• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cô dâu chán nản gặp tình yêu đích thực (20 Viewers)

  • CHƯƠNG 116 LA TIÊU PHỤNG KHÔNG MUỐN NHẬN KHANH KHANH

CHƯƠNG 116: LA TIÊU PHỤNG KHÔNG MUỐN NHẬN KHANH KHANH

"Anh Hạ, mời anh tránh ra, một người mẹ muốn gặp con gái không có gì quá đáng chứ?" Sắc mặt La Mị Quỳnh còn khó coi hơn La Tiêu Phụng, bà ta chưa từng bị sỉ nhục như vậy.

"Chẳng phải con gái của bà đang ở trước mặt bà sao, mời bà dẫn cô ta rời khỏi đây ngay lập tức. Nơi này là bệnh viện, tôi không muốn gây rối, bằng không trước đó tôi đã gọi người mời các người ra ngoài rồi." Sắc mặt Hạ Dụng tái xanh, anh rốt cuộc hiểu La Tiêu Phụng giống ai, hai mẹ con nhà này đúng cùng một tính tình, may là Khanh Khanh không giống bà ta.

"Anh Hạ, anh đừng ép tôi, vì con gái, chuyện gì tôi cũng làm được đấy." La Mị Quỳnh mặt mày sa sầm, nhìn thẳng vào Hạ Dụng rồi nói.

"Why? Anh Hạ, tại sao hai quý cô đây lại muốn gặp Vivian chứ?" James ở bên cạnh đã nhịn lâu lắm rồi. Hai ngày nay anh ta càng ngày càng mơ hồ, cũng càng ngày càng lo lắng. Anh ta không hiểu tại sao Khanh Khanh đang yên đang lành ở Florence mà phải về Trung Quốc, sau khi trở về lại biến mình bộ dạng này.

Thêm một ông chồng, anh ta có thể tưởng tượng ra được, thế nhưng vì sao lại xuất hiện thêm hai người phụ nữ hung dữ, dường như có thù oán với Vivian chứ.

"Đoan Minh, cậu dẫn anh James vào cùng với Khanh Khanh đi, ở đây giao cho tôi." Hạ Dụng không muốn giải thích với một người nước ngoài, huống chi, người Trung Quốc đều có tâm lý chuyện xấu trong nhà không kể ra ngoài, anh cũng không muốn James biết nhiều như vậy.

"Duệ Duệ, Lâm Lâm, hai đứa dẫn chú James đi mua một ít thức ăn về được không? Chú Đoan Minh và chú Hạ sẽ bảo vệ mẹ hai đứa." Đoan Minh có hơi không yên lòng, bèn nói với hai đứa bé.

"Chú Đoan Minh, đây là chuyện nhà của chúng tôi, chúng tôi muốn tự mình giải quyết, chúng tôi con trai, sẽ không để cho bất cứ ai làm tổn thương mẹ." Lâm Lâm và Duệ Duệ chống nạnh nói.

"Vậy các người giải quyết đi, tôi đi vào giúp Vivian." James nhận ra bọn họ không muốn anh ta biết, cho nên chủ động nói ra.

"Các người đi đi, bà La Mị Quỳnh, nếu như bà không muốn chọc giận Duy Khiết thì mau dẫn La Tiêu Phụng rời khỏi nơi này." Hạ Dụng trước sau vẫn luôn chắn ở trước mặt hai mẹ con La Mị Quỳnh, không cho bọn di chuyển về phía trước nửa bước.

"Mẹ, mẹ đi trước đi." La Tiêu Phụng đẩy mẹ một cái.

"Tiêu Phụng, mẹ không thể để con ở lại đây một mình được." Lúc này La Mị Quỳnh lại nói với vẻ vô cùng kích động.

"Mẹ, mẹ chờ con ở bên ngoài đi, con và Thẩm Khanh Khanh có giao hẹn." La Tiêu Phụng lại vô cùng kiên quyết, còn lấy ra từ trong túi xách một quyển sổ nhỏ màu đỏ.

"Giao hẹn? La Tiêu Phụng, cô đang nói bậy bạ gì đó?" Hạ Dụng nghi hoặc nhìn quyển sổ màu đỏ trong tay La Tiêu Phụng.

Nếu như anh không nhìn lầm thì đó hẳn là sổ chứng nhận kết hôn thế nhưng Duy Khiết không đăng kí với cô ta mới đúng chứ.

"Anh có thể vào và hỏi Thẩm Khanh Khanh thử, cô ta từng nói, chỉ cần tôi và Duy Khiết đăng ký kết hôn thì cô ta sẽ rời khỏi nơi này, vĩnh viễn biến mất." La Tiêu Phụng phất phất sổ chứng nhận kết hôn trong tay rồi nói.

"Vậy sao? Xin hỏi cô La, cô và Duy Khiết đăng ký từ lúc nào?" Hạ Dụng nở nụ cười, lời nói dối này của La Tiêu Phụng có hơi buồn cười. Chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể biết giấy chứng nhận kết hôn này là thật hay giả, cô ta thật là can đảm.

"Bà chằn, thì ra mụ muốn cướp ông bố gieo giống của chúng tôi à. Vậy mụ lấy đi là tốt rồi, dù sao chúng tôi cũng đang ngại ổng vướng víu." Lâm Lâm và Duệ Duệ vừa nghe thế, lại lộ ra biểu cảm giải quyết xong một phiền phức lớn mà nói.

"Lăng Chí Lâm, Lăng Chí Duệ, mấy đứa... mấy đứa không sợ bố mấy đứa trở về đánh đòn hay sao?" Hạ Dụng kinh ngạc, sau đó nói với vẻ không dám tin.

Từ trước đến giờ anh còn chưa từng gặp đứa con nào hào phóng như vậy, ấy vậy mà chắp tay dâng cha mình ra ngoài.

"Chúng tôi cũng không thừa nhận ổng. Được rồi, ông chú nói không giữ lời, giao họ cho chú đấy, chúng tôi muốn đi đọc truyện cho mẹ nghe." Nói xong hai anh em vẫy vẫy tay với Hạ Dụng, ngáp đi vào phòng.

"Anh Hạ, xin cho tôi gặp Khanh Khanh, tôi đảm bảo Tiêu Phụng sẽ không làm cô ấy bị thương." La Mị Quỳnh vẫn luôn đỡ lấy La Tiêu Phụng vậy mà lại lên tiếng vào lúc này.

"Có đôi khi thương tổn tinh thần bằng lời nói còn hơn cả thương tổn thể xác. Bà La, mời bà đi đi, hôm nay tôi sẽ không để cho bà nhìn thấy Khanh Khanh đâu." Hạ Dụng lắc đầu, anh đã sớm hạ quyết tâm, mặc kệ La Mị Quỳnh dùng phương pháp gì anh cũng sẽ không để cho bà ta gặp Khanh Khanh.

"Chí ít phải để cho Khanh Khanh trông thấy chị nó có được không?" La Mị Quỳnh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói.

"Mẹ, mẹ đang nói bậy bạ gì đó?" La Tiêu Phụng chợt biến sắc, dường như ý thức được cái gì đó.

"Tiêu Phụng, thật xin lỗi, mẹ dẫn con đến là muốn cho con biết, Thẩm Khanh Khanh... Thẩm Khanh Khanh thực ra chính là chị của con, mà Lăng Duy Khiết là anh rể của con. Cho nên có thế nào con cũng không thế lấy cậu ta được." La Mị Quỳnh vốn định sau khi gặp Khanh Khanh sẽ nói rõ ràng ngay trước mặt cho hai đứa con gái, hy vọng có thể nghe thấy Khanh Khanh gọi bà ta một tiếng mẹ, mong Tiểu Phụng có thể chấp nhận sự thật này, nhưng mà bà ta không ngờ Hạ Dụng vậy mà còn chẳng cho bà ta gặp mặt Khanh Khanh.

"Mẹ, các người trù tính xong rồi, còn cần dùng phương pháp này để lừa gạt tôi sao, thật là buồn cười." La Tiêu Phụng lại đột nhiên nở nụ cười.

"Mẹ không cần phải lừa gạt con, đây là sự thật. Con có còn nhớ chuyện bọn họ đến Los Angeles tìm chúng ta vào một tháng trước không? Khi đó, Lăng Duy Khiết muốn dẫn Khanh Khanh đi kiểm nghiệm, chẳng quá là ngại Johnny ở đó, mẹ không dám thừa nhận. Tiểu Phụng, con bé thật sự là chị của con." La Mị Quỳnh nói với đôi mắt đẫm lệ.

"Không thể nào, đó là Duy Khiết đi tìm tôi, tuyệt đối không thể nào..." La Tiêu Phụng lắc đầu, không chịu tin, mà lúc này, cửa phòng mở ra, Lâm Lâm thò đầu ra, vẻ mặt không tình nguyện.

"Các người vào đi, mẹ nói muốn gặp các người."

"Anh Hạ, anh cũng nghe thấy rồi đó, bây giờ là Khanh Khanh muốn gặp chúng tôi." La Mị Quỳnh nghe vậy, vui vẻ nói.

Không ngờ, hiện giờ La Tiêu Phụng lại không muốn gặp, cô ta chống nạng, vừa xoay người vừa nói: "Không cần, tôi không muốn gặp cô ta."

"Tiêu Phụng, chuyện này mẹ chôn trong lòng hơn mười năm. Mẹ vốn cho rằng sẽ mang theo đến khi nhắm mắ xuôi tay, thế nhưng bây giờ mẹ nhất định phải để cho các con biết." La Mị Quỳnh nức nở.

"Tôi biết các người sớm đã lập kế hoạch rồi, tôi không có chị gái, tôi không thể có chị gái được..." La Tiêu Phụng cắn môi, giọt nước mắt tràn ra trong hốc mắt.

Cô ta không cần chị gái, trước nay đều không cần, cô ta chỉ cần Duy Khiết, chỉ cần Duy Khiết.

"Các người vào đi, thế nhưng các người phải đảm bảo không được kích thích tinh thần Khanh Khanh nữa." Hạ Dụng thở dài, nếu Khanh Khanh nói muốn gặp, anh cũng không còn cách nào.

Anh có thể hiểu được tâm trạng của Khanh Khanh, cô chắc hẳn là muốn biết thân thế của mình, mà cho dù anh là bạn cũng không có quyền ngăn cản cô biết về thân thế của mình được. Kể cả khi Duy Khiết ở đây cũng chẳng quyền ấy, vì vậy ánh đành phải nói vậy.

"Tiêu Phụng, chúng ta vào đi." La Mị Quỳnh kéo cánh tay La Tiêu Phụng, không cho cô ta rời khỏi.

"Tôi không đi, mặc kệ bà ba hoa chích chòe thế nào thì tôi cũng không tin đâu." La Tiêu Phụng muốn đi nhưng đôi nạng bị lấy đi, cô ta căn bản là không rời khỏi được, chỉ có thể bị động để La Mị Quỳnh đỡ vào phòng trong.

Khanh Khanh đang dựa vào giường, dường như đã chuẩn bị kỹ càng.

"James, phiền anh dẫn Lâm Lâm, Duệ Duệ đi ra ngoài được không?" Giọng nói của Khanh Khanh rất nhẹ, ngữ điệu lại kiên quyết.

"Mẹ, tụi con muốn ở đây bảo vệ mẹ." Hai đứa bé lắc đầu rất dữ, nói gì cũng không chịu đi.

"Ngoan, mẹ muốn ăn bánh gato, con và chú đi mua bánh gato trở về được không?" Khanh Khanh dỗ dành.

"Mẹ..." Lâm Lâm nhăn nhó mặt mày, trừng mắt với La Mị Quỳnh, Duệ Duệ cũng nhìn chằm chằm vào La Mị Quỳnh, ánh mắt của hai đứa hoàn toàn khác biệt nhưng lại làm cho La Mị Quỳnh không khỏi đổ mồ hôi hột.

"Bà đảm bảo mẹ các con sẽ có xảy ra bất cứ chuyện gì." Mãi đến khi La Mị Quỳnh nói ra những lời này, hai đứa bé mới gật đầu đồng ý.

"Khanh Khanh, chúng tôi sẽ ở bên ngoài, có bất cứ chuyện gì thì lập tức rung chuông." Lúc đi khỏi Hạ Dụng rất lo lắng, cũng đặt phím ấn vào tay Khanh Khanh, tiện cho cô có thể rung chuông bất cứ lúc nào.

"Cảm ơn, Hạ Dụng, anh có thể giúp tôi ngồi dậy được không?" Khanh Khanh cảm thấy nói chuyện như vậy có hơi khó khăn, cô muốn ngồi dậy.

Hạ Dụng gật đầu, giúp Khanh Khanh kê gối, xác nhận không còn bất kỳ vấn đề gì nữa mới rời khỏi. Đương nhiên, ánh không dám rời khỏi phòng, chỉ là đứng chờ ở gian ngoài.

"Thẩm Khanh Khanh, đây là giấy chứng nhận kết hôn của tôi và Duy Khiết, cô hẳn là phải rời đi rồi." Vừa đóng cửa lại, không chờ La Mị Quỳnh mở miệng, La Tiêu Phụng đã "phơi bày" sổ chứng nhận kết hôn ra trước mặt Khanh Khanh.

"Tiểu Phụng, con ngồi đàng hoàng lại cho ta, sao con có thể nói chuyện với chị như vậy." La Mị Quỳnh lấy ra uy nghiêm của người mẹ, mệnh lệnh cho La Tiêu Phụng.

"Tôi chưa từng có chị gái. Mẹ, bà đừng lại lừa gạt tôi bằng câu chuyện xưa gì đó, tôi sẽ không tin." La Tiêu Phụng lại gạt ngang.

"Câm miệng, đây là thật. Hơn hai mươi năm trước, mẹ vào làm trợ lý cho một công ty thời trang. Khi đó mẹ vừa mới tốt nghiệp đại học, rất đơn thuần, mà ông chủ cũng rất trẻ tuổi, ông ấy mới vừa trở về sau khi du học ở nước ngoài, phong lưu phóng khoáng. Bọn ta nhanh chóng rơi vào bể tình..." La Mị Quỳnh mỉm cười, khe khẽ nói.

"Xin nhờ, mẹ, mẹ có thể bịa một câu chuyện hay chút được không, tình tiết thế này cũng đã cổ lỗ sỉ từ thế kỷ trước rồi." La Tiêu Phụng ngắt ngang lời mẹ.

"Là thật, chúng ta nhanh chóng rơi vào bể tình. Thế nhưng khi đó, nhà của ông ấy rất coi trọng môn đăng hộ đối, mà ông ấy cũng không có dũng khí phản kháng, vì vậy chấp nhận đối tượng kết hôn mà người nhà an bài..."

Khanh Khanh biết người La Mị Quỳnh nói đến chắc chắn là cha của Lăng Duy Khiết, thế nhưng càng nghe lòng cô càng lạnh. Nếu nói như thế, rất có khả năng cô là anh em với Duy Khiết, cô có chút sợ hãi, có phần không dám nghe tiếp nữa.

"Tôi không muốn biết câu chuyện trong quá khứ của bà, ba tôi là ai?" Khanh Khanh cũng giống như La Tiêu Phụng, ngắt ngang lời của La Mị Quỳnh. Mặc dù nói hết câu này cũng đã làm cho cô mỏi mệt, rất muốn ngủ, thế nhưng cô nhất định phải biết, nhất định phải biết cha mình là ai.

"Mẹ ...thật có lỗi, mẹ cũng không biết. Tuy rằng ông ấy nói rất yêu mẹ nhưng ông ấy lại không thể vi phạm ý nguyện của cha mẹ. Ông ấy đã kết hôn, hơn nữa vợ của ông ấy còn nhanh chóng mang thai. Ngày đó là sinh nhật của mẹ, ông ấy đã nói là buổi tối sẽ ở bên cạnh mẹ, thế nhưng vợ của ông ấy sắp sinh, ông ấy..." La Mị Quỳnh rơi lệ đầy mặt, ngay cả giọng nói cũng khàn đi.

"Cho nên đêm hôm đó... Trong cơn tức giận, mẹ đã... đã ra ngoài uống rượu, không biết cái gì cả..." La Mị Quỳnh đưa tay bưng mặt, nói một cách đứt quãng.

Sắc mặt Khanh Khanh tái nhợt, nói như vậy, cô chẳng những là con riêng mà còn là một đứa trẻ không rõ cha mình là ai.

"Mẹ, nói như vậy, cha của cô ta có thể là lưu manh, du côn, thậm chí là tên ăn mày rồi." Thái độ của La Tiêu Phụng khác thường, cô ta nhìn Khanh Khanh, cố ý nói.

"Không, tuyệt đối không phải, bởi vì sáng hôm sau lúc mẹ tỉnh dậy là ở khách sạn năm sao, cho nên chắc chắn không phải." Nhìn thấy sắc mặt Khanh Khanh tái nhợt, La Mị Quỳnh lập tức lắc đầu phủ nhận.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom