Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 72 THẨM HẠO TRỰ GẶP LĂNG DUY KHIẾT VÀ TÌNH NHÂN BÍ MẬT Ở KHÁCH SẠN
CHƯƠNG 72: THẨM HẠO TRỰ GẶP LĂNG DUY KHIẾT VÀ TÌNH NHÂN BÍ MẬT Ở KHÁCH SẠN
Kể từ ngày đó, Lăng Duy Khiết ở nhà với Khanh Khanh liên tiếp vài buổi tối, hai người vô cùng hưởng thụ cuộc sống vợ chồng ngọt ngào như thế này.
Cuối tuần, Lăng Duy Khiết đang cùng Khanh Khanh làm ổ ở nhà, xem phim truyền hình tình cảm yêu hận đan xen thì điện thoại đột nhiên vang lên. Anh nhìn màn hình điện thoại, hơi nhíu mày, đứng dậy, định đi vào phòng để nhận điện thoại, nhưng sau khi nhìn thoáng qua cô, anh lại ngồi xuống.
“Cô không biết hôm nay là cuối tuần à? Có chuyện gì thì mai tới công ty nói.”
Nghe thấy giọng nói tức giận của Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh vặn nhỏ tiếng ti vi, rồi ấn tạm dừng, sau đó ra hiệu với Lăng Duy Khiết, nhỏ giọng nói: “Em đi pha cà phê, lát nữa chúng ta xem tiếp.”
Lăng Duy Khiết gật đầu, cô nghe giọng điệu của Lăng Duy Khiết, đoán rằng là chuyện của công ty nên mới chủ động rời đi. Nhưng cô lại không biết đó là thư ký La Tiêu Phụng của anh gọi điện tới.
“Tổng giám đốc, tối nay bố và mẹ em lên máy bay rồi, bọn họ nói...”
Không đợi La Tiêu Phụng nói xong, Lăng Duy Khiết đã nổi giận quát: “Đủ rồi, tôi đã nói từ trước rồi, những chuyện còn lại, cô tự mình giải quyết đi.”
“Tổng giám đốc, em biết em không nên quấy rầy anh nữa, nhưng mà – hai người họ cũng không nghi ngờ, chỉ cần, chỉ cần, tiễn bọn họ tới sân bay là được.” Trong điện thoại La Tiêu Phụng hạ giọng cầu xin. Cô ta biết, đàn ông bình thường đều không thể từ chối những người yếu đuối, đặc biệt là những người phụ nữ dịu dàng tình cảm như làn nước.
Huống hồ, qua lần thử nghiệm trước, cô ta dám khẳng định, tổng giám đốc mắng thì mắng, nhưng nhất định sẽ đến. Thế nên lần này cũng sẽ giống như lần trước, cô ta sẽ đặt chỗ ăn cơm trước rồi đợi Lăng Duy Khiết đến.
Trong đầu Lăng Duy Khiết và La Tiêu Phụng mỗi người một suy nghĩ khác nhau. Một người giả vờ đáng thương cầu xin, một người vờ vịt trả lời, cuối cùng Lăng Duy Khiết vẫn quyết định đi một chuyến. Mấy ngày nay anh đang đấu tranh, nhưng anh tự nói với bản thân mình, phải báo được thù thì mới có thể an tâm ở bên cạnh Khanh Khanh, mới có thể có một gia đình hạnh phúc, yên bình.
Nếu không, cả đời này anh sẽ không thể yên lòng. Đương nhiên, còn có Hồ Tiêu Lương kia nữa. Hai kẻ thù này mà không được giải quyết thì anh sợ hạnh phúc của mình sẽ bị người khác đố kỵ rồi phá hỏng.
Cúp điện thoại của La Tiêu Phụng xong, Lăng Duy Khiết vào bếp, Khanh Khanh dường như đang đứng thẫn thờ ở đó.
“Vợ à, anh có việc phải ra ngoài một chuyến, buổi tối lại về với em nhé, có được không?” Lăng Duy Khiết tiến lên, ôm lấy Khanh Khanh từ phía sau.
“Ừm, hiện giờ anh phải ra ngoài à?” Dường như Khanh Khanh đã sớm có linh cảm nên cũng không quá ngạc nhiên.
“Đúng vậy, tối nay nhất định sẽ cố gắng trở về, cùng em xem xong bộ phim này.” Cà phê trong ấm đã tỏa mùi thơm nồng, Lăng Duy Khiết đưa tay ngắt điện, rồi nói.
“Không có chuyện gì, anh đi làm đi, vừa hay hôm nay em có chút cảm giác, em sẽ vẽ cho xong chỗ bản thảo kia.” Khanh Khanh tự rót cho mình một tách cà phê, ấm cà phê này cũng vừa đủ giúp cô cho tới lúc làm xong việc.
“Được rồi, vậy anh đi thay quần áo đã, buổi tối em đừng nấu cơm, gọi thức ăn ngoài nhé.” Nghe thấy Khanh Khanh cũng có việc, Lăng Duy Khiết chợt cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
“Anh không phải lo cho em, em sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, lát nữa anh lái xe phải cẩn thận, đi chậm một chút.” Khanh Khanh dặn dò Lăng Duy Khiết, từ sau khi Khiết nghe điện thoại, hai mắt cô vẫn cứ nháy loạn lên.
Anh biết Khanh Khanh rất hiểu chuyện, là người phụ nữ lý trí, sẽ không giống những người phụ nữ trong phim truyền hình, từ sáng đến tối cứ quấn lấy chồng mình. Cô có sự nghiệp của mình, rất tốt.
Khanh Khanh tiễn Lăng Duy Khiết ra ngoài, khi nhìn xe của anh lăn bánh đi khỏi, trong lòng không hiểu vì sao có chút bất an, mơ hồ cảm thấy như sắp có chuyện gì đó xảy ra vậy.
Giống như ngày đó, La Tiêu Phụng ở ngoài khách sạn chờ Lăng Duy Khiết. Điều không giống là hôm nay bố mẹ cô ta ở trong phòng, không đi ra.
“Khiết, em ở đây.” Nhìn thấy Lăng Duy Khiết lái xe tới, La Tiêu Phụng kích động vẫy vẫy tay.
“A Trự, cậu nhất định phải dời tổng bộ của công ty tới Thượng Hải hả?” Trong một chiếc xe thương vụ khác, vài người đàn ông mặc âu phục, đi giày da bước ra khỏi xe.
“Đương nhiên, nếu không cậu cho rằng tại sao tôi lại ở đây.”
Người nói chuyện chính là Thẩm Hạo Trự, sau khi từ California về thì anh ta ở lại Thượng Hải, không thèm về nhà. Tuy ở Thượng Hải cũng có chi nhánh của công ty bọn họ nhưng tổng bộ vẫn ở thành phố B. Dù đã sớm nghĩ tới việc chuyển sang nhưng những năm gần đây anh ta vẫn luôn ở thành phố B, chỉ vì một người. Mà bây giờ, người kia đã tới nơi này, đương nhiên anh ta sẽ chuyển đến đây.
“Quá tốt rồi, rốt cuộc cậu đã tới đây, tối hôm nay, chúng ta không say không về.” Mấy người đàn ông cười cười nói nói ra khỏi xe. Mà đúng lúc này, Lăng Duy Khiết đi về phía La Tiêu Phụng.
“Này cô, không cần phải quá khích như thế. Hôm nay là lần cuối cùng, cô đừng có được voi đòi tiên.” Lăng Duy Khiết nhìn La Tiêu Phụng đang cười tươi như hoa, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Khanh Khanh. Gần như anh muốn quay về xe, lập tức về nhà với cô, xem bộ phim nhàm chán kia.
Lần này dường như La Tiêu Phụng không còn sợ sệt nữa, vậy mà còn kéo cánh tay Lăng Duy Khiết, cười đắc ý: “Anh có thể nói là không đến mà.”
Lăng Duy Khiết sầm mặt xuống, tuy rằng những ngày vừa qua anh rất phối hợp với La Tiêu Phụng nhưng chưa từng cho cô ta sắc mặt tốt: “Cô gái, đừng tưởng cô hiểu rõ đàn ông, hôm nay tới, không phải vì cô.”
Con người, thực ra có lúc rất đáng khinh, cho dù lần nào Lăng Duy Khiết cũng lạnh nhạt nhưng đây lại là sự hấp dẫn trí mạng đối với phụ nữ. Hơn nữa, anh càng lạnh lùng, càng hung dữ, La Tiêu Phụng càng hài lòng, càng không ngừng đu bám, lại càng không ngừng gọi điện thoại đến.
Nhưng mà có một điều, cô ta nắm chắc rất tốt, chính là tuyệt đối không được không phân biệt rõ việc công và việc tư. Khi sếp Lăng giao việc nhất định phải hoàn thành đúng hạn, đúng chất lượng, nhất định không được chậm trễ. Còn có, trong lúc anh làm việc, cô ta tuyệt đối sẽ không bày ra vẻ ám muội quá mức. Trước khi còn chưa nắm giữ được anh hoàn toàn thì bất cứ sai lầm nào cũng có thể đổ mọi thứ xuống sông xuống biển, làm chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng trong lòng cô ta chạy mất.
“A Trự, sao cậu đứng đờ ra ở đây, đi nào, vì chờ cậu mà chúng tôi đói sắp chết rồi.” Một người đàn ông đi ra khỏi xe, vỗ vai Thẩm Hạo Trự.
“Chờ chút, A Thương, mấy cậu có biết người đàn ông kia không?” Thẩm Hạo Trự vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía cửa khách sạn, lúc này Lăng Duy Khiết đang bước về phía cửa, nghiêng người đi vào.
“Ai cơ?”
Một người đàn ông trong số đó trông cà lơ phất phơ cười rồi nói: “Lăng Duy Khiết của tập đoàn Lăng Văn! Đúng là một tin tức bùng nổ, người đàn ông kim cương trước nay chưa từng gần phụ nữ mà lại lôi kéo phụ nữ ở đây, đúng là một tin động trời.”
Thẩm Hạo Triệt nghiến răng nghiến lợi: “Đúng là hắn ta, tôi không nhìn nhầm.”
Người đàn ông dán sát vào Thẩm Hạo Trự, cười đầy ám muội rồi nói: “Này, người anh em, cậu làm sao thế hả? Cứ như bắt gian tại giường vậy. Sao nào, em gái lôi kéo anh ta là người phụ nữ của cậu à?”
“Ánh mắt tôi không kém như thế, tên Lăng Duy Khiết đáng ghét kia, quá vô sỉ…” Thẩm Hạo Trự nói xong thì xông vào khách sạn.
“Này, Thẩm Hạo Trự làm sao thế?”
“Động kinh à? Hay là...”
“Mấy cậu còn ngớ ra đấy làm gì? Không thấy dáng vẻ cậu ta như đang muốn tìm người ta để liều mạng à?” Người đàn ông trước đó đứng cạnh Thẩm Hạo Trự nói rồi vội vàng đuổi theo anh ta.
“Lăng Duy Khiết, mày đứng lại đó cho tao.” Thẩm Hạo Triệt xông vào cửa khách sạn thì thấy Lăng Duy Khiết và La Tiêu Phụng đi vào thang máy. Cách một cái cửa nên dù anh có hét rất to nhưng chắc Lăng Duy Khiết cũng không nghe thấy, bởi vì, cửa thang máy đã đóng rồi.
“Chết tiệt, khốn nạn –” Thẩm Hạo Trự đuổi tới trước thang máy, chửi ầm lên.
“Này, này, Thẩm Hạo Trự, cậu bị cái gì nhập thế hả? Sao cậu thấy Lăng Duy Khiết mà như nhìn thấy kẻ thù thế, mắt đỏ bừng lên cả rồi.” Bạn thân của Thẩm Hạo Trự đuổi tới, khoác tay lên vai anh ta, há miệng thở dốc nói.
Thẩm Hạo Trự đập tường, giận dữ gào lên: “Cái tên khốn Lăng Duy Khiết kia đã kết hôn rồi còn dám lêu lổng ở ngoài, chết tiệt, quá đáng ghét.”
“A Trự, cậu không sốt đấy chứ?” Tay của một người bạn thân giơ về phía trán của Thẩm Hạo Trự, cất lời trêu chọc.
“Đúng vậy, Lăng Duy Khiết là người đàn ông độc thân có giá nhất đó, sao mà đã kết hôn rồi được. Anh ta không nghĩ quẩn đến thế, ha ha ha ha...”
Thẩm Hạo Trự tức giận, nói chuyện cũng thành nói lắp: “Là... là anh em của tôi, thì giúp tôi tóm – tóm hắn ta lại, tôi muốn lôi hắn ta tới Cục Dân chính để ký tên ly hôn.”
“Ha ha ha ha… A Trự, cậu, cậu đừng đùa tôi, ly hôn á? Cậu đừng bảo với tôi, cậu kết hôn với sếp Lăng đó...”
“Đúng vậy, này các cậu – nếu tôi không nhìn nhầm thì Lăng Duy Khiết là đàn ông mà, còn cậu, chẳng lẽ cậu đi chuyển giới hả?” Từng người trong đám bạn thân của Thẩm Hạo Trự ha ha cười phá lên.
“Các cậu…cậu… hắn ta là em rể tôi. Năm năm trước hắn ta đã kết hôn rồi –” Thẩm Hạo Trự nghiến răng, đúng lúc này thang máy đã xuống, anh ta vội vàng xông vào.
Những người khác vẫn đang ngớ người nên không kịp bước vào bên trong, chờ tới khi bọn họ tỉnh lại thì cửa thang máy đã sớm đóng lại.
“Không hay rồi, chuyện lớn đó, mau đi hỏi xem Lăng Duy Khiết ở tầng nào.” Một người trong số đó vội vã chạy đến tiền sảnh.
Tuy Thẩm Hạo Trự tức điên nhưng vẫn chú ý đến tầng lầu mà thang máy dừng lại trước đó. Lúc đến phòng ăn của khách sạn, anh ta trực tiếp hỏi người phục vụ, kết quả càng khiến anh ta muốn tìm Lăng Duy Khiết ngay lập tức.
Đến cửa phòng riêng, Thẩm Hạo Trự liền gầm lên đánh về phía Lăng Duy Khiết: “Lăng Duy Khiết, tên khốn khiếp nhà mày, dám bao gái bên ngoài à.”
Nghe thấy tiếng nói kia, Lăng Duy Khiết cảm giác như có một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu. Nhưng anh không hoảng, ngược lại còn trấn tĩnh ngồi đó, chờ đến khi Thẩm Hạo Trự nhào tới mới hơi xoay chân, tránh được cú đánh của Thẩm Hạo Trự.
Lúc này Lăng Duy Khiết mới đứng lên, vừa né đòn của Thẩm Hạo Trự, vừa gọi phục vụ mau chóng thông báo cho bộ phận an ninh: “Khách sạn bây giờ thực sự là càng ngày càng bừa bãi, thế mà lại để cho kẻ điên đi vào, này cậu nhân viên, gọi quản lý của các cậu đến đây, tôi cần một lời giải thích.”
Kế hoạch đã tiến hành đến bước này, nếu như không có gì bất ngờ, một tháng sau là có thể báo thù, tuyệt không thể để cho Thẩm Hạo Trự phá hỏng được.
“Lăng Duy Khiết, mày không phải là người, mày như vậy mà lại lừa dối phụ nữ, mày…”
Thẩm Hạo Trự vẫn tấn công Lăng Duy Khiết, lúc gần đánh trúng thì đám bạn thân của anh ta chạy tới. Mấy người cùng nhau xông lên ôm lấy Thẩm Hạo Trự, còn không ngừng xin lỗi Lăng Duy Khiết.
“A Trự, cậu điên rồi…”
“Xin lỗi, hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi…”
“Thẩm Hạo Trự, cậu lên cơn thần kinh à, đây là khách sạn Đế Hào, chúng ta mau rời khỏi đây đi…”
Lăng Duy Khiết nhìn thấy hai mắt Thẩm Hạo Trự tóe lửa nhìn mình chòng chọc, chỉ chực bổ nhào tới, mặt không chút thay đổi nói: “Tốt nhất các anh hãy chăm sóc cho bạn mình đi, anh ta có muốn lên cơn cũng đừng lên cơn ở chỗ này.”
“Xin lỗi, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, chắc chắn sẽ không có lần sau nữa đâu.” Đám bạn của Thẩm Hạo Trự vừa nói xin lỗi vừa lôi anh ta ra ngoài.
Kể từ ngày đó, Lăng Duy Khiết ở nhà với Khanh Khanh liên tiếp vài buổi tối, hai người vô cùng hưởng thụ cuộc sống vợ chồng ngọt ngào như thế này.
Cuối tuần, Lăng Duy Khiết đang cùng Khanh Khanh làm ổ ở nhà, xem phim truyền hình tình cảm yêu hận đan xen thì điện thoại đột nhiên vang lên. Anh nhìn màn hình điện thoại, hơi nhíu mày, đứng dậy, định đi vào phòng để nhận điện thoại, nhưng sau khi nhìn thoáng qua cô, anh lại ngồi xuống.
“Cô không biết hôm nay là cuối tuần à? Có chuyện gì thì mai tới công ty nói.”
Nghe thấy giọng nói tức giận của Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh vặn nhỏ tiếng ti vi, rồi ấn tạm dừng, sau đó ra hiệu với Lăng Duy Khiết, nhỏ giọng nói: “Em đi pha cà phê, lát nữa chúng ta xem tiếp.”
Lăng Duy Khiết gật đầu, cô nghe giọng điệu của Lăng Duy Khiết, đoán rằng là chuyện của công ty nên mới chủ động rời đi. Nhưng cô lại không biết đó là thư ký La Tiêu Phụng của anh gọi điện tới.
“Tổng giám đốc, tối nay bố và mẹ em lên máy bay rồi, bọn họ nói...”
Không đợi La Tiêu Phụng nói xong, Lăng Duy Khiết đã nổi giận quát: “Đủ rồi, tôi đã nói từ trước rồi, những chuyện còn lại, cô tự mình giải quyết đi.”
“Tổng giám đốc, em biết em không nên quấy rầy anh nữa, nhưng mà – hai người họ cũng không nghi ngờ, chỉ cần, chỉ cần, tiễn bọn họ tới sân bay là được.” Trong điện thoại La Tiêu Phụng hạ giọng cầu xin. Cô ta biết, đàn ông bình thường đều không thể từ chối những người yếu đuối, đặc biệt là những người phụ nữ dịu dàng tình cảm như làn nước.
Huống hồ, qua lần thử nghiệm trước, cô ta dám khẳng định, tổng giám đốc mắng thì mắng, nhưng nhất định sẽ đến. Thế nên lần này cũng sẽ giống như lần trước, cô ta sẽ đặt chỗ ăn cơm trước rồi đợi Lăng Duy Khiết đến.
Trong đầu Lăng Duy Khiết và La Tiêu Phụng mỗi người một suy nghĩ khác nhau. Một người giả vờ đáng thương cầu xin, một người vờ vịt trả lời, cuối cùng Lăng Duy Khiết vẫn quyết định đi một chuyến. Mấy ngày nay anh đang đấu tranh, nhưng anh tự nói với bản thân mình, phải báo được thù thì mới có thể an tâm ở bên cạnh Khanh Khanh, mới có thể có một gia đình hạnh phúc, yên bình.
Nếu không, cả đời này anh sẽ không thể yên lòng. Đương nhiên, còn có Hồ Tiêu Lương kia nữa. Hai kẻ thù này mà không được giải quyết thì anh sợ hạnh phúc của mình sẽ bị người khác đố kỵ rồi phá hỏng.
Cúp điện thoại của La Tiêu Phụng xong, Lăng Duy Khiết vào bếp, Khanh Khanh dường như đang đứng thẫn thờ ở đó.
“Vợ à, anh có việc phải ra ngoài một chuyến, buổi tối lại về với em nhé, có được không?” Lăng Duy Khiết tiến lên, ôm lấy Khanh Khanh từ phía sau.
“Ừm, hiện giờ anh phải ra ngoài à?” Dường như Khanh Khanh đã sớm có linh cảm nên cũng không quá ngạc nhiên.
“Đúng vậy, tối nay nhất định sẽ cố gắng trở về, cùng em xem xong bộ phim này.” Cà phê trong ấm đã tỏa mùi thơm nồng, Lăng Duy Khiết đưa tay ngắt điện, rồi nói.
“Không có chuyện gì, anh đi làm đi, vừa hay hôm nay em có chút cảm giác, em sẽ vẽ cho xong chỗ bản thảo kia.” Khanh Khanh tự rót cho mình một tách cà phê, ấm cà phê này cũng vừa đủ giúp cô cho tới lúc làm xong việc.
“Được rồi, vậy anh đi thay quần áo đã, buổi tối em đừng nấu cơm, gọi thức ăn ngoài nhé.” Nghe thấy Khanh Khanh cũng có việc, Lăng Duy Khiết chợt cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
“Anh không phải lo cho em, em sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, lát nữa anh lái xe phải cẩn thận, đi chậm một chút.” Khanh Khanh dặn dò Lăng Duy Khiết, từ sau khi Khiết nghe điện thoại, hai mắt cô vẫn cứ nháy loạn lên.
Anh biết Khanh Khanh rất hiểu chuyện, là người phụ nữ lý trí, sẽ không giống những người phụ nữ trong phim truyền hình, từ sáng đến tối cứ quấn lấy chồng mình. Cô có sự nghiệp của mình, rất tốt.
Khanh Khanh tiễn Lăng Duy Khiết ra ngoài, khi nhìn xe của anh lăn bánh đi khỏi, trong lòng không hiểu vì sao có chút bất an, mơ hồ cảm thấy như sắp có chuyện gì đó xảy ra vậy.
Giống như ngày đó, La Tiêu Phụng ở ngoài khách sạn chờ Lăng Duy Khiết. Điều không giống là hôm nay bố mẹ cô ta ở trong phòng, không đi ra.
“Khiết, em ở đây.” Nhìn thấy Lăng Duy Khiết lái xe tới, La Tiêu Phụng kích động vẫy vẫy tay.
“A Trự, cậu nhất định phải dời tổng bộ của công ty tới Thượng Hải hả?” Trong một chiếc xe thương vụ khác, vài người đàn ông mặc âu phục, đi giày da bước ra khỏi xe.
“Đương nhiên, nếu không cậu cho rằng tại sao tôi lại ở đây.”
Người nói chuyện chính là Thẩm Hạo Trự, sau khi từ California về thì anh ta ở lại Thượng Hải, không thèm về nhà. Tuy ở Thượng Hải cũng có chi nhánh của công ty bọn họ nhưng tổng bộ vẫn ở thành phố B. Dù đã sớm nghĩ tới việc chuyển sang nhưng những năm gần đây anh ta vẫn luôn ở thành phố B, chỉ vì một người. Mà bây giờ, người kia đã tới nơi này, đương nhiên anh ta sẽ chuyển đến đây.
“Quá tốt rồi, rốt cuộc cậu đã tới đây, tối hôm nay, chúng ta không say không về.” Mấy người đàn ông cười cười nói nói ra khỏi xe. Mà đúng lúc này, Lăng Duy Khiết đi về phía La Tiêu Phụng.
“Này cô, không cần phải quá khích như thế. Hôm nay là lần cuối cùng, cô đừng có được voi đòi tiên.” Lăng Duy Khiết nhìn La Tiêu Phụng đang cười tươi như hoa, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Khanh Khanh. Gần như anh muốn quay về xe, lập tức về nhà với cô, xem bộ phim nhàm chán kia.
Lần này dường như La Tiêu Phụng không còn sợ sệt nữa, vậy mà còn kéo cánh tay Lăng Duy Khiết, cười đắc ý: “Anh có thể nói là không đến mà.”
Lăng Duy Khiết sầm mặt xuống, tuy rằng những ngày vừa qua anh rất phối hợp với La Tiêu Phụng nhưng chưa từng cho cô ta sắc mặt tốt: “Cô gái, đừng tưởng cô hiểu rõ đàn ông, hôm nay tới, không phải vì cô.”
Con người, thực ra có lúc rất đáng khinh, cho dù lần nào Lăng Duy Khiết cũng lạnh nhạt nhưng đây lại là sự hấp dẫn trí mạng đối với phụ nữ. Hơn nữa, anh càng lạnh lùng, càng hung dữ, La Tiêu Phụng càng hài lòng, càng không ngừng đu bám, lại càng không ngừng gọi điện thoại đến.
Nhưng mà có một điều, cô ta nắm chắc rất tốt, chính là tuyệt đối không được không phân biệt rõ việc công và việc tư. Khi sếp Lăng giao việc nhất định phải hoàn thành đúng hạn, đúng chất lượng, nhất định không được chậm trễ. Còn có, trong lúc anh làm việc, cô ta tuyệt đối sẽ không bày ra vẻ ám muội quá mức. Trước khi còn chưa nắm giữ được anh hoàn toàn thì bất cứ sai lầm nào cũng có thể đổ mọi thứ xuống sông xuống biển, làm chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng trong lòng cô ta chạy mất.
“A Trự, sao cậu đứng đờ ra ở đây, đi nào, vì chờ cậu mà chúng tôi đói sắp chết rồi.” Một người đàn ông đi ra khỏi xe, vỗ vai Thẩm Hạo Trự.
“Chờ chút, A Thương, mấy cậu có biết người đàn ông kia không?” Thẩm Hạo Trự vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía cửa khách sạn, lúc này Lăng Duy Khiết đang bước về phía cửa, nghiêng người đi vào.
“Ai cơ?”
Một người đàn ông trong số đó trông cà lơ phất phơ cười rồi nói: “Lăng Duy Khiết của tập đoàn Lăng Văn! Đúng là một tin tức bùng nổ, người đàn ông kim cương trước nay chưa từng gần phụ nữ mà lại lôi kéo phụ nữ ở đây, đúng là một tin động trời.”
Thẩm Hạo Triệt nghiến răng nghiến lợi: “Đúng là hắn ta, tôi không nhìn nhầm.”
Người đàn ông dán sát vào Thẩm Hạo Trự, cười đầy ám muội rồi nói: “Này, người anh em, cậu làm sao thế hả? Cứ như bắt gian tại giường vậy. Sao nào, em gái lôi kéo anh ta là người phụ nữ của cậu à?”
“Ánh mắt tôi không kém như thế, tên Lăng Duy Khiết đáng ghét kia, quá vô sỉ…” Thẩm Hạo Trự nói xong thì xông vào khách sạn.
“Này, Thẩm Hạo Trự làm sao thế?”
“Động kinh à? Hay là...”
“Mấy cậu còn ngớ ra đấy làm gì? Không thấy dáng vẻ cậu ta như đang muốn tìm người ta để liều mạng à?” Người đàn ông trước đó đứng cạnh Thẩm Hạo Trự nói rồi vội vàng đuổi theo anh ta.
“Lăng Duy Khiết, mày đứng lại đó cho tao.” Thẩm Hạo Triệt xông vào cửa khách sạn thì thấy Lăng Duy Khiết và La Tiêu Phụng đi vào thang máy. Cách một cái cửa nên dù anh có hét rất to nhưng chắc Lăng Duy Khiết cũng không nghe thấy, bởi vì, cửa thang máy đã đóng rồi.
“Chết tiệt, khốn nạn –” Thẩm Hạo Trự đuổi tới trước thang máy, chửi ầm lên.
“Này, này, Thẩm Hạo Trự, cậu bị cái gì nhập thế hả? Sao cậu thấy Lăng Duy Khiết mà như nhìn thấy kẻ thù thế, mắt đỏ bừng lên cả rồi.” Bạn thân của Thẩm Hạo Trự đuổi tới, khoác tay lên vai anh ta, há miệng thở dốc nói.
Thẩm Hạo Trự đập tường, giận dữ gào lên: “Cái tên khốn Lăng Duy Khiết kia đã kết hôn rồi còn dám lêu lổng ở ngoài, chết tiệt, quá đáng ghét.”
“A Trự, cậu không sốt đấy chứ?” Tay của một người bạn thân giơ về phía trán của Thẩm Hạo Trự, cất lời trêu chọc.
“Đúng vậy, Lăng Duy Khiết là người đàn ông độc thân có giá nhất đó, sao mà đã kết hôn rồi được. Anh ta không nghĩ quẩn đến thế, ha ha ha ha...”
Thẩm Hạo Trự tức giận, nói chuyện cũng thành nói lắp: “Là... là anh em của tôi, thì giúp tôi tóm – tóm hắn ta lại, tôi muốn lôi hắn ta tới Cục Dân chính để ký tên ly hôn.”
“Ha ha ha ha… A Trự, cậu, cậu đừng đùa tôi, ly hôn á? Cậu đừng bảo với tôi, cậu kết hôn với sếp Lăng đó...”
“Đúng vậy, này các cậu – nếu tôi không nhìn nhầm thì Lăng Duy Khiết là đàn ông mà, còn cậu, chẳng lẽ cậu đi chuyển giới hả?” Từng người trong đám bạn thân của Thẩm Hạo Trự ha ha cười phá lên.
“Các cậu…cậu… hắn ta là em rể tôi. Năm năm trước hắn ta đã kết hôn rồi –” Thẩm Hạo Trự nghiến răng, đúng lúc này thang máy đã xuống, anh ta vội vàng xông vào.
Những người khác vẫn đang ngớ người nên không kịp bước vào bên trong, chờ tới khi bọn họ tỉnh lại thì cửa thang máy đã sớm đóng lại.
“Không hay rồi, chuyện lớn đó, mau đi hỏi xem Lăng Duy Khiết ở tầng nào.” Một người trong số đó vội vã chạy đến tiền sảnh.
Tuy Thẩm Hạo Trự tức điên nhưng vẫn chú ý đến tầng lầu mà thang máy dừng lại trước đó. Lúc đến phòng ăn của khách sạn, anh ta trực tiếp hỏi người phục vụ, kết quả càng khiến anh ta muốn tìm Lăng Duy Khiết ngay lập tức.
Đến cửa phòng riêng, Thẩm Hạo Trự liền gầm lên đánh về phía Lăng Duy Khiết: “Lăng Duy Khiết, tên khốn khiếp nhà mày, dám bao gái bên ngoài à.”
Nghe thấy tiếng nói kia, Lăng Duy Khiết cảm giác như có một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu. Nhưng anh không hoảng, ngược lại còn trấn tĩnh ngồi đó, chờ đến khi Thẩm Hạo Trự nhào tới mới hơi xoay chân, tránh được cú đánh của Thẩm Hạo Trự.
Lúc này Lăng Duy Khiết mới đứng lên, vừa né đòn của Thẩm Hạo Trự, vừa gọi phục vụ mau chóng thông báo cho bộ phận an ninh: “Khách sạn bây giờ thực sự là càng ngày càng bừa bãi, thế mà lại để cho kẻ điên đi vào, này cậu nhân viên, gọi quản lý của các cậu đến đây, tôi cần một lời giải thích.”
Kế hoạch đã tiến hành đến bước này, nếu như không có gì bất ngờ, một tháng sau là có thể báo thù, tuyệt không thể để cho Thẩm Hạo Trự phá hỏng được.
“Lăng Duy Khiết, mày không phải là người, mày như vậy mà lại lừa dối phụ nữ, mày…”
Thẩm Hạo Trự vẫn tấn công Lăng Duy Khiết, lúc gần đánh trúng thì đám bạn thân của anh ta chạy tới. Mấy người cùng nhau xông lên ôm lấy Thẩm Hạo Trự, còn không ngừng xin lỗi Lăng Duy Khiết.
“A Trự, cậu điên rồi…”
“Xin lỗi, hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi…”
“Thẩm Hạo Trự, cậu lên cơn thần kinh à, đây là khách sạn Đế Hào, chúng ta mau rời khỏi đây đi…”
Lăng Duy Khiết nhìn thấy hai mắt Thẩm Hạo Trự tóe lửa nhìn mình chòng chọc, chỉ chực bổ nhào tới, mặt không chút thay đổi nói: “Tốt nhất các anh hãy chăm sóc cho bạn mình đi, anh ta có muốn lên cơn cũng đừng lên cơn ở chỗ này.”
“Xin lỗi, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, chắc chắn sẽ không có lần sau nữa đâu.” Đám bạn của Thẩm Hạo Trự vừa nói xin lỗi vừa lôi anh ta ra ngoài.