Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 137 VÔ LIÊM SỈ KHÔNG ĐIỂM DỪNG
CHƯƠNG 137: VÔ LIÊM SỈ KHÔNG ĐIỂM DỪNG
“Hồ Tiêu Lương, cô có còn chút đạo đức nào không? Cô coi tôi là cái gì? Súc sinh sao? Cô đừng có quên, cô từng gả cho bố tôi rồi.” Lăng Duy Khiết ghê tởm muốn nôn, không thể ngờ Hồ Tiêu Lương lại nói ra những lời này.
“Đúng, em đã gả cho bố anh rồi, nhưng chỉ là đăng kí giống như anh và Thẩm Khanh Khanh thôi, bọn em... không, không giống thế, em và bố anh chỉ mới đăng kí thôi, sau khi kết hôn, bọn em đều chia phòng ngủ riêng, từ trước tới nay bố anh không đụng đến em, ông ta chê em... chê em bẩn... bố anh thật đáng ghét...” Biểu cảm Hồ Tiêu Lương đột ngột trở nên dữ tợn, như là đột ngột biến thành một người khác.
Lăng Duy Khiết nghe ra sơ hở trong lời nói của Hồ Tiêu Lương, quyết đoán hỏi tới cùng, “Vậy đứa bé của cô đến từ đâu?”
“Ha ha... đứa bé, anh cho rằng em và bố anh không chung phòng thì đứa bé không phải của ông ta sao? Đứa bé đó là thụ tinh nhân tạo, Duy Khiết, anh đừng cho rằng em không biết mưu đồ của anh, bất luận anh muốn xét nghiệm cái gì, đứa bé đó vẫn tuyệt đối là của bố anh.” Hồ Tiêu Lương hết sức đắc ý nói.
“Vậy cô có từng nghĩ, có thể trong lúc cô làm thụ tinh nhân tạo làm sai giống không.” Nhìn biểu cảm điên cuồng của Hồ Tiêu Lương, Lăng Duy Khiết đột ngột nghĩ đến một khả năng.
Nếu là thụ tinh nhân tạo, vậy anh càng không tin đó là của bố anh, anh tin chắc như vậy là vì tuổi tác khi đó của bố anh không thể có con được nữa.
“Không thể nào, lúc đó bố anh đang nằm viện, Duy Khiết, nếu anh đã không thích đứa bé đó là của bố anh vậy thì chúng mình cứ coi như không phải của bố anh đi, đợi chúng mình kết hôn xong, anh có thể làm bố của con gái em rồi.” Hồ Tiêu Lương càng nói càng khiến người ta buồn nôn.
Mặt Lăng Duy Khiết trầm xuống, giận dữ hỏi: “Hồ Tiêu Lương, cô nói thật cho tôi biết, có phải Khanh Khanh bị cô phái người đưa đi rồi không?”
Hồ Tiêu Lương cười hì hì nói: “Đây chỉ là phỏng đoán của anh, anh có chứng cứ không? Duy Khiết, anh thông minh đến vậy, không nên phạm sai lầm, em tin cô ta chắc vẫn sống đấy.”
Hồ Tiêu Lương nói chuyện rất thận trọng, trong lời nói của cô ta, không tìm thấy bất kì chứng cứ nào chứng minh Khanh Khanh bị cô ta bắt cóc, thế những mỗi một câu của cô ta lại để lộ ra tin tức ngược lại, làm cho Lăng Duy Khiết hận không thể lột da róc xương cô ta.
“Tôi muốn cô lập tức thả Khanh Khanh?” Lăng Duy Khiết vỗ bàn nói.
“Em có thể giúp anh tìm cô ta, nhưng em có một điều kiện.” Hồ Tiêu Lương cười rất xảo trá, cô ta không chỉ không lo lắng mà còn dương dương tự đắc.
“Cô còn có tư cách nói điều kiện với tôi à? Hồ Tiêu Lương, với tất cả những chuyện cô đã làm, cô sớm nên xuống địa ngục rồi.” “Choang” một tiếng, cốc cà phê trong tay Lăng Duy Khiết bị anh bóp vỡ.
“Dù gì cũng phải xuống địa ngục, em không ngại làm thêm một việc đâu.” Hồ Tiêu Lương bày ra biểu cảm được “tán thưởng” nói.
“Điều kiện của cô?” Tóc Lăng Duy Khiết dựng đứng lên, nếu không phải Khanh Khanh vẫn còn nằm trong tay cô ta thì bây giờ anh không giết cô ta không được.
“Năm đó, anh và Thẩm Khanh Khanh vừa quen đã đi đăng kí, hiện giờ chúng ta đã quen nhau tám năm rồi, đăng kí là lẽ dĩ nhiên, nói thật, đã nhiều năm trôi qua, chỉ có anh mới là người chồng được lựa chọn trong suy nghĩ của em, cũng chỉ có anh mới là người đàn ông em muốn có nhất, Duy Khiết, trước đây không phải anh luôn muốn em sao, từ hôm nay trở đi, em chính là vợ - của anh, đương nhiên là anh phải ly hôn với người phụ nữ kia trước.” Hồ Tiêu Lương nói với vẻ mặt nắm chắc thắng lợi trong tay.
“Cô nghĩ tôi sẽ đồng ý à?” Các đốt tay của Lăng Duy Khiết kêu răng rắc.
“Đừng bày ra vẻ mặt khổ sở đấy nữa, tuy rằng em không có gia thế tốt như người phụ nữ kia, nhưng em xinh đẹp hơn cô ta, em thú vị hơn cô ta, Duy Khiết, em là mối tình đầu của anh, nghe nói đàn ông...”
“Chát ~~” Một cái tát này của Lăng Duy Khiết cực kì vang dội, toàn bộ người trong quán cà phê đều nhìn qua.
“Hồ Tiêu Lương, cô làm tôi cảm thấy vô cùng buồn nôn, cô nghe rõ cho tôi, nếu cô dám ra tay với Khanh Khanh, tôi nhất định sẽ tính nợ mới nợ cũ một thể, làm cô muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, trước mười giờ tối nay, tôi mà không nhìn thấy Khanh Khanh thì cô cứ chờ xuống địa ngục đi.”
Tay Lăng Duy Khiết nóng rát, đây là lần đầu tiên anh đánh phụ nữ, hơn nữa còn trước mắt bao người.
“Thưa anh, đàn ông không nên đánh phụ nữ.” Cô gái bàn bên cạnh nói xen vào.
“Anh chàng đẹp trai thế kia mà lại vũ phu, đúng là nhân vô thập toàn, đáng tiếc...” Trong quán cà phê, thỉnh thoảng truyền ra tiếng nghị luận, Lăng Duy Khiết đi thẳng ra ngoài, làm lơ mấy lời ấy.
Anh còn chưa ra khỏi quán cà phê, điện thoại liền vang lên, tuy trong lòng còn đang bừng bừng lửa giận, nhưng anh vẫn còn thanh tỉnh, rút điện thoại ra nhìn là Hạ Dụng gọi tới, anh vội vàng ấn nghe, đồng thời cũng bước nhanh khỏi quán.
“Duy Khiết, chúng tôi đã tìm thấy điện thoại của Khanh Khanh rồi, tôi cũng đã giúp cậu báo cảnh sát, Khanh Khanh thật sự xảy ra chuyện rồi, cậu có tìm hiểu được chút gì từ Hồ Tiêu Lương không?”
“Khanh Khanh bị cô ta bắt cóc, mặc dù cô ta không thừa nhận nhưng từng lời của cô ta đều đang ám chỉ điểm này.” Tâm tình Lăng Duy Khiết nặng nề nói.
Hạ Dụng hình như rất hiểu, vừa nghe xong đã hỏi: “Vậy cô ta có đưa ra điều kiện gì không?”
“Mẹ nó, ả đàn bà đó vô liêm sỉ đến tột cùng.” Cho dù là Lăng Duy Khiết cũng không biết dùng từ gì để diễn tả, từ xưa tới nay anh chưa từng nghĩ trên đời này còn có người phụ nữ trơ tráo đến vậy.
“Muốn cậu cưới ả hả?” Hạ Dụng cứ như cái gì cũng biết, đoán cái trúng luôn.
“Đừng nhắc đến nữa, tôi đã nói rồi, mười giờ tối nay không thấy Khanh Khanh thì đừng trách tôi dùng thủ đoạn.” Lăng Duy Khiết không muốn nói mấy lời như vậy, dù sao thì anh đã chuẩn bị xong rồi, trong 1,3 tỉ người, mất tích một hai người cũng không phải cái gì lớn, huống hồ kiếm người chuyên nghiệp đến giải quyết thì tuyệt đối thần không biết quỷ không hay.
Chính vào lúc Lăng Duy Khiết đàm phán với Hồ Tiêu Lương, Khanh Khanh hình như đã tìm được cửa rồi, chẳng qua không cần nghĩ cũng biết cửa đã bị khóa, cô không thể ra ngoài được.
“Bác sĩ Hà, chỗ này hình như là cửa, ông có thể đến giúp một tay xem có thể mở cửa được không.” Khanh Khanh hô về phía sau.
“Không có dụng cụ, phải mở một cái cửa có dễ gì đâu, cô Lăng, rơi vào kết cục ngày hôm nay đều là báo ứng của tôi, sáu năm nay tôi không có một ngày ngủ ngon, đó là sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi, xin cô chuyển lời đến chồng cô, tôi sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để chuộc tội, tôi không xin cậu ấy tha thứ cho tôi, chỉ xin đừng giận lây sang người nhà tôi, tất cả sai lầm đều là một mình tôi phạm phải.” Tiếng khóc thút thít của viện trưởng Hà khiến Khanh Khanh dừng lại.
“Bác sĩ Hà, sau khi chúng ta ra ngoài thì ông đi đầu thú đi, thời gian không thể quay lại, những chuyện đã qua phải dũng cảm thú nhận, nhất là phải vạch trần Hồ Tiêu Lương, hiện giờ cô ta đang lấy đứa bé ra uy hiếp Duy Khiết, sau khi ông ra ngoài nhất định phải dũng cảm đứng lên tố cáo cô ta.” Khanh Khanh khẩn cầu nói với bác sĩ Hà.
“Đương nhiên rồi, cô Lăng, cô vừa nói cái gì? Hồ Tiêu Lương lấy đứa bé ra uy hiếp cậu Lăng? Có phải đứa bé đó năm tuổi không?” Khanh Khanh nói xong, giọng bác sĩ Hà đột nhiên thay đổi.
“Đúng vậy, bác sĩ Hà, thời điểm bố chồng tôi nằm viện năm đó, cô ta đã mang bầu hả?” Khanh Khanh không hiểu sao bác sĩ Hà lại kích động đến vậy, cô chán ghét Hồ Tiêu Lương lòng dạ độc ác. Có thai mà vẫn mưu hại chồng mình, người phụ nữ như thế nào mới làm ra những chuyện táng tận lương tâm như vậy.
“Không phải, năm đó lúc ông Lăng nằm viện chỉ là do huyết áp hơi cao chút thôi chứ không có gì nghiêm trọng, bởi vì trước đây đều là tôi phụ trách bệnh của ông Lăng nên Hồ Tiêu Lương đến tìm tôi, không biết cô ta từ đâu biết được rằng tôi đang mang nợ, thế nên cô ta đưa ra một yêu cầu cho tôi.” Bác sĩ Hà nhẹ giọng nói, ông ta đang sám hối.
“Yêu cầu gì?” Trước đó Khanh Khanh vẫn không rõ, bây giờ càng nghe càng cảm thấy người phụ nữ Hồ Tiêu Lương này thật đáng sợ.
“Lúc đầu ông Lăng đến bệnh viện kiểm tra, cô ta muốn tôi nói bệnh tình nghiêm trọng một chút và yêu cầu ông Lăng nằm viện, sau đó cô ta lại nói muốn sinh một đứa bé cho ông Lăng, tuy nhiên tuổi tác ông Lăng đã cao, lại có bệnh, có chút lực bất tòng tâm, vì vậy nghĩ đến việc thụ tinh trong ống nghiệm...”
“Trời ơi, vậy đứa bé đó thật sự là em gái của Duy Khiết ư?” Khanh Khanh cảm thấy trời đất đảo điên, nếu đúng thật là như vậy, Duy Khiết sao có thể tiếp nhận nổi đây?
“Không phải, mặc dù lúc đó Hồ Tiêu Lương có yêu cầu như vậy, nhưng tôi không đồng ý, thứ nhất, quả thực tuổi tác ông Lăng rất lớn rồi, chất lượng tinh trùng không đạt điều kiện lí tưởng. Thứ hai tôi biết ông Lăng đã có một người con trai, khi đó tôi cứ nghĩ cô ta muốn một đứa trẻ đơn giản là để tranh đoạt tài sản, tôi không đồng ý, thế nhưng cô ta nói chỉ cần tôi giúp cô ta hoàn thành tâm nguyện này, cô ta không những giúp tôi trả hết nợ, còn cho tôi thêm một khoản, lúc ấy tôi cũng hơi dao động rồi, bởi vì năm đó con trai tôi vừa lên đại học, rất cần tiền.” Bác sĩ Hà nói, nhỏ giọng khẽ nấc lên.
“Vì thế cuối cùng ông vẫn đồng ý đúng không?” Khanh Khanh ngồi trên mặt đất, trừ thân thể lạnh buốt ra, ngay cả trái tim cũng có chút lạnh, mất nhân tính đến mức này giống hệt như người mẹ La Mị Quỳnh của cô vậy.
Tại sao bọn họ ai cũng đáng ghét đến vậy, thảo nào Lăng Duy Khiết lại hận bọn họ đến thế.
“Đúng, nhưng tôi không làm như vậy, khi ấy tôi thầm nghĩ, xác suất thành công của tinh trùng ông Lăng rất thấp, để được lấy tiền sớm, nên tôi... tôi nảy ra ý dùng... dùng tinh trùng của mình...”
Nói đến đây, Khanh Khanh kinh ngạc không nói nên lời.
“Lúc đó tôi thầm nghĩ, chỉ cần thành công là có thể trả hết nợ, còn có thể kiếm được một khoản, có thể tự mở một phòng khám nhỏ, hơn nữa nếu đứa con của Hồ Tiêu Lương thuận lợi sinh ra thì sau này còn có thể kế thừa một khoản lớn di sản của nhà họ Lăng, đến lúc đó... đến lúc đó có lẽ tôi còn có thể lấy thêm một khoản, vì vậy...”
“Nếu nói như vậy, đứa bé kia căn bản không phải em gái của Duy Khiết, vì thế, Duy Khiết không cần phải lo lắng cái gì, tốt quá rồi, bác sĩ, cảm ơn ông, rất cảm ơn ông, Duy Khiết không bị trói buộc nữa rồi.” Khanh Khanh biết đứa bé kia không có quan hệ gì với nhà họ Lăng nên mừng rỡ vô cùng, thậm chí còn quên mất hoàn cảnh của mình.
“Không phải đâu, vì thế nên cô Lăng, bất luận ra sao cô cũng phải ra ngoài, tuyệt đối không thể để âm mưu của Hồ Tiêu Lương thực hiện được thêm lần nữa.” Bác sĩ Hà đứng dậy, trong bóng tối ông ta túm lấy tay của Khanh Khanh.
“Nhất định là vậy, tôi sẽ không để cô ta ức hiếp Duy Khiết nữa, bác sĩ Hà, chúng ta đi thử xem cửa có thể mở được hay không đi?” Khanh Khanh rút tay về, tuy là biết vị bác sĩ Hà này tuổi tác không nhỏ, nhưng bị người khác giới cầm tay cô vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Chúng ta cứ chờ thêm đi, kể cả không mở được cửa thì bọn chúng cũng không đến mức bỏ đói chúng ta, đầu tiên chúng ta phải vạch kế hoạch, nếu có người vào đưa đồ ăn, chúng ta lập tức hành động.” Trong bóng tối, bác sĩ kéo Khanh Khanh ngồi xuống, hiện tại không biết tình hình bên ngoài ra sao, cho dù có mở được cửa ra thật thì cũng chưa chắc đi được.
“Hồ Tiêu Lương, cô có còn chút đạo đức nào không? Cô coi tôi là cái gì? Súc sinh sao? Cô đừng có quên, cô từng gả cho bố tôi rồi.” Lăng Duy Khiết ghê tởm muốn nôn, không thể ngờ Hồ Tiêu Lương lại nói ra những lời này.
“Đúng, em đã gả cho bố anh rồi, nhưng chỉ là đăng kí giống như anh và Thẩm Khanh Khanh thôi, bọn em... không, không giống thế, em và bố anh chỉ mới đăng kí thôi, sau khi kết hôn, bọn em đều chia phòng ngủ riêng, từ trước tới nay bố anh không đụng đến em, ông ta chê em... chê em bẩn... bố anh thật đáng ghét...” Biểu cảm Hồ Tiêu Lương đột ngột trở nên dữ tợn, như là đột ngột biến thành một người khác.
Lăng Duy Khiết nghe ra sơ hở trong lời nói của Hồ Tiêu Lương, quyết đoán hỏi tới cùng, “Vậy đứa bé của cô đến từ đâu?”
“Ha ha... đứa bé, anh cho rằng em và bố anh không chung phòng thì đứa bé không phải của ông ta sao? Đứa bé đó là thụ tinh nhân tạo, Duy Khiết, anh đừng cho rằng em không biết mưu đồ của anh, bất luận anh muốn xét nghiệm cái gì, đứa bé đó vẫn tuyệt đối là của bố anh.” Hồ Tiêu Lương hết sức đắc ý nói.
“Vậy cô có từng nghĩ, có thể trong lúc cô làm thụ tinh nhân tạo làm sai giống không.” Nhìn biểu cảm điên cuồng của Hồ Tiêu Lương, Lăng Duy Khiết đột ngột nghĩ đến một khả năng.
Nếu là thụ tinh nhân tạo, vậy anh càng không tin đó là của bố anh, anh tin chắc như vậy là vì tuổi tác khi đó của bố anh không thể có con được nữa.
“Không thể nào, lúc đó bố anh đang nằm viện, Duy Khiết, nếu anh đã không thích đứa bé đó là của bố anh vậy thì chúng mình cứ coi như không phải của bố anh đi, đợi chúng mình kết hôn xong, anh có thể làm bố của con gái em rồi.” Hồ Tiêu Lương càng nói càng khiến người ta buồn nôn.
Mặt Lăng Duy Khiết trầm xuống, giận dữ hỏi: “Hồ Tiêu Lương, cô nói thật cho tôi biết, có phải Khanh Khanh bị cô phái người đưa đi rồi không?”
Hồ Tiêu Lương cười hì hì nói: “Đây chỉ là phỏng đoán của anh, anh có chứng cứ không? Duy Khiết, anh thông minh đến vậy, không nên phạm sai lầm, em tin cô ta chắc vẫn sống đấy.”
Hồ Tiêu Lương nói chuyện rất thận trọng, trong lời nói của cô ta, không tìm thấy bất kì chứng cứ nào chứng minh Khanh Khanh bị cô ta bắt cóc, thế những mỗi một câu của cô ta lại để lộ ra tin tức ngược lại, làm cho Lăng Duy Khiết hận không thể lột da róc xương cô ta.
“Tôi muốn cô lập tức thả Khanh Khanh?” Lăng Duy Khiết vỗ bàn nói.
“Em có thể giúp anh tìm cô ta, nhưng em có một điều kiện.” Hồ Tiêu Lương cười rất xảo trá, cô ta không chỉ không lo lắng mà còn dương dương tự đắc.
“Cô còn có tư cách nói điều kiện với tôi à? Hồ Tiêu Lương, với tất cả những chuyện cô đã làm, cô sớm nên xuống địa ngục rồi.” “Choang” một tiếng, cốc cà phê trong tay Lăng Duy Khiết bị anh bóp vỡ.
“Dù gì cũng phải xuống địa ngục, em không ngại làm thêm một việc đâu.” Hồ Tiêu Lương bày ra biểu cảm được “tán thưởng” nói.
“Điều kiện của cô?” Tóc Lăng Duy Khiết dựng đứng lên, nếu không phải Khanh Khanh vẫn còn nằm trong tay cô ta thì bây giờ anh không giết cô ta không được.
“Năm đó, anh và Thẩm Khanh Khanh vừa quen đã đi đăng kí, hiện giờ chúng ta đã quen nhau tám năm rồi, đăng kí là lẽ dĩ nhiên, nói thật, đã nhiều năm trôi qua, chỉ có anh mới là người chồng được lựa chọn trong suy nghĩ của em, cũng chỉ có anh mới là người đàn ông em muốn có nhất, Duy Khiết, trước đây không phải anh luôn muốn em sao, từ hôm nay trở đi, em chính là vợ - của anh, đương nhiên là anh phải ly hôn với người phụ nữ kia trước.” Hồ Tiêu Lương nói với vẻ mặt nắm chắc thắng lợi trong tay.
“Cô nghĩ tôi sẽ đồng ý à?” Các đốt tay của Lăng Duy Khiết kêu răng rắc.
“Đừng bày ra vẻ mặt khổ sở đấy nữa, tuy rằng em không có gia thế tốt như người phụ nữ kia, nhưng em xinh đẹp hơn cô ta, em thú vị hơn cô ta, Duy Khiết, em là mối tình đầu của anh, nghe nói đàn ông...”
“Chát ~~” Một cái tát này của Lăng Duy Khiết cực kì vang dội, toàn bộ người trong quán cà phê đều nhìn qua.
“Hồ Tiêu Lương, cô làm tôi cảm thấy vô cùng buồn nôn, cô nghe rõ cho tôi, nếu cô dám ra tay với Khanh Khanh, tôi nhất định sẽ tính nợ mới nợ cũ một thể, làm cô muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, trước mười giờ tối nay, tôi mà không nhìn thấy Khanh Khanh thì cô cứ chờ xuống địa ngục đi.”
Tay Lăng Duy Khiết nóng rát, đây là lần đầu tiên anh đánh phụ nữ, hơn nữa còn trước mắt bao người.
“Thưa anh, đàn ông không nên đánh phụ nữ.” Cô gái bàn bên cạnh nói xen vào.
“Anh chàng đẹp trai thế kia mà lại vũ phu, đúng là nhân vô thập toàn, đáng tiếc...” Trong quán cà phê, thỉnh thoảng truyền ra tiếng nghị luận, Lăng Duy Khiết đi thẳng ra ngoài, làm lơ mấy lời ấy.
Anh còn chưa ra khỏi quán cà phê, điện thoại liền vang lên, tuy trong lòng còn đang bừng bừng lửa giận, nhưng anh vẫn còn thanh tỉnh, rút điện thoại ra nhìn là Hạ Dụng gọi tới, anh vội vàng ấn nghe, đồng thời cũng bước nhanh khỏi quán.
“Duy Khiết, chúng tôi đã tìm thấy điện thoại của Khanh Khanh rồi, tôi cũng đã giúp cậu báo cảnh sát, Khanh Khanh thật sự xảy ra chuyện rồi, cậu có tìm hiểu được chút gì từ Hồ Tiêu Lương không?”
“Khanh Khanh bị cô ta bắt cóc, mặc dù cô ta không thừa nhận nhưng từng lời của cô ta đều đang ám chỉ điểm này.” Tâm tình Lăng Duy Khiết nặng nề nói.
Hạ Dụng hình như rất hiểu, vừa nghe xong đã hỏi: “Vậy cô ta có đưa ra điều kiện gì không?”
“Mẹ nó, ả đàn bà đó vô liêm sỉ đến tột cùng.” Cho dù là Lăng Duy Khiết cũng không biết dùng từ gì để diễn tả, từ xưa tới nay anh chưa từng nghĩ trên đời này còn có người phụ nữ trơ tráo đến vậy.
“Muốn cậu cưới ả hả?” Hạ Dụng cứ như cái gì cũng biết, đoán cái trúng luôn.
“Đừng nhắc đến nữa, tôi đã nói rồi, mười giờ tối nay không thấy Khanh Khanh thì đừng trách tôi dùng thủ đoạn.” Lăng Duy Khiết không muốn nói mấy lời như vậy, dù sao thì anh đã chuẩn bị xong rồi, trong 1,3 tỉ người, mất tích một hai người cũng không phải cái gì lớn, huống hồ kiếm người chuyên nghiệp đến giải quyết thì tuyệt đối thần không biết quỷ không hay.
Chính vào lúc Lăng Duy Khiết đàm phán với Hồ Tiêu Lương, Khanh Khanh hình như đã tìm được cửa rồi, chẳng qua không cần nghĩ cũng biết cửa đã bị khóa, cô không thể ra ngoài được.
“Bác sĩ Hà, chỗ này hình như là cửa, ông có thể đến giúp một tay xem có thể mở cửa được không.” Khanh Khanh hô về phía sau.
“Không có dụng cụ, phải mở một cái cửa có dễ gì đâu, cô Lăng, rơi vào kết cục ngày hôm nay đều là báo ứng của tôi, sáu năm nay tôi không có một ngày ngủ ngon, đó là sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi, xin cô chuyển lời đến chồng cô, tôi sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để chuộc tội, tôi không xin cậu ấy tha thứ cho tôi, chỉ xin đừng giận lây sang người nhà tôi, tất cả sai lầm đều là một mình tôi phạm phải.” Tiếng khóc thút thít của viện trưởng Hà khiến Khanh Khanh dừng lại.
“Bác sĩ Hà, sau khi chúng ta ra ngoài thì ông đi đầu thú đi, thời gian không thể quay lại, những chuyện đã qua phải dũng cảm thú nhận, nhất là phải vạch trần Hồ Tiêu Lương, hiện giờ cô ta đang lấy đứa bé ra uy hiếp Duy Khiết, sau khi ông ra ngoài nhất định phải dũng cảm đứng lên tố cáo cô ta.” Khanh Khanh khẩn cầu nói với bác sĩ Hà.
“Đương nhiên rồi, cô Lăng, cô vừa nói cái gì? Hồ Tiêu Lương lấy đứa bé ra uy hiếp cậu Lăng? Có phải đứa bé đó năm tuổi không?” Khanh Khanh nói xong, giọng bác sĩ Hà đột nhiên thay đổi.
“Đúng vậy, bác sĩ Hà, thời điểm bố chồng tôi nằm viện năm đó, cô ta đã mang bầu hả?” Khanh Khanh không hiểu sao bác sĩ Hà lại kích động đến vậy, cô chán ghét Hồ Tiêu Lương lòng dạ độc ác. Có thai mà vẫn mưu hại chồng mình, người phụ nữ như thế nào mới làm ra những chuyện táng tận lương tâm như vậy.
“Không phải, năm đó lúc ông Lăng nằm viện chỉ là do huyết áp hơi cao chút thôi chứ không có gì nghiêm trọng, bởi vì trước đây đều là tôi phụ trách bệnh của ông Lăng nên Hồ Tiêu Lương đến tìm tôi, không biết cô ta từ đâu biết được rằng tôi đang mang nợ, thế nên cô ta đưa ra một yêu cầu cho tôi.” Bác sĩ Hà nhẹ giọng nói, ông ta đang sám hối.
“Yêu cầu gì?” Trước đó Khanh Khanh vẫn không rõ, bây giờ càng nghe càng cảm thấy người phụ nữ Hồ Tiêu Lương này thật đáng sợ.
“Lúc đầu ông Lăng đến bệnh viện kiểm tra, cô ta muốn tôi nói bệnh tình nghiêm trọng một chút và yêu cầu ông Lăng nằm viện, sau đó cô ta lại nói muốn sinh một đứa bé cho ông Lăng, tuy nhiên tuổi tác ông Lăng đã cao, lại có bệnh, có chút lực bất tòng tâm, vì vậy nghĩ đến việc thụ tinh trong ống nghiệm...”
“Trời ơi, vậy đứa bé đó thật sự là em gái của Duy Khiết ư?” Khanh Khanh cảm thấy trời đất đảo điên, nếu đúng thật là như vậy, Duy Khiết sao có thể tiếp nhận nổi đây?
“Không phải, mặc dù lúc đó Hồ Tiêu Lương có yêu cầu như vậy, nhưng tôi không đồng ý, thứ nhất, quả thực tuổi tác ông Lăng rất lớn rồi, chất lượng tinh trùng không đạt điều kiện lí tưởng. Thứ hai tôi biết ông Lăng đã có một người con trai, khi đó tôi cứ nghĩ cô ta muốn một đứa trẻ đơn giản là để tranh đoạt tài sản, tôi không đồng ý, thế nhưng cô ta nói chỉ cần tôi giúp cô ta hoàn thành tâm nguyện này, cô ta không những giúp tôi trả hết nợ, còn cho tôi thêm một khoản, lúc ấy tôi cũng hơi dao động rồi, bởi vì năm đó con trai tôi vừa lên đại học, rất cần tiền.” Bác sĩ Hà nói, nhỏ giọng khẽ nấc lên.
“Vì thế cuối cùng ông vẫn đồng ý đúng không?” Khanh Khanh ngồi trên mặt đất, trừ thân thể lạnh buốt ra, ngay cả trái tim cũng có chút lạnh, mất nhân tính đến mức này giống hệt như người mẹ La Mị Quỳnh của cô vậy.
Tại sao bọn họ ai cũng đáng ghét đến vậy, thảo nào Lăng Duy Khiết lại hận bọn họ đến thế.
“Đúng, nhưng tôi không làm như vậy, khi ấy tôi thầm nghĩ, xác suất thành công của tinh trùng ông Lăng rất thấp, để được lấy tiền sớm, nên tôi... tôi nảy ra ý dùng... dùng tinh trùng của mình...”
Nói đến đây, Khanh Khanh kinh ngạc không nói nên lời.
“Lúc đó tôi thầm nghĩ, chỉ cần thành công là có thể trả hết nợ, còn có thể kiếm được một khoản, có thể tự mở một phòng khám nhỏ, hơn nữa nếu đứa con của Hồ Tiêu Lương thuận lợi sinh ra thì sau này còn có thể kế thừa một khoản lớn di sản của nhà họ Lăng, đến lúc đó... đến lúc đó có lẽ tôi còn có thể lấy thêm một khoản, vì vậy...”
“Nếu nói như vậy, đứa bé kia căn bản không phải em gái của Duy Khiết, vì thế, Duy Khiết không cần phải lo lắng cái gì, tốt quá rồi, bác sĩ, cảm ơn ông, rất cảm ơn ông, Duy Khiết không bị trói buộc nữa rồi.” Khanh Khanh biết đứa bé kia không có quan hệ gì với nhà họ Lăng nên mừng rỡ vô cùng, thậm chí còn quên mất hoàn cảnh của mình.
“Không phải đâu, vì thế nên cô Lăng, bất luận ra sao cô cũng phải ra ngoài, tuyệt đối không thể để âm mưu của Hồ Tiêu Lương thực hiện được thêm lần nữa.” Bác sĩ Hà đứng dậy, trong bóng tối ông ta túm lấy tay của Khanh Khanh.
“Nhất định là vậy, tôi sẽ không để cô ta ức hiếp Duy Khiết nữa, bác sĩ Hà, chúng ta đi thử xem cửa có thể mở được hay không đi?” Khanh Khanh rút tay về, tuy là biết vị bác sĩ Hà này tuổi tác không nhỏ, nhưng bị người khác giới cầm tay cô vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Chúng ta cứ chờ thêm đi, kể cả không mở được cửa thì bọn chúng cũng không đến mức bỏ đói chúng ta, đầu tiên chúng ta phải vạch kế hoạch, nếu có người vào đưa đồ ăn, chúng ta lập tức hành động.” Trong bóng tối, bác sĩ kéo Khanh Khanh ngồi xuống, hiện tại không biết tình hình bên ngoài ra sao, cho dù có mở được cửa ra thật thì cũng chưa chắc đi được.