Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-2
Chương 1-2: Đêm tân hôn, chú rể rời đi cùng người phụ nữ khác (2)
Cô ngồi ở đó chốc lát, vẫn chưa nghe thấy tiếng bước chân của Trần Tấn Nhiên, Ương Ương cảm thấy lớp phấn son hóa trang dày cộp ở trên mặt lúc này làm cho cô thấy hết sức không thoải mái, cô liền đi đến trước bàn trang điểm để tẩy trang. Kỳ thật chính cô cũng không yêu thích gì chuyện trang điểm dày đặc như vậy, chỉ là vì mẹ cô nói, cô tuổi còn quá nhỏ mà Trần Tấn Nhiên đã hai mươi bảy tuổi rồi. Nếu như không trang điểm cho cô có chút thành thục quyến rũ một chút, sợ rằng thoạt nhìn hai người sẽ hết sức không cân xứng.
Cho nên hiện tại, cả gương mặt của cô thoạt nhìn giống như đang mang chiếc mặt nạ thằng hề, trên mặt trát đủ mọi màu sắc sặc sỡ.
Ương Ương thở dài, đổ dầu tẩy trang vào miếng bông vải dùng để tẩy trang nhìn vào cái gương ở phía đối diện, lau lớp hóa trang trên đôi mắt trước. Cô lau lớp thuốc chải mi màu đen trên hàng lông mi và lớp viền quanh mí mắt. Đôi mắt xinh đẹp trong veo như nước của cô liền biến thành hai quầng đen thật to như cặp mắt của con gấu mèo...
Mà lúc này, bên ngoài phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa...
Cốc cốc cốc, ba tiếng vang lên sau đó liền dừng lại.
Ương Ương lập tức thả cái tăm bông và cái gương nhỏ trong tay ra, từ từ đứng lên... có phải là, có phải là người chồng của cô đã đến rồi không?
Ương Ương chỉ cảm thấy tim mình cứ đập thình thịch, ngoại trừ người chồng của mình, kỳ thật cô cũng không có thể nghĩ ra được một người nào khác. Bố chồng, mẹ chồng cô, sau khi tham gia buổi hôn lễ đã trở về Singapore rồi, mẹ và cha của cô đương nhiên không có lý do nào để ở lại nơi này, cho nên...
Ương Ương hít một hơi thật sâu, hắng giọng mở miệng nói: “Xin chờ một chút, em sẽ ra mở cửa ngay đây...”
Ương Ương nhấc làn váy của mình lên đi về phía cửa ra vào. Bởi vì quá căng thẳng, nên cô đã hoàn toàn quên mất gương mặt của mình mới tẩy trang được một phần ba. Thoạt nhìn gương mặt của cô hiện tại, không thể không làm cho người ta phải bật cười.
Vặn mở khóa cửa, xoạch một cái, sau khi tiếng khóa được mở ra vang lên, cánh cửa phòng ngủ được mở ra. Ương Ương ngẩng đầu lên nhìn, cô liền nhìn thấy Trần Tấn Nhiên đứng ở bên ngoài cửa.
Anh thật là cao, dáng người cao ráo của anh nhìn thật sự rất đẹp mắt.
Đáy lòng Ương Ương âm thầm tán thưởng, cô không khỏi nhìn anh đến ngây người.
Trần Tấn Nhiên liếc mắt nhìn Tống Ương Ương, lông mày không khỏi cau chặt lại. Trong hôn lễ anh chỉ liếc nhìn cô một cái, kết quả chỉ nhìn thấy cái gương mặt trang điểm đậm đặc kinh người. Anh tuyệt đối không có biện pháp nào để nhìn đến bộ dạng của cô, còn hiện tại... Cô lại biến bản thân mình thành bộ dáng, người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy. Trần Tấn Nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét, từ nơi đáy lòng của anh không khỏi nảy sinh cảm giác chán ngán, cứ thế cảm xúc đó lặng lẽ tràn ngập ra khắp cơ thể của anh.
Buổi hôn lễ này vốn dĩ không phải do anh tình nguyện. Cả đời này của anh chưa từng hâm mộ tình yêu của một người nào hơn người anh em Thân Tống Hạo và chị dâu nhỏ Hứa Hoan Nhan kia. Sau khi họ tu thành chính quả, anh liền cảm thấy ghen ghét không cách nào tự kiềm chế nổi nữa. Anh cũng muốn mình được giống như thằng bạn thân tên Thân Tống Hạo kia, tự mình sẽ đi tìm một người phụ nữ mà chính mình thật lòng yêu thích, chứ không phải cứ để mặc cho số mệnh của mình phải gắn liền với một cô gái nào đó, mà mình chưa từng quen biết, do chính cha mẹ của mình sắp đặt cho...
Huống chi, trước khi kết hôn anh đã từng nghe qua cái cô gái có tên Tống Ương Ương này là một thiên kim tiểu thư. Cô là thiên kim tiểu thư út ít được yêu quý nhất của một doanh nghiệp mộc thuộc Tống thị. Trên cô có ba người anh trai, từ nhỏ sinh ra trong miệng đã ngậm thìa vàng. Cả gia tộc Tống thị từ trên xuống dưới đều nhất mực yêu thương cô, nghe nói cô được cưng chiều lên tận trời. Khi vừa được tám tuổi vẫn còn phải để cho người hầu dỗ ăn cơm, mười bốn tuổi vẫn còn cần phải có người hầu bên cạnh để chăm sóc, mặc quần áo cho cô mỗi khi cô đi ra ngoài.
Thậm chí, đại tiểu thư kia, cho đến tận năm nay còn được người ta nịnh hót bợ đỡ. Trên đường cái, khi chiếc dây giày buộc bị lỏng lẻo, cô còn gọi điện thoại bảo người hầu tới buộc chặt lại cho cô
Một người con gái giống như vậy, bỏ qua chuyện gia thế tướng mạo không nói, ở bên trong tuyệt đối là một đống ruột bông rách nát. Anh Trần Tấn Nhiên này, muốn kết hôn với một cô gái nào đó, cũng không thể kết hôn với một con người ngu ngốc như vậy.
Mà giờ khắc này, đối với gương mặt đang hé ra nhìn mình đến ngơ ngẩn kia, anh thật không có biện pháp nào làm cho mình sinh ra một chút hảo cảm giác giờ đó.
“Ở công ty của tôi còn có việc, cô cứ đi ngủ trước đi, hiện giờ tôi về ngủ ở công ty.” Trần Tấn Nhiên nói xong, mặt đầy lạnh lùng xoay người rời khỏi nơi ấy.
Khi thân hình cao lớn vững chãi của anh sắp biến mất trong dãy hành lang thoáng cái Tống Ương Ương mới như tỉnh ngộ trở lại, anh đã nói cái gì...
Cô ngồi ở đó chốc lát, vẫn chưa nghe thấy tiếng bước chân của Trần Tấn Nhiên, Ương Ương cảm thấy lớp phấn son hóa trang dày cộp ở trên mặt lúc này làm cho cô thấy hết sức không thoải mái, cô liền đi đến trước bàn trang điểm để tẩy trang. Kỳ thật chính cô cũng không yêu thích gì chuyện trang điểm dày đặc như vậy, chỉ là vì mẹ cô nói, cô tuổi còn quá nhỏ mà Trần Tấn Nhiên đã hai mươi bảy tuổi rồi. Nếu như không trang điểm cho cô có chút thành thục quyến rũ một chút, sợ rằng thoạt nhìn hai người sẽ hết sức không cân xứng.
Cho nên hiện tại, cả gương mặt của cô thoạt nhìn giống như đang mang chiếc mặt nạ thằng hề, trên mặt trát đủ mọi màu sắc sặc sỡ.
Ương Ương thở dài, đổ dầu tẩy trang vào miếng bông vải dùng để tẩy trang nhìn vào cái gương ở phía đối diện, lau lớp hóa trang trên đôi mắt trước. Cô lau lớp thuốc chải mi màu đen trên hàng lông mi và lớp viền quanh mí mắt. Đôi mắt xinh đẹp trong veo như nước của cô liền biến thành hai quầng đen thật to như cặp mắt của con gấu mèo...
Mà lúc này, bên ngoài phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa...
Cốc cốc cốc, ba tiếng vang lên sau đó liền dừng lại.
Ương Ương lập tức thả cái tăm bông và cái gương nhỏ trong tay ra, từ từ đứng lên... có phải là, có phải là người chồng của cô đã đến rồi không?
Ương Ương chỉ cảm thấy tim mình cứ đập thình thịch, ngoại trừ người chồng của mình, kỳ thật cô cũng không có thể nghĩ ra được một người nào khác. Bố chồng, mẹ chồng cô, sau khi tham gia buổi hôn lễ đã trở về Singapore rồi, mẹ và cha của cô đương nhiên không có lý do nào để ở lại nơi này, cho nên...
Ương Ương hít một hơi thật sâu, hắng giọng mở miệng nói: “Xin chờ một chút, em sẽ ra mở cửa ngay đây...”
Ương Ương nhấc làn váy của mình lên đi về phía cửa ra vào. Bởi vì quá căng thẳng, nên cô đã hoàn toàn quên mất gương mặt của mình mới tẩy trang được một phần ba. Thoạt nhìn gương mặt của cô hiện tại, không thể không làm cho người ta phải bật cười.
Vặn mở khóa cửa, xoạch một cái, sau khi tiếng khóa được mở ra vang lên, cánh cửa phòng ngủ được mở ra. Ương Ương ngẩng đầu lên nhìn, cô liền nhìn thấy Trần Tấn Nhiên đứng ở bên ngoài cửa.
Anh thật là cao, dáng người cao ráo của anh nhìn thật sự rất đẹp mắt.
Đáy lòng Ương Ương âm thầm tán thưởng, cô không khỏi nhìn anh đến ngây người.
Trần Tấn Nhiên liếc mắt nhìn Tống Ương Ương, lông mày không khỏi cau chặt lại. Trong hôn lễ anh chỉ liếc nhìn cô một cái, kết quả chỉ nhìn thấy cái gương mặt trang điểm đậm đặc kinh người. Anh tuyệt đối không có biện pháp nào để nhìn đến bộ dạng của cô, còn hiện tại... Cô lại biến bản thân mình thành bộ dáng, người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy. Trần Tấn Nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét, từ nơi đáy lòng của anh không khỏi nảy sinh cảm giác chán ngán, cứ thế cảm xúc đó lặng lẽ tràn ngập ra khắp cơ thể của anh.
Buổi hôn lễ này vốn dĩ không phải do anh tình nguyện. Cả đời này của anh chưa từng hâm mộ tình yêu của một người nào hơn người anh em Thân Tống Hạo và chị dâu nhỏ Hứa Hoan Nhan kia. Sau khi họ tu thành chính quả, anh liền cảm thấy ghen ghét không cách nào tự kiềm chế nổi nữa. Anh cũng muốn mình được giống như thằng bạn thân tên Thân Tống Hạo kia, tự mình sẽ đi tìm một người phụ nữ mà chính mình thật lòng yêu thích, chứ không phải cứ để mặc cho số mệnh của mình phải gắn liền với một cô gái nào đó, mà mình chưa từng quen biết, do chính cha mẹ của mình sắp đặt cho...
Huống chi, trước khi kết hôn anh đã từng nghe qua cái cô gái có tên Tống Ương Ương này là một thiên kim tiểu thư. Cô là thiên kim tiểu thư út ít được yêu quý nhất của một doanh nghiệp mộc thuộc Tống thị. Trên cô có ba người anh trai, từ nhỏ sinh ra trong miệng đã ngậm thìa vàng. Cả gia tộc Tống thị từ trên xuống dưới đều nhất mực yêu thương cô, nghe nói cô được cưng chiều lên tận trời. Khi vừa được tám tuổi vẫn còn phải để cho người hầu dỗ ăn cơm, mười bốn tuổi vẫn còn cần phải có người hầu bên cạnh để chăm sóc, mặc quần áo cho cô mỗi khi cô đi ra ngoài.
Thậm chí, đại tiểu thư kia, cho đến tận năm nay còn được người ta nịnh hót bợ đỡ. Trên đường cái, khi chiếc dây giày buộc bị lỏng lẻo, cô còn gọi điện thoại bảo người hầu tới buộc chặt lại cho cô
Một người con gái giống như vậy, bỏ qua chuyện gia thế tướng mạo không nói, ở bên trong tuyệt đối là một đống ruột bông rách nát. Anh Trần Tấn Nhiên này, muốn kết hôn với một cô gái nào đó, cũng không thể kết hôn với một con người ngu ngốc như vậy.
Mà giờ khắc này, đối với gương mặt đang hé ra nhìn mình đến ngơ ngẩn kia, anh thật không có biện pháp nào làm cho mình sinh ra một chút hảo cảm giác giờ đó.
“Ở công ty của tôi còn có việc, cô cứ đi ngủ trước đi, hiện giờ tôi về ngủ ở công ty.” Trần Tấn Nhiên nói xong, mặt đầy lạnh lùng xoay người rời khỏi nơi ấy.
Khi thân hình cao lớn vững chãi của anh sắp biến mất trong dãy hành lang thoáng cái Tống Ương Ương mới như tỉnh ngộ trở lại, anh đã nói cái gì...