Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-5
Chương 3: Người đàn ông vô tình
"Người phụ nữ đáng chết!" Anh quát lên một tiếng, dùng tay đẩy cô ra, quay mặt đi không thèm nhìn cô nữa: "Cô cút đi..."
Ương Ương bịt chặt lấy cái cổ của mình đang đau nhức, ho một tràng dài đầy khổ sở. Nhìn thấy anh như sắp bỏ đi, cô cuống lên chỉ sợ không đuổi theo kịp để kéo anh lại, nhưng không ngờ cô lại giẫm luôn vào làn váy dài của chính mình, lập tức trọng tâm thân thể của cô không giữ được sự thăng bằng nữa, cả người liền đổ nhào lên phía trước...
"Chết tiệt!" Theo phản xạ, anh khẽ vươn tay kéo cô lại, cả người cô hoàn toàn bị mất sự kiềm chế, thét lên một tiếng chói tai, lại bổ nhào lên trên người anh đè ép anh xuống...
"Tống Ương Ương!"
Trần Tấn Nhiên bị sự tiếp xúc mạnh mẽ của cô đập vào, cứng rắn ngã ngửa người ra ở trên mặt đất, mà lại còn có chuyện đáng sợ hơn đã xảy ra, bộ ngực của cô thế nào lại vừa vặn đặt ở trên mặt của anh!
Một loại xúc cảm mềm mại ập đến, hơn nữa lúc này tại chóp mũi của anh đang tràn ngập hương vị thiếu nữ ngọt ngào, thoáng cái liền làm cho đầu óc của anh như bị hôn mê. Trần Tấn Nhiên gầm nhẹ lên một tiếng, đột nhiên anh xoay người lại đặt cô ở dưới thân mình, hung hăng hôn lên đôi môi hồng hào đầy đặn đang hé mở...
"Ông... Trần tiên sinh... Anh làm cái gì vậy?" Ương Ương sợ hãi, cô mở to hai mắt nhìn nhìn vào người đàn ông đang gặm môi miệng của cô, giống như một kẻ đã bị phát điên lên vậy.
Mặc dù cô chưa từng hôn ai bao giờ, nhưng mà cô đã từng xem ở trên TV rất nhiều lần. Chỉ có điều, ở trên TV, sau khi bị hôn như vậy, chẳng phải nữ chính đều có biểu lộ hết sức hưởng thụ đó sao, vì sao cô lại cảm thấy đau như vậy...
"Câm miệng!" Trần Tấn Nhiên khàn khàn mở miệng, thoáng cái lại nắm vào cái cằm nhỏ của cô, kéo gương mặt của cô gần thêm gần chút nữa. Đầu lưỡi của anh điên cuồng chui vào trong khoang miệng của cô, không bỏ qua bất cứ một nơi nào, điên cuồng mút lấy hương thơm ngọt ngào thuộc về cô...
Hôn đến cuối cùng, lại cảm thấy vẫn chưa đủ, bàn tay của anh từ nơi vạt áo bị xé rách, tham lam tiến vào bên trong, không chút thương tiếc, nắm lấy nơi mềm mại no đủ kia...
"Ưm...Không nên như vậy, Trần Tấn Nhiên, anh thả em ra... Đừng như vậy!"
Ương Ương chỉ cảm thấy trong đầu mình như bị nổ tung lên vậy, hỗn loạn lung tung một mảnh, anh vậy mà lại sờ vào chỗ đó của cô. Toàn thân của Ương Ương nóng lên, cô chỉ cảm thấy chính mình như sắp ngất đi mất rồi. Cô liều mạng vặn vẹo người, nhưng mà anh lại gắt gao ngăn chận cô lại, làm cho cô hoàn toàn không thể động đậy được nữa. Cô vừa gấp gáp lại vừa sợ hãi, thoáng cái cô liền hung hăng cắn vào nơi đầu lưỡi của anh...
"Tống Ương Ương, cô bị điên rồi!" Trần Tấn Nhiên bị đau, thoáng cái liền buông cô ra, trong miệng anh đã bắt tràn ngập hương vị máu tươi...
"Anh đừng đụng vào tôi, Trần Tấn Nhiên, anh là đồ lưu manh không biết xấu hổ!" Ương Ương vừa túm lại váy áo bị lộn xộn, vừa nói ra những lời tàn nhẫn hung ác của mình,, cô sợ nhất là ngửi thấy mùi tanh của máu, chỉ cần ngửi thấy sẽ muốn nôn ra...
Anh thấy bộ dáng của cô có vẻ căm ghét như vậy, không khỏi càng phát ra tức giận. Rõ ràng là cô ngã vào anh, mặt dày mày dạn quấn quít lấy anh không buông, hiện tại lại còn bày ra bộ dạng có vẻ không tình nguyện! Thật là một người phụ nữ rất giỏi chuyện giả bộ!
"Tống Ương Ương, cô, con mẹ nó, đừng có cái trò đã làm gái đĩ rồi mà còn muốn lập đền thờ. Chẳng phải cô đã nói cô là vợ của tôi đó sao? Chẳng phải cô nói cô muốn theo bên tôi suốt cả đời đó sao? Như thế nào hiện tại tôi vừa đụng vào cô có mấy cái mà cô đã không chịu nổi rồi? Nếu như cô không muốn, hiện tại hãy cút ngay, cô đồng ý ly hôn đi, tôi đây cũng sẽ không thèm liếc nhìn cô thêm một cái!"
Anh hung ác đến dọa người, cả người Ương Ương run lẩy bẩy vì bị anh làm cho sợ hãi. Cô trợn to mắt nhìn anh đang giận dử, trong hôn lễ rõ ràng anh tỏ ra là người tao nhã, nhưng mà bây giờ tại sao lại biến thành một con hung thần ác sát như vậy chứ?
"Không, em không muốn ly hôn..."
"Cô thà rằng bị tôi nhục nhã như vậy, chứ nhất định không chịu ly hôn với tôi?" Trần Tấn Nhiên nhìn thấy cô như vậy, không khỏi càng phát ra tức giận, anh nghiêng người xuống một chút, siết chặt lấy cái cằm của cô, nhìn cô bị đau đến mức hàng lông mày cong đẹp mắt nhíu chặt lại. Nơi đáy lòng anh tựa như thoáng lướt qua vẻ khác thường nhàn nhạt, "Tống Ương Ương, da mặt cô thật là dầy!"
Ương Ương kinh ngạc nhìn anh, bộ dáng khi trưởng thành của anh nhìn đẹp mắt như vậy, cặp lông mày anh tuấn nhìn giống như được vẽ ra vậy. Nhưng mà, sự chán ghét sâu sắc lộ rõ ở sâu trong đáy mắt của anh, lại như đâm thật sâu vào ánh mắt của cô, làm cho cô thấy đau nhói.
Cô không biết mình đã làm sai điều gì, cũng không biết tại sao cô lại bị anh chán ghét như vậy.
Cô học đại học ở nước ngoài còn chưa xong, đã bị gọi về nước để lập gia đình. Cô cũng không hề biết chuyện gì, tại sao cô lại phải hứng chịu những ác cảm của anh như vậy?
"Em không hề làm sai chuyện gì, tại sao anh lại phải đối xử với em như vậy?" Ương Ương run rẩy lên tiếng, cô có cảm giác sự áp bức của anh sắp làm cho cô không thể nào hô hấp nổi nữa rồi. Bàn tay nhỏ bé của cô liều mạng lần đến gần anh mà lắc lắc, nhưng đáy lòng cô lại đang bị từng trận từng trận uất ức bao phủ. Nghĩ đến lần đầu tiên được nhìn thấy anh thì trái tim của cô đập nhanh tựa như trống làng, mừng rỡ vì thấy người chồng của mình thực sự là một người đàn ông hoàn mỹ như vậy, nhưng mà bây giờ, đáy lòng của Ương Ương bắt đầu chùn lại dần...
"Nếu như cô nguyện ý ly hôn, hiện tại tôi sẽ tha cho côi." Trần Tấn Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tưởng như rất đơn thuần, không chút ác độc kia của cô, lại lập tức nhớ tới Y Lan. Y Lan của anh bây giờ đang ở nước ngoài, không biết đã khóc thành hình dáng thế nào nữa.
Nếu như Tống Ương Ương không thể nhẫn nhịn được, chủ động nói ra chuyện ly hôn, mà ông nội ở bên kia cũng không hề nói năng gì, còn anh lúc này đây, cho dù phải trả giá bằng một cái giá lớn đến bao nhiêu đi nữa, anh cũng chỉ muốn cưới Y Lan!
Sắc mặt của Ương Ương đã trắng bệch một mảnh. Cô mới có mười chín tuổi. Suốt mười chín năm qua, cuộc sống của cô đều giống như một tờ giấy trắng sạch sẽ, cô có thể làm gì đây?
Mẹ nói, bất kể như thế nào cô cũng đều phải ở lại trong nhà họ Trần. Nếu như cô chấp nhận chuyện ly hôn như anh nói, cô sẽ phải trả lời cho mẹ của mình câu gì đây?
"Không..." Ương Ương vừa lắc đầu: "Em sẽ không ly hôn!"
Vừa gả tới liền ly hôn ngay, cô còn sống như thế nào đây?
"Thực là, con mẹ nó, cô đúng là không biết xấu hổ!" Trần Tấn Nhiên liền cười lạnh, anh dứt khoát kéo toàn bộ cái váy công chúa của cô xuống, thoáng cái lại nghiêng thân ép xuống, "Mọi chuyện cho đến bây giờ đều là do cô đã tự tìm lấy, Tống Ương Ương, trong chuyện này cô không thể trách tôi được!"
"Anh muốn làm gì..." Ương Ương bị dọa sợ, cô cảm nhận được rõ ràng thứ nóng rực, cứng rắn như sắt đang chống đỡ trên bụng mềm mại của cô. Cô không khỏi co rụt người lại về phía sau, đôi bàn tay nhỏ bé liều mạng quơ quơ như muốn đẩy anh ra...
"Làm cái gì sao? Cái loại phụ nữ mặt dày mày dạn, không biết xấu hổ, chỉ thích quấn quít lấy người khác giống như cô, mà lại không biết sao?" Trần Tấn Nhiên lập tức giật lớp quần áo trên người cô xuống. Cảm xúc sờ trên lớp da thịt của cô vô cùng tốt, tựa như là sờ lên lớp gấm thượng hạng vậy. Ngón tay của anh lướt qua, bản thân cũng không kiềm chế nổi mà nổi lên một chút rung động. Trên lưng của anh cũng bị cảm giác kích thích làm nổi lên một lớp hơi da gà mỏng...
"Không... Trần Tấn Nhiên, anh không thể đối với em như vậy được! Không phải anh đã nói rằng, anh có người ở trong lòng rồi đó sao? Đã như vậy, anh còn đụng vào em làm cái gì?"
"Cô không rời khỏi nhà họ Trần, thì tôi phải ra tay sử dụng thủ đoạn như vậy. Còn về phần người mà tôi thích, chưa tới lượt cô nhắc lại cho tôi biết!" Anh nổi giận lên tiếng.
Thân thể giống như bị hơi lửa làm cho khó chịu, cô thê thảm thét lên một tiếng kêu đầy đau đớn, nhưng khi nghe vào trong tai của anh lại giống như là đang thôi thúc anh vậy, lại càng làm cho anh thêm phấn khởi. Anh cũng không quan tâm động tác điên cuồng mãnh liệt của mình sẽ làm cho Ương Ương đau đớn khó nhịn. Trong không khí tràn ngập hương vị của máu tươi. Cô có cảm giác như người mình đã bị xé nứt ra rồi, sau đó lại cô bị vứt vào trong chảo dầu đang sôi sùng sục đảo qua đảo lại như đang rang lạc...
Ương Ương càng khước từ, càng làm anh bị chọc giận thêm. Anh dứt khoát tháo chiếc dây lưng ra, chỉ mấy động tác đã gạt bỏ hết lớp vải vóc đang cản trở trên người cô, không chút thương tiếc hung hăng dùng sức đâm xuyên vào một cái...
Đột nhiên sự đau đớn xuất hiện, tựa như một lưỡi dao sắc bén lập tức bổ dọc thân thể Ương Ương...
Ương Ương kêu lên một tiếng thảm thiết vì đau đớn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sữa đỏ rực lên đầy thống khổ. Cô gắt gao đẩy vào bờ vai của Trần Tấn Nhiên, nhưng vẫn không sao ngăn được động tác thô lỗ của anh...
Hô hấp của Ương Ương càng phát dồn dập, mà ngực của cô cũng càng phập phồng lên xuống thêm mạnh mẽ. Cảm giác bị mềm mại áp sát chặt chẽ như vậy, khiến Trần Tấn Nhiên không sao kiềm chế nổi mà than nhẹ một tiếng. Anh cứng rắn áp chế lên đầu gối của cô, cúi đầu xuống lớp da thịt mềm mại kia, hung hăng hôn lên trên đó...
Lúc này có một mùi vị thật sự làm cô không thể nào chịu nổi. Ương Ương chỉ cảm thấy trước mắt mình là từng mảnh từng mảnh hắc ám. Có lẽ là do thân thể của cô vẫn còn khô khốc, cho nên lúc này sự đau đớn kia dường như đã thẩm thấu vào trong từng cái lỗ chân lông của cô. Rốt cục, trong đầu cô đã như bị chìm trong mộng mị, rối loạn thành một đống, mờ mịt dần, rồi hôn mê bất tỉnh...
Không biết qua bao lâu, Trần Tấn Nhiên bị lửa giận làm cho đến mê man, đến giờ mới nằm ở trên người Ương Ương thở hổn hển kêu thành tiếng ồ ồ. Tìm được nơi phát tiết rồi, anh dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng lại không ngăn được từng hồi từng hồi ảo não trong lòng. Hiện tại anh đã va chạm với cô rồi, nếu như mà cô lại càng cứ dính sát lấy anh, vậy thì anh nên làm thế nào bây giờ?
Khi anh kết hôn, bởi vì ông nội lo lắng Y Lan sẽ làm ra những chuyện ầm ĩ, cho nên đã cố ý đưa cô dời bước ra nước ngoài. Anh đã dự định sau buổi hôn lễ, sau khi ông nội đã trở về Singapore sẽ đón Y Lan trở về đây. Nếu như Tống Ương Ương cứ quấn quít chặt lấy anh, hoặc là cô dám làm tổn thương Y Lan...”
Trần Tấn Nhiên không khỏi càng trở nên bực bội hơn. Đột nhiên anh bỗng đứng phắt dậy, chỉnh sửa lại bản thân mình một chút, nghĩ đến chính mình vừa rồi đã phát tiết ở trong cơ thể của cô, mi tâm của anh không khỏi nhíu chặt lại. Người phụ nữ đáng chết này, khi trưởng thành lại có một bộ dạng mềm yếu đến động lòng người là thế, nhưng sao lại có tâm địa lại ác độc như vậy chứ? Ngày mai Y Lan sẽ trở lại, anh quyết định sắp xếp đưa Y Lan về ở trong nhà. Anh cũng không tin, khi anh và Y Lan, cả hai người bọn họ cùng anh anh em em, ân ân ái ái với nhau, liệu cô còn có thể nén nhịn được mãi không?
"Người phụ nữ đáng chết!" Anh quát lên một tiếng, dùng tay đẩy cô ra, quay mặt đi không thèm nhìn cô nữa: "Cô cút đi..."
Ương Ương bịt chặt lấy cái cổ của mình đang đau nhức, ho một tràng dài đầy khổ sở. Nhìn thấy anh như sắp bỏ đi, cô cuống lên chỉ sợ không đuổi theo kịp để kéo anh lại, nhưng không ngờ cô lại giẫm luôn vào làn váy dài của chính mình, lập tức trọng tâm thân thể của cô không giữ được sự thăng bằng nữa, cả người liền đổ nhào lên phía trước...
"Chết tiệt!" Theo phản xạ, anh khẽ vươn tay kéo cô lại, cả người cô hoàn toàn bị mất sự kiềm chế, thét lên một tiếng chói tai, lại bổ nhào lên trên người anh đè ép anh xuống...
"Tống Ương Ương!"
Trần Tấn Nhiên bị sự tiếp xúc mạnh mẽ của cô đập vào, cứng rắn ngã ngửa người ra ở trên mặt đất, mà lại còn có chuyện đáng sợ hơn đã xảy ra, bộ ngực của cô thế nào lại vừa vặn đặt ở trên mặt của anh!
Một loại xúc cảm mềm mại ập đến, hơn nữa lúc này tại chóp mũi của anh đang tràn ngập hương vị thiếu nữ ngọt ngào, thoáng cái liền làm cho đầu óc của anh như bị hôn mê. Trần Tấn Nhiên gầm nhẹ lên một tiếng, đột nhiên anh xoay người lại đặt cô ở dưới thân mình, hung hăng hôn lên đôi môi hồng hào đầy đặn đang hé mở...
"Ông... Trần tiên sinh... Anh làm cái gì vậy?" Ương Ương sợ hãi, cô mở to hai mắt nhìn nhìn vào người đàn ông đang gặm môi miệng của cô, giống như một kẻ đã bị phát điên lên vậy.
Mặc dù cô chưa từng hôn ai bao giờ, nhưng mà cô đã từng xem ở trên TV rất nhiều lần. Chỉ có điều, ở trên TV, sau khi bị hôn như vậy, chẳng phải nữ chính đều có biểu lộ hết sức hưởng thụ đó sao, vì sao cô lại cảm thấy đau như vậy...
"Câm miệng!" Trần Tấn Nhiên khàn khàn mở miệng, thoáng cái lại nắm vào cái cằm nhỏ của cô, kéo gương mặt của cô gần thêm gần chút nữa. Đầu lưỡi của anh điên cuồng chui vào trong khoang miệng của cô, không bỏ qua bất cứ một nơi nào, điên cuồng mút lấy hương thơm ngọt ngào thuộc về cô...
Hôn đến cuối cùng, lại cảm thấy vẫn chưa đủ, bàn tay của anh từ nơi vạt áo bị xé rách, tham lam tiến vào bên trong, không chút thương tiếc, nắm lấy nơi mềm mại no đủ kia...
"Ưm...Không nên như vậy, Trần Tấn Nhiên, anh thả em ra... Đừng như vậy!"
Ương Ương chỉ cảm thấy trong đầu mình như bị nổ tung lên vậy, hỗn loạn lung tung một mảnh, anh vậy mà lại sờ vào chỗ đó của cô. Toàn thân của Ương Ương nóng lên, cô chỉ cảm thấy chính mình như sắp ngất đi mất rồi. Cô liều mạng vặn vẹo người, nhưng mà anh lại gắt gao ngăn chận cô lại, làm cho cô hoàn toàn không thể động đậy được nữa. Cô vừa gấp gáp lại vừa sợ hãi, thoáng cái cô liền hung hăng cắn vào nơi đầu lưỡi của anh...
"Tống Ương Ương, cô bị điên rồi!" Trần Tấn Nhiên bị đau, thoáng cái liền buông cô ra, trong miệng anh đã bắt tràn ngập hương vị máu tươi...
"Anh đừng đụng vào tôi, Trần Tấn Nhiên, anh là đồ lưu manh không biết xấu hổ!" Ương Ương vừa túm lại váy áo bị lộn xộn, vừa nói ra những lời tàn nhẫn hung ác của mình,, cô sợ nhất là ngửi thấy mùi tanh của máu, chỉ cần ngửi thấy sẽ muốn nôn ra...
Anh thấy bộ dáng của cô có vẻ căm ghét như vậy, không khỏi càng phát ra tức giận. Rõ ràng là cô ngã vào anh, mặt dày mày dạn quấn quít lấy anh không buông, hiện tại lại còn bày ra bộ dạng có vẻ không tình nguyện! Thật là một người phụ nữ rất giỏi chuyện giả bộ!
"Tống Ương Ương, cô, con mẹ nó, đừng có cái trò đã làm gái đĩ rồi mà còn muốn lập đền thờ. Chẳng phải cô đã nói cô là vợ của tôi đó sao? Chẳng phải cô nói cô muốn theo bên tôi suốt cả đời đó sao? Như thế nào hiện tại tôi vừa đụng vào cô có mấy cái mà cô đã không chịu nổi rồi? Nếu như cô không muốn, hiện tại hãy cút ngay, cô đồng ý ly hôn đi, tôi đây cũng sẽ không thèm liếc nhìn cô thêm một cái!"
Anh hung ác đến dọa người, cả người Ương Ương run lẩy bẩy vì bị anh làm cho sợ hãi. Cô trợn to mắt nhìn anh đang giận dử, trong hôn lễ rõ ràng anh tỏ ra là người tao nhã, nhưng mà bây giờ tại sao lại biến thành một con hung thần ác sát như vậy chứ?
"Không, em không muốn ly hôn..."
"Cô thà rằng bị tôi nhục nhã như vậy, chứ nhất định không chịu ly hôn với tôi?" Trần Tấn Nhiên nhìn thấy cô như vậy, không khỏi càng phát ra tức giận, anh nghiêng người xuống một chút, siết chặt lấy cái cằm của cô, nhìn cô bị đau đến mức hàng lông mày cong đẹp mắt nhíu chặt lại. Nơi đáy lòng anh tựa như thoáng lướt qua vẻ khác thường nhàn nhạt, "Tống Ương Ương, da mặt cô thật là dầy!"
Ương Ương kinh ngạc nhìn anh, bộ dáng khi trưởng thành của anh nhìn đẹp mắt như vậy, cặp lông mày anh tuấn nhìn giống như được vẽ ra vậy. Nhưng mà, sự chán ghét sâu sắc lộ rõ ở sâu trong đáy mắt của anh, lại như đâm thật sâu vào ánh mắt của cô, làm cho cô thấy đau nhói.
Cô không biết mình đã làm sai điều gì, cũng không biết tại sao cô lại bị anh chán ghét như vậy.
Cô học đại học ở nước ngoài còn chưa xong, đã bị gọi về nước để lập gia đình. Cô cũng không hề biết chuyện gì, tại sao cô lại phải hứng chịu những ác cảm của anh như vậy?
"Em không hề làm sai chuyện gì, tại sao anh lại phải đối xử với em như vậy?" Ương Ương run rẩy lên tiếng, cô có cảm giác sự áp bức của anh sắp làm cho cô không thể nào hô hấp nổi nữa rồi. Bàn tay nhỏ bé của cô liều mạng lần đến gần anh mà lắc lắc, nhưng đáy lòng cô lại đang bị từng trận từng trận uất ức bao phủ. Nghĩ đến lần đầu tiên được nhìn thấy anh thì trái tim của cô đập nhanh tựa như trống làng, mừng rỡ vì thấy người chồng của mình thực sự là một người đàn ông hoàn mỹ như vậy, nhưng mà bây giờ, đáy lòng của Ương Ương bắt đầu chùn lại dần...
"Nếu như cô nguyện ý ly hôn, hiện tại tôi sẽ tha cho côi." Trần Tấn Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tưởng như rất đơn thuần, không chút ác độc kia của cô, lại lập tức nhớ tới Y Lan. Y Lan của anh bây giờ đang ở nước ngoài, không biết đã khóc thành hình dáng thế nào nữa.
Nếu như Tống Ương Ương không thể nhẫn nhịn được, chủ động nói ra chuyện ly hôn, mà ông nội ở bên kia cũng không hề nói năng gì, còn anh lúc này đây, cho dù phải trả giá bằng một cái giá lớn đến bao nhiêu đi nữa, anh cũng chỉ muốn cưới Y Lan!
Sắc mặt của Ương Ương đã trắng bệch một mảnh. Cô mới có mười chín tuổi. Suốt mười chín năm qua, cuộc sống của cô đều giống như một tờ giấy trắng sạch sẽ, cô có thể làm gì đây?
Mẹ nói, bất kể như thế nào cô cũng đều phải ở lại trong nhà họ Trần. Nếu như cô chấp nhận chuyện ly hôn như anh nói, cô sẽ phải trả lời cho mẹ của mình câu gì đây?
"Không..." Ương Ương vừa lắc đầu: "Em sẽ không ly hôn!"
Vừa gả tới liền ly hôn ngay, cô còn sống như thế nào đây?
"Thực là, con mẹ nó, cô đúng là không biết xấu hổ!" Trần Tấn Nhiên liền cười lạnh, anh dứt khoát kéo toàn bộ cái váy công chúa của cô xuống, thoáng cái lại nghiêng thân ép xuống, "Mọi chuyện cho đến bây giờ đều là do cô đã tự tìm lấy, Tống Ương Ương, trong chuyện này cô không thể trách tôi được!"
"Anh muốn làm gì..." Ương Ương bị dọa sợ, cô cảm nhận được rõ ràng thứ nóng rực, cứng rắn như sắt đang chống đỡ trên bụng mềm mại của cô. Cô không khỏi co rụt người lại về phía sau, đôi bàn tay nhỏ bé liều mạng quơ quơ như muốn đẩy anh ra...
"Làm cái gì sao? Cái loại phụ nữ mặt dày mày dạn, không biết xấu hổ, chỉ thích quấn quít lấy người khác giống như cô, mà lại không biết sao?" Trần Tấn Nhiên lập tức giật lớp quần áo trên người cô xuống. Cảm xúc sờ trên lớp da thịt của cô vô cùng tốt, tựa như là sờ lên lớp gấm thượng hạng vậy. Ngón tay của anh lướt qua, bản thân cũng không kiềm chế nổi mà nổi lên một chút rung động. Trên lưng của anh cũng bị cảm giác kích thích làm nổi lên một lớp hơi da gà mỏng...
"Không... Trần Tấn Nhiên, anh không thể đối với em như vậy được! Không phải anh đã nói rằng, anh có người ở trong lòng rồi đó sao? Đã như vậy, anh còn đụng vào em làm cái gì?"
"Cô không rời khỏi nhà họ Trần, thì tôi phải ra tay sử dụng thủ đoạn như vậy. Còn về phần người mà tôi thích, chưa tới lượt cô nhắc lại cho tôi biết!" Anh nổi giận lên tiếng.
Thân thể giống như bị hơi lửa làm cho khó chịu, cô thê thảm thét lên một tiếng kêu đầy đau đớn, nhưng khi nghe vào trong tai của anh lại giống như là đang thôi thúc anh vậy, lại càng làm cho anh thêm phấn khởi. Anh cũng không quan tâm động tác điên cuồng mãnh liệt của mình sẽ làm cho Ương Ương đau đớn khó nhịn. Trong không khí tràn ngập hương vị của máu tươi. Cô có cảm giác như người mình đã bị xé nứt ra rồi, sau đó lại cô bị vứt vào trong chảo dầu đang sôi sùng sục đảo qua đảo lại như đang rang lạc...
Ương Ương càng khước từ, càng làm anh bị chọc giận thêm. Anh dứt khoát tháo chiếc dây lưng ra, chỉ mấy động tác đã gạt bỏ hết lớp vải vóc đang cản trở trên người cô, không chút thương tiếc hung hăng dùng sức đâm xuyên vào một cái...
Đột nhiên sự đau đớn xuất hiện, tựa như một lưỡi dao sắc bén lập tức bổ dọc thân thể Ương Ương...
Ương Ương kêu lên một tiếng thảm thiết vì đau đớn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sữa đỏ rực lên đầy thống khổ. Cô gắt gao đẩy vào bờ vai của Trần Tấn Nhiên, nhưng vẫn không sao ngăn được động tác thô lỗ của anh...
Hô hấp của Ương Ương càng phát dồn dập, mà ngực của cô cũng càng phập phồng lên xuống thêm mạnh mẽ. Cảm giác bị mềm mại áp sát chặt chẽ như vậy, khiến Trần Tấn Nhiên không sao kiềm chế nổi mà than nhẹ một tiếng. Anh cứng rắn áp chế lên đầu gối của cô, cúi đầu xuống lớp da thịt mềm mại kia, hung hăng hôn lên trên đó...
Lúc này có một mùi vị thật sự làm cô không thể nào chịu nổi. Ương Ương chỉ cảm thấy trước mắt mình là từng mảnh từng mảnh hắc ám. Có lẽ là do thân thể của cô vẫn còn khô khốc, cho nên lúc này sự đau đớn kia dường như đã thẩm thấu vào trong từng cái lỗ chân lông của cô. Rốt cục, trong đầu cô đã như bị chìm trong mộng mị, rối loạn thành một đống, mờ mịt dần, rồi hôn mê bất tỉnh...
Không biết qua bao lâu, Trần Tấn Nhiên bị lửa giận làm cho đến mê man, đến giờ mới nằm ở trên người Ương Ương thở hổn hển kêu thành tiếng ồ ồ. Tìm được nơi phát tiết rồi, anh dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng lại không ngăn được từng hồi từng hồi ảo não trong lòng. Hiện tại anh đã va chạm với cô rồi, nếu như mà cô lại càng cứ dính sát lấy anh, vậy thì anh nên làm thế nào bây giờ?
Khi anh kết hôn, bởi vì ông nội lo lắng Y Lan sẽ làm ra những chuyện ầm ĩ, cho nên đã cố ý đưa cô dời bước ra nước ngoài. Anh đã dự định sau buổi hôn lễ, sau khi ông nội đã trở về Singapore sẽ đón Y Lan trở về đây. Nếu như Tống Ương Ương cứ quấn quít chặt lấy anh, hoặc là cô dám làm tổn thương Y Lan...”
Trần Tấn Nhiên không khỏi càng trở nên bực bội hơn. Đột nhiên anh bỗng đứng phắt dậy, chỉnh sửa lại bản thân mình một chút, nghĩ đến chính mình vừa rồi đã phát tiết ở trong cơ thể của cô, mi tâm của anh không khỏi nhíu chặt lại. Người phụ nữ đáng chết này, khi trưởng thành lại có một bộ dạng mềm yếu đến động lòng người là thế, nhưng sao lại có tâm địa lại ác độc như vậy chứ? Ngày mai Y Lan sẽ trở lại, anh quyết định sắp xếp đưa Y Lan về ở trong nhà. Anh cũng không tin, khi anh và Y Lan, cả hai người bọn họ cùng anh anh em em, ân ân ái ái với nhau, liệu cô còn có thể nén nhịn được mãi không?