Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-52
Chương 52: Bắt gian tại trận
“Hả?” Phù Dung đang chuẩn bị mở cửa xe bước xuống thì nghe thấy giọng nói bực dọc của Mạc Tử Thâm. Cô ngơ ra chưa kịp hiểu Mạc Tử Thâm đang nói gì thì anh ta lại mắng cô tiếp:
“Cô là đồ nói dối. Bày đặt giở trò nghèo khổ với tôi. Đúng thật là không tin tưởng được đàn bà mà.”
“Này, này, này. Anh đừng có phát bệnh một cách không kiểm soát được như vậy có được không?”, Phù Dung vội vàng ngăn cản Mạc Tử Thâm, “Tự dưng lại dở chứng gì vậy hả? Tôi nói dối chuyện gì?”
“Không phải khi nãy cô nói với tôi rất nghèo sao? Nghèo mà ở trong căn biệt thự này á? Đồ lừa bịp”, Mạc Tử Thâm nói một câu là mắng Phù Dung một câu.
“Dạ thưa Mạc tổng. Tôi làm ở đợ trong cái nhà này ạ. Chứ đây không phải là nhà của tôi. Anh có thể dừng cái việc lên cơn điên của mình tại đây rồi đó”, Phù Dung nhăn mặt mà nói.
Chuyện của cô và Từ Ngưng Viên rắc rối như vậy, cô cũng lười đôi co với Mạc Tử Thâm. Phù Dung quyết định cứ nói mình làm ở đợ cho nhà của Từ Ngưng Viên luôn cho lành. Nói xong cô đưa tay mở cửa xe, nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt.
“Mở cửa”, Phù Dung trừng mắt mình Mạc Tử Thâm mà ra lệnh.
Mạc Tử Thâm bị sự việc ‘ở đợ’ mà Phù Dung nói khiến cho nghẹn họng, không cãi lại được. Thế nhưng anh ta cũng không lập tức mở cửa cho Phù Dung mà đưa tay ra trước mặt cô rồi nói:
“Đưa điện thoại của cô đây.”
“Điện thoại của tôi mắc gì phải đưa cho anh?”
Phù Dung nghi ngờ nhìn Mạc Tử Thâm, đưa tay che đi chiếc điện thoại đang bọc trong túi.
“Bảo cô đưa thì cứ đưa đi. Nói nhiều quá.”
Mạc Tử Thâm nhíu mày, sau đó chủ động chồm qua người Phù Dung, mò lấy điện thoại trong túi quần.
“Mạc Tử Thâm, anh đang làm cái quái gì vậy hả?”
Phù Dung la oai oái, cố tránh đi cái tay đang làm loạn của Mạc Tử Thâm. Nhưng anh ta vẫn ngoan cố muốn lấy điện thoại trong túi quần của cô. Phù Dung hoảng loạn, cô cúi đầu cắn mạnh vào lỗ tai của Mạc Tử Thâm.
“Á.”
Mạc Tử Thâm bị Phù Dung cắn đau liền tức giận đẩy cô ra nhưng anh cũng đã lấy được điện thoại thành công.
“Cô là chó à? Sao lại cắn người?”, Mạc Tử Thâm xoa xoa lỗ tai của mình mà mắng.
“Còn anh là cướp à? Sao lại lấy điện thoại của tôi? Trả đây”, Phù Dung cũng không hề nhún nhường.
Mạc Tử Thâm bị thái độ chống đối của Phù Dung khiến cho không thể phản bác được. Anh hằn hộc kéo tay Phù Dung lại, ép cô dùng vân tay mở khóa rồi thuần thục mà nhấn số gọi qua điện thoại anh.
“Cô tên gì?”, Mạc Tử Thâm ném trả lại điện thoại cho Phù Dung rồi hỏi.
Phù Dung chụp lấy điện thoại của mình, hừ lạnh: “Không tên”. Tại sao cô phải nói tên của mình cho gã đàn ông này biết chứ?
“Không chịu nói?”
“Tại sao tôi phải nói? Tôi với anh quen thân lắm sao?”
“Được. Cô giỏi.”
Mạc Tử Thâm gật đầu, chủ động mở cửa xe, đẩy Phù Dung xuống rồi rồ ga chạy đi.
Phù Dung lại một lần nữa bị ho sặc sụa vì tài lái xe của Mạc Tử Thâm. Cô có thể khẳng định thêm một lần nữa: Mạc Tử Thâm là thằng tâm thần. Phù Dung trù cho Mạc Tử Thâm bị công an bắt, trên đường về ngã tư nào cũng gặp đèn đỏ. Sau khi mắng chửi xong xuôi thì cô mới quay lưng đi. Thế nhưng thứ đập vào mặt Phù Dung khi bước vào nhà là phải đối diện với một tên thần kinh khác nữa – Từ Ngưng Viên.
“Hẹn hò xong rồi à?”, m thanh rét lạnh vang lên. Từ Ngưng Viên âm trầm nhìn về phía Phù Dung mới bước vào cửa lớn.
Lúc nãy khi anh định ra ngoài, mới cầm chìa khóa tiến đến gần chỗ đậu xe thì đã bị những hình ảnh trước cổng thu hút. Phù Dung và người đàn ông ban nãy đưa cô rời khỏi bữa tiệc đang hôn nhau đắm đuối trong xe.
Trong lòng Từ Ngưng Viên dâng lên một trận tức giận mãnh liệt. Anh đóng sầm cửa xe rồi muốn tiến đến lôi Phù Dung ra khỏi Mạc Tử Thâm. Thế nhưng Từ Ngưng Viên cảm thấy như vậy quá mất mặt. Anh tại sao phải hành động như một tên chồng tồi tệ bị vợ cắm sừng chứ? Cái trò bắt gian tại trận này anh không muốn làm, càng thêm khinh bỉ hai con người đang dang díu ở trong xe kia.
Từ Ngưng Viên ngồi ở ghế phòng khách chờ đúng mười phút mới thấy bóng dáng của Phù Dung. Sự tức giận trong lòng Từ Ngưng Viên đã đến đỉnh điểm.
Phù Dung bị cái nhìn lạnh lẽo của Từ Ngưng Viên khiến cho nổi da gà. Cô không hiểu mình lại chạm phải dây thần kinh điên nào của Từ Ngưng Viên nữa rồi.
“Hẹn hò? Hẹn hò gì cơ?”
Phù Dung không hiểu Từ Ngưng Viên đang hỏi chuyện gì nên hỏi lại. Nhưng anh ta nào có tốt bụng đến mức giải thích cho cô. Từ Ngưng Viên chỉ hừ một tiếng rồi lại nói sang chủ đề khác.
“Nhạc Thanh Dao, lâu quá tôi không cảnh cáo nên cô quên vai trò của bản thân mình rồi đúng không? Cô là một người phụ nữ đã có chồng rồi nhưng lại có thể trơ trẽn, lăng loàn với người đàn ông khác như vậy à? Tôi không đụng vào cô khiến cô cảm thấy thiếu thốn đàn ông đến thế sao?”
Những từng ngữ đầy nặng nề của Từ Ngưng Viên khiến Phù Dung tái mặt. Dù cô cảm thấy cuộc hôn nhân giữa cô và Từ Ngưng Viên rất buồn cười nhưng cũng chưa bao giờ có ý định làm ra chuyện xấu gì sau lưng Từ Ngưng Viên cả. Anh ta dựa vào đâu mà chỉ trích cô chứ?
“Từ Ngưng Viên, Anh đừng có mà ăn nói quá đáng cũng đừng có vu khống tôi”, Phù Dung tức giận nói. Đây là lần thứ hai cô bị Từ Ngưng Viên mắng chửi kiểu này rồi.
“Ăn nói quá đáng? Vu khống? Nhạc Thanh Dao, nếu không muốn người khác biết thì tốt nhất đừng có làm. Chính mắt tôi rõ ràng thấy cô cùng người đàn ông khác ôm ôm, ấp ấp trước mặt mọi người không biết ngại. Sau còn hôn nhau ở trên xe? Vậy sau lưng tôi cô còn làm ra những trò kinh tởm nào rồi hả? Lên giường với thằng đó rồi đúng không? Bộ đồ này thằng đó mua cho cô đúng không?”
Từ Ngưng Viên càng nói thì càng cảm thấy phẫn nộ. Anh ta đứng bật dậy, áp sát người của Phù Dung. Bàn tay to lớn thô lỗ đưa ra kéo áo của Phù Dung, muốn xé rách nó. Từ Ngưng Viên cảm thấy bộ đồ mà Phù Dung đang mặc trên người thật là chướng mắt.
Phù Dung hoảng sợ vội vàng nắm lấy tay Từ Ngưng Viên ngăn cản lại, nhưng không thể. Một mảnh vải trên ngực của Phù Dung cứ thế bị Từ Ngưng Viên xé rách, trên ngực lập tức lành lạnh, đau rát.
“Bốp”, Phù Dung giơ tay lên đánh thật mạnh vào má của Từ Ngưng Viên.
Bị Từ Ngưng Viên sỉ nhục, chà đạp như vậy khiến Phù Dung không thể chịu nổi nữa rồi. Cả việc trong buổi tiệc hôm nay nữa. Anh ta không thể nào ngang nhiên hành hạ cô một cách vô lý như vậy được.
“Từ Ngưng Viên, đủ rồi”, Phù Dung hét lớn lên, hai tay che chắn khoảng trống trước ngực.
Cú tát của Phù Dung khiến cho Từ Ngưng Viên điếng người. Từ Ngưng Viên không ngờ Phù Dung dám ra tay đánh anh. Nhưng cái đau trên má khiến cho anh phải thừa nhận đây là sự thật.
“Nhạc Thanh Dao, cô dám đánh tôi?”, Từ Ngưng Viên ngẩng đầu lên nhìn Phù Dung, ánh mắt đỏ ngầu.
“Tôi… tôi…”
Phù Dung nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Từ Ngưng Viên thì lập tức sợ hãi. Chết tiệt, tại sao cô lại lấy cứng đối cứng với người đàn ông này chứ? So về sức mạnh làm sao Phù Dung có thể thắng được anh ta?
“Hả?” Phù Dung đang chuẩn bị mở cửa xe bước xuống thì nghe thấy giọng nói bực dọc của Mạc Tử Thâm. Cô ngơ ra chưa kịp hiểu Mạc Tử Thâm đang nói gì thì anh ta lại mắng cô tiếp:
“Cô là đồ nói dối. Bày đặt giở trò nghèo khổ với tôi. Đúng thật là không tin tưởng được đàn bà mà.”
“Này, này, này. Anh đừng có phát bệnh một cách không kiểm soát được như vậy có được không?”, Phù Dung vội vàng ngăn cản Mạc Tử Thâm, “Tự dưng lại dở chứng gì vậy hả? Tôi nói dối chuyện gì?”
“Không phải khi nãy cô nói với tôi rất nghèo sao? Nghèo mà ở trong căn biệt thự này á? Đồ lừa bịp”, Mạc Tử Thâm nói một câu là mắng Phù Dung một câu.
“Dạ thưa Mạc tổng. Tôi làm ở đợ trong cái nhà này ạ. Chứ đây không phải là nhà của tôi. Anh có thể dừng cái việc lên cơn điên của mình tại đây rồi đó”, Phù Dung nhăn mặt mà nói.
Chuyện của cô và Từ Ngưng Viên rắc rối như vậy, cô cũng lười đôi co với Mạc Tử Thâm. Phù Dung quyết định cứ nói mình làm ở đợ cho nhà của Từ Ngưng Viên luôn cho lành. Nói xong cô đưa tay mở cửa xe, nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt.
“Mở cửa”, Phù Dung trừng mắt mình Mạc Tử Thâm mà ra lệnh.
Mạc Tử Thâm bị sự việc ‘ở đợ’ mà Phù Dung nói khiến cho nghẹn họng, không cãi lại được. Thế nhưng anh ta cũng không lập tức mở cửa cho Phù Dung mà đưa tay ra trước mặt cô rồi nói:
“Đưa điện thoại của cô đây.”
“Điện thoại của tôi mắc gì phải đưa cho anh?”
Phù Dung nghi ngờ nhìn Mạc Tử Thâm, đưa tay che đi chiếc điện thoại đang bọc trong túi.
“Bảo cô đưa thì cứ đưa đi. Nói nhiều quá.”
Mạc Tử Thâm nhíu mày, sau đó chủ động chồm qua người Phù Dung, mò lấy điện thoại trong túi quần.
“Mạc Tử Thâm, anh đang làm cái quái gì vậy hả?”
Phù Dung la oai oái, cố tránh đi cái tay đang làm loạn của Mạc Tử Thâm. Nhưng anh ta vẫn ngoan cố muốn lấy điện thoại trong túi quần của cô. Phù Dung hoảng loạn, cô cúi đầu cắn mạnh vào lỗ tai của Mạc Tử Thâm.
“Á.”
Mạc Tử Thâm bị Phù Dung cắn đau liền tức giận đẩy cô ra nhưng anh cũng đã lấy được điện thoại thành công.
“Cô là chó à? Sao lại cắn người?”, Mạc Tử Thâm xoa xoa lỗ tai của mình mà mắng.
“Còn anh là cướp à? Sao lại lấy điện thoại của tôi? Trả đây”, Phù Dung cũng không hề nhún nhường.
Mạc Tử Thâm bị thái độ chống đối của Phù Dung khiến cho không thể phản bác được. Anh hằn hộc kéo tay Phù Dung lại, ép cô dùng vân tay mở khóa rồi thuần thục mà nhấn số gọi qua điện thoại anh.
“Cô tên gì?”, Mạc Tử Thâm ném trả lại điện thoại cho Phù Dung rồi hỏi.
Phù Dung chụp lấy điện thoại của mình, hừ lạnh: “Không tên”. Tại sao cô phải nói tên của mình cho gã đàn ông này biết chứ?
“Không chịu nói?”
“Tại sao tôi phải nói? Tôi với anh quen thân lắm sao?”
“Được. Cô giỏi.”
Mạc Tử Thâm gật đầu, chủ động mở cửa xe, đẩy Phù Dung xuống rồi rồ ga chạy đi.
Phù Dung lại một lần nữa bị ho sặc sụa vì tài lái xe của Mạc Tử Thâm. Cô có thể khẳng định thêm một lần nữa: Mạc Tử Thâm là thằng tâm thần. Phù Dung trù cho Mạc Tử Thâm bị công an bắt, trên đường về ngã tư nào cũng gặp đèn đỏ. Sau khi mắng chửi xong xuôi thì cô mới quay lưng đi. Thế nhưng thứ đập vào mặt Phù Dung khi bước vào nhà là phải đối diện với một tên thần kinh khác nữa – Từ Ngưng Viên.
“Hẹn hò xong rồi à?”, m thanh rét lạnh vang lên. Từ Ngưng Viên âm trầm nhìn về phía Phù Dung mới bước vào cửa lớn.
Lúc nãy khi anh định ra ngoài, mới cầm chìa khóa tiến đến gần chỗ đậu xe thì đã bị những hình ảnh trước cổng thu hút. Phù Dung và người đàn ông ban nãy đưa cô rời khỏi bữa tiệc đang hôn nhau đắm đuối trong xe.
Trong lòng Từ Ngưng Viên dâng lên một trận tức giận mãnh liệt. Anh đóng sầm cửa xe rồi muốn tiến đến lôi Phù Dung ra khỏi Mạc Tử Thâm. Thế nhưng Từ Ngưng Viên cảm thấy như vậy quá mất mặt. Anh tại sao phải hành động như một tên chồng tồi tệ bị vợ cắm sừng chứ? Cái trò bắt gian tại trận này anh không muốn làm, càng thêm khinh bỉ hai con người đang dang díu ở trong xe kia.
Từ Ngưng Viên ngồi ở ghế phòng khách chờ đúng mười phút mới thấy bóng dáng của Phù Dung. Sự tức giận trong lòng Từ Ngưng Viên đã đến đỉnh điểm.
Phù Dung bị cái nhìn lạnh lẽo của Từ Ngưng Viên khiến cho nổi da gà. Cô không hiểu mình lại chạm phải dây thần kinh điên nào của Từ Ngưng Viên nữa rồi.
“Hẹn hò? Hẹn hò gì cơ?”
Phù Dung không hiểu Từ Ngưng Viên đang hỏi chuyện gì nên hỏi lại. Nhưng anh ta nào có tốt bụng đến mức giải thích cho cô. Từ Ngưng Viên chỉ hừ một tiếng rồi lại nói sang chủ đề khác.
“Nhạc Thanh Dao, lâu quá tôi không cảnh cáo nên cô quên vai trò của bản thân mình rồi đúng không? Cô là một người phụ nữ đã có chồng rồi nhưng lại có thể trơ trẽn, lăng loàn với người đàn ông khác như vậy à? Tôi không đụng vào cô khiến cô cảm thấy thiếu thốn đàn ông đến thế sao?”
Những từng ngữ đầy nặng nề của Từ Ngưng Viên khiến Phù Dung tái mặt. Dù cô cảm thấy cuộc hôn nhân giữa cô và Từ Ngưng Viên rất buồn cười nhưng cũng chưa bao giờ có ý định làm ra chuyện xấu gì sau lưng Từ Ngưng Viên cả. Anh ta dựa vào đâu mà chỉ trích cô chứ?
“Từ Ngưng Viên, Anh đừng có mà ăn nói quá đáng cũng đừng có vu khống tôi”, Phù Dung tức giận nói. Đây là lần thứ hai cô bị Từ Ngưng Viên mắng chửi kiểu này rồi.
“Ăn nói quá đáng? Vu khống? Nhạc Thanh Dao, nếu không muốn người khác biết thì tốt nhất đừng có làm. Chính mắt tôi rõ ràng thấy cô cùng người đàn ông khác ôm ôm, ấp ấp trước mặt mọi người không biết ngại. Sau còn hôn nhau ở trên xe? Vậy sau lưng tôi cô còn làm ra những trò kinh tởm nào rồi hả? Lên giường với thằng đó rồi đúng không? Bộ đồ này thằng đó mua cho cô đúng không?”
Từ Ngưng Viên càng nói thì càng cảm thấy phẫn nộ. Anh ta đứng bật dậy, áp sát người của Phù Dung. Bàn tay to lớn thô lỗ đưa ra kéo áo của Phù Dung, muốn xé rách nó. Từ Ngưng Viên cảm thấy bộ đồ mà Phù Dung đang mặc trên người thật là chướng mắt.
Phù Dung hoảng sợ vội vàng nắm lấy tay Từ Ngưng Viên ngăn cản lại, nhưng không thể. Một mảnh vải trên ngực của Phù Dung cứ thế bị Từ Ngưng Viên xé rách, trên ngực lập tức lành lạnh, đau rát.
“Bốp”, Phù Dung giơ tay lên đánh thật mạnh vào má của Từ Ngưng Viên.
Bị Từ Ngưng Viên sỉ nhục, chà đạp như vậy khiến Phù Dung không thể chịu nổi nữa rồi. Cả việc trong buổi tiệc hôm nay nữa. Anh ta không thể nào ngang nhiên hành hạ cô một cách vô lý như vậy được.
“Từ Ngưng Viên, đủ rồi”, Phù Dung hét lớn lên, hai tay che chắn khoảng trống trước ngực.
Cú tát của Phù Dung khiến cho Từ Ngưng Viên điếng người. Từ Ngưng Viên không ngờ Phù Dung dám ra tay đánh anh. Nhưng cái đau trên má khiến cho anh phải thừa nhận đây là sự thật.
“Nhạc Thanh Dao, cô dám đánh tôi?”, Từ Ngưng Viên ngẩng đầu lên nhìn Phù Dung, ánh mắt đỏ ngầu.
“Tôi… tôi…”
Phù Dung nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Từ Ngưng Viên thì lập tức sợ hãi. Chết tiệt, tại sao cô lại lấy cứng đối cứng với người đàn ông này chứ? So về sức mạnh làm sao Phù Dung có thể thắng được anh ta?