạ. Cậu chủ.”
Một người đàn bà lớn tuổi, mập mạp nhưng đầy phúc hậu chạy từ trong bếp ra đứng trước mặt Từ Ngưng Viên cúi đầu.
“Kể từ lúc này cô gái này sẽ giúp bác việc nhà. Toàn bộ việc nhà ở đây bác cứ giao cho cô ta làm, bác chỉ cần giám sát là được, không cần đụng tay vào một chuyện này nữa hết.”
“Toàn bộ ạ?” Người được gọi là bác năm có hơi ngạc nhiên mà hỏi lại.
“Đúng. Toàn bộ đều để một mình cô ta làm cho tôi.” Từ Ngưng Viên khẳng định một cách chắc chắn.
“Này. Từ Ngưng Viên. Nhà của anh nghèo đến nỗi không thuê nổi người giúp việc à?”
Phù Dung đứng một bên nghe cuộc đối thoại của Từ Ngưng Viên và người phụ nữ lớn tuổi kia thì không nhịn được mà xen lời.
“Nhà tôi trước đây có rất nhiều người giúp việc.” Từ Ngưng Viên liếc nhìn Phù Dung mà nói.
“Thế sao bây giờ không lại bắt tôi làm toàn bộ mọi chuyện trong nhà anh chứ? Không lẽ người làm trong nhà của anh đồng loạt nghỉ việc hết rồi à?”
Phù Dung khó hiểu mà hỏi lại. Cô nhìn sơ cũng thấy căn nhà này của Từ Ngưng Viên rộng quá rộng rồi, biết bao nhiêu việc phải làm đây? Hơn nữa để một mình cô làm hết công việc vậy anh ta thuê người giúp việc kia làm gì?
“Không phải là đồng loạt nghỉ việc.”, Từ Ngưng Viên nghe câu hỏi của Phù Dung, nhếch miệng cười ranh mãnh. Nụ cười khiến cho Phù Dung cảm thấy không lành cho lắm:
“Mà là tôi đã cho nghỉ hết toàn bộ người làm trong nhà này rồi. Bác năm là người thân cận của mẹ tôi nên giữ lại cho bà. Còn lại trong nhà không còn một người giúp việc nào hết. Vì vậy phải phiền Nhạc tiểu thư đây phải quán xuyến công việc nhà rồi.”
“Đuổi hết? Tại sao chứ?”
Phù Dung trợn to mắt mà hỏi lại. Cô thật sự không hiểu Từ Ngưng Viên đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
“Tôi cưới được về một cô vợ tốt như cô rồi thì cần gì người giúp việc nữa. Không đúng à? Đây chẳng phải là trách nhiệm của một người vợ sao?”
Nụ cười trên môi của Từ Ngưng Viên càng ngày càng trở nên rực rỡ hơn, trong mắt không thèm che dấu sự đắc ý.
“Thật sao? Anh có chắc đây là trách nhiệm của một người vợ không? Hay là của một con nợ?”
Phù Dung bật cười mà hỏi lại một cách mỉa mai. Đây chẳng phải kịch bản làm thuê trả nợ trên phim hay thấy sao? Ý tưởng của Từ Ngưng Viên cũng nghèo nàn quá rồi đấy.
“Dù là vợ hay là con nợ. Đó chẳng phải đều là cô sao?”
Từ Ngưng Viên hỏi ngược lại Phù Dung rồi thích thú mà nhìn cô ta tức đến không nói nên lời.
Phù Dung nhìn chằm chằm vào Từ Ngưng Viên, trong lòng dâng lên tức giận. Cô đúng là không thể nói lại người đàn ông này được mà. Con trai miệng lưỡi cỡ này liệu có thể chết sớm hơn chút không nhỉ?