Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-47
Chương 43: Chúng ta phục hôn có được hay không?
"Anh ở đây làm gì thế?" Giờ phút này Ương Ương ngoan ngoãn khéo léo, bộ dạng không còn giống như một một con nhím xù lông nữa, lại càng làm cho Trần Tấn Nhiên thêm mềm lòng, anh ôn nhu mở miệng nói: "Anh khát nước, nên trở dậy rót nước uống."
"À..." Ương Ương lại nhẹ nhàng dụi dụi mắt, ôm đầu gối ngồi ở chỗ đó, nghoẹo đầu nhìn anh. Mái tóc dài buông dọc theo bả vai đổ nghiêng xuống, càng làm tốn lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, khiến cho người ta phải đau lòng.
"Tôi cũng muốn uống...". Cô chợt mở miệng, ngữ điệu nói giống như của một cô bé con yêu cầu được ăn kẹo vậy.
Trần Tấn Nhiên không khỏi bật cười, cầm lấy cái ly, rót nước bưng tới tận nơi đưa tới bên miệng của cô.
Ương Ương vẫn đang còn ngái ngủ quá lợi hại, cho nên phản ứng cũng có chút chậm lụt. Trần Tấn Nhiên liền đưa chén nước đến bên miệng của cô, cô cũng không phản kháng, ngoan ngoãn cúi đầu uống ừng ực vài ngụm, sau đó lại xoay mặt đi: "Không cần..."
Trần Tấn Nhiên cười đầy vẻ cưng chiều, lấy lại cái ly. Thật là trời sinh bệnh, tinh lực của anh thật mệt mỏi, anh đang là bệnh nhân, vậy mà còn phải phục vụ cô giống như một bà cô nhỏ vậy.
Ương Ương nằm xuống, thân thể nho nhỏ co rúc ở trong chiếc chắn ấm áp: "Trần Tấn Nhiên, ngủ ngon..."
Cô lầu bầu một tiếng, liền nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau, Ương Ương đã chìm trong giấc ngủ sâu. Trần Tấn Nhiên cầm ly nước trên tay, hồi lâu sau anh cúi đầu xuống uống nước. Môi anh khẽ chạm vào miệng cái ly, nơi mà môi của cô đã từng chạm qua, uống sạch chỗ nước còn sót lại, sau đó anh rón rén đặt cái ly trở lại ở trên bàn...
Thời điểm anh khom lưng cũng là lúc anh cảm nhận được hơi thở cô nhẹ nhàng của cô, tựa như đang gãi vào trái tim của anh.
Nhất thời Trần Tấn Nhiên không sao kìm nén được, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng in một nụ hôn ở trên gương mặt trắng nõn của cô.
"Ngủ ngon nhé, Ương Ương!"
Anh đắp kín lại cho cô chiếc chăn bị rủ xuống trên mặt đất, sau đó mới xoay người đi vào trong phòng ngủ.
Kỳ lạ thay, lúc này cơn sốt của anh tựa như đã giảm đi rất nhiều, chỉ chốc lát sau, anh dựa vào trong chiếc chăn tỏa ra mùi thơm của cơ thể cô, chìm vào trong giấc ngủ sâu...
Cả một đêm bình an vô sự, chỉ có điều là vào sáng sớm khi tỉnh lại, một người phụ nữ nào đó thần kinh không ổn định, đã hoàn toàn quên mất trong phòng mình còn có một người đàn ông!
Người nào đó miệng đang ngậm bàn chãi đánh răng ngồi ở trên bồn cầu, nhắm mắt lại chải răng xoạt xoạt xoạt...
Thật là buồn ngủ, thật là buồn ngủ, thật không muốn đi làm việc chút nào hết a a a a a...
Lại càng bi thảm hơn nữa chính là, cửa phòng tắm lại không hề đóng lại, cứ mở rộng ra như hoan nghênh chồng trước của cô.
Trần Tấn Nhiên vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu, cảm giác thân thể đã tốt hơn rất nhiều, thần thanh khí sảng (tinh thần sảng khoái) thoải mái đi về phía phòng tắm, cả dọc đường đi đều thông suốt, anh cúi đầu vọt tới trước bồn cầu, cỡi dây lưng ra, thời điểm đang định...
Chợt một cái bàn chải đánh răng đập đúng ngay vào mặt anh, tiếp ngay theo đó là một tiếng thét chói tai vang vọng khắp không gian, làm cho Trần Tấn Nhiên chấn động, gần như sắp bị đinh tai nhức óc...
"Trần Tấn Nhiên, anh, di@en*dyan(lee^qu.donnn), cái tên lưu manh này, đồ sói háo sắc! Anh… anh… anh… anh… anh …anh lại dám hướng về phía tôi mà làm ra những động tác hạ lưu như vậy hả..."
Ương Ương tức giận đến sắp khóc, chỉ vào bộ dạng quần áo xốc xếch kia của anh, cơn tức giận nổi lên, há miệng mắng to!
Làm ơn đi, tiểu thư, tại sao tiểu thư đi nhà cầu không chịu đóng cửa chứ?
Trần Tấn Nhiên bị chiếc bàn chãi đánh răng đập trên mặt đau nhức, nhưng anh vẫn phải nhắm mắt để tiếp nhận những lời mắng mỏ xối xả, nhục nhã đến xấu hổ của cô, thật là bi kịch đến nhà!
Người phụ nữ này thật là khó dây dưa, lỗ mãng giống như là một người điên vậy, cứ dây dưa với anh suốt một buổi sáng. Đến cuối cùng, đến thời gian cần phải đi làm rồi mà cũng không để ý, xem như bỏ qua.
Chẳng qua là trải qua lần thứ nhất này, cho dù Trần Tấn Nhiên vẫn còn đang ôm bệnh, cuối cùng vẫn bị Ương Ương trục xuất khỏi cửa. Hơn nữa người nào đó còn nói với anh rằng, anh cũng đừng có mơ tưởng lại bước chân vào trong nhà cô một bước nữa.
Nhưng mà Trần Tấn Nhiên cũng không phải là mẫu người như đèn đã cạn dầu(*), anh không thể đi vào trong nhà cô, nhưng cô lại không thể nói cấm anh không được đi vào trong quán của cô.
(*) Ý nói người gặp việc khó là chịu bó tay ngồi yên.
Cứ như vậy, xế chiều mỗi ngày, Trần Tấn Nhiên lại đi ô-tô đến vùng ngoại ô thành phố cách đến hơn trăm dặm, Anh ở cô trong quán của Ương Ương để uống một ly cà phê, sau đó ngồi đó khoảng nửa giờ, tiếp đó lái xe rời đi.
Bởi vì dáng dấp của Trần Tấn Nhiên khá anh tuấn và anh ra tay cũng hào phóng, mấy cô gái, chàng trai nhỏ ở trong quán tất cả đều mong đợi anh. Anh vừa đến, lập tức mọi người liền tranh nhau bưng cà phê cho anh. Anh tiêu tiền cũng khá xa xỉ, nhưng lại không giống như một số những người khách khác, đưa cho bạn cầm mười mấy đồng tiền từ trong tay của mình, nhưng lại bắt bạn phải thuận thế khom người xuống. Phong thái của anh nhẹ nhàng, bộ dạng đối xử với mỗi người đều rất ôn hòa nhã nhặn, thật sự rất thu hút lòng người.
Ương Ương hết sức xem thường bộ dáng kia của Trần Tấn Nhiên. Đúng là chỉ có những người không có việc gì hay thuộc loại con nhà Nhị Thế Tổ, mới có hành động và tác phong như vậy.
(*) Nhị thế tổ là cụm từ thường dùng để chỉ bọn con cháu ngồi mát ăn bát vàng do những người cha người chú đi đánh đông dẹp bắc, bình định thiên hạ mang lại. Ở đây ý của Ương Ương muốn nói việc Trần Tấn Nhiên đến quán uống cà phê giống như những người vô công rồi nghề, thừa tiền
Xét thấy địa vị của anh trong lòng đám nhân viên của mình, đã vượt quá xa hơn cả cô, người thực sự mang danh là bà chủ của quán cà phê này. Cho nên, nagyf hôm nay, khi Trần Tấn Nhiên theo lệ thường lại đến quán uống cà phê, Ương Ương liền phá lệ, sai mấy nhân viên phục vụ đi làm việc khác, tự mình bưng cà phê đi đến trước chỗ ngồi của anh.
Trần Tấn Nhiên thấy cực kỳ cao hứng không cầm lòng được, nâng ly cà phê lên uống, vui sướng giống như một cậu bé.
Ương Ương vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, không thèm quan tâm đến lý lẽ bộ dạng của Trần Tấn Nhiên. Nhưng Trần Tấn Nhiên cũng không thèm để ý, chẳng qua anh cứ cầm ly cà phê lên, uống từng hớp từng hớp một, liên tiếp tán thưởng tay nghề pha cà phê của cô lại đã tiến bộ hơn!
Ương Ương tức giận đảo mắt một cái, liếc mắt lườm anh: "Trần Tấn Nhiên, người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, người đứng đắn không nói những lời mập mờ, rốt cuộc anh muốn làm cái gì, đừng có che giấu tôi nữa, hiện tại anh đã có thể nói ra rồi đó!"
Trần Tấn Nhiên uống sạch một hớp cà phê cuối cùng, thở dài một hơi thật thoải mái, để cái ly xuống.
Con ngươi đen bóng của anh nhìn chăm chú như dính chặt vào trên người Ương Ương. Hồi lâu, khi bầu không khí lạnh lẽo gần như sắp đông cứng thành băng khối, thì rốt cục Trần Tấn Nhiên mới chậm rãi mở miệng, nói một câu: "Ương Ương, chúng ta phục hôn đi."
Phụt...
Ngụm nước trà xanh trong miệng Ương Ương lập tức phun sạch ra ngoài. Cô luống cuống tay chân chỉnh trang lại bộ dạng chật vật của mình xong, đôi xinh đẹp ánh mắt mở trừng thật lớn nhìn lại anh: "Anh điên rồi!"
"Anh nói nghiêm túc đấy."
"Tôi cũng đang nói rất nghiêm túc."
"Anh thật sự nghiêm túc mà."
"Tôi cũng vậy, thật sự rất nghiêm túc."
Trần Tấn Nhiên đã bại hoàn toàn, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn lại cô vẻ điềm đạm đáng yêu: "Ương Ương, anh cũng vậy, hiện tại đã trưởng thành rồi, vấn đề cá nhân vẫn không thể nào giải quyết được, chuyện cũng không thể như vậy mãi được… Có câu nói rất đúng, có vợ cả phối hợp thì chuyện gì cũng sẽ được giải quyết trọn vẹn. Dù sao trước kia chúng ta cũng đã từng là vợ chồng, không bằng hiện tại, chúng ta hãy khôi phục lại thân phận như cũ thì tốt biết bao..."
"Anh đúng là có bệnh." Ương Ương đặt mạnh cái ly lên trên bàn, nặng nề ném ra một câu: "Anh muốn kết hôn, chẳng phải là có ngàn vạn phụ nữ, người trước ngã xuống, người sau tiếp bước nhào lên đó sao! Anh còn tìm tôi để làm gì chứ? Tôi làm bà cô sống cuộc sống độc thân thế này, thấy cuộc sống thoải mái ung dung không biết bao nhiêu mà kể, còn ngu gì mà lại chui đầu trở lại vào trong phần mộ cuộc sống gia đình kia chứ?"
Ương Ương nói nhẹ nhàng, đáy lòng cô cũng đang nhớ tới hết thảy những gì ban đầu anh đã đối xử với cô, còn làm cô mất đi một đứa con nữa.
Một nỗi đau đớn khắc cốt ghi tâm như vậy, không phải dễ dàng gì mà có thể xóa bỏ nổi.
Huống chi chuyện tình cảm với Y Lan cũng đã để lại cho anh rất nhiều cảm xúc. Lúc ban đầu bọn họ chẳng phải đã yêu nhau đến chết đi sống lại, nhưng đến cuối cùng còn không phải lại vẫn chia tay, mỗi người đi một ngả đó sao?
Anh có thể thay đổi tình yêu vứt bỏ Y Lan, thì đến một ngày nào đó, chắc chắn anh cũng sẽ vứt bỏ cô như vậy thôi!
Huống chi, hiện tại trái tim của cô coi như là trở lại bình lặng như mặt nước chẳng xao. Tất cả tâm trí của cô cũng chỉ dồn vào ở trong quán cà phê này, tuyệt đối không rảnh để mà suy tính chuyện kết hôn.
Còn nữa, nếu như mà cô muốn kết hôn, thì đối tượng căn bản cũng sẽ không phải là anh.
Ngay cả ý nghĩ thôi, cô cũng chưa từng nghĩ qua.
Trần Tấn Nhiên nghe những lời nói đáp lại vừa phóng khoáng, vừa thô lỗ kia của cô, trong lòng tim không khỏi cảm thấy rôn lên từng hồi từng hồi không được tự nhiên. Chuyện này người ta thường nói thế nào nhỉ, trộm gà không được, lại còn bị mất nắm gạo, lời nói này thật đúng với những người như anh!
"Ương Ương..." Trần Tấn Nhiên có chút lúng túng nhìn lại cô, lại ngắm nhìn quanh bốn phía: "Em có thể mau chóng ngồi xuống một chút trước được không? Em nhìn quanh một chút xem, mọi người ở đây đều đang nhìn hai chúng ta, còn tưởng rằng chúng ta đang gây gổ nữa đó..."
"Chúng ta vốn dĩ đang gây gổ mà, sợ cái gì!" Ương Ương tức giận mở miệng, nhưng thực sự cô cũng vẫn đang lo lắng ảnh hưởng đến hình tượng bà chủ của mình, bất đắc dĩ ngồi xuống.
Thấy cô ngồi xuống, vẻ mặt của Trần Tấn Nhiên lập tức hớn hở, bắt đầu được voi đòi tiên, đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, lay động một hồi: "Ương Ương, cũng đã ba năm ròi, này chuyện gì thâm cừu đại hận cũng nên để cho nó tan đi thôi. Lại nói, hiện giờ ba ba cũng rất nhớ em, còn có thím Lý nữa, ngày nào mà thím ấy chẳng thầm gọi tê em đến mấy trăm lần?"
Ương Ương vừa nghe lời này lập tức liền đắc ý, gật gù vẻ đầy đắc ý, cái cằm nhỏ hận không thể giơ ngược lên bầu trời: "Điều này nói rõ mấy người chúng tôi có duyên tốt với nhau!"
Trần Tấn Nhiên quýnh.
"Ương Ương, em nhìn lại em một chút xem, em đã phải phiêu bạt ở bên ngoài chịu biết bao nhiêu khổ cực như vậy! Ccòn không bằng chúng ta phục hôn, em nghĩ muốn làm cái gì thì làm cái đó, cũng không phải chịu áp lực gì hết, có được hay không?"
"Tôi lại cảm thấy người phụ nữ vẫn phải là tay làm hàm nhai thì cuộc sống mới tốt được. Ví dụ như thời gian trước đây, có người nào đó cũng chỉ vì tôi không biết một cái gì, lúc nào cũng mang bộ dạng tính khí của một đại tiểu thư như vậy, cho nên mới ghét tôi."
Lời nói này đã làm cho sắc mặt của Trần Tấn Nhiên lúc đỏ lúc trắng. Anh ngượng ngùng cười hai tiếng: "Nhìn em nói kia, chẳng phải khi đó anh vẫn còn trẻ tuổi non dạ, nên mới hồ đồ đó chứ..."
"Anh còn nhỏ tuổi, trẻ người non dạ hả?" Ương Ương vỗ bàn một cái nhảy dựng lên: "Anh đó, ba năm trước đây anh cũng đã sắp ba mươi tuổi rồi, hiện tại là một người đàn ông hơn ba mươi một chút, anh vẫn còn tự cho mình có ý nghĩ nói mình còn nhỏ tuổi hay sao? Anh đúng là đồ mặt dày, da mặt dày đến độ không thể nào phá vỡ chọc thủng nổi nữa rồi!"
"Anh ở đây làm gì thế?" Giờ phút này Ương Ương ngoan ngoãn khéo léo, bộ dạng không còn giống như một một con nhím xù lông nữa, lại càng làm cho Trần Tấn Nhiên thêm mềm lòng, anh ôn nhu mở miệng nói: "Anh khát nước, nên trở dậy rót nước uống."
"À..." Ương Ương lại nhẹ nhàng dụi dụi mắt, ôm đầu gối ngồi ở chỗ đó, nghoẹo đầu nhìn anh. Mái tóc dài buông dọc theo bả vai đổ nghiêng xuống, càng làm tốn lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, khiến cho người ta phải đau lòng.
"Tôi cũng muốn uống...". Cô chợt mở miệng, ngữ điệu nói giống như của một cô bé con yêu cầu được ăn kẹo vậy.
Trần Tấn Nhiên không khỏi bật cười, cầm lấy cái ly, rót nước bưng tới tận nơi đưa tới bên miệng của cô.
Ương Ương vẫn đang còn ngái ngủ quá lợi hại, cho nên phản ứng cũng có chút chậm lụt. Trần Tấn Nhiên liền đưa chén nước đến bên miệng của cô, cô cũng không phản kháng, ngoan ngoãn cúi đầu uống ừng ực vài ngụm, sau đó lại xoay mặt đi: "Không cần..."
Trần Tấn Nhiên cười đầy vẻ cưng chiều, lấy lại cái ly. Thật là trời sinh bệnh, tinh lực của anh thật mệt mỏi, anh đang là bệnh nhân, vậy mà còn phải phục vụ cô giống như một bà cô nhỏ vậy.
Ương Ương nằm xuống, thân thể nho nhỏ co rúc ở trong chiếc chắn ấm áp: "Trần Tấn Nhiên, ngủ ngon..."
Cô lầu bầu một tiếng, liền nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau, Ương Ương đã chìm trong giấc ngủ sâu. Trần Tấn Nhiên cầm ly nước trên tay, hồi lâu sau anh cúi đầu xuống uống nước. Môi anh khẽ chạm vào miệng cái ly, nơi mà môi của cô đã từng chạm qua, uống sạch chỗ nước còn sót lại, sau đó anh rón rén đặt cái ly trở lại ở trên bàn...
Thời điểm anh khom lưng cũng là lúc anh cảm nhận được hơi thở cô nhẹ nhàng của cô, tựa như đang gãi vào trái tim của anh.
Nhất thời Trần Tấn Nhiên không sao kìm nén được, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng in một nụ hôn ở trên gương mặt trắng nõn của cô.
"Ngủ ngon nhé, Ương Ương!"
Anh đắp kín lại cho cô chiếc chăn bị rủ xuống trên mặt đất, sau đó mới xoay người đi vào trong phòng ngủ.
Kỳ lạ thay, lúc này cơn sốt của anh tựa như đã giảm đi rất nhiều, chỉ chốc lát sau, anh dựa vào trong chiếc chăn tỏa ra mùi thơm của cơ thể cô, chìm vào trong giấc ngủ sâu...
Cả một đêm bình an vô sự, chỉ có điều là vào sáng sớm khi tỉnh lại, một người phụ nữ nào đó thần kinh không ổn định, đã hoàn toàn quên mất trong phòng mình còn có một người đàn ông!
Người nào đó miệng đang ngậm bàn chãi đánh răng ngồi ở trên bồn cầu, nhắm mắt lại chải răng xoạt xoạt xoạt...
Thật là buồn ngủ, thật là buồn ngủ, thật không muốn đi làm việc chút nào hết a a a a a...
Lại càng bi thảm hơn nữa chính là, cửa phòng tắm lại không hề đóng lại, cứ mở rộng ra như hoan nghênh chồng trước của cô.
Trần Tấn Nhiên vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu, cảm giác thân thể đã tốt hơn rất nhiều, thần thanh khí sảng (tinh thần sảng khoái) thoải mái đi về phía phòng tắm, cả dọc đường đi đều thông suốt, anh cúi đầu vọt tới trước bồn cầu, cỡi dây lưng ra, thời điểm đang định...
Chợt một cái bàn chải đánh răng đập đúng ngay vào mặt anh, tiếp ngay theo đó là một tiếng thét chói tai vang vọng khắp không gian, làm cho Trần Tấn Nhiên chấn động, gần như sắp bị đinh tai nhức óc...
"Trần Tấn Nhiên, anh, di@en*dyan(lee^qu.donnn), cái tên lưu manh này, đồ sói háo sắc! Anh… anh… anh… anh… anh …anh lại dám hướng về phía tôi mà làm ra những động tác hạ lưu như vậy hả..."
Ương Ương tức giận đến sắp khóc, chỉ vào bộ dạng quần áo xốc xếch kia của anh, cơn tức giận nổi lên, há miệng mắng to!
Làm ơn đi, tiểu thư, tại sao tiểu thư đi nhà cầu không chịu đóng cửa chứ?
Trần Tấn Nhiên bị chiếc bàn chãi đánh răng đập trên mặt đau nhức, nhưng anh vẫn phải nhắm mắt để tiếp nhận những lời mắng mỏ xối xả, nhục nhã đến xấu hổ của cô, thật là bi kịch đến nhà!
Người phụ nữ này thật là khó dây dưa, lỗ mãng giống như là một người điên vậy, cứ dây dưa với anh suốt một buổi sáng. Đến cuối cùng, đến thời gian cần phải đi làm rồi mà cũng không để ý, xem như bỏ qua.
Chẳng qua là trải qua lần thứ nhất này, cho dù Trần Tấn Nhiên vẫn còn đang ôm bệnh, cuối cùng vẫn bị Ương Ương trục xuất khỏi cửa. Hơn nữa người nào đó còn nói với anh rằng, anh cũng đừng có mơ tưởng lại bước chân vào trong nhà cô một bước nữa.
Nhưng mà Trần Tấn Nhiên cũng không phải là mẫu người như đèn đã cạn dầu(*), anh không thể đi vào trong nhà cô, nhưng cô lại không thể nói cấm anh không được đi vào trong quán của cô.
(*) Ý nói người gặp việc khó là chịu bó tay ngồi yên.
Cứ như vậy, xế chiều mỗi ngày, Trần Tấn Nhiên lại đi ô-tô đến vùng ngoại ô thành phố cách đến hơn trăm dặm, Anh ở cô trong quán của Ương Ương để uống một ly cà phê, sau đó ngồi đó khoảng nửa giờ, tiếp đó lái xe rời đi.
Bởi vì dáng dấp của Trần Tấn Nhiên khá anh tuấn và anh ra tay cũng hào phóng, mấy cô gái, chàng trai nhỏ ở trong quán tất cả đều mong đợi anh. Anh vừa đến, lập tức mọi người liền tranh nhau bưng cà phê cho anh. Anh tiêu tiền cũng khá xa xỉ, nhưng lại không giống như một số những người khách khác, đưa cho bạn cầm mười mấy đồng tiền từ trong tay của mình, nhưng lại bắt bạn phải thuận thế khom người xuống. Phong thái của anh nhẹ nhàng, bộ dạng đối xử với mỗi người đều rất ôn hòa nhã nhặn, thật sự rất thu hút lòng người.
Ương Ương hết sức xem thường bộ dáng kia của Trần Tấn Nhiên. Đúng là chỉ có những người không có việc gì hay thuộc loại con nhà Nhị Thế Tổ, mới có hành động và tác phong như vậy.
(*) Nhị thế tổ là cụm từ thường dùng để chỉ bọn con cháu ngồi mát ăn bát vàng do những người cha người chú đi đánh đông dẹp bắc, bình định thiên hạ mang lại. Ở đây ý của Ương Ương muốn nói việc Trần Tấn Nhiên đến quán uống cà phê giống như những người vô công rồi nghề, thừa tiền
Xét thấy địa vị của anh trong lòng đám nhân viên của mình, đã vượt quá xa hơn cả cô, người thực sự mang danh là bà chủ của quán cà phê này. Cho nên, nagyf hôm nay, khi Trần Tấn Nhiên theo lệ thường lại đến quán uống cà phê, Ương Ương liền phá lệ, sai mấy nhân viên phục vụ đi làm việc khác, tự mình bưng cà phê đi đến trước chỗ ngồi của anh.
Trần Tấn Nhiên thấy cực kỳ cao hứng không cầm lòng được, nâng ly cà phê lên uống, vui sướng giống như một cậu bé.
Ương Ương vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, không thèm quan tâm đến lý lẽ bộ dạng của Trần Tấn Nhiên. Nhưng Trần Tấn Nhiên cũng không thèm để ý, chẳng qua anh cứ cầm ly cà phê lên, uống từng hớp từng hớp một, liên tiếp tán thưởng tay nghề pha cà phê của cô lại đã tiến bộ hơn!
Ương Ương tức giận đảo mắt một cái, liếc mắt lườm anh: "Trần Tấn Nhiên, người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, người đứng đắn không nói những lời mập mờ, rốt cuộc anh muốn làm cái gì, đừng có che giấu tôi nữa, hiện tại anh đã có thể nói ra rồi đó!"
Trần Tấn Nhiên uống sạch một hớp cà phê cuối cùng, thở dài một hơi thật thoải mái, để cái ly xuống.
Con ngươi đen bóng của anh nhìn chăm chú như dính chặt vào trên người Ương Ương. Hồi lâu, khi bầu không khí lạnh lẽo gần như sắp đông cứng thành băng khối, thì rốt cục Trần Tấn Nhiên mới chậm rãi mở miệng, nói một câu: "Ương Ương, chúng ta phục hôn đi."
Phụt...
Ngụm nước trà xanh trong miệng Ương Ương lập tức phun sạch ra ngoài. Cô luống cuống tay chân chỉnh trang lại bộ dạng chật vật của mình xong, đôi xinh đẹp ánh mắt mở trừng thật lớn nhìn lại anh: "Anh điên rồi!"
"Anh nói nghiêm túc đấy."
"Tôi cũng đang nói rất nghiêm túc."
"Anh thật sự nghiêm túc mà."
"Tôi cũng vậy, thật sự rất nghiêm túc."
Trần Tấn Nhiên đã bại hoàn toàn, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn lại cô vẻ điềm đạm đáng yêu: "Ương Ương, anh cũng vậy, hiện tại đã trưởng thành rồi, vấn đề cá nhân vẫn không thể nào giải quyết được, chuyện cũng không thể như vậy mãi được… Có câu nói rất đúng, có vợ cả phối hợp thì chuyện gì cũng sẽ được giải quyết trọn vẹn. Dù sao trước kia chúng ta cũng đã từng là vợ chồng, không bằng hiện tại, chúng ta hãy khôi phục lại thân phận như cũ thì tốt biết bao..."
"Anh đúng là có bệnh." Ương Ương đặt mạnh cái ly lên trên bàn, nặng nề ném ra một câu: "Anh muốn kết hôn, chẳng phải là có ngàn vạn phụ nữ, người trước ngã xuống, người sau tiếp bước nhào lên đó sao! Anh còn tìm tôi để làm gì chứ? Tôi làm bà cô sống cuộc sống độc thân thế này, thấy cuộc sống thoải mái ung dung không biết bao nhiêu mà kể, còn ngu gì mà lại chui đầu trở lại vào trong phần mộ cuộc sống gia đình kia chứ?"
Ương Ương nói nhẹ nhàng, đáy lòng cô cũng đang nhớ tới hết thảy những gì ban đầu anh đã đối xử với cô, còn làm cô mất đi một đứa con nữa.
Một nỗi đau đớn khắc cốt ghi tâm như vậy, không phải dễ dàng gì mà có thể xóa bỏ nổi.
Huống chi chuyện tình cảm với Y Lan cũng đã để lại cho anh rất nhiều cảm xúc. Lúc ban đầu bọn họ chẳng phải đã yêu nhau đến chết đi sống lại, nhưng đến cuối cùng còn không phải lại vẫn chia tay, mỗi người đi một ngả đó sao?
Anh có thể thay đổi tình yêu vứt bỏ Y Lan, thì đến một ngày nào đó, chắc chắn anh cũng sẽ vứt bỏ cô như vậy thôi!
Huống chi, hiện tại trái tim của cô coi như là trở lại bình lặng như mặt nước chẳng xao. Tất cả tâm trí của cô cũng chỉ dồn vào ở trong quán cà phê này, tuyệt đối không rảnh để mà suy tính chuyện kết hôn.
Còn nữa, nếu như mà cô muốn kết hôn, thì đối tượng căn bản cũng sẽ không phải là anh.
Ngay cả ý nghĩ thôi, cô cũng chưa từng nghĩ qua.
Trần Tấn Nhiên nghe những lời nói đáp lại vừa phóng khoáng, vừa thô lỗ kia của cô, trong lòng tim không khỏi cảm thấy rôn lên từng hồi từng hồi không được tự nhiên. Chuyện này người ta thường nói thế nào nhỉ, trộm gà không được, lại còn bị mất nắm gạo, lời nói này thật đúng với những người như anh!
"Ương Ương..." Trần Tấn Nhiên có chút lúng túng nhìn lại cô, lại ngắm nhìn quanh bốn phía: "Em có thể mau chóng ngồi xuống một chút trước được không? Em nhìn quanh một chút xem, mọi người ở đây đều đang nhìn hai chúng ta, còn tưởng rằng chúng ta đang gây gổ nữa đó..."
"Chúng ta vốn dĩ đang gây gổ mà, sợ cái gì!" Ương Ương tức giận mở miệng, nhưng thực sự cô cũng vẫn đang lo lắng ảnh hưởng đến hình tượng bà chủ của mình, bất đắc dĩ ngồi xuống.
Thấy cô ngồi xuống, vẻ mặt của Trần Tấn Nhiên lập tức hớn hở, bắt đầu được voi đòi tiên, đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, lay động một hồi: "Ương Ương, cũng đã ba năm ròi, này chuyện gì thâm cừu đại hận cũng nên để cho nó tan đi thôi. Lại nói, hiện giờ ba ba cũng rất nhớ em, còn có thím Lý nữa, ngày nào mà thím ấy chẳng thầm gọi tê em đến mấy trăm lần?"
Ương Ương vừa nghe lời này lập tức liền đắc ý, gật gù vẻ đầy đắc ý, cái cằm nhỏ hận không thể giơ ngược lên bầu trời: "Điều này nói rõ mấy người chúng tôi có duyên tốt với nhau!"
Trần Tấn Nhiên quýnh.
"Ương Ương, em nhìn lại em một chút xem, em đã phải phiêu bạt ở bên ngoài chịu biết bao nhiêu khổ cực như vậy! Ccòn không bằng chúng ta phục hôn, em nghĩ muốn làm cái gì thì làm cái đó, cũng không phải chịu áp lực gì hết, có được hay không?"
"Tôi lại cảm thấy người phụ nữ vẫn phải là tay làm hàm nhai thì cuộc sống mới tốt được. Ví dụ như thời gian trước đây, có người nào đó cũng chỉ vì tôi không biết một cái gì, lúc nào cũng mang bộ dạng tính khí của một đại tiểu thư như vậy, cho nên mới ghét tôi."
Lời nói này đã làm cho sắc mặt của Trần Tấn Nhiên lúc đỏ lúc trắng. Anh ngượng ngùng cười hai tiếng: "Nhìn em nói kia, chẳng phải khi đó anh vẫn còn trẻ tuổi non dạ, nên mới hồ đồ đó chứ..."
"Anh còn nhỏ tuổi, trẻ người non dạ hả?" Ương Ương vỗ bàn một cái nhảy dựng lên: "Anh đó, ba năm trước đây anh cũng đã sắp ba mươi tuổi rồi, hiện tại là một người đàn ông hơn ba mươi một chút, anh vẫn còn tự cho mình có ý nghĩ nói mình còn nhỏ tuổi hay sao? Anh đúng là đồ mặt dày, da mặt dày đến độ không thể nào phá vỡ chọc thủng nổi nữa rồi!"