Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 239
Tô Lưu Cảnh mở to hai mắt thầm nhủ người kia bị trúng đạn rồi sao?!
Hơn nữa, tuyệt đối không nhẹ, nếu không sao có thể chảy nhiều máu như vậy, dường như sắp nhuộm đỏ cả mặt nước.
Tim Tô Lưu Cảnh bỗng dưng run lên một cái, lập tức muốn hé miệng hỏi thăm, nhưng lại bị dòng nước lạnh lẽo tràn tới, vọt thẳng vào phổi. Tô Lưu Cảnh không kịp phản ứng, bên tai cứ ong ong, hai chân ra sức vùng vẫy, nhưng nước vẫn cứ từ miệng mũi xông vào, tựa như yêu ma quỷ quái quyến rũ, không ngừng kéo cô xuống dưới.
Tô Lưu Cảnh cảm giác thân hình càng ngày càng nặng, càng giãy giụa lại càng không xoay chuyển mảy may. Trong lúc vô lực chuẩn bị buông tay thì bất chợt có một đôi tay đưa qua kéo cô lại gần rồi ôm chặt lấy.
Hình Hạo Xuyên lo lắng vỗ vỗ lên mặt của người bên cạnh, cố gắng khiến cô thanh tỉnh lại, cố gắng giữ vững tinh thần. Nhưng mỗi lần vừa lên tiếng cảnh báo ‘Lưu Cảnh! Đừng há miệng ra!’ Đổi lại chỉ là một đám bọt khí vô hình.
Bị nước bao vây khắp nơi, Tô Lưu Cảnh sao có thể giữ vững trấn định? Chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng chìm, chìm đến mức sắp vô lực chạm vào đáy nước sâu nhất, ngực đau đớn không thôi, từ từ mất đi hơi sức. Cô cứ nghĩ mình sẽ bị vùi lấp dưới đáy sông tăm tối này.
Nhưng bất chợt, có gì đó ấm áp dán lên môi, không khí thông qua đó truyền đến khoang miệng, Tô Lưu Cảnh theo bản năng dán lên nó, giống như người sắp chết vớ được cọc, đuổi theo nhánh cây cứu mạng cuối cùng, liều mạng mút vào không khí ở trong đó.
Hình Hạo Xuyên thuận thế ôm lấy thân thể dần an tĩnh của cô, sau đó tiến lên không ngừng truyền không khí trong miệng mình sang cho người bên cạnh, có lẽ anh cũng không hề suy nghĩ đến việc nếu cứ thế này thì ngay cả bản thân mình cũng hít thở không thông.
Lấy được đủ dưỡng khí, cuối cùng Tô Lưu Cảnh cũng có thể thở được, chỉ mười mấy giây ngắn ngủi nhưng lại như vừa lượn một vòng từ quỷ môn quan trở về.
Chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy người nào đó đang ôm chặt lấy mình, hơn nữa còn liên tục không ngừng truyền không khí sang. Hai cánh tay của anh hiện giờ còn dùng lực nắm lấy hông cô, vết thương trên mặt đã bắt đầu trắng bệch, nhưng máu vẫn không ngừng trào ra, hóa thành từng sợi tơ máu màu đỏ, lượn lờ khắp xung quanh. Anh lúc này giống như hoa anh đào cuối xuân dưới màn mưa xối xả trở nên vô cùng tiêu điều thê lương.
Giây phút này, buồng tim của Tô Lưu Cảnh không thể nào khống chế mà rung động mãnh liệt.
Nhưng bởi vì thiếu dưỡng trong thời gian dài nên cuối cùng hai người họ cũng không chống đỡ nổi, ôm lấy nhau thật chặt từ trong nước trồi lên.
Bên bờ, “Binh đoàn đầu lâu” nhìn thấy hai người, lập tức xông lại, tiếp tục nổ súng càn quét. Bọn họ giết người không chớp mắt, không hề nói lý nửa câu.
“A!”, khi phát súng đầu tiên bắn tới, Tô Lưu Cảnh lập tức hít vào một hơi, trái tim cũng như ngừng đập. Tốc độ kia thật sự quá nhanh, nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng, biểu thị tử thần sắp đến. Tô Lưu Cảnh biết mình hiện tại nên lập tức né tránh, nhưng toàn thân như cứng lại không hề nhúc nhích được phân nào.
Trước mắt, một dòng máu đột ngột toé ra, hung hăng bắn lên mặt của cô, một giọt đỏ tươi còn tung toé đến bên môi, làm cô càng thêm hoảng hốt, đưa đầu lưỡi ra thận trọng liếm thử, không phải ngai ngái, cũng không phải là khổ sở, mà là nỗi xót xa tuôn tràn.
Tô Lưu Cảnh mở to mắt nhìn người trước mắt, thời gian giống như đang dừng lại tại giây phút này.
Cho đến khi bóng dáng cao lớn ngăn ở trước, vừa chậm rãi lại như nặng nề, ngã vào trong nước...
Hơn nữa, tuyệt đối không nhẹ, nếu không sao có thể chảy nhiều máu như vậy, dường như sắp nhuộm đỏ cả mặt nước.
Tim Tô Lưu Cảnh bỗng dưng run lên một cái, lập tức muốn hé miệng hỏi thăm, nhưng lại bị dòng nước lạnh lẽo tràn tới, vọt thẳng vào phổi. Tô Lưu Cảnh không kịp phản ứng, bên tai cứ ong ong, hai chân ra sức vùng vẫy, nhưng nước vẫn cứ từ miệng mũi xông vào, tựa như yêu ma quỷ quái quyến rũ, không ngừng kéo cô xuống dưới.
Tô Lưu Cảnh cảm giác thân hình càng ngày càng nặng, càng giãy giụa lại càng không xoay chuyển mảy may. Trong lúc vô lực chuẩn bị buông tay thì bất chợt có một đôi tay đưa qua kéo cô lại gần rồi ôm chặt lấy.
Hình Hạo Xuyên lo lắng vỗ vỗ lên mặt của người bên cạnh, cố gắng khiến cô thanh tỉnh lại, cố gắng giữ vững tinh thần. Nhưng mỗi lần vừa lên tiếng cảnh báo ‘Lưu Cảnh! Đừng há miệng ra!’ Đổi lại chỉ là một đám bọt khí vô hình.
Bị nước bao vây khắp nơi, Tô Lưu Cảnh sao có thể giữ vững trấn định? Chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng chìm, chìm đến mức sắp vô lực chạm vào đáy nước sâu nhất, ngực đau đớn không thôi, từ từ mất đi hơi sức. Cô cứ nghĩ mình sẽ bị vùi lấp dưới đáy sông tăm tối này.
Nhưng bất chợt, có gì đó ấm áp dán lên môi, không khí thông qua đó truyền đến khoang miệng, Tô Lưu Cảnh theo bản năng dán lên nó, giống như người sắp chết vớ được cọc, đuổi theo nhánh cây cứu mạng cuối cùng, liều mạng mút vào không khí ở trong đó.
Hình Hạo Xuyên thuận thế ôm lấy thân thể dần an tĩnh của cô, sau đó tiến lên không ngừng truyền không khí trong miệng mình sang cho người bên cạnh, có lẽ anh cũng không hề suy nghĩ đến việc nếu cứ thế này thì ngay cả bản thân mình cũng hít thở không thông.
Lấy được đủ dưỡng khí, cuối cùng Tô Lưu Cảnh cũng có thể thở được, chỉ mười mấy giây ngắn ngủi nhưng lại như vừa lượn một vòng từ quỷ môn quan trở về.
Chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy người nào đó đang ôm chặt lấy mình, hơn nữa còn liên tục không ngừng truyền không khí sang. Hai cánh tay của anh hiện giờ còn dùng lực nắm lấy hông cô, vết thương trên mặt đã bắt đầu trắng bệch, nhưng máu vẫn không ngừng trào ra, hóa thành từng sợi tơ máu màu đỏ, lượn lờ khắp xung quanh. Anh lúc này giống như hoa anh đào cuối xuân dưới màn mưa xối xả trở nên vô cùng tiêu điều thê lương.
Giây phút này, buồng tim của Tô Lưu Cảnh không thể nào khống chế mà rung động mãnh liệt.
Nhưng bởi vì thiếu dưỡng trong thời gian dài nên cuối cùng hai người họ cũng không chống đỡ nổi, ôm lấy nhau thật chặt từ trong nước trồi lên.
Bên bờ, “Binh đoàn đầu lâu” nhìn thấy hai người, lập tức xông lại, tiếp tục nổ súng càn quét. Bọn họ giết người không chớp mắt, không hề nói lý nửa câu.
“A!”, khi phát súng đầu tiên bắn tới, Tô Lưu Cảnh lập tức hít vào một hơi, trái tim cũng như ngừng đập. Tốc độ kia thật sự quá nhanh, nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng, biểu thị tử thần sắp đến. Tô Lưu Cảnh biết mình hiện tại nên lập tức né tránh, nhưng toàn thân như cứng lại không hề nhúc nhích được phân nào.
Trước mắt, một dòng máu đột ngột toé ra, hung hăng bắn lên mặt của cô, một giọt đỏ tươi còn tung toé đến bên môi, làm cô càng thêm hoảng hốt, đưa đầu lưỡi ra thận trọng liếm thử, không phải ngai ngái, cũng không phải là khổ sở, mà là nỗi xót xa tuôn tràn.
Tô Lưu Cảnh mở to mắt nhìn người trước mắt, thời gian giống như đang dừng lại tại giây phút này.
Cho đến khi bóng dáng cao lớn ngăn ở trước, vừa chậm rãi lại như nặng nề, ngã vào trong nước...