-
Chương 12
Nói buổi tối bàn lại chẳng qua là kế hoãn binh của Lâm Lan, nàng không chọn được người thích hợp, chuyện này không thể qua quýt được. Hộp bạc để ở trong nhà thật không yên tâm, Lâm Lan nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên đem tới nhà Bảo Trụ cất.
"Lâm Lan, nàng định thế nào?" Bảo Trụ lo lắng.
Lâm Lan lắc đầu than thở: "Giờ tôi cũng không biết." Mấu chốt hiện tại nàng không biết tìm ai tới gánh trách nhiệm thì ổn thỏa.
Bảo Trụ ngẫm nghĩ một lúc, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định: "Lâm Lan, thực sự không được, nàng bỏ chạy đi."
Trốn? Vậy có được không? Nàng có y thuật, không nói là cao siêu, nhưng cũng coi như biết nghề, tới chỗ nào cũng có thể kiếm miếng cơm, nhưng... nàng chạy, ca ca làm sao bây giờ? Lão già họ Trương có thể bỏ qua sao? Lâm Lan càng nghĩ càng phiền não, càng nghĩ càng hận, Diêu Kim Hoa chắc chắn tính toán bọn họ đấu không lại nhà họ Trương nên mới tiền trảm hậu tấu như vậy.
"Trường hợp tệ nhất sẽ dùng." Nàng cũng đã nghĩ có một ngày sẽ rời thôn nhỏ này đi, gian nan trọng sinh, nàng không muốn cả đời sống chỗ này, thật ra nàng nghĩ làm thầy y, đi khắp nam bắc chữa bệnh, đợi đến muốn ngày đôi chân mỏi muốn dừng lại, tùy hoàn cảnh, mở một tiệm thuốc nhỏ, không cần quá nhiều tiền, chỉ cần đủ cơm áo mặc là thỏa nguyện lắm rồi. Đời trước, điều nàng khát vọng nhất chính là tự do, khát vọng được giống người bình thường, đi học, kết bạn, có một người thân đi bên mình, đáng tiếc, bên cạnh nàng luôn là một đoàn vệ sĩ, tâm không tự do, thân không tự do.. Về phần phu quân, nàng ít khi nghĩ tới, ở cổ đại này, nam nhân có điều kiện tốt chút phần lớn đều tam thê tứ thiếp, nàng không có cách nào tiếp nhận, còn người điều kiện không tốt thì lại không vừa mắt nàng.
"Anh Bảo Trụ, anh giữ hộp bạc này giúp tôi, tôi cần yên tĩnh suy nghĩ chút." Lâm Lan đem hộp bạc giao cho Bảo Trụ, đi dọc sườn núi không mục đích.
Bảo Trụ nhìn bóng lưng gầy gò của Lâm Lan, hắn vô cùng đau lòng, nếu bản thân có thể chia sẻ cho Lâm Lan một chút thì thật tốt. Bất tri bất giác, Lâm Lan đã đi tới trước nhà tranh của Lý tú tài.
Mặt trời đỏ ối như chiếc thau đồng dần buông xuống núi, những đám mây nhuộm thứ ánh sáng ấm áp nhiều màu lững lờ trên bầu trời chiều, từng làn gió vờn cây cỏ, sắc đỏ vàng pha màu lá xanh thật đẹp... Cảnh vật tươi đẹp là vậy, nhưng tâm nàng sao lại dậy sóng, thật sự, chỉ còn cách chạy trốn sao?
"Lâm Lan cô nương, cô... tới tìm tôi?" Lý Minh Doãn đưa Trần Tử Dụ xuống núi, trở lại thấy Lâm Lan đứng ngẩn người trước nhà tranh của hắn nên nghĩ là nàng tìm hắn có việc.
Lâm Lan quay đầu lại, hoảng hốt nhìn Lý tú tài trong ánh tà dương đi tới. Một thân bạch y hơi cũ, dung nhan tuấn tú, đôi mắt thâm sâu, dáng đi ưu nhã, nam tử như vậy, khiến cho người ta như được thưởng ngoạn cảnh đẹp. Lòng Lâm Lan đột nhiên toát ra một ý niệm to gan. Tại sao không là Lý tú tài? Hắn không phải người ở đây, tới nơi này ở ba năm là để giữ đạo hiếu, nam nhân như hắn lại một thân tang phục, cuộc sống kham khổ, sớm muộn gì hắn cũng rời đi, sao không cầu cạnh nhờ hắn hỗ trợ, để nàng có cái cớ không phải lấy lão họ Trương, lại càng thuận trong việc lấy cơ trời thôn Giản Tây.
Tựa như trong đêm tối nhìn thấy ánh rạng động, Lâm Lan thấy được hi vọng, bất kể thế nào, thử một lần đi. "Đúng vậy, tôi tìm anh." Lâm Lan cười nhạt: "Có chuyện muốn thỉnh giáo anh một chút."
Lý Minh Doãn nhíu mày, nghi ngờ nói: "Cô nói đi."
"Một người chịu ân huệ của người khác, phải làm thế nào." Lâm Lan hỏi.
Lý Minh Doãn trầm ngâm: "Chịu ơn người khác, tự nhiên khắc trong tâm khảm, nhất định báo đáp."
Lâm Lan hoan hỉ, nàng muốn chính là những lời này, đừng nói nàng làm ơn để được báo đáp, là do đường cùng nàng mới phải dùng hạ sách này.
"Là... Tôi đã từng cứu mạng, cũng từng giúp anh chuyện thoát khỏi tiểu thư nhà họ Trương, đây có tính là có ân với anh không?" Lâm Lan mở to mắt, hỏi vẻ thành thật.
Trong phút chốc Lý Minh Doãn ngạc nhiên, lúc sau hắn từ từ khôi phục bình tĩnh, miệng nhả ra mấy chữ: "Tự nhiên... Tính toán..." Trong giọng nói lộ ra mấy phần không cam lòng, nói là có ân với hắn, nhưng chẳng phải nàng cũng gây cho hắn không ít phiền toái còn gì. Chuyện lúc trước không nói tới, chuyện hôm nay thôi, Tử Dụ khó khăn lắm mới tìm được tới đây, kết quả bị Lâm Lan dọa cho khốn khổ, chuyện này truyền tới kinh thành, sợ rằng khối người ôm bụng cười hắn tới rơi răng.
"Bây giờ tôi đang gặp phải chút phiền toái, anh có phải cũng nên giúp tôi chút không?" Lâm Lan càng lúc càng tỏ vẻ tha thiết, giọng nói còn mang theo vài phần ủy khuất.
Lý Minh Doãn thầm nhắc nhở bản thân cẩn thận, nhưng... hắn cũng đã thừa nhận đã chịu ơn nàng, sao có thể vừa nói đã cự tuyệt? "Nếu Lý mỗ có khả năng, sẽ cố hết sức."
Lâm Lan vui mừng: "Thật ra không phải chuyện gì to tát, chỉ là muốn anh phối hợp với tôi chút, giúp tôi nói dối chuyện này."
Lý Minh Doãn kinh ngạc, nói dối ư? Hắn chưa bao giờ làm chuyện như thế.
Lâm Lan không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của hắn, tiếp tục nói: "Nói đúng ra chuyện này cũng có phần do anh, nếu sáng nay không phải sợ anh bị kẻ xấu hại, tôi cũng sẽ không tới giúp anh, nếu tôi không tới giúp anh, sẽ không để cho bà mối Vương tới nhà tôi, bà mối Vương không tới nhà tôi, chị dâu tôi sẽ không có cơ hội đem bán tôi cho lão già họ Trương làm thiếp, anh cũng biết lão già ấy đấy, chuyên cưỡng ép con gái nhà lành, ham mê sắc đẹp, tôi không thể làm thiếp hắn được, cho nên, phiền anh giúp tôi chút."
Lý Minh Doãn nghe đã rõ, tình huống Lâm Lan gặp phải đúng là quá xui xẻo, xui xẻo hơn, hắn chính là một trong số nguyên nhân gây ra chuyện đó. Lý Minh Doãn nhạy cảm bắt được tia giảo hoạt trong đôi mắt tỏ ra ngây thơ của Lâm Lan, chợt cảm thấy da đầu tê dại, thấp thỏm hỏi: "Cô muốn tôi giúp cô thế nào?"
Lâm Lan thấy hắn đã đáp ứng, cả người phấn chấn, hai mắt như phát sáng, cười nói: "Lý tú tài, chúng ta thương lượng thế này nhé, tôi và anh giả bộ đính hôn, trước mắt giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn này, nhờ vậy sẽ giúp tôi rời khỏi thôn Giản Tây, sau khi ổn thỏa, hôn ước bị hủy bỏ, coi như anh trả xong tôi món nợ ân tình, sau này tôi và anh không ai nợ ai, thế nào? Chuyện này đối với anh không có tổn thất gì đúng không? Tuy nhiên, nếu như trong vòng ba năm anh đỗ Trạng nguyên... tôi sẽ suy nghĩ xem có gả thật cho anh không." Lâm Lan vừa nói xong đã thấy mình thật thông minh, đỗ Trạng Nguyên đâu có dễ dàng. Ba năm mới có một lần thi, vạn người thi như thế, xác suất đỗ vô cùng nhỏ, thậm chí còn bằng không, những lời nàng nói tương đương một tờ ngân phiếu khống. Đáng tiếc nàng đã quên, đời này nàng đâu có gia đình quyền thế, đâu phải một cô tiểu thư danh giá, trong mắt Lý tú tài, cô chẳng qua chỉ là một cô gái nông thôn bình thường.
Nếu như không có nửa câu nói phía sau, Lý Minh Doãn có lẽ không cần suy nghĩ lâu như vậy, giả một cái hôn ước, mang nàng rời đi vốn không phải việc gì khó, hắn cũng đang định rời đi, ba năm đạo hiếu đã đầy, có rất nhiều chuyện đang chờ hắn giải quyết, hôm qua quản gia Thiên Ngô mang tin tức đến khiến hắn phiền muộn cả một đêm. Lý Minh Doãn có chút đánh giá Lâm Lan, nữ nhân này thường xuyên xuất hiện bất thình lình, miệng lưỡi lợi hại, mưu mô cũng nhiều, người bình thường đừng hòng chiếm được nửa phần tiện nghi của nàng... Có lẽ mang Lâm Lan cùng trở về sẽ giúp hắn hóa giải chút phiền toái... nhưng,... vạn nhất cô nàng bắt đền hắn thì sao... Lý Minh Doãn do dự.
Nhìn Lý tú tài cau mày hồi lâu không nói lời nào, Lâm Lan mất kiên nhẫn: "Haiz, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, anh không thể đổi ý đâu, anh biết bây giờ tôi đường cùng rồi, nếu anh không giúp tôi, tôi không dám chắc là bản thân có nói ra cái gì đó khó nghe không... hoặc là làm ra chuyện gì đó không tốt nữa."
Lý Minh Doãn càng nhíu mày sâu: "Lâm cô nương, cô lợi dụng tôi."
Có người đi xin xỏ người ta giúp đỡ còn mang theo uy hiếp ư?
"Vậy anh còn lo lắng cái gì? Sợ tôi bắt anh có trách nhiệm à? Anh yên tâm đi, tôi có hiểu biết chút y thuật, có thể tự nuôi sống chính bản thân mình, chỉ cần rời của huyện Phong An, tôi và anh mỗi người mỗi ngả." Lâm Lan tính toán tâm của hắn.
Lý Minh Doãn còn đang rối rắm, Lâm Lan nóng nảy: "Rốt cuộc anh có đồng ý không, nói cho tôi một câu xem nào."
Lý Minh Doãn thở ra một hơi, giương mắt nhìn Lâm Lan: "Lý mỗ sợ là cô nương hối hận."
Lâm Lan cả giận cười nhạt, nàng hối hận? Bây giờ nàng còn có cơ hội hối hận ư? Chỉ cần có thể giải quyết nguy cơ cấp bách trước mắt, bất kể anh có là thuyền trưởng một mắt của bọn cướp biển hay là một công tử có du thuyền xa hoa cũng cứ lên thuyền trước đã rồi hãy nói: "Nếu anh không tin lời tôi, chúng ta có thể lập khế ước, giấy trắng mực đen, viết cho rõ, chúng ta làm như đã định, việc ai người ấy lo."