Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Lưng tựa lên trên cánh cửa, Tô Lưu Cảnh hít một hơi thật sâu, ra lệnh cho bản thân không cần phải suy nghĩ lung tung, không được chạm vào ranh giới đã phân chia rõ ràng kia, tất cả nên trở về đúng với quỹ đạo của nó vốn có.
Lúc này đột nhiên chuông điện thoại lại vang lên.
Nhìn vào trên màn hình điện thoại di động nhấp nháy tên Dĩ Hinh, Tô Lưu Cảnh vội vàng ấn nghe: “Dĩ Hinh, có chuyện gì sao?”.
Đầu kia Tống Dĩ Hinh liền bĩu môi nói: “Không có việc gì thì không thể tìm cậu sao?”
Nghe được giọng nói quen thuộc của bạn tốt, Tô Lưu Cảnh cười đáp: “Dĩ nhiên có thể.”
“Lưu Cảnh, Lưu Cảnh tốt bụng, hãy giúp mình... Hu hu hu... Cha mẹ bắt mình đi xem mắt vào cuối tuần này, nghe nói đối phương là con nhà giàu bất tài vô dụng dáng dấp đã xấu, phẩm chất lại kém vô cùng, ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn liền đặc biệt thích đi tán gái, nếu cậu không giúp mình thì mình liền,... Liền xong đời rồi.” Tống lấy hinh kêu rên khóc kể lể.
Nghe thấy Dĩ Hinh ở đầu bên kia vừa khóc rống vừa làm nũng, trong đầu lại tự nhiên tưởng tượng ra hình ảnh của Tống Dĩ Hinh giờ phút này đang cắn cắn khăn tay, buồn bực mới vừa rồi rốt cuộc cũng tiêu tan hết sạch. Tô Lưu Cảnh không nhịn được mà phì cười: “Không thể nào, nếu thật sự kém như vậy thì bác trai, bác gái sao có thể ép cậu đi được?”
“Chẳng lẽ cậu không tin mình sao? Cậu là người bạn tốt nhất của mình, cũng không thể thấy chết mà không cứu! Cậu giúp mình lần này đi mà, mình sẽ cảm kích cậu cả đời...” Tống Dĩ Hinh vừa cứng rắn vừa dụ dỗ nói.
Tô Lưu Cảnh bị cô ép buộc không còn cách nào khác, làm sao lại không biết cô ấy đang cố ý bôi nhọ đối tượng kia cơ chứ, muốn mượn cô để chạy trốn đây mà, bất đắc dĩ cười nói: “Được rồi, được rồi. Nói đi, muốn mình làm cái gì?”
“Cái gì? Thay cậu đi xem mắt?”
Chủ nhật.
Hình Hạo Xuyên nhận được điện thoại của một người phụ nữ liền đi ra ngoài, Tô Lưu Cảnh nói không ra cảm giác gì, chỉ cảm thấy trong lòng rối loạn, ngổn ngang. Loại cảm giác này khiến cô theo bản năng liền chối bỏ ngay việc phải suy nghĩ sâu xa hàm nghĩa trong đó.
Gặp chú Bình xin nghỉ, Tô Lưu Cảnh một thân một mình đi tới quán cà phê đã hẹn trước đó với Tống Dĩ Hinh, sau giữa trưa người trong quán cũng không phải rất nhiều, chỉ có một số nhân viên văn phòng nhàn tản, nhân lúc nghỉ trưa đi đến nơi này ngồi một chút, ánh mặt trời tản mạn chiếu xuống, khiến cho con người cũng muốn lười biếng theo.
Tô Lưu Cảnh vừa đi đến cửa, liền bị một người đeo kính đen, đội mũ kín mít kéo lại.
Tô Lưu Cảnh cả kinh, vừa định hét lên, miệng liền bị bịt lại.
Người nọ tháo kính mắt ra, nhỏ giọng nói: “Lưu Cảnh, là mình.”
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc mà nhìn Tống Dĩ Hinh bây giờ quả thật có thể sánh ngang với Bin Laden, dở khóc dở cười nói: “Này, cậu muốn đi cướp ngân hàng hay là làm phần tử khủng bố, sao lại giả trang thành ra thế này?”
“Cái này gọi là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, có hiểu hay không?” Tống Dĩ Hinh phớt tỉnh thuyết giáo: “Như vậy mới không bị người ta nhận ra.”
Tô Lưu Cảnh đưa mắt nhìn lên bầu trời, xác thực là không có ai nhận ra được, nhưng có người gọi cảnh sát đến hay không vẫn còn khó nói.
Tống Dĩ Hinh thấy thời gian xem mắt sắp đến rồi, vội vàng la lên: “Lưu Cảnh, hôm nay phải nhờ hết vào cậu rồi! Bây giờ cậu cầm bó hoa hồng phấn này tiến vào trong đó, mình sẽ ở bên cạnh quan sát, nếu có tình huống gì mình sẽ lập tức xông tới.”
Tô Lưu Cảnh cố kỵ nói: “Nếu anh ta phát hiện ra thì làm thế nào?”
Tống Dĩ Hinh không thèm để ý chút nào hừ hừ nói: “Nhận ra thì càng tốt, mình sẽ nói thẳng cho anh ta biết chị đây không muốn cùng anh ta xem mắt, để cho anh ta sớm biết khó mà lui.”
“... Được.” Tô Lưu Cảnh toát hết mồ hôi lên tiếng.
Thương lượng xong phương án ứng đối, Tô Lưu Cảnh hít vào thật sâu, tâm tình thấp thỏm đi vào trong quán cà phê, Tống Dĩ Hinh đã vào bên trong chiếm được một chỗ tốt đang hướng cô làm động tác OK.
Tô Lưu Cảnh gật đầu một cái, sau đó liền đi tới một cái bàn cạnh cửa sổ, trên bàn có một bình hoa thủy tinh trong vắt cắm một bó hồng phấn kiều diễm ướt át. Trước bàn, một người đàn ông mặc áo sơ mi tơ tằm màu đen, áo khoác ngoài màu nâu vô cùng khoáng đạt, tay đang lật giở một quyển tạp chí để giết thời gian.
Tô Lưu Cảnh thầm đoán chắc có lẽ người này rồi.
Đợi đến gần mới nhìn thấy, người trước mắt này đang đeo cặp kính rất thời thượng, tóc vuốt ngược lên, lộ ra một phong thái tùy ý thảnh thơi, diện mạo vì bị mắt kính che khuất nên không thấy rõ, chỉ lộ ra sống mũi thẳng tắp, cùng với đôi môi màu hồng nhạt, còn cả chiếc cằm gầy gò nữa. Mặc dù đang ngồi, nhưng nhìn đôi chân thon dài kia của anh ta thì liền biết, vóc dáng so với người mẫu chuyên nghiệp cũng không kém là bao.
Một tay của người nọ đang chống lên cằm, một tay giở từng tờ, từng tờ tạp chí. Tuy trông có vẻ nhàn nhã bình thản nhưng vẫn tản mát ra ngoài khí thế cường đại như có như không.
Tô Lưu Cảnh phát hiện, có không ít cô gái ở chung quanh đang chăm chú dõi theo anh ta, thế nhưng người này lại hồn nhiên hưởng thụ những ánh mắt nóng bỏng thiết tha kia, dường như trời sinh ra đã như thế.
Tô Lưu Cảnh thầm nghĩ: Sao người này so với miêu tả của Dĩ Hinh lại hoàn toàn khác biệt như vậy? Sẽ không nhận lầm người đấy chứ?
Vừa định chạy trốn, quay sang chỗ Tống Dĩ Hinh nhờ giúp đỡ, thì anh ta lại đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Cô tới xem mắt sao?”, giọng nói trầm trầm, giống như như tiếng đàn violon xen, làm cho trái tim của người đối diện cũng phập phồng mà rung động theo.
Lúc này đột nhiên chuông điện thoại lại vang lên.
Nhìn vào trên màn hình điện thoại di động nhấp nháy tên Dĩ Hinh, Tô Lưu Cảnh vội vàng ấn nghe: “Dĩ Hinh, có chuyện gì sao?”.
Đầu kia Tống Dĩ Hinh liền bĩu môi nói: “Không có việc gì thì không thể tìm cậu sao?”
Nghe được giọng nói quen thuộc của bạn tốt, Tô Lưu Cảnh cười đáp: “Dĩ nhiên có thể.”
“Lưu Cảnh, Lưu Cảnh tốt bụng, hãy giúp mình... Hu hu hu... Cha mẹ bắt mình đi xem mắt vào cuối tuần này, nghe nói đối phương là con nhà giàu bất tài vô dụng dáng dấp đã xấu, phẩm chất lại kém vô cùng, ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn liền đặc biệt thích đi tán gái, nếu cậu không giúp mình thì mình liền,... Liền xong đời rồi.” Tống lấy hinh kêu rên khóc kể lể.
Nghe thấy Dĩ Hinh ở đầu bên kia vừa khóc rống vừa làm nũng, trong đầu lại tự nhiên tưởng tượng ra hình ảnh của Tống Dĩ Hinh giờ phút này đang cắn cắn khăn tay, buồn bực mới vừa rồi rốt cuộc cũng tiêu tan hết sạch. Tô Lưu Cảnh không nhịn được mà phì cười: “Không thể nào, nếu thật sự kém như vậy thì bác trai, bác gái sao có thể ép cậu đi được?”
“Chẳng lẽ cậu không tin mình sao? Cậu là người bạn tốt nhất của mình, cũng không thể thấy chết mà không cứu! Cậu giúp mình lần này đi mà, mình sẽ cảm kích cậu cả đời...” Tống Dĩ Hinh vừa cứng rắn vừa dụ dỗ nói.
Tô Lưu Cảnh bị cô ép buộc không còn cách nào khác, làm sao lại không biết cô ấy đang cố ý bôi nhọ đối tượng kia cơ chứ, muốn mượn cô để chạy trốn đây mà, bất đắc dĩ cười nói: “Được rồi, được rồi. Nói đi, muốn mình làm cái gì?”
“Cái gì? Thay cậu đi xem mắt?”
Chủ nhật.
Hình Hạo Xuyên nhận được điện thoại của một người phụ nữ liền đi ra ngoài, Tô Lưu Cảnh nói không ra cảm giác gì, chỉ cảm thấy trong lòng rối loạn, ngổn ngang. Loại cảm giác này khiến cô theo bản năng liền chối bỏ ngay việc phải suy nghĩ sâu xa hàm nghĩa trong đó.
Gặp chú Bình xin nghỉ, Tô Lưu Cảnh một thân một mình đi tới quán cà phê đã hẹn trước đó với Tống Dĩ Hinh, sau giữa trưa người trong quán cũng không phải rất nhiều, chỉ có một số nhân viên văn phòng nhàn tản, nhân lúc nghỉ trưa đi đến nơi này ngồi một chút, ánh mặt trời tản mạn chiếu xuống, khiến cho con người cũng muốn lười biếng theo.
Tô Lưu Cảnh vừa đi đến cửa, liền bị một người đeo kính đen, đội mũ kín mít kéo lại.
Tô Lưu Cảnh cả kinh, vừa định hét lên, miệng liền bị bịt lại.
Người nọ tháo kính mắt ra, nhỏ giọng nói: “Lưu Cảnh, là mình.”
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc mà nhìn Tống Dĩ Hinh bây giờ quả thật có thể sánh ngang với Bin Laden, dở khóc dở cười nói: “Này, cậu muốn đi cướp ngân hàng hay là làm phần tử khủng bố, sao lại giả trang thành ra thế này?”
“Cái này gọi là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, có hiểu hay không?” Tống Dĩ Hinh phớt tỉnh thuyết giáo: “Như vậy mới không bị người ta nhận ra.”
Tô Lưu Cảnh đưa mắt nhìn lên bầu trời, xác thực là không có ai nhận ra được, nhưng có người gọi cảnh sát đến hay không vẫn còn khó nói.
Tống Dĩ Hinh thấy thời gian xem mắt sắp đến rồi, vội vàng la lên: “Lưu Cảnh, hôm nay phải nhờ hết vào cậu rồi! Bây giờ cậu cầm bó hoa hồng phấn này tiến vào trong đó, mình sẽ ở bên cạnh quan sát, nếu có tình huống gì mình sẽ lập tức xông tới.”
Tô Lưu Cảnh cố kỵ nói: “Nếu anh ta phát hiện ra thì làm thế nào?”
Tống Dĩ Hinh không thèm để ý chút nào hừ hừ nói: “Nhận ra thì càng tốt, mình sẽ nói thẳng cho anh ta biết chị đây không muốn cùng anh ta xem mắt, để cho anh ta sớm biết khó mà lui.”
“... Được.” Tô Lưu Cảnh toát hết mồ hôi lên tiếng.
Thương lượng xong phương án ứng đối, Tô Lưu Cảnh hít vào thật sâu, tâm tình thấp thỏm đi vào trong quán cà phê, Tống Dĩ Hinh đã vào bên trong chiếm được một chỗ tốt đang hướng cô làm động tác OK.
Tô Lưu Cảnh gật đầu một cái, sau đó liền đi tới một cái bàn cạnh cửa sổ, trên bàn có một bình hoa thủy tinh trong vắt cắm một bó hồng phấn kiều diễm ướt át. Trước bàn, một người đàn ông mặc áo sơ mi tơ tằm màu đen, áo khoác ngoài màu nâu vô cùng khoáng đạt, tay đang lật giở một quyển tạp chí để giết thời gian.
Tô Lưu Cảnh thầm đoán chắc có lẽ người này rồi.
Đợi đến gần mới nhìn thấy, người trước mắt này đang đeo cặp kính rất thời thượng, tóc vuốt ngược lên, lộ ra một phong thái tùy ý thảnh thơi, diện mạo vì bị mắt kính che khuất nên không thấy rõ, chỉ lộ ra sống mũi thẳng tắp, cùng với đôi môi màu hồng nhạt, còn cả chiếc cằm gầy gò nữa. Mặc dù đang ngồi, nhưng nhìn đôi chân thon dài kia của anh ta thì liền biết, vóc dáng so với người mẫu chuyên nghiệp cũng không kém là bao.
Một tay của người nọ đang chống lên cằm, một tay giở từng tờ, từng tờ tạp chí. Tuy trông có vẻ nhàn nhã bình thản nhưng vẫn tản mát ra ngoài khí thế cường đại như có như không.
Tô Lưu Cảnh phát hiện, có không ít cô gái ở chung quanh đang chăm chú dõi theo anh ta, thế nhưng người này lại hồn nhiên hưởng thụ những ánh mắt nóng bỏng thiết tha kia, dường như trời sinh ra đã như thế.
Tô Lưu Cảnh thầm nghĩ: Sao người này so với miêu tả của Dĩ Hinh lại hoàn toàn khác biệt như vậy? Sẽ không nhận lầm người đấy chứ?
Vừa định chạy trốn, quay sang chỗ Tống Dĩ Hinh nhờ giúp đỡ, thì anh ta lại đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Cô tới xem mắt sao?”, giọng nói trầm trầm, giống như như tiếng đàn violon xen, làm cho trái tim của người đối diện cũng phập phồng mà rung động theo.