-
Chương 144
Lý Minh Doãn xắn ống tay áo, phiền não nói: "Không đề cập tới cũng được."
"Hôm nay ta đã nói với Bạch Huệ, nhưng nhìn mặt thì có vẻ cô ấy không tình nguyện."
Lâm Lan bình thản nói.
"Nàng cứ để tâm mấy chuyện vụn vặt ấy làm gì."
Lý Minh Doãn thở dài. Lâm Lan châm trà nóng cho hắn: "Nếu cô ấy nhất định không chịu, chàng định thế nào?"
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, hơi ấm từ chén trà lượn lờ dâng lên, mùi thơm Bích Loa Xuân xông vào mũi, nhìn lá trà xanh nhạt chậm rãi xoay xoay trong chén nước, khẽ nhộn nhạo, ánh mắt Lý Minh Doãn như phủ sương mù, phảng phất nhớ lại cảnh xưa.
"Năm ta mười ba tuổi bị bệnh đậu mùa, sốt cao mãi không thôi, thân thể mẫu thân yếu đuối, đại phu nói dễ bị lây bệnh đậu mùa, phụ thân liền không cho mẫu thân chăm sóc ta, chỉ có Bạch Huệ cùng Tử Mặc không để ý bị lây bệnh nguy hiểm mà ở bên cạnh ta, ngày cũng như đêm, dốc lòng chăm sóc... Mạng của ta coi như là hai người ấy cứu lại, cho nên, mẫu thân nói, tương lai không thể bạc đãi họ, đáng tiếc Tử Mặc lại đi sớm..."
Lý Minh Doãn cảm thán, nhìn sang Lâm Lan, thẳng thắn nói: "Ta không dối gạt nàng, lúc trước, ta thật sự đã nghĩ sẽ cho cô ấy một danh phận, nhưng không liên quan tình yêu, chỉ là vì nhớ tới phần ân tình kia, nghĩ muốn bảo vệ cho cô ấy, không ngờ trong nhà xảy ra biến cố, ta mới hạ quyết tâm, cả đời này chỉ có chân tình với duy nhất một nữ tử, không để thê tử của ta phải chịu sự khổ sở như mẹ ta, tuyệt đối không làm người cha bạc tình phụ nghĩa, nhất là hiện tại có nàng, ta thật sự không có nửa phần tâm tư cho ai nữa, làm thiếp thất của ta, cả đời chỉ biết cô tịch, như vậy ngược lại là hại cô ấy, ta cho rằng cô ấy có thể nhìn hiểu được, lại không biết cô ấy chấp niệm đã sâu..."
Lâm Lan yên lặng, xem ra Bạch Huệ ở trong lòng hắn sớm đã không phải nha hoàn bình thường, thì ra là có một đoạn duyên cớ như vậy.
"Nếu cô ấy nhất định không chịu, vậy thì không thể lưu lại ở Lạc Hà trai rồi."
Lý Minh Doãn thở dài một cái, đặt chén trà xuống, cầm tay Lâm Lan: "Lan Nhi, chuyện này làm khó cho nàng rồi, là do ta không phải."
Lâm Lan lẳng lặng nhìn hắn: "Đương nhiên chàng không phải, chàng đã quyết định thì nên sớm nói cho ta, ta cũng đã sớm có chủ ý, chặt đứt suy nghĩ của cô ấy, không đến nỗi bị động như bây giờ, ta cứ nghĩ chuyện này tốt cho cô ấy, ai ngờ ngược lại chẳng ra sao."
Lý Minh Doãn có vẻ ngượng ngịu: "Là ta suy nghĩ không chu toàn, làm khó nàng."
"Thôi không sao, coi như bị một lần, không cho phép có lần sau nữa, có điều chàng rốt cuộc còn có bao nhiêu trái phong lưu nữa, tốt nhất nên nói hết cho ta, ta còn chuẩn bị tốt một lần." Lâm Lan nói đùa.
Lý Minh Doãn cười có chút miễn cưỡng: "Nào có trái phong lưu nào, nàng là nữ nhân đầu tiên của ta, cũng là cuối cùng."
"Chàng đừng có lừa gạt ta, Tử Dụ nói cả rồi, năm đó chàng là người trong mộng của bao nhiêu khuê tú trong kinh thành, ta cho chàng cơ hội thẳng thắn, chuyện đã qua ta không truy cứu nữa, nếu ngày nào đó thình lình xảy ra chuyện, ta sẽ không tha cho chàng." Lâm Lan gắt giọng.
Tuy biết là nói giỡn nhưng cũng khiến Lý Minh Doãn một trận tim đập nhanh, nhưng dù gì mọi chuyện cũng đã qua, hiện tại Nhược Nghiên là chị dâu của hắn, sau này chỉ có thúc tẩu tình thân, không có bất kỳ tâm ý nào khác, hắn không muốn nhắc lại chuyện cũ, cười nhạt nói: "Tâm tư người khác sao ta có thể suy đoán lung tung được, nói bậy chẳng phải sẽ phá hư danh tiết người ta sao, nàng chỉ cần nhớ kỹ, thê tử của Lý Minh Doãn là là nàng, nữ nhân độc nhất vô nhị."
Nữ nhân thông minh không nên quẩn quanh nghĩ tới chuyện cũ, người nào mà không có quá khứ? Nếu nói thì nàng cũng từng ái mộ người khác cũng như có người khác ái mộ, hiện tại cùng tương lai mới quan trọng nhất.
Lâm Lan thoải mái cười một tiếng: "Được rồi, chàng cũng đã mệt mỏi, chàng nghỉ ngơi một lát, chốc sang Triêu Huy đường thỉnh an."
Ninh Hòa đường, Hàn Thị nghe Hương Nhi hồi bẩm, sắc mặt tỏ ra giận dữ. Hương Nhi vốn gọi là Vãn Hương, bởi vì cũng một chữ "Vãn" với Lưu di nương Vãn Ngọc cho nên đổi qua gọi là Hương Nhi.
"Ngươi trở về nói với biểu tiểu thư, dặn tiểu thư an phận chút, nếu còn gây náo loạn nữa, để lão gia biết, hậu quả ra sao biết rồi đấy." Hàn Thị giận dỗi nói.
Khương mama dâng trà lên, chậm rãi nói: "Tính tình biểu tiểu thư phu nhân cũng không phải không biết, gần sang năm mới lại bị cấm túc, đích thị trong lòng biểu tiểu thư vạn phần ủy khuất, phát giận cũng là bình thường."
Khương mama hướng Hương Nhi nói: "Ngươi khuyên biểu tiểu thư nhiều một chút, để cho tiểu thư bình tĩnh chớ nóng giận, phu nhân sẽ tìm cơ hội cầu tình với lão gia, nếu biểu tiểu thư thực sự bực bội thì mời Du Liên tiểu thư qua trò chuyện với tiểu thư, lão gia chỉ không cho biểu tiểu thư ra ngoài, không nói không cho ai đi vào."
Hương Nhi quỳ gối hành lễ: "Nô tỳ đã biết, nô tỳ lập tức về khuyên biểu tiểu thư."
Hương Nhi lui ra, Hàn Thị phiền muộn, than thở: "Mới ngày đâu năm nó đã khiến ta ngột ngạt."
"Biểu tiểu thư còn nhỏ, không thể nhận thức được nỗi khổ của phu nhân, đợi cô ấy lớn chút nữa từ từ dạy bảo là được."
Khương mama ôn tồn khuyên nhủ. "Cũng còn nhỏ dại gì nữa, tháng bảy này đã tới tuổi cập kê rồi, cũng đã có mấy mối, đáng tiếc gia thế tốt lại là con thiếp thất, con vợ cả thì gia thế lại không như ý, haiz, nếu con bé danh chính ngôn thuận là tam tiểu thư Lý phủ thì ta sao phải phiền não như thế này."
Hàn Thị đau đầu nói. "Phu nhân đừng quá nóng vội, qua tháng tư, nếu đại thiếu gia thi đậu, bên Sơn Tây có tin tức tốt, hết thảy sẽ thuận lợi."
Khương mama cười nói: "Cho nên, trước mắt cần gấp nhất chính là đại thiếu gia."
Hàn Thị khẽ gật đầu. "Lão nô đã hỏi nha đầu Vi Vũ các, nói đại thiếu gia qua đầu năm đã bắt đầu chăm chỉ học tập, thân thể đại thiếu phu nhân cũng đã tốt lên chút ít, thường khuyến khích đại thiếu gia ôn tập."
Sắc mặt Hàn Thị hơi giãn ra: "Vợ chồng bọn chúng có thể hòa hảo như lúc trước ta mới yên tâm được."
"Vợ chồng nào giận nhau được nổi một đêm, chuyện cũng qua lâu rồi..." Khương mama phụ họa.
Hàn Thị nhấp một ngụm trà, bỗng nhăn mày lại nói: "Sao chưa thấy Tôn tiên sinh đáp lời?"
Khương mama nói: "Sợ là còn chưa trở lại."
Khương mama trù trừ hỏi: "Phu nhân, nếu bên kia không chịu giảm tiền lãi, người định..."
Hàn Thị phẫn nộ nói: "Không giảm cũng phải mượn, bằng không, những khoản thiếu hụt ngân lượng ta lấy đâu bù vào? Vốn tưởng rằng bán đồ của Diệp Thị đi có thể ứng phó một trận nhưng lão gia hệt như bị mê hoặc, ngay cả lễ mừng năm mới đi xã giao của Minh Doãn cùng Lâm Lan đổ lên đầu ta, riêng khoản đó coi như mất đứt số bạc chi tiêu bốn tháng trong phủ, ta thấy bọn chúng có chủ ý hạch bạc ta."
Khương mama không khỏi âm thầm đau xót, hiện tại trong mắt lão gia chỉ có nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân rồi.
"Khoản vay nặng lãi kia thật sự quá dã man, chúng ta mượn hai mươi vạn, tiền lãi cùng lắm là sáu ngàn bạc một tháng, hiện tại chúng ta chỉ mượn năm vạn, hắn cũng muốn năm ngàn bạc một tháng, đây chẳng phải ăn cướp sao?" Khương mama phẫn nộ nói.
Hàn Thị nặng nề thở dài: "Có biện pháp nào hơn? May là tháng năm có tiền cho thuê cửa tiệm, có thể chống đỡ một chút."
Khương mama nhắc nhở: "Phu nhân chớ quên, mười chín tháng hai phải đi chùa Hương Sơn dâng hương, tiền nhang dầu không thể tiết kiệm, còn nữa, cày bừa vụ xuân cũng phải chi nhiều bạc, đại thiếu gia dự thi, nói không chừng cũng phải chuẩn bị một hai..."
Hàn Thị cảm thấy như đầu phình ra, chưa bao giờ lực bất tòng tâm như lúc này, bất đắc dĩ thở dài: "Cố chịu đựng qua thời gian này vậy, hiện tại ta thật có chút hối hận, không nên nhất thời vọng động, bây giờ như trứng chọi đá vậy."
Khương mama yên lặng, đã sớm khuyên phu nhân suy nghĩ kỹ, bây giờ hối hận cũng đã muộn, chỉ cầu bên Sơn Tây kia không xảy ra sự cố gì, bằng không, không biết phải thu dọn kết cục này thế nào.
Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn thỉnh an trở lại, Cẩm Tú nói, thân thể Bạch Huệ không thoải mái.
Lâm Lan nhìn Minh Doãn một cái, nói: "Nếu cô ấy không thoải mái thì cho nghỉ mấy ngày, dưỡng sức cho tốt, em thay cô ấy."
Cẩm Tú "Vâng" một tiếng, sau đó hầu hạ nhị thiếu phu nhân thay quần áo, Ngọc Dung đi chuẩn bị nước nóng.
Lý Minh Doãn vào phòng tắm, trong phòng không có người bên cạnh, Lâm Lan hỏi: "Cẩm Tú, có phải em cũng cảm thấy nhị thiếu gia nên nạp Bạch Huệ?"
Cẩm Tú quanh co: "Nô tỳ không dám tham gia chuyện chủ tử."
Lâm Lan biết trong lòng Cẩm Tú bênh Bạch Huệ, trong ý thức của Cẩm Tú, Bạch Huệ làm di nương là chuyện hợp tình hợp lý.
Lâm Lan cười một tiếng: "Tùy tiện nói đôi lời đi."
Cẩm Tú nhìn Bạch Huệ hôm nay thất hồn lạc phách, trong lòng cũng khổ sở thay Bạch Huệ, muốn giúp cô ta, liền thưa dạ nói: "Bạch Huệ tỷ vẫn tận tâm tận lực hầu hạ chủ tử..."
"Cẩm Tú, tận tâm tận lực hầu hạ chủ tử là bổn phận của nha hoàn, không chỉ có cô ấy, bao gồm từng người ở nơi này, ai mà không tận tâm tận lực? Chẳng lẽ bởi vì các em trung thành với chủ tử, hết sức với chủ tử, chủ tử đều phải thu nạp hết tất cả các em?" giọng nói Lâm Lan bình thản nhưng vô cùng sắc bén.
Cẩm Tú kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ không dám có ý nghĩ không an phận này."
Lâm Lan cười nhẹ nói: "Đứng lên đi, ta không nói em, ý ta là, nếu như nha hoàn nào cũng ỷ mình hầu hạ tận tâm với chủ tử, sinh ra ý niệm "công lao" trong đầu, chỉ sợ chủ tử không dám dùng nha hoàn nào cả. Các em hiểu rõ tính nhị thiếu gia, đối với người bên cạnh nghiêm nghị nhưng ôn hòa dễ thân, gặp phải chủ tử như vậy là vận may của các em, nhưng nếu vì vậy mà tự mình đa tình, chẳng phải là làm khó chủ tử? Vậy ta còn ở đây làm chủ mẫu làm gì?"
Lòng bàn tay Cẩm Tú không khỏi đổ mồ hôi ròng ròng, Cẩm Tú bảo vệ Bạch Huệ bởi vì từng ở cùng nhau nhiều năm, trong lòng sinh ra tình cảm, nhưng thật sự chưa từng nghĩ qua nhị thiếu gia có thích hay không, nhị thiếu phu nhân có thích hay không, ngẫm nghĩ, từ sau khi nhị thiếu gia trở về, chưa từng nhìn quá người nào, trong mắt nhị thiếu gia chỉ có nhị thiếu phu nhân, vợ chồng ân ái, thân thiết như đôi chim uyên ương, không có chỗ cho người thứ ba xen vào.
"Nô tỳ hiểu, nô tỳ sẽ khuyên nhủ Bạch Huệ tỷ." Tâm tư Cẩm Tú thông thấu.
Lúc này chỉ sợ có người ồn ào bên tai Bạch Huệ, Như Ý là người hiểu biết, Cẩm Tú thì xử trí theo cảm tính, cho nên, phải thức tỉnh Cẩm Tú, tránh việc nàng ta ở trước mặt Bạch Huệ nói những lời không nên nói.
"Như thế rất tốt, có câu thà rằng là nghèo chứ không làm thiếp nhà giàu, làm thiếp thất, cả đời thấp hèn, sao không đường đường chính chính làm thê. Nhị thiếu gia nhớ tới ân tình năm đó, nhất định sẽ mời Diệp gia chiếu cố, lo gì tương lai không có ngày tháng tốt đẹp, không chỉ Bạch Huệ, từng người trong nhà này, chỉ cần tận tâm tận lực như em nói, ta sẽ không bạc đãi bất kỳ ai, sẽ thay các em tìm một tương lai tốt cho từng người." Lâm Lan đỡ Cẩm Tú dậy.
Cẩm Tú xấu hổ: "Vâng vâng, nô tỳ ngu dốt, nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân khoan dung, Bạch Huệ tỷ là chưa suy nghĩ cẩn thận."
Lâm Lan cười cười, Bạch Huệ có thể suy nghĩ cẩn thận hay không nàng không dám xác định, nhưng nếu như vì chuyện này mà Bạch Huệ sinh lòng oán hận, làm chuyện không nên làm, như vậy, cho dù Bạch Huệ từng có ân với Minh Doãn, nàng sẽ không khách khí.