Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 124 KHANH KHANH ĐỀ NGHỊ LY HÔN
CHƯƠNG 124: KHANH KHANH ĐỀ NGHỊ LY HÔN
"Lâm Lâm, con nói gì cơ? Gì mà hồ ly tinh với chả con gái?" Bởi vì hai đứa trẻ nói quá nhanh nên Khanh Khanh nghe không hiểu. Các bệnh nhân bên cạnh cũng liếc sang xem, hình như đang chờ xem kịch vui.
"Khanh Khanh, Duệ Duệ, chúng ta về phòng bệnh đã hẵng nói." Thẩm Hạo Trự kéo hai đứa bé, thúc giục.
Nếu chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài thì tại sao có thể nói chuyện mất mặt này trước bao người như vậy.
Khanh Khanh dắt hai đứa bé về phòng bệnh, hỏi tiếp: "Duệ Duệ nói cho mẹ biết, rốt cuộc có chuyện gì?"
"Khanh Khanh, là thế này." Thẩm Hạo Trự nhìn hai đứa bé, thở dài: "Không biết hai đứa nó nghe nói hôm nay Lăng Duy Khiết và Hồ Tiêu Lương gặp mặt từ đâu, cho nên sáng sớm đã làm ầm ĩ đòi anh dẫn bọn nó ra ngoài. Sau đó bọn nó lén chạy đến phòng trà, không ngờ Hồ Tiêu Lương đã sinh được đứa con gái, vả lại cũng năm tuổi rồi, hình như còn lớn hơn cả Lâm Lâm và Duệ Duệ."
"Hồ Tiêu Lương! Mối tình đầu của A Khiết á?" Đôi mắt Khanh Khanh tối sầm. Anh ấy đã có một đứa con với mối tình đầu ư? Vả lại còn lớn hơn cả Lâm Lâm và Duệ Duệ nữa á? Tại sao đến bây giờ A Khiết vẫn chưa nói gì với cô?
"Không phải hả? Khanh Khanh, có muốn xác nhận lại lần nữa với Lăng Duy Khiết không, dù sao..."
"Mẹ, hôm trước cô ta gọi điện thoại cho bố nhưng bố không nghe, sau đó dùng điện thoại ở bệnh viện để gọi lại, hơn nữa bố còn chủ động hẹn con hồ ly tinh kia." Lâm Lâm nói to.
"Hôm trước, không phải hôm trước các cháu ở nhà sao?" Thẩm Hạo Trự nghi ngờ nhìn hai đứa bé. Hai đứa bé này thần thông quảng đại quá, có thuật đọc tâm hả? Ở nhà mà cũng có thể biết chuyện xảy ra ở bệnh viện.
"Đúng vậy ạ, bọn cháu nghe được bố..."
Duệ Duệ kéo Lâm Lâm ra hiệu, đây là bí mật của hai anh em cậu, không thể để người khác biết, bằng không làm sao sau này nghe trộm được nữa, nhất là bác ở chỗ này.
"Phải, sao các con biết bố hẹn Hồ Tiêu Lương?" Khanh Khanh cũng cảm thấy kỳ quái. Mỗi ngày hai đứa bé chỉ đến viện thăm cô nhiều nhất là nửa giờ, làm sao có thể biết nhiều thế chứ.
"Hôm ấy lúc bọn con đến bệnh viện có nghe lén được." Duệ Duệ lập tức đáp lại trôi chảy, quả nhiên không phải đứa bé bình thường.
"Mẹ, mẹ còn muốn ở lại à?" Lâm Lâm nhìn Khanh Khanh với ánh mắt tủi thân, đồng thời còn có cả sự oán hận dành cho Lăng Duy Khiết.
"Vậy các con đặt vé máy bay đi, chờ anh ta tới, mẹ sẽ yêu cầu ly hôn với anh ta. Anh, phiền anh chuẩn bị đơn ly hôn giúp em, ngoại trừ hai đứa bé không thể để anh ta nuôi, em chấp nhận mọi điều kiện." Khanh Khanh trầm giọng nói.
"Khanh Khanh, hay là chuyển sang bệnh viện khác đi." Thẩm Hạo Trự nghĩ đến bệnh viện Ánh Dương chính là của nhà Hạ Dụng, không khỏi có chút lo lắng, nhắc nhở cô.
"Không cần chuyển nữa, ngày mai mẹ con em sẽ về Ý." Duệ Duệ tiếp lời Thẩm Hạo Trự, quyết đoán ra chủ ý.
"Ngày mai, Duệ Duệ, mặc dù mẹ cháu đã đỡ hơn chút ít nhưng đi lại nhiều, nhỡ đâu bệnh của mẹ cháu lại tái phát thì sao." Thẩm Hạo Trự lo lắng.
"Bác đừng lo, bọn cháu đã liên lạc với sư phụ rồi, sư phụ sẽ đích thân đến đón. Sư phụ có lực lượng bác sĩ tốt nhất thế giới, sẽ không sao đâu." Lâm Lâm kiêu ngạo khoe khoang.
"Sư phụ á? Lâm Lâm, sao mẹ chưa nghe các con kể về chuyện này?" Khanh Khanh nghi hoặc nhìn các con.
"Mẹ, mẹ còn nhớ lúc bọn con hai tuổi, con và Lâm Lâm đưa ông chú kia về nhà không? Chú ấy chính là sư phụ của bọn con, sư phụ lợi hại lắm." Duệ Duệ giải thích.
"Thiếu niên có đôi mắt xanh biếc kia ấy hả?" Khanh Khanh run sợ, nỗ lực tìm kiếm hình ảnh trong đầu.
"Khanh Khanh, anh ta là ai?" Trực giác Thẩm Hạo Trự mách bảo sư phụ mà hai đứa bé gọi không phải người bình thường.
"Em cũng không biết, lúc ấy anh ta bị thương rất nặng, ngã ở vườn hoa nhà em. Lâm Lâm và Duệ Duệ gọi em đến đưa anh ta về nhà. Về sau anh ta nghỉ ngơi dưỡng thương ở nhà em khoảng hơn một tháng, hình như anh ta tên Morris thì phải." Khanh Khanh cố gắng hồi tưởng, cuối cùng cũng nhớ ra rồi. Nhưng ấn tượng khắc sâu trong cô là đôi mắt xanh biếc tựa hồ nước. Chỉ có như thế mà thôi.
"Lâm Lâm, anh ta là ai?" Thẩm Hạo Trự càng nghi ngờ hơn. Ở những một tháng mà có thể khiến hai cậu nhóc dập đầu bái sư, người đàn ông kia tuyệt đối không đơn giản.
"Chính là sư phụ của bọn cháu là được rồi. Bác mau giúp mẹ cháu chuẩn bị đơn xin ly hôn đi." Duệ Duệ lạnh lùng nói.
Thật ra trước hai tuổi, họ vô cùng ngoan, thế nhưng sau khi gặp sư phụ thì dần dần thay đổi. Chỉ ở lại một tháng, sư phụ đã dạy cho họ rất nhiều thứ, dĩ nhiên quan trọng nhất là họ tiếp thu nhanh.
"Được rồi, Khanh Khanh, anh đi chuẩn bị đơn xin li hôn giúp em trước đây. Có cần anh báo cho Lăng Duy Khiết không." Thẩm Hạo Trự rất thương hại Lăng Duy Khiết.
Tuy rằng anh rất mong Khanh Khanh và Lăng Duy Khiết ly hôn, nhưng chẳng phải trong tình huống này, hơn nữa những ngày qua, anh ta phát hiện Lăng Duy Khiết không hề kém cỏi chút nào.
"Không cần, em tin hôm nay anh ta sẽ tới bệnh viện." Khanh Khanh đau khổ nói.
"Lâm Lâm, Duệ Duệ, các con về trước cùng bác đi. Ít nhất cũng phải báo trước với ông bà ngoại một tiếng." Khanh Khanh không muốn để hai đứa bé ở lại đây, bất kể cô và Lăng Duy Khiết nói với nhau thế nào cũng là chuyện của người lớn.
"Mẹ, bọn con phải ở lại đây." Duệ Duệ cố chấp nói.
"Nghe lời mẹ nào, các con về trước được không? Coi như..." Khanh Khanh đang nghĩ cách thuyết phục hai đứa, không ngờ Lăng Duy Khiết đã đến, đứng bên cạnh cửa nói: " Khanh Khanh, nếu hai con muốn ở lại chơi với em thì cứ mặc bọn nhỏ đi."
"Lăng Duy Khiết, anh..." Thẩm Hạo Trự rất kinh ngạc, còn tưởng Lăng Duy Khiết phải đưa Hồ Tiêu Lương về, nào ngờ anh lại đến nhanh như vậy.
"Mẹ muốn ly hôn với chú, ngày mai mẹ con cháu sẽ về Ý." Lâm Lâm lại bật thốt lên, không muốn để người lớn có cơ hội xoa dịu tình hình chút nào.
Lăng Duy Khiết kinh ngạc vô cùng, nhìn Khanh Khanh quay đầu đi, đau lòng nói: "Khanh Khanh, tại sao vậy?"
"Không phải chú có tình nhân còn gì, bọn cháu đã biết rồi, chú hoàn toàn không xứng làm bố bọn cháu." Duệ Duệ nắm quả đấm nhỏ.
"Khanh Khanh, đây là suy nghĩ của em sao? Thật sự phải ly hôn ư?" Lăng Duy Khiết nhìn Thẩm Hạo Trự rồi đến hai đứa bé, ngẫm nghĩ chốc lát, thì ra người trong quán trà chính là họ.
"Chúng ta vừa bắt đầu đã chính là sai lầm, bây giờ em muốn sửa sai, chỉ là hai đứa bé..." Khanh Khanh nắm lấy hai con trai rất chặt. Quả thật nếu ly hôn, nhất định hai đứa bé sẽ bị tách ra. Vì vậy cô hy vọng sẽ thương lượng tốt với Lăng Duy Khiết.
"Mọi người ra ngoài hết đi, tôi muốn nói chuyện riêng với Khanh Khanh." Lăng Duy Khiết vẫn điềm nhiên như thường, giọng điệu cũng thản nhiên, nhưng càng như thế Thẩm Hạo Trự càng không yên lòng.
"Tổng giám đốc Lăng, hai người có thể đến với nhau, âu cũng là duyên phận. Nếu phải ly hôn, cũng chỉ có thể nói do duyên phận đã hết, mong anh..."
"Tôi đồng ý ly hôn, mời ra ngoài. Tôi có điều muốn nói riêng với Khanh Khanh." Lăng Duy Khiết nhìn Khanh Khanh quay mặt đi, gằn giọng.
"Lâm Lâm, Duệ Duệ, bác cháu mình ra ngoài trước đã." Thẩm Hạo Trự nghe xong cũng rất bất ngờ, Lăng Duy Khiết đồng ý thoải mái quá.
Chẳng qua không chỉ Thẩm Hạo Trự mà Khanh Khanh cũng bất ngờ. Trước kia cô từng nhiều lần nhắc tới, nhưng Lăng Duy Khiết đều không đồng ý. Nhưng hôm nay cô còn chưa nói gì, anh đã chấp nhận. Chẳng lẽ vì Hồ Tiêu Lương ư? Quả nhiên anh vẫn còn yêu cô ta. Trái tim Khanh Khanh nhói đau, cô không muốn nói bất cứ điều gì với Lăng Duy Khiết cả.
"Hôm nay anh đi gặp Hồ Tiêu Lương phải không?" Sau khi bọn trẻ đi, Khanh Khanh ngồi dậy, chủ động hỏi trước.
"Đúng, là anh hẹn cô ta." Lăng Duy Khiết thật thà nhận. Anh chẳng có gì phải giấu cô cả, chỉ là cô đang bị bệnh, không muốn cô nghĩ nhiều vì những chuyện này.
"Cô ta, cô ta có con rồi ư?" Nghe nói người phụ nữ khác sinh con cho chồng mình, cô cực kỳ khó chịu chứ huống chi hỏi ra thành lời.
"Chắc vậy, nhưng đây không phải con của anh." Lăng Duy Khiết nghĩ cần phải giải thích, nhưng lại không muốn nói thẳng ra đó là con của bố mình. Dù sao bố đã mất, trước khi chân tướng mọi việc rõ ràng thì không nên bất kính với người đã qua đời.
Anh cho rằng câu nói "không phải con của anh" đã đủ rõ ràng, tuy anh và Hồ Tiêu Lương từng là người yêu của nhau nhưng chưa hề vượt quá giới hạn, cho nên đứa bé kia chắc chắn không phải của anh.
Khanh Khanh không ngờ Lăng Duy Khiết thẳng thắn như vậy, nhưng cô tin tưởng lời của Lăng Duy Khiết. Chắc hẳn đứa bé đó không phải của anh thật, nhưng nó là của ai? Chẳng lẽ là bố chồng ư?
"Đứa bé kia chính là em, em gái anh à?" Khanh Khanh kinh ngạc thốt.
"Cô ta nói như thế nhưng anh vẫn không tin. Theo như chú Phúc nói, sau khi cô ta cưới bố anh thì vẫn ở riêng, hoàn toàn không có khả năng này. Có lẽ đây chỉ là một âm mưu của cô ta, anh nhất định sẽ tra rõ ràng." Mặc dù hai người muốn nói chuyện ly hôn nhưng bây giờ lại chẳng nói câu nào.
"Có phải cô ta định chuyển về đây ở không?" Giọng Khanh Khanh run rẩy, nước chảy đá mòn, nếu cô ta chuyển về đây ở, liệu giữa họ có nguy cơ "tình cũ không rủ cũng đến" không?
"Ban đầu bố anh để lại nhà cửa cho cô ta, nhưng cô ta đã đánh mất quyền thừa kế, anh sẽ không để cô ta lấy lại đâu. Cô ta cũng không có tư cách ở đó nữa." Giọng Lăng Duy Khiết lạnh như băng. Vào thời khắc bố trút hơi thở cuối cùng, Hồ Tiêu Lương và nhà họ Lăng đã không còn quan hệ nào nữa. Cho dù đứa bé kia thật sự của bố anh nhưng anh sẽ không thừa nhận.
"Lâm Lâm và Duệ Duệ nói, ngày mai bọn em về Ý, cho nên..." Giọng Khanh Khanh nhẹ bẫng, nếu chuyện giữa Hồ Tiêu Lương và A Khiết chỉ là hiểu lầm, vậy thì cô không còn lý do nào để đòi ly hôn nữa, nhưng hai đứa bé...
"Khanh Khanh, anh đồng ý ly hôn với em nhưng anh không đồng ý cho mẹ con em quay về Ý. Lúc nào em cũng nói ban đầu chúng ta gặp nhau là sai lầm, anh đồng ý ly hôn nhưng không hề muốn buông tay chút nào, chỉ là muốn theo đuổi em lần nữa. Xưa kia chúng ta còn chưa nếm trải quá trình yêu đương đã đi đăng ký luôn rồi, bây giờ chấp nhận mong muốn của em chẳng qua hy vọng được bắt đầu lần nữa. Cho nên khi ly hôn, anh chỉ có một yêu cầu, em đưa bọn trẻ về nhà." Lăng Duy Khiết dịu dàng vuốt ve mặt Khanh Khanh.
Một tuần trước, anh đã từng nghĩ, cũng suy nghĩ đến cảnh có thể Khanh Khanh sẽ đòi ly hôn, cho nên những ngày qua anh đã tính toán rất nhiều.
"Anh muốn bọn em ở nhà? Vậy còn anh?" Khanh Khanh khó hiểu nhìn Lăng Duy Khiết. Một khi độc thân trở lại, anh có thể theo đuổi bất cứ cô gái nào, mà Hồ Tiêu Lương cũng có khả năng tiếp tục bám víu lấy anh, chẳng lẽ cô trơ mắt nhìn anh và người yêu cũ anh anh em em ngọt ngào sao?
"Dĩ nhiên anh cũng ở nhà. Anh đã bỏ lỡ mất năm năm, giờ anh không muốn bỏ qua giai đoạn trưởng thành của các con nữa." Lăng Duy Khiết nói như lẽ đương nhiên.
"Lâm Lâm, con nói gì cơ? Gì mà hồ ly tinh với chả con gái?" Bởi vì hai đứa trẻ nói quá nhanh nên Khanh Khanh nghe không hiểu. Các bệnh nhân bên cạnh cũng liếc sang xem, hình như đang chờ xem kịch vui.
"Khanh Khanh, Duệ Duệ, chúng ta về phòng bệnh đã hẵng nói." Thẩm Hạo Trự kéo hai đứa bé, thúc giục.
Nếu chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài thì tại sao có thể nói chuyện mất mặt này trước bao người như vậy.
Khanh Khanh dắt hai đứa bé về phòng bệnh, hỏi tiếp: "Duệ Duệ nói cho mẹ biết, rốt cuộc có chuyện gì?"
"Khanh Khanh, là thế này." Thẩm Hạo Trự nhìn hai đứa bé, thở dài: "Không biết hai đứa nó nghe nói hôm nay Lăng Duy Khiết và Hồ Tiêu Lương gặp mặt từ đâu, cho nên sáng sớm đã làm ầm ĩ đòi anh dẫn bọn nó ra ngoài. Sau đó bọn nó lén chạy đến phòng trà, không ngờ Hồ Tiêu Lương đã sinh được đứa con gái, vả lại cũng năm tuổi rồi, hình như còn lớn hơn cả Lâm Lâm và Duệ Duệ."
"Hồ Tiêu Lương! Mối tình đầu của A Khiết á?" Đôi mắt Khanh Khanh tối sầm. Anh ấy đã có một đứa con với mối tình đầu ư? Vả lại còn lớn hơn cả Lâm Lâm và Duệ Duệ nữa á? Tại sao đến bây giờ A Khiết vẫn chưa nói gì với cô?
"Không phải hả? Khanh Khanh, có muốn xác nhận lại lần nữa với Lăng Duy Khiết không, dù sao..."
"Mẹ, hôm trước cô ta gọi điện thoại cho bố nhưng bố không nghe, sau đó dùng điện thoại ở bệnh viện để gọi lại, hơn nữa bố còn chủ động hẹn con hồ ly tinh kia." Lâm Lâm nói to.
"Hôm trước, không phải hôm trước các cháu ở nhà sao?" Thẩm Hạo Trự nghi ngờ nhìn hai đứa bé. Hai đứa bé này thần thông quảng đại quá, có thuật đọc tâm hả? Ở nhà mà cũng có thể biết chuyện xảy ra ở bệnh viện.
"Đúng vậy ạ, bọn cháu nghe được bố..."
Duệ Duệ kéo Lâm Lâm ra hiệu, đây là bí mật của hai anh em cậu, không thể để người khác biết, bằng không làm sao sau này nghe trộm được nữa, nhất là bác ở chỗ này.
"Phải, sao các con biết bố hẹn Hồ Tiêu Lương?" Khanh Khanh cũng cảm thấy kỳ quái. Mỗi ngày hai đứa bé chỉ đến viện thăm cô nhiều nhất là nửa giờ, làm sao có thể biết nhiều thế chứ.
"Hôm ấy lúc bọn con đến bệnh viện có nghe lén được." Duệ Duệ lập tức đáp lại trôi chảy, quả nhiên không phải đứa bé bình thường.
"Mẹ, mẹ còn muốn ở lại à?" Lâm Lâm nhìn Khanh Khanh với ánh mắt tủi thân, đồng thời còn có cả sự oán hận dành cho Lăng Duy Khiết.
"Vậy các con đặt vé máy bay đi, chờ anh ta tới, mẹ sẽ yêu cầu ly hôn với anh ta. Anh, phiền anh chuẩn bị đơn ly hôn giúp em, ngoại trừ hai đứa bé không thể để anh ta nuôi, em chấp nhận mọi điều kiện." Khanh Khanh trầm giọng nói.
"Khanh Khanh, hay là chuyển sang bệnh viện khác đi." Thẩm Hạo Trự nghĩ đến bệnh viện Ánh Dương chính là của nhà Hạ Dụng, không khỏi có chút lo lắng, nhắc nhở cô.
"Không cần chuyển nữa, ngày mai mẹ con em sẽ về Ý." Duệ Duệ tiếp lời Thẩm Hạo Trự, quyết đoán ra chủ ý.
"Ngày mai, Duệ Duệ, mặc dù mẹ cháu đã đỡ hơn chút ít nhưng đi lại nhiều, nhỡ đâu bệnh của mẹ cháu lại tái phát thì sao." Thẩm Hạo Trự lo lắng.
"Bác đừng lo, bọn cháu đã liên lạc với sư phụ rồi, sư phụ sẽ đích thân đến đón. Sư phụ có lực lượng bác sĩ tốt nhất thế giới, sẽ không sao đâu." Lâm Lâm kiêu ngạo khoe khoang.
"Sư phụ á? Lâm Lâm, sao mẹ chưa nghe các con kể về chuyện này?" Khanh Khanh nghi hoặc nhìn các con.
"Mẹ, mẹ còn nhớ lúc bọn con hai tuổi, con và Lâm Lâm đưa ông chú kia về nhà không? Chú ấy chính là sư phụ của bọn con, sư phụ lợi hại lắm." Duệ Duệ giải thích.
"Thiếu niên có đôi mắt xanh biếc kia ấy hả?" Khanh Khanh run sợ, nỗ lực tìm kiếm hình ảnh trong đầu.
"Khanh Khanh, anh ta là ai?" Trực giác Thẩm Hạo Trự mách bảo sư phụ mà hai đứa bé gọi không phải người bình thường.
"Em cũng không biết, lúc ấy anh ta bị thương rất nặng, ngã ở vườn hoa nhà em. Lâm Lâm và Duệ Duệ gọi em đến đưa anh ta về nhà. Về sau anh ta nghỉ ngơi dưỡng thương ở nhà em khoảng hơn một tháng, hình như anh ta tên Morris thì phải." Khanh Khanh cố gắng hồi tưởng, cuối cùng cũng nhớ ra rồi. Nhưng ấn tượng khắc sâu trong cô là đôi mắt xanh biếc tựa hồ nước. Chỉ có như thế mà thôi.
"Lâm Lâm, anh ta là ai?" Thẩm Hạo Trự càng nghi ngờ hơn. Ở những một tháng mà có thể khiến hai cậu nhóc dập đầu bái sư, người đàn ông kia tuyệt đối không đơn giản.
"Chính là sư phụ của bọn cháu là được rồi. Bác mau giúp mẹ cháu chuẩn bị đơn xin ly hôn đi." Duệ Duệ lạnh lùng nói.
Thật ra trước hai tuổi, họ vô cùng ngoan, thế nhưng sau khi gặp sư phụ thì dần dần thay đổi. Chỉ ở lại một tháng, sư phụ đã dạy cho họ rất nhiều thứ, dĩ nhiên quan trọng nhất là họ tiếp thu nhanh.
"Được rồi, Khanh Khanh, anh đi chuẩn bị đơn xin li hôn giúp em trước đây. Có cần anh báo cho Lăng Duy Khiết không." Thẩm Hạo Trự rất thương hại Lăng Duy Khiết.
Tuy rằng anh rất mong Khanh Khanh và Lăng Duy Khiết ly hôn, nhưng chẳng phải trong tình huống này, hơn nữa những ngày qua, anh ta phát hiện Lăng Duy Khiết không hề kém cỏi chút nào.
"Không cần, em tin hôm nay anh ta sẽ tới bệnh viện." Khanh Khanh đau khổ nói.
"Lâm Lâm, Duệ Duệ, các con về trước cùng bác đi. Ít nhất cũng phải báo trước với ông bà ngoại một tiếng." Khanh Khanh không muốn để hai đứa bé ở lại đây, bất kể cô và Lăng Duy Khiết nói với nhau thế nào cũng là chuyện của người lớn.
"Mẹ, bọn con phải ở lại đây." Duệ Duệ cố chấp nói.
"Nghe lời mẹ nào, các con về trước được không? Coi như..." Khanh Khanh đang nghĩ cách thuyết phục hai đứa, không ngờ Lăng Duy Khiết đã đến, đứng bên cạnh cửa nói: " Khanh Khanh, nếu hai con muốn ở lại chơi với em thì cứ mặc bọn nhỏ đi."
"Lăng Duy Khiết, anh..." Thẩm Hạo Trự rất kinh ngạc, còn tưởng Lăng Duy Khiết phải đưa Hồ Tiêu Lương về, nào ngờ anh lại đến nhanh như vậy.
"Mẹ muốn ly hôn với chú, ngày mai mẹ con cháu sẽ về Ý." Lâm Lâm lại bật thốt lên, không muốn để người lớn có cơ hội xoa dịu tình hình chút nào.
Lăng Duy Khiết kinh ngạc vô cùng, nhìn Khanh Khanh quay đầu đi, đau lòng nói: "Khanh Khanh, tại sao vậy?"
"Không phải chú có tình nhân còn gì, bọn cháu đã biết rồi, chú hoàn toàn không xứng làm bố bọn cháu." Duệ Duệ nắm quả đấm nhỏ.
"Khanh Khanh, đây là suy nghĩ của em sao? Thật sự phải ly hôn ư?" Lăng Duy Khiết nhìn Thẩm Hạo Trự rồi đến hai đứa bé, ngẫm nghĩ chốc lát, thì ra người trong quán trà chính là họ.
"Chúng ta vừa bắt đầu đã chính là sai lầm, bây giờ em muốn sửa sai, chỉ là hai đứa bé..." Khanh Khanh nắm lấy hai con trai rất chặt. Quả thật nếu ly hôn, nhất định hai đứa bé sẽ bị tách ra. Vì vậy cô hy vọng sẽ thương lượng tốt với Lăng Duy Khiết.
"Mọi người ra ngoài hết đi, tôi muốn nói chuyện riêng với Khanh Khanh." Lăng Duy Khiết vẫn điềm nhiên như thường, giọng điệu cũng thản nhiên, nhưng càng như thế Thẩm Hạo Trự càng không yên lòng.
"Tổng giám đốc Lăng, hai người có thể đến với nhau, âu cũng là duyên phận. Nếu phải ly hôn, cũng chỉ có thể nói do duyên phận đã hết, mong anh..."
"Tôi đồng ý ly hôn, mời ra ngoài. Tôi có điều muốn nói riêng với Khanh Khanh." Lăng Duy Khiết nhìn Khanh Khanh quay mặt đi, gằn giọng.
"Lâm Lâm, Duệ Duệ, bác cháu mình ra ngoài trước đã." Thẩm Hạo Trự nghe xong cũng rất bất ngờ, Lăng Duy Khiết đồng ý thoải mái quá.
Chẳng qua không chỉ Thẩm Hạo Trự mà Khanh Khanh cũng bất ngờ. Trước kia cô từng nhiều lần nhắc tới, nhưng Lăng Duy Khiết đều không đồng ý. Nhưng hôm nay cô còn chưa nói gì, anh đã chấp nhận. Chẳng lẽ vì Hồ Tiêu Lương ư? Quả nhiên anh vẫn còn yêu cô ta. Trái tim Khanh Khanh nhói đau, cô không muốn nói bất cứ điều gì với Lăng Duy Khiết cả.
"Hôm nay anh đi gặp Hồ Tiêu Lương phải không?" Sau khi bọn trẻ đi, Khanh Khanh ngồi dậy, chủ động hỏi trước.
"Đúng, là anh hẹn cô ta." Lăng Duy Khiết thật thà nhận. Anh chẳng có gì phải giấu cô cả, chỉ là cô đang bị bệnh, không muốn cô nghĩ nhiều vì những chuyện này.
"Cô ta, cô ta có con rồi ư?" Nghe nói người phụ nữ khác sinh con cho chồng mình, cô cực kỳ khó chịu chứ huống chi hỏi ra thành lời.
"Chắc vậy, nhưng đây không phải con của anh." Lăng Duy Khiết nghĩ cần phải giải thích, nhưng lại không muốn nói thẳng ra đó là con của bố mình. Dù sao bố đã mất, trước khi chân tướng mọi việc rõ ràng thì không nên bất kính với người đã qua đời.
Anh cho rằng câu nói "không phải con của anh" đã đủ rõ ràng, tuy anh và Hồ Tiêu Lương từng là người yêu của nhau nhưng chưa hề vượt quá giới hạn, cho nên đứa bé kia chắc chắn không phải của anh.
Khanh Khanh không ngờ Lăng Duy Khiết thẳng thắn như vậy, nhưng cô tin tưởng lời của Lăng Duy Khiết. Chắc hẳn đứa bé đó không phải của anh thật, nhưng nó là của ai? Chẳng lẽ là bố chồng ư?
"Đứa bé kia chính là em, em gái anh à?" Khanh Khanh kinh ngạc thốt.
"Cô ta nói như thế nhưng anh vẫn không tin. Theo như chú Phúc nói, sau khi cô ta cưới bố anh thì vẫn ở riêng, hoàn toàn không có khả năng này. Có lẽ đây chỉ là một âm mưu của cô ta, anh nhất định sẽ tra rõ ràng." Mặc dù hai người muốn nói chuyện ly hôn nhưng bây giờ lại chẳng nói câu nào.
"Có phải cô ta định chuyển về đây ở không?" Giọng Khanh Khanh run rẩy, nước chảy đá mòn, nếu cô ta chuyển về đây ở, liệu giữa họ có nguy cơ "tình cũ không rủ cũng đến" không?
"Ban đầu bố anh để lại nhà cửa cho cô ta, nhưng cô ta đã đánh mất quyền thừa kế, anh sẽ không để cô ta lấy lại đâu. Cô ta cũng không có tư cách ở đó nữa." Giọng Lăng Duy Khiết lạnh như băng. Vào thời khắc bố trút hơi thở cuối cùng, Hồ Tiêu Lương và nhà họ Lăng đã không còn quan hệ nào nữa. Cho dù đứa bé kia thật sự của bố anh nhưng anh sẽ không thừa nhận.
"Lâm Lâm và Duệ Duệ nói, ngày mai bọn em về Ý, cho nên..." Giọng Khanh Khanh nhẹ bẫng, nếu chuyện giữa Hồ Tiêu Lương và A Khiết chỉ là hiểu lầm, vậy thì cô không còn lý do nào để đòi ly hôn nữa, nhưng hai đứa bé...
"Khanh Khanh, anh đồng ý ly hôn với em nhưng anh không đồng ý cho mẹ con em quay về Ý. Lúc nào em cũng nói ban đầu chúng ta gặp nhau là sai lầm, anh đồng ý ly hôn nhưng không hề muốn buông tay chút nào, chỉ là muốn theo đuổi em lần nữa. Xưa kia chúng ta còn chưa nếm trải quá trình yêu đương đã đi đăng ký luôn rồi, bây giờ chấp nhận mong muốn của em chẳng qua hy vọng được bắt đầu lần nữa. Cho nên khi ly hôn, anh chỉ có một yêu cầu, em đưa bọn trẻ về nhà." Lăng Duy Khiết dịu dàng vuốt ve mặt Khanh Khanh.
Một tuần trước, anh đã từng nghĩ, cũng suy nghĩ đến cảnh có thể Khanh Khanh sẽ đòi ly hôn, cho nên những ngày qua anh đã tính toán rất nhiều.
"Anh muốn bọn em ở nhà? Vậy còn anh?" Khanh Khanh khó hiểu nhìn Lăng Duy Khiết. Một khi độc thân trở lại, anh có thể theo đuổi bất cứ cô gái nào, mà Hồ Tiêu Lương cũng có khả năng tiếp tục bám víu lấy anh, chẳng lẽ cô trơ mắt nhìn anh và người yêu cũ anh anh em em ngọt ngào sao?
"Dĩ nhiên anh cũng ở nhà. Anh đã bỏ lỡ mất năm năm, giờ anh không muốn bỏ qua giai đoạn trưởng thành của các con nữa." Lăng Duy Khiết nói như lẽ đương nhiên.