Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 144-2: Em là bảo bối của anh - Ba ba không có quần lót để mặc
Editor: Mẹ Bầu
Hải tử chỉ vào ảnh chụp Tô Tuệ Vân cùng với Cục trường: "Trong tuần vừa rồi, cô ta gặp mặt người đàn ông này hai lần. Quan sát thì thấy không có gì có vẻ là quan hệ nam nữ mờ ám, mà giống như là đang ở đó bàn luận với nhau chuyện gì đó thì phải!"
Sở Lăng Xuyên nhìn tấm ảnh chụp kia mấy lần, sau đó thu lại, bình thản thả lại vào ở trong túi. Hải tử không nhịn được lại hỏi: "Đại ca. Anh bảo tôi theo dõi cô gái này làm cái gì, vậy? Người phụ nữ này có mối quan hệ quan hệ giữa người với người cực kỳ phức tạp."
"Không có gì, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn chỉ là sợ cô ta sẽ làm điều gì đó bất lợi đối với người nhà của tôi." Hải tử là anh em huynh đệ của Sở Lăng Xuyên, cho nên anh mới đáp lại không dối gạt như vậy. Thế nhưng mà anh lại không nói tỉ mỉ hết mọi chuyện trong nhà mình ra, nói đủ là dừng.
Hải tử cũng không hỏi nhiều hơn nữa. Cậu ta đều cũng là người có chừng có mực, biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Hơn nữa, điều này rồi cũng sẽ biết, không cần thiết phải hỏi nữa, "Đại ca, anh thường xuyên không ở nhà như vậy, lúc nào cần cứ điện thoại cho tôi. Tôi sẽ âm thầm coi chừng giúp cho anh, ít nhất có thể bảo vệ được cho chị dâu một chút."
Sở Lăng Xuyên cười cười, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn đưa tay xoa xoa một chút cái đầu tròn của Hải tử: "Không đến mức như vậy đâu, có lẽ là do tôi đã quá lo lắng thôi. Gần đây tình hình trong nhà cậu như thế nào rồi? Mọi người trong nhà đều khỏe mạnh chứ?"
Hải tử nở nụ cười chất phác: "Mọi người đều khỏe cả, tuy rằng việc làm ăn buôn bán không lớn lắm, nhưng viêc nuôi gia đình thì không thành vấn đề, cuộc sống cũng khá sung túc ó, vợ con vây quanh, cũng cảm thấy thỏa mãn. Thực sự là rất nhớ nhung đến những ngày xưa cũ trước kia."
Còn đang nói chuyện, thì chợt nghe thấy truyền đến một hồi tiếng động của xe chạy. @MeBau*
[emailprotected]@Sở Lăng Xuyên đóng cửa xe lại, ở trong xe chờ một lúc, sau đó nhìn theo phương hướng của chiếc xe kia, chậm rãi cho xe của mình chạy đi, tuyệt đối không làm cho người khác phải chú ý đến.
Lúc này một chiếc xe con từ trong cổng lớn của khu biệt thự kia chạy ra ngoài. Xe chuyển động rất nhanh liền vượt qua xe của bọn họ. Hải tử nói: "Anh Xuyên, đúng là chiếc xe hơi của người phụ nữ kia lái."
Sở Lăng Xuyên tăng tốc độ xe.
Hai chiếc xe một trước một sau chạy ở trong bóng đêm mờ mịt. Tô Tuệ Vân hoàn toàn không biết mình đã bị người khác theo dõi rồi. Hơn nữa người đang theo dõi cô ta lại chính là Sở Lăng Xuyên, người mà cô ta vẫn luôn mơ ước từ lâu.
Kỳ thực Tô Tuệ Vân là một người cực kỳ cố chấp, cũng cực kỳ điên cuồng. Sở Lăng Xuyên là người mà cô ta yêu đầu tiên. Mối tình đầu đơn thuần thực sự vẫn luôn là khó có thể nào quên được. Nếu không chiếm được, vĩnh viễn sẽ là một phần tiếc nuối. Tô Tuệ Vân đã từng giao thiệp với nhiều bạn trai, đã từng có đàn ông, nhưng mà chính là cô ta không thể tìm được loại cảm giác rung động đã từng thấy xuất hiện ở trên người Sở Lăng Xuyên. Cái loại cảm giác này của anh, đã gây ấn tượng thật sâu trong lòng cô ta. Ở trong mộng, cô ta cũng mơ về Sở Lăng Xuyên, mơ thấy anh đối xử tốt với cô ta. Tô Tuệ Vân cũng biết rằng đó cỉ là ảo mộng, sự chờ đợi của cô ta cũng chỉ là công dã tràng. Cô ta đã ghi sâu tình yêu đối với Sở Lăng Xuyên ở trong lòng yêu nhiều năm như vậy, thế nhưng mà, Sở Lăng Xuyên lại chưa từng để cô ta ở trong lòng mình một chút nào. Vì sao lại như vậy chứ! Thật là không công bằng mà! Cô ta đã vì anh mà hồn khiên mộng nhiễu (*), ấy thế nhưng anh lại lấy vợ sinh con, sống hạnh phúc qua ngày! Thậm chí đối với cô ta, anh vẫn cứ vô tình như vậy.
(*) Hồn khiên mộng nhiễu: Thành ngữ: Chỉ một việc làm nào đó khiến cho người tangày đêm không được yên
Bị người đàn ông mình thích nhiều năm, yêu nhiều năm đối đãi như vậy, đã gây ra cho cô ta một sự kích động, không có cách nào phai nhạt được. Tô Tuệ Vân không sao chịu nổi, cũng rất thương tâm, thậm chí còn hận Sở Lăng Xuyên, vì sao lại đối xử với cô ta vô tình như vậy.
Sở Lăng Xuyên là thứ đẹp nhất ở trong lòng cô ta! Không, là một người đàn ông mà cô ta không có cách nào có thể quên được! Vậy mà, ở trong lòng của anh, cô ta lại chẳng là cái gì cả. Loại này cảm giác vô lực này làm cho Tô Tuệ Vân không sao chịu nổi. Tô Tuệ Vân không tìm được phương thức để cân bằng, cho nên cô ta liền thiết kế, muốn trả thù.
Tình yêu, rất đẹp.
Có đôi khi lại rất đáng sợ.
Xe của Sở Lăng Xuyên luôn luôn không nhanh không chậm, bám theo sát xe của Tô Tuệ Vân. đối Sở Lăng Xuyên mà nói, việc theo dõi như thế này, còn dễ dàng hơn so với việc người ta ăn cơm. Nhưng theo dõi sẽ không bị phát hiện, đây mới gọi là theo dõi.
Xe của Tô Tuệ Vân một mực chạy vào trong thành phố. Tới cổng một nhà hàng xa hoa thì dừng lại. Cô ta mặc quần áo hàng hiệu, cầm trong tay một chiếc túi hàng hiệu, tóc dài mái để buông lơi. Tóc mái rất dài, che khuất nửa bên mặt. Tô Tuệ Vân che đi một nửa trên mặt như vậy là muốn che đi vết sẹo lưu lại sau tai nạn xe cộ. Cho dù cô ta đã đi giải phẫu thẩm mỹ, thì cũng không có cách nào chữa trị được vết sẹo kia. Tuy rằng vết sẹo không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có sự ảnh hưởng đến vẻ đẹp tổng thể. Trong lòng cô ta oán hận, tất cả những thứ này là do An Nhược Tố làm hại cô ta. Nếu như không phải là do Tố Tố, thì cô ta cũng sẽ không thể bị hủy dung như vậy.
Sở Lăng Xuyên và Hải tử nhìn thấy Tô Tuệ Vân đi vào trong nhà hàng. Không cần phải nói cái gì nhiều, Hải tử cũng đã xuống xe đi vào theo. Một trước một sau cùng đi vào trong nhà hàng. Sở Lăng Xuyên chờ ở bên ngoài. Đại khái đợi khoảng năm phút đồng hồ, Hải tử đi ra khỏi cửa nhanh nhẹn trở về đến trên xe, đưa điện thoại di động đưa cho Sở Lăng Xuyên. Sở Lăng Xuyên vừa mở ra xem thì nhìn thấy, người ở bên trong tấm ảnh chụp chính là Tô Tuệ Vân, cùng với Tô Tuệ Vân còn có một người phụ nữ xa lạ.
Buổi tối khuya lại hẹn ước ăn cơm cùng với một người phụ nữ, thật sự có bao nhiêu là kỳ quái. Sở Lăng Xuyên khép lại di động, cũng nhớ kỹ dung mạo của người phụ nữ kia. Dương như không có chuyện gì khả nghi để có thể chứng minh, Tô Tuệ Vân muốn làm cho người nhà của anh gặp phải sự bất lợi. Như vậy chính là tốt nhất.
Điều đáng khả nghi nhất chính là Tô Tuệ Vân sẽ trà trộn ở cùng một chỗ với cục trưởng. Chẳng lẽ cô ta muốn lợi dụng cấp trên của cha vợ anh để chèn ép ở trên công việc hay sao. Thế nhưng, điều này cô ta không cần thiết phải làm như vậy.
Ân oán của Tô Tuệ Vân cũng chính là với anh và Tố Tố, không đáng phải gây khó khăn cho các bậc trưởng bối như vậy. Nói như vậy có chút không thông. Sở Lăng Xuyên cảm thấy khả năng như vậy cũng không lớn lắm. Có lẽ là anh đã nghĩ nhiều rồi, bất quá anh cần nhắc nhở cho cha vợ của anh một chút là được.
Hải tử nhìn thấy Sở Lăng Xuyên trầm mặc không nói, thấy bộ dạng suy tư kia của lão đại, cậu ta nhịn không được liền hỏi: "Có vấn đề gì à... đại ca?"
"Không có vấn đề gì, mấy ngày nay cậu đã vất vả rồi!" Sở Lăng Xuyên nói xong vỗ vỗ vào bả vai Hải tử: "Đi nào. Đi ăn cơm thôi, đã thật lâu chúng ta không tụ họp với nhau rồi."
"Đi nào!"
Sở Lăng Xuyên cùng Hải tử cùng nhau đi ăn cơm. Hai người cũng không hề uống rượu, chỉ là trò chuyện về những chuyện trước kia. Hải tử trước kia là lính cấp dưới của Sở Lăng Xuyên. Chẳng qua là vào rất nhiều năm trước cậu ta liền chuyển ngành rồi.
Hải tử chỉ vào ảnh chụp Tô Tuệ Vân cùng với Cục trường: "Trong tuần vừa rồi, cô ta gặp mặt người đàn ông này hai lần. Quan sát thì thấy không có gì có vẻ là quan hệ nam nữ mờ ám, mà giống như là đang ở đó bàn luận với nhau chuyện gì đó thì phải!"
Sở Lăng Xuyên nhìn tấm ảnh chụp kia mấy lần, sau đó thu lại, bình thản thả lại vào ở trong túi. Hải tử không nhịn được lại hỏi: "Đại ca. Anh bảo tôi theo dõi cô gái này làm cái gì, vậy? Người phụ nữ này có mối quan hệ quan hệ giữa người với người cực kỳ phức tạp."
"Không có gì, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn chỉ là sợ cô ta sẽ làm điều gì đó bất lợi đối với người nhà của tôi." Hải tử là anh em huynh đệ của Sở Lăng Xuyên, cho nên anh mới đáp lại không dối gạt như vậy. Thế nhưng mà anh lại không nói tỉ mỉ hết mọi chuyện trong nhà mình ra, nói đủ là dừng.
Hải tử cũng không hỏi nhiều hơn nữa. Cậu ta đều cũng là người có chừng có mực, biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Hơn nữa, điều này rồi cũng sẽ biết, không cần thiết phải hỏi nữa, "Đại ca, anh thường xuyên không ở nhà như vậy, lúc nào cần cứ điện thoại cho tôi. Tôi sẽ âm thầm coi chừng giúp cho anh, ít nhất có thể bảo vệ được cho chị dâu một chút."
Sở Lăng Xuyên cười cười, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn đưa tay xoa xoa một chút cái đầu tròn của Hải tử: "Không đến mức như vậy đâu, có lẽ là do tôi đã quá lo lắng thôi. Gần đây tình hình trong nhà cậu như thế nào rồi? Mọi người trong nhà đều khỏe mạnh chứ?"
Hải tử nở nụ cười chất phác: "Mọi người đều khỏe cả, tuy rằng việc làm ăn buôn bán không lớn lắm, nhưng viêc nuôi gia đình thì không thành vấn đề, cuộc sống cũng khá sung túc ó, vợ con vây quanh, cũng cảm thấy thỏa mãn. Thực sự là rất nhớ nhung đến những ngày xưa cũ trước kia."
Còn đang nói chuyện, thì chợt nghe thấy truyền đến một hồi tiếng động của xe chạy. @MeBau*
[emailprotected]@Sở Lăng Xuyên đóng cửa xe lại, ở trong xe chờ một lúc, sau đó nhìn theo phương hướng của chiếc xe kia, chậm rãi cho xe của mình chạy đi, tuyệt đối không làm cho người khác phải chú ý đến.
Lúc này một chiếc xe con từ trong cổng lớn của khu biệt thự kia chạy ra ngoài. Xe chuyển động rất nhanh liền vượt qua xe của bọn họ. Hải tử nói: "Anh Xuyên, đúng là chiếc xe hơi của người phụ nữ kia lái."
Sở Lăng Xuyên tăng tốc độ xe.
Hai chiếc xe một trước một sau chạy ở trong bóng đêm mờ mịt. Tô Tuệ Vân hoàn toàn không biết mình đã bị người khác theo dõi rồi. Hơn nữa người đang theo dõi cô ta lại chính là Sở Lăng Xuyên, người mà cô ta vẫn luôn mơ ước từ lâu.
Kỳ thực Tô Tuệ Vân là một người cực kỳ cố chấp, cũng cực kỳ điên cuồng. Sở Lăng Xuyên là người mà cô ta yêu đầu tiên. Mối tình đầu đơn thuần thực sự vẫn luôn là khó có thể nào quên được. Nếu không chiếm được, vĩnh viễn sẽ là một phần tiếc nuối. Tô Tuệ Vân đã từng giao thiệp với nhiều bạn trai, đã từng có đàn ông, nhưng mà chính là cô ta không thể tìm được loại cảm giác rung động đã từng thấy xuất hiện ở trên người Sở Lăng Xuyên. Cái loại cảm giác này của anh, đã gây ấn tượng thật sâu trong lòng cô ta. Ở trong mộng, cô ta cũng mơ về Sở Lăng Xuyên, mơ thấy anh đối xử tốt với cô ta. Tô Tuệ Vân cũng biết rằng đó cỉ là ảo mộng, sự chờ đợi của cô ta cũng chỉ là công dã tràng. Cô ta đã ghi sâu tình yêu đối với Sở Lăng Xuyên ở trong lòng yêu nhiều năm như vậy, thế nhưng mà, Sở Lăng Xuyên lại chưa từng để cô ta ở trong lòng mình một chút nào. Vì sao lại như vậy chứ! Thật là không công bằng mà! Cô ta đã vì anh mà hồn khiên mộng nhiễu (*), ấy thế nhưng anh lại lấy vợ sinh con, sống hạnh phúc qua ngày! Thậm chí đối với cô ta, anh vẫn cứ vô tình như vậy.
(*) Hồn khiên mộng nhiễu: Thành ngữ: Chỉ một việc làm nào đó khiến cho người tangày đêm không được yên
Bị người đàn ông mình thích nhiều năm, yêu nhiều năm đối đãi như vậy, đã gây ra cho cô ta một sự kích động, không có cách nào phai nhạt được. Tô Tuệ Vân không sao chịu nổi, cũng rất thương tâm, thậm chí còn hận Sở Lăng Xuyên, vì sao lại đối xử với cô ta vô tình như vậy.
Sở Lăng Xuyên là thứ đẹp nhất ở trong lòng cô ta! Không, là một người đàn ông mà cô ta không có cách nào có thể quên được! Vậy mà, ở trong lòng của anh, cô ta lại chẳng là cái gì cả. Loại này cảm giác vô lực này làm cho Tô Tuệ Vân không sao chịu nổi. Tô Tuệ Vân không tìm được phương thức để cân bằng, cho nên cô ta liền thiết kế, muốn trả thù.
Tình yêu, rất đẹp.
Có đôi khi lại rất đáng sợ.
Xe của Sở Lăng Xuyên luôn luôn không nhanh không chậm, bám theo sát xe của Tô Tuệ Vân. đối Sở Lăng Xuyên mà nói, việc theo dõi như thế này, còn dễ dàng hơn so với việc người ta ăn cơm. Nhưng theo dõi sẽ không bị phát hiện, đây mới gọi là theo dõi.
Xe của Tô Tuệ Vân một mực chạy vào trong thành phố. Tới cổng một nhà hàng xa hoa thì dừng lại. Cô ta mặc quần áo hàng hiệu, cầm trong tay một chiếc túi hàng hiệu, tóc dài mái để buông lơi. Tóc mái rất dài, che khuất nửa bên mặt. Tô Tuệ Vân che đi một nửa trên mặt như vậy là muốn che đi vết sẹo lưu lại sau tai nạn xe cộ. Cho dù cô ta đã đi giải phẫu thẩm mỹ, thì cũng không có cách nào chữa trị được vết sẹo kia. Tuy rằng vết sẹo không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có sự ảnh hưởng đến vẻ đẹp tổng thể. Trong lòng cô ta oán hận, tất cả những thứ này là do An Nhược Tố làm hại cô ta. Nếu như không phải là do Tố Tố, thì cô ta cũng sẽ không thể bị hủy dung như vậy.
Sở Lăng Xuyên và Hải tử nhìn thấy Tô Tuệ Vân đi vào trong nhà hàng. Không cần phải nói cái gì nhiều, Hải tử cũng đã xuống xe đi vào theo. Một trước một sau cùng đi vào trong nhà hàng. Sở Lăng Xuyên chờ ở bên ngoài. Đại khái đợi khoảng năm phút đồng hồ, Hải tử đi ra khỏi cửa nhanh nhẹn trở về đến trên xe, đưa điện thoại di động đưa cho Sở Lăng Xuyên. Sở Lăng Xuyên vừa mở ra xem thì nhìn thấy, người ở bên trong tấm ảnh chụp chính là Tô Tuệ Vân, cùng với Tô Tuệ Vân còn có một người phụ nữ xa lạ.
Buổi tối khuya lại hẹn ước ăn cơm cùng với một người phụ nữ, thật sự có bao nhiêu là kỳ quái. Sở Lăng Xuyên khép lại di động, cũng nhớ kỹ dung mạo của người phụ nữ kia. Dương như không có chuyện gì khả nghi để có thể chứng minh, Tô Tuệ Vân muốn làm cho người nhà của anh gặp phải sự bất lợi. Như vậy chính là tốt nhất.
Điều đáng khả nghi nhất chính là Tô Tuệ Vân sẽ trà trộn ở cùng một chỗ với cục trưởng. Chẳng lẽ cô ta muốn lợi dụng cấp trên của cha vợ anh để chèn ép ở trên công việc hay sao. Thế nhưng, điều này cô ta không cần thiết phải làm như vậy.
Ân oán của Tô Tuệ Vân cũng chính là với anh và Tố Tố, không đáng phải gây khó khăn cho các bậc trưởng bối như vậy. Nói như vậy có chút không thông. Sở Lăng Xuyên cảm thấy khả năng như vậy cũng không lớn lắm. Có lẽ là anh đã nghĩ nhiều rồi, bất quá anh cần nhắc nhở cho cha vợ của anh một chút là được.
Hải tử nhìn thấy Sở Lăng Xuyên trầm mặc không nói, thấy bộ dạng suy tư kia của lão đại, cậu ta nhịn không được liền hỏi: "Có vấn đề gì à... đại ca?"
"Không có vấn đề gì, mấy ngày nay cậu đã vất vả rồi!" Sở Lăng Xuyên nói xong vỗ vỗ vào bả vai Hải tử: "Đi nào. Đi ăn cơm thôi, đã thật lâu chúng ta không tụ họp với nhau rồi."
"Đi nào!"
Sở Lăng Xuyên cùng Hải tử cùng nhau đi ăn cơm. Hai người cũng không hề uống rượu, chỉ là trò chuyện về những chuyện trước kia. Hải tử trước kia là lính cấp dưới của Sở Lăng Xuyên. Chẳng qua là vào rất nhiều năm trước cậu ta liền chuyển ngành rồi.