Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 182 HẠ DỤNG, ANH KHÔNG THỂ VÔ LIÊM SỈ NHƯ VẬY
CHƯƠNG 182: HẠ DỤNG, ANH KHÔNG THỂ VÔ LIÊM SỈ NHƯ VẬY
“Giờ được chưa?” Nhận được sự khen ngợi của San San, Hạ Dụng mát xa cũng chăm chỉ hơn, biết San San không muốn nói thì tạm thời cứ bỏ qua một bên, dù sao hôm nay mới là ngày đầu tiên, từ tình hình hiện tại mà nói, là khởi đầu tốt, tiếp đó anh ấy có thể từ từ thuyết phục San San, dù sao ở trên biển thì mọi chuyện đều do anh ấy làm chủ.
“Vừa rồi, đợi đã, thắt lưng của tôi cũng hơi mỏi, anh cũng giúp tôi mát xa một chút.” San San nói, trở mình, lúc này, nửa người trên đều đã bò lên đùi Hạ Dụng.
Hạ Dụng vốn định nói nằm như vậy anh ấy thực sự không tiện mát xa, nhưng hai nơi mềm mại của San San đang chà xát lên bắp đùi của anh ấy, một cảm giác khác thường, từ bắp đùi lan ra khắp cơ thể.
“Được, chỉ cần bà xã vui vẻ, đừng nói là làm thợ mát xa, dù có làm người hầu nam cũng không có vấn đề gì.” Hạ Dụng nịnh nọt nói.
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, nói phải giữ lời, từ hôm nay trở đi anh chính là người... người đàn ông... của riêng... Hứa San San.”
Hạ Dụng nghe thấy mấy tiếng nói sau ngày càng nhỏ, khẽ gọi thấy San San không đáp lại, cúi người nhìn xuống mới phát hiện, cô đã ngủ thiếp đi rồi.
“Bà xã, hy vọng đêm nay có một giấc mộng đẹp.” Hạ Dụng nhẹ nhàng nâng đầu San San lên, lại nhẹ nhàng đặt xuống giường, sợ làm cô tỉnh giấc, cho nên không ôm cô đến chỗ gối, chỉ lấy một chiếc gối gối đầu cho cô.
Vốn định đứng dậy đi ngủ, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng kia của San San, luôn cảm thấy cô ngủ không được thoải mái, nhìn một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi đến ôm lấy cô, đặt xuống giường, nào ngờ, vừa định đứng dậy, trong miệng San San không biết nỉ non cái gì, vừa xoay người, liền ôm chặt lấy chân anh ấy.
Hạ Dụng ngẩn người, đợi một lát, thấy San San không còn nỉ non nữa, lúc này mới rón rén gỡ tay cô ra.
Nhưng vừa mới gỡ được chỗ đó ra thì tay lại bị cô tóm được. Thử mấy lần, đều như vậy, cuối cùng, Hạ Dụng đành ngồi xuống giường, mặc cho San San ôm cánh tay anh ấy.
Dựa vào giường, nhìn San San ở bên cạnh, trái tim Hạ Dụng rất kiên định, bất giác ngủ thiếp đi.
“Đừng... đi... đừng mà.”
Hạ Dụng bị cảm giác đau đớn ở cánh tay và tiếng nói mơ của San San đánh thức, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắc đang nhăn nhó của San San, Hạ Dụng đưa tay, nhẹ nhàng vuốt.
“Không sao đâu, San San, không ai có thể làm tổn thương em nữa, anh hứa với em, sẽ không có nữa đâu...” Hạ Dụng đưa cánh tay khác ra, ôm San San vào trong ngực.
Mười năm rồi, cảm giác này cũng không xa lạ gì, mười năm qua, ở trong mơ, anh ấy luôn ôm San San ngủ như vậy, vô số lần, nhưng mỗi khi tỉnh lại, đều thấy trống rỗng.
Hiện giờ, cứ ôm cô như vậy, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, hô hấp của cô, nghe được nhịp tim của cô, niềm hạnh phúc như vậy rất không chân thật, giống như đang nằm mơ vậy.
Tay Hạ Dụng nhẹ nhàng xoa gò má của San San, xúc cảm tinh tế này, khiến anh ấy biết không phải mình đang nằm mơ, thật sự rất muốn mãi mãi dừng lại ở giây phút này.
Không biết có phải do được Hạ Dụng ôm nên khó chịu hay không, San San đang nằm mơ khẽ động đậy, hình như là đang nói mơ, không những cơ thể động đậy, thậm chí ngay cả tay cũng động đậy, hơn nữa còn sờ mó lung tung trước ngực Hạ Dụng.
Hạ Dụng vốn tâm không có suy nghĩ lung tung, nhưng để San San sờ như vậy, nỗi ham muốn đang ngủ sâu trong cơ thể đã chậm rãi thức tỉnh, anh ấy liếc nhìn San San, thấy bộ dạng đang ngủ của cô, khẽ thở dài, nắm lấy bàn tay không an phận của cô.
“Ư... ông xã đừng rời bỏ em... đừng đi...” Một câu nói nỉ non của San San khiến Hạ Dụng mừng như điên, cho là cô đã tỉnh rồi nên buông lỏng tay cô ra, tràn đầy vui mừng khom người về phía San San.
“Bà xã, nếu em còn sờ loạn nữa, anh không dám bảo đảm có thể làm một chính nhân quân tử nữa đâu đó.” Hạ Dụng vốn đang nói một mình, bởi vì anh ấy biết San San đang ngủ.
Không ngờ vừa nói xong câu này, San San lại sợ hãi ngồi dậy.
“Anh… Sao anh lại ở đây?” San San trợn tròn mắt, nhìn Hạ Dụng như bị mất trí nhớ.
“Bà xã, anh vốn định đi, nhưng em kéo anh không chịu buông ra, trong miệng còn nói: Ông xã, đừng đi, đừng đi...” Hạ Dụng nhìn San San, trước đây, anh ấy thích nhất là nhìn dáng vẻ vừa tỉnh dậy của cô, mắt buồn ngủ lim dim, trong mắt là một mảng mê man, giống y như mặt hồ sáng sớm, mang theo chút sương mờ, khiến người ta không thể rời mắt.
“Cái gì cơ, chẳng qua tôi nằm mơ mà thôi, cũng đâu phải kêu anh, anh mau tránh ra, đừng quấy rầy tôi ngủ nữa.” San San nói rồi dùng tay đẩy anh ấy ra.
Kỳ thực vừa rồi cũng không hoàn toàn bởi vì giọng nói của Hạ Dụng, mà là bởi vì xúc cảm trong lòng, chân thật như vậy, ấm áp như vậy, giống như trong hiện thực, còn có cả nhịp tim đập nhanh nữa.
Sau khi tỉnh lại, thấy Hạ Dụng ở trên giường, khuôn mặt đã đỏ ửng, nhưng bởi vì ánh sáng yếu nên Hạ Dụng mới không phát hiện, nếu để anh ấy ở lại nơi này, đêm nay không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó.
“Được rồi, bà xã, em chắc chắn không cần anh ở bên ư?” Hạ Dụng kỳ thực cũng hơi mệt, huống hồ anh ấy ‘lừa’ San San lên du thuyền, cũng không phải là vì có ý đồ gì, chỉ là vì muốn hàn gắn tình cảm của hai người.
“Không cần, đi đi, đi đi.” San San vẫy tay, nói như đuổi ruồi nhặng.
“Vậy anh đi ngủ đây, nếu có chuyện gì, hoan nghênh đến quấy rầy bất cứ lúc nào.” Hạ Dụng ngáp một cái nói.
Nhìn Hạ Dụng rời đi, San San vùi mình vào trong chăn, mắc cỡ chết đi được, không ngờ cô lại xâm phạm Hạ Dụng ở trong mơ, thật là mắc cỡ chết đi được mà.
Cơ thể Hạ Dụng rạo rực, sau khi trở về phòng, vội đi tắm nước lạnh, dập tắt được lửa tình rồi, thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng San San bên này lại không thể ngủ được.
Trong lòng im lặng, cô biết rất nhiều chuyện đã vượt ra khỏi dự liệu của mình, nhưng cô không có can đảm làm trái với tâm nguyện của bố mẹ, nhà Carlyle có ơn trọng như núi đối với cô, có thể nói tính mạng của cô đều là do họ ban cho, cô không thể vong ân phụ nghĩa.
“Hạ Dụng, tôi phải làm sao đây?” San San lẩm bẩm, cô biết mình chưa từng quên Hạ Dụng, tình yêu dành cho anh cũng chưa hề ngừng lại, nhưng lại không thể buông tay để yêu.
Bọn họ đều đã không còn là mình của mười năm trước nữa, trừ khi cô muốn phản bội gia tộc Carlyle, nhưng Hạ Dụng có thể vứt bỏ nhà họ Hạ sao? Máu chảy trong cơ thể anh ấy là của nhà họ Hạ. Cho dù là thật, dù Hạ Dụng thật sự tới New York thì bọn họ có thể ở bên nhau sao?
Bà già nhà họ Hạ kia có thể đồng ý không? Hạ Dụng là cháu trai duy nhất của nhà họ Hạ, bọn họ bằng lòng buông tay sao?
Nghĩ đến mọi thứ của nhà họ Hạ, San San càng không thể đi vào giấc ngủ, bao năm qua, bà già nhà họ Hạ vẫn giống như ác quỷ, bám lấy cô như hình với bóng.
San San càng nghĩ, ám ảnh trong lòng lại càng lớn, chỉ cần nhắm mắt lại, liền thấy bà già nhà họ Hạ, hung thần ác sát xuất hiện ở trước mặt cô.
Khiến cô không thể nào đi vào giấc ngủ, hơn nữa sự sợ hãi trong lòng ngày càng lớn, San San rất sợ, cô mặc áo khoác vào rồi đi ra boong thuyền, mặt biển ban đêm, ánh trăng dập dềnh, cũng không khiến cô thấy đẹp, mà khiến cô nghĩ đến lửa ma chơi.
Đặc biệt là hơi thở và tiếng chảy của nước biển, tựa như ác ma muốn chiếm đoạt linh hồn của cô, thân thể cô mềm nhũn, lại ngã xuống boong thuyền.
Hạ Dụng bị một hồi nhịp tim đập mạnh kỳ lạ đánh thức, vừa mới đi vào giấc ngủ, đột nhiên tim đập nhanh, bất an, hơn nữa không thể nào ngủ lại được nữa, liền đứng dậy pha cà phê, định vừa uống cà phê, vừa lên trên thưởng thức cảnh đêm trên biển.
Lên đến boong thuyền, nhìn ánh trăng không ngừng nhảy múa trên mặt biển, hơi thở của biển khơi khiến anh ấy càng có tinh thần, liền quyết định lấy ghế đi lên ngồi một chút.
Đang định tìm vị trí thích hợp, thì thấy trên mạn thuyền có một đám bóng đen, dưới ánh trăng, nhìn giống như là bóng người, anh ấy thật sự sợ hãi.
Nghĩ thầm: Lẽ nào trên thế gian này thật sự có ma, nếu không trên boong thuyền sao lại có thể có bóng của một người.
Nhìn tóc dài, chẳng lẽ là ma nữ, vừa nghĩ tới có thể là ‘sinh vật’ trong truyển thuyết đó, máu của Hạ Dụng bỗng sôi trào, vừa đi về phía trước vừa nói: “Người đẹp, nếu đã tới rồi, sao phải ngủ trên boong thuyền, không cảm thấy lạnh sao.”
Hạ Dụng nhạo báng đến gần, không thấy bất kỳ động tĩnh nào, càng nghi ngờ hơn, ngồi xổm người xuống, xoay đầu cô lại, lại bị dọa sợ, “San San? San San...”
Hạ Dụng đặt đầu San San lên đùi mình, nắm bàn tay lạnh như băng của cô, chà xát lên mặt.
“San San, mau tỉnh lại đi, sao lại thế này? Không phải em đang ngủ sao? Sao lại ngủ ở trên boong thuyền chứ?” Hạ Dụng rất sợ hãi, sau khi xác định mạch đập và nhịp tim của San San đều bình thường, mới đỡ lo hơn.
Lẽ nào là mộng du? Hạ Dụng muốn gọi San San dậy bỗng hoảng sợ, nghe nói người bị mộng du không thể đánh thức họ lúc đang mộng du. Nghĩ vậy, anh ấy vội bế San San về buồng nhỏ trên thuyền.
“Hạ Dụng, là anh hả?” San San nắm lấy cánh tay Hạ Dụng, giọng yếu ớt nói: “Thả tôi xuống.”
“Bà xã, em làm sao vậy? Sao đột nhiên lại té xỉu trên boong thuyền?” Hạ Dụng nghe vậy, liền đặt San San xuống ghế, cầm lấy tay cô hoảng sợ nói.
“Là tôi tự đi lên, lúc đó ngửi thấy mùi nước biển, ngực cảm thấy đau đớn một hồi, liền mất đi tri giác, có lẽ là ký ức trước kia khiến trong lòng tôi nảy sinh cảm giác sợ hãi, cảm ơn anh, nếu không phải anh đi lên, e là tôi sẽ ngủ ở đây đến sáng mất.” San San cười khổ, nhìn ánh trăng trên bầu trời, trái tim cùng với cơ thể dần dần ấm hơn.
“Em có biết như vậy rất nguy hiểm không, sau này buổi tối muốn lên đây, nhất định phải gọi anh đi cùng, nếu không may em rơi xuống biển mà anh không biết, vậy…”
“Phủi phui... Hạ Dụng, anh có cần phải nói tôi như vậy không, bây giờ không phải tôi ổn rồi sao.” San San liếc nhìn Hạ Dụng, nói.
“Nếu anh không đi lên thì sao? San San, em hứa với anh đi, sau này sẽ không làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.” Hạ Dụng hoảng sợ ôm chặt San San vào trong ngực.
“Tôi chỉ đi lên boong thuyền, đây là chuyện nguy hiểm gì chứ, nếu thực sự muốn nói nguy hiểm, ở trên biển đều nguy hiểm, hay là, bây giờ chúng ta trở về đi.” San San cũng không đẩy Hạ Dụng ra, cô biết Hạ Dụng thật lòng lo lắng cho cô, cứ mặc anh ấy ôm như vậy, cả người được cảm giác ấm áp vây quanh, vô cùng thoải mái.
“Nói cũng phải, có điều... không thể trở về, trở về, em lại lạnh như băng, ngay cả gặp cũng không gặp được.” Hạ Dụng nói rồi ôm lấy San San, bản thân ngồi trên ghế, để San San ngồi trên đùi anh ấy.
“Anh có cần vô liêm sỉ đến vậy không, thả tôi xuống, cùng lắm tôi đi lấy thêm ghế là được rồi.” San San ngượng ngùng nói.
“Sao phải phiền phức như vậy chứ, như bây giờ không phải rất tốt sao, hơn nữa rất ấm áp, nếu em buồn ngủ, có thể ngủ trước ngực anh, yên tâm đi, trước khi được em cho phép, anh sẽ không ăn em đâu.” Hạ Dụng nói, ấn đầu San San vào trước ngực, để cô lắng nghe nhịp tim của anh ấy.
“Giờ được chưa?” Nhận được sự khen ngợi của San San, Hạ Dụng mát xa cũng chăm chỉ hơn, biết San San không muốn nói thì tạm thời cứ bỏ qua một bên, dù sao hôm nay mới là ngày đầu tiên, từ tình hình hiện tại mà nói, là khởi đầu tốt, tiếp đó anh ấy có thể từ từ thuyết phục San San, dù sao ở trên biển thì mọi chuyện đều do anh ấy làm chủ.
“Vừa rồi, đợi đã, thắt lưng của tôi cũng hơi mỏi, anh cũng giúp tôi mát xa một chút.” San San nói, trở mình, lúc này, nửa người trên đều đã bò lên đùi Hạ Dụng.
Hạ Dụng vốn định nói nằm như vậy anh ấy thực sự không tiện mát xa, nhưng hai nơi mềm mại của San San đang chà xát lên bắp đùi của anh ấy, một cảm giác khác thường, từ bắp đùi lan ra khắp cơ thể.
“Được, chỉ cần bà xã vui vẻ, đừng nói là làm thợ mát xa, dù có làm người hầu nam cũng không có vấn đề gì.” Hạ Dụng nịnh nọt nói.
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, nói phải giữ lời, từ hôm nay trở đi anh chính là người... người đàn ông... của riêng... Hứa San San.”
Hạ Dụng nghe thấy mấy tiếng nói sau ngày càng nhỏ, khẽ gọi thấy San San không đáp lại, cúi người nhìn xuống mới phát hiện, cô đã ngủ thiếp đi rồi.
“Bà xã, hy vọng đêm nay có một giấc mộng đẹp.” Hạ Dụng nhẹ nhàng nâng đầu San San lên, lại nhẹ nhàng đặt xuống giường, sợ làm cô tỉnh giấc, cho nên không ôm cô đến chỗ gối, chỉ lấy một chiếc gối gối đầu cho cô.
Vốn định đứng dậy đi ngủ, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng kia của San San, luôn cảm thấy cô ngủ không được thoải mái, nhìn một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi đến ôm lấy cô, đặt xuống giường, nào ngờ, vừa định đứng dậy, trong miệng San San không biết nỉ non cái gì, vừa xoay người, liền ôm chặt lấy chân anh ấy.
Hạ Dụng ngẩn người, đợi một lát, thấy San San không còn nỉ non nữa, lúc này mới rón rén gỡ tay cô ra.
Nhưng vừa mới gỡ được chỗ đó ra thì tay lại bị cô tóm được. Thử mấy lần, đều như vậy, cuối cùng, Hạ Dụng đành ngồi xuống giường, mặc cho San San ôm cánh tay anh ấy.
Dựa vào giường, nhìn San San ở bên cạnh, trái tim Hạ Dụng rất kiên định, bất giác ngủ thiếp đi.
“Đừng... đi... đừng mà.”
Hạ Dụng bị cảm giác đau đớn ở cánh tay và tiếng nói mơ của San San đánh thức, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắc đang nhăn nhó của San San, Hạ Dụng đưa tay, nhẹ nhàng vuốt.
“Không sao đâu, San San, không ai có thể làm tổn thương em nữa, anh hứa với em, sẽ không có nữa đâu...” Hạ Dụng đưa cánh tay khác ra, ôm San San vào trong ngực.
Mười năm rồi, cảm giác này cũng không xa lạ gì, mười năm qua, ở trong mơ, anh ấy luôn ôm San San ngủ như vậy, vô số lần, nhưng mỗi khi tỉnh lại, đều thấy trống rỗng.
Hiện giờ, cứ ôm cô như vậy, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, hô hấp của cô, nghe được nhịp tim của cô, niềm hạnh phúc như vậy rất không chân thật, giống như đang nằm mơ vậy.
Tay Hạ Dụng nhẹ nhàng xoa gò má của San San, xúc cảm tinh tế này, khiến anh ấy biết không phải mình đang nằm mơ, thật sự rất muốn mãi mãi dừng lại ở giây phút này.
Không biết có phải do được Hạ Dụng ôm nên khó chịu hay không, San San đang nằm mơ khẽ động đậy, hình như là đang nói mơ, không những cơ thể động đậy, thậm chí ngay cả tay cũng động đậy, hơn nữa còn sờ mó lung tung trước ngực Hạ Dụng.
Hạ Dụng vốn tâm không có suy nghĩ lung tung, nhưng để San San sờ như vậy, nỗi ham muốn đang ngủ sâu trong cơ thể đã chậm rãi thức tỉnh, anh ấy liếc nhìn San San, thấy bộ dạng đang ngủ của cô, khẽ thở dài, nắm lấy bàn tay không an phận của cô.
“Ư... ông xã đừng rời bỏ em... đừng đi...” Một câu nói nỉ non của San San khiến Hạ Dụng mừng như điên, cho là cô đã tỉnh rồi nên buông lỏng tay cô ra, tràn đầy vui mừng khom người về phía San San.
“Bà xã, nếu em còn sờ loạn nữa, anh không dám bảo đảm có thể làm một chính nhân quân tử nữa đâu đó.” Hạ Dụng vốn đang nói một mình, bởi vì anh ấy biết San San đang ngủ.
Không ngờ vừa nói xong câu này, San San lại sợ hãi ngồi dậy.
“Anh… Sao anh lại ở đây?” San San trợn tròn mắt, nhìn Hạ Dụng như bị mất trí nhớ.
“Bà xã, anh vốn định đi, nhưng em kéo anh không chịu buông ra, trong miệng còn nói: Ông xã, đừng đi, đừng đi...” Hạ Dụng nhìn San San, trước đây, anh ấy thích nhất là nhìn dáng vẻ vừa tỉnh dậy của cô, mắt buồn ngủ lim dim, trong mắt là một mảng mê man, giống y như mặt hồ sáng sớm, mang theo chút sương mờ, khiến người ta không thể rời mắt.
“Cái gì cơ, chẳng qua tôi nằm mơ mà thôi, cũng đâu phải kêu anh, anh mau tránh ra, đừng quấy rầy tôi ngủ nữa.” San San nói rồi dùng tay đẩy anh ấy ra.
Kỳ thực vừa rồi cũng không hoàn toàn bởi vì giọng nói của Hạ Dụng, mà là bởi vì xúc cảm trong lòng, chân thật như vậy, ấm áp như vậy, giống như trong hiện thực, còn có cả nhịp tim đập nhanh nữa.
Sau khi tỉnh lại, thấy Hạ Dụng ở trên giường, khuôn mặt đã đỏ ửng, nhưng bởi vì ánh sáng yếu nên Hạ Dụng mới không phát hiện, nếu để anh ấy ở lại nơi này, đêm nay không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó.
“Được rồi, bà xã, em chắc chắn không cần anh ở bên ư?” Hạ Dụng kỳ thực cũng hơi mệt, huống hồ anh ấy ‘lừa’ San San lên du thuyền, cũng không phải là vì có ý đồ gì, chỉ là vì muốn hàn gắn tình cảm của hai người.
“Không cần, đi đi, đi đi.” San San vẫy tay, nói như đuổi ruồi nhặng.
“Vậy anh đi ngủ đây, nếu có chuyện gì, hoan nghênh đến quấy rầy bất cứ lúc nào.” Hạ Dụng ngáp một cái nói.
Nhìn Hạ Dụng rời đi, San San vùi mình vào trong chăn, mắc cỡ chết đi được, không ngờ cô lại xâm phạm Hạ Dụng ở trong mơ, thật là mắc cỡ chết đi được mà.
Cơ thể Hạ Dụng rạo rực, sau khi trở về phòng, vội đi tắm nước lạnh, dập tắt được lửa tình rồi, thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng San San bên này lại không thể ngủ được.
Trong lòng im lặng, cô biết rất nhiều chuyện đã vượt ra khỏi dự liệu của mình, nhưng cô không có can đảm làm trái với tâm nguyện của bố mẹ, nhà Carlyle có ơn trọng như núi đối với cô, có thể nói tính mạng của cô đều là do họ ban cho, cô không thể vong ân phụ nghĩa.
“Hạ Dụng, tôi phải làm sao đây?” San San lẩm bẩm, cô biết mình chưa từng quên Hạ Dụng, tình yêu dành cho anh cũng chưa hề ngừng lại, nhưng lại không thể buông tay để yêu.
Bọn họ đều đã không còn là mình của mười năm trước nữa, trừ khi cô muốn phản bội gia tộc Carlyle, nhưng Hạ Dụng có thể vứt bỏ nhà họ Hạ sao? Máu chảy trong cơ thể anh ấy là của nhà họ Hạ. Cho dù là thật, dù Hạ Dụng thật sự tới New York thì bọn họ có thể ở bên nhau sao?
Bà già nhà họ Hạ kia có thể đồng ý không? Hạ Dụng là cháu trai duy nhất của nhà họ Hạ, bọn họ bằng lòng buông tay sao?
Nghĩ đến mọi thứ của nhà họ Hạ, San San càng không thể đi vào giấc ngủ, bao năm qua, bà già nhà họ Hạ vẫn giống như ác quỷ, bám lấy cô như hình với bóng.
San San càng nghĩ, ám ảnh trong lòng lại càng lớn, chỉ cần nhắm mắt lại, liền thấy bà già nhà họ Hạ, hung thần ác sát xuất hiện ở trước mặt cô.
Khiến cô không thể nào đi vào giấc ngủ, hơn nữa sự sợ hãi trong lòng ngày càng lớn, San San rất sợ, cô mặc áo khoác vào rồi đi ra boong thuyền, mặt biển ban đêm, ánh trăng dập dềnh, cũng không khiến cô thấy đẹp, mà khiến cô nghĩ đến lửa ma chơi.
Đặc biệt là hơi thở và tiếng chảy của nước biển, tựa như ác ma muốn chiếm đoạt linh hồn của cô, thân thể cô mềm nhũn, lại ngã xuống boong thuyền.
Hạ Dụng bị một hồi nhịp tim đập mạnh kỳ lạ đánh thức, vừa mới đi vào giấc ngủ, đột nhiên tim đập nhanh, bất an, hơn nữa không thể nào ngủ lại được nữa, liền đứng dậy pha cà phê, định vừa uống cà phê, vừa lên trên thưởng thức cảnh đêm trên biển.
Lên đến boong thuyền, nhìn ánh trăng không ngừng nhảy múa trên mặt biển, hơi thở của biển khơi khiến anh ấy càng có tinh thần, liền quyết định lấy ghế đi lên ngồi một chút.
Đang định tìm vị trí thích hợp, thì thấy trên mạn thuyền có một đám bóng đen, dưới ánh trăng, nhìn giống như là bóng người, anh ấy thật sự sợ hãi.
Nghĩ thầm: Lẽ nào trên thế gian này thật sự có ma, nếu không trên boong thuyền sao lại có thể có bóng của một người.
Nhìn tóc dài, chẳng lẽ là ma nữ, vừa nghĩ tới có thể là ‘sinh vật’ trong truyển thuyết đó, máu của Hạ Dụng bỗng sôi trào, vừa đi về phía trước vừa nói: “Người đẹp, nếu đã tới rồi, sao phải ngủ trên boong thuyền, không cảm thấy lạnh sao.”
Hạ Dụng nhạo báng đến gần, không thấy bất kỳ động tĩnh nào, càng nghi ngờ hơn, ngồi xổm người xuống, xoay đầu cô lại, lại bị dọa sợ, “San San? San San...”
Hạ Dụng đặt đầu San San lên đùi mình, nắm bàn tay lạnh như băng của cô, chà xát lên mặt.
“San San, mau tỉnh lại đi, sao lại thế này? Không phải em đang ngủ sao? Sao lại ngủ ở trên boong thuyền chứ?” Hạ Dụng rất sợ hãi, sau khi xác định mạch đập và nhịp tim của San San đều bình thường, mới đỡ lo hơn.
Lẽ nào là mộng du? Hạ Dụng muốn gọi San San dậy bỗng hoảng sợ, nghe nói người bị mộng du không thể đánh thức họ lúc đang mộng du. Nghĩ vậy, anh ấy vội bế San San về buồng nhỏ trên thuyền.
“Hạ Dụng, là anh hả?” San San nắm lấy cánh tay Hạ Dụng, giọng yếu ớt nói: “Thả tôi xuống.”
“Bà xã, em làm sao vậy? Sao đột nhiên lại té xỉu trên boong thuyền?” Hạ Dụng nghe vậy, liền đặt San San xuống ghế, cầm lấy tay cô hoảng sợ nói.
“Là tôi tự đi lên, lúc đó ngửi thấy mùi nước biển, ngực cảm thấy đau đớn một hồi, liền mất đi tri giác, có lẽ là ký ức trước kia khiến trong lòng tôi nảy sinh cảm giác sợ hãi, cảm ơn anh, nếu không phải anh đi lên, e là tôi sẽ ngủ ở đây đến sáng mất.” San San cười khổ, nhìn ánh trăng trên bầu trời, trái tim cùng với cơ thể dần dần ấm hơn.
“Em có biết như vậy rất nguy hiểm không, sau này buổi tối muốn lên đây, nhất định phải gọi anh đi cùng, nếu không may em rơi xuống biển mà anh không biết, vậy…”
“Phủi phui... Hạ Dụng, anh có cần phải nói tôi như vậy không, bây giờ không phải tôi ổn rồi sao.” San San liếc nhìn Hạ Dụng, nói.
“Nếu anh không đi lên thì sao? San San, em hứa với anh đi, sau này sẽ không làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.” Hạ Dụng hoảng sợ ôm chặt San San vào trong ngực.
“Tôi chỉ đi lên boong thuyền, đây là chuyện nguy hiểm gì chứ, nếu thực sự muốn nói nguy hiểm, ở trên biển đều nguy hiểm, hay là, bây giờ chúng ta trở về đi.” San San cũng không đẩy Hạ Dụng ra, cô biết Hạ Dụng thật lòng lo lắng cho cô, cứ mặc anh ấy ôm như vậy, cả người được cảm giác ấm áp vây quanh, vô cùng thoải mái.
“Nói cũng phải, có điều... không thể trở về, trở về, em lại lạnh như băng, ngay cả gặp cũng không gặp được.” Hạ Dụng nói rồi ôm lấy San San, bản thân ngồi trên ghế, để San San ngồi trên đùi anh ấy.
“Anh có cần vô liêm sỉ đến vậy không, thả tôi xuống, cùng lắm tôi đi lấy thêm ghế là được rồi.” San San ngượng ngùng nói.
“Sao phải phiền phức như vậy chứ, như bây giờ không phải rất tốt sao, hơn nữa rất ấm áp, nếu em buồn ngủ, có thể ngủ trước ngực anh, yên tâm đi, trước khi được em cho phép, anh sẽ không ăn em đâu.” Hạ Dụng nói, ấn đầu San San vào trước ngực, để cô lắng nghe nhịp tim của anh ấy.