Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 146-9: Em là bảo bối của anh – Những tấm ảnh trong túi quần của Sở Lăng Xuyên, trong nhà đã xảy ra chuyện. 9
Editor: Mẹ Bầu
Tố Tố tập trung tư tưởng nỗ lực để suy nghĩ. Cô không khỏi nghĩ tới bức ảnh chụp Tô Tuệ Vân cùng với cục trưởng G. Ngay từ đầu cô và Sở Lăng Xuyên đã liền hoài nghi rồi. Liệu có phải Tô Tuệ Vân kia lại muốn gây sóng gió hay không? Nhưng mà, cô lại cảm thấy khả năng này không lớn. Sự việc này có phải là có liên quan đối với Tô Tuệ Vân hay không?
Cho dù Tô Tuệ Vân không chiếm được Sở Lăng Xuyên, cho dù, cô ta vì bị hủy dung nên giận chó đánh mèo, muốn trả thù đến trên người cô, thì cũng không đáng phải dùng ba cô để trả thù cô đi. @MeBau*
[emailprotected]@ Hơn nữa cục trưởng G... Tố Tố càng nghĩ càng loạn, vẫn cảm thấy nói thế nào cũng không thông.
Tố Tố và Lý Nguyệt Hương không có cách nào khác, chỉ có thể ngồi chờ đợi. Thế nhưng mà, loại chờ đợi này mới dày vò người ta làm sao! Nó khiến cho Tố Tố không thể nào chịu được. Cô vẫn gọi điện thoại đến cho Sở Việt Dương. Sau khi điện thoại được người nhận, Tố Tố liền vội vàng hỏi: "Anh cả, chuyện ba ba của em, anh đã như thế nào rồi ạ? Bây giờ em có thể gặp được ba ba của em hay không ạ? Nhất định là ông ấy đã bị oan uổng, bị người ta hãm hại. Anh cả, anh là lãnh đạo của ba ba em nhiều năm như vậy, nhất định anh cũng hiểu biết được cách làm người của ba ba em mà! Ông ấy sẽ không làm cái chuyện như vậy đâu!"
Sở Việt Dương ở bên kia nói an ủi Tố Tố: "Tố Tố, em đừng có lo lắng quá! Là thật thì không thể làm giả được. Là giả thì không thể làm như thật được! Anh tin tưởng ở cốt cách làm người của chú An! Cho nên, em cũng đừng lo lắng nhiều quá... Bây giờ, việc em cần phải làm, chính là, em phải chăm sóc cho mọi người ở trong nhà cho thật tốt, có biết không?"
"Vâng ạ." Tố Tố cũng không thể hỏi gì được nữa rồi. Anh cả ở bên kia khẳng định cũng không biết được tình hình như thế nào: die,n;da.nlze.qu;ydo/nn " Anh cả. Anh ở bên đó nếu có tin tức gì, thì anh hãy nói ngay cho em biết nhé, có được không ạ?"
"Em cứ yên tâm. Có chuyện gì anh sẽ nói ngay."
Tố Tố nói chuyện điện thoại với Sở Việt Dương xong, tâm tình thật uể oải, mà cũng rất lo lắng. Cô thật không biết nên làm như thế nào mới tốt. Ngay trong lúc cả hai mẹ con còn đang bất lực, thì chuông cửa trong nhà vang lên.
Tố Tố đứng dậy đi ra mở cửa, liền nhìn thấy là Sở Vệ Bình: "Ba ba."
Tố Tố nhìn thấy Sở Vệ Bình, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn bỗng chốc trong lòng liền thấy kiên định hơn rất nhiều. Cô chào ông một tiếng, vành mắt cũng đỏ hoe. Sở Vệ Bình vỗ vỗ lên bả vai Tố Tố: "Đừng sợ, con à!"
Kỳ thực, Sở Vệ Bình đã lui về nghỉ, không còn ở tại vị nữa. Có người nhưng lại không có quyền thế, việc làm cũng chỉ có thể hữu hạn. Bất quá, giờ phút này có ông xuất hiện, cũng đã cho Tố Tố không ít sự an ủi, cảm giác giống như có tâm phúc vậy.
Tiểu Bao Tử nghe được giọng nói của ông nội, cũng từ trong phòng ngủ đi ra, kêu lên một tiếng, rồi chạy tới bên người Sở Vệ Bình. Sở Vệ Bình ôm lấy thằng cháu nội vào trong ngực. Nhìn thấy cậu nhóc giống như cũng đã bị nhận phải sự kinh sợ hãi hùng rồi, ông liền không khỏi thấy đau lòng.
Kỳ thực, Sở Việt Dương nói rất đúng, Là thật thì không thể làm giả được. Là giả thì không thể làm như thật được! Nếu như ba ba của cô thật sự tham ô rồi, như vậy thì đương nhiên là hậu quả rất nghiêm trọng. Còn nếu như mà An Quốc Đống là do bị người ta hãm hại, thì luôn sẽ có dấu vết để lần theo, sẽ tìm ra được manh mối và người đã hãm hại đối với ông. Đến ngày nào đó chân tướng sự việc sẽ được vạch trần đưa ra sáng tỏ… Thế nhưng mà, bọn họ không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được…
Sở Vệ Bình trấn an Tố Tố cùng Lý Nguyệt Hương một hồi. Tuy rằng tâm tình của cô cũng thật sốt ruột trầm trọng, nhưng mà Tố Tố vẫn phải mạnh mẽ gắng gượng đi làm bữa cơm chiều. Đúng vậy, anh cả nói rất đúng, cô còn phải chăm sóc cho mẹ và con trai thật chu đáo.
Mọi người đều không ai có khẩu vị gì để ăn cơm. Tố Tố và Lý Nguyệt Hương gần như không hề nhúc nhích đến đôi đũa. Ngay cả đến Sở Vệ Bình cũng không thể nào ăn được, chủ yếu là Tiểu Bao Tử, cần phải dỗ cho đứa nhỏ ăn no. Cậu nhóc cũng đang lo lắng không thôi, cứ hỏi khi nào thì ông ngoại trở về.
Khi nào thì ông ngoại trở về? Ai có thể biết được đây?
Sở Vệ Bình nhìn thời gian một chút, đã hơn bảy giờ tối. Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, giống như trời bị sập xuống vậy: "Tố Tố, bà thông gia, hai người cũng đừng có quá sốt ruột. Tôi và Việt Dương sẽ nghĩ biện pháp, chỉ cần Quốc Đống là người trong sạch, thì sẽ không có việc gì hết. Hai mẹ con đừng nên lo lắng quá mức. Bây giờ tôi trở về nhà đây, Xuyên tử ở bên kia, tôi cũng đã gọi điện thoại cho nó rồi! Ước chừng, rất nhanh nó sẽ có thể trở lại nhà thôi."
Kỳ thực ý niệm đầu tiên trong đầu Tố Tố cũng là gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên. Nhưng rồi cô lại suy nghĩ đến công việc của anh, nên cuối cùng không gọi cho anh nữa. Cho dù thế nào đi nữa, thì ngày mai Sở Lăng Xuyên cũng sẽ trở về nhà rồi. Tố Tố thực không nghĩ tới, Sở Vệ Bình vậy mà đã gọi điện thoại cho anh.
"Ba, ngài không đợi Xuyên tử trở về à?"
Sở Vệ Bình nói xong liền đứng dậy: "Ba không đợi nó đâu, mọi việc ba đều đã nói chuyện với Xuyên tử ở trong điện thoại rồi. Như thế này đi, bây giờ ba sẽ dẫn Tiểu Bao Tử đi về nhà ở với ba, mấy ngày tới ba sẽ chăm sóc cho cháu nó!"
Tố Tố nghĩ nghĩ một lát, cũng tốt! Ở trong nhà ra hiện đang xảy chuyện như vậy, phỏng chừng mọi người đều vừa bận rộn lại vừa bối rối. Hơn nữa, không khí trong nhà giờ cũng không phù hợp. Ngày hôm nay Tiểu Bao Tử đã phải tiếp nhận sự việc làm cho bị kinh sợ rồi. Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của con trai như vậy, Tố Tố cũng thấy đau lòng.
"Ba, vậy thì vất vả cho ngài rồi."
"Nói mấy cái lời khách khí ấy mà làm gì con!" Sở Vệ Bình nói xong liền ôm lấy Tiểu Bao Tử: "Cục cưng, con về nhà cùng với ông nội nhé, mấy ngày nay ba mẹ con có việc cần phải xử lý, biết không?"
Tiểu Bao Tử nhìn sang mẹ của mình, rồi lại nhìn sang bà ngoại, cu cậu có vẻ hiểu biết, liền gật gật đầu.
Lý Nguyệt Hương nói: "Để tôi đi thu thập một chút các thứ quần áo cho Tiểu Bao Tử."
Tố Tố hôn lên trên mặt của Tiểu Bao Tử: "Con trai, con phải nghe lời dạy bảo của ông nội nhé, nghe chưa? Con không được làm cho ông nội phải vất vả đấy, biết không?"
"Con biết rồi ạ." Tiểu Bao Tử gật đầu, trong ròng mắt to lóe lên sự lo lắng:"Mẹ, vậy đến khi nào thì ông ngoại mới trở về nhà ạ?"
Trong lòng Tố Tố cũng thấy buồn bực. Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bao Tử, nỗ lực mỉm cười. Cô không muốn để cho con trai của mình còn nhỏ như vậy, mà trong ký ức đã phải tiếp nhận đến những chuyện gây tổn thương: "Ông ngoại rất nhanh sẽ có thể trở về nhà thôi. Khi nào ông ngoại trở lại, thì người đầu tiên mẹ báo, sẽ chính là cục cưng của mẹ, có được hay không?"
Tiểu Bao Tử gật đầu. Lý Nguyệt Hương cũng thu thập quần áo để thay đổi cho Tiểu Bao Tử xong xuôi. Tố Tố nhận lấy: "Ba, để con đưa ngài đi xuống lầu."
Đưa Sở Vệ Bình cùng Tiểu Bao Tử đi về nhà xong xuôi, Tố Tố trở lại cũng liền an ủi vỗ về cho mẹ của mình. Rồi sau đó cô đi thu dọn lại đồ đạc trong nhà đã bị lật chuyển, làm cho rối loạn thành một đống. Vừa thu dọn xong, cô liền nghe thấy có tiếng mở cửa, đóng cửa.
Tố Tố quay đầu lại nhìn. Nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đã trở về, trái tim của cô thoáng cái liền như bị nhéo chặt lại, hốc mắt nóng lên, chỉ thiếu một chút nữa là cô đã bật khóc lên rồi.
Tố Tố tập trung tư tưởng nỗ lực để suy nghĩ. Cô không khỏi nghĩ tới bức ảnh chụp Tô Tuệ Vân cùng với cục trưởng G. Ngay từ đầu cô và Sở Lăng Xuyên đã liền hoài nghi rồi. Liệu có phải Tô Tuệ Vân kia lại muốn gây sóng gió hay không? Nhưng mà, cô lại cảm thấy khả năng này không lớn. Sự việc này có phải là có liên quan đối với Tô Tuệ Vân hay không?
Cho dù Tô Tuệ Vân không chiếm được Sở Lăng Xuyên, cho dù, cô ta vì bị hủy dung nên giận chó đánh mèo, muốn trả thù đến trên người cô, thì cũng không đáng phải dùng ba cô để trả thù cô đi. @MeBau*
[emailprotected]@ Hơn nữa cục trưởng G... Tố Tố càng nghĩ càng loạn, vẫn cảm thấy nói thế nào cũng không thông.
Tố Tố và Lý Nguyệt Hương không có cách nào khác, chỉ có thể ngồi chờ đợi. Thế nhưng mà, loại chờ đợi này mới dày vò người ta làm sao! Nó khiến cho Tố Tố không thể nào chịu được. Cô vẫn gọi điện thoại đến cho Sở Việt Dương. Sau khi điện thoại được người nhận, Tố Tố liền vội vàng hỏi: "Anh cả, chuyện ba ba của em, anh đã như thế nào rồi ạ? Bây giờ em có thể gặp được ba ba của em hay không ạ? Nhất định là ông ấy đã bị oan uổng, bị người ta hãm hại. Anh cả, anh là lãnh đạo của ba ba em nhiều năm như vậy, nhất định anh cũng hiểu biết được cách làm người của ba ba em mà! Ông ấy sẽ không làm cái chuyện như vậy đâu!"
Sở Việt Dương ở bên kia nói an ủi Tố Tố: "Tố Tố, em đừng có lo lắng quá! Là thật thì không thể làm giả được. Là giả thì không thể làm như thật được! Anh tin tưởng ở cốt cách làm người của chú An! Cho nên, em cũng đừng lo lắng nhiều quá... Bây giờ, việc em cần phải làm, chính là, em phải chăm sóc cho mọi người ở trong nhà cho thật tốt, có biết không?"
"Vâng ạ." Tố Tố cũng không thể hỏi gì được nữa rồi. Anh cả ở bên kia khẳng định cũng không biết được tình hình như thế nào: die,n;da.nlze.qu;ydo/nn " Anh cả. Anh ở bên đó nếu có tin tức gì, thì anh hãy nói ngay cho em biết nhé, có được không ạ?"
"Em cứ yên tâm. Có chuyện gì anh sẽ nói ngay."
Tố Tố nói chuyện điện thoại với Sở Việt Dương xong, tâm tình thật uể oải, mà cũng rất lo lắng. Cô thật không biết nên làm như thế nào mới tốt. Ngay trong lúc cả hai mẹ con còn đang bất lực, thì chuông cửa trong nhà vang lên.
Tố Tố đứng dậy đi ra mở cửa, liền nhìn thấy là Sở Vệ Bình: "Ba ba."
Tố Tố nhìn thấy Sở Vệ Bình, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn bỗng chốc trong lòng liền thấy kiên định hơn rất nhiều. Cô chào ông một tiếng, vành mắt cũng đỏ hoe. Sở Vệ Bình vỗ vỗ lên bả vai Tố Tố: "Đừng sợ, con à!"
Kỳ thực, Sở Vệ Bình đã lui về nghỉ, không còn ở tại vị nữa. Có người nhưng lại không có quyền thế, việc làm cũng chỉ có thể hữu hạn. Bất quá, giờ phút này có ông xuất hiện, cũng đã cho Tố Tố không ít sự an ủi, cảm giác giống như có tâm phúc vậy.
Tiểu Bao Tử nghe được giọng nói của ông nội, cũng từ trong phòng ngủ đi ra, kêu lên một tiếng, rồi chạy tới bên người Sở Vệ Bình. Sở Vệ Bình ôm lấy thằng cháu nội vào trong ngực. Nhìn thấy cậu nhóc giống như cũng đã bị nhận phải sự kinh sợ hãi hùng rồi, ông liền không khỏi thấy đau lòng.
Kỳ thực, Sở Việt Dương nói rất đúng, Là thật thì không thể làm giả được. Là giả thì không thể làm như thật được! Nếu như ba ba của cô thật sự tham ô rồi, như vậy thì đương nhiên là hậu quả rất nghiêm trọng. Còn nếu như mà An Quốc Đống là do bị người ta hãm hại, thì luôn sẽ có dấu vết để lần theo, sẽ tìm ra được manh mối và người đã hãm hại đối với ông. Đến ngày nào đó chân tướng sự việc sẽ được vạch trần đưa ra sáng tỏ… Thế nhưng mà, bọn họ không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được…
Sở Vệ Bình trấn an Tố Tố cùng Lý Nguyệt Hương một hồi. Tuy rằng tâm tình của cô cũng thật sốt ruột trầm trọng, nhưng mà Tố Tố vẫn phải mạnh mẽ gắng gượng đi làm bữa cơm chiều. Đúng vậy, anh cả nói rất đúng, cô còn phải chăm sóc cho mẹ và con trai thật chu đáo.
Mọi người đều không ai có khẩu vị gì để ăn cơm. Tố Tố và Lý Nguyệt Hương gần như không hề nhúc nhích đến đôi đũa. Ngay cả đến Sở Vệ Bình cũng không thể nào ăn được, chủ yếu là Tiểu Bao Tử, cần phải dỗ cho đứa nhỏ ăn no. Cậu nhóc cũng đang lo lắng không thôi, cứ hỏi khi nào thì ông ngoại trở về.
Khi nào thì ông ngoại trở về? Ai có thể biết được đây?
Sở Vệ Bình nhìn thời gian một chút, đã hơn bảy giờ tối. Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, giống như trời bị sập xuống vậy: "Tố Tố, bà thông gia, hai người cũng đừng có quá sốt ruột. Tôi và Việt Dương sẽ nghĩ biện pháp, chỉ cần Quốc Đống là người trong sạch, thì sẽ không có việc gì hết. Hai mẹ con đừng nên lo lắng quá mức. Bây giờ tôi trở về nhà đây, Xuyên tử ở bên kia, tôi cũng đã gọi điện thoại cho nó rồi! Ước chừng, rất nhanh nó sẽ có thể trở lại nhà thôi."
Kỳ thực ý niệm đầu tiên trong đầu Tố Tố cũng là gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên. Nhưng rồi cô lại suy nghĩ đến công việc của anh, nên cuối cùng không gọi cho anh nữa. Cho dù thế nào đi nữa, thì ngày mai Sở Lăng Xuyên cũng sẽ trở về nhà rồi. Tố Tố thực không nghĩ tới, Sở Vệ Bình vậy mà đã gọi điện thoại cho anh.
"Ba, ngài không đợi Xuyên tử trở về à?"
Sở Vệ Bình nói xong liền đứng dậy: "Ba không đợi nó đâu, mọi việc ba đều đã nói chuyện với Xuyên tử ở trong điện thoại rồi. Như thế này đi, bây giờ ba sẽ dẫn Tiểu Bao Tử đi về nhà ở với ba, mấy ngày tới ba sẽ chăm sóc cho cháu nó!"
Tố Tố nghĩ nghĩ một lát, cũng tốt! Ở trong nhà ra hiện đang xảy chuyện như vậy, phỏng chừng mọi người đều vừa bận rộn lại vừa bối rối. Hơn nữa, không khí trong nhà giờ cũng không phù hợp. Ngày hôm nay Tiểu Bao Tử đã phải tiếp nhận sự việc làm cho bị kinh sợ rồi. Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của con trai như vậy, Tố Tố cũng thấy đau lòng.
"Ba, vậy thì vất vả cho ngài rồi."
"Nói mấy cái lời khách khí ấy mà làm gì con!" Sở Vệ Bình nói xong liền ôm lấy Tiểu Bao Tử: "Cục cưng, con về nhà cùng với ông nội nhé, mấy ngày nay ba mẹ con có việc cần phải xử lý, biết không?"
Tiểu Bao Tử nhìn sang mẹ của mình, rồi lại nhìn sang bà ngoại, cu cậu có vẻ hiểu biết, liền gật gật đầu.
Lý Nguyệt Hương nói: "Để tôi đi thu thập một chút các thứ quần áo cho Tiểu Bao Tử."
Tố Tố hôn lên trên mặt của Tiểu Bao Tử: "Con trai, con phải nghe lời dạy bảo của ông nội nhé, nghe chưa? Con không được làm cho ông nội phải vất vả đấy, biết không?"
"Con biết rồi ạ." Tiểu Bao Tử gật đầu, trong ròng mắt to lóe lên sự lo lắng:"Mẹ, vậy đến khi nào thì ông ngoại mới trở về nhà ạ?"
Trong lòng Tố Tố cũng thấy buồn bực. Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bao Tử, nỗ lực mỉm cười. Cô không muốn để cho con trai của mình còn nhỏ như vậy, mà trong ký ức đã phải tiếp nhận đến những chuyện gây tổn thương: "Ông ngoại rất nhanh sẽ có thể trở về nhà thôi. Khi nào ông ngoại trở lại, thì người đầu tiên mẹ báo, sẽ chính là cục cưng của mẹ, có được hay không?"
Tiểu Bao Tử gật đầu. Lý Nguyệt Hương cũng thu thập quần áo để thay đổi cho Tiểu Bao Tử xong xuôi. Tố Tố nhận lấy: "Ba, để con đưa ngài đi xuống lầu."
Đưa Sở Vệ Bình cùng Tiểu Bao Tử đi về nhà xong xuôi, Tố Tố trở lại cũng liền an ủi vỗ về cho mẹ của mình. Rồi sau đó cô đi thu dọn lại đồ đạc trong nhà đã bị lật chuyển, làm cho rối loạn thành một đống. Vừa thu dọn xong, cô liền nghe thấy có tiếng mở cửa, đóng cửa.
Tố Tố quay đầu lại nhìn. Nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đã trở về, trái tim của cô thoáng cái liền như bị nhéo chặt lại, hốc mắt nóng lên, chỉ thiếu một chút nữa là cô đã bật khóc lên rồi.