-
Chương 17
Sáng sớm, ánh dương vừa nhú Lâm Lan đã rời giường, nàng không làm điểm tâm mà chạy nhanh tới nhà Bảo Trụ phó thác trách nhiệm nặng nề, sau đó lại tất tả chạy về, tình hình đang rối rắm, nàng phải trông chừng Diêu Kim Hoa, tránh chị ta gây thêm tai họa. May mắn là thói ngủ nướng của Diêu Kim Hoa không phải một sớm một chiều sửa được, Lâm Lan yên tâm đi làm điểm tâm.
Hôm nay Lâm Phong dậy sớm hơn mọi ngày, hắn khập khễnh ra rửa mặt. Lâm Lan biết anh mình định đi tìm Lý tú tài, nghĩ đến chân của Lâm Phong bị thương, nàng nhíu mày:
"Ca, bằng không... để muội mời Lý tú tài đến nhà."
"Đương nhiên là muốn hắn tới, có đàn bà con gái nào lại chủ động trong chuyện này." Diêu Kim Hoa đứng bên cửa chỉnh sửa dung nhan, bộ dạng muốn châm chọc người khác, có điều nhìn cô ta lại thê thảm quá mức.
Lâm Lan nói: "Để tôi bảo mấy đứa trẻ con đi gọi."
Điểm tâm bày lên chưa kịp ăn thì Lý tú tài đã đến. Hắn một thân trường sam xanh nhạt, dáng vẻ ung dung, lạnh nhạt đứng bên cửa.
"Anh... Đã ăn sáng chưa?" Lâm Lan hỏi.
Lý tú tài gật đầu: "Ăn rồi."
Lâm Lan dọn dẹp bát đũa, lau khô sạch sẽ mặt bàn, mọi người bắt đầu nói chuyện chính. Có Diêu Kim Hoa bên cạnh, Lâm Phong như bị cấm khẩu, cho nên căn bản là Diêu Kim Hoa hỏi chuyện.
"Lý tú tài, cậu thật sự muốn kết hôn với Lâm Lan nhà ta?"
"Cậu cũng biết Trương lão gia muốn cưới nó, cậu còn muốn lấy?"
"Cậu biết Trương lão gia là ai chứ? Cậu không sợ đắc tội với ông ấy à?"
"..."
Những câu hỏi được đưa ra, Lý Minh Doãn chỉ dùng một chữ "vâng" trả lời, vô cùng mạch lạc, không có nửa điểm do dự, hắn mỉm cười, ngữ điệu thong dong khiến người đối diện cảm nhận rõ thành ý cùng quyết tâm của hắn. Lâm Phong đã lộ vẻ mặt hài lòng.
Diêu Kim Hoa không chịu bỏ qua, hôm nay cô ta quyết định làm khó Lý tú tài, để cho hắn biết khó mà lui.
"Hảo, cậu đã quyết định kết hôn với Lâm Lan, vậy cậu chuẩn bị bao nhiêu bạc sính lễ? Phải biết rằng Trương lão gia đã bỏ ra năm mươi lượng bạc, còn chưa hết, đợi xem thiếp canh xong, còn có thể cấp thêm sính lễ hậu hĩnh." Diêu Kim Hoa biết Lý tú tài nghèo rớt mồng tơi, đừng nói năm mươi lượng, năm lượng bạc còn chẳng có.
Lâm Phong cảm thấy hỏi như vậy thật lỗ mãng, hiện tại chỉ có thể trông cậy vào Lý tú tài, nếu hắn bị dọa chạy mất thì em gái làm sao bây giờ? Lâm Phong lặng lẽ lấy cùi chỏ chọc nhẹ Diêu Kim Hoa. Diêu Kim Hoa trừng mắt, không chút cố kỵ lớn tiếng nói: "Sao anh lại chọc tôi? Tôi nói sai gì à? Nhà ai lấy vợ mà chẳng phải nạp sính lễ? Đây là quy củ lão tổ tông lưu lại."
Lâm Lan mắt thấy Diêu Kim Hoa làm khó Lý tú tài, theo tính tình của nàng, nàng sớm đã lên tiếng ngăn trở, nhưng lúc này, nàng rất muốn nhìn xem Lý tú tài đối ứng ra sao. Chỉ thấy Lý tú tài cười nhạt, bĩnh tĩnh móc từ trong ngực ra một trang giấy, mở ra nói: "Đây là bạc sính lễ của tôi."
Ba người không hẹn cùng tò mò nhìn vào. "Đây là cái gì?" Diêu Kim Hoa chỉ biết đếm bạc, không biết chữ, nhìn tờ giấy kia như nhìn thấy giun bò trên giấy.
Lâm Phong miễn cưỡng đọc, thì thầm từng chữ: "Tình, nghĩa, vô, giá."
Lâm Lan đột nhiên cười vui vẻ, Lý tú tài sớm đoán được Diêu Kim Hoa sẽ hỏi hắn bạc sính lễ ư? Viết mấy chữ như vậy, ân tình đúng là vô giá, nàng cùng hắn có gì tình nghĩa? Chỉ là giao dịch, tuy nhiên, mấy chữ này viết đúng là tốt, bút lực mạnh mẽ, đại khí không câu chấp, rất khó tưởng tượng nhìn hắn quy củ hơn người lại viết ra những chữ tiêu sái như thế, chẳng lẽ, bề ngoài hắn nghiêm túc lạnh lùng, ngược lại bên trong cất giấu sự nhiệt tình như lửa?
Diêu Kim Hoa cảm giác mình bị chọc điên, thì thầm nói: "Lý tú tài, cậu có ý gì? Chẳng lẽ chỉ dùng mấy chữ vớ vẩn kia mà đòi lừa gạt khuê nữ về nhà?"
Đối mặt Diêu Kim Hoa thiếu lịch sự, sắc mặt Lý tú tài không đổi, chậm rãi nói: "Tình nghĩa vô giá, chính là tâm ý của Lý mỗ đối với Lâm Lan cô nương, hơn nữa, Lâm huynh cầm bốn chữ này mang đến Mặc Hương Trai ở huyện thành đổi năm mươi lượng bạc không phải vấn đề."
Diêu Kim Hoa cùng Lâm Phong không hỏi nuốt một ngụm khí lạnh, năm mươi lượng bạc, mấy chữ này?
Lâm Lan cũng cảm thấy kinh ngạc, mặc dù nàng không hiểu hiểu thị trường thư họa thời này lắm, nhưng nàng biết không kể triều đại nào, cực phẩm tranh chữ thời nào cũng là vô giá, nàng cảm thấy Lý tú tài nói năm mươi lượng là khiêm tốn.
"Lý tú tài, ta thấy cậu là người đọc sách, nghĩ cậu thành thật, không nghĩ lại cũng là loại người giả dối, chữ của cậu đáng giá như vậy, còn ở nhà tranh vách nữa sao? Còn dùng một thân xiêm y cũ này? Lừa quỷ gạt ma hả." Diêu Kim Hoa châm chọc. Viết mấy chữ đã có thể kiếm nhiều tiền thế, hắn chẳng phải sớm là đại gia huyện thành Phong An, sao còn bộ dạng nghèo kiết xác như kia?
Lý tú tài khôn khéo, không chút kiêu ngạo nói: "Đạm bạc minh chí, phì cam tang tiết, bão phác thủ chuyết, phương nãi thiệp thế chi đạo( Lấy sự đạm bạc làm tiêu chí rõ ràng của bản thân, sung sướng ngon ngọt là mầm tai họa, phải giữ lấy sự thật thà chất phác của bản thân, đó chính là đạo đối xử với đời. – đây là kiểu nói dùng câu chữ văn vẻ của văn nhân thời xưa.), huống chi, Lý mỗ ở nhà tranh, mặc xiêm y cũ vì giữ trọn đạo hiếu với người mẹ đã mất, đại tẩu cho có gì không ổn? Đại tẩu không tin thì cầm giấy này tới Mặc Hương Trai hỏi sẽ biết thiệt giả.
Lâm Lan lần đầu cẩn thận xem xét Lý tú tài, trước đây chỉ cảm thấy người này dung mạo tuấn tú nhưng tinh tình có chút quái gở, không hay nói chuyện với mọi người, không hay giải thích về những việc đã làm, bây giờ nhìn hắn nói năng ưu nhã, ứng đối tự nhiên, hai đầu lông mày lộ ra khí chất nho nhã, hắn nhất định đã hưởng một sự giáo dục rất tốt, xuất thân bất phàm. Một công tử phú gia, một tú tài tài hoa hơn người, tại sao lại tới thôn Giản Tây này, trải qua cuộc sống ẩn cư kham khổ? Chỉ là vì giữ tròn đạo hiếu với người mẹ đã mất sao? Trong đó có gì ẩn tình chăng? Lâm Lan có chút nóng lòng muốn nghe chuyện xưa của Lý tú tài.
"Chị không giữ, tôi sẽ giữ." Lâm Lan vừa nói vừa định cầm tờ giấy kia.
Diêu Kim Hoa vội đoạt đi, cầm trong tay nhìn một hồi, trong lòng hồ nghi không chừng những chữ này đáng giá nhiều tiền như vậy chăng? Cô ta nhìn Lý tú tài vài lần, thấy hắn nghiêm túc, không giống như đang nói láo, liền hù dọa: "Trước để anh trai Lâm Lan cầm tới Mặc Hương Trai kiểm chứng, nếu Mặc Hương Trai ra giá thiếu một đồng, hôn sự này ta sẽ không thừa nhận."
Lý tú tài khẽ gật đầu, tỏ ý tùy cô ta.
Lâm Lan khẽ cười nhạt, hôn sự của tôi cần chị thừa nhận?
Lâm Phong càng nhìn càng thấy Lý tú tài vừa mắt, trước kia sao không phát hiện Lý tú tài là người thế này, bất kể chữ hắn có đáng giá như vậy hay không, với tính tình của hắn, muội muội gả cho hắn chắc sẽ không phải chịu thiệt thòi.
"Lý tú tài, chuyện Trương lão gia cậu cũng biết..." Lâm Phong mở miệng nói.
"Gọi tôi Minh Doãn là được." Lý tú tài cười nhạt một tiếng.
"Minh... Minh Doãn, nếu có thể được, ta cảm thấy cậu cùng Lâm Lan mau chóng quyết định hôn sự này..." Lâm Phong nói chưa hết, liền bị một đòn đánh vào hông, lại là Diêu Kim Hoa thầm hạ độc thủ.
"Gấp cái gì? Đây là chung thân đại sự của Lâm Lan, sao có thể nói gả là gả?" Diêu Kim Hoa nói giống như cô ta quan tâm Lâm Lan rất nhiều.
Lâm Phong giận mà không biết nói gì, cô biết không đùa được, mà dám tùy tiện nhận bạc Trương gia?
Vào lúc này, phía ngoài truyền đến tiếng chiêng trống náo nhiệt. Sắc mặt Lâm Lan đại biến, chuyện không hay rồi.