Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 196
Tây Ban Nha không hổ là thắng cảnh du lịch, vừa bước chân đến mảnh đất này, cảm giác như đang du lịch trên Thiên đường cậy, bất cứ cái gì cũng đều thật mới mẻ, nhưng may mà hiện tại không phải là mùa tham quan, lượng người đổ về đây cũng không nhiều đến đáng sợ, nhưng vẫn náo nhiệt vô cùng.
Dọc theo đường đi Tô Lưu Cảnh thật muốn trầm mê trong đó, mảnh đất này thật sự rất thần kỳ, vừa ngẩng đầu lên là trời xanh ngăn ngắt không một gợn mây, chẳng khác nào ánh mắt của Thượng Đế, vừa nhân từ lại thực mỹ lệ, cơ hồ khiến người ta cảm động đến rơi lệ. Ở chỗ này, không có bi thương, không có phiền não, không có đau lòng, có chăng chỉ là niềm vui bất tận, giống như một Thiên đường nhỏ ngăn cách với thế giới bên ngoài, khiến con người ta vui vẻ không thôi.
Đập vào mắt là hàng dừa cao lớn, tiếp đến là một rừng cọ bạt ngàn cùng với những cây xoài xanh mướt quả treo lúc lỉu. Những thiếu nữ xinh đẹp mặc trên người bộ váy màu đỏ, cổ đeo vòng hoa lan trắng, vòng eo mảnh khảnh khẽ lắc lư theo nhạc, nhiệt tình hoan nghênh du khách ghé thăm.
Nơi này, quả thực là chốn Thiên đường nơi trần tục.
Tô Lưu Cảnh thiếu chút nữa đã không nhịn được mà lập tức nhào vào trong làn đại dương xanh thẳm. Đứng trước cửa sổ bằng kính khổng lồ, trước mắt chính là từng cơn sóng nhấp nhô xô vào bờ cát trắng trải dài, mặt biển đẹp như bảo thạch chẳng khác nào một chiếc gương khổng lồ, ánh mặt trời sáng lạn chiếu vào vĩnh viễn sẽ không khô héo những bông hoa dập dềnh trên biển, từng đợt sóng lăn tăn, bên cạnh là áng mây trong vắt, bầu trời xanh thẳm khiến lòng người theo đó mà hừng hực nồng cháy.
Tô Lưu Cảnh cơ hồ nói không ra lời, cái này... Chẳng phải là niềm mơ ước của cô từ lâu sao...
Có một ngày có thể ở trong một căn phòng sát biển, không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần mở cửa sổ ra có thể đón gió biển thổi tới, có thể thấy được từng cơn sóng biển trùng điệp, có thể thấy bầu trời canh lam, bên cạnh còn có cậu con trai nghịch ngợm đáng yêu, cùng với một người chồng thật lòng yêu thương mình.
Đây là cô đang nằm mơ sao? Không phải chứ?
Thương Thiên Kỳ từ phía sau ôm lấy eo của cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cái gáy mềm mại, hỏi: “Như thế nào, có thích không?”
Ánh mắt của Tô Lưu Cảnh không cách nào rời đi cảnh sắc mỹ lệ như cõi tiên trước mắt, gật đầu nhẹ giọng nói: “Ừm, cám ơn anh!”. Câu này xuất phát từ tận đáy lòng của cô chứ không phải lời cám ơn khách khí.
Cô không biết Thương Thiên Kỳ từ đâu biết được giấc mộng của mình, nhưng anh có thể nguyện ý vì một giấc mơ không thiết thực của cô mà đặc biệt chuẩn bị những thứ này, đủ để thấy được dụng tâm của người đàn ông này như thế nào.
“Chờ chúng ta già đi, liền chuyển đến tới nơi đây ở, mua một mảnh đất trống, sau đó xây dựng một ngôi nhà của riêng anh và em, không bị bất cứ ai quấy rầy!”. Thương Thiên Kỳ ôm cô, êm ái nói lời tâm tình, đó là một mộng cảnh xinh đẹp, cơ hồ cuốn hết tâm trí của Tô Lưu Cảnh vào trong đó.
Tô Lưu Cảnh cơ hồ đã bị giấc mộng kia đầu độc liền khe khẽ gật đầu.
Đột nhiên, bên dưới lầu...
Một giọng đàn ông không được bình tĩnh lắm vang lên phá vỡ bầu không khí ấm áp trên lầu: “Nhanh lên một chút! Đến thời gian thay bỉm cho tiểu Nhã rồi!”
Ngay sau đó là tiếng thét thất thanh: “Á?! Bỉm của con em đã để quên trên máy bay rồi!”.
Ngay sau đó là tình cảnh ngay cả gà chó cũng không yên: “A ——! Tống Dĩ Hinh, con gái em ỉa rồi!”
Dọc theo đường đi Tô Lưu Cảnh thật muốn trầm mê trong đó, mảnh đất này thật sự rất thần kỳ, vừa ngẩng đầu lên là trời xanh ngăn ngắt không một gợn mây, chẳng khác nào ánh mắt của Thượng Đế, vừa nhân từ lại thực mỹ lệ, cơ hồ khiến người ta cảm động đến rơi lệ. Ở chỗ này, không có bi thương, không có phiền não, không có đau lòng, có chăng chỉ là niềm vui bất tận, giống như một Thiên đường nhỏ ngăn cách với thế giới bên ngoài, khiến con người ta vui vẻ không thôi.
Đập vào mắt là hàng dừa cao lớn, tiếp đến là một rừng cọ bạt ngàn cùng với những cây xoài xanh mướt quả treo lúc lỉu. Những thiếu nữ xinh đẹp mặc trên người bộ váy màu đỏ, cổ đeo vòng hoa lan trắng, vòng eo mảnh khảnh khẽ lắc lư theo nhạc, nhiệt tình hoan nghênh du khách ghé thăm.
Nơi này, quả thực là chốn Thiên đường nơi trần tục.
Tô Lưu Cảnh thiếu chút nữa đã không nhịn được mà lập tức nhào vào trong làn đại dương xanh thẳm. Đứng trước cửa sổ bằng kính khổng lồ, trước mắt chính là từng cơn sóng nhấp nhô xô vào bờ cát trắng trải dài, mặt biển đẹp như bảo thạch chẳng khác nào một chiếc gương khổng lồ, ánh mặt trời sáng lạn chiếu vào vĩnh viễn sẽ không khô héo những bông hoa dập dềnh trên biển, từng đợt sóng lăn tăn, bên cạnh là áng mây trong vắt, bầu trời xanh thẳm khiến lòng người theo đó mà hừng hực nồng cháy.
Tô Lưu Cảnh cơ hồ nói không ra lời, cái này... Chẳng phải là niềm mơ ước của cô từ lâu sao...
Có một ngày có thể ở trong một căn phòng sát biển, không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần mở cửa sổ ra có thể đón gió biển thổi tới, có thể thấy được từng cơn sóng biển trùng điệp, có thể thấy bầu trời canh lam, bên cạnh còn có cậu con trai nghịch ngợm đáng yêu, cùng với một người chồng thật lòng yêu thương mình.
Đây là cô đang nằm mơ sao? Không phải chứ?
Thương Thiên Kỳ từ phía sau ôm lấy eo của cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cái gáy mềm mại, hỏi: “Như thế nào, có thích không?”
Ánh mắt của Tô Lưu Cảnh không cách nào rời đi cảnh sắc mỹ lệ như cõi tiên trước mắt, gật đầu nhẹ giọng nói: “Ừm, cám ơn anh!”. Câu này xuất phát từ tận đáy lòng của cô chứ không phải lời cám ơn khách khí.
Cô không biết Thương Thiên Kỳ từ đâu biết được giấc mộng của mình, nhưng anh có thể nguyện ý vì một giấc mơ không thiết thực của cô mà đặc biệt chuẩn bị những thứ này, đủ để thấy được dụng tâm của người đàn ông này như thế nào.
“Chờ chúng ta già đi, liền chuyển đến tới nơi đây ở, mua một mảnh đất trống, sau đó xây dựng một ngôi nhà của riêng anh và em, không bị bất cứ ai quấy rầy!”. Thương Thiên Kỳ ôm cô, êm ái nói lời tâm tình, đó là một mộng cảnh xinh đẹp, cơ hồ cuốn hết tâm trí của Tô Lưu Cảnh vào trong đó.
Tô Lưu Cảnh cơ hồ đã bị giấc mộng kia đầu độc liền khe khẽ gật đầu.
Đột nhiên, bên dưới lầu...
Một giọng đàn ông không được bình tĩnh lắm vang lên phá vỡ bầu không khí ấm áp trên lầu: “Nhanh lên một chút! Đến thời gian thay bỉm cho tiểu Nhã rồi!”
Ngay sau đó là tiếng thét thất thanh: “Á?! Bỉm của con em đã để quên trên máy bay rồi!”.
Ngay sau đó là tình cảnh ngay cả gà chó cũng không yên: “A ——! Tống Dĩ Hinh, con gái em ỉa rồi!”