Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Thẩm Minh Phong thấy Tô Lưu Cảnh đỏ mặt chạy lên lầu, liền quay sang trêu ghẹo Hình Hạo Xuyên: “Nói thật đi, không phải cậu thật sự coi trọng cô ấy chứ?”
Hình Hạo Xuyên bị giễu cợt liền hừ một tiếng, cũng không thèm để ý đến.
Thẩm Minh Phong càng thêm bát quái, chế nhạo nói: “Không phải bị mình nói trúng tim đen đấy chứ? Mới vừa rồi không khí thật sự không đúng nha.”
Hình Hạo Xuyên nhìn quý công tử khiêm nhường trước mắt, cũng không thèm ngăn cản, chân mày chỉ khẽ chau, ngay sau đó lại giãn ra, chẳng hề để ý mà nói: “Trong lúc nhàm chán vui đùa một chút mà thôi.”
Tô Lưu Cảnh đang đi trên cầu thang nghe thấy vậy thân hình chợt cứng đờ.
Liếc nhìn phản ứng của Tô Lưu Cảnh trên cầu thang, Thẩm Minh Phong chỉ sợ thiên hạ không loạn, đổ thêm dầu vào lửa: “Nhưng có lẽ người ta lại không muốn như vậy.”
Hình Hạo Xuyên chẳng hề để ý mà nói: “Chuyện đấy thì có liên quan gì đến tôi? Nếu mỗi người đàn bà, người nào cũng tới tìm tôi phụ trách, thì xếp hàng từ nơi này đến cửa chính cũng thừa rồi.”
Lúc nghe được một câu “chuyện đấy thì có liên quan gì đến tôi”, Tô Lưu Cảnh chợt cảm thấy thật buồn bực, giống như có một bàn tay chợt vỗ lên trên mặt của cô, không muốn nghe thêm nữa, cắn răng bước nhanh đi vào phòng của mình, đóng cửa lại.
Nhìn thấy Tô Lưu Cảnh tựa như đang trốn chạy, Thẩm Minh Phong lắc lắc đầu than tiếc nói: “Hạo Xuyên, cậu thật đúng là máu lạnh, ở trước mặt người ta mà lại không thèm nể mặt như vậy.”
“Tình cảm và thể diện?” Hình Hạo Xuyên giống như đang nghe thấy chuyện cười, liền nói tiếp: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô ấy nhớ vị trí của mình, dù sao tránh phiền toái không cần thiết vẫn tốt hơn, cũng không cần phải phí công ứng đối với những việc như thế này. Phụ nữ muốn ở bên cạnh tôi lâu dài, phải luôn hiểu rõ ràng phân lượng của mình.”
Thẩm Minh Phong lắc đầu nói: “Đến bây giờ mình mới chính thức hiểu được vì sao người khác lại đặt cậu tước hiệu: “Tổng giám đốc Lạm Tình rồi. Nếu cậu vẫn muốn chơi loại trò chơi như thế này, cẩn thận ngày nào đó bị lật thuyền trong mương đấy.”
Hình Hạo Xuyên khinh miệt nói: “Cậu yên tâm, ngày đó vĩnh viễn không thể nào xảy ra trên thế giới này trừ người kia còn có ai đáng giá để tôi liếc mắt nhìn chứ?”
“Vậy còn chưa chắc nha.” Thẩm Minh Phong không đồng ý nhún vai đáp.
Hình Hạo Xuyên không nói gì, nhưng ánh mắt lại như có như không liếc một cái lên cửa phòng đóng chặt ở trên lầu, ngay sau đó cầm cốc cà phê mới vừa được mang tới che giấu đi, nhấp một hớp chất lỏng đắng chát: “Nói đi, trễ như thế, tới đây có chuyện gì?”
Nói đến đây, Thẩm Minh Phong nhanh chóng thu hồi vẻ cà lơ phất phơ, nghiêm túc nói: “Còn không phải bởi vì lão Phật gia nhà cậu, gần đây hứng thú tìm vợ con cho con trai, làm cho hai vị phụ huynh của nhà mình cũng hào hứng bắt mình đi xem mắt, thậm chí còn dính dấp đến ước định gì gì đó của ông nội từ mười mấy năm trước, cậu nói xem chuyện này nực cười như thế nào.”
Hình Hạo Xuyên nghe thấy thế có chút hả hê nói: “Rất có sáng ý.”
“Không giúp một tay thì thôi đi, lại còn bỏ đá xuống giếng.” Thẩm Minh Phong liếc mắt nhìn thấy trên bàn đang đặt một đĩa cơm rang trứng, phía trên còn rải hành lá xanh mướt thơm lừng, trông qua cũng có vẻ ngon: “Ah, cơm rang trứng, nấu ăn rất ngon nha.”
Nhưng còn chưa kịp cho vào miệng, nửa đường liền bị người khác cướp đi.
“Này, cậu làm gì thế? Chỉ một đĩa cơm rang trứng thôi, có cần thiết phải so đo như vậy không?” Thẩm Minh Phong gào ầm lên.
Hình Hạo Xuyên nhìn đĩa cơm rang trứng vàng óng trên bàn vẫn còn tỏara mùi thơm, trong lòng lại chợt thoáng qua hình ảnh Tô Lưu Cảnh tập trung ăn từng miếng cơm rang trứng cùng với gương mặt tròn trịa đáng yêu, kiên định đem nắp đậy lên, gọi: “Chú Bình, Thẩm thiếu gia cần phải trở về rồi, mau tiễn khách.”
“Này! Cậu không cần phải dùng đến cái cách này đấy chứ... Này!”
Trong phòng, Tô Lưu Cảnh dùng sức đè lên ngực trái, lồng ngực phập phồng hổn hển, tựa hồ chỉ có làm như vậy mới có thể hóa giải được phiền muộn vừa đột nhiên xuất hiện.
Thì ra lời vừa rồi anh chỉ muốn vui đùa một chút mà thôi, thì ra hành động ái muội mới vừa rồi chỉ là do anh quá mức nhàm chán, muốn tổ chức một trò chơi.
Không phải cô đã sớm biết, người đàn ông này máu lạnh vô tình, làm sao sẽ là thật đây?
Tô Lưu Cảnh, mày hãy nhớ: Giữa hai người chỉ là quan hệ mua bán, chỉ cần coi mình là một hàng hóa, không cần phải nghĩ quá nhiều, một năm này trôi qua thì tất cả sẽ đều kết thúc, Tô Lưu Cảnh mày phải trấn định đi.
Nhưng sao chỗ đó trong ngực lại buồn bực lợi hại như vậy? Giống như sắp không thở nổi, Tô Lưu Cảnh, mày bị bệnh rồi sao?
Hình Hạo Xuyên bị giễu cợt liền hừ một tiếng, cũng không thèm để ý đến.
Thẩm Minh Phong càng thêm bát quái, chế nhạo nói: “Không phải bị mình nói trúng tim đen đấy chứ? Mới vừa rồi không khí thật sự không đúng nha.”
Hình Hạo Xuyên nhìn quý công tử khiêm nhường trước mắt, cũng không thèm ngăn cản, chân mày chỉ khẽ chau, ngay sau đó lại giãn ra, chẳng hề để ý mà nói: “Trong lúc nhàm chán vui đùa một chút mà thôi.”
Tô Lưu Cảnh đang đi trên cầu thang nghe thấy vậy thân hình chợt cứng đờ.
Liếc nhìn phản ứng của Tô Lưu Cảnh trên cầu thang, Thẩm Minh Phong chỉ sợ thiên hạ không loạn, đổ thêm dầu vào lửa: “Nhưng có lẽ người ta lại không muốn như vậy.”
Hình Hạo Xuyên chẳng hề để ý mà nói: “Chuyện đấy thì có liên quan gì đến tôi? Nếu mỗi người đàn bà, người nào cũng tới tìm tôi phụ trách, thì xếp hàng từ nơi này đến cửa chính cũng thừa rồi.”
Lúc nghe được một câu “chuyện đấy thì có liên quan gì đến tôi”, Tô Lưu Cảnh chợt cảm thấy thật buồn bực, giống như có một bàn tay chợt vỗ lên trên mặt của cô, không muốn nghe thêm nữa, cắn răng bước nhanh đi vào phòng của mình, đóng cửa lại.
Nhìn thấy Tô Lưu Cảnh tựa như đang trốn chạy, Thẩm Minh Phong lắc lắc đầu than tiếc nói: “Hạo Xuyên, cậu thật đúng là máu lạnh, ở trước mặt người ta mà lại không thèm nể mặt như vậy.”
“Tình cảm và thể diện?” Hình Hạo Xuyên giống như đang nghe thấy chuyện cười, liền nói tiếp: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô ấy nhớ vị trí của mình, dù sao tránh phiền toái không cần thiết vẫn tốt hơn, cũng không cần phải phí công ứng đối với những việc như thế này. Phụ nữ muốn ở bên cạnh tôi lâu dài, phải luôn hiểu rõ ràng phân lượng của mình.”
Thẩm Minh Phong lắc đầu nói: “Đến bây giờ mình mới chính thức hiểu được vì sao người khác lại đặt cậu tước hiệu: “Tổng giám đốc Lạm Tình rồi. Nếu cậu vẫn muốn chơi loại trò chơi như thế này, cẩn thận ngày nào đó bị lật thuyền trong mương đấy.”
Hình Hạo Xuyên khinh miệt nói: “Cậu yên tâm, ngày đó vĩnh viễn không thể nào xảy ra trên thế giới này trừ người kia còn có ai đáng giá để tôi liếc mắt nhìn chứ?”
“Vậy còn chưa chắc nha.” Thẩm Minh Phong không đồng ý nhún vai đáp.
Hình Hạo Xuyên không nói gì, nhưng ánh mắt lại như có như không liếc một cái lên cửa phòng đóng chặt ở trên lầu, ngay sau đó cầm cốc cà phê mới vừa được mang tới che giấu đi, nhấp một hớp chất lỏng đắng chát: “Nói đi, trễ như thế, tới đây có chuyện gì?”
Nói đến đây, Thẩm Minh Phong nhanh chóng thu hồi vẻ cà lơ phất phơ, nghiêm túc nói: “Còn không phải bởi vì lão Phật gia nhà cậu, gần đây hứng thú tìm vợ con cho con trai, làm cho hai vị phụ huynh của nhà mình cũng hào hứng bắt mình đi xem mắt, thậm chí còn dính dấp đến ước định gì gì đó của ông nội từ mười mấy năm trước, cậu nói xem chuyện này nực cười như thế nào.”
Hình Hạo Xuyên nghe thấy thế có chút hả hê nói: “Rất có sáng ý.”
“Không giúp một tay thì thôi đi, lại còn bỏ đá xuống giếng.” Thẩm Minh Phong liếc mắt nhìn thấy trên bàn đang đặt một đĩa cơm rang trứng, phía trên còn rải hành lá xanh mướt thơm lừng, trông qua cũng có vẻ ngon: “Ah, cơm rang trứng, nấu ăn rất ngon nha.”
Nhưng còn chưa kịp cho vào miệng, nửa đường liền bị người khác cướp đi.
“Này, cậu làm gì thế? Chỉ một đĩa cơm rang trứng thôi, có cần thiết phải so đo như vậy không?” Thẩm Minh Phong gào ầm lên.
Hình Hạo Xuyên nhìn đĩa cơm rang trứng vàng óng trên bàn vẫn còn tỏara mùi thơm, trong lòng lại chợt thoáng qua hình ảnh Tô Lưu Cảnh tập trung ăn từng miếng cơm rang trứng cùng với gương mặt tròn trịa đáng yêu, kiên định đem nắp đậy lên, gọi: “Chú Bình, Thẩm thiếu gia cần phải trở về rồi, mau tiễn khách.”
“Này! Cậu không cần phải dùng đến cái cách này đấy chứ... Này!”
Trong phòng, Tô Lưu Cảnh dùng sức đè lên ngực trái, lồng ngực phập phồng hổn hển, tựa hồ chỉ có làm như vậy mới có thể hóa giải được phiền muộn vừa đột nhiên xuất hiện.
Thì ra lời vừa rồi anh chỉ muốn vui đùa một chút mà thôi, thì ra hành động ái muội mới vừa rồi chỉ là do anh quá mức nhàm chán, muốn tổ chức một trò chơi.
Không phải cô đã sớm biết, người đàn ông này máu lạnh vô tình, làm sao sẽ là thật đây?
Tô Lưu Cảnh, mày hãy nhớ: Giữa hai người chỉ là quan hệ mua bán, chỉ cần coi mình là một hàng hóa, không cần phải nghĩ quá nhiều, một năm này trôi qua thì tất cả sẽ đều kết thúc, Tô Lưu Cảnh mày phải trấn định đi.
Nhưng sao chỗ đó trong ngực lại buồn bực lợi hại như vậy? Giống như sắp không thở nổi, Tô Lưu Cảnh, mày bị bệnh rồi sao?