-
Chương 18
Lý Minh Doãn nhìn Lâm Lan, ánh mắt kia tựa như trấn an nàng, trong đôi mắt anh tú hiện lên sự chắc chắn tự tin, tâm tình Lâm Lan vốn đang nhảy loạn trở nên an bình. Giúp nàng giải quyết Trương gia vốn là trách nhiệm của hắn. Bốn người đi ra cửa. Nhà Lâm Lan ở đầu Đông thôn, cũng là điểm cao nhất của thôn, đứng ở cửa có thể nhìn thấy đoàn người mang mấy hòm xiểng lớn, còn có một kiệu hoa đỏ, sáo và trống rầm rộ hướng tới nhà Lâm Lan.
Khỏi cần nói, những thứ này là của Trương gia, xem tình hình, Trương gia vừa đưa thêm sinh lễ vừa muốn rước dâu. Sắc mặt Diêu Kim Hoa hoan hỉ, nếu không phải vì mặt Lâm Phong và Lâm Lan đổi thành đen sì, cô ta sớm đã vỗ tay hoan hô nhiệt tình nghênh đón. Bà mối Vương làm việc nhanh gọn thật, hôm qua dặn dò tốt nhất làm chuyện cho nhanh chóng, tránh đêm dài lắm mộng, không nghĩ sẽ nhanh như vậy.
Lâm Lan bị kiệu hoa đỏ kia làm cho ngỡ ngàng, nhìn vẻ mặt đắc ý của Diêu Kim Hoa nàng không kìm chế được cơn giận,
Lâm Lan nhíu mày lạnh lùng hỏi anh trai mình: "Ca, ca nói làm sao bây giờ?"
Nếu như lúc này ca ca còn muốn nhìn sắc mặt Diêu Kim Hoa định chuyện, vị anh trai này, không nhận cũng được.
Hiển nhiên Lâm Phong nổi giận, ánh mắt trừng trừng: "Làm sao bây giờ?", hắn xoay người xông vào nhà, giây lát xách theo cây đao đi ra ngoài.
Cây đao này là của cha lưu lại, Lâm Phong coi như trân bảo, cẩn thận lau chùi, bảo quản, thấy ca ca mang cây đao này ra ngoài, bộ dạng liều mạng như thế, Lâm Lan có cảm giác được an ủi sâu sắc, may mắn anh ấy không bị Diêu Kim Hoa làm cho mờ mắt, trong lòng anh trai, nàng vẫn có một vị trí quan trọng.
Lâm Lan kêu một đứa con nít, ghé tai nó nói mấy câu, đứa nhỏ gật đầu chạy đi thật nhanh. "Anh làm cái gì vậy? Không muốn sống nữa à..."
Diêu Kim Hoa thấy Lâm Phong mang bảo đao gia truyền ra liền tức giận dậm chân đẩy Lâm Phong: "Còn không mau thu cây đao lại."
Lâm Phong ngó thấy đội rước dâu mỗi lúc một gần, giọng nói khàn khàn nhưng lại chắc như đinh đóng cột: "Bọn họ đừng mơ tưởng đem muội muội đi."
"Anh bị ấm đầu à? Người ta có mai mối, sính lễ, cưới hỏi đàng hoàng, anh dựa vào cái gì mà ngăn trở?" Diêu Kim Hoa vung tay đánh vào gáy Lâm Phong.
Lâm Phong bị hành động này chọc giận, hắn quay đầu lại trợn mắt: "Cái gì ư? Đó là em gái ta, Lâm Phong ta ngay cả việc bảo vệ em gái còn làm không được thì ta có còn là nam nhân không?"
Diêu Kim Hoa khịt mũi cười lạnh: "Tôi thấy đầu óc anh bị hỏng rồi, sao không chịu suy nghĩ, em anh gả đi, được hưởng phúc chứ đâu phải chịu khổ..."
Lâm Phong cả giận: "Phải gả thì gả em gái nàng đi, cho dù em gái ta không lấy chồng cũng không sao."
Diêu Kim Hoa trước giờ diễu võ dương oai trước mặt Lâm Phong chưa khi nào bị hắn quát mắng, hôm nay bị một màn này, chợt cảm thấy ủy khuất, liền đấm liên tiếp vào ngực hắn, miệng bắt đầu tru tréo khóc.
"Ta đúng là khổ tám đời a... Sao lại gả cho người đầu óc như thế này, muốn bản lãnh không có bản lãnh, muốn tiền không có tiền, bất lực a...Thế gian này còn khổ nào hơn... Ta không muốn sống, không muốn sống..."
Lâm Phong mặc dù tức giận nhưng chung quy vẫn sợ vợ, chân lại đang bị thương, bị Diêu Kim Hoa làm loạn đành lui về phía sau.
Lý Minh Doãn nhìn tình hình này không khỏi cau mày, nhỏ giọng nói với Lâm Lan: "Cô mau khuyên họ đừng làm loạn, đám người trưởng thôn sắp tới rồi."
Lâm Lan hừ lạnh một tiếng, khuyên? Nàng không muốn khuyên chút nào, ca ca khó khăn phát uy được chút, nếu không có chuyện trọng yếu phải đối phó, nàng còn muốn mang thêm hai cây đuốc tẩm dầu đốt lên cổ vũ cho Diêu Kim Hoa đẹp mặt.
"Chê anh tôi vô dụng, chị có bản lãnh thì đi tìm một ai có bản lãnh để phó thác bản thân đi, anh tôi chịu cưới chị coi như là làm việc thiện rồi, chị còn không biết điều ở đây gây chuyện hả? Tôi cảnh cáo chị, nếu chị còn dám nói lung tung, anh tôi tha cho chị nhưng không có nghĩa tôi sẽ tha cho chị, không tin chị thử đi."Lâm Lan trừng mắt cảnh cáo Diêu Kim Hoa, thừa dịp này dạy dỗ chị ta một lần đàng hoàng, thêm nữa là giáo dục ca ca, sợ vợ không phải chuyện xấu, có điều cái gì cũng có mức độ, chiều quá sinh đổ đốn.
Diêu Kim Hoa bị ánh mắt Lâm Lan làm cho run sợ, nhất thời quên cả khóc, mắt ngập nước run rẩy nhìn Lâm Phong, Lâm Lan cường hãn tới đâu, chỉ cần Lâm Phong giúp đỡ cô ta sẽ không sợ, thế nhưng hiện tại Lâm Phong không để ý tới cô ta. Diêu Kim Hoa không dám khóc lóc, chỉ đứng lặng một bên ủy khuất nức nở.
Thấy Lâm Lan đe dọa chị dâu, trong mắt Lý Minh Doãn hiện ý cười, không biết Hàn Thu Nguyệt chống lại Lâm Lan thì sẽ gặp phải chuyện gì.
"Lâm Phong, xảy ra chuyện gì vậy? Trương gia mang kiệu hoa tới là sao?" Trưởng thôn Kim Phú Quý, Trần Lượng thúc cùng đám người trẻ tuổi cường tráng trong thôn chạy tới.
Lâm Lan hung hăng lườm Diêu Kim Hoa một cái, ngầm nói: không phải do chị giở trò quỷ hả. Diêu Kim Hoa thấy Lâm Lan nhìn mình, khiếp đảm lui vài bước, trốn sau lưng Lâm Phong, tội nghiệp lôi ống tay áo Lâm Phong, bị Lâm Phong giằng ra. Lâm Lan thầm thoải mái.
Lý Minh Doãn lễ phép thi lễ trưởng thôn và Trần Lượng thúc. Nhìn thấy Lý tú tài, lòng Kim Phú Quý cũng an tâm hơn chút, xem ra là thỏa đàm rồi.
"Lý tú tài, chuyện hôm nay sợ có chút phiền toái, trước hết chúng ta phải nói rõ với Trương gia, nếu nói không thông..." Kim Phú Quý cũng không biết phải làm thế nào, nói được nửa liền im bặt.
Lý Minh Doãn mỉm cười, chắp tay nói: "Đã phiền trưởng thôn quan tâm."
Kim Phú Quý thầm than một tiếng, chuyện này khiến ông đã một đêm mất ngủ. Đội ngũ rước dâu đi tới trước mặt mọi người thì dừng lại. Bà mối Vương đầu đội bông hoa hồng lớn, ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt mày hớn hở, vui sướng đi từ trong đội ngũ ra, phía sau là hai hỉ nương*, trong tay mỗi người là một cái khay, trên khay phủ lụa đỏ, phía trong một khay là hỉ phục, một khay là đồ trang sức.
Bà mối Vương đi tới trước Lâm Lan nhón gót nói: "Lâm Lan cô nương, đại hỉ rồi. * Người chăm sóc cô dâu trong lễ cưới xưa.
Lâm Lan chán ghét nhìn bà mối Vương mặt trát đầy phấn, đã già còn tính cưa sừng làm nghé, nàng lạnh giọng châm chọc: "Bà mối Vương, bà chẳng xứng tý nào với nghề bà mai cả."
Bà mối Vương vừa nhìn sắc mặt Lâm Lan đã biết nàng hận chết bà ta, tuy nhiên da mặt bà ta sớm đã luyện bách độc bất xâm, vững hơn tường đồng, bà ta cười nói: "Lâm Lan cô nương, hôm nay là ngày vui của cô, mau mau thay xiêm y, đừng làm trễ giờ lành."
"Bà mối Vương, cả thôn Giản Tây biết hôn sự của Lâm Lan ta tự mình định đoạt, đừng ai mong làm chủ hộ ta, đừng nói bà không biết, hôm kia tôi đã nói cho bà nghe rồi. Cho nên, bà nghĩ cùng chị dâu tôi gạt tôi định ra hôn sự này, tôi sẽ theo sao?" Lâm Lan lãnh đạm nhìn bà ta.
"Đúng vậy, bà mối Vương, chuyện này bà làm tắc trách quá." Trưởng thôn Kim Phú Quý nghiêm túc nói.
Bà mối Vương cười khan một tiếng: "Lâm Lan cô nương, làm gì có nữ nhi nào tự mình làm chủ hôn sự của mình? Ta làm bà mối đã mấy chục năm chưa nghe về điều này bao giờ, nhà cô đã nhận bạc sính lễ, Trương gia đã lấy thiếp canh về so, tiệc cưới đã bày, nào có không tính toán đạo lý, mọi người đang chờ đợi, kiệu hoa cũng đã sẵn sàng."
"Người nào nhận bạc sính lễ thì các vị mang người đó đi, tôi không có quan hệ tới nửa xu." Lâm Lan nhìn trời, bộ dạng không liên quan gì nàng.
Diêu Kim Hoa nghe giẫy nảy lên: "Nhắc tới tôi làm gì?"
Mọi người nhất tề quay đầu lại khinh bỉ Diêu Kim Hoa, không phải cô gây ra họa sao? Không lôi cô đi thì lôi ai?
Bà mối Vương thấy tình thế căng thẳng, nhíu mày hỏi Diêu Kim Hoa: "Kim Hoa, xảy ra chuyện gì vậy? Hôm qua nói là mọi chuyện đều tốt mà? Nói mang kiệu hoa tới nữa."
Mọi người lại lần nữa trừng mắt nhìn Diêu Kim Hoa, trong sự khinh bỉ có thêm mấy phần tức giận. Lúc trước Lâm Phong tin tưởng lời giải thích của Diêu Kim Hoa, do cô ta không dám đắc tội Trương gia nên mới hành động như vậy... giờ đã hiểu, thì ra tất cả là quỷ kế của Kim Hoa. Hắn giật mạnh ống tay áo đang bị Diêu Kim Hoa vầy vò, nặng nề hừ một tiếng.
Diêu Kim Hoa bị ánh mắt mọi người hù cho sắc mặt trắng bệch, chột dạ nói: "Tại sao lại là ta? Bà đừng ngậm máu phun người như vậy."
Sắc mặt bà mối Vương thay đổi, nhìn điệu bộ này, hóa ra là muốn từ hôn a...
Lúc này, trong đội ngũ rước dâu có một người đi ra, một thân áo tơ lụa, vóc người mập lùn, đôi mắt híp tịt, lộ ra sự giảo hoạt, ngạo mạn quét mọi người một cái, sau đó ngạo mạn mở miệng: "Bà mối Vương, bà chưa nói rõ tình hình với họ sao?"
Bà mối Vương vội vàng lấy lòng nói: "Lưu quản gia, ta lấy danh dự làm mối mấy chục năm, hôn sự kia rõ ràng đã thỏa hiệp xong xuôi, ngày hôm qua quả thật ta cùng chị dâu Lâm Lan đã bàn xong, ta còn hỏi là Lâm Lan có đồng ý không? Cô ta vỗ ngực nói với ta, tuyệt đối không thành vấn đề, ngài xem, đây là khế ước cô ta lập với ta, nếu không phải, sẽ trả lại gấp ba số bạc sính lễ."
Bà mối Vương vừa nói vừa móc một tờ giấy ra cho Lưu quản gia xem.
Lưu quản gia nhìn, cười lạnh một tiếng, nói với đám người Lâm Lan: "Hoặc là mau chóng lên kiệu hoa, chúng ta cùng nhau vui vẻ hôm nay, còn nếu nhà các ngươi nghĩ thoái hôn, vậy thì mau trả lại một trăm năm mươi lượng bạc, hơn nữa, huynh đệ nhà chúng ta từ xa tới, không thể tay không trở về, thật xui xẻo đúng không nào? Coi như chuẩn bị thêm năm mươi lượng cho họ uống trà, là để đuổi xui đi, còn nữa, Trương phủ giăng hoa kết đèn, bày tiệc lớn, hao tổn khoảng ba trăm lượng, số tiền này dĩ nhiên là các ngươi phải bù, Lâm Lan cô nương, lên kiệu hoa hay đền bạc, tự cô quyết định đi."