Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 283
Chương 283
Một chiếc siêu xe màu trắng đang cấp tốc chạy đến, sau đó nó phanh lại, bánh xe và mặt đất ma sát kịch liệt, làm khói bốc lên nghi ngút.
Sau đó, cửa xe mở ra, Vân Hạn Văn xuống xe, trong tay anh ta còn câm chiếc mũ bảo hiểm màu đen, tóc xõa bồng bềnh, trên người anh ta tản ra sát khí.
“Cậu hai Hoắc, không nghĩ tới, anh cũng sẽ có một ngày như vậy nhỉ?”
Vẻ mặt Hoắc Dung Thành thâm trầm, anh nhìn Vân Hạn Văn qua cửa sổ xe với vẻ mặt vẫn thờ ơ.
“Anh đoán xem, hôm nay anh có thể chết trong tay tôi không?”
Hoắc Dung Thành Khinh thường cười lạnh: “Ba năm rồi, tôi còn tưởng anh và thủ hạ của anh có tiến bộ, không ngờ vẫn là bùn không chống nổi tường thành..”
“Anh nói cái gì?” Vân Hạn Văn nghiến răng nghiến lợi.
“Nếu đổi thành tôi, ở ngay phát súng đầu tiên, anh sẽ ngã xuống đất thở không ra hơi, chứ không phải cứ đuổi theo mà đối phương vẫn bình an vô sự”
Hoắc Dung Thành dựa vào lưng ghế, anh dùng ngón tay thon dài gõ vào vô lăng : “Thủ hạ của anh bắn súng rất dở, mà anh, càng nát hơn!”
Đây là khiêu khích trắng trợn!
Vân Hạn Văn rất dễ bị chọc tức, lý trí của anh ta hoàn toàn mất đi, anh ta bắn vài phát súng về phía kính xe hắn gió.
Đầu Hoắc Dung Thành hơi nghiêng, mỗi phát súng đều bắn trúng khiến kính chắn gió vỡ tan thành nhiều vết nứt.
Thân thể Tô Tú Song căng cứng trong vô ý thức, hai tay cô nắm chặt giây nịt an toàn.
Cô không rõ tại sao Hoắc Dung Thành còn muốn chọc tức Vân Hạn Văn, đây không phải là tự tìm cái chết sao?
Cô ngẩng đầu lên thì ánh mắt đối diện với khuôn mặt của người đàn ông với nét mặt lạnh lùng, đường nét rắn rỏi, hơi thở đều đặn.
Cho dù đang ở thời khắc mấu chốt này, nhưng tâm tình của anh vẫn không lung lay chút nào, anh vẫn trầm ổn như một ngọn núi.
Không rõ vì sao Tô Tú Song lại cảm thấy tin cậy, thân thể cô thả lỏng, và cố gắng bình tĩnh lại nhịp thở.
“Cậu hai Hoắc, anh khiến em gái tôi chết không nhắm mắt, nên ngày hôm nay anh đừng mong tôi để lại toàn thây cho anh”
Sắc mặt Vân Hạn Văn vô cùng dữ tợn: “Hại chết em gái tôi cũng thôi đi, bây giờ lại còn muốn cướp vụ làm ăn của tôi, anh có có chết vạn lần cũng không giải được hận trong lòng tôi”
“A, ngay cả một lần anh cũng không đánh chết tôi được, còn muốn giết tôi một vạn lân, anh chưa tỉnh ngủ à?”
Hoắc Dung Thành híp mắt, ánh mắt anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, anh ôn hoà nói.
“Đừng có gấp, anh lập tức sẽ được an nghỉ, vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.”
Khóe miệng Vân Hạn Văn cũng giật giật, anh ta cười tà ác lại đãm máu: “Đi, con đàn bà kia lẫn anh ta đều lôi xuống hết cho tôi, ngày hôm nay, tôi muốn đánh vỡ đầu của bọn họ”
“À” Hoắc Dung Thành cười lạnh một tiếng: “Hôm nay là một cơ hội tốt, nếu không đánh chết tôi, thì vê sau anh vĩnh viễn sẽ không còn có cơ hội đâu”
Đang nói, anh quay đầu lại, nhướng mày nhìn Tô Tú Song, rôi hạ giọng: “Ngồi lên ghế trước”
Một chiếc siêu xe màu trắng đang cấp tốc chạy đến, sau đó nó phanh lại, bánh xe và mặt đất ma sát kịch liệt, làm khói bốc lên nghi ngút.
Sau đó, cửa xe mở ra, Vân Hạn Văn xuống xe, trong tay anh ta còn câm chiếc mũ bảo hiểm màu đen, tóc xõa bồng bềnh, trên người anh ta tản ra sát khí.
“Cậu hai Hoắc, không nghĩ tới, anh cũng sẽ có một ngày như vậy nhỉ?”
Vẻ mặt Hoắc Dung Thành thâm trầm, anh nhìn Vân Hạn Văn qua cửa sổ xe với vẻ mặt vẫn thờ ơ.
“Anh đoán xem, hôm nay anh có thể chết trong tay tôi không?”
Hoắc Dung Thành Khinh thường cười lạnh: “Ba năm rồi, tôi còn tưởng anh và thủ hạ của anh có tiến bộ, không ngờ vẫn là bùn không chống nổi tường thành..”
“Anh nói cái gì?” Vân Hạn Văn nghiến răng nghiến lợi.
“Nếu đổi thành tôi, ở ngay phát súng đầu tiên, anh sẽ ngã xuống đất thở không ra hơi, chứ không phải cứ đuổi theo mà đối phương vẫn bình an vô sự”
Hoắc Dung Thành dựa vào lưng ghế, anh dùng ngón tay thon dài gõ vào vô lăng : “Thủ hạ của anh bắn súng rất dở, mà anh, càng nát hơn!”
Đây là khiêu khích trắng trợn!
Vân Hạn Văn rất dễ bị chọc tức, lý trí của anh ta hoàn toàn mất đi, anh ta bắn vài phát súng về phía kính xe hắn gió.
Đầu Hoắc Dung Thành hơi nghiêng, mỗi phát súng đều bắn trúng khiến kính chắn gió vỡ tan thành nhiều vết nứt.
Thân thể Tô Tú Song căng cứng trong vô ý thức, hai tay cô nắm chặt giây nịt an toàn.
Cô không rõ tại sao Hoắc Dung Thành còn muốn chọc tức Vân Hạn Văn, đây không phải là tự tìm cái chết sao?
Cô ngẩng đầu lên thì ánh mắt đối diện với khuôn mặt của người đàn ông với nét mặt lạnh lùng, đường nét rắn rỏi, hơi thở đều đặn.
Cho dù đang ở thời khắc mấu chốt này, nhưng tâm tình của anh vẫn không lung lay chút nào, anh vẫn trầm ổn như một ngọn núi.
Không rõ vì sao Tô Tú Song lại cảm thấy tin cậy, thân thể cô thả lỏng, và cố gắng bình tĩnh lại nhịp thở.
“Cậu hai Hoắc, anh khiến em gái tôi chết không nhắm mắt, nên ngày hôm nay anh đừng mong tôi để lại toàn thây cho anh”
Sắc mặt Vân Hạn Văn vô cùng dữ tợn: “Hại chết em gái tôi cũng thôi đi, bây giờ lại còn muốn cướp vụ làm ăn của tôi, anh có có chết vạn lần cũng không giải được hận trong lòng tôi”
“A, ngay cả một lần anh cũng không đánh chết tôi được, còn muốn giết tôi một vạn lân, anh chưa tỉnh ngủ à?”
Hoắc Dung Thành híp mắt, ánh mắt anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, anh ôn hoà nói.
“Đừng có gấp, anh lập tức sẽ được an nghỉ, vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.”
Khóe miệng Vân Hạn Văn cũng giật giật, anh ta cười tà ác lại đãm máu: “Đi, con đàn bà kia lẫn anh ta đều lôi xuống hết cho tôi, ngày hôm nay, tôi muốn đánh vỡ đầu của bọn họ”
“À” Hoắc Dung Thành cười lạnh một tiếng: “Hôm nay là một cơ hội tốt, nếu không đánh chết tôi, thì vê sau anh vĩnh viễn sẽ không còn có cơ hội đâu”
Đang nói, anh quay đầu lại, nhướng mày nhìn Tô Tú Song, rôi hạ giọng: “Ngồi lên ghế trước”