Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-64
Chương 54-4: Bảo bối ghen tỵ (4)
Editor: Mèo (meoancamam)
Lý Nguyệt Hương đứng dậy, đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Ba con đi công tác cũng không nói cho mọi người trong nhà, dù sao vội vàng như vậy thì chắc chắn là có vụ án lớn rồi. Mẹ cũng lười hỏi ông ấy.”
“À..., con đi thay quần áo rồi giúp mẹ nấu cơm.” Tố Tố nói xong cũng đứng dậy, đi về phòng ngủ của mình, vừa mở cửa ra lại nhìn thấy ghế tựa trong phòng mình có một người đàn ông đang ngồi, dáng ngồi thẳng tắp.
“Sở Lăng Xuyên!” Tố Tố vui vẻ kêu một tiếng, cả người xông đến, nào biết được cô vừa mới ôm lấy anh đã bị anh đẩy ra, vậy mà anh lại không chút nhiệt tình nào cả, còn không nể mặt đẩy cô ra nữa.
Hừ! Cô tức giận, sau đó cũng không vui vẻ mừng anh về.
Vẻ mặt Sở Lăng Xuyên nghiêm túc, chỉ giường đối diện, giọng nói lạnh lùng: “Ngồi xuống.”
Tố Tố nhíu mày, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn anh, lại là bộ mặt đen thui giống như cả thế giới thiếu nợ anh vậy, cô lui ra sau rồi ngồi lên giường: “Này, anh làm sao vậy, làm gì mà lại trưng bộ mặt đen thui ra thế, ai chọc giận anh à.”
Đôi mắt đen của Sở Lăng Xuyên nhìn thẳng vào mặt cô, cũng không nói lời nào. Tố Tố buồn bực, đây là tình huống gì đây, cô cầm gối ném lên người anh: “Sở Lăng Xuyên, nói chuyện đi, còn giả vờ nghiêm túc, đùa cợt vẻ lạnh lùng làm gì.”
Chiếc gối bị Tố Tố ném được Sở Lăng Xuyên giơ tay bắt được rồi vứt lại trên giường. Anh nghiêm túc nói: “An Nhược Tố, em thành thật khai báo cho anh, mấy ngày nay anh không ở nhà, em đã làm những “chuyện tốt” gì, không nói thật thì anh sẽ nhốt em vào nhà tù đen!”
Làm “chuyện tốt” gì rồi? Cô cố gắng nghĩ, cẩn thận suy nghĩ, cô vẫn luôn thành thật, không nghịch ngợm gây sự đâu, vội hỏi: “Sở Lăng Xuyên, em thực sự không làm chuyện gì xấu mà, thật sự, em thề!”
“Vẫn còn không thành thật khai báo?”
Sở Lăng Xuyên tức giận, cũng không cho tiểu Xuyên nhỏ chút mặt mũi, Tố Tố liền chột dạ, vơ lấy rồi ôm cái gối: “Em, em nói, anh cũng không cần tức giận vậy.”
“Nói.”
Sở Lăng Xuyên ra lệnh, Tố Tố liền bắt đầu dùng đầu ngón tay đếm: “Việc đó, mấy ngày trước, mẹ nấu trứng gà cho em, em không ăn hết liền vụng trộm cho Soái Ca ăn. Còn có sữa nữa, thực sự uống không hết, cũng cho Soái Ca, Soái Ca cũng không uống, em liền chỉ còn cách mang đi tưới hoa, cái này cũng không gọi là lãng phí chứ?
Còn có, chính là, em có vụng trộm dùng máy tính của ba một chút, nhưng mà em phải đi tra mấy tư liệu, là bắt buộc. Em cũng đi chơi cùng Hàm Hàm, Tiểu Nhiên một lần, nhưng mà tám giờ em đã về rồi... Còn nữa...”
Tố Tố nói xong liền không dám nói nữa, sắc mặt của người nào đó càng ngày càng đen: “Còn nữa, chính là... Ừ, cái đó, hôm nay em gặp Thẩm Hạo Vũ, cũng đi đến quán cà phê ngồi một chút, cho nên... Cho nên về có chút muộn, chính, chính là như vậy.”
Sở Lăng Xuyên đầy mây đen “Vậy mà em lại cho Soái Ca ăn trứng gà? Lấy sữa để tưới hoa? Còn chơi máy tính, về muộn? Còn đi gặp con rắn mắt kính kia? An Nhược Tố, lá gan của em càng ngày càng to ra rồi phải không?”
Vẻ mặt Tố Tố “em đã nói rõ, anh diệt hết khí thế của em”: “Anh không nói thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, em theo lệnh của anh hết cả, nếu anh hung dữ với em, về sau có chuyện gì em cũng không nói cho anh nữa!”
“An Nhược Tố, sữa cùng trứng gà đều là để bổ sung dinh dưỡng cho em và tiểu Xuyên nhỏ, mặc dù không thích ăn thì về sau cũng không được phép vứt đi. Máy tính không thể động vào, tra tư liệu có thể nhờ người khác làm cho. Còn nữa, báo cáo rõ ràng tình hình em đi gặp họ Thẩm đi.”
“Cụ thể tình hình hôm nay... là....” Tố Tố cố ý nói đến một nửa rồi dừng, hết nhìn đông lại nhìn tây, ôm chặt gối, nắm móng tay, Sở Lăng Xuyên liền buồn bực, rốt cuộc chịu không nổi, nhanh chóng ngồi bên cạnh Tố Tố, hai tay nắm lấy bả vai cô, thúc giục: “Có chuyện gì, nói mau.”
Vẻ mặt Tố Tố hơi sợ sệt nói: “Người nào đó quá hung dữ, em không dám nói.”
“Bảo bối, nói nhanh đi.” Sở Lăng Xuyên thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn so với thời tiết, tiến về phía mặt Tố Tố, vẻ mặt muốn hôn lên, một tay ôm eo cô, tay kia lại sờ loạn trên người cô.
Hô hấp ấm áp phả lên mặt Tố Tố, còn cánh tay không thành thật kia làm cho cô có chút thỏa mãn. Vội vàng giơ tay đẩy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi phiếm hồng, nhỏ giọng nói: “A, anh dựa vào người em gần như vậy thì em nói kiểu gì, lùi về sau chút đi. Em nói cho anh, mọi chuyện đều nói cho anh.”
Sở Lăng Xuyên ôm cô, đỡ lên để cho cô dạng chân ngồi lên chân anh, đối mặt mình, hai tay vẫn ôm chặt eo cô: “Nói mau, không thì anh sẽ nghiêm trị.”
“Thực ra cũng không có gì, chỉ là hôm nay lúc tan giờ, anh ấy đi tìm em, nói muốn ngồi một chút, em nói được sau đó liền đi, có nói chuyện vài câu, anh ấy nói muốn làm bạn bè, em... em liền đồng ý.”
Nói xong Tố Tố liền quan sát anh, rất sợ anh sẽ nổi giận, nào có người nào đồng ý để vợ mình có dính dáng tới người yêu cũ, không nghĩ tới anh lại nở nụ cười, cúi đầu mạnh mẽ hôn cô hai lên: “Chúc mừng em có thêm một người bạn nữa, ngày nào rảnh rỗi, mọi người có thể cùng nhau ngồi một chút. Có lẽ đói bụng rồi, bảo bối, đi ăn cơm thôi.”
“Hả?” Tố Tố thật sự không thể tin được, cô liền qua được cửa ải như vậy, thế nhưng anh lại không phản đối cô làm bạn với Thẩm Hạo Vũ, suy nghĩ của người đàn ông này, cô thực sự có chút không hiểu được, nhìn anh định ôm cô đi ăn, cô liền vội vàng hỏi: “Anh cũng chưa nói cho em biết vì sao anh lại chợt quay về như vậy đâu, cũng không báo cho em trước.”
“Nhớ em với tiểu Xuyên nhỏ, vừa hay rảnh rỗi liền về nhà đấy.” Sở Lăng Xuyên nói xong liền đặt cô xuống, nắm tay cô đi ra ngoài, giúp Lý Nguyệt Hương làm cơm tối. Tố Tố nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, không nói được rõ sự vui vẻ trong lòng, vì anh về mà trái tim trở nên mềm nhũn.
Giúp mẹ làm cơm chiều, gọi điện cho An Quốc Đống, ba đang bận việc nên không thể trở về, cho nên cơm tối chỉ có ba người bọn họ cùng với chú chó Soái Ca.
Sau khi ăn xong, Lý Nguyệt Hương liền mang Soái Ca xuống nhà tản bộ xung quanh, trong nhà chỉ còn Tố Tố và Sở Lăng Xuyên. Hai người đã không gặp nhau một tuần, luôn luôn nói không hết chuyện, cùng nhớ nhung vô tận nữa.
Tố Tố nghĩ đến việc anh trở về, buổi tối cũng không định về nhà, vừa nói ra ý nghĩ của mình, không nghĩ tới Sở Lăng Xuyên lại đưa cho một câu nói làm lòng cô lạnh đi: “Anh sẽ phải quay lại doanh trại.”
“Hả?” Cô không tin được lời anh nói là thât, trở về một lúc lại đi ngay, như vậy là có ý gì, không phải là làm cho người ta vui vẻ một lúc rồi liền vứt xuống mặc kệ sao, rất quá đáng.
Sở Lăng Xuyên nhìn ánh mắt Tố Tố chuyển sang thất vọng thì liền đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, an ủi: “Anh về nhà Chủ Nhật này. Thực sự phải có năng lực nhanh lắm đấy.”
Tố Tố nghe xong liền nghĩ, thôi cũng được..., lại vui vẻ nở nụ cười: “Ừ, thế nào cũng được..., nhưng mà anh về nhà một lúc như vậy, rồi lại phải đi về suốt đêm, lăn qua lăn lại như thế, lần sau nếu anh không có thời gian cũng đừng đi nữa, đợi ngày nghỉ rồi hẵng về.”
Nói xong, Tố Tố lại cảm thấy không đúng nha, anh về nhà đúng hôm không phải ngày nghỉ, là khó có được nhưng khi về nhà lại trưng lên bộ mặt đen sì, nhất định có vấn đề. Cô liền nghiêm mặt tra hỏi: “Sở Lăng Xuyên, anh thành thật khai báo đi, rốt cuộc là vì sao anh lại gấp gáp về nhà như vậy? Thực sự bởi vì nhớ em và tiểu Xuyên nhỏ sao?”
Sở Lăng Xuyên khẽ trừng mắt: “Đương nhiên là thật.”
“Em không tin.” Tố Tố nói xong liền ôm lấy anh, chơi xấu là không được, em đã thành thành thật thật nói rõ, anh cũng phải như vậy “Nếu anh không nói, hôm nay em liền không cho anh đi.”
Sở Lăng Xuyên đứng dậy, Tố Tố không ngăn được liền nắm chặt lấy cánh tay anh không buông ra “A a, Sở Lăng Xuyên, anh không nói, em liền không buông anh ra, anh đừng nghĩ chạy được.”
“An Nhược Tố, em là người lớn rồi mà vẫn hư lắm, buông ra nào, anh phải đi rồi.” Sở Lăng Xuyên buồn cười nhìn cô, nâng tay vuốt mặt cô: “Bảo bối, nghe lời nào.”
Tố Tố mới không chịu thua dáng vẻ này của anh “Sở Lăng Xuyên, anh không nói sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của em, tâm trạng em mà buồn bực không vui, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tiểu Xuyên nhỏ, anh nói hay không, tự mình quyết định đi, ôi.” Cô thở dài một hơi, buông anh ra, vẻ mặt buồn bực ngồi trên giường.
Sở Lăng Xuyên bất đắc dĩ, thôi, không quan tâm nữa, nói cho cô vậy, đến tiểu Xuyên nhỏ cũng mang ra rồi, bảo anh yên tâm đi sao được, anh liền đứng đó, từ trên cao nhìn Tố Tố.
“Thực sự chuyện là như thế này. Đêm hôm qua anh mơ thấy ác mộng, mơ thấy ai đó mang theo tiểu Xuyên nhỏ và người đàn ông khác bỏ trốn, anh hô lớn một tiếng em đừng đi, liền tỉnh giấc, sau đó nhanh chóng trở lại!”
Sở Lăng Xuyên nói xong, Tố Tố liền trợn tròn mắt, quá kinh ngạc rồi, cô tròn mắt nhìn Sở Lăng Xuyên: “Cho nên anh đột nhiên xuất hiện, mà vừa về đã trưng bộ mặt đen sì dọa người là do giấc mộng đó sao?”
Sở Lăng Xuyên ho khan một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Mấu chốt vẫn là vì quá nhớ em và tiểu Xuyên nhỏ, được rồi, đã nói xong, anh đi đây, em mà còn dám không ăn tốt mấy thứ đó, anh cũng sẽ xử lý em.”
Anh nói xong liền xoay người đi liền, thế nhưng Tố Tố lại ngơ ngác ngồi ở đó, bị lời nói của Sở Lăng Xuyên làm kinh ngạc rồi. Cô cũng không để ý anh lưu luyến không rời, chính là đang lúc bản thân thất thần thì Sở Lăng Xuyên lại quay lại, hôn lên mặt cô vài cái rồi mới như một trận gió rời đi.
Tố Tố sửng sốt một lúc rồi mới ôm gối, nằm úp sấp xuống mà cười như điên trên giường.
Editor: Mèo (meoancamam)
Lý Nguyệt Hương đứng dậy, đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Ba con đi công tác cũng không nói cho mọi người trong nhà, dù sao vội vàng như vậy thì chắc chắn là có vụ án lớn rồi. Mẹ cũng lười hỏi ông ấy.”
“À..., con đi thay quần áo rồi giúp mẹ nấu cơm.” Tố Tố nói xong cũng đứng dậy, đi về phòng ngủ của mình, vừa mở cửa ra lại nhìn thấy ghế tựa trong phòng mình có một người đàn ông đang ngồi, dáng ngồi thẳng tắp.
“Sở Lăng Xuyên!” Tố Tố vui vẻ kêu một tiếng, cả người xông đến, nào biết được cô vừa mới ôm lấy anh đã bị anh đẩy ra, vậy mà anh lại không chút nhiệt tình nào cả, còn không nể mặt đẩy cô ra nữa.
Hừ! Cô tức giận, sau đó cũng không vui vẻ mừng anh về.
Vẻ mặt Sở Lăng Xuyên nghiêm túc, chỉ giường đối diện, giọng nói lạnh lùng: “Ngồi xuống.”
Tố Tố nhíu mày, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn anh, lại là bộ mặt đen thui giống như cả thế giới thiếu nợ anh vậy, cô lui ra sau rồi ngồi lên giường: “Này, anh làm sao vậy, làm gì mà lại trưng bộ mặt đen thui ra thế, ai chọc giận anh à.”
Đôi mắt đen của Sở Lăng Xuyên nhìn thẳng vào mặt cô, cũng không nói lời nào. Tố Tố buồn bực, đây là tình huống gì đây, cô cầm gối ném lên người anh: “Sở Lăng Xuyên, nói chuyện đi, còn giả vờ nghiêm túc, đùa cợt vẻ lạnh lùng làm gì.”
Chiếc gối bị Tố Tố ném được Sở Lăng Xuyên giơ tay bắt được rồi vứt lại trên giường. Anh nghiêm túc nói: “An Nhược Tố, em thành thật khai báo cho anh, mấy ngày nay anh không ở nhà, em đã làm những “chuyện tốt” gì, không nói thật thì anh sẽ nhốt em vào nhà tù đen!”
Làm “chuyện tốt” gì rồi? Cô cố gắng nghĩ, cẩn thận suy nghĩ, cô vẫn luôn thành thật, không nghịch ngợm gây sự đâu, vội hỏi: “Sở Lăng Xuyên, em thực sự không làm chuyện gì xấu mà, thật sự, em thề!”
“Vẫn còn không thành thật khai báo?”
Sở Lăng Xuyên tức giận, cũng không cho tiểu Xuyên nhỏ chút mặt mũi, Tố Tố liền chột dạ, vơ lấy rồi ôm cái gối: “Em, em nói, anh cũng không cần tức giận vậy.”
“Nói.”
Sở Lăng Xuyên ra lệnh, Tố Tố liền bắt đầu dùng đầu ngón tay đếm: “Việc đó, mấy ngày trước, mẹ nấu trứng gà cho em, em không ăn hết liền vụng trộm cho Soái Ca ăn. Còn có sữa nữa, thực sự uống không hết, cũng cho Soái Ca, Soái Ca cũng không uống, em liền chỉ còn cách mang đi tưới hoa, cái này cũng không gọi là lãng phí chứ?
Còn có, chính là, em có vụng trộm dùng máy tính của ba một chút, nhưng mà em phải đi tra mấy tư liệu, là bắt buộc. Em cũng đi chơi cùng Hàm Hàm, Tiểu Nhiên một lần, nhưng mà tám giờ em đã về rồi... Còn nữa...”
Tố Tố nói xong liền không dám nói nữa, sắc mặt của người nào đó càng ngày càng đen: “Còn nữa, chính là... Ừ, cái đó, hôm nay em gặp Thẩm Hạo Vũ, cũng đi đến quán cà phê ngồi một chút, cho nên... Cho nên về có chút muộn, chính, chính là như vậy.”
Sở Lăng Xuyên đầy mây đen “Vậy mà em lại cho Soái Ca ăn trứng gà? Lấy sữa để tưới hoa? Còn chơi máy tính, về muộn? Còn đi gặp con rắn mắt kính kia? An Nhược Tố, lá gan của em càng ngày càng to ra rồi phải không?”
Vẻ mặt Tố Tố “em đã nói rõ, anh diệt hết khí thế của em”: “Anh không nói thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, em theo lệnh của anh hết cả, nếu anh hung dữ với em, về sau có chuyện gì em cũng không nói cho anh nữa!”
“An Nhược Tố, sữa cùng trứng gà đều là để bổ sung dinh dưỡng cho em và tiểu Xuyên nhỏ, mặc dù không thích ăn thì về sau cũng không được phép vứt đi. Máy tính không thể động vào, tra tư liệu có thể nhờ người khác làm cho. Còn nữa, báo cáo rõ ràng tình hình em đi gặp họ Thẩm đi.”
“Cụ thể tình hình hôm nay... là....” Tố Tố cố ý nói đến một nửa rồi dừng, hết nhìn đông lại nhìn tây, ôm chặt gối, nắm móng tay, Sở Lăng Xuyên liền buồn bực, rốt cuộc chịu không nổi, nhanh chóng ngồi bên cạnh Tố Tố, hai tay nắm lấy bả vai cô, thúc giục: “Có chuyện gì, nói mau.”
Vẻ mặt Tố Tố hơi sợ sệt nói: “Người nào đó quá hung dữ, em không dám nói.”
“Bảo bối, nói nhanh đi.” Sở Lăng Xuyên thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn so với thời tiết, tiến về phía mặt Tố Tố, vẻ mặt muốn hôn lên, một tay ôm eo cô, tay kia lại sờ loạn trên người cô.
Hô hấp ấm áp phả lên mặt Tố Tố, còn cánh tay không thành thật kia làm cho cô có chút thỏa mãn. Vội vàng giơ tay đẩy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi phiếm hồng, nhỏ giọng nói: “A, anh dựa vào người em gần như vậy thì em nói kiểu gì, lùi về sau chút đi. Em nói cho anh, mọi chuyện đều nói cho anh.”
Sở Lăng Xuyên ôm cô, đỡ lên để cho cô dạng chân ngồi lên chân anh, đối mặt mình, hai tay vẫn ôm chặt eo cô: “Nói mau, không thì anh sẽ nghiêm trị.”
“Thực ra cũng không có gì, chỉ là hôm nay lúc tan giờ, anh ấy đi tìm em, nói muốn ngồi một chút, em nói được sau đó liền đi, có nói chuyện vài câu, anh ấy nói muốn làm bạn bè, em... em liền đồng ý.”
Nói xong Tố Tố liền quan sát anh, rất sợ anh sẽ nổi giận, nào có người nào đồng ý để vợ mình có dính dáng tới người yêu cũ, không nghĩ tới anh lại nở nụ cười, cúi đầu mạnh mẽ hôn cô hai lên: “Chúc mừng em có thêm một người bạn nữa, ngày nào rảnh rỗi, mọi người có thể cùng nhau ngồi một chút. Có lẽ đói bụng rồi, bảo bối, đi ăn cơm thôi.”
“Hả?” Tố Tố thật sự không thể tin được, cô liền qua được cửa ải như vậy, thế nhưng anh lại không phản đối cô làm bạn với Thẩm Hạo Vũ, suy nghĩ của người đàn ông này, cô thực sự có chút không hiểu được, nhìn anh định ôm cô đi ăn, cô liền vội vàng hỏi: “Anh cũng chưa nói cho em biết vì sao anh lại chợt quay về như vậy đâu, cũng không báo cho em trước.”
“Nhớ em với tiểu Xuyên nhỏ, vừa hay rảnh rỗi liền về nhà đấy.” Sở Lăng Xuyên nói xong liền đặt cô xuống, nắm tay cô đi ra ngoài, giúp Lý Nguyệt Hương làm cơm tối. Tố Tố nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, không nói được rõ sự vui vẻ trong lòng, vì anh về mà trái tim trở nên mềm nhũn.
Giúp mẹ làm cơm chiều, gọi điện cho An Quốc Đống, ba đang bận việc nên không thể trở về, cho nên cơm tối chỉ có ba người bọn họ cùng với chú chó Soái Ca.
Sau khi ăn xong, Lý Nguyệt Hương liền mang Soái Ca xuống nhà tản bộ xung quanh, trong nhà chỉ còn Tố Tố và Sở Lăng Xuyên. Hai người đã không gặp nhau một tuần, luôn luôn nói không hết chuyện, cùng nhớ nhung vô tận nữa.
Tố Tố nghĩ đến việc anh trở về, buổi tối cũng không định về nhà, vừa nói ra ý nghĩ của mình, không nghĩ tới Sở Lăng Xuyên lại đưa cho một câu nói làm lòng cô lạnh đi: “Anh sẽ phải quay lại doanh trại.”
“Hả?” Cô không tin được lời anh nói là thât, trở về một lúc lại đi ngay, như vậy là có ý gì, không phải là làm cho người ta vui vẻ một lúc rồi liền vứt xuống mặc kệ sao, rất quá đáng.
Sở Lăng Xuyên nhìn ánh mắt Tố Tố chuyển sang thất vọng thì liền đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, an ủi: “Anh về nhà Chủ Nhật này. Thực sự phải có năng lực nhanh lắm đấy.”
Tố Tố nghe xong liền nghĩ, thôi cũng được..., lại vui vẻ nở nụ cười: “Ừ, thế nào cũng được..., nhưng mà anh về nhà một lúc như vậy, rồi lại phải đi về suốt đêm, lăn qua lăn lại như thế, lần sau nếu anh không có thời gian cũng đừng đi nữa, đợi ngày nghỉ rồi hẵng về.”
Nói xong, Tố Tố lại cảm thấy không đúng nha, anh về nhà đúng hôm không phải ngày nghỉ, là khó có được nhưng khi về nhà lại trưng lên bộ mặt đen sì, nhất định có vấn đề. Cô liền nghiêm mặt tra hỏi: “Sở Lăng Xuyên, anh thành thật khai báo đi, rốt cuộc là vì sao anh lại gấp gáp về nhà như vậy? Thực sự bởi vì nhớ em và tiểu Xuyên nhỏ sao?”
Sở Lăng Xuyên khẽ trừng mắt: “Đương nhiên là thật.”
“Em không tin.” Tố Tố nói xong liền ôm lấy anh, chơi xấu là không được, em đã thành thành thật thật nói rõ, anh cũng phải như vậy “Nếu anh không nói, hôm nay em liền không cho anh đi.”
Sở Lăng Xuyên đứng dậy, Tố Tố không ngăn được liền nắm chặt lấy cánh tay anh không buông ra “A a, Sở Lăng Xuyên, anh không nói, em liền không buông anh ra, anh đừng nghĩ chạy được.”
“An Nhược Tố, em là người lớn rồi mà vẫn hư lắm, buông ra nào, anh phải đi rồi.” Sở Lăng Xuyên buồn cười nhìn cô, nâng tay vuốt mặt cô: “Bảo bối, nghe lời nào.”
Tố Tố mới không chịu thua dáng vẻ này của anh “Sở Lăng Xuyên, anh không nói sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của em, tâm trạng em mà buồn bực không vui, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tiểu Xuyên nhỏ, anh nói hay không, tự mình quyết định đi, ôi.” Cô thở dài một hơi, buông anh ra, vẻ mặt buồn bực ngồi trên giường.
Sở Lăng Xuyên bất đắc dĩ, thôi, không quan tâm nữa, nói cho cô vậy, đến tiểu Xuyên nhỏ cũng mang ra rồi, bảo anh yên tâm đi sao được, anh liền đứng đó, từ trên cao nhìn Tố Tố.
“Thực sự chuyện là như thế này. Đêm hôm qua anh mơ thấy ác mộng, mơ thấy ai đó mang theo tiểu Xuyên nhỏ và người đàn ông khác bỏ trốn, anh hô lớn một tiếng em đừng đi, liền tỉnh giấc, sau đó nhanh chóng trở lại!”
Sở Lăng Xuyên nói xong, Tố Tố liền trợn tròn mắt, quá kinh ngạc rồi, cô tròn mắt nhìn Sở Lăng Xuyên: “Cho nên anh đột nhiên xuất hiện, mà vừa về đã trưng bộ mặt đen sì dọa người là do giấc mộng đó sao?”
Sở Lăng Xuyên ho khan một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Mấu chốt vẫn là vì quá nhớ em và tiểu Xuyên nhỏ, được rồi, đã nói xong, anh đi đây, em mà còn dám không ăn tốt mấy thứ đó, anh cũng sẽ xử lý em.”
Anh nói xong liền xoay người đi liền, thế nhưng Tố Tố lại ngơ ngác ngồi ở đó, bị lời nói của Sở Lăng Xuyên làm kinh ngạc rồi. Cô cũng không để ý anh lưu luyến không rời, chính là đang lúc bản thân thất thần thì Sở Lăng Xuyên lại quay lại, hôn lên mặt cô vài cái rồi mới như một trận gió rời đi.
Tố Tố sửng sốt một lúc rồi mới ôm gối, nằm úp sấp xuống mà cười như điên trên giường.