Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Chương 33
Đám bệnh nhân cũng như được uống thuốc an thần, tràn đầy lòng tin và hy vọng vào bệnh viện.
Vẻ mặt Hoắc Dung Thành vấn lạnh lùng như trước, không hề thay đổi.
“Hôm nay chúng tôi đến bệnh viện là hành trình cá nhân, không muốn quấy rây hoạt động thường ngày của bệnh viện, nhất là còn có phòng phẫu thuật”
Giám đốc bệnh viện lập tức hiểu ngay, vội giải tán bác sĩ và y tá các khoa.
“Trả mạng cho tôi! Trả lại công bằng cho tôi!”
Bỗng nhiên, tiếng kêu la và tiếng khóc vang lên. Ngay sau đó, bảy tám người trực tiếp nhằm vào Hoắc Lăng Tùng, chặn trước mặt anh, còn mang theo băng rôn, trong đó có người già, phụ nữ, trẻ con, cùng với mấy người đàn ông.
Tô Tú Song cau mày, đứng thẳng lưng, chậm rãi đi về phía Hoắc Lăng Tùng và đám người gây sự kia.
Ông Gia đã bước lên bậc thang cuối cùng, nghe thấy tiếng ồn ào, ông ta quay lại nhìn mấy lần, cuối cùng xoay phật châu, khế gọi: “Dung Thành.”
Hoắc Dung Thành kẹp thuốc lá, rít mấy hơi rồi phun khói: “Chuyện gì?”
“Con đừng đến phòng bệnh, theo dõi đám người gây chuyện kia, lúc cần thiết thì ra mặt một chút” Ông Gia khẽ nói.
“Chuyện này mà cũng không giải quyết được thì sao coi là đàn ông” Hoắc Dung Thành nheo mắt, giọng nói kiêu căng, ra chiều không có kiên nhẫn.
“Lăng Tùng luôn hiền hòa lương thiện, ông không yên lòng để nó xử lý chuyện này.”
“Ha..” Hoắc Dung Thành cười lạnh, dụi tắt tàn thuốc, cười biếng nhác: “Biết rồi.”
Dưới cầu thang, đám người gây chuyện đã vây quanh Hoắc Lăng Tùng, thậm chí còn có hai người phụ nữ ngồi dưới đất ôm chặt chân anh. Giám đốc bệnh viện trừng mắt, cả giận nói: “Bảo vệ đâu? Kêu bảo vệ lại đây cho tôi!”
“Không sao đâu giám đốc, tôi sẽ tự giải quyết, không cần kêu bảo vệ đến đây” Hoắc Lăng Tùng lắc đầu.
“Cậu chắc là không cần chứ?”
“Khi nào cần tôi sẽ báo.” Hoắc Lăng Tùng vẫn kiên quyết nói.
Thấy vậy, giám đốc bệnh viện mới trở vê văn phòng.
“Mọi người có vấn đề gì thì có thể đứng lên nói, tôi sẽ trả lời từng câu một, trên mặt đất lạnh lẽo, khí lạnh sẽ xâm nhập vào người.” Thái độ của Hoắc Lăng Tùng vẫn dịu dàng như trước, vô tình nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tô Tú Song, anh khoát tay ra hiệu cho cô đứng sau lưng mình.
“Mồm nói ba hoa chích chòe, nhưng lại làm chuyện không bằng súc vật!”
Người phụ nữ khóc hết nước mắt nước mũi, mái tóc rối bù, vẻ mặt điên cuồng: “Con trai tôi An Bảo bị bệnh bạch cầu, lúc mới nhập viện anh chính là bác sĩ chủ trị của nó, nhưng chưa đầy hai tháng nó đã chết ở bệnh viện, anh có nên giải thích cho người nhà chúng tôi không hả?”
“Đúng thết Lúc đưa đến bệnh viện thằng bé còn có thể ăn uống cười đùa, vừa đưa cho anh đã chết, đúng là đồ coi mạng người như cỏ rác, lang băng, trả lại mạng cho con trai tôi!”
“Còn bảo là hóa trị liệu xong sẽ chuyển biến tốt, kết quả sau khi làm hóa trị liệu lại càng ngày càng nghiêm trọng, ngày nào cũng ho ra máu, còn bị sốt!”
Người phụ nữ gào khóc quấy phá.
Đám bệnh nhân cũng như được uống thuốc an thần, tràn đầy lòng tin và hy vọng vào bệnh viện.
Vẻ mặt Hoắc Dung Thành vấn lạnh lùng như trước, không hề thay đổi.
“Hôm nay chúng tôi đến bệnh viện là hành trình cá nhân, không muốn quấy rây hoạt động thường ngày của bệnh viện, nhất là còn có phòng phẫu thuật”
Giám đốc bệnh viện lập tức hiểu ngay, vội giải tán bác sĩ và y tá các khoa.
“Trả mạng cho tôi! Trả lại công bằng cho tôi!”
Bỗng nhiên, tiếng kêu la và tiếng khóc vang lên. Ngay sau đó, bảy tám người trực tiếp nhằm vào Hoắc Lăng Tùng, chặn trước mặt anh, còn mang theo băng rôn, trong đó có người già, phụ nữ, trẻ con, cùng với mấy người đàn ông.
Tô Tú Song cau mày, đứng thẳng lưng, chậm rãi đi về phía Hoắc Lăng Tùng và đám người gây sự kia.
Ông Gia đã bước lên bậc thang cuối cùng, nghe thấy tiếng ồn ào, ông ta quay lại nhìn mấy lần, cuối cùng xoay phật châu, khế gọi: “Dung Thành.”
Hoắc Dung Thành kẹp thuốc lá, rít mấy hơi rồi phun khói: “Chuyện gì?”
“Con đừng đến phòng bệnh, theo dõi đám người gây chuyện kia, lúc cần thiết thì ra mặt một chút” Ông Gia khẽ nói.
“Chuyện này mà cũng không giải quyết được thì sao coi là đàn ông” Hoắc Dung Thành nheo mắt, giọng nói kiêu căng, ra chiều không có kiên nhẫn.
“Lăng Tùng luôn hiền hòa lương thiện, ông không yên lòng để nó xử lý chuyện này.”
“Ha..” Hoắc Dung Thành cười lạnh, dụi tắt tàn thuốc, cười biếng nhác: “Biết rồi.”
Dưới cầu thang, đám người gây chuyện đã vây quanh Hoắc Lăng Tùng, thậm chí còn có hai người phụ nữ ngồi dưới đất ôm chặt chân anh. Giám đốc bệnh viện trừng mắt, cả giận nói: “Bảo vệ đâu? Kêu bảo vệ lại đây cho tôi!”
“Không sao đâu giám đốc, tôi sẽ tự giải quyết, không cần kêu bảo vệ đến đây” Hoắc Lăng Tùng lắc đầu.
“Cậu chắc là không cần chứ?”
“Khi nào cần tôi sẽ báo.” Hoắc Lăng Tùng vẫn kiên quyết nói.
Thấy vậy, giám đốc bệnh viện mới trở vê văn phòng.
“Mọi người có vấn đề gì thì có thể đứng lên nói, tôi sẽ trả lời từng câu một, trên mặt đất lạnh lẽo, khí lạnh sẽ xâm nhập vào người.” Thái độ của Hoắc Lăng Tùng vẫn dịu dàng như trước, vô tình nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tô Tú Song, anh khoát tay ra hiệu cho cô đứng sau lưng mình.
“Mồm nói ba hoa chích chòe, nhưng lại làm chuyện không bằng súc vật!”
Người phụ nữ khóc hết nước mắt nước mũi, mái tóc rối bù, vẻ mặt điên cuồng: “Con trai tôi An Bảo bị bệnh bạch cầu, lúc mới nhập viện anh chính là bác sĩ chủ trị của nó, nhưng chưa đầy hai tháng nó đã chết ở bệnh viện, anh có nên giải thích cho người nhà chúng tôi không hả?”
“Đúng thết Lúc đưa đến bệnh viện thằng bé còn có thể ăn uống cười đùa, vừa đưa cho anh đã chết, đúng là đồ coi mạng người như cỏ rác, lang băng, trả lại mạng cho con trai tôi!”
“Còn bảo là hóa trị liệu xong sẽ chuyển biến tốt, kết quả sau khi làm hóa trị liệu lại càng ngày càng nghiêm trọng, ngày nào cũng ho ra máu, còn bị sốt!”
Người phụ nữ gào khóc quấy phá.