Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138-4: Phạt anh phải hôn em 4
Editor: Mẹ Bầu
Ở nơi đó, nhất định khối lượng công việc và công tác huấn luyện của Sở Lăng Xuyên cực kỳ lớn. Bằng không anh cũng sẽ không bị gầy đến mức như vậy, bằng không anh sẽ không bị phơi người đến đen cháy ra như vậy. Anh bây giờ lại làm cho Tố Tố nhớ tới lần đầu tiên khi cô nhìn thấy anh, người phơi nắng đến mức thật sự đen thui.
Tố Tố nhớ thương anh! Người đàn ông mà cô yêu đang ở trước mắt, thế nhưng cô lại cũng không dám đến gần anh. Ở tận sâu trong đáy lòng cô có một cảm giác nào đó giống như bất an vậy. Nó cứ rục rịch, khiến cho trong lòng của cô trở nên rối loạn, ánh mắt cũng rối loạn theo.
Ngay tại thời điểm Tố Tố vẫn còn đang xuất thần, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn xe ô tô đang chạy đột nhiên quẹo một vòng thật nhanh rồi dừng lại. Lúc này Tố Tố như mới hoàn hồn, mới nhìn đến vị trí xe đang dừng. Không biết từ lúc nào, chiếc xe đã được lái vào trong tiểu khu, hơn nữa còn là tiểu khu của nhà bọn họ, nơi có tổ ấm nhỏ của cô và Sở Lăng Xuyên.
Sở Lăng Xuyên mở cửa xuống xe, thế nhưng Tố Tố vẫn còn đang thất thần ở trên xe. Sở Lăng Xuyên có chút nóng ruột, đi vòng đến bên kia xe, mở cửa xe phía bên kia ra cho Tố Tố. Sau đó anh giơ tay túm cô từ trên xe đi xuống.
Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố, dieendaanleequuydonn rồi sau đó lôi tay cô, nhanh chóng đi về hướng cửa ra vào của tòa nhà. Anh vội vàng mở cửa, thậm chí cũng không chờ thang máy nữa, cứ thế lôi cô chạy đến lối đi thang bộ để đi lên lầu.
Chuyện này chưa từng bao giờ có như vậy.
Tố Tố có cảm giác bản thân mình giống như trở về cái tuổi nhi đồng vậy. Hai người bạn nhỏ tay nắm tay nhau cùng chạy trốn, cười nói thật hồn nhiên và sáng lạn. Mà giờ khắc này, cô lại không cười, cho dù trong lòng cũng đang kịch liệt cổ động, nhưng tầm mắt của cô vẫn không cách nào dời khỏi được từ trên người Sở Lăng Xuyên sang chỗ khác.
Bước đi của Sở Lăng Xuyên nhanh nhẹn như vậy, lại rất có lực, cứ thoăn thoắt phảng phất giống như một con Báo vậy. @MeBau*
[emailprotected]@ Hai người một trước một sau cùng chạy lên tầng lầu ở phía trên. Cũng không biết đã chạy được bao nhiêu lâu, rốt cuộc Tố Tố đã không còn chút sức lực nào để mà chạy nữa. Cô dừng bước chân đang chạy lại, dựa người vào ở trên tường, há mồm ra thở dốc. Cô nói với Sở Lăng Xuyên mà không kịp thở nữa: "Em... Em không thể nào chạy nổi nữa rồi."
Sở Lăng Xuyên buông tay của Tố Tố ra, cũng mở rộng hai cánh tay của mình ra, người liền bổ nhào tới trước: "Để anh ôm em."
Hai người chưa từng bao giờ có hành động làm càn mà không hề cố kỵ như vậy. Tố Tố nhìn vào lồng ngực của Sở Lăng Xuyên, đứng thẳng người lên, trực tiếp nhảy vào trong lòng anh, dinendian.lơqid]on,gắt gao ôm chặt lấy cổ của Sở Lăng Xuyên. Cô cứ ôm chặt lấy anh như vậy. Cô chân chân thật thật đã có được anh rồi.
Đây chính là một cái ôm ấp mà cô đã phải chờ đợi suốt một năm ròng. Phải chờ đợi suốt một năm như vậy, thật không hề dễ dàng chút nào, thật sự không hề dễ dàng chút nào.
Hai tay Sở Lăng Xuyên nâng đỡ lấy cô. Hai chân của Tố Tố vòng lại, bắt quặp ở trên hông của Sở Lăng Xuyên. Bàn tay đầy sức lực của anh nâng cái mông của cô lên. Đôi con ngươi đen trầm lắng tràn đầy thương nhớ, ngóng nhìn lên dung nhan trước mắt mình, đang bày ra một biểu cảm nhớ thương anh đến đến cực điểm. Sở Lăng Xuyên hung hăng hôn lên gương mặt của Tố Tố. Răng môi đụng nhau, đầy sự lỗ mãng. Thật giống như lần đầu tiên, thời điểm anh cưỡng ép cô, làm đau cô mà cũng làm đau chính bản thân mình.
Nụ hôn môi quen thuộc thật lâu, làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Đúng lúc này, nghe thấy ở phía đối diện có động tĩnh, có tiếng mở cửa, giống như có người sắp sửa muốn đi ra ngoài. Nếu như bị đụng phải một màn như thế này, thì khả năng bị mất mặt thật sự là rất nhiều rồi.
Trong lòng Tố Tố đầy căng thẳng. Cô vội vàng đẩy Sở Lăng Xuyên ra, mà Sở Lăng Xuyên cũng đã ôm chặt lấy cô, một bước nhảy qua mấy cái bậc cầu thang, chạy lên trên lầu phía trên. Cuối cùng cũng đã tới cửa nhà của bọn họ rồi. Sở Lăng Xuyên còn ở đó hôn hít môi của Tố Tố một lúc nữa. Còn Tố Tố thì lại ở đang sờ tìm chìa khóa ở trong túi của mình. Rồi sau đó một tay cô ôm lấy cổ của Sở Lăng Xuyên, một tay mở cửa. Cánh cửa vừa được mở ra, một khắc kia, Sở Lăng Xuyên ôm lấy Tố Tố vọt luôn vào trong nhà. Anh dùng chân đá lên cánh cửa để đóng cửa lại, sau đó ôm Tố Tố chạy vội tới bên sofa, xoay người, đè cô ở trên ghế sofa.
Hai người triền triền miên miên hôn hít lấy nhau, hút lấy hơi thở của nhau. Thẳng đến lúc hô hấp cũng bắt đầu bất ổn, đôi môi của hai người cũng bắt đầu đau, thì nụ hôn triền miên kia mới kết thúc. Sở Lăng Xuyên ngẩng đầu lên, đôi con ngươi thâm thúy đen bóng nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ hồng của Tố Tố. Anh đưa tay lên, nâng chặt lấy gương mặt của cô, giọng nói khàn khàn lại mang theo sự nhớ thương đến vô tận, khẽ thì thầm: "Bà xã, anh đã trở về rồi."
Bàn tay của Tố Tố vỗ về lên gương mặt của Sở Lăng Xuyên. Cô cười, nhưng nước mắt lại cứ rơi xuống, không cách nào khống chế được. Tố Tố ghé sát đôi môi của mình lại gần đôi môi của Sở Lăng Xuyên, hôn hít lên đôi môi đầy cương nghị kia của anh: "Chào mừng anh đã về nhà... Ông xã!"
"Bảo bối, anh thật nhớ em, thật nhớ con trai, thật nhớ nhà." Sở Lăng Xuyên vừa nói vừa mổ hôn từng cái từng cái ở trên mặt của Tố Tố, ở trên môi, trên mắt của cô. Những chiếc hôn đều tràn đầy sự thâm tình lẫn nhớ thương.
Tố Tố vuốt ve gương mặt của Sở Lăng Xuyên. Cô cũng nói ra những nỗi nhung nhớ của mình không hề che dấu chút nào: "Em cũng rất nhớ anh, rất nhớ, rất rất nhớ. Đi trên đường nhìn thấy có người mặc quân trang, em liền cho rằng đó chính là anh. Nhìn thấy chiếc xe chạy trên đường giống như xe của anh, em liền cho rằng đó chính là anh! Đến ngay cả nằm mơ, em cũng đều nằm mơ về anh. Em nghĩ tới anh, nhớ anh đến mức có cảm giác như mình đã bị sinh bệnh mất rồi."
Sở Lăng Xuyên nghe những lời nói này của Tố Tố, trong lòng thấy ngột ngào giống như được ăn mật đường vậy. Anh cũng xót xa cho cô. Một năm qua, Tố Tố của anh đã phải trải qua cuộc sống không tốt, tất cả đều do anh đã gây họa: "Bảo bối, cái bệnh này của em được gọi là bệnh tương tư. Nghĩ muốn làm cho thân thể của em được khỏe mạnh trở lại, thì có thể nói, liều thuốc tốt nhất hay nhất chính là anh rồi! Ngoan, em hãy mau chóng ăn luôn anh đi!"
"Vừa mới trở về liền không đứng đắn rồi." Tố Tố cười không sao nén nhịn được, liền nhéo nhéo cái mũi anh, "Anh trở về từ lúc nào vậy? Vì sao lại không thông báo một tiếng, để cho em còn biết mà đi đón anh. Em sẽ bỏ lớp để mà đi đón anh ngay!"
Sở Lăng Xuyên cười hỏi: "Làm cho em kinh ngạc quá phải không?"
Tố Tố nói như hờn dỗi: "Vừa mừng lại vừa sợ. Bất quá, anh đã hại em bị mất mặt ở trước mặt học sinh như vậy. Em nghĩ muốn phạt anh."
Sở Lăng Xuyên nhíu mày, "Em phạt như thế nào?"
"Phạt anh... Phạt anh phải hôn em." Tố Tố nói xong liền đỏ mặt. Đôi môi của cô cũng đã bị Sở Lăng Xuyên hôn lên. Hai người lại triền triền miên miên ở cùng một chỗ cùng nhau hôn hít. Vừa đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Sở Lăng Xuyên lại vang lên thật không phải lúc.
Kết thúc nụ hôn môi, Sở Lăng Xuyên liền ngồi dậy, lấy từ trong túi áo ra chiếc điện thoại di động. Anh nhìn nhìn màn hình điện thoại, là điện thoại của cha anh gọi tới. Sở Lăng Xuyên liền nhận cuộc gọi: "Ba. Vâng! Chúng con sẽ qua ngay, độ mười phút nữa."
Ở nơi đó, nhất định khối lượng công việc và công tác huấn luyện của Sở Lăng Xuyên cực kỳ lớn. Bằng không anh cũng sẽ không bị gầy đến mức như vậy, bằng không anh sẽ không bị phơi người đến đen cháy ra như vậy. Anh bây giờ lại làm cho Tố Tố nhớ tới lần đầu tiên khi cô nhìn thấy anh, người phơi nắng đến mức thật sự đen thui.
Tố Tố nhớ thương anh! Người đàn ông mà cô yêu đang ở trước mắt, thế nhưng cô lại cũng không dám đến gần anh. Ở tận sâu trong đáy lòng cô có một cảm giác nào đó giống như bất an vậy. Nó cứ rục rịch, khiến cho trong lòng của cô trở nên rối loạn, ánh mắt cũng rối loạn theo.
Ngay tại thời điểm Tố Tố vẫn còn đang xuất thần, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn xe ô tô đang chạy đột nhiên quẹo một vòng thật nhanh rồi dừng lại. Lúc này Tố Tố như mới hoàn hồn, mới nhìn đến vị trí xe đang dừng. Không biết từ lúc nào, chiếc xe đã được lái vào trong tiểu khu, hơn nữa còn là tiểu khu của nhà bọn họ, nơi có tổ ấm nhỏ của cô và Sở Lăng Xuyên.
Sở Lăng Xuyên mở cửa xuống xe, thế nhưng Tố Tố vẫn còn đang thất thần ở trên xe. Sở Lăng Xuyên có chút nóng ruột, đi vòng đến bên kia xe, mở cửa xe phía bên kia ra cho Tố Tố. Sau đó anh giơ tay túm cô từ trên xe đi xuống.
Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố, dieendaanleequuydonn rồi sau đó lôi tay cô, nhanh chóng đi về hướng cửa ra vào của tòa nhà. Anh vội vàng mở cửa, thậm chí cũng không chờ thang máy nữa, cứ thế lôi cô chạy đến lối đi thang bộ để đi lên lầu.
Chuyện này chưa từng bao giờ có như vậy.
Tố Tố có cảm giác bản thân mình giống như trở về cái tuổi nhi đồng vậy. Hai người bạn nhỏ tay nắm tay nhau cùng chạy trốn, cười nói thật hồn nhiên và sáng lạn. Mà giờ khắc này, cô lại không cười, cho dù trong lòng cũng đang kịch liệt cổ động, nhưng tầm mắt của cô vẫn không cách nào dời khỏi được từ trên người Sở Lăng Xuyên sang chỗ khác.
Bước đi của Sở Lăng Xuyên nhanh nhẹn như vậy, lại rất có lực, cứ thoăn thoắt phảng phất giống như một con Báo vậy. @MeBau*
[emailprotected]@ Hai người một trước một sau cùng chạy lên tầng lầu ở phía trên. Cũng không biết đã chạy được bao nhiêu lâu, rốt cuộc Tố Tố đã không còn chút sức lực nào để mà chạy nữa. Cô dừng bước chân đang chạy lại, dựa người vào ở trên tường, há mồm ra thở dốc. Cô nói với Sở Lăng Xuyên mà không kịp thở nữa: "Em... Em không thể nào chạy nổi nữa rồi."
Sở Lăng Xuyên buông tay của Tố Tố ra, cũng mở rộng hai cánh tay của mình ra, người liền bổ nhào tới trước: "Để anh ôm em."
Hai người chưa từng bao giờ có hành động làm càn mà không hề cố kỵ như vậy. Tố Tố nhìn vào lồng ngực của Sở Lăng Xuyên, đứng thẳng người lên, trực tiếp nhảy vào trong lòng anh, dinendian.lơqid]on,gắt gao ôm chặt lấy cổ của Sở Lăng Xuyên. Cô cứ ôm chặt lấy anh như vậy. Cô chân chân thật thật đã có được anh rồi.
Đây chính là một cái ôm ấp mà cô đã phải chờ đợi suốt một năm ròng. Phải chờ đợi suốt một năm như vậy, thật không hề dễ dàng chút nào, thật sự không hề dễ dàng chút nào.
Hai tay Sở Lăng Xuyên nâng đỡ lấy cô. Hai chân của Tố Tố vòng lại, bắt quặp ở trên hông của Sở Lăng Xuyên. Bàn tay đầy sức lực của anh nâng cái mông của cô lên. Đôi con ngươi đen trầm lắng tràn đầy thương nhớ, ngóng nhìn lên dung nhan trước mắt mình, đang bày ra một biểu cảm nhớ thương anh đến đến cực điểm. Sở Lăng Xuyên hung hăng hôn lên gương mặt của Tố Tố. Răng môi đụng nhau, đầy sự lỗ mãng. Thật giống như lần đầu tiên, thời điểm anh cưỡng ép cô, làm đau cô mà cũng làm đau chính bản thân mình.
Nụ hôn môi quen thuộc thật lâu, làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Đúng lúc này, nghe thấy ở phía đối diện có động tĩnh, có tiếng mở cửa, giống như có người sắp sửa muốn đi ra ngoài. Nếu như bị đụng phải một màn như thế này, thì khả năng bị mất mặt thật sự là rất nhiều rồi.
Trong lòng Tố Tố đầy căng thẳng. Cô vội vàng đẩy Sở Lăng Xuyên ra, mà Sở Lăng Xuyên cũng đã ôm chặt lấy cô, một bước nhảy qua mấy cái bậc cầu thang, chạy lên trên lầu phía trên. Cuối cùng cũng đã tới cửa nhà của bọn họ rồi. Sở Lăng Xuyên còn ở đó hôn hít môi của Tố Tố một lúc nữa. Còn Tố Tố thì lại ở đang sờ tìm chìa khóa ở trong túi của mình. Rồi sau đó một tay cô ôm lấy cổ của Sở Lăng Xuyên, một tay mở cửa. Cánh cửa vừa được mở ra, một khắc kia, Sở Lăng Xuyên ôm lấy Tố Tố vọt luôn vào trong nhà. Anh dùng chân đá lên cánh cửa để đóng cửa lại, sau đó ôm Tố Tố chạy vội tới bên sofa, xoay người, đè cô ở trên ghế sofa.
Hai người triền triền miên miên hôn hít lấy nhau, hút lấy hơi thở của nhau. Thẳng đến lúc hô hấp cũng bắt đầu bất ổn, đôi môi của hai người cũng bắt đầu đau, thì nụ hôn triền miên kia mới kết thúc. Sở Lăng Xuyên ngẩng đầu lên, đôi con ngươi thâm thúy đen bóng nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ hồng của Tố Tố. Anh đưa tay lên, nâng chặt lấy gương mặt của cô, giọng nói khàn khàn lại mang theo sự nhớ thương đến vô tận, khẽ thì thầm: "Bà xã, anh đã trở về rồi."
Bàn tay của Tố Tố vỗ về lên gương mặt của Sở Lăng Xuyên. Cô cười, nhưng nước mắt lại cứ rơi xuống, không cách nào khống chế được. Tố Tố ghé sát đôi môi của mình lại gần đôi môi của Sở Lăng Xuyên, hôn hít lên đôi môi đầy cương nghị kia của anh: "Chào mừng anh đã về nhà... Ông xã!"
"Bảo bối, anh thật nhớ em, thật nhớ con trai, thật nhớ nhà." Sở Lăng Xuyên vừa nói vừa mổ hôn từng cái từng cái ở trên mặt của Tố Tố, ở trên môi, trên mắt của cô. Những chiếc hôn đều tràn đầy sự thâm tình lẫn nhớ thương.
Tố Tố vuốt ve gương mặt của Sở Lăng Xuyên. Cô cũng nói ra những nỗi nhung nhớ của mình không hề che dấu chút nào: "Em cũng rất nhớ anh, rất nhớ, rất rất nhớ. Đi trên đường nhìn thấy có người mặc quân trang, em liền cho rằng đó chính là anh. Nhìn thấy chiếc xe chạy trên đường giống như xe của anh, em liền cho rằng đó chính là anh! Đến ngay cả nằm mơ, em cũng đều nằm mơ về anh. Em nghĩ tới anh, nhớ anh đến mức có cảm giác như mình đã bị sinh bệnh mất rồi."
Sở Lăng Xuyên nghe những lời nói này của Tố Tố, trong lòng thấy ngột ngào giống như được ăn mật đường vậy. Anh cũng xót xa cho cô. Một năm qua, Tố Tố của anh đã phải trải qua cuộc sống không tốt, tất cả đều do anh đã gây họa: "Bảo bối, cái bệnh này của em được gọi là bệnh tương tư. Nghĩ muốn làm cho thân thể của em được khỏe mạnh trở lại, thì có thể nói, liều thuốc tốt nhất hay nhất chính là anh rồi! Ngoan, em hãy mau chóng ăn luôn anh đi!"
"Vừa mới trở về liền không đứng đắn rồi." Tố Tố cười không sao nén nhịn được, liền nhéo nhéo cái mũi anh, "Anh trở về từ lúc nào vậy? Vì sao lại không thông báo một tiếng, để cho em còn biết mà đi đón anh. Em sẽ bỏ lớp để mà đi đón anh ngay!"
Sở Lăng Xuyên cười hỏi: "Làm cho em kinh ngạc quá phải không?"
Tố Tố nói như hờn dỗi: "Vừa mừng lại vừa sợ. Bất quá, anh đã hại em bị mất mặt ở trước mặt học sinh như vậy. Em nghĩ muốn phạt anh."
Sở Lăng Xuyên nhíu mày, "Em phạt như thế nào?"
"Phạt anh... Phạt anh phải hôn em." Tố Tố nói xong liền đỏ mặt. Đôi môi của cô cũng đã bị Sở Lăng Xuyên hôn lên. Hai người lại triền triền miên miên ở cùng một chỗ cùng nhau hôn hít. Vừa đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Sở Lăng Xuyên lại vang lên thật không phải lúc.
Kết thúc nụ hôn môi, Sở Lăng Xuyên liền ngồi dậy, lấy từ trong túi áo ra chiếc điện thoại di động. Anh nhìn nhìn màn hình điện thoại, là điện thoại của cha anh gọi tới. Sở Lăng Xuyên liền nhận cuộc gọi: "Ba. Vâng! Chúng con sẽ qua ngay, độ mười phút nữa."