-
Chương 11
Edit: mèo suni
"Đúng vậy, thật sự tôi đã bị doạ, chỉ sợ cô sử dụng không đúng cách lại hại cho bản thân." Mộ Hải Nghị nhíu mày.
"Tôi không ngốc như vậy đâu!" Cô lè lưỡi làm mặt xấu với anh.
"Đồ ngốc, thật sự cho rằng một cây gậy chích điện có thể đối phó tôi sao, quả thực là ý nghĩ kỳ lạ." Mộ Hải Nghị lắc đầu.
"Vậy anh có muốn thử không?" Cô đang buồn vì không có cơ hội giật điện anh.
"Có thể, đến đây đi!" Đúng lúc có thể cho cô biết ý tưởng của cô thật sai lầm.
"Thôi, tôi không độc ác như vậy!" Tuy cô rất muốn ra oai phủ đầu với dien@dan#le.quy^don anh, nhưng muốn cô vô cớ giựt điện người ta, cô không có lá gan này: "Không để ý tới anh nữa, tôi đi ngủ."
Thật ra sau khi cãi nhau mấy câu với anh làm cô nhẹ nhỏm không ít, cơn buồn ngủ cũng dần đến, nhưng mà, nhưng bụng cô lại phát ra tiếng kêu.
Tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng trong không gian yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.
Tâm Đồng nhanh chóng che bụng lại, cơn buồn ngủ khó đến lại lập tức biến mất, thậm chí cô còn không dám nhìn vẻ mặt của Mộ Hải Nghị, âm thanh lớn như vậy chắc chắn anh đã nghe được!
Trời ạ, sao ông lại thích đùa như vậy, muốn tôi mất mặt cũng đừng dùng cách này chứ!
Qua một lúc, khi cô cảm thấy may mắn vì bụng mình không kêu nữa, nó nó lại phát ra âm thanh có đề-xi-ben còn cao hơn lúc nãy.
"Lúc ở tiệc cưới cô ăn rất ít, có phải bây giờ đói bụng rồi không?" Mộ Hải Nghị hỏi.
"Tôi không đói bụng." Nếu thừa nhận, sẽ rất mất mặt.
"Đừng cậy mạnh." Mộ Hải Nghị gối hai tay ra sau đầu, xem bộ dạng cô lăn qua lộn lại: "Muốn ăn cái gì? Tôi dẫn cô đi ăn."
Vốn có thể chịu đựng, vừa nghe anh nói như vậy, cô cảm thấy càng đói bụng hơn.
Đột nhiên trong đầu hiền lên hình ảnh của các món ăn ngon... Trời ơi! Hãy giết chết cô đi!
"Nhưng tôi không muốn đi ra ngoài." Cha mẹ chồng đều ở đây, ngày đầu tiên gả tới đây cô lập tức ra ngoài ăn khuya, chắc chắn sẽ tạo ấn tượng không tốt cho 2 vị trưởng bối.
"Trong phòng bếp còn mì gói, tôi đi nấu mì cho cô ăn." Anh đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Tâm Đồng nóng nảy nhảy xuống giường giữ anh lại: "Anh không cần đi."
Anh cúi đầu nhìn cánh tay nhỏ bé của cô gấp gáp bắt lấy tay anh, dường như anh bị nắm đến hơi đau: "Sao cô lại cẳng như vậy?"
"Anh đừng đi, nếu cha mẹ chồng nói không hài lòng về tôi với cha mẹ, tôi sẽ rất thảm, mặt khác anh cũng không cần làm những chuyện này, hôn nhân của chúng ta chỉ là một cuộc giao dịch, không phải sao?" Cô cố ý nói.
"Giao dịch?" Ấn đường anh nhăn lại, trong phút chốc ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
"Tôi cũng không cam tâm tình nguyện gả cho anh, điều này anh cũng biết, cho nên anh không cần đối xử với tôi quá tốt, làm tôi cảm thấy mắc nợ anh." Cô mím môi, khi nhìn thấy hình ảnh trong mắt anh, đột nhiên cô rất muốn biết rốt cuộc anh suy nghĩ cái gì?
Cô không muốn nói dối, tuy rằng cô không thích hành vi bá đạ của anh, nhưng không thể không thừa nhận bây giờ anh là một người đàn ông vô cùng quyến rũ, mà cô cũng không hiểu tại sao một người đàn ông tốt như anh lại muốn cưới cô, còn trả giá cao như vậy!
Bởi vì anh muốn dùng cô kiềm chế cha cô, để ông không thể không trả số nợ đó cho anh sao?
"Tôi biết cô không cam tâm tình nguyện, mà tôi cũng không phải bát mì bị ngâm nước, không có dã tâm lớn như vậy." Sau khi cười tự giễu, Mộ Hải Nghị lập tức đi ra ngoài.
Tâm Đồng không còn sức lực ngồi xuống, trong đầu toàn là vẻ mặt của anh khi rời khỏi phòng, lòng cô có chút thắt lại, có một chút mềm lòng.
Cô nhịn không được đánh vào tay của mình: "Rốt cuộc mày bị làm sao vậy? Chẳng lẽ đã quên việc năm đó anh rời đi không nói tiếng nào sao mà còn mềm lòng với anh!"
Hít sâu một hơi, Tâm Đồng cũng ra khỏi phòng, phát hiện cha mẹ chồng đã trở về phòng ngủ, mà phòng bếp chỉ có một mình Mộ Hải Nghị.
Cô từ từ đi qua, nói với anh: "Có cần tôi giúp không?"
"Không cần, đã nấu xong." Anh không để dien@dan#le.quy^don cô có cơ hội nhúng tay vào, nhanh chóng múc mì vào chén, bưng đến bàn ăn: "Ăn đi! Tôi còn bỏ thêm nửa quả trứng, rất tốt cho cơ thể."
Tâm Đồng bị động ngồi xuống, nhìn trên chén mì trên bàn, phía trên còn có quả trứng nửa sống bửa chín, mượt mà lại bóng loáng, hơn nữa mùi thơm còn ngào ngạt, làm cô nhịn không được nuốt nước miếng xuống.
Cái bụng lại kêu lên làm cô không nhịn được nữa, cầm lấy chiếc đũa ăn.
"Cô ăn từ từ, tôi về phòng trước."
Anh chuẩn bị rời đi, cô lại giữ chặt anh: "Khoan hãy đi, ngồi với tôi một chút không được sao?"
"Cô sợ cái gì?" Anh bĩu môi cười.
"Tôi sợ ba mẹ đột nhiên tỉnh lại, thấy tôi ngồi đây ăn, tôi sẽ rất xấu hổ." Cô ngượng ngùng nói.
Nhìn hai má cô bỗng dưng ửng hồng, con ngươi anh đột nhiên ảm đạm, hai tay chống trên bàn nghiêng về phía trước, nhìn hai mắt cô với khoảng cách rất gần.
Đột nhiên anh tới gần, làm tim cô đập rất nhanh, hô hấp cũng trở nên dồn dập: "Anh đang làm gì vậy?"
"Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, không cần dùng ánh mắt và vẻ mặt như vậy quyến rũ tôi, dù gì đi nữa tôi cũng là một người đàn ông bình thường." Giọng nói anh trầm thấp, tăng thêm mấy phần mập mờ.
"Ai... Ai quyến rũ anh, đừng nói hươu nói vượn, tôi không cần anh ngồi cùng, anh mau về phòng đi!" Nói xong, cô bưng chén mì chạy nhanh đến phòng khách ăn, né tránh ánh mắt như muốn hút cô về của anh.
"Hoặc là nói, cô bị tôi mê hoặc." Phát hiện vẻ ửng hồng trên mặt cô còn chưa hết, ngược lại càng trở nên hồng, anh cười khẽ.
"Anh... Anh nói bậy, người tôi thích không phải anh." Cô quay mặt đi, giống muốn che dấu cái gì đó.
Sắc mặt Mộ Hải Nghị biến đổi, nhìn đừong cong xinh đẹp bên mặt cô: "Tôi biết, tôi ở trong lòng cô không có chút trọng lượng nào."
Lời anh nói làm ngực Tâm Đồng căng thẳng, nhưng cô không có đáp lại, chỉ có thể dùng việc ăn mì che dấu nội tâm hoảng loạn.
"Cô ăn từ từ, tôi ở chỗ này chỉ làm cô khó tiêu hoá." Nói xong, anh lập tức trở lại phòng.
Tâm Đồng nhìn bóng dáng anh rời đi, rất muốn nói cho anh, anh đã từng là người quan trọng nhất trong lòng cô, có lẽ cho đến bây giờ...cũng là như vậy.
Sáng hôm sau, Tâm Đồng dậy sớm, ngày đầu tiên làm con dâu không thể dậy quá muộn.
Nghe cha mẹ nói cha mẹ chồng thích ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc, cô định vào phòng bếp nấu cháo, lại làm vài món ăn sáng, hy vọng bọn họ đừng ghét bỏ.
Thấy trời chưa sáng mà cô đã thức, Mộ Hải Nghị hỏi: "Cô có thể ngủ thêm một lát, dậy sớm như vậy làm cái gì?"
"Tôi muốn đi làm bữa sáng."
"Không cần, tôi đã nói với cha mẹ tôi, cô không cần làm những việc đó. Trở về ngủ thêm đi! Mới 6 giờ sáng mà thôi, huống chi tối hôm qua cô lại ngủ trễ."
"Anh nói cái gì? Nói với cha mẹ chồng tôi không cần làm công việc nhà sao?" Cô hít vào một hơi.
"Không sai, tôi đã nói như vậy." Nhớ trứoc khi kết hôn, mẹ vợ nhắc nhở anh, muốn anh đừng để cô làm việc nhà quá khó vì sẽ làm khó cô.
"Mới là lạ, tuy tài nấu ăn của tôi không dien@dan#le.quy^don tốt, nhưng ít nhất cũng có thể nấu cháo, không cần nói tôi vô dụng như vậy?" Cô thở phì phì bưốc ra khỏi phòng, định đi vào phòng bếp trổ tài.
Nhưng mà nấu cháo sao? Chẳng phải chỉ cần bỏ thêm nhiều nước vào nồi cơm điện thì xong rồi sao, cô cũng đâu có ngốc.
Mở tủ lạnh ra, thấy bên trong còn có một ít nguyên liệu nấu ăn, vì thế cô lột hai quả trứng muối, luộc một ít rau, lại mở ra hai bình tương dưa chuột, chốc lát sau một bữa sáng phong phú lập tức được bày ra bàn.
Trùng hợp chính là, cha mẹ Mộ Hải Nghị cũng rời giường ra phòng khách, thấy Tâm Đồng bận rộn ở phòng bếp, mẹ Mộ lập tức qua đi nói: "Tâm Đồng không cần vội! Chúng ta tuỳ tiện ăn một chút là được, có bánh mì và sữa tươi là được rồi."
"Ba, mẹ, chỉ làm bữa sáng, không sao, con đã nấu xong, mọi người có thể ăn rồi." Tâm Đồng cười nói.
"Ai da! Không phải hôm nay các con chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật sao? Vậy hãy ăn nhanh lên đi!" Cha Mộ Hải Nghị Mộ Diệc Đạt nói.
"Tuần trăng mật!" Tâm Đồng mờ mịt, căn bản cô không biết có chuyện này.
"Không sai, không phải chúng ta đã nói sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở Paris sao? Sau khi ăn sáng xong, em lập tức thu dọn hành lý đi!" Mộ Hải Nghị đã đi tới, bây giờ anh đã rửa mặt chải đầu, những sợi tóc bị ướt dính ở trên trán, càng làm vẻ quyến rũ của anh hiện ra.
Thậm chí anh còn chủ động nắm tay cô, cười dịu dàng với cô.
"Anh..." Cô muốn hỏi cái gì đó, lại thấy Mộ Hải Nghị chớp chớp mắt với cô, ám chỉ cô đừng nên hỏi nhiều.
"Cho nên bây giờ hãy ăn nhanh lên, sau đó thu dọn hành lý, đừng đễ bị trễ." Mẹ Mộ nói, sau đó mọi người ngồi ăn ở bàn ăn với nhau.
"Ừm... Mùi vị rất tốt, cháo khoai lang này rất ngon, cha mẹ nói có phải không?" Mộ Hải Nghị cầm lấy chiếc đũa ăn, luôn miệng khen bữa sáng này.
"Nghe con nói vậy, ta cũng muốn nếm thử."
Vợ chồng nhà họ Mộ cũng cười cười, bưng chén cháo lên dùng thử, mới vừa vào miệng, hai người giống như bị mắc nghẹn, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, lại không nói được lời nào.
"Ba mẹ, thế nào?" Tâm Đồng thấy thế, nóng nảy hỏi.
"Cái này..."
Không đợi cha mẹ mở miệng, Mộ Hải Nghị lập tức nói: "Mẹ, hương vị của món cháo này thật sự không tồi, không thể nào bắt bẻ."
Mẹ Mộ chợt hiểu ý của con trai, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy! Ăn rất ngon."
"Đúng vậy, thật sự tôi đã bị doạ, chỉ sợ cô sử dụng không đúng cách lại hại cho bản thân." Mộ Hải Nghị nhíu mày.
"Tôi không ngốc như vậy đâu!" Cô lè lưỡi làm mặt xấu với anh.
"Đồ ngốc, thật sự cho rằng một cây gậy chích điện có thể đối phó tôi sao, quả thực là ý nghĩ kỳ lạ." Mộ Hải Nghị lắc đầu.
"Vậy anh có muốn thử không?" Cô đang buồn vì không có cơ hội giật điện anh.
"Có thể, đến đây đi!" Đúng lúc có thể cho cô biết ý tưởng của cô thật sai lầm.
"Thôi, tôi không độc ác như vậy!" Tuy cô rất muốn ra oai phủ đầu với dien@dan#le.quy^don anh, nhưng muốn cô vô cớ giựt điện người ta, cô không có lá gan này: "Không để ý tới anh nữa, tôi đi ngủ."
Thật ra sau khi cãi nhau mấy câu với anh làm cô nhẹ nhỏm không ít, cơn buồn ngủ cũng dần đến, nhưng mà, nhưng bụng cô lại phát ra tiếng kêu.
Tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng trong không gian yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.
Tâm Đồng nhanh chóng che bụng lại, cơn buồn ngủ khó đến lại lập tức biến mất, thậm chí cô còn không dám nhìn vẻ mặt của Mộ Hải Nghị, âm thanh lớn như vậy chắc chắn anh đã nghe được!
Trời ạ, sao ông lại thích đùa như vậy, muốn tôi mất mặt cũng đừng dùng cách này chứ!
Qua một lúc, khi cô cảm thấy may mắn vì bụng mình không kêu nữa, nó nó lại phát ra âm thanh có đề-xi-ben còn cao hơn lúc nãy.
"Lúc ở tiệc cưới cô ăn rất ít, có phải bây giờ đói bụng rồi không?" Mộ Hải Nghị hỏi.
"Tôi không đói bụng." Nếu thừa nhận, sẽ rất mất mặt.
"Đừng cậy mạnh." Mộ Hải Nghị gối hai tay ra sau đầu, xem bộ dạng cô lăn qua lộn lại: "Muốn ăn cái gì? Tôi dẫn cô đi ăn."
Vốn có thể chịu đựng, vừa nghe anh nói như vậy, cô cảm thấy càng đói bụng hơn.
Đột nhiên trong đầu hiền lên hình ảnh của các món ăn ngon... Trời ơi! Hãy giết chết cô đi!
"Nhưng tôi không muốn đi ra ngoài." Cha mẹ chồng đều ở đây, ngày đầu tiên gả tới đây cô lập tức ra ngoài ăn khuya, chắc chắn sẽ tạo ấn tượng không tốt cho 2 vị trưởng bối.
"Trong phòng bếp còn mì gói, tôi đi nấu mì cho cô ăn." Anh đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Tâm Đồng nóng nảy nhảy xuống giường giữ anh lại: "Anh không cần đi."
Anh cúi đầu nhìn cánh tay nhỏ bé của cô gấp gáp bắt lấy tay anh, dường như anh bị nắm đến hơi đau: "Sao cô lại cẳng như vậy?"
"Anh đừng đi, nếu cha mẹ chồng nói không hài lòng về tôi với cha mẹ, tôi sẽ rất thảm, mặt khác anh cũng không cần làm những chuyện này, hôn nhân của chúng ta chỉ là một cuộc giao dịch, không phải sao?" Cô cố ý nói.
"Giao dịch?" Ấn đường anh nhăn lại, trong phút chốc ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
"Tôi cũng không cam tâm tình nguyện gả cho anh, điều này anh cũng biết, cho nên anh không cần đối xử với tôi quá tốt, làm tôi cảm thấy mắc nợ anh." Cô mím môi, khi nhìn thấy hình ảnh trong mắt anh, đột nhiên cô rất muốn biết rốt cuộc anh suy nghĩ cái gì?
Cô không muốn nói dối, tuy rằng cô không thích hành vi bá đạ của anh, nhưng không thể không thừa nhận bây giờ anh là một người đàn ông vô cùng quyến rũ, mà cô cũng không hiểu tại sao một người đàn ông tốt như anh lại muốn cưới cô, còn trả giá cao như vậy!
Bởi vì anh muốn dùng cô kiềm chế cha cô, để ông không thể không trả số nợ đó cho anh sao?
"Tôi biết cô không cam tâm tình nguyện, mà tôi cũng không phải bát mì bị ngâm nước, không có dã tâm lớn như vậy." Sau khi cười tự giễu, Mộ Hải Nghị lập tức đi ra ngoài.
Tâm Đồng không còn sức lực ngồi xuống, trong đầu toàn là vẻ mặt của anh khi rời khỏi phòng, lòng cô có chút thắt lại, có một chút mềm lòng.
Cô nhịn không được đánh vào tay của mình: "Rốt cuộc mày bị làm sao vậy? Chẳng lẽ đã quên việc năm đó anh rời đi không nói tiếng nào sao mà còn mềm lòng với anh!"
Hít sâu một hơi, Tâm Đồng cũng ra khỏi phòng, phát hiện cha mẹ chồng đã trở về phòng ngủ, mà phòng bếp chỉ có một mình Mộ Hải Nghị.
Cô từ từ đi qua, nói với anh: "Có cần tôi giúp không?"
"Không cần, đã nấu xong." Anh không để dien@dan#le.quy^don cô có cơ hội nhúng tay vào, nhanh chóng múc mì vào chén, bưng đến bàn ăn: "Ăn đi! Tôi còn bỏ thêm nửa quả trứng, rất tốt cho cơ thể."
Tâm Đồng bị động ngồi xuống, nhìn trên chén mì trên bàn, phía trên còn có quả trứng nửa sống bửa chín, mượt mà lại bóng loáng, hơn nữa mùi thơm còn ngào ngạt, làm cô nhịn không được nuốt nước miếng xuống.
Cái bụng lại kêu lên làm cô không nhịn được nữa, cầm lấy chiếc đũa ăn.
"Cô ăn từ từ, tôi về phòng trước."
Anh chuẩn bị rời đi, cô lại giữ chặt anh: "Khoan hãy đi, ngồi với tôi một chút không được sao?"
"Cô sợ cái gì?" Anh bĩu môi cười.
"Tôi sợ ba mẹ đột nhiên tỉnh lại, thấy tôi ngồi đây ăn, tôi sẽ rất xấu hổ." Cô ngượng ngùng nói.
Nhìn hai má cô bỗng dưng ửng hồng, con ngươi anh đột nhiên ảm đạm, hai tay chống trên bàn nghiêng về phía trước, nhìn hai mắt cô với khoảng cách rất gần.
Đột nhiên anh tới gần, làm tim cô đập rất nhanh, hô hấp cũng trở nên dồn dập: "Anh đang làm gì vậy?"
"Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, không cần dùng ánh mắt và vẻ mặt như vậy quyến rũ tôi, dù gì đi nữa tôi cũng là một người đàn ông bình thường." Giọng nói anh trầm thấp, tăng thêm mấy phần mập mờ.
"Ai... Ai quyến rũ anh, đừng nói hươu nói vượn, tôi không cần anh ngồi cùng, anh mau về phòng đi!" Nói xong, cô bưng chén mì chạy nhanh đến phòng khách ăn, né tránh ánh mắt như muốn hút cô về của anh.
"Hoặc là nói, cô bị tôi mê hoặc." Phát hiện vẻ ửng hồng trên mặt cô còn chưa hết, ngược lại càng trở nên hồng, anh cười khẽ.
"Anh... Anh nói bậy, người tôi thích không phải anh." Cô quay mặt đi, giống muốn che dấu cái gì đó.
Sắc mặt Mộ Hải Nghị biến đổi, nhìn đừong cong xinh đẹp bên mặt cô: "Tôi biết, tôi ở trong lòng cô không có chút trọng lượng nào."
Lời anh nói làm ngực Tâm Đồng căng thẳng, nhưng cô không có đáp lại, chỉ có thể dùng việc ăn mì che dấu nội tâm hoảng loạn.
"Cô ăn từ từ, tôi ở chỗ này chỉ làm cô khó tiêu hoá." Nói xong, anh lập tức trở lại phòng.
Tâm Đồng nhìn bóng dáng anh rời đi, rất muốn nói cho anh, anh đã từng là người quan trọng nhất trong lòng cô, có lẽ cho đến bây giờ...cũng là như vậy.
Sáng hôm sau, Tâm Đồng dậy sớm, ngày đầu tiên làm con dâu không thể dậy quá muộn.
Nghe cha mẹ nói cha mẹ chồng thích ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc, cô định vào phòng bếp nấu cháo, lại làm vài món ăn sáng, hy vọng bọn họ đừng ghét bỏ.
Thấy trời chưa sáng mà cô đã thức, Mộ Hải Nghị hỏi: "Cô có thể ngủ thêm một lát, dậy sớm như vậy làm cái gì?"
"Tôi muốn đi làm bữa sáng."
"Không cần, tôi đã nói với cha mẹ tôi, cô không cần làm những việc đó. Trở về ngủ thêm đi! Mới 6 giờ sáng mà thôi, huống chi tối hôm qua cô lại ngủ trễ."
"Anh nói cái gì? Nói với cha mẹ chồng tôi không cần làm công việc nhà sao?" Cô hít vào một hơi.
"Không sai, tôi đã nói như vậy." Nhớ trứoc khi kết hôn, mẹ vợ nhắc nhở anh, muốn anh đừng để cô làm việc nhà quá khó vì sẽ làm khó cô.
"Mới là lạ, tuy tài nấu ăn của tôi không dien@dan#le.quy^don tốt, nhưng ít nhất cũng có thể nấu cháo, không cần nói tôi vô dụng như vậy?" Cô thở phì phì bưốc ra khỏi phòng, định đi vào phòng bếp trổ tài.
Nhưng mà nấu cháo sao? Chẳng phải chỉ cần bỏ thêm nhiều nước vào nồi cơm điện thì xong rồi sao, cô cũng đâu có ngốc.
Mở tủ lạnh ra, thấy bên trong còn có một ít nguyên liệu nấu ăn, vì thế cô lột hai quả trứng muối, luộc một ít rau, lại mở ra hai bình tương dưa chuột, chốc lát sau một bữa sáng phong phú lập tức được bày ra bàn.
Trùng hợp chính là, cha mẹ Mộ Hải Nghị cũng rời giường ra phòng khách, thấy Tâm Đồng bận rộn ở phòng bếp, mẹ Mộ lập tức qua đi nói: "Tâm Đồng không cần vội! Chúng ta tuỳ tiện ăn một chút là được, có bánh mì và sữa tươi là được rồi."
"Ba, mẹ, chỉ làm bữa sáng, không sao, con đã nấu xong, mọi người có thể ăn rồi." Tâm Đồng cười nói.
"Ai da! Không phải hôm nay các con chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật sao? Vậy hãy ăn nhanh lên đi!" Cha Mộ Hải Nghị Mộ Diệc Đạt nói.
"Tuần trăng mật!" Tâm Đồng mờ mịt, căn bản cô không biết có chuyện này.
"Không sai, không phải chúng ta đã nói sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở Paris sao? Sau khi ăn sáng xong, em lập tức thu dọn hành lý đi!" Mộ Hải Nghị đã đi tới, bây giờ anh đã rửa mặt chải đầu, những sợi tóc bị ướt dính ở trên trán, càng làm vẻ quyến rũ của anh hiện ra.
Thậm chí anh còn chủ động nắm tay cô, cười dịu dàng với cô.
"Anh..." Cô muốn hỏi cái gì đó, lại thấy Mộ Hải Nghị chớp chớp mắt với cô, ám chỉ cô đừng nên hỏi nhiều.
"Cho nên bây giờ hãy ăn nhanh lên, sau đó thu dọn hành lý, đừng đễ bị trễ." Mẹ Mộ nói, sau đó mọi người ngồi ăn ở bàn ăn với nhau.
"Ừm... Mùi vị rất tốt, cháo khoai lang này rất ngon, cha mẹ nói có phải không?" Mộ Hải Nghị cầm lấy chiếc đũa ăn, luôn miệng khen bữa sáng này.
"Nghe con nói vậy, ta cũng muốn nếm thử."
Vợ chồng nhà họ Mộ cũng cười cười, bưng chén cháo lên dùng thử, mới vừa vào miệng, hai người giống như bị mắc nghẹn, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, lại không nói được lời nào.
"Ba mẹ, thế nào?" Tâm Đồng thấy thế, nóng nảy hỏi.
"Cái này..."
Không đợi cha mẹ mở miệng, Mộ Hải Nghị lập tức nói: "Mẹ, hương vị của món cháo này thật sự không tồi, không thể nào bắt bẻ."
Mẹ Mộ chợt hiểu ý của con trai, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy! Ăn rất ngon."