-
Chương 18
Edit: mèo suni
"Vậy anh hãy mang tôi đi theo." Cô vội vàng nói.
"Đừng quậy nưa." Mộ Hải Nghị lắc đầu.
"Tôi không có quậy, trên danh nghĩa tôi còn là vợ của anh, đi theo chồng mình cũng là sai sao?" Với thân phận mợ chủ nhà họ Mộ của mình bây giờ, những lời cô nói hoàn toàn hợp lý, không chỉ vậy, thân phận này còn là anh cho cô.
"Cô....." Anh thở dài.
"Không muốn?" Cô cau mày: "Vậy thì, anh đi đi."
Nhìn bộ dạng cô ôm bụng, anh chau mày lại nói: "Được, cô muốn thế nào cũng tôi cũng nghe theo cô."
"Thật sao?" Cô nở nụ cười vui vẻ, còn giơ tay lên tuyên thề: "Tôi nhất định sẽ không gây rắc rối cho anh."
"Haizz!" Nhìn bộ dạng nghịch ngợm của cô, Mộ Hải Nghị cười khẽ: "Tôi thật sự phục cô."
Cuối cùng cũng thấy được nụ cười cả anh, cô cũng ngượng ngùng cười.
"Bụng còn rất đau sao?" Anh quan tâm hỏi.
Cô hoàn hồn, lúc này mới nhớ bản thân giả vờ đau bụng, vì thế nhanh chóng ôm bụng: "Ừm...Tốt hơn một chút rồi."
"Vậy cô mau về phòng nghỉ ngơi đi, nếu đau đến không chịu được nữa thì nói với tôi một tiếng." Anh dăn dò.
"Được, vậy thì anh không được bỏ tôi ở lại." Tâm Đồng không yên tâm nói.
"Tôi biết rồi."
Cô hơi mỉm cười: "Tốt, tôi vào phòng nghỉ ngơi một chút."
Sa khi về phòng, Tâm Đồng phát hiện tim mình đập rất nhanh, má cũng nóng lên, thì ra cảm giác ăn vạ tuyệt đến vậy.
Lăng Tâm Đồng, cô chưa bao giờ quên anh đúng không, vẫn luôn chờ anh trở về có phải không?
Sau khi trở về phòng, Tâm Đồng nằm trên giường nghỉ ngơi, xem tạp chí, lại vô thức ngủ quên, tạp chí trong tay cũng rơi xuống giường.
Cô mơ thấy một giấc mơ, trong mơ trở về quá skhứ, năm đó Mộ Hải Nghị đột nhiên xuất ngoại, không để lại lời từ biệt nào, cô đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của anh, nhưng không có kết quả, cuối cùng cơ thể và tinh đều mệt mỏi mà bị bệnh vài ngày.
Đột nhiên, trong lúc mơ màng cô nghe được tiếng mở cửa rồi đóng cửa của phòng kế bên, cô giựt mình tỉnh lại, xông ra ngoài, phát hiện anh không lén lút rời đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, trở về phòng, tiếp tục ngủ.
Từ đấy, chỉ cần vừa nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô liền nhịn không được chạy ra ngoài quan sát, rất sợ anh không nói câu nào lại đi mất.
Có lẽ kí ức không tốt khi còn nhỏ làm cô rất dễ hoảng sợ, lo lắng trải qua cảm giác đau khổ và bất lực đó lần nữa.
Sau nhiều lần cứ đi ra lại vào như vậy, rốt cuộc cô mệt mỏi nằm trên giường, cơ thể lạnh đến phát run.
"Không lẽ mình thật sự bị bệnh sao?" Cô cười khổ: "Qủa thật không thể giả bệnh, ông trời sẽ trừng phạt." Nhắm mắt lại, cô nói với bản thân chỉ cần thả lỏng, sẽ nhanh khỏi.
Nhưng mà, chẳng những đầu cô càng lúc càng đau, ngay cả việc gọi điện thoại cũng trửo nên khó khăn.
Thật vất vả cô mới cố hết sức bò dậy, cầm lấy điện thoại của khách sạn gọi đến phòng kế bên, đợi trong chốc lát cũng không thấy ai nghe, trong lòng càng ngày càng trầm xuống.
Anh không ở đây? Anh đi rồi sao? Anh thật sự bỏ cô ở lại, không quan tâm cô nữa?
Càng nghĩ như vậy cô càng khẩn trương, lúc gần như thất vọng, đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng "alo"
Tiếng "alo" này làm dây thân kinh của cô hoàn toàn được thả lòng, cố gắng kiềm chế không cho tiếng khóc phát ra.
"Là ai? Tâm Đồng sao?" Điện thoại truyền đến tiếng khóc thút thít, làm trái tim Mộ Hải Nghị thắt lại.
Tâm Đồng muốn trả lời, nhưng cơ thể lại không còn sức, chỉ có thể khóc thút thít.
"Tâm Đồng...Tâm Đồng...." Anh gọi: "Rốt cuộc cô bị làm sao vậy? Đừng sợ, tôi sẽ đến phòng cô ngay."
Anh lập tức đi đến trước cửa phòng cô, gõ cửa, ấn chuông không ngừng.
Tâm Đồng nghe thấy tiếng động, xoay người xuống giường, bước chân như không còn sức, cơ thể dựa vào tường từ từ mở cửa ra.
Vừa thấy anh, cô nở nụ cười yếu ớt, tiếp đó không hề báo trước quỳ sụp xuống trước mặt anh.
"Cô làm sao vậy?" Mộ Hải Nghị nhanh chóng nâng cô dậy.
"Dường như tôi bị cảm, cảm thấy hơi mệt thôi." Có thể tận mắt nhìn thấy anh, chính tai nghe được giọng của anh, khiến cô càng thêm tin tưởng anh ở bên cạnh mình, vậy là đủ rồi.
"Tôi đi tìm bác sĩ."
"Không cần, tôi thật sự không có sao." Chỉ cần thấy anh, những cơn ác mộng đó sẽ biến mất, không làm phiền cô nữa.
"Thật sao?" Nhìn cô một chút sức lực cũng không có, sao anh có thể không lo lắng?
"Đúng vậy, tôi không sao, nhưng xin anh đừng đi, có được không...." Cô yếu ớt nói.
"Được, tôi không đi, cô mau nghỉ ngơi đi." Nhìn sắc mặt Dien^dan& cô tái nhợt, sao anh yên tâm mà rời khỏi đây?
"Thật sao? Thật là tốt!" Cô vưon tay cầm lấy tay anh: "Còn nhớ trứoc kia, khi tôi bị bệnh, anh luôn ở bên cạnh tôi, kể chuyện cho tôi nghe, bây giờ cũng có thể sao?"
Mi tâm anh chau lại
"Không được sao?" Cô thất vọng rũ mắt xuống, cười chua xót: "Thôi, do tôi yêu cầu quá nhiều, anh xem như tôi chưa nói gì là được!"
Chỉ cần anh nguyện ý ở bên cạnh cô, cô nên cảm thấy thoả mãn, sao có thể được voi đòi tiên? Bây giờ nghĩ lại cô cảm thấy mình quá ngây thơ rồi.
Vì vậy cô từ từ chui vào chăn, xoay người nhắm mắt lại, thế nhưng lại nghe được tiếng anh đang kể chuyện.
Câu chuyện là vừa lạ vừa quen, dường như anh đã từng kể rồi....Dường như chính là câu chuyện cô được nghe lúc bị bệnh vào mùa hè năm ấy.
Cuối cùng, cô không chịu nỗi cơn buồn ngủ ập đến, lại chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, cô bừng tỉnh, bỗng nhiên ngồi dậy, thấy anh ở bên cạnh cô, lúc này mới thở mạnh một hơi.
Anh tiến lại gần, đối diện với đôi mắt của cô: "Tỉnh ngủ rồi?"
"Ừm, tinh thần tốt hơn rồi." Tâm Đồng nở một nụ cười nhìn anh: "Khi nào chúng ta xuất phát?"
"Chỉ thăm một người bạn cũ mà thôi, không vội, cô nghỉ ngơi thêm một chút đi." Anh cẩn thận quan sát sắc mặt của cô: "Cô thật sự không sao."
"Ừm, không sao." Cô ngượng ngùng nói: "Anh bị doạ sợ phải không? Mỗi khi bị áp lực tôi sẽ như vậy."
"Cơ thể của cô có vấn đề gì sao?" Mộ Hải Nghị nghi ngờ hỏi: "Trước kia cô không như thế."
"Tôi cũng vì một người đột nhiên biến mất mà biến thành như vậy." Trước kia cô sẽ không như thế, nhưng sau khi anh đột nhiên biến mất, liền xuất hiện căn bệnh kì quái này.
"Tôi nghĩ lát nữa vẫn nên đưa cô đi bệnh viên kiểm tra một chút." Tuy anh là bác sĩ, nhưng không làm kiểm tra cẩn thận, thật sự không thể hiểu rõ được bệnh của cô.
"Không cần." Tâm Đồng nhanh chóng bước xuống giường, đứng trước mặt anh, cũng mở đôi tay ra: "Anh xem, không pahỉ tôi rất khoẻ sao? Chỉ là....." Cô lại xoa bụng: "Chỉ cảm thấy rất đói mà thôi."
Anh bị cô chọc cười, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, nghĩ thầm trên đời này có người đàn ông nào có thể kháng cự một cô gái vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu này? Phương Hữu An tranh giành cô với anh cũng không hải không có lý do, nhưng anh không hiểu, sao cô không ở bên cạnh Phương Hữu An, lại đến dây dưa với ahnh?
"Được rồi, cô ngủ một giấc cũng đã qua giờ cơm trưa rồi." Mộ Hải Nghị đứng lên, đi về phía cửa: "Cô thay đồ đi, tôi ở phòng tôi chờ cô."
"Tôi sẽ xong ngay." Nhìn bóng lưng anh đi ra ngoài, cô nghiêng đầu cười.
Thật ra Mộ Hải Nghị không hề thay dổi, vẫn dịu dàng như trước kia.
Sau khi ăn no, Mộ Hải Nghị liền mang theo Tâm Đông đến thăm bạn học cũ.
Ở trên đường, Tâm Đồng tò mò hỏi: "Bạn học này của anh là nam hay nữ."
"A! Đương nhiên là nam." Không nhgĩ cô sẽ hỏi câu như vậy, anh bật cười.
"Vậy tôi có quen không?" Cô tò mò hỏi tiếp.
"Tôi nghĩ cô đã gaợ, nhưng không quen biết." Đã là ký ức từ rất lâu, những chuyện đó anh cũng không nhớ rõ.
"Nếu tôi quen thì tốt rồi, có thể tiến hành một cuộc họp lớp nhỏ." Cô vui vẻ nói.
"Họp lớp." Anh cười cười: "Cô nghĩ nhiều rồi. Đx đến, là căn nhà ngói đỏ tường trắng ở kia, có phải rất giống ở nông thôn không?"
Không nghĩ đã nhiều năm như vậy, nơi này vẫn không hề thay đổi, vẫn chất hác như vậy.
"Thật đẹp.!"
Tâm Đồng kinh ngạc, phía trước có một cặp nam nữ đi đến, cô gái vừa thấy Mộ Hải liền hô to: "Anh Hải Nghị, rốt cuộc anh cũng đến."
"Ngại quá, vốn dĩ ngày hôm qua sẽ đến, nhưng lúc đó có việc nên đến muộn một ngày." Khi nói, ánh mắt anh nhìn về phía Tâm Đồng.
Tâm Đồng thè lưỡi, biết mình làm anh đến trễ.
"Hưm, vị tiểu thư này nhìn rất quen, cô là....." Chủ nhà Đinh Quốc Hảo chỉ vào Tâm Đồng, suy nghĩ một hồi lâu, kinh ngạc la to: "Có phải cô là Lăng Tâm Đồng không?"
"Đúng vậy, chính là tôi, anh là?"
"Tôi là Đinh Quốc Hào, học cùng khoá với Hải Nghị, tôi thường xuyên nghe cậu ấy nói về cô, cũng khá hiểu biết về cô." Lời nói này của Đinh Quốc Hào làm Mộ Hải Nghị xấu hổ.
Anh vội vàng đi trước, nói sang chuyện khác: "Bác trai bác gái đâu?"
"Ba mẹ em không có ở nhà, trong nhà chỉ còn em và anh trai." Đinh Giai Thiến theo sát phía sau Mộ Hải Nghị, bộ dạng thân mật đó làm Tâm Đồng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Đinh Quốc Hào nhìn bọn họ, do dự một lát mới hỏi: "Sao hai người lại ở cùng nhau?"
"Chúng tớ..."
Thấy Mộ Hải Nghị do dự, không biết nên giới thiệu thế nào, Tâm Đồng nói: "Chúng tôi đã kết hôn, đến Cao Hùng hưởng tuần trăng mật."
"Cái gì?" Đinh Giai Thiến kinh ngạc, chạy nhanh đến hỏi Mộ Hải Nghị: "Anh Hải Nghị, có phải vậy không?"
"Chúng tôi vừa kết hôn." Đáy lòng anh thở dài, có lẽ sẽ ly hôn nhanh thôi.
"Cậu lại không nói với tớ một tiếngm cũng không gửi thiệp, thật quá đáng!" Đinh Quốc Hào đấm anh một cái: "Còn có, hai người gặ lại nhau khi nào?"
"Đừng nói nữa, không phải tớ đến đây là để nhận lỗi sao." Mộ Hỉa Nghị lập tức kéo Đinh Quốc Hào vào trong, giống như muốn nói chuyện bí mật của hai người đàn ông.
Llúc này, Đinh Giai Thiến nói với Tâm Đồng: "Thì ra cô là Lăng Tâm Đồng."
"Đúng vậy, có gì sao?" Nghe giọng nói của cô ta dường như đã biết cô?
"Cô đã làm tổn thương anh Hải Nghị, làm tim anh ấy tan nát, sao bây giờ lại kết hôn với anh ây? Tôi đoán cô nhất định không yêu anh ấy, vì mục đích nào đó mới gả cho anh ấy đúng không?" Đinh Giai Thiến trực tiế hỏi.
"Tôi...." Không sai, việc cô gả cho anh là có mục đích, Tâm Đồng không biết nên phản kích lại thế nào.
"Hừ, tôi nói đúng rồi chứ gì!" Nói xong những lời này, Đinh Giai Thiến lại đuổi theo Mộ Hải Nghị, không để ý đến Tâm Đồng.
Tâm Đồng vẫn đứng ở đó, hoàn toàn không hiểu Dien^dan& lời của cô ta có ý gì, cũng không biết mình tổn thương Mộ Hải Nghị vào lúc nào?
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết?
Cho dù thế nào, cô nhất định phải tìm cơ hội hỏi Mộ Hải Nghị rõ ràng.
"Vậy anh hãy mang tôi đi theo." Cô vội vàng nói.
"Đừng quậy nưa." Mộ Hải Nghị lắc đầu.
"Tôi không có quậy, trên danh nghĩa tôi còn là vợ của anh, đi theo chồng mình cũng là sai sao?" Với thân phận mợ chủ nhà họ Mộ của mình bây giờ, những lời cô nói hoàn toàn hợp lý, không chỉ vậy, thân phận này còn là anh cho cô.
"Cô....." Anh thở dài.
"Không muốn?" Cô cau mày: "Vậy thì, anh đi đi."
Nhìn bộ dạng cô ôm bụng, anh chau mày lại nói: "Được, cô muốn thế nào cũng tôi cũng nghe theo cô."
"Thật sao?" Cô nở nụ cười vui vẻ, còn giơ tay lên tuyên thề: "Tôi nhất định sẽ không gây rắc rối cho anh."
"Haizz!" Nhìn bộ dạng nghịch ngợm của cô, Mộ Hải Nghị cười khẽ: "Tôi thật sự phục cô."
Cuối cùng cũng thấy được nụ cười cả anh, cô cũng ngượng ngùng cười.
"Bụng còn rất đau sao?" Anh quan tâm hỏi.
Cô hoàn hồn, lúc này mới nhớ bản thân giả vờ đau bụng, vì thế nhanh chóng ôm bụng: "Ừm...Tốt hơn một chút rồi."
"Vậy cô mau về phòng nghỉ ngơi đi, nếu đau đến không chịu được nữa thì nói với tôi một tiếng." Anh dăn dò.
"Được, vậy thì anh không được bỏ tôi ở lại." Tâm Đồng không yên tâm nói.
"Tôi biết rồi."
Cô hơi mỉm cười: "Tốt, tôi vào phòng nghỉ ngơi một chút."
Sa khi về phòng, Tâm Đồng phát hiện tim mình đập rất nhanh, má cũng nóng lên, thì ra cảm giác ăn vạ tuyệt đến vậy.
Lăng Tâm Đồng, cô chưa bao giờ quên anh đúng không, vẫn luôn chờ anh trở về có phải không?
Sau khi trở về phòng, Tâm Đồng nằm trên giường nghỉ ngơi, xem tạp chí, lại vô thức ngủ quên, tạp chí trong tay cũng rơi xuống giường.
Cô mơ thấy một giấc mơ, trong mơ trở về quá skhứ, năm đó Mộ Hải Nghị đột nhiên xuất ngoại, không để lại lời từ biệt nào, cô đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của anh, nhưng không có kết quả, cuối cùng cơ thể và tinh đều mệt mỏi mà bị bệnh vài ngày.
Đột nhiên, trong lúc mơ màng cô nghe được tiếng mở cửa rồi đóng cửa của phòng kế bên, cô giựt mình tỉnh lại, xông ra ngoài, phát hiện anh không lén lút rời đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, trở về phòng, tiếp tục ngủ.
Từ đấy, chỉ cần vừa nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô liền nhịn không được chạy ra ngoài quan sát, rất sợ anh không nói câu nào lại đi mất.
Có lẽ kí ức không tốt khi còn nhỏ làm cô rất dễ hoảng sợ, lo lắng trải qua cảm giác đau khổ và bất lực đó lần nữa.
Sau nhiều lần cứ đi ra lại vào như vậy, rốt cuộc cô mệt mỏi nằm trên giường, cơ thể lạnh đến phát run.
"Không lẽ mình thật sự bị bệnh sao?" Cô cười khổ: "Qủa thật không thể giả bệnh, ông trời sẽ trừng phạt." Nhắm mắt lại, cô nói với bản thân chỉ cần thả lỏng, sẽ nhanh khỏi.
Nhưng mà, chẳng những đầu cô càng lúc càng đau, ngay cả việc gọi điện thoại cũng trửo nên khó khăn.
Thật vất vả cô mới cố hết sức bò dậy, cầm lấy điện thoại của khách sạn gọi đến phòng kế bên, đợi trong chốc lát cũng không thấy ai nghe, trong lòng càng ngày càng trầm xuống.
Anh không ở đây? Anh đi rồi sao? Anh thật sự bỏ cô ở lại, không quan tâm cô nữa?
Càng nghĩ như vậy cô càng khẩn trương, lúc gần như thất vọng, đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng "alo"
Tiếng "alo" này làm dây thân kinh của cô hoàn toàn được thả lòng, cố gắng kiềm chế không cho tiếng khóc phát ra.
"Là ai? Tâm Đồng sao?" Điện thoại truyền đến tiếng khóc thút thít, làm trái tim Mộ Hải Nghị thắt lại.
Tâm Đồng muốn trả lời, nhưng cơ thể lại không còn sức, chỉ có thể khóc thút thít.
"Tâm Đồng...Tâm Đồng...." Anh gọi: "Rốt cuộc cô bị làm sao vậy? Đừng sợ, tôi sẽ đến phòng cô ngay."
Anh lập tức đi đến trước cửa phòng cô, gõ cửa, ấn chuông không ngừng.
Tâm Đồng nghe thấy tiếng động, xoay người xuống giường, bước chân như không còn sức, cơ thể dựa vào tường từ từ mở cửa ra.
Vừa thấy anh, cô nở nụ cười yếu ớt, tiếp đó không hề báo trước quỳ sụp xuống trước mặt anh.
"Cô làm sao vậy?" Mộ Hải Nghị nhanh chóng nâng cô dậy.
"Dường như tôi bị cảm, cảm thấy hơi mệt thôi." Có thể tận mắt nhìn thấy anh, chính tai nghe được giọng của anh, khiến cô càng thêm tin tưởng anh ở bên cạnh mình, vậy là đủ rồi.
"Tôi đi tìm bác sĩ."
"Không cần, tôi thật sự không có sao." Chỉ cần thấy anh, những cơn ác mộng đó sẽ biến mất, không làm phiền cô nữa.
"Thật sao?" Nhìn cô một chút sức lực cũng không có, sao anh có thể không lo lắng?
"Đúng vậy, tôi không sao, nhưng xin anh đừng đi, có được không...." Cô yếu ớt nói.
"Được, tôi không đi, cô mau nghỉ ngơi đi." Nhìn sắc mặt Dien^dan& cô tái nhợt, sao anh yên tâm mà rời khỏi đây?
"Thật sao? Thật là tốt!" Cô vưon tay cầm lấy tay anh: "Còn nhớ trứoc kia, khi tôi bị bệnh, anh luôn ở bên cạnh tôi, kể chuyện cho tôi nghe, bây giờ cũng có thể sao?"
Mi tâm anh chau lại
"Không được sao?" Cô thất vọng rũ mắt xuống, cười chua xót: "Thôi, do tôi yêu cầu quá nhiều, anh xem như tôi chưa nói gì là được!"
Chỉ cần anh nguyện ý ở bên cạnh cô, cô nên cảm thấy thoả mãn, sao có thể được voi đòi tiên? Bây giờ nghĩ lại cô cảm thấy mình quá ngây thơ rồi.
Vì vậy cô từ từ chui vào chăn, xoay người nhắm mắt lại, thế nhưng lại nghe được tiếng anh đang kể chuyện.
Câu chuyện là vừa lạ vừa quen, dường như anh đã từng kể rồi....Dường như chính là câu chuyện cô được nghe lúc bị bệnh vào mùa hè năm ấy.
Cuối cùng, cô không chịu nỗi cơn buồn ngủ ập đến, lại chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, cô bừng tỉnh, bỗng nhiên ngồi dậy, thấy anh ở bên cạnh cô, lúc này mới thở mạnh một hơi.
Anh tiến lại gần, đối diện với đôi mắt của cô: "Tỉnh ngủ rồi?"
"Ừm, tinh thần tốt hơn rồi." Tâm Đồng nở một nụ cười nhìn anh: "Khi nào chúng ta xuất phát?"
"Chỉ thăm một người bạn cũ mà thôi, không vội, cô nghỉ ngơi thêm một chút đi." Anh cẩn thận quan sát sắc mặt của cô: "Cô thật sự không sao."
"Ừm, không sao." Cô ngượng ngùng nói: "Anh bị doạ sợ phải không? Mỗi khi bị áp lực tôi sẽ như vậy."
"Cơ thể của cô có vấn đề gì sao?" Mộ Hải Nghị nghi ngờ hỏi: "Trước kia cô không như thế."
"Tôi cũng vì một người đột nhiên biến mất mà biến thành như vậy." Trước kia cô sẽ không như thế, nhưng sau khi anh đột nhiên biến mất, liền xuất hiện căn bệnh kì quái này.
"Tôi nghĩ lát nữa vẫn nên đưa cô đi bệnh viên kiểm tra một chút." Tuy anh là bác sĩ, nhưng không làm kiểm tra cẩn thận, thật sự không thể hiểu rõ được bệnh của cô.
"Không cần." Tâm Đồng nhanh chóng bước xuống giường, đứng trước mặt anh, cũng mở đôi tay ra: "Anh xem, không pahỉ tôi rất khoẻ sao? Chỉ là....." Cô lại xoa bụng: "Chỉ cảm thấy rất đói mà thôi."
Anh bị cô chọc cười, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, nghĩ thầm trên đời này có người đàn ông nào có thể kháng cự một cô gái vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu này? Phương Hữu An tranh giành cô với anh cũng không hải không có lý do, nhưng anh không hiểu, sao cô không ở bên cạnh Phương Hữu An, lại đến dây dưa với ahnh?
"Được rồi, cô ngủ một giấc cũng đã qua giờ cơm trưa rồi." Mộ Hải Nghị đứng lên, đi về phía cửa: "Cô thay đồ đi, tôi ở phòng tôi chờ cô."
"Tôi sẽ xong ngay." Nhìn bóng lưng anh đi ra ngoài, cô nghiêng đầu cười.
Thật ra Mộ Hải Nghị không hề thay dổi, vẫn dịu dàng như trước kia.
Sau khi ăn no, Mộ Hải Nghị liền mang theo Tâm Đông đến thăm bạn học cũ.
Ở trên đường, Tâm Đồng tò mò hỏi: "Bạn học này của anh là nam hay nữ."
"A! Đương nhiên là nam." Không nhgĩ cô sẽ hỏi câu như vậy, anh bật cười.
"Vậy tôi có quen không?" Cô tò mò hỏi tiếp.
"Tôi nghĩ cô đã gaợ, nhưng không quen biết." Đã là ký ức từ rất lâu, những chuyện đó anh cũng không nhớ rõ.
"Nếu tôi quen thì tốt rồi, có thể tiến hành một cuộc họp lớp nhỏ." Cô vui vẻ nói.
"Họp lớp." Anh cười cười: "Cô nghĩ nhiều rồi. Đx đến, là căn nhà ngói đỏ tường trắng ở kia, có phải rất giống ở nông thôn không?"
Không nghĩ đã nhiều năm như vậy, nơi này vẫn không hề thay đổi, vẫn chất hác như vậy.
"Thật đẹp.!"
Tâm Đồng kinh ngạc, phía trước có một cặp nam nữ đi đến, cô gái vừa thấy Mộ Hải liền hô to: "Anh Hải Nghị, rốt cuộc anh cũng đến."
"Ngại quá, vốn dĩ ngày hôm qua sẽ đến, nhưng lúc đó có việc nên đến muộn một ngày." Khi nói, ánh mắt anh nhìn về phía Tâm Đồng.
Tâm Đồng thè lưỡi, biết mình làm anh đến trễ.
"Hưm, vị tiểu thư này nhìn rất quen, cô là....." Chủ nhà Đinh Quốc Hảo chỉ vào Tâm Đồng, suy nghĩ một hồi lâu, kinh ngạc la to: "Có phải cô là Lăng Tâm Đồng không?"
"Đúng vậy, chính là tôi, anh là?"
"Tôi là Đinh Quốc Hào, học cùng khoá với Hải Nghị, tôi thường xuyên nghe cậu ấy nói về cô, cũng khá hiểu biết về cô." Lời nói này của Đinh Quốc Hào làm Mộ Hải Nghị xấu hổ.
Anh vội vàng đi trước, nói sang chuyện khác: "Bác trai bác gái đâu?"
"Ba mẹ em không có ở nhà, trong nhà chỉ còn em và anh trai." Đinh Giai Thiến theo sát phía sau Mộ Hải Nghị, bộ dạng thân mật đó làm Tâm Đồng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Đinh Quốc Hào nhìn bọn họ, do dự một lát mới hỏi: "Sao hai người lại ở cùng nhau?"
"Chúng tớ..."
Thấy Mộ Hải Nghị do dự, không biết nên giới thiệu thế nào, Tâm Đồng nói: "Chúng tôi đã kết hôn, đến Cao Hùng hưởng tuần trăng mật."
"Cái gì?" Đinh Giai Thiến kinh ngạc, chạy nhanh đến hỏi Mộ Hải Nghị: "Anh Hải Nghị, có phải vậy không?"
"Chúng tôi vừa kết hôn." Đáy lòng anh thở dài, có lẽ sẽ ly hôn nhanh thôi.
"Cậu lại không nói với tớ một tiếngm cũng không gửi thiệp, thật quá đáng!" Đinh Quốc Hào đấm anh một cái: "Còn có, hai người gặ lại nhau khi nào?"
"Đừng nói nữa, không phải tớ đến đây là để nhận lỗi sao." Mộ Hỉa Nghị lập tức kéo Đinh Quốc Hào vào trong, giống như muốn nói chuyện bí mật của hai người đàn ông.
Llúc này, Đinh Giai Thiến nói với Tâm Đồng: "Thì ra cô là Lăng Tâm Đồng."
"Đúng vậy, có gì sao?" Nghe giọng nói của cô ta dường như đã biết cô?
"Cô đã làm tổn thương anh Hải Nghị, làm tim anh ấy tan nát, sao bây giờ lại kết hôn với anh ây? Tôi đoán cô nhất định không yêu anh ấy, vì mục đích nào đó mới gả cho anh ấy đúng không?" Đinh Giai Thiến trực tiế hỏi.
"Tôi...." Không sai, việc cô gả cho anh là có mục đích, Tâm Đồng không biết nên phản kích lại thế nào.
"Hừ, tôi nói đúng rồi chứ gì!" Nói xong những lời này, Đinh Giai Thiến lại đuổi theo Mộ Hải Nghị, không để ý đến Tâm Đồng.
Tâm Đồng vẫn đứng ở đó, hoàn toàn không hiểu Dien^dan& lời của cô ta có ý gì, cũng không biết mình tổn thương Mộ Hải Nghị vào lúc nào?
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết?
Cho dù thế nào, cô nhất định phải tìm cơ hội hỏi Mộ Hải Nghị rõ ràng.