Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 73 LĂNG DUY KHIẾT RA UY Ở KHÁCH SẠN
CHƯƠNG 73: LĂNG DUY KHIẾT RA UY Ở KHÁCH SẠN
“Thả tôi ra, Ngô Trần Thương, tên khốn nạn này, thả tôi ra…” Thẩm Hạo Trự ra sức giãy giụa, kêu gào.
“Anh bạn, kích động là ma quỷ, bình tĩnh, phải bình tĩnh…” Cả nhóm người chia nhau giữ lấy cánh tay, chân của Thẩm Hạo Trự, cứ thế nâng hẳn anh ta ra ngoài.
“Thằng họ Lăng kia, tao quyết không để cho mày đùa giỡn Khanh Khanh đâu. Mày cứ chờ xem…”
“Khiết, chuyện gì thế này?” Thẩm Hạo Trự đã bị lôi ra ngoài nhưng sắc mặt mẹ của La Tiêu Phụng cực kì khó coi, bà ta lạnh lùng nhìn Lăng Duy Khiết.
Lăng Duy Khiết cũng chẳng lo sợ, trái lại còn bình tĩnh nói một cách tự nhiên: “Con không nghĩ là cần phải giải thích đâu.”
“Mẹ, chỉ là hiểu lầm thôi, người đàn ông kia, anh ta là anh trai bạn gái cũ của Khiết, người phụ nữ kia không kìm chế được hành vi của mình, sau khi chia tay với Khiết còn reo rắc tin đồn nhảm khắp nơi, nói Khiết…”
Mặc dù La Tiêu Phụng không chỉ mặt gọi tên, nhưng Lăng Duy Khiết biết cô ta đang nhắc đến Khanh Khanh, cả người khựng lại, quay về phía La Tiêu Phụng tức giận nói: “Câm miệng, La Tiêu Phụng, chuyện của tôi chưa đến phiên cô nói xằng nói bậy đâu.”
Bố của La Tiêu Phụng nhìn Lăng Duy Khiết kinh ngạc nói: “My, God! Sao cậu có thể nói chuyện với một cô gái xinh đẹp như vậy được?”
“Phụ nữ Trung Quốc phải có tam tòng tứ đức của phụ nữ Trung quốc, nếu các người không chịu đựng được thì sau này cũng không cần gặp mặt nữa, mặt khác, La Tiêu Phụng, ngày mai cô có thể trực tiếp để đơn xin từ chức lên bàn làm việc của tôi.” Lăng Duy Khiết nhìn mẹ của La Tiêu Phụng một chút, không khách khí nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của bà La có phần vặn vẹo. Bà ta vẫn luôn cho rằng cả đời con gái đã có chỗ dựa vào, có thể yên tâm về Mỹ, chẳng ngờ trước khi đi lại phát sinh một đoạn nhạc đệm như vậy, làm sao mà bà không nổi nóng cho được: “Đứng lại, Lăng Duy Khiết, bố mẹ cậu dạy dỗ cậu như thế đấy hả?”
Lăng Duy Khiết cười lạnh nói: “Vậy thì phải hỏi lại bà đã dạy dỗ con gái bà như thế nào, nói xằng nói bậy sau lưng người khác, đây chính là phương pháp giáo dục của bà phải không? Bà La.”
“Lẽ nào lại như vậy, Tiêu Phụng, loại đàn ông như thế này, mẹ tuyệt đối không đồng ý gả con cho anh ta, tuyệt đối không…” Bà La tức giận đến mức không ngừng run rẩy, ngón tay chỉ vào Lăng Duy Khiết không nhịn được nói.
“Mẹ, không phải như vậy, là… Khiết, anh đừng đi, đừng đi…” La Tiêu Phụng vội vã giải thích với mẹ mình nhưng thấy Lăng Duy Khiết định đi ra ngoài, cô ta quýnh lên vội đuổi theo sau anh.
“La Tiêu Phụng, con ở lại đây cho mẹ, mẹ không cho phép con chạy theo tên đàn ông đó…” Mẹ La Tiêu Phụng ở phía sau hô to nhưng lúc này La Tiêu Phụng sao còn nghe thấy gì nữa, cô ta đã sớm đuổi theo Lăng Duy Khiết rồi.
La Tiêu Phụng đuổi đến trước thang máy đang đóng lại, chen người vào, không ngừng nói xin lỗi Lăng Duy Khiết: “Xin lỗi, là do em không tốt, em cũng không có ý gì khác, em chỉ hi vọng mẹ em…”
“Được rồi, La Tiêu Phụng, cô không cần đến công ty làm việc nữa đâu.” Sắc mặt Lăng Duy Khiết đen như than, có điều cũng chẳng phải chỉ vì mẹ con La Tiêu Phụng mà còn do Thẩm Hạo Trự nữa.
Anh không thể ngờ Thẩm Hạo Trự sẽ xuất hiện ở đây, càng không nghĩ tới trùng hợp để anh ta nhìn thấy mình ở cùng với La Tiêu Phụng.
“Đừng mà, em sai rồi, em đảm bảo với anh sẽ không có lần sau đâu, Khiết, xin anh hãy tha thứ cho em đi…” Cửa thang máy mở ra, Lăng Duy Khiết nhanh chóng đi ra khỏi thang máy nhưng đột nhiên lại bị La Tiêu Phụng ôm chặt lấy, cả người cô ta như con bạch tuộc quấn lên người anh.
“Buông ra, La Tiêu Phụng, đừng ép tôi nói những lời thô tục.” Lăng Duy Khiết không ngờ rằng người phụ nữ này lại dùng đến thủ đoạn ấy, nhưng anh không buồn dùng tay gỡ cô ta ra, mà di chuyển luôn về hướng cửa chính của khách sạn.
“Không buông, trừ phi anh tha thứ cho em, bằng không đến chết em cũng không buông tay ra đâu.” Hai tay hai chân La Tiêu Phụng siết chặt lấy Lăng Duy Khiết, mặt dày nói.
Lăng Duy Khiết vốn muốn dùng sức gỡ La Tiêu Phụng ra, bất chợt có mấy luồng ánh sáng nhấp nhoáng, lòng anh chợt lạnh, đồng thời thu tay về, lớn tiếng cảnh cáo nói: “La Tiêu Phụng, đừng khóc lóc om sòm trước mặt tôi, nếu còn không buông tay, tôi sẽ khiến cô thấy hối hận vì đã xuất hiện trước mặt tôi.”
La Tiêu Phụng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt âm u lạnh lẽo của Lăng Duy Khiết, trong lòng rùng mình đến nhũn cả người. Tay chân cô ta càng thêm run rẩy, sau đó ngồi bệt xuống nền nhà.
Lăng Duy Khiết nhấc chân lên, thậm chí chẳng thèm liếc cô ta một cái mà đi thẳng ra ngoài. Anh nhất định phải rời khỏi chốn thị phi này, nếu không nhân vật chính của mấy chuyện nhảm nhí trên mặt báo ngày mai nhất định sẽ là anh.
“Đợi đã, Lăng Duy Khiết, em yêu anh. Dù cho anh nói gì đi nữa, em đều không quan tâm. Em có thể không đến công ty làm việc nhưng anh không thể ngăn cản em yêu anh được.” Thấy Lăng Duy Khiết đi rồi, hơn nữa ở phía sau còn có người quang minh chính đại dùng điện thoại di động chụp ảnh lại, La Tiêu Phụng đứng lên, hét lớn ra phía ngoài.
Lăng Duy Khiết dường như không nghe thấy, thậm chí ngay cả bước chân tiến về phía trước cũng không thay đổi, đi thẳng đến bãi đậu xe. Nếu như lúc này có người ở phía trước anh, có lẽ sẽ nhìn thấy khóe miệng anh hiện lên một vết cười nhàn nhạt không dễ phát hiện ra.
Trong một căn phòng khách của khách sạn, Thẩm Hạo Trự bị khiêng đi đang không ngừng lải nhải.
“Các cậu là bạn bè kiểu gì thế hả, vậy mà lại đi giúp người ngoài. Các cậu thực sự quá đáng ghét, trả điện thoại lại cho tôi.” Thẩm Hạo Trự vốn định gọi Khanh Khanh tới bắt gian, chẳng ngờ còn chưa rút được ra, điện thoại đã bị “đám bạn chó má” cướp mất rồi.
“Thẩm Hạo Trự, bình thường cậu rất khôn ngoan, sao hôm nay lại thành não tàn thế hả, cho dù Lăng Duy Khiết là em rể của cậu thì sao? Đàn ông khó tránh khỏi xã giao bên ngoài, thân là người ở trên thương trường, điểm ấy hẳn cậu và tôi đều phải hiểu rõ chứ, cậu cần gì phải coi cái việc nhỏ như hạt vừng ấy thành việc lớn như trời sắp sập xuống thế?” Đám bạn tốt của Thẩm Hạo Trự khuyên nhủ.
“Đúng rồi đó, tổng giám đốc Thẩm, kích động là điều tối kỵ, bình tĩnh, phải bình tĩnh. Chẳng phải mấy năm trước em gái cậu đã ra khỏi nhà rồi hay sao? Thế nào mà tự dưng lại mọc ra một thằng em rể vậy? Có phải cậu ở Mỹ bị trúng tà rồi hay không?”
Vốn đang nổi giận trong lòng, lại bị bạn bè quở trách, Thẩm Hạo Trự tức giận đến mức thẳng tay ném vỡ chiếc cốc: “Đậu má… trúng tà cái em gái cậu ấy, các cậu mới trúng tà đó, tôi đang rất tỉnh táo. Năm năm trước, em gái tôi cũng vì Lăng Duy Khiết nên mới bỏ nhà trốn đi, hơn nữa bây giờ con bé đã quay về rồi, đang ở Thượng Hải, các ông mau trả điện thoại cho tôi đi.”
“Không thể nào, xem bộ dạng này của cậu, rất giống…”
“Giống cái gì hả? A Trự, Lăng Duy Khiết có thật sự là em rể của cậu không vậy? Nhưng sao chẳng ai biết anh ta đã kết hôn hết? Tôi đoán có khi cả thế giới này đều cho rằng anh ta vẫn còn độc thân cũng nên.”
Đám bạn tốt, đám anh em tốt này cứ cậu một câu tôi một câu nhưng không có ai chịu trả lại điện thoại cho Thẩm Hạo Trự.
“Có thật hay không chẳng phải các cậu cứ trả lại điện thoại cho tôi là biết ngay hay sao.” Thẩm Hạo Trự nói, thừa dịp lúc một người bạn không chú ý, giật lấy điện thoại di động trên tay cậu ta.
Anh ta đang bấm số, thì một người khác lạnh lùng nói: “Thẩm Hạo Trự, nếu như cậu không sợ em gái mình đau lòng, thì cứ gọi đi.”
Thẩm Hạo Trự cứng đờ như hóa đá, ngơ ngác nhìn bàn tay đang bấm số, không nhúc nhích.
Người vừa nói kia đi tới, vỗ vai Thẩm Hạo Trự than thở: “Như vậy không phải tốt ư? Nếu anh ta thật sự là em rể cậu, thì lúc này cậu không nên để em gái mình biết. Huống hồ, hôm nay bọn họ chỉ ăn một bữa cơm, cậu có gì chứng minh được anh ta có bồ nhí không? Cho dù đợi được tới lúc có chứng cứ cũng không thể để anh ta được thoải mái, phải khiến anh ta vừa mất tình, vừa mất tiền mới đúng. Người anh em, đấu với Lăng Duy Khiết mới chính là khiêu chiến, cậu phải chuẩn bị tâm lý.”
Lăng Duy Khiết rời khỏi khách sạn thì không vội về nhà, mà đến một hội sở cao cấp – Sí Duyên. Anh là một cổ đông ở nơi này, trước đây lúc Khanh Khanh còn chưa quay lại, anh đã trải qua rất nhiều đêm thức trắng ở đây.
Một ông chủ khác của Sí Duyên là Hạ Dụng đi tới bên cạnh Lăng Duy Khiết mỉm cười nói: “Khiết, đã lâu không gặp, còn tưởng rằng cậu đã quên mất nhà của chúng ta rồi.”
Lăng Duy Khiết không nói gì, đã ngấm rượu rồi, giờ trong lòng anh rối bời và phiền muộn.
“Mặc dù chúng ta là đàn ông nhưng cũng nên cho phép bản thân yếu đuối một lần. Lúc trước chúng ta mở Sí Duyên chính là hi vọng vào lúc mình yếu đuối còn có nơi để giải tỏa, tạm thời quên đi buồn phiền.” Hạ Dụng giành lấy chén rượu trên tay Lăng Duy Khiết.
Hôm nay trông anh thật sự rất không ổn, trước đây anh chưa bao giờ như vậy.
“Tôi cảm giác mình đang từng bước tiến đến địa ngục, hơn nữa dường như không thể quay đầu lại được.” Lăng Duy Khiết đứng lên, đi về phía phòng giành riêng cho mình.
“Tìm thấy kẻ thù của cậu rồi hả.” Hạ Dụng đi theo đằng sau Lăng Duy Khiết, nhìn dáng vẻ này của anh, trong lòng cũng đã rõ phần nào.
“Đúng vậy, đã tìm được kẻ thù hại chết bố mẹ tôi rồi. Con gái của kẻ thù đang làm ở công ty tôi, hơn nữa còn là thư ký của tôi. Còn một người nữa là Hồ Tiêu Lương, cũng đã về nước, hơn nữa còn trở thành bồ nhí của một vị quan chức nào đó.” Trên mặt Lăng Duy Khiết là một điệu cười khinh bỉ đầy châm biếm.
Hạ Dụng nở nụ cười, anh ta chỉ là một người biết tất cả mọi thứ của Lăng Duy Khiết. Mặc dù bọn họ không hay liên lạc, nhưng cảm tình vẫn tương đối tốt: “Như vậy thì tốt rồi, cậu đã đợi lâu như vậy, chẳng phải là vì để tìm bọn họ hay sao. Thế nào, nhìn thấy mối tình đầu lại yếu lòng à.”
“Đó là điều không thể, cho dù là phụ nữ, tôi cũng không mềm lòng đâu.” Lăng Duy Khiết nhướn mi, tự tin nói.
“Vậy thì tôi không hiểu, nếu không phải vì Hồ Tiêu Lương, tại sao cậu lại mang cái bộ dạng thèm đất thay cơm thế này.” Nghe thấy không phải vì Hồ Tiêu Lương, Hạ Dụng yên tâm hơn nhiều.
Lăng Duy Khiết nhận lấy điếu xì gà Hạ Dụng đưa tới, đặt trước mũi ngửi một lần, hít sâu một hơi nói: “Vợ tôi quay về rồi.”
“Cái gì? Vợ cậu á? Cô gái mà chưa từng thấy cậu trông như thế nào á?” Suýt chút Hạ Dụng đã ngã sấp xuống khỏi tay vịn ghế sô pha, kinh ngạc đến mức sắp trật cả khớp cằm, nói.
Lăng Duy Khiết nhìn Hạ Dụng ngồi lên bàn rồi cười nói: “Không ngờ rằng chuyện nhỏ xíu này cũng có thể khiến cậu sợ như vậy.”
“Đây mà là chuyện nhỏ sao? Khiết, đó là vợ cậu, là người phụ nữ của cậu đấy. Cậu không biết tôi tò mò về cô gái này đến nhường nào đâu. Cô ấy lại dám kết hôn với một người đàn ông mà mình chẳng biết gì cả, huống hồ, dáng vẻ lúc đó của cậu, ha ha ha ha ha… Nói là đàn ông còn hơi tâng bốc cậu, chứ giống một con mãnh thú giống đực hơn.” Hạ Dụng nói xong bật cười ha ha. Năm đó, Lăng Duy Khiết đã từng cho anh ta xem giấy đăng kí kết hôn, bức ảnh trên đó, e là đến cha đẻ của anh cũng không thể nhận ra được…
“Cô ấy rất đặc biệt. Giống như năm đó, lần này nhìn thấy tôi, cô ấy cũng không nhận ra tôi, không chỉ như thế, cô ấy còn bước vào công ty, trở thành nhà thiết kế của tôi.” Lăng Duy Khiết châm lửa điếu xì gà, hút một hơi nói.
“Hả?” Hạ Dụng hả một tiếng đầy kinh ngạc thật dài, thấy Lăng Duy Khiết không nhìn mình mà chỉ nhìn chằm chằm vào điếu xì gà, anh ta mới nói tiếp: “Chẳng lẽ cô ấy quay về không phải để tìm cậu à? Tôi không tin cô ấy bước vào công ty của cậu một cách trùng hợp như vậy, cậu suy nghĩ thử xem…”
“Chính là trùng hợp như vậy đấy, mà thực tế, tôi đã từng âm thầm ra hiệu một, hai lần, cô ấy đều không nhận ra, huống chi, cậu nghĩ xem ở trong nước còn có công ty thiết kế thời trang nào tốt hơn Lăng Vân không?” Lăng Duy Khiết rất tự tin nói.
“Thả tôi ra, Ngô Trần Thương, tên khốn nạn này, thả tôi ra…” Thẩm Hạo Trự ra sức giãy giụa, kêu gào.
“Anh bạn, kích động là ma quỷ, bình tĩnh, phải bình tĩnh…” Cả nhóm người chia nhau giữ lấy cánh tay, chân của Thẩm Hạo Trự, cứ thế nâng hẳn anh ta ra ngoài.
“Thằng họ Lăng kia, tao quyết không để cho mày đùa giỡn Khanh Khanh đâu. Mày cứ chờ xem…”
“Khiết, chuyện gì thế này?” Thẩm Hạo Trự đã bị lôi ra ngoài nhưng sắc mặt mẹ của La Tiêu Phụng cực kì khó coi, bà ta lạnh lùng nhìn Lăng Duy Khiết.
Lăng Duy Khiết cũng chẳng lo sợ, trái lại còn bình tĩnh nói một cách tự nhiên: “Con không nghĩ là cần phải giải thích đâu.”
“Mẹ, chỉ là hiểu lầm thôi, người đàn ông kia, anh ta là anh trai bạn gái cũ của Khiết, người phụ nữ kia không kìm chế được hành vi của mình, sau khi chia tay với Khiết còn reo rắc tin đồn nhảm khắp nơi, nói Khiết…”
Mặc dù La Tiêu Phụng không chỉ mặt gọi tên, nhưng Lăng Duy Khiết biết cô ta đang nhắc đến Khanh Khanh, cả người khựng lại, quay về phía La Tiêu Phụng tức giận nói: “Câm miệng, La Tiêu Phụng, chuyện của tôi chưa đến phiên cô nói xằng nói bậy đâu.”
Bố của La Tiêu Phụng nhìn Lăng Duy Khiết kinh ngạc nói: “My, God! Sao cậu có thể nói chuyện với một cô gái xinh đẹp như vậy được?”
“Phụ nữ Trung Quốc phải có tam tòng tứ đức của phụ nữ Trung quốc, nếu các người không chịu đựng được thì sau này cũng không cần gặp mặt nữa, mặt khác, La Tiêu Phụng, ngày mai cô có thể trực tiếp để đơn xin từ chức lên bàn làm việc của tôi.” Lăng Duy Khiết nhìn mẹ của La Tiêu Phụng một chút, không khách khí nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của bà La có phần vặn vẹo. Bà ta vẫn luôn cho rằng cả đời con gái đã có chỗ dựa vào, có thể yên tâm về Mỹ, chẳng ngờ trước khi đi lại phát sinh một đoạn nhạc đệm như vậy, làm sao mà bà không nổi nóng cho được: “Đứng lại, Lăng Duy Khiết, bố mẹ cậu dạy dỗ cậu như thế đấy hả?”
Lăng Duy Khiết cười lạnh nói: “Vậy thì phải hỏi lại bà đã dạy dỗ con gái bà như thế nào, nói xằng nói bậy sau lưng người khác, đây chính là phương pháp giáo dục của bà phải không? Bà La.”
“Lẽ nào lại như vậy, Tiêu Phụng, loại đàn ông như thế này, mẹ tuyệt đối không đồng ý gả con cho anh ta, tuyệt đối không…” Bà La tức giận đến mức không ngừng run rẩy, ngón tay chỉ vào Lăng Duy Khiết không nhịn được nói.
“Mẹ, không phải như vậy, là… Khiết, anh đừng đi, đừng đi…” La Tiêu Phụng vội vã giải thích với mẹ mình nhưng thấy Lăng Duy Khiết định đi ra ngoài, cô ta quýnh lên vội đuổi theo sau anh.
“La Tiêu Phụng, con ở lại đây cho mẹ, mẹ không cho phép con chạy theo tên đàn ông đó…” Mẹ La Tiêu Phụng ở phía sau hô to nhưng lúc này La Tiêu Phụng sao còn nghe thấy gì nữa, cô ta đã sớm đuổi theo Lăng Duy Khiết rồi.
La Tiêu Phụng đuổi đến trước thang máy đang đóng lại, chen người vào, không ngừng nói xin lỗi Lăng Duy Khiết: “Xin lỗi, là do em không tốt, em cũng không có ý gì khác, em chỉ hi vọng mẹ em…”
“Được rồi, La Tiêu Phụng, cô không cần đến công ty làm việc nữa đâu.” Sắc mặt Lăng Duy Khiết đen như than, có điều cũng chẳng phải chỉ vì mẹ con La Tiêu Phụng mà còn do Thẩm Hạo Trự nữa.
Anh không thể ngờ Thẩm Hạo Trự sẽ xuất hiện ở đây, càng không nghĩ tới trùng hợp để anh ta nhìn thấy mình ở cùng với La Tiêu Phụng.
“Đừng mà, em sai rồi, em đảm bảo với anh sẽ không có lần sau đâu, Khiết, xin anh hãy tha thứ cho em đi…” Cửa thang máy mở ra, Lăng Duy Khiết nhanh chóng đi ra khỏi thang máy nhưng đột nhiên lại bị La Tiêu Phụng ôm chặt lấy, cả người cô ta như con bạch tuộc quấn lên người anh.
“Buông ra, La Tiêu Phụng, đừng ép tôi nói những lời thô tục.” Lăng Duy Khiết không ngờ rằng người phụ nữ này lại dùng đến thủ đoạn ấy, nhưng anh không buồn dùng tay gỡ cô ta ra, mà di chuyển luôn về hướng cửa chính của khách sạn.
“Không buông, trừ phi anh tha thứ cho em, bằng không đến chết em cũng không buông tay ra đâu.” Hai tay hai chân La Tiêu Phụng siết chặt lấy Lăng Duy Khiết, mặt dày nói.
Lăng Duy Khiết vốn muốn dùng sức gỡ La Tiêu Phụng ra, bất chợt có mấy luồng ánh sáng nhấp nhoáng, lòng anh chợt lạnh, đồng thời thu tay về, lớn tiếng cảnh cáo nói: “La Tiêu Phụng, đừng khóc lóc om sòm trước mặt tôi, nếu còn không buông tay, tôi sẽ khiến cô thấy hối hận vì đã xuất hiện trước mặt tôi.”
La Tiêu Phụng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt âm u lạnh lẽo của Lăng Duy Khiết, trong lòng rùng mình đến nhũn cả người. Tay chân cô ta càng thêm run rẩy, sau đó ngồi bệt xuống nền nhà.
Lăng Duy Khiết nhấc chân lên, thậm chí chẳng thèm liếc cô ta một cái mà đi thẳng ra ngoài. Anh nhất định phải rời khỏi chốn thị phi này, nếu không nhân vật chính của mấy chuyện nhảm nhí trên mặt báo ngày mai nhất định sẽ là anh.
“Đợi đã, Lăng Duy Khiết, em yêu anh. Dù cho anh nói gì đi nữa, em đều không quan tâm. Em có thể không đến công ty làm việc nhưng anh không thể ngăn cản em yêu anh được.” Thấy Lăng Duy Khiết đi rồi, hơn nữa ở phía sau còn có người quang minh chính đại dùng điện thoại di động chụp ảnh lại, La Tiêu Phụng đứng lên, hét lớn ra phía ngoài.
Lăng Duy Khiết dường như không nghe thấy, thậm chí ngay cả bước chân tiến về phía trước cũng không thay đổi, đi thẳng đến bãi đậu xe. Nếu như lúc này có người ở phía trước anh, có lẽ sẽ nhìn thấy khóe miệng anh hiện lên một vết cười nhàn nhạt không dễ phát hiện ra.
Trong một căn phòng khách của khách sạn, Thẩm Hạo Trự bị khiêng đi đang không ngừng lải nhải.
“Các cậu là bạn bè kiểu gì thế hả, vậy mà lại đi giúp người ngoài. Các cậu thực sự quá đáng ghét, trả điện thoại lại cho tôi.” Thẩm Hạo Trự vốn định gọi Khanh Khanh tới bắt gian, chẳng ngờ còn chưa rút được ra, điện thoại đã bị “đám bạn chó má” cướp mất rồi.
“Thẩm Hạo Trự, bình thường cậu rất khôn ngoan, sao hôm nay lại thành não tàn thế hả, cho dù Lăng Duy Khiết là em rể của cậu thì sao? Đàn ông khó tránh khỏi xã giao bên ngoài, thân là người ở trên thương trường, điểm ấy hẳn cậu và tôi đều phải hiểu rõ chứ, cậu cần gì phải coi cái việc nhỏ như hạt vừng ấy thành việc lớn như trời sắp sập xuống thế?” Đám bạn tốt của Thẩm Hạo Trự khuyên nhủ.
“Đúng rồi đó, tổng giám đốc Thẩm, kích động là điều tối kỵ, bình tĩnh, phải bình tĩnh. Chẳng phải mấy năm trước em gái cậu đã ra khỏi nhà rồi hay sao? Thế nào mà tự dưng lại mọc ra một thằng em rể vậy? Có phải cậu ở Mỹ bị trúng tà rồi hay không?”
Vốn đang nổi giận trong lòng, lại bị bạn bè quở trách, Thẩm Hạo Trự tức giận đến mức thẳng tay ném vỡ chiếc cốc: “Đậu má… trúng tà cái em gái cậu ấy, các cậu mới trúng tà đó, tôi đang rất tỉnh táo. Năm năm trước, em gái tôi cũng vì Lăng Duy Khiết nên mới bỏ nhà trốn đi, hơn nữa bây giờ con bé đã quay về rồi, đang ở Thượng Hải, các ông mau trả điện thoại cho tôi đi.”
“Không thể nào, xem bộ dạng này của cậu, rất giống…”
“Giống cái gì hả? A Trự, Lăng Duy Khiết có thật sự là em rể của cậu không vậy? Nhưng sao chẳng ai biết anh ta đã kết hôn hết? Tôi đoán có khi cả thế giới này đều cho rằng anh ta vẫn còn độc thân cũng nên.”
Đám bạn tốt, đám anh em tốt này cứ cậu một câu tôi một câu nhưng không có ai chịu trả lại điện thoại cho Thẩm Hạo Trự.
“Có thật hay không chẳng phải các cậu cứ trả lại điện thoại cho tôi là biết ngay hay sao.” Thẩm Hạo Trự nói, thừa dịp lúc một người bạn không chú ý, giật lấy điện thoại di động trên tay cậu ta.
Anh ta đang bấm số, thì một người khác lạnh lùng nói: “Thẩm Hạo Trự, nếu như cậu không sợ em gái mình đau lòng, thì cứ gọi đi.”
Thẩm Hạo Trự cứng đờ như hóa đá, ngơ ngác nhìn bàn tay đang bấm số, không nhúc nhích.
Người vừa nói kia đi tới, vỗ vai Thẩm Hạo Trự than thở: “Như vậy không phải tốt ư? Nếu anh ta thật sự là em rể cậu, thì lúc này cậu không nên để em gái mình biết. Huống hồ, hôm nay bọn họ chỉ ăn một bữa cơm, cậu có gì chứng minh được anh ta có bồ nhí không? Cho dù đợi được tới lúc có chứng cứ cũng không thể để anh ta được thoải mái, phải khiến anh ta vừa mất tình, vừa mất tiền mới đúng. Người anh em, đấu với Lăng Duy Khiết mới chính là khiêu chiến, cậu phải chuẩn bị tâm lý.”
Lăng Duy Khiết rời khỏi khách sạn thì không vội về nhà, mà đến một hội sở cao cấp – Sí Duyên. Anh là một cổ đông ở nơi này, trước đây lúc Khanh Khanh còn chưa quay lại, anh đã trải qua rất nhiều đêm thức trắng ở đây.
Một ông chủ khác của Sí Duyên là Hạ Dụng đi tới bên cạnh Lăng Duy Khiết mỉm cười nói: “Khiết, đã lâu không gặp, còn tưởng rằng cậu đã quên mất nhà của chúng ta rồi.”
Lăng Duy Khiết không nói gì, đã ngấm rượu rồi, giờ trong lòng anh rối bời và phiền muộn.
“Mặc dù chúng ta là đàn ông nhưng cũng nên cho phép bản thân yếu đuối một lần. Lúc trước chúng ta mở Sí Duyên chính là hi vọng vào lúc mình yếu đuối còn có nơi để giải tỏa, tạm thời quên đi buồn phiền.” Hạ Dụng giành lấy chén rượu trên tay Lăng Duy Khiết.
Hôm nay trông anh thật sự rất không ổn, trước đây anh chưa bao giờ như vậy.
“Tôi cảm giác mình đang từng bước tiến đến địa ngục, hơn nữa dường như không thể quay đầu lại được.” Lăng Duy Khiết đứng lên, đi về phía phòng giành riêng cho mình.
“Tìm thấy kẻ thù của cậu rồi hả.” Hạ Dụng đi theo đằng sau Lăng Duy Khiết, nhìn dáng vẻ này của anh, trong lòng cũng đã rõ phần nào.
“Đúng vậy, đã tìm được kẻ thù hại chết bố mẹ tôi rồi. Con gái của kẻ thù đang làm ở công ty tôi, hơn nữa còn là thư ký của tôi. Còn một người nữa là Hồ Tiêu Lương, cũng đã về nước, hơn nữa còn trở thành bồ nhí của một vị quan chức nào đó.” Trên mặt Lăng Duy Khiết là một điệu cười khinh bỉ đầy châm biếm.
Hạ Dụng nở nụ cười, anh ta chỉ là một người biết tất cả mọi thứ của Lăng Duy Khiết. Mặc dù bọn họ không hay liên lạc, nhưng cảm tình vẫn tương đối tốt: “Như vậy thì tốt rồi, cậu đã đợi lâu như vậy, chẳng phải là vì để tìm bọn họ hay sao. Thế nào, nhìn thấy mối tình đầu lại yếu lòng à.”
“Đó là điều không thể, cho dù là phụ nữ, tôi cũng không mềm lòng đâu.” Lăng Duy Khiết nhướn mi, tự tin nói.
“Vậy thì tôi không hiểu, nếu không phải vì Hồ Tiêu Lương, tại sao cậu lại mang cái bộ dạng thèm đất thay cơm thế này.” Nghe thấy không phải vì Hồ Tiêu Lương, Hạ Dụng yên tâm hơn nhiều.
Lăng Duy Khiết nhận lấy điếu xì gà Hạ Dụng đưa tới, đặt trước mũi ngửi một lần, hít sâu một hơi nói: “Vợ tôi quay về rồi.”
“Cái gì? Vợ cậu á? Cô gái mà chưa từng thấy cậu trông như thế nào á?” Suýt chút Hạ Dụng đã ngã sấp xuống khỏi tay vịn ghế sô pha, kinh ngạc đến mức sắp trật cả khớp cằm, nói.
Lăng Duy Khiết nhìn Hạ Dụng ngồi lên bàn rồi cười nói: “Không ngờ rằng chuyện nhỏ xíu này cũng có thể khiến cậu sợ như vậy.”
“Đây mà là chuyện nhỏ sao? Khiết, đó là vợ cậu, là người phụ nữ của cậu đấy. Cậu không biết tôi tò mò về cô gái này đến nhường nào đâu. Cô ấy lại dám kết hôn với một người đàn ông mà mình chẳng biết gì cả, huống hồ, dáng vẻ lúc đó của cậu, ha ha ha ha ha… Nói là đàn ông còn hơi tâng bốc cậu, chứ giống một con mãnh thú giống đực hơn.” Hạ Dụng nói xong bật cười ha ha. Năm đó, Lăng Duy Khiết đã từng cho anh ta xem giấy đăng kí kết hôn, bức ảnh trên đó, e là đến cha đẻ của anh cũng không thể nhận ra được…
“Cô ấy rất đặc biệt. Giống như năm đó, lần này nhìn thấy tôi, cô ấy cũng không nhận ra tôi, không chỉ như thế, cô ấy còn bước vào công ty, trở thành nhà thiết kế của tôi.” Lăng Duy Khiết châm lửa điếu xì gà, hút một hơi nói.
“Hả?” Hạ Dụng hả một tiếng đầy kinh ngạc thật dài, thấy Lăng Duy Khiết không nhìn mình mà chỉ nhìn chằm chằm vào điếu xì gà, anh ta mới nói tiếp: “Chẳng lẽ cô ấy quay về không phải để tìm cậu à? Tôi không tin cô ấy bước vào công ty của cậu một cách trùng hợp như vậy, cậu suy nghĩ thử xem…”
“Chính là trùng hợp như vậy đấy, mà thực tế, tôi đã từng âm thầm ra hiệu một, hai lần, cô ấy đều không nhận ra, huống chi, cậu nghĩ xem ở trong nước còn có công ty thiết kế thời trang nào tốt hơn Lăng Vân không?” Lăng Duy Khiết rất tự tin nói.