Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-54
Chương 54: Hợp đồng ma quỷ
“Hừ, mạnh miệng nhỉ?”, Từ Ngưng Viên nghe xong câu nói của Phù Dung thì bật cười. Anh ngả người ra phía sau, tựa vào lưng ghế. Tay nhịp nhịp trên bàn, thích thú mà nhìn Phù Dung hỏi lại: “Cô đã đọc hết tất cả điều khoản của hợp đồng này chưa?”
Phù Dung quay hẳn người lại, nhíu mày nhìn Từ Ngưng Viên. Khi Phù Dung thấy nụ cười nửa miệng trên môi của Từ Ngưng Viên thì cảm thấy trong lòng cực kỳ bất an. Điệu cười quen thuộc này chẳng phải là những lúc cô bị anh ta hại đến thê thảm sao?
“Từ Ngưng Viên, rốt cuộc thì anh muốn nói đến chuyện gì?”
“Chậc chậc. Cô không đọc kỹ sao?”
Từ Ngưng Viên nhàn nhã vươn tay cầm lấy tờ hợp đồng thực tập của Phù Dung lên, lật đến một trang rồi bắt đầu đọc:
“Trong hợp đồng có ghi rõ phía công ty có quyền gia hạn thêm thời hạn hợp đồng, thay đổi vị trí tùy thích mà người lao động đều phải nghe theo. Nếu không muốn làm và nghỉ ngang thì phải… đền hợp đồng. Số tiền phải đền là bao nhiêu chắc cô đã biết rồi nhỉ?”
“Anh…”
Phù Dung nghe Từ Ngưng Viên đọc xong điều khoản đó thì tức giận, bước đến giật mạnh lại tờ hợp đồng mà đọc. Càng đọc, Phù Dung càng thêm siết chặt tờ giấy trong tay mình lại.
“Cái hợp đồng chó má gì vậy hả? Anh ngay từ đầu đã cố ý làm riêng cái dạng hợp đồng này cho tôi rồi đúng không?”
Phù Dung quăng mạnh hợp đồng về lại phía Từ Ngưng Viên, những tờ giấy trắng rơi lả tả trong không trung.
Từ Ngưng Viên nhìn bộ dáng tức giận này của Phù Dung thì rất hài lòng. Đúng vậy, cô ta đúng là nên có bộ dáng thế này. Cái kiểu kênh kiệu khi nãy của cô anh nhìn không vào mắt được.
“Thật ra tôi còn muốn cho cô nghỉ ngơi một thời gian rồi mới báo cho cô biết việc gia hạn hợp đồng đấy chứ. Nhưng không ngờ cô lại nóng lòng muốn rời khỏi TG Fintech như thế. Vậy thì tôi cũng không ngại cho cô nhận việc mới sớm đâu. Chúc mừng cô.”
“Chúc mừng cái quái gì?”, Phù Dung hiện tại đang rất điên tiết. Cô nhìn cái bộ dáng đểu giả của Từ Ngưng Viên là muốn xông lên tát cho anh ta mấy phát rồi.
“Chúc mừng cô đã được thăng chức. Kể từ ngày hôm nay cô sẽ trở thành trợ lý của tôi.”
Từ Ngưng Viên đứng dậy, bước đến gần Phù Dung mà vỗ tay hai cái cho có lệ.
Phù Dung trợn to mắt, cả người kích động. Trợ lý? Đúng rồi, Ánh Vân đã bị bắt sau vụ việc gián điệp thương mại hôm trước. Vị trí trợ lý riêng của Từ Ngưng Viên vẫn để trống đến hiện tại. Thế nhưng Phù Dung không ngờ được Từ Ngưng Viên lại đưa cho cô vị trí này.
“Anh thật sự muốn tôi làm trợ lý của anh?”, Phù Dung ngạc nhiên hỏi lại.
“Đúng vậy. Sao nào? Có phải cảm động đến phát khóc rồi không?”, Từ Ngưng Viên cười khẩy, điệu bộ vẫn khó đoán như cũ. Phù Dung thật sự không biết anh ta lại muốn bày ra trò gì.
“Tôi cũng thông báo luôn cho cô, Nhạc Thanh Dao, cô trợ lý của tôi ạ. Công việc đầu tiên của cô sau khi tiếp nhận vị trí này là tối nay…”, Từ Ngưng Viên cố tình kéo dài đoạn này, nhìn gương mặt của Phù Dung trở nên khó coi hơn rồi mới nói tiếp, “Tối nay cô sẽ cùng tôi bay đi Hàn Quốc công tác trong một tháng.”
“Cái gì? Công tác một tháng? Tại sao tôi phải theo anh chứ?”, Phù Dung lập tức phản đối. Cô không muốn đi công tác với Từ Ngưng Viên, càng không muốn rời xa nơi này một tháng trời.
“Cô có muốn phản đối cũng vô dụng thôi’, Từ Ngưng Viên nhún vai, thờ ơ đáp, “Trừ khi cô có ba tỷ đền hợp đồng, còn không thì cứ ngoan ngoãn mà nghe theo sự sai bảo của tôi đi. Chuyến bay khởi hành lúc hai giờ khuya nay, cô về nhà thu dọn đồ đạc cho tôi đi. Một giờ ra sân bay gặp tôi.”
Từ Ngưng Viên nói xong thì lạnh lùng quay trở về bàn, tiếp tục làm việc. Phù Dung đứng đơ ra đó mà nhìn Từ Ngưng Viên đầy căm tức. Cái tên khốn kiếp này cứ đem tiền ra dọa cô. Chờ đến một ngày Phù Dung cô đổi đời rồi nhất định sẽ đem tiền ném vào mặt hắn. Cô sẽ lấy tiền ném cho mặt của Từ Ngưng Viên biến thành đầu heo mới thôi.
“Sao còn đứng đó?”, Từ Ngưng Viên ký xong một văn kiện ngẩng lên thì thấy Phù Dung vẫn còn ở trong phòng, “Tôi có lòng tốt nhắc cô một câu, cô chỉ còn chưa đầy sáu tiếng ở tại Việt Nam mà thôi. Nếu cô còn lề mề thì sẽ không kịp đâu. Hành lý của tôi mà thiếu một món nào tôi đều sẽ tính trên đầu cô đó.”
“Hối cái gì mà hối. Miễn sao tôi kịp giờ ra sân bay với anh là được chứ gì?”
Phù Dung bực tức mà nạt lại Từ Ngưng Viên, trừng mắt nhìn anh rồi nghiến răng bỏ đi. Chuyến công tác từ trên trời rơi xuống này khiến cho Phù Dung chạy không kịp thở.
Cô phải vào trong bệnh viện sắp xếp người chăm coi cho mẹ cô trong vòng một tháng không ở Việt Nam. Mua sim đăng ký quốc tế để có gì bệnh viện còn liên lạc với cô. Phù Dung còn phải về phòng sắp xếp hành lý và đồ đạc cho Từ Ngưng Viên. Anh ta đi công tác một tháng mà như muốn dọn nhà qua Hàn sống không bằng, list danh sách đồ dùng dài loằng ngoằng. Phù Dung làm xong hết mọi việc, chạy té khói đến sân bay thì vừa kịp lúc làm thủ tục check in.
Từ Ngưng Viên như vị vua mà liếc nhìn Phù Dung một cái, sau đó thong thả đi làm thủ tục. Toàn bộ hành lý, vali giao hết cho một mình Phù Dung xách phía sau.
‘Mẹ kiếp. Đây mà là trợ lý cái gì chứ? Rõ ràng Từ Ngưng Viên coi cô là con hầu thì đúng hơn.’
Phù Dung vật vờ, lay lắt nửa ngày trời cuối cùng thì cũng có thời gian để nghỉ mệt. Sau khi nhận phòng khách sạn xong thì cô và Từ Ngưng Viên mỗi người một phòng, thi nhau mà ngủ.
“Rầm… rầm… rầm…”
Phù Dung vừa nằm trên giường thiếp đi được chừng mười lăm phút thì phía ngoài cửa lại vang lên tiếng đập mạnh. Phù Dung lầm bầm chửi thề trong miệng rồi mới lê lết đi ra mở cửa.
Gương mặt khó ưa của Từ Ngưng Viên xuất hiện trước cửa, Phù Dung lập tức khó chịu mà hỏi:
“Anh tới đây làm gì?”
“Cô lấy nhầm vali của tôi rồi’, Từ Ngưng Viên đen mặt, đẩy mạnh chiếc vali xách tay dưới chân vào phòng.
Chiếc vali trượt về phía Phù Dung, đụng trúng chân cô. Tuy rằng không đến nổi khiến Phù Dung ngã lăn ra sàn nhưng cũng khiến bắp chân cô đau điếng.
“Anh trả vali cái kiểu gì thế hả?”
“Nói nhiều quá. Đưa vali của tôi đây’, Từ Ngưng Viên lạnh lùng ngắt lời Phù Dung.
Phù Dung thở mạnh một hơi, sau đó cũng quay vào phòng đem vali của Từ Ngưng Viên ném ra ngoài cho anh ta. Khi nãy lúc nhận phòng cô quá mệt rồi nên nhìn nhầm hai chiếc vali.
Từ Ngưng Viên dễ dàng chặn lại được chiếc vali đang lao đến mà không tốn chút sức lực nào. Anh kéo vali bỏ đi, nhưng sực nhớ gì đó lại ngoái đầu lại:
“Tôi nói với cô biết chưa nhỉ? Tối ngày hôm nay có tiệc rượu với phía đối tác. Cô sẽ là partner của tôi.”
“Tiệc rượu? Anh đã nói với tôi khi nào đâu chứ?”, Phù Dung bức xúc. Người đàn ông này cứ thích khiến cho cô trở tay không kịp.
“Vậy à?”, Từ Ngưng Viên thờ ơ, “Vậy giờ tôi đang nói đấy thôi. Bảy giờ tối ở sảnh khách sạn. Nhớ ăn mặc cho đẹp vào, đừng có trưng cái bộ dáng quê mùa của cô ra làm cho tôi mất mặt. Còn nữa, cố mà biểu hiện cho tốt vào. Vị trí trợ lý của tôi không phải chỉ để đứng ngó thôi đâu.”
“Hừ, mạnh miệng nhỉ?”, Từ Ngưng Viên nghe xong câu nói của Phù Dung thì bật cười. Anh ngả người ra phía sau, tựa vào lưng ghế. Tay nhịp nhịp trên bàn, thích thú mà nhìn Phù Dung hỏi lại: “Cô đã đọc hết tất cả điều khoản của hợp đồng này chưa?”
Phù Dung quay hẳn người lại, nhíu mày nhìn Từ Ngưng Viên. Khi Phù Dung thấy nụ cười nửa miệng trên môi của Từ Ngưng Viên thì cảm thấy trong lòng cực kỳ bất an. Điệu cười quen thuộc này chẳng phải là những lúc cô bị anh ta hại đến thê thảm sao?
“Từ Ngưng Viên, rốt cuộc thì anh muốn nói đến chuyện gì?”
“Chậc chậc. Cô không đọc kỹ sao?”
Từ Ngưng Viên nhàn nhã vươn tay cầm lấy tờ hợp đồng thực tập của Phù Dung lên, lật đến một trang rồi bắt đầu đọc:
“Trong hợp đồng có ghi rõ phía công ty có quyền gia hạn thêm thời hạn hợp đồng, thay đổi vị trí tùy thích mà người lao động đều phải nghe theo. Nếu không muốn làm và nghỉ ngang thì phải… đền hợp đồng. Số tiền phải đền là bao nhiêu chắc cô đã biết rồi nhỉ?”
“Anh…”
Phù Dung nghe Từ Ngưng Viên đọc xong điều khoản đó thì tức giận, bước đến giật mạnh lại tờ hợp đồng mà đọc. Càng đọc, Phù Dung càng thêm siết chặt tờ giấy trong tay mình lại.
“Cái hợp đồng chó má gì vậy hả? Anh ngay từ đầu đã cố ý làm riêng cái dạng hợp đồng này cho tôi rồi đúng không?”
Phù Dung quăng mạnh hợp đồng về lại phía Từ Ngưng Viên, những tờ giấy trắng rơi lả tả trong không trung.
Từ Ngưng Viên nhìn bộ dáng tức giận này của Phù Dung thì rất hài lòng. Đúng vậy, cô ta đúng là nên có bộ dáng thế này. Cái kiểu kênh kiệu khi nãy của cô anh nhìn không vào mắt được.
“Thật ra tôi còn muốn cho cô nghỉ ngơi một thời gian rồi mới báo cho cô biết việc gia hạn hợp đồng đấy chứ. Nhưng không ngờ cô lại nóng lòng muốn rời khỏi TG Fintech như thế. Vậy thì tôi cũng không ngại cho cô nhận việc mới sớm đâu. Chúc mừng cô.”
“Chúc mừng cái quái gì?”, Phù Dung hiện tại đang rất điên tiết. Cô nhìn cái bộ dáng đểu giả của Từ Ngưng Viên là muốn xông lên tát cho anh ta mấy phát rồi.
“Chúc mừng cô đã được thăng chức. Kể từ ngày hôm nay cô sẽ trở thành trợ lý của tôi.”
Từ Ngưng Viên đứng dậy, bước đến gần Phù Dung mà vỗ tay hai cái cho có lệ.
Phù Dung trợn to mắt, cả người kích động. Trợ lý? Đúng rồi, Ánh Vân đã bị bắt sau vụ việc gián điệp thương mại hôm trước. Vị trí trợ lý riêng của Từ Ngưng Viên vẫn để trống đến hiện tại. Thế nhưng Phù Dung không ngờ được Từ Ngưng Viên lại đưa cho cô vị trí này.
“Anh thật sự muốn tôi làm trợ lý của anh?”, Phù Dung ngạc nhiên hỏi lại.
“Đúng vậy. Sao nào? Có phải cảm động đến phát khóc rồi không?”, Từ Ngưng Viên cười khẩy, điệu bộ vẫn khó đoán như cũ. Phù Dung thật sự không biết anh ta lại muốn bày ra trò gì.
“Tôi cũng thông báo luôn cho cô, Nhạc Thanh Dao, cô trợ lý của tôi ạ. Công việc đầu tiên của cô sau khi tiếp nhận vị trí này là tối nay…”, Từ Ngưng Viên cố tình kéo dài đoạn này, nhìn gương mặt của Phù Dung trở nên khó coi hơn rồi mới nói tiếp, “Tối nay cô sẽ cùng tôi bay đi Hàn Quốc công tác trong một tháng.”
“Cái gì? Công tác một tháng? Tại sao tôi phải theo anh chứ?”, Phù Dung lập tức phản đối. Cô không muốn đi công tác với Từ Ngưng Viên, càng không muốn rời xa nơi này một tháng trời.
“Cô có muốn phản đối cũng vô dụng thôi’, Từ Ngưng Viên nhún vai, thờ ơ đáp, “Trừ khi cô có ba tỷ đền hợp đồng, còn không thì cứ ngoan ngoãn mà nghe theo sự sai bảo của tôi đi. Chuyến bay khởi hành lúc hai giờ khuya nay, cô về nhà thu dọn đồ đạc cho tôi đi. Một giờ ra sân bay gặp tôi.”
Từ Ngưng Viên nói xong thì lạnh lùng quay trở về bàn, tiếp tục làm việc. Phù Dung đứng đơ ra đó mà nhìn Từ Ngưng Viên đầy căm tức. Cái tên khốn kiếp này cứ đem tiền ra dọa cô. Chờ đến một ngày Phù Dung cô đổi đời rồi nhất định sẽ đem tiền ném vào mặt hắn. Cô sẽ lấy tiền ném cho mặt của Từ Ngưng Viên biến thành đầu heo mới thôi.
“Sao còn đứng đó?”, Từ Ngưng Viên ký xong một văn kiện ngẩng lên thì thấy Phù Dung vẫn còn ở trong phòng, “Tôi có lòng tốt nhắc cô một câu, cô chỉ còn chưa đầy sáu tiếng ở tại Việt Nam mà thôi. Nếu cô còn lề mề thì sẽ không kịp đâu. Hành lý của tôi mà thiếu một món nào tôi đều sẽ tính trên đầu cô đó.”
“Hối cái gì mà hối. Miễn sao tôi kịp giờ ra sân bay với anh là được chứ gì?”
Phù Dung bực tức mà nạt lại Từ Ngưng Viên, trừng mắt nhìn anh rồi nghiến răng bỏ đi. Chuyến công tác từ trên trời rơi xuống này khiến cho Phù Dung chạy không kịp thở.
Cô phải vào trong bệnh viện sắp xếp người chăm coi cho mẹ cô trong vòng một tháng không ở Việt Nam. Mua sim đăng ký quốc tế để có gì bệnh viện còn liên lạc với cô. Phù Dung còn phải về phòng sắp xếp hành lý và đồ đạc cho Từ Ngưng Viên. Anh ta đi công tác một tháng mà như muốn dọn nhà qua Hàn sống không bằng, list danh sách đồ dùng dài loằng ngoằng. Phù Dung làm xong hết mọi việc, chạy té khói đến sân bay thì vừa kịp lúc làm thủ tục check in.
Từ Ngưng Viên như vị vua mà liếc nhìn Phù Dung một cái, sau đó thong thả đi làm thủ tục. Toàn bộ hành lý, vali giao hết cho một mình Phù Dung xách phía sau.
‘Mẹ kiếp. Đây mà là trợ lý cái gì chứ? Rõ ràng Từ Ngưng Viên coi cô là con hầu thì đúng hơn.’
Phù Dung vật vờ, lay lắt nửa ngày trời cuối cùng thì cũng có thời gian để nghỉ mệt. Sau khi nhận phòng khách sạn xong thì cô và Từ Ngưng Viên mỗi người một phòng, thi nhau mà ngủ.
“Rầm… rầm… rầm…”
Phù Dung vừa nằm trên giường thiếp đi được chừng mười lăm phút thì phía ngoài cửa lại vang lên tiếng đập mạnh. Phù Dung lầm bầm chửi thề trong miệng rồi mới lê lết đi ra mở cửa.
Gương mặt khó ưa của Từ Ngưng Viên xuất hiện trước cửa, Phù Dung lập tức khó chịu mà hỏi:
“Anh tới đây làm gì?”
“Cô lấy nhầm vali của tôi rồi’, Từ Ngưng Viên đen mặt, đẩy mạnh chiếc vali xách tay dưới chân vào phòng.
Chiếc vali trượt về phía Phù Dung, đụng trúng chân cô. Tuy rằng không đến nổi khiến Phù Dung ngã lăn ra sàn nhưng cũng khiến bắp chân cô đau điếng.
“Anh trả vali cái kiểu gì thế hả?”
“Nói nhiều quá. Đưa vali của tôi đây’, Từ Ngưng Viên lạnh lùng ngắt lời Phù Dung.
Phù Dung thở mạnh một hơi, sau đó cũng quay vào phòng đem vali của Từ Ngưng Viên ném ra ngoài cho anh ta. Khi nãy lúc nhận phòng cô quá mệt rồi nên nhìn nhầm hai chiếc vali.
Từ Ngưng Viên dễ dàng chặn lại được chiếc vali đang lao đến mà không tốn chút sức lực nào. Anh kéo vali bỏ đi, nhưng sực nhớ gì đó lại ngoái đầu lại:
“Tôi nói với cô biết chưa nhỉ? Tối ngày hôm nay có tiệc rượu với phía đối tác. Cô sẽ là partner của tôi.”
“Tiệc rượu? Anh đã nói với tôi khi nào đâu chứ?”, Phù Dung bức xúc. Người đàn ông này cứ thích khiến cho cô trở tay không kịp.
“Vậy à?”, Từ Ngưng Viên thờ ơ, “Vậy giờ tôi đang nói đấy thôi. Bảy giờ tối ở sảnh khách sạn. Nhớ ăn mặc cho đẹp vào, đừng có trưng cái bộ dáng quê mùa của cô ra làm cho tôi mất mặt. Còn nữa, cố mà biểu hiện cho tốt vào. Vị trí trợ lý của tôi không phải chỉ để đứng ngó thôi đâu.”