Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 51 ĐOAN MINH DŨNG BỊ NGƯỜI NHÀ HỌ THẨM HIỂU LẦM LÀ BẠN TRAI CỦA KHANH KHANH
CHƯƠNG 51: ĐOAN MINH DŨNG BỊ NGƯỜI NHÀ HỌ THẨM HIỂU LẦM LÀ BẠN TRAI CỦA KHANH KHANH
Tối thứ sáu, Lăng Duy Khiết qua đêm tại nhà Khanh Khanh, cô cũng hết cách với anh, làm gì cũng đã làm rồi, may là cô vẫn còn cố giữ gôn nhà.
Sáng sớm hôm sau Khanh Khanh chịu không nổi nữa, quyết định về nhà. Nhưng Lăng Duy Khiết đã gọi Đoan Minh Dũng đến từ sớm, cứ như đã đoán trước được ý cô.
Đoan Minh Dũng vừa tới nhà Khanh Khanh đã thấy Lăng Duy Khiết đang mặc đồ ngủ, anh ta sốc lắm: “Đại ca, hai... hai người thành người yêu rồi sao?”
“Ừm, Đoan Minh Dũng, tôi có việc này cần nhờ cậu giúp.” Lăng Duy Khiết vừa nói vừa cầm bánh bao đưa cho Đoan Mộc.
“Đại ca, anh khách khí quá rồi, có chuyện gì anh cứ nói đi.” Đoan Minh Dũng vẫn còn chưa hết sốc, nhìn quanh quanh xem nữ chủ nhân đang ở chỗ nào.
“Khanh Khanh muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến, mà em ấy đang bị thương, chỗ đó lại khá xa nên tôi không an tâm lắm, nhờ cậu giúp tôi đưa em ấy về vậy.”
“Về nhà mẹ đẻ… đại ca, từ lúc nào mà hai người...”
“Tôi đã khỏe hơn rồi, phó tổng giám đốc, giờ đi được chưa?” Đang nói thì Khanh Khanh đã lôi vali ra, cắt ngang lời Đoạn Minh Dũng.
“Vợ à, hình như em còn chưa ăn sáng đúng không? Chúng mình cùng nhau ăn đi!” Lăng Duy Khiết còn có chút việc phải bàn giao cho Đoan Minh Dũng, nhưng đương nhiên, bữa sáng của vợ yêu cũng rất quan trọng.
“Không cần đâu, em mua đồ lên xe ăn cũng được, phó tổng giám đốc, chúng ta đi thôi!” Khanh Khanh sợ Lăng Duy Khiết lại càm ràm, bèn kéo vali rồi lôi Đoan Minh Dũng ra cửa trước.
“Đợi chút, vợ ơi, hành lý cứ để bọn anh cầm cho!”
Nghe Lăng Duy Khiết nói thế, Khanh Khanh đặt hành lý ở cửa, “Em xuống trước đây, đừng để em chờ lâu đấy.”
“Đại ca, anh đang chơi bài gì đấy, hai ngày nay điện thoại thì tắt máy, vừa mở máy đã gọi em đi chạy vặt hả?” Đoan Minh Dũng nhìn Lăng Duy Khiết đầy khó hiểu, làm anh em nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy anh nghiêm túc với một người phụ nữ tới vậy.
“Dũng à, Khanh Khanh là vợ tôi, vợ hợp pháp đấy, vậy nên cô ấy chính là chị dâu cậu, giúp tôi chăm sóc cô ấy nhé, tuyệt đối không được để cô ấy bị người nhà bắt nạt, đặc biệt là anh trai cô ấy.” Lăng Duy Khiết sợ Khanh Khanh chờ lâu nên không kịp nói chi tiết, chỉ kịp công khai thân phận của Khanh Khanh với Đoan Mộc.
“Không phải, đại ca, hai người kết hôn lúc nào vậy, sao em lại...” Đoan Minh Dũng còn muốn hỏi thêm thì đã bị Lăng Duy Khiết đẩy ra khỏi cửa.
“Sau khi trở về tôi sẽ trả lời sau, giờ cậu cứ đi đi đã, giúp tôi chăm sóc Khanh Khanh.” Trước khi đóng cửa, Lăng Duy Khiết lại dặn dò.
Đoan Minh Dũng mang theo một đống câu hỏi xuống tầng, nghĩ thầm, Lăng Duy Khiết không nói thì chút nữa lên xe hỏi Thẩm Khanh Khanh cũng được.
“Khanh Khanh, tôi gọi vậy có được không?” Đoan Minh Dũng ngâm nga bước lên xe.
“Được, làm phiền phó tổng giám đốc rồi.” Khanh Khanh gật đầu, khách khí đáp.
“Đây không phải công ty, cô cũng đừng gọi tôi là phó tổng giám đốc nữa, tuy rằng cô nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng chị dâu vẫn là chị dâu, cô gọi tôi là Dũng hay là Đoan Minh Dũng đều được.” Đoan Minh Dũng cười cười nhìn Khanh Khanh rồi khởi động xe.
“Vậy tôi gọi anh là Đoan Minh Dũng nhé.” Khanh Khanh sững sờ, nhưng nếu Lăng Duy Khiết đã nói tất cả thì cô cũng không còn gì để giấu diếm.
Trên đường về nhà Khanh Khanh, Đoan Minh Dũng đã hỏi nhiều lần nhưng Khanh Khanh đều không chịu nói.
“Khanh Khanh, bật mí chút đi, cô với đại ca tôi quen nhau lúc nào vậy?” Đoan Minh Dũng vẫn chưa bỏ cuộc.
“Đang trên đường cao tốc đấy, anh tập trung lái xe đi, tôi chỉ trả lời một câu hỏi này mà thôi, chúng tôi quen nhau từ năm năm trước.” Khanh Khanh nói được làm được, không trả lời thêm một câu hỏi nào nữa.
Sau ba tiếng, rốt cuộc Khanh Khanh cũng về đến nhà. Vừa nhìn thấy ngôi nhà thân quen, trong lòng Khanh Khanh đã có chút buồn. Trước khi biết thân thế của mình, Khanh Khanh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày xa nhà lâu tới vậy. Lúc ấy cô vừa biết chuyện, Lăng Duy Khiết thì mất tích, cô áp lực không chịu nổi. Qua năm năm “chữa thương”, cô mới cảm thấy mình có thể đối mặt với nó. Năm năm qua, cô thật sự là một đứa bất hiếu, ngay cả điện thoại cũng không gọi lấy một cuộc.
“Khanh Khanh, đây là nhà cô à?” Đoan Minh Dũng không dám tin vào mắt mình, trước giờ anh cứ nghĩ Thẩm Khanh Khanh là một cô gái bình thường, nào ngờ rằng cô lại là một tiểu thư nhà giàu.
“Năm năm trước, tôi vẫn cho rằng đây là nhà tôi...” Vừa nói dứt lời, Khanh Khanh cũng biết mình lỡ miệng, vội đổi dề tài: “Tôi đi gõ cửa.” Cô nói xong thì bước xuống xe.
Khanh Khanh vừa gõ cửa, trong nhà có người đi ra, nhưng còn chưa tới cửa đã kêu lên đầy kinh ngạc: “Cô chủ, là cô chủ... Cô chủ đã về!”
“Vâng, vâng... Nhưng chị cũng phải mở cửa cho tôi trước chứ.” Khanh Khanh nhẹ nhàng nói, lời còn chưa dứt, người làm đã quay người chạy về phòng.
“Khanh Khanh, sao vậy?” Thấy Khanh Khanh quay lại, Đoan Mộc hạ cửa kính xe xuống, khó hiểu hỏi.
“Không có gì đâu, chắc là giật mình thôi.” Khanh Khanh cười xấu hổ, đến cô cũng không ngờ rằng, mới chỉ năm năm không về, đã dọa chị Lâm sợ tới vậy.
“Vậy cô đã gọi điện trước khi về chưa?”
Khanh Khanh im lặng, cô không gọi điện, một là vì không biết phải nói gì, hai là vì sợ nghe tiếng mẹ khóc trong điện thoại.
“Khanh Khanh, là Khanh Khanh sao?” Khanh Khanh vừa mới cầm điện thoại lên, thì tiếng mẹ cô đã vang lên từ phía sau, cô quay người nói với vào bên trong: “Mẹ, là con, con đã về rồi đây.”
Chẳng rõ vì sao khi nói xong, âm thanh có chút nghẹn ngào.
“Chị Lâm, mau, mau mở cửa.” Bà Thẩm đang thúc giục người làm nhanh nhanh mở cửa, bất giác, ánh mắt Khanh Khanh nhòe đi.
“Mẹ, con đã về, mẹ và bố có khỏe không?” Trong lúc nói chuyện thì cửa mở, hai mẹ con chạy lại ôm chầm lấy nhau, mẹ cô vừa khóc Khanh Khanh cũng bật khóc theo.
Đây là lần đầu tiên Đoan Minh Dũng nhìn thấy một cặp mẹ con khóc vì gặp mặt, cứ coi như cả năm năm không gặp đi, cũng không cần diễn sâu tới vậy chứ, mà hai mẹ con cô khóc xong thì dắt nhau vào nhà, hình như Khanh Khanh quên luôn anh rồi, may có chị Lâm nhìn thấy xe, tới hỏi thăm.
Còn một lúc nữa mới tới bữa trưa, Khanh Khanh chỉ mải mê nói chuyện với mẹ, hoàn toàn quên mất Đoan Minh Dũng, may mà nhà cô còn có người làm, nếu không Đoan Minh Dũng không biết phải làm sao.
“Bà chủ, bữa trưa bà muốn ăn ở nhà hay là ăn ngoài ạ?” Lúc mười rưỡi, chị Lâm qua hỏi bà Thẩm.
“Ra ngoài ăn, hay là ăn ở nhà nhỉ... Chị Lâm, chị đợi chút, chị gọi điện thoại cho chồng tôi, bảo ông ấy đặt bàn, lát nữa chúng tôi qua liền.” Bà Thẩm cứ nắm tay Khanh Khanh mãi chưa từng buông ra.
“Mẹ, con xin lỗi.” Khanh Khanh cúi đầu, đáy lòng có chút áy náy khó nói, tuy rằng mẹ cô không phải là mẹ ruột nhưng công nuôi dưỡng chẳng kém gì so với công sinh thành.
“Đứa ngốc này, về là tốt rồi, do mẹ không tốt, trước mẹ đối xử không tốt với con.”
Trong lúc hai mẹ con đang nói chuyện, bên ngoài lại có tiếng gọi mẹ, “Mẹ, mẹ, Khanh Khanh đâu, Khanh Khanh đâu...”
Nghe thấy âm thanh này, Khanh Khanh trở nên căng thẳng. Năm năm trước, cô rời nước Mỹ, đến lời từ biệt cũng không nói, bây giờ nghĩ lại thì thấy hơi quá đáng, bất kể anh ấy đã làm gì thì cũng là anh trai cô mà.
“Anh…” Khanh Khanh đứng dậy, chữ anh vừa mới vuột khỏi miệng thì Thẩm Hạo Trự đã chạy tới dang tay ôm lấy cô vào lòng.
“Khanh Khanh, cuối cùng em cũng về rồi.” Giọng Thẩm Hạo Trự hơi khàn, Đoan Minh Dũng nhìn hai phản ứng của hai anh em mà lấy làm lạ.
Người nhà này lạ thật, mẹ gặp con khóc thì có thể nói phụ nữ đa sầu đa cảm, nhưng sao mà đến anh trai cũng phải sến sẩm thế này.
“Anh, em.. hơi... khó thở.” Khanh Khanh cuống quít, trước đây thì một cái ôm như vậy cô không cảm thấy gì, vì cô vẫn cứ nghĩ Thẩm Hạo Trự là anh trai ruột của mình, nhưng bây giờ đã không giống trước. Nói đúng hơn là từ năm năm trước đã vậy rồi.
Tuy rằng anh ta vẫn là anh cô, nhưng cái chuyện năm năm trước xảy ra ở Mỹ cứ như một cơn ác mộng, thường xuyên làm cô tỉnh giấc.
“Khanh Khanh, em vẫn còn trách anh à?” Thẩm Hạo Trự buông lỏng chút, đôi mắt âu yếm nhìn đăm đăm vào Khanh Khanh, năm năm này, không phải anh ta không đi tìm mà là tìm không thấy. Mãi tới khi Khanh Khanh xuất hiện tại giới thời trang, anh ta mới tìm được cô, nhưng dù anh ta tốn rất nhiều tiền song vẫn không tìm được nhà của Khanh Khanh. Theo báo cáo thì có người bảo vệ Khanh Khanh, không thể tra được thông tin gì. Thật may, thật may sao rốt cuộc Khanh Khanh cũng về rồi.
“Không, anh vĩnh viễn là người yêu thương Khanh Khanh nhất!” Cơ thể Khanh Khanh hơi cứng ngắc, muốn giãy ra nhưng lại không muốn mọi việc quá nghiêm trọng, nhất là khi mẹ cô và Đoan Minh Dũng còn ở đây.
“Tiểu Trự, bố con đâu, sao ông ấy còn chưa về?” Bà Thẩm đứng dậy hỏi.
“Bố đã đặt bàn xong rồi, bảo con về đón mọi người.” Thẩm Hạo Trự vẫn không muốn buông Khanh Khanh ra.
Hơn hai mươi năm nay, tình yêu của anh ta với Khanh Khanh chưa từng thay đổi, hôm nay Khanh Khanh đã về rồi, có phải cô đã quên rồi không? Anh ta muốn hỏi, nhưng giờ không tiện.
“Khụ, khụ... Cậu Thẩm, sáng nay Khanh Khanh còn chưa ăn sáng đâu.” Lúc trước chỉ có hai mẹ con nói chuyện với nhau, vậy mà lại thêm một người đàn ông nữa, nói là về đón người đi ăn cơm nhưng bọn họ cứ như nói chuyện không cũng no vậy, nếu không nhắc lại việc ăn cơm thì Đoan Minh Dũng còn chưa ăn sáng này sẽ chết đói mất.
Nếu đây không phải là ở nhà họ Thẩm, anh ta đã đi ăn một mình từ lâu rồi, nhưng ở đây anh ta là khách, đi ăn một mình cũng không hay lắm, chỉ có thể nhắc bọn họ.
“A đúng, đúng rồi, chúng ta đi ăn thôi, chút nữa vừa ăn vừa nói cũng được.” Bà Thẩm nghe vậy cũng nói theo.
Mặc dù có “lái xe riêng” nhưng Đoan Minh Dũng không muốn quấy rầy gia đình bọn họ sum họp với nhau, vậy nên anh ta quyết định tự lái xe tới khách sạn, đang chuẩn bị xuất phát thì không ngờ bà Thẩm lại leo lên xe của anh ta.
“Dì, dì...”
“Thật ngại quá, lúc nãy Khanh Khanh trở về, tôi kích động quá nên quên mất cậu, xin hỏi cậu họ gì? Xưng hô thế nào?” Bà Thẩm ngồi ghế lái phụ, cười híp mắt hỏi.
“Dì, tên cháu là Đoan Minh Dũng, dì gọi cháu Đoan Mộc là được rồi.” Đoan Minh Dũng vừa lái xe vừa nói.
Quá là buồn luôn, nói thế nào thì nói anh cũng được coi đẹp trai đấy, vậy mà bà Thẩm giờ mới chú ý đến anh, người nhà này không biết phép tắc gì cả, còn cả tên anh trai kia nữa, từ lúc vào cửa còn chưa thèm liếc mắt nhìn anh một cái, chẳng qua là nể mặt đại ca nên anh mới bỏ qua thôi.
“Mấy năm nay cám ơn cậu chăm sóc Khanh Khanh nhà tôi, hai đứa quen nhau bao lâu rồi?” Bà Thẩm giống như một bà mẹ vợ, hai mắt lấp lánh nhìn Đoan Minh Dũng.
“Dì, dì đừng hiểu nhầm, cháu với Khanh Khanh chỉ là bạn.” Đoan Minh Dũng vừa nghe da đầu đã run bắn, anh ta hiểu tâm lý của người mẹ, nhưng anh ta không dám tự cho mình là bạn trai của Khanh Khanh đâu, nếu để đại ca biết, chắc chắn sẽ tuyệt giao với anh ta.
Tối thứ sáu, Lăng Duy Khiết qua đêm tại nhà Khanh Khanh, cô cũng hết cách với anh, làm gì cũng đã làm rồi, may là cô vẫn còn cố giữ gôn nhà.
Sáng sớm hôm sau Khanh Khanh chịu không nổi nữa, quyết định về nhà. Nhưng Lăng Duy Khiết đã gọi Đoan Minh Dũng đến từ sớm, cứ như đã đoán trước được ý cô.
Đoan Minh Dũng vừa tới nhà Khanh Khanh đã thấy Lăng Duy Khiết đang mặc đồ ngủ, anh ta sốc lắm: “Đại ca, hai... hai người thành người yêu rồi sao?”
“Ừm, Đoan Minh Dũng, tôi có việc này cần nhờ cậu giúp.” Lăng Duy Khiết vừa nói vừa cầm bánh bao đưa cho Đoan Mộc.
“Đại ca, anh khách khí quá rồi, có chuyện gì anh cứ nói đi.” Đoan Minh Dũng vẫn còn chưa hết sốc, nhìn quanh quanh xem nữ chủ nhân đang ở chỗ nào.
“Khanh Khanh muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến, mà em ấy đang bị thương, chỗ đó lại khá xa nên tôi không an tâm lắm, nhờ cậu giúp tôi đưa em ấy về vậy.”
“Về nhà mẹ đẻ… đại ca, từ lúc nào mà hai người...”
“Tôi đã khỏe hơn rồi, phó tổng giám đốc, giờ đi được chưa?” Đang nói thì Khanh Khanh đã lôi vali ra, cắt ngang lời Đoạn Minh Dũng.
“Vợ à, hình như em còn chưa ăn sáng đúng không? Chúng mình cùng nhau ăn đi!” Lăng Duy Khiết còn có chút việc phải bàn giao cho Đoan Minh Dũng, nhưng đương nhiên, bữa sáng của vợ yêu cũng rất quan trọng.
“Không cần đâu, em mua đồ lên xe ăn cũng được, phó tổng giám đốc, chúng ta đi thôi!” Khanh Khanh sợ Lăng Duy Khiết lại càm ràm, bèn kéo vali rồi lôi Đoan Minh Dũng ra cửa trước.
“Đợi chút, vợ ơi, hành lý cứ để bọn anh cầm cho!”
Nghe Lăng Duy Khiết nói thế, Khanh Khanh đặt hành lý ở cửa, “Em xuống trước đây, đừng để em chờ lâu đấy.”
“Đại ca, anh đang chơi bài gì đấy, hai ngày nay điện thoại thì tắt máy, vừa mở máy đã gọi em đi chạy vặt hả?” Đoan Minh Dũng nhìn Lăng Duy Khiết đầy khó hiểu, làm anh em nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy anh nghiêm túc với một người phụ nữ tới vậy.
“Dũng à, Khanh Khanh là vợ tôi, vợ hợp pháp đấy, vậy nên cô ấy chính là chị dâu cậu, giúp tôi chăm sóc cô ấy nhé, tuyệt đối không được để cô ấy bị người nhà bắt nạt, đặc biệt là anh trai cô ấy.” Lăng Duy Khiết sợ Khanh Khanh chờ lâu nên không kịp nói chi tiết, chỉ kịp công khai thân phận của Khanh Khanh với Đoan Mộc.
“Không phải, đại ca, hai người kết hôn lúc nào vậy, sao em lại...” Đoan Minh Dũng còn muốn hỏi thêm thì đã bị Lăng Duy Khiết đẩy ra khỏi cửa.
“Sau khi trở về tôi sẽ trả lời sau, giờ cậu cứ đi đi đã, giúp tôi chăm sóc Khanh Khanh.” Trước khi đóng cửa, Lăng Duy Khiết lại dặn dò.
Đoan Minh Dũng mang theo một đống câu hỏi xuống tầng, nghĩ thầm, Lăng Duy Khiết không nói thì chút nữa lên xe hỏi Thẩm Khanh Khanh cũng được.
“Khanh Khanh, tôi gọi vậy có được không?” Đoan Minh Dũng ngâm nga bước lên xe.
“Được, làm phiền phó tổng giám đốc rồi.” Khanh Khanh gật đầu, khách khí đáp.
“Đây không phải công ty, cô cũng đừng gọi tôi là phó tổng giám đốc nữa, tuy rằng cô nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng chị dâu vẫn là chị dâu, cô gọi tôi là Dũng hay là Đoan Minh Dũng đều được.” Đoan Minh Dũng cười cười nhìn Khanh Khanh rồi khởi động xe.
“Vậy tôi gọi anh là Đoan Minh Dũng nhé.” Khanh Khanh sững sờ, nhưng nếu Lăng Duy Khiết đã nói tất cả thì cô cũng không còn gì để giấu diếm.
Trên đường về nhà Khanh Khanh, Đoan Minh Dũng đã hỏi nhiều lần nhưng Khanh Khanh đều không chịu nói.
“Khanh Khanh, bật mí chút đi, cô với đại ca tôi quen nhau lúc nào vậy?” Đoan Minh Dũng vẫn chưa bỏ cuộc.
“Đang trên đường cao tốc đấy, anh tập trung lái xe đi, tôi chỉ trả lời một câu hỏi này mà thôi, chúng tôi quen nhau từ năm năm trước.” Khanh Khanh nói được làm được, không trả lời thêm một câu hỏi nào nữa.
Sau ba tiếng, rốt cuộc Khanh Khanh cũng về đến nhà. Vừa nhìn thấy ngôi nhà thân quen, trong lòng Khanh Khanh đã có chút buồn. Trước khi biết thân thế của mình, Khanh Khanh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày xa nhà lâu tới vậy. Lúc ấy cô vừa biết chuyện, Lăng Duy Khiết thì mất tích, cô áp lực không chịu nổi. Qua năm năm “chữa thương”, cô mới cảm thấy mình có thể đối mặt với nó. Năm năm qua, cô thật sự là một đứa bất hiếu, ngay cả điện thoại cũng không gọi lấy một cuộc.
“Khanh Khanh, đây là nhà cô à?” Đoan Minh Dũng không dám tin vào mắt mình, trước giờ anh cứ nghĩ Thẩm Khanh Khanh là một cô gái bình thường, nào ngờ rằng cô lại là một tiểu thư nhà giàu.
“Năm năm trước, tôi vẫn cho rằng đây là nhà tôi...” Vừa nói dứt lời, Khanh Khanh cũng biết mình lỡ miệng, vội đổi dề tài: “Tôi đi gõ cửa.” Cô nói xong thì bước xuống xe.
Khanh Khanh vừa gõ cửa, trong nhà có người đi ra, nhưng còn chưa tới cửa đã kêu lên đầy kinh ngạc: “Cô chủ, là cô chủ... Cô chủ đã về!”
“Vâng, vâng... Nhưng chị cũng phải mở cửa cho tôi trước chứ.” Khanh Khanh nhẹ nhàng nói, lời còn chưa dứt, người làm đã quay người chạy về phòng.
“Khanh Khanh, sao vậy?” Thấy Khanh Khanh quay lại, Đoan Mộc hạ cửa kính xe xuống, khó hiểu hỏi.
“Không có gì đâu, chắc là giật mình thôi.” Khanh Khanh cười xấu hổ, đến cô cũng không ngờ rằng, mới chỉ năm năm không về, đã dọa chị Lâm sợ tới vậy.
“Vậy cô đã gọi điện trước khi về chưa?”
Khanh Khanh im lặng, cô không gọi điện, một là vì không biết phải nói gì, hai là vì sợ nghe tiếng mẹ khóc trong điện thoại.
“Khanh Khanh, là Khanh Khanh sao?” Khanh Khanh vừa mới cầm điện thoại lên, thì tiếng mẹ cô đã vang lên từ phía sau, cô quay người nói với vào bên trong: “Mẹ, là con, con đã về rồi đây.”
Chẳng rõ vì sao khi nói xong, âm thanh có chút nghẹn ngào.
“Chị Lâm, mau, mau mở cửa.” Bà Thẩm đang thúc giục người làm nhanh nhanh mở cửa, bất giác, ánh mắt Khanh Khanh nhòe đi.
“Mẹ, con đã về, mẹ và bố có khỏe không?” Trong lúc nói chuyện thì cửa mở, hai mẹ con chạy lại ôm chầm lấy nhau, mẹ cô vừa khóc Khanh Khanh cũng bật khóc theo.
Đây là lần đầu tiên Đoan Minh Dũng nhìn thấy một cặp mẹ con khóc vì gặp mặt, cứ coi như cả năm năm không gặp đi, cũng không cần diễn sâu tới vậy chứ, mà hai mẹ con cô khóc xong thì dắt nhau vào nhà, hình như Khanh Khanh quên luôn anh rồi, may có chị Lâm nhìn thấy xe, tới hỏi thăm.
Còn một lúc nữa mới tới bữa trưa, Khanh Khanh chỉ mải mê nói chuyện với mẹ, hoàn toàn quên mất Đoan Minh Dũng, may mà nhà cô còn có người làm, nếu không Đoan Minh Dũng không biết phải làm sao.
“Bà chủ, bữa trưa bà muốn ăn ở nhà hay là ăn ngoài ạ?” Lúc mười rưỡi, chị Lâm qua hỏi bà Thẩm.
“Ra ngoài ăn, hay là ăn ở nhà nhỉ... Chị Lâm, chị đợi chút, chị gọi điện thoại cho chồng tôi, bảo ông ấy đặt bàn, lát nữa chúng tôi qua liền.” Bà Thẩm cứ nắm tay Khanh Khanh mãi chưa từng buông ra.
“Mẹ, con xin lỗi.” Khanh Khanh cúi đầu, đáy lòng có chút áy náy khó nói, tuy rằng mẹ cô không phải là mẹ ruột nhưng công nuôi dưỡng chẳng kém gì so với công sinh thành.
“Đứa ngốc này, về là tốt rồi, do mẹ không tốt, trước mẹ đối xử không tốt với con.”
Trong lúc hai mẹ con đang nói chuyện, bên ngoài lại có tiếng gọi mẹ, “Mẹ, mẹ, Khanh Khanh đâu, Khanh Khanh đâu...”
Nghe thấy âm thanh này, Khanh Khanh trở nên căng thẳng. Năm năm trước, cô rời nước Mỹ, đến lời từ biệt cũng không nói, bây giờ nghĩ lại thì thấy hơi quá đáng, bất kể anh ấy đã làm gì thì cũng là anh trai cô mà.
“Anh…” Khanh Khanh đứng dậy, chữ anh vừa mới vuột khỏi miệng thì Thẩm Hạo Trự đã chạy tới dang tay ôm lấy cô vào lòng.
“Khanh Khanh, cuối cùng em cũng về rồi.” Giọng Thẩm Hạo Trự hơi khàn, Đoan Minh Dũng nhìn hai phản ứng của hai anh em mà lấy làm lạ.
Người nhà này lạ thật, mẹ gặp con khóc thì có thể nói phụ nữ đa sầu đa cảm, nhưng sao mà đến anh trai cũng phải sến sẩm thế này.
“Anh, em.. hơi... khó thở.” Khanh Khanh cuống quít, trước đây thì một cái ôm như vậy cô không cảm thấy gì, vì cô vẫn cứ nghĩ Thẩm Hạo Trự là anh trai ruột của mình, nhưng bây giờ đã không giống trước. Nói đúng hơn là từ năm năm trước đã vậy rồi.
Tuy rằng anh ta vẫn là anh cô, nhưng cái chuyện năm năm trước xảy ra ở Mỹ cứ như một cơn ác mộng, thường xuyên làm cô tỉnh giấc.
“Khanh Khanh, em vẫn còn trách anh à?” Thẩm Hạo Trự buông lỏng chút, đôi mắt âu yếm nhìn đăm đăm vào Khanh Khanh, năm năm này, không phải anh ta không đi tìm mà là tìm không thấy. Mãi tới khi Khanh Khanh xuất hiện tại giới thời trang, anh ta mới tìm được cô, nhưng dù anh ta tốn rất nhiều tiền song vẫn không tìm được nhà của Khanh Khanh. Theo báo cáo thì có người bảo vệ Khanh Khanh, không thể tra được thông tin gì. Thật may, thật may sao rốt cuộc Khanh Khanh cũng về rồi.
“Không, anh vĩnh viễn là người yêu thương Khanh Khanh nhất!” Cơ thể Khanh Khanh hơi cứng ngắc, muốn giãy ra nhưng lại không muốn mọi việc quá nghiêm trọng, nhất là khi mẹ cô và Đoan Minh Dũng còn ở đây.
“Tiểu Trự, bố con đâu, sao ông ấy còn chưa về?” Bà Thẩm đứng dậy hỏi.
“Bố đã đặt bàn xong rồi, bảo con về đón mọi người.” Thẩm Hạo Trự vẫn không muốn buông Khanh Khanh ra.
Hơn hai mươi năm nay, tình yêu của anh ta với Khanh Khanh chưa từng thay đổi, hôm nay Khanh Khanh đã về rồi, có phải cô đã quên rồi không? Anh ta muốn hỏi, nhưng giờ không tiện.
“Khụ, khụ... Cậu Thẩm, sáng nay Khanh Khanh còn chưa ăn sáng đâu.” Lúc trước chỉ có hai mẹ con nói chuyện với nhau, vậy mà lại thêm một người đàn ông nữa, nói là về đón người đi ăn cơm nhưng bọn họ cứ như nói chuyện không cũng no vậy, nếu không nhắc lại việc ăn cơm thì Đoan Minh Dũng còn chưa ăn sáng này sẽ chết đói mất.
Nếu đây không phải là ở nhà họ Thẩm, anh ta đã đi ăn một mình từ lâu rồi, nhưng ở đây anh ta là khách, đi ăn một mình cũng không hay lắm, chỉ có thể nhắc bọn họ.
“A đúng, đúng rồi, chúng ta đi ăn thôi, chút nữa vừa ăn vừa nói cũng được.” Bà Thẩm nghe vậy cũng nói theo.
Mặc dù có “lái xe riêng” nhưng Đoan Minh Dũng không muốn quấy rầy gia đình bọn họ sum họp với nhau, vậy nên anh ta quyết định tự lái xe tới khách sạn, đang chuẩn bị xuất phát thì không ngờ bà Thẩm lại leo lên xe của anh ta.
“Dì, dì...”
“Thật ngại quá, lúc nãy Khanh Khanh trở về, tôi kích động quá nên quên mất cậu, xin hỏi cậu họ gì? Xưng hô thế nào?” Bà Thẩm ngồi ghế lái phụ, cười híp mắt hỏi.
“Dì, tên cháu là Đoan Minh Dũng, dì gọi cháu Đoan Mộc là được rồi.” Đoan Minh Dũng vừa lái xe vừa nói.
Quá là buồn luôn, nói thế nào thì nói anh cũng được coi đẹp trai đấy, vậy mà bà Thẩm giờ mới chú ý đến anh, người nhà này không biết phép tắc gì cả, còn cả tên anh trai kia nữa, từ lúc vào cửa còn chưa thèm liếc mắt nhìn anh một cái, chẳng qua là nể mặt đại ca nên anh mới bỏ qua thôi.
“Mấy năm nay cám ơn cậu chăm sóc Khanh Khanh nhà tôi, hai đứa quen nhau bao lâu rồi?” Bà Thẩm giống như một bà mẹ vợ, hai mắt lấp lánh nhìn Đoan Minh Dũng.
“Dì, dì đừng hiểu nhầm, cháu với Khanh Khanh chỉ là bạn.” Đoan Minh Dũng vừa nghe da đầu đã run bắn, anh ta hiểu tâm lý của người mẹ, nhưng anh ta không dám tự cho mình là bạn trai của Khanh Khanh đâu, nếu để đại ca biết, chắc chắn sẽ tuyệt giao với anh ta.