Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng - Chương 34: Chơi vui
Biệt thự Thẩm gia!
“Đây là phòng của cô, Thẩm tiên sinh nói cô phải chăm sóc tiểu thư, nên sắp xếp cho cô ở bên cạnh phòng cô ấy.” Người hầu rất tử tế với Giang Ý Mạn.
Mặc dù bây giờ Giang Ý Mạn cũng là người hầu, nhưng cô là người hầu đặc biệt nhất trong biệt thự này, không phải ai cũng dám chọc vào cô.
“Được rồi, cảm ơn anh.” Giang Ý Mạn bước vào.
Giống như phòng dành cho khách vậy, phòng của cô được trang trí rất sang trọng, không phải là nơi dành cho những người hầu bình thường.
Giang Ý Mạn lấy hết quần áo trong vali ra, treo từng cái một vào tủ.
“Dì ơi.” Hiên Hiên nhân lúc ba không chú ý đã chạy sang đây.
"Hiên Hiên? Sao con lại đến đây?" Giang Ý Mạn nhanh chóng bỏ quần áo xuống, bế Hiên Hiên lên xoay người ba vòng.
"Con nghe ba nói mời dì đến nhà nên tới xem, không ngờ là thật. Hiên Hiên vui quá." Hiên Hiên thực sự rất vui, cậu rất thích Giang Ý Mạn.
“Dì cũng rất vui." Giang Ý Mạn vừa ôm Hiên Hiên vừa cười, hai người nhìn nhau cười không ngớt.
Lúc Thẩm Giai Nghị đi ngang qua cửa thì vừa lúc nhìn thấy cảnh này.
Anh lại nghĩ đến Giang Vũ Phỉ, người phụ nữ đó luôn hờ hững với lũ trẻ, có đôi khi Thẩm Giai Nghị còn nghi ngờ bọn nhỏ có phải là con ruột của Giang Vũ Phỉ không? Tại sao cô ta không quan tâm chút nào vậy?
Nhìn cảnh tượng này thật ấm áp, Thẩm Giai Nghị lẳng lặng đi vào thư phòng.
Hiên Hiên giúp Giang Ý Mạn sắp xếp mọi thứ, hai người vừa trò chuyện vừa dọn dẹp, Giang Ý Mạn rất vui vẻ, đã lâu rồi cô không cười nhiều như thế này.
Khi Giang Ý Mạn đang ngồi xổm dưới đất thu dọn đồ đạc, bất chợt có một đôi tay nhỏ từ phía sau ôm lấy cô, đầu nhỏ dán vào sau lưng cô, cảm giác rất ấm áp.
“Là Đóa Đóa sao?”
Ai cũng có thể đoán được là Đoá Đoá. Chỉ là cô không ngờ rằng bây giờ Đóa Đóa lại chủ động như vậy, lúc trước con bé không phải rất sợ cô sao? Thế mà bây giờ lại có thể chủ động ôm Giang Ý Mạn, điều đó có nghĩa cô không phải là người lạ trong lòng Đóa Đóa nữa, thậm chí còn là một người rất đáng tin cậy.
Giang Ý Mạn chậm rãi quay người lại, vươn tay ôm mặt Đóa Đóa.
“Có nhớ dì không?” Giang Ý Mạn cười nhìn Đóa Đóa.
Đóa Đóa thật đáng yêu, con bé cầm con búp bê mà lúc trước được cô tặng, ngây ngô trừng lớn hai mắt nhìn Giang Ý Mạn, chậm rãi gật đầu.
"Đóa Đóa có đói không? Dì nấu đồ cho con ăn nhé?" Giang Ý Mạn nói.
“Dì ơi, con cũng đói, con cũng muốn ăn.” Hiên Hiên giơ tay lên.
“Đóa Đóa có muốn ăn không? Muốn ăn thì giơ tay lên giống anh trai nào!” Giang Ý Mạn nhìn Đóa Đóa đầy mong đợi.
Đóa Đóa nhìn anh trai mình, rồi lại nhìn Giang Ý Mạn, giơ tay lên cao.
“Vậy dì đi nấu mì, lát nữa sẽ gọi bọn con xuống ăn” Giang Ý Mạn đi vào phòng bếp.
Nhà bếp rất lớn và có đủ mọi thứ. Người hầu đang chuẩn bị bữa tối, hình như cũng sắp xong rồi.
“Mì để ở đâu?” Giang Ý Mạn hỏi.
“Ô thứ hai bên trên.” Người hầu chỉ tay.
Giang Ý Mạn tự tay nấu mì rất đơn giản, chỉ cần đứng trước bếp đợi nước sôi rồi ném vào nấu. Vì sao suốt ngày ăn mì ư? Vì cô chỉ biết nấu mỗi món đó!
“Cô nấu mì này cho tiểu thư à?” Người hầu không nhịn được hỏi.
“Ừ, có vấn đề gì sao?” Giang Ý Mạn nói.
“Tiểu thư thường rất kén chọn, tôi sợ cô ấy không ăn được, Thẩm tiên sinh nhìn thấy sẽ mắng đấy! Cô không thể chăm sóc tiểu thư cho có lệ như vậy được.” Người hầu tốt bụng nhắc nhở Giang Ý Mạn.
Giang Ý Mạn cười cười, không nói gì, bê mì đã nấu xong đi ra ngoài.
"Hiên Hiên, Đóa Đóa, mau xuống ăn đi!" Giang Ý Mạn trực tiếp hét lên như cái loa phát thanh, tại cô cũng lười chạy lên tầng.
Cũng nhờ cú hét ấy mà có vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào cô như thể cô là người ngoài hành tinh vậy.
Đương nhiên là Giang Ý Mạn cũng thấy, nhưng cô không quan tâm, bởi vì suy nghĩ của người khác không liên quan gì đến cô, cô chỉ cần là chính mình thôi, hiện tại cô đang rất vui vẻ.
Hiên Hiên và Đóa Đóa chạy tới, hai đứa ngồi vào bàn ăn.
“Dì à, ăn cái này đi.” Hiên Hiên không thích ăn rau. Cậu thích thịt hơn, rau rất khó nuốt!
“Rau xanh rất tốt cho sức khỏe, buổi tối không được ăn quá nhiều đồ dầu mỡ.” Giang Ý Mạn không cho phép cậu gắp rau ra.
“Vâng!” Hiên Hiên cầm đũa lên ăn.
Cậu không muốn bàn bạc về mùi vị của tô mì, cậu chỉ muốn ăn nhanh cho xong, nếu không ba ba nhìn thấy sẽ tức giận. Hiên Hiên chuyên tâm ngấu nghiến một cách mạnh mẽ.
"Đóa Đóa, để dì đút cho con ăn." Giang Ý Mạn làm giống như đêm qua, dùng thìa đút cho Đóa Đóa ăn từng miếng một, rất cẩn thận, Đóa Đóa đang ôm con búp bê mà Giang Ý Mạn đưa cho, há to mồm ăn ngon lành.
Những người hầu há mồm kinh ngạc!
Vốn tưởng Giang Ý Mạn chỉ là hạng tôm tép, nhưng không ngờ cô lại lợi hại như vậy.
Bình thường tiểu thư không cho phép ai động vào, mỗi bữa chỉ ăn một chút, có khi tâm trạng không tốt liền cắn răng không ăn miếng nào, lúc đấy cả biệt thự đều là gà bay chó sủa.
Người phụ nữ này thật là tuyệt vời, chỉ nấu một tô mì bình thường thôi mà lại khiến tiểu thư ăn hết sạch sẽ!
“Con no chưa?” Giang Ý Mạn lấy khăn giấy lau khóe miệng cho Đoá Đoá.
Đóa Đóa ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy chúng ta ra sân đi dạo đi!” Giang Ý Mạn đề nghị.
"Được ạ! Dì ơi, con muốn chơi bóng, dì chơi cùng con đi!" Hiên Hiên vỗ tay, cậu rất háo hức.
Thường thì những người hầu sẽ chơi với cậu, nhưng Hiên Hiên lại cảm thấy thật nhàm chán.
“Đóa Đóa có muốn đi cùng không?” Giang Ý Mạn hỏi.
Đóa Đóa chỉ nhìn chằm chằm Giang Ý Mạn, nó không nói gì, nhưng khi Giang Ý Mạn kéo tay nó cũng không từ chối, vì vậy bọn họ đã cùng nhau đi ra sân chơi bóng!
Ngay sau khi họ đi ra ngoài, vài người hầu đã quây quần bên bàn ăn, nghiêm túc nghiên cứu món mì mà Giang Ý Mạn vừa nấu, họ muốn biết cô ấy đã dùng gia vị gì, mỗi loại gia vị cho bao nhiêu, tại sao lại có thể chiếm được trái tim của tiểu thư và thiếu gia như thế?
“Đóa Đóa và Hiên Hiên đâu rồi?” Thẩm Giai Nghị đi tới.
Anh vừa làm xong việc, bây giờ đã đến giờ ăn tối mà lại không thấy bọn trẻ và Giang Ý Mạn đâu.
“Dạ bảo mẫu mới đưa thiếu gia và tiểu thư ra sân chơi.” Người hầu nói.
Thẩm Giai Nghị khẽ gật đầu đi ra ngoài, một tay đút túi quần, nhìn có chút lãnh đạm.
Trong sân.
“Dì à, con ném đây, dì chuẩn bị bắt nha.” Hiên Hiên đưa tay chỉ sang phải nói.
“Nào ném mau!” Giang Ý Mạn vỗ tay.
Hiên Hiên ném quả bóng sang trái, thật ra lúc nãy cậu đã cố ý nói dối dì, Giang Ý Mạn đã bị một cú lừa.
Hiên Hiên bật cười: "Dì thật là ngốc, con nói vậy mà dì cũng tin!"
Đóa Đóa ngồi xem chứ không tham gia, nhưng thấy Giang Ý Mạn nhiều lần làm bộ ngốc nghếch rồi ngã xuống đất với nhiều tư thế vặn vẹo khác nhau, Đóa Đóa cười vui nhất, nụ cười trên mặt càng lúc càng rực rỡ.
Thẩm Giai Nghị nhìn Đóa Đóa, thấy con gái cười vui vẻ như vậy, anh càng vui hơn, anh chưa từng thấy Đóa Đóa cười, người phụ nữ này - thật sự rất lắm trò khiến cho trẻ con vui vẻ.
“Đây là phòng của cô, Thẩm tiên sinh nói cô phải chăm sóc tiểu thư, nên sắp xếp cho cô ở bên cạnh phòng cô ấy.” Người hầu rất tử tế với Giang Ý Mạn.
Mặc dù bây giờ Giang Ý Mạn cũng là người hầu, nhưng cô là người hầu đặc biệt nhất trong biệt thự này, không phải ai cũng dám chọc vào cô.
“Được rồi, cảm ơn anh.” Giang Ý Mạn bước vào.
Giống như phòng dành cho khách vậy, phòng của cô được trang trí rất sang trọng, không phải là nơi dành cho những người hầu bình thường.
Giang Ý Mạn lấy hết quần áo trong vali ra, treo từng cái một vào tủ.
“Dì ơi.” Hiên Hiên nhân lúc ba không chú ý đã chạy sang đây.
"Hiên Hiên? Sao con lại đến đây?" Giang Ý Mạn nhanh chóng bỏ quần áo xuống, bế Hiên Hiên lên xoay người ba vòng.
"Con nghe ba nói mời dì đến nhà nên tới xem, không ngờ là thật. Hiên Hiên vui quá." Hiên Hiên thực sự rất vui, cậu rất thích Giang Ý Mạn.
“Dì cũng rất vui." Giang Ý Mạn vừa ôm Hiên Hiên vừa cười, hai người nhìn nhau cười không ngớt.
Lúc Thẩm Giai Nghị đi ngang qua cửa thì vừa lúc nhìn thấy cảnh này.
Anh lại nghĩ đến Giang Vũ Phỉ, người phụ nữ đó luôn hờ hững với lũ trẻ, có đôi khi Thẩm Giai Nghị còn nghi ngờ bọn nhỏ có phải là con ruột của Giang Vũ Phỉ không? Tại sao cô ta không quan tâm chút nào vậy?
Nhìn cảnh tượng này thật ấm áp, Thẩm Giai Nghị lẳng lặng đi vào thư phòng.
Hiên Hiên giúp Giang Ý Mạn sắp xếp mọi thứ, hai người vừa trò chuyện vừa dọn dẹp, Giang Ý Mạn rất vui vẻ, đã lâu rồi cô không cười nhiều như thế này.
Khi Giang Ý Mạn đang ngồi xổm dưới đất thu dọn đồ đạc, bất chợt có một đôi tay nhỏ từ phía sau ôm lấy cô, đầu nhỏ dán vào sau lưng cô, cảm giác rất ấm áp.
“Là Đóa Đóa sao?”
Ai cũng có thể đoán được là Đoá Đoá. Chỉ là cô không ngờ rằng bây giờ Đóa Đóa lại chủ động như vậy, lúc trước con bé không phải rất sợ cô sao? Thế mà bây giờ lại có thể chủ động ôm Giang Ý Mạn, điều đó có nghĩa cô không phải là người lạ trong lòng Đóa Đóa nữa, thậm chí còn là một người rất đáng tin cậy.
Giang Ý Mạn chậm rãi quay người lại, vươn tay ôm mặt Đóa Đóa.
“Có nhớ dì không?” Giang Ý Mạn cười nhìn Đóa Đóa.
Đóa Đóa thật đáng yêu, con bé cầm con búp bê mà lúc trước được cô tặng, ngây ngô trừng lớn hai mắt nhìn Giang Ý Mạn, chậm rãi gật đầu.
"Đóa Đóa có đói không? Dì nấu đồ cho con ăn nhé?" Giang Ý Mạn nói.
“Dì ơi, con cũng đói, con cũng muốn ăn.” Hiên Hiên giơ tay lên.
“Đóa Đóa có muốn ăn không? Muốn ăn thì giơ tay lên giống anh trai nào!” Giang Ý Mạn nhìn Đóa Đóa đầy mong đợi.
Đóa Đóa nhìn anh trai mình, rồi lại nhìn Giang Ý Mạn, giơ tay lên cao.
“Vậy dì đi nấu mì, lát nữa sẽ gọi bọn con xuống ăn” Giang Ý Mạn đi vào phòng bếp.
Nhà bếp rất lớn và có đủ mọi thứ. Người hầu đang chuẩn bị bữa tối, hình như cũng sắp xong rồi.
“Mì để ở đâu?” Giang Ý Mạn hỏi.
“Ô thứ hai bên trên.” Người hầu chỉ tay.
Giang Ý Mạn tự tay nấu mì rất đơn giản, chỉ cần đứng trước bếp đợi nước sôi rồi ném vào nấu. Vì sao suốt ngày ăn mì ư? Vì cô chỉ biết nấu mỗi món đó!
“Cô nấu mì này cho tiểu thư à?” Người hầu không nhịn được hỏi.
“Ừ, có vấn đề gì sao?” Giang Ý Mạn nói.
“Tiểu thư thường rất kén chọn, tôi sợ cô ấy không ăn được, Thẩm tiên sinh nhìn thấy sẽ mắng đấy! Cô không thể chăm sóc tiểu thư cho có lệ như vậy được.” Người hầu tốt bụng nhắc nhở Giang Ý Mạn.
Giang Ý Mạn cười cười, không nói gì, bê mì đã nấu xong đi ra ngoài.
"Hiên Hiên, Đóa Đóa, mau xuống ăn đi!" Giang Ý Mạn trực tiếp hét lên như cái loa phát thanh, tại cô cũng lười chạy lên tầng.
Cũng nhờ cú hét ấy mà có vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào cô như thể cô là người ngoài hành tinh vậy.
Đương nhiên là Giang Ý Mạn cũng thấy, nhưng cô không quan tâm, bởi vì suy nghĩ của người khác không liên quan gì đến cô, cô chỉ cần là chính mình thôi, hiện tại cô đang rất vui vẻ.
Hiên Hiên và Đóa Đóa chạy tới, hai đứa ngồi vào bàn ăn.
“Dì à, ăn cái này đi.” Hiên Hiên không thích ăn rau. Cậu thích thịt hơn, rau rất khó nuốt!
“Rau xanh rất tốt cho sức khỏe, buổi tối không được ăn quá nhiều đồ dầu mỡ.” Giang Ý Mạn không cho phép cậu gắp rau ra.
“Vâng!” Hiên Hiên cầm đũa lên ăn.
Cậu không muốn bàn bạc về mùi vị của tô mì, cậu chỉ muốn ăn nhanh cho xong, nếu không ba ba nhìn thấy sẽ tức giận. Hiên Hiên chuyên tâm ngấu nghiến một cách mạnh mẽ.
"Đóa Đóa, để dì đút cho con ăn." Giang Ý Mạn làm giống như đêm qua, dùng thìa đút cho Đóa Đóa ăn từng miếng một, rất cẩn thận, Đóa Đóa đang ôm con búp bê mà Giang Ý Mạn đưa cho, há to mồm ăn ngon lành.
Những người hầu há mồm kinh ngạc!
Vốn tưởng Giang Ý Mạn chỉ là hạng tôm tép, nhưng không ngờ cô lại lợi hại như vậy.
Bình thường tiểu thư không cho phép ai động vào, mỗi bữa chỉ ăn một chút, có khi tâm trạng không tốt liền cắn răng không ăn miếng nào, lúc đấy cả biệt thự đều là gà bay chó sủa.
Người phụ nữ này thật là tuyệt vời, chỉ nấu một tô mì bình thường thôi mà lại khiến tiểu thư ăn hết sạch sẽ!
“Con no chưa?” Giang Ý Mạn lấy khăn giấy lau khóe miệng cho Đoá Đoá.
Đóa Đóa ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy chúng ta ra sân đi dạo đi!” Giang Ý Mạn đề nghị.
"Được ạ! Dì ơi, con muốn chơi bóng, dì chơi cùng con đi!" Hiên Hiên vỗ tay, cậu rất háo hức.
Thường thì những người hầu sẽ chơi với cậu, nhưng Hiên Hiên lại cảm thấy thật nhàm chán.
“Đóa Đóa có muốn đi cùng không?” Giang Ý Mạn hỏi.
Đóa Đóa chỉ nhìn chằm chằm Giang Ý Mạn, nó không nói gì, nhưng khi Giang Ý Mạn kéo tay nó cũng không từ chối, vì vậy bọn họ đã cùng nhau đi ra sân chơi bóng!
Ngay sau khi họ đi ra ngoài, vài người hầu đã quây quần bên bàn ăn, nghiêm túc nghiên cứu món mì mà Giang Ý Mạn vừa nấu, họ muốn biết cô ấy đã dùng gia vị gì, mỗi loại gia vị cho bao nhiêu, tại sao lại có thể chiếm được trái tim của tiểu thư và thiếu gia như thế?
“Đóa Đóa và Hiên Hiên đâu rồi?” Thẩm Giai Nghị đi tới.
Anh vừa làm xong việc, bây giờ đã đến giờ ăn tối mà lại không thấy bọn trẻ và Giang Ý Mạn đâu.
“Dạ bảo mẫu mới đưa thiếu gia và tiểu thư ra sân chơi.” Người hầu nói.
Thẩm Giai Nghị khẽ gật đầu đi ra ngoài, một tay đút túi quần, nhìn có chút lãnh đạm.
Trong sân.
“Dì à, con ném đây, dì chuẩn bị bắt nha.” Hiên Hiên đưa tay chỉ sang phải nói.
“Nào ném mau!” Giang Ý Mạn vỗ tay.
Hiên Hiên ném quả bóng sang trái, thật ra lúc nãy cậu đã cố ý nói dối dì, Giang Ý Mạn đã bị một cú lừa.
Hiên Hiên bật cười: "Dì thật là ngốc, con nói vậy mà dì cũng tin!"
Đóa Đóa ngồi xem chứ không tham gia, nhưng thấy Giang Ý Mạn nhiều lần làm bộ ngốc nghếch rồi ngã xuống đất với nhiều tư thế vặn vẹo khác nhau, Đóa Đóa cười vui nhất, nụ cười trên mặt càng lúc càng rực rỡ.
Thẩm Giai Nghị nhìn Đóa Đóa, thấy con gái cười vui vẻ như vậy, anh càng vui hơn, anh chưa từng thấy Đóa Đóa cười, người phụ nữ này - thật sự rất lắm trò khiến cho trẻ con vui vẻ.