Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Chương 29
“Cô ta đã chạm vào điểm mấu chốt của tôi, không thể tha thứ” Trên mặt Hoắc Dung Thành không có biểu cảm dư thừa.
Nghe vậy, Hàn Văn Thiên khẽ nhướng mày.
Mặc dù Hoắc Dung Thành vốn hung ác tàn nhẫn, nhưng có nguyên tắc, chưa bao giờ khó xử phụ nữ. Nhưng Tô Tú Song chẳng những cố ý trèo lên giường anh mà còn rải rác tin tức, bây giờ lại ép phải gả cho anh, mỗi điều đều phạm phải kiêng ky của Hoắc Dung Thành.
Nếu có người phụ nữ nào dám gài bẫy mình như vậy, Hàn Văn Thiên cũng sẽ khiến đối phương sống không bằng chết.
“Nhưng em cũng rất tò mò, rốt cuộc cô ta đã dùng thủ đoạn gì mới khiến ông Gia từ hôn với nhà họ Mộ, ép anh phải cưới cô ta?” Hàn Văn Thiên nghĩ mãi mà không hiểu. Tô Tú Song trông mềm mại, chỉ là phụ nữ thì có năng lực và thủ đoạn gì.
Hoắc Dung Thành nhìn anh ta, nắm chặt vô lăng, gằn từng chữ: “Cô ta phù hợp gan với Hoắc Dư Chiêm”
Hàn Văn Thiên hít vào một hơi: “Nói vậy là tên ma ốm được cứu rồi?”
“Ừ „ Hàn Văn Thiên vỗ trán, khẽ thở dài.
Hoắc Dung Thành và Hoắc Dư Chiêm có thù hận sâu sắc, không đội trời chung, Tô Tú Song chẳng những cứu kẻ thù của Hoắc Dung Thành mà bây giờ còn muốn gả cho Hoắc Dung Thành, rõ ràng là tự tìm đường chết. Chẳng trách Hoắc Dung Thành lại căm thù cô đến thế.
“Dù sao cũng là phụ nữ, đừng làm ác quá, ít nhất để lại mạng sống cho cô ta”
Hàn Văn Thiên khuyên nhủ.
Hoắc Dung Thành không nói một lời.
Hàn Văn Thiên nhún vai, không tiếp tục đề tài này, nhưng trong lòng anh ta đã không còn cảm thấy Tô Tú Song đáng thương mà biến thành chán ghét.
“Đúng rồi, lễ cưới là khi nào?”
“Hai mươi bốn” Ánh mắt Hoắc Dung Thành chợt lóe. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Còn một tháng nữa” Hàn Văn Thiên nhìn lịch, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh. Anh ta nhướng mày, ngáp một cái, xem ra lễ cưới lần này sẽ rất phấn kích, khiến anh ta không khỏi khẩn cấp muốn được xem.
Đợi khoảng một tiếng, xe buýt mới chậm rãi đến trạm. 11 giờ đêm, Tô Tú Song mới vất vả trở về khách sạn. Bị mắc mưa, còn bị lạnh, cô cảm thấy mũi nghẹt thở, vội uống hai gói thuốc trừ cảm. Hai ngày nữa sẽ làm phẫu thuật, cô không thể xảy ra vấn đề.
Có lẽ là quá mệt mỏi nên sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, đã là 10 giờ sáng. Tô Tú Song rửa mặt đánh răng, thay quần áo rồi xuống lầu. Không biết mấy giờ đêm qua tuyết rơi mà bây giờ mặt cỏ ngoài bệnh viện đã biến thành màu trăng xóa, tuyết vẫn còn rơi trên không trung như lông ngỗng. Vừa có mưa vừa có tuyết, thời tiết năm nay thật lạ thường.
Tô Tú Song khoác áo lông màu đen, trực tiếp đến quán bán đồ ăn sáng trước cổng bệnh viện.
“Một ly sữa đậu nành, một cái bánh tiêu, thêm một cái trứng gà.”
Tô Tú Song vừa gửi thấy mùi thơm đã có khẩu vị.
“Một cái trứng gà là được, muốn thêm một cái nữa không?” Bỗng giọng nói dịu dàng thân quen vang lên đằng sau.
Tô Tú Song giật mình, vỗ ngực quay đầu lại. Hoắc Lăng Tùng mặc áo len cao cổ màu trắng, khoác áo choàng vải nỉ màu vàng nhạt, dịu dàng như đang tỏa sáng.
“Woa, hôm nay bác sĩ Tùng đẹp trai đến mức phát sáng luôn, chói mắt hơn cả tuyết!” Ánh mắt Tô Tú Song sáng lên, khen ngợi giơ ngón cái.
“Cô ta đã chạm vào điểm mấu chốt của tôi, không thể tha thứ” Trên mặt Hoắc Dung Thành không có biểu cảm dư thừa.
Nghe vậy, Hàn Văn Thiên khẽ nhướng mày.
Mặc dù Hoắc Dung Thành vốn hung ác tàn nhẫn, nhưng có nguyên tắc, chưa bao giờ khó xử phụ nữ. Nhưng Tô Tú Song chẳng những cố ý trèo lên giường anh mà còn rải rác tin tức, bây giờ lại ép phải gả cho anh, mỗi điều đều phạm phải kiêng ky của Hoắc Dung Thành.
Nếu có người phụ nữ nào dám gài bẫy mình như vậy, Hàn Văn Thiên cũng sẽ khiến đối phương sống không bằng chết.
“Nhưng em cũng rất tò mò, rốt cuộc cô ta đã dùng thủ đoạn gì mới khiến ông Gia từ hôn với nhà họ Mộ, ép anh phải cưới cô ta?” Hàn Văn Thiên nghĩ mãi mà không hiểu. Tô Tú Song trông mềm mại, chỉ là phụ nữ thì có năng lực và thủ đoạn gì.
Hoắc Dung Thành nhìn anh ta, nắm chặt vô lăng, gằn từng chữ: “Cô ta phù hợp gan với Hoắc Dư Chiêm”
Hàn Văn Thiên hít vào một hơi: “Nói vậy là tên ma ốm được cứu rồi?”
“Ừ „ Hàn Văn Thiên vỗ trán, khẽ thở dài.
Hoắc Dung Thành và Hoắc Dư Chiêm có thù hận sâu sắc, không đội trời chung, Tô Tú Song chẳng những cứu kẻ thù của Hoắc Dung Thành mà bây giờ còn muốn gả cho Hoắc Dung Thành, rõ ràng là tự tìm đường chết. Chẳng trách Hoắc Dung Thành lại căm thù cô đến thế.
“Dù sao cũng là phụ nữ, đừng làm ác quá, ít nhất để lại mạng sống cho cô ta”
Hàn Văn Thiên khuyên nhủ.
Hoắc Dung Thành không nói một lời.
Hàn Văn Thiên nhún vai, không tiếp tục đề tài này, nhưng trong lòng anh ta đã không còn cảm thấy Tô Tú Song đáng thương mà biến thành chán ghét.
“Đúng rồi, lễ cưới là khi nào?”
“Hai mươi bốn” Ánh mắt Hoắc Dung Thành chợt lóe. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Còn một tháng nữa” Hàn Văn Thiên nhìn lịch, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh. Anh ta nhướng mày, ngáp một cái, xem ra lễ cưới lần này sẽ rất phấn kích, khiến anh ta không khỏi khẩn cấp muốn được xem.
Đợi khoảng một tiếng, xe buýt mới chậm rãi đến trạm. 11 giờ đêm, Tô Tú Song mới vất vả trở về khách sạn. Bị mắc mưa, còn bị lạnh, cô cảm thấy mũi nghẹt thở, vội uống hai gói thuốc trừ cảm. Hai ngày nữa sẽ làm phẫu thuật, cô không thể xảy ra vấn đề.
Có lẽ là quá mệt mỏi nên sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, đã là 10 giờ sáng. Tô Tú Song rửa mặt đánh răng, thay quần áo rồi xuống lầu. Không biết mấy giờ đêm qua tuyết rơi mà bây giờ mặt cỏ ngoài bệnh viện đã biến thành màu trăng xóa, tuyết vẫn còn rơi trên không trung như lông ngỗng. Vừa có mưa vừa có tuyết, thời tiết năm nay thật lạ thường.
Tô Tú Song khoác áo lông màu đen, trực tiếp đến quán bán đồ ăn sáng trước cổng bệnh viện.
“Một ly sữa đậu nành, một cái bánh tiêu, thêm một cái trứng gà.”
Tô Tú Song vừa gửi thấy mùi thơm đã có khẩu vị.
“Một cái trứng gà là được, muốn thêm một cái nữa không?” Bỗng giọng nói dịu dàng thân quen vang lên đằng sau.
Tô Tú Song giật mình, vỗ ngực quay đầu lại. Hoắc Lăng Tùng mặc áo len cao cổ màu trắng, khoác áo choàng vải nỉ màu vàng nhạt, dịu dàng như đang tỏa sáng.
“Woa, hôm nay bác sĩ Tùng đẹp trai đến mức phát sáng luôn, chói mắt hơn cả tuyết!” Ánh mắt Tô Tú Song sáng lên, khen ngợi giơ ngón cái.