-
Chương 76
Văn Sơn dẫn người tới, rà soát cả trong lẫn ngoài thư phòng cẩn thận, xác định không có rắn độc mới kết thúc công việc. Lâm Lan đã mút hết độc vết thương của Đông Tử, lúc này máu chảy ra đã chuyển sắc đỏ, liền xoa thuốc mỡ tiêu độc, sau đó băng bó đâu đấy. Cuối cùng sai Văn Sơn đưa Đông Tử đi ra ngoài, bản thân thì lấy nọc độc ở nanh mấy con rắn cho tiệm thuốc làm thuốc.
Mọi người đi cả, trong thư phòng vắng lạnh, Lâm Lan đi tới bên hồ sen, cẩn thận nghe ngóng, đáng tiếc nàng không thuộc giống chó, không có mũi thính như chó, chỉ có thể ngửi được mùi bát súp, nhưng Lâm Lan có thể khẳng định bát súp này có vấn đề, bằng không, những con rắn độc kia sao lại hướng lên lầu mà bò vào? Nhất định là có mùi gì hấp dẫn bọn chúng tới.
Lâm Lan xuống lầu tìm kiếm mà không ra thứ gì, lòng có chút buồn bực, người này rất cẩn thận, không lưu lại một chút dấu vết nào. Trở lại nhà chính, Lý Minh Doãn đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, thấy Lâm Lan trở lại, hắn dừng cước bộ, khóe miệng nhếch lên, sắc mặt lạnh như băng.
Sắc mặt Lâm Lan cũng khó chịu, tâm tình xuống thấp cực điểm thấp, nàng đã phòng bị nghiêm mật nhưng vẫn có chỗ hổng khiến Lý Minh Doãn gặp hiểm cảnh, thiếu chút nữa mất mạng.
"Chúng ta có chứng cớ không?" Lý Minh Doãn hỏi thắng vấn đề.
Lâm Lan ảo não lắc đầu: "Chứng cớ đã bị phá hủy, hiện tại chỉ xem người kia có chịu nhận tội hay không."
Ánh mắt Lý Minh Doãn như hàn băng, tiếng nói cũng lạnh lẽo: "Là Xảo Nhu?"
Lâm Lan thẳng thắn gật đầu, nàng biết Lý Minh Doãn tức giận thế này không phải là chuyện mụ phù thủy hạ độc hắn, mà là hắn không thể ngờ được người hắn tin tưởng là trung thành lại bán đứng hắn.
"Tôi nghĩ nên suy xét kỹ đã, còn Đông Tử đã không có gì đáng ngại, Văn Sơn đã đưa hắn về phòng nghỉ."
Lâm Lan đỡ hắn ngồi xuống, thân thể hắn cứng ngắc, nàng khuyên nhủ: "Về phần Xảo Nhu, chúng ta không đối xử không hề tệ với cô ta, đường là cô ta chọn, không thể oán ai được, anh không cần vì người như thế mà tức giận."
Lý Minh Doãn khẽ thở dài, cầm tay Lâm Lan: "Cô lại cứu tôi một mạng."
Lâm Lan làm bộ nói đùa: "Có phải anh đang suy nghĩ xem có nên cho tôi ăn thêm đồ lót dạ có phải không?"
Lý Minh Doãn cười nhẹ, nhìn Lâm Lan: "Tôi đây lấy thân báo đáp thì thế nào?"
Lâm Lan chớp chớp mắt: "Yêu cầu của tôi cao lắm đó."
Lý Minh Doãn làm bộ rửa tai lắng nghe.
Lâm Lan làm bộ trịnh trọng: "Tôi phải suy nghĩ kỹ đã, chuyện này quan hệ hạnh phúc nửa đời sau mà."
An ủi Lý Minh Doãn xong, Lâm Lan đề cho Chu mama đem Bạch Huệ, Như Ý, Cẩm Tú và Xảo Nhu tới thư phòng.
"Biết tại sao gọi bốn người tới đây không?" Giọng Lâm Lan lạnh như băng, ánh mắt nghiêm nghị quét qua bốn người quỳ dưới đất.
Bốn người cúi đầu yên lặng.
"Trong phòng đọc sách này, suýt chút nữa nhị thiếu gia bị rắn độc cắn chết."
Lâm Lan cất cao giọng, đến lúc này rốt cuộc không thể kiềm chế lửa giận, bạo phát ra. Bạch Huệ hoảng hốt ngẩng đầu, trong mắt hiện lên sự kinh sợ.
Cẩm Tú áy náy, nước mắt giàn rụa. Như Ý cúi đầu không nói, Xảo Nhu đã bắt đầu lạnh run.
"Trước khi ta vào Lạc Hà trai, nhị thiếu gia đã nói với ta, bốn người các ngươi là người hầu cũ của chàng, vô cùng tin tưởng. Ta cũng rất hi vọng nhị thiếu gia nói đúng, nhị thiếu gia không có nhìn lầm các ngươi, đáng tiếc, nhị thiếu gia thật lòng đối đãi các người, tin tưởng các ngươi, nhưng trong số các ngươi lại có người một mực muốn đưa nhị thiếu gia tới chỗ chết."
Lời Lâm Lan sang sảng vang lên, ở phòng sách trống trải vang vọng, ánh mắt lấp lánh, uy nghiêm vô cùng.
Xảo Nhu chân mềm nhũn ra, quỳ sụp xuống, khóc nói: "Nhị thiếu phu nhân, thật sự không phải là nô tỳ làm, kính xin nhị thiếu phu nhân minh xét..."
Lâm Lan không để ý tới Xảo Nhu, ánh mắt lướt qua Bạch Huệ, khôi phục giọng nói bình tĩnh: "Bạch Huệ, ngươi tám tuổi bán mình lấy tiền chôn cất cha mình, được tiền phu nhân* mua về, sau đó hầu hạ bên cạnh nhị thiếu gia, cõi đời này, ngươi không có thân nhân, ngươi đem toàn bộ tấm lòng đặt trên người nhị thiếu gia, đối với ngươi mà nói, nhị thiếu gia chính là người ngươi coi trọng nhất đời này, ta nghĩ, nếu như lúc ấy ngươi nhìn thấy cảnh ấy, nhất định sẽ quên mình thay nhị thiếu gia chặn rắn độc."
(* Tiền phu nhân: Mẹ Minh Doãn - Diệp Tâm Vi)
Bạch Huệ khóc như mưa như gió, bởi vì nhị thiếu phu nhân đã nói ra những lời nàng cất giấu trong lòng bao lâu... bởi vì nhị thiếu phu nhân tín nhiệm nàng như vậy, đáng tiếc không có nghe được... một tầng ý tứ khác trong lời nói của nhị thiếu phu nhân.
Lâm Lan nhìn về phía Cẩm Tú: "Cẩm Tú, cha mẹ ngươi đều là người hầu trong phủ, vốn là thủ hạ đắc lực của tiền phu nhân, trông coi thôn trang ngoài thành, năm trước, phu nhân hiện nay vì để cài cắm thủ hạ bản thân, đuổi cha ngươi, giờ cha ngươi đang làm tiểu quản sự cho tiệm tơ lụa của nhà họ Diệp, cả nhà ngươi coi như người mà nhà họ Diệp có thể tin cậy, hẳn ngươi sẽ không nhất thời hồ đồ mưu hại Nhị thiếu gia."
Cẩm Tú khóc ròng nói: "Là nô tỳ không tốt, nô tỳ sơ sót mới để cho người ta có dịp thừa cơ."
"Có những sai lầm, một khi phạm vào thì không có cơ hội cứu vãn, lần này, coi như ngươi nhận được một bài học, ta không hi vọng chuyện này xảy ra một lần nữa." Lâm Lan nghiêm nghị nói.
Cẩm Tú cuống quýt dập đầu: "Đa tạ nhị thiếu phu nhân khoan hồng độ lượng, nô tỳ không dám nữa..."
Lâm Lan khẽ gật đầu, điểm tên Như Ý. Như Ý giương mắt, bình tĩnh nhìn nhị thiếu phu nhân. Như Ý, năm ấy ngươi chín tuổi, bởi vì gia đình quá nghèo khổ, cha ngươi ngã bệnh cho nên mới bán mình vào phủ, năm ngươi mười bốn tuổi, người nhà từng nghĩ thay ngươi chuộc thân, nhưng ngươi cự tuyệt, tại sao?"
Thần sắc Như Ý ảm đạm, giọng nói rất nhỏ: "Mẹ nô tỳ nghĩ chuộc nô tỳ, là muốn đem bán nô tỳ cho một lão nhà giàu ở quê làm thiếp, nô tỳ đã bị bà bán một lần, cứu nhà kia một lần, nô tỳ không còn nợ bọn họ gì cả."
Lâm Lan thở dài, mặc dù chuyện lần này không liên quan tới Như Ý, nhưng nàng vẫn để cho Chu mama quan sát Như Ý vài ngày, thấy không phát hiện bất cứ dị thường gì, xem ra Như Ý là người có chủ kiến, sẽ không hồ đồ bị kẻ khác thao túng. "Xảo Nhu, giờ nói tới ngươi."
Lâm Lan nhìn Xảo Nhu đang quỳ trên mặt đất. Xảo Nhu nghe lời kia, tay run lên cầm cập thì ra nhị thiếu phu nhân đã sớm tra xét lai lịch của mọi người. "Ngươi cũng giống Như Ý, cũng là bị người nhà bán vào phủ, đáng tiếc ngươi không có cách nhìn như Như Ý, không có cốt khí, hoặc có thể nói là, ngươi trọng tình cảm hơn Như Ý. Trọng tình cảm vốn là chuyện tốt, nhưng là, không phân biệt được thị phi đen trắng, không biết đúng sai, biết tại sao ta lại hoài nghi ngươi không? Tại sao chuyện bát súp ta chỉ phân phó Cẩm Tú, không để cho ngươi nhúng tay, biết không?"
Lâm Lan lạnh giọng hỏi. Xảo Nhu lo lắng: "Nô tỳ... nô tỳ không biết."
Giọng Lâm Lan lộ ra sự mỉa mai: "Xem ra ngươi thật đúng là ngu dốt, phàm là người có dụng tâm thì phải biết ta đang hoài nghi ngươi. Ta để cho Chu mama đi thăm dò anh của ngươi, biết được anh của ngươi là một con ma bài bạc, ban đầu chính là vì thua đánh cược mà đem bán ngươi đi, nghe nói gần đây hắn có một khoản tiền lớn đáng nghi, đang ở trong sòng bạc tiêu dao rất chi là sung sướng."
Đầu Xảo Nhu mỗi lúc một thấp, hình như đã dính vào ngực. "Ta vẫn luôn cho ngươi cơ hội, hi vọng ngươi có thể tỉnh ngộ, cho nên, không để cho ngươi nhúng tay, không nghĩ tới ngươi lại vội vàng muốn khai hỏa, Cẩm Tú đột nhiên tiêu chảy, là ngươi làm?"
Xảo Nhu hoảng hốt ngẩng đầu, lắc đầu như trống bỏi. Lâm Lan cười lạnh: "Ngươi cố ý hại Cẩm Tú tiêu chảy để thay thế Cẩm Tú nhận hộp đựng thức ăn, bởi vì hộp đựng thức ăn hôm nay bất thường, bên trong ẩn giấu mấy con rắn, nếu như Cẩm Tú cầm, nhất định sẽ phát hiện hộp đựng thức ăn nặng hơn bình thường. Đợi khi Cẩm Tú bưng bát súp lên lầu, ngươi nhân cơ hội lấy phên tre trong hộp ra để thả rắn, bởi vì ngươi cũng sợ bị rắn cắn cho nên ngươi làm bộ như rửa bút lông cho thiếu gia, trốn ở trong sân quan sát tình hình xung quanh..."
Xảo Nhu nghe được sợ hết hồn hết vía, nhị thiếu phu nhân nói hệt như tận mắt chứng kiến. Đám người Bạch Huệ lại càng kinh ngạc nhìn Xảo Nhu, trong ấn tượng các nàng, Xảo Nhu vốn là một người vô tâm vô tính, hóa ra làm nội ứng cho người ta, muốn hại nhị thiếu gia?
Nhìn Xảo Nhu hoảng hốt bất an, Lâm Lan biết mình suy đoán không sai, nàng mạnh mẽ cất cao giọng: "Xảo Nhu, ngươi có biết tội của ngươi không?"
Xảo Nhu bị hù dọa khóc rống lên, bò lê lết trên đất: "Nhị thiếu phu nhân, oan uổng cho nô tỳ, nô tỳ thật không có hại nhị thiếu gia, thật không có..."
"Ngươi còn không thừa nhận? Ngươi nói, tấm phên trong hộp đựng thức ăn vứt ở đâu rồi?"
Chu mama đã nổi trận lôi đình, hận không thể lập tức đem Xảo Nhu đánh cho tới chết. Bạch Huệ vội la lên: "Xảo Nhu, ngươi nói thật đi, rốt cuộc có phải là ngươi làm hay không?" "Nô tỳ cái gì cũng không biết, không phải là nô tỳ làm, nô tỳ oan uổng... "
Xảo Nhu lớn giọng kêu oan, cô ta biết nếu nhận tội thì thật sự sẽ là tội chết, đừng nói nhị thiếu phu nhân sẽ không bỏ qua cho cô ta, phu nhân cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta, từ lúc nhận nhiệm vụ này, cô ta biết mình đã không còn đường lui, chỉ có cắn chặt răng, liều chết không nhận, tấm phên tre đã bị cô ta buộc thêm cục đá nặng cho chìm xuống tận đáy ao sen, chỉ cần không tìm được tấm phên tre kia, nhị thiếu phu nhân sẽ không thể định tội cô ta, cô ta còn có đường sống.
Lâm Lan hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Xảo Nhu, ta cho ngươi thêm một cơ hội."
Xảo Nhu cắn chặt môi dưới, do dự một chút, vẫn là lắc đầu. Lâm Lan cười khẽ một tiếng, tiếng cười kia, lạnh tóc gáy làm sao: "Xảo Nhu, ngươi cho rằng ta không tìm được tấm phên tre kia thì không còn cách nào bắt ngươi nhận tội sao? Ngươi kiên cường như vậy, không biết anh ngươi có được kiên cường như thế không, ta nghe nói đánh bạc thành tính người, thấy tiền là mắt sáng như sao, hơn nữa rất sợ chết."
Tâm Xảo Nhu rúng động, cuộc đời cô ta bị hủy hoàn toàn trong tay ca ca mình, nếu không phải phu nhân lấy tính mạng ca ca ra uy hiếp, cô ta sẽ không đời nào làm chuyện có lỗi như thế này với nhị thiếu gia, cô ta chỉ có con đường này.
"Nô tỳ thật sự không làm, nhị thiếu phu nhân nói nô tỳ phải nhận thế nào đây?" Xảo Nhu ôm một tia hi vọng, vùng vẫy giãy chết.
Lâm Lan biết sẽ không hỏi được gì từ miệng cô ta, cười lạnh một tiếng: "Cơ hội ta đã cho ngươi, hi vọng ngươi sẽ không hối hận, Chu mama, đem Xảo Nhu giam lại, trông chừng cẩn thận."
Chu mama lên tiếng, đem Xảo Nhu đi xuống. Trong phòng chỉ còn bốn người, yên tĩnh không tiếng động, tâm tư ai nấy đều dậy sóng.
Một lúc lâu, Lâm Lan phá vỡ yên lặng. "Hôm nay, những người cũ trong Lạc Hà trai chỉ còn lại ba người các ngươi, việc Xảo Nhu phản bội khiến trong lòng nhị thiếu gia vô cùng khó chịu, nếu như trong các ngươi có điều gì khó xử, hôm nay nói thẳng với ta, ta sẽ phát cho một khoản ngân lượng để rời đi. Mọi người gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, ta không muốn nhìn bộ dạng khó chịu như lúc này của nhị thiếu gia nữa."
Ba người nhất tề quỳ xuống đất, thần sắc kiên quyết: "Nhị thiếu phu nhân, chúng nô tỳ không đi, chúng nô tỳ toàn tâm toàn ý, tận tâm tận lực hầu hạ nhị thiếu phu nhân cùng nhị thiếu gia."
Lâm Lan đưa mắt nhìn các nàng, từ ánh mắt họ cho nàng thấy được rằng, đó là những con người hết sức thẳng thắn và trung thành.
"Được rồi, nếu như thế, sau này mọi người đồng tâm hiệp lực tạo thành một khối vững chắc, để cho Lạc Hà trai này sạch sẽ, trở thành ngôi nhà thật sự của nhị thiếu gia." Lâm Lan cảm động nói.
Ba người cũng cảm động, dùng sức gật đầu.
(Lời tác giả: Gõ xong mấy chữ thấy có nhiều ủng hộ như vậy, còn có an ủi, trong lòng A Tử vô cùng ấm áp, rất cảm ðộng, lần nữa cảm õn mọi ngýời. Về vấn ðề ðộc giả chất vấn chuyện Lâm Lan tỏ ra giận dữ khác với vẻ thùy mị hằng ngày thì xin giải thích như sau: "Mọi người cũng đã thấy, nếu như thấy những người xa lạ đại chiến, mọi người sẽ không có phản ứng gì. Nếu là người mọi người ghét thì sẽ cảm thấy đáng đời, ngược lại là người mọi người không ghét, thậm chí còn có chút ý tứ mập mờ, thì bộ dạng như Lâm Lan là bình thường a? Dĩ nhiên thái độ giận dữ mỗi người sẽ không giống nhau, bởi mỗi người có một tính cách khác nhau, thần kinh khác nhau, nhưng Lâm Lan nhà ta, hắc hắc... sẽ là một màn trình diễn hoành tráng, mọi người yên tâm)