Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng - Chương 30: Anh muốn đưa tôi đi đâu?
"Đóa Đóa, con vừa gọi dì à?"
Giang Ý Mạn vui mừng!
"Dì."
Đóa Đóa lại hét lên, đáng yêu quá đi mất!
"Ừ! Dì đây, Đóa Đóa dễ thương quá."
Giang Ý Mạn ôm khuôn mặt bầu bĩnh của Đóa Đóa, cô gái cô sao lại xinh xắn thế này!
"Vừa rồi dì nấu mì cho con cũng không phải là vô ích. Dì thích con lắm, sau này con có thể đến tìm dì chơi nữa được không? Tất cả quần áo đẹp và đồ chơi ở nhà dì đều giữ lại cho Đóa Đóa. Con có thể đến chơi bất cứ lúc nào."
Nếu có thể, cô thật sự muốn bắt lấy bọn trẻ ngay lập tức, không bao giờ để chúng quay lại Thẩm gia nữa, căn nhà đó thật lạnh lẽo, cô đơn, không thích hợp để bọn trẻ lớn lên chút nào.
Thẩm Giai Nghị ôm Đóa Đóa kéo Hiên Hiên vào thang máy.
Mặc dù bây giờ cô rất có năng lực, mọi người đều gọi cô là Thần tài, xung quanh có rất nhiều kẻ nịnh nọt cô, nhưng Giang Ý Mạn thực sự bất lực về vấn đề liên quan đến con cái.
Trong xe!
Đóa Đóa vẫn đang ôm con búp bê nhỏ mà Giang Ý Mạn cho nó, nó coi như con mà ôm trong lòng.
“Đóa Đóa, con thích cái này sao?” Thẩm Giai Nghị hỏi.
Nếu con gái thích, anh có thể trực tiếp đến xưởng sản xuất đồ chơi, yêu cầu sản xuất tất cả những món đồ mà Đoá Đoá thích.
Vừa rồi Đóa Đóa gọi được tiếng 'Dì' khiến Thẩm Giai Nghị rất vui.
Chỉ là anh không hiểu nổi, cô phục vụ kia đã dùng phương pháp gì để khiến cho Đóa Đóa học nói được.
“Đóa Đóa đã thích như vậy, ba ba sẽ mua cho con nhiều đầy cả nhà luôn, chịu không?” Giọng nói của Thẩm Giai Nghị rất trầm, khi nói chuyện với Đóa Đóa cũng rất dịu dàng.
Đóa Đóa lắc đầu.
Nó không thích có quá nhiều đồ chơi, nó chỉ quan tâm đến món đồ này thôi, vì đây là dì đã cho nó, vì dì đã đối xử tốt với nó, dì nấu mì cho nó và còn đút cho nó ăn nữa.
Đây đều là những thứ Giang Vũ Phỉ chưa từng làm, Đóa Đóa nhớ mẹ, càng nghĩ càng nhớ, nó nắm chặt đồ chơi trong tay.
“Vừa rồi con ăn cơm ở nhà dì sao? Cô ta nấu đồ ăn ngon lắm à?” Thẩm Giai Nghị lại hỏi.
Anh quá hiểu con gái mình, nó không nói chuyện với người lạ, không hay cười nói, thậm chí còn phải chọn người cho ăn, khi tâm trạng không vui thì mặc kệ không để ý đến ai.
Lần đầu tiên Đóa Đóa cười là nhờ cô nhân viên kia, lần đầu tiên nói cũng là nhờ cô ta và lần đầu tiên sẵn lòng gặp người lạ cũng là cô ta, rốt cuộc người phụ nữ đó có phương pháp gì??
Đóa Đóa gật đầu!
Không phải là Giang Ý Mạn nấu ăn ngon mà vì dì hay bày trò khiến Đóa Đóa vui vẻ, dì kể chuyện cười, dì đút cho nó ăn, dì nhẫn nại, dì rất thích cười.
"Được rồi, ba hiểu rồi, nhưng lần sau Đóa Đóa không được trốn khỏi nhà nữa đấy? Có biết là ba lo lắng cho con lắm không?" Thẩm Giai Nghị ôm con gái vào lòng.
Có trời mới biết Thẩm Giai Nghị quan tâm đến đứa con gái quý giá này thế nào, anh yêu Đoá Đoá hơn Hiên Hiên, không phải vì chán ghét Hiên Hiên, mà là bởi vì Đóa Đóa cần sự yêu thương hơn.
Đóa Đóa ôm con búp bê nhỏ, tựa vào vòng tay của ba rồi ngủ thiếp đi.
“Hiên Hiên, con nghĩ thế nào về người phụ nữ đó?” Thẩm Giai Nghị hỏi.
“Dì rất tốt, đối với con và Đóa Đóa đều rất tốt, dì ấy rất thích cười, được ở cùng dì thật tuyệt.” Hiên Hiên hết lời ca ngợi.
Đương nhiên cậu không dám đề cập tới tay nghề nấu nướng của dì ấy...
“Xem ra con và Đóa Đóa rất thích cô ấy.” Thẩm Giai Nghị có chút tiếc nuối nói.
Những thứ này, lẽ ra là do người mẹ mang đến cho bọn nhỏ, nếu như Giang Vũ Phỉ làm đủ những chuyện đó, thì Đóa Đóa và Hiên Hiên sẽ không phải đi tìm tình cảm của mẹ từ người phụ nữ khác.
Thẩm Giai Nghị sắc mặt nặng nề giống như báo trước cho một trận bão táp sắp tới.
Về đến nhà!
Đóa Đóa tỉnh dậy và bắt đầu ồn ào.
Con bé không chịu tắm, không chịu ngủ, cứ quấy khóc, cáu gắt không ai dỗ nổi.
Thường thì lúc này nên là Giang Vũ Phỉ dỗ Đóa Đóa ngủ, có khi Giang Vũ Phỉ không có ở nhà, Thẩm Giai Nghị sẽ tự mình ra tay đến kiệt sức, Đóa Đóa sau khi vật lộn mệt sẽ ngủ thiếp đi.
Nhưng đêm nay, anh thật sự không còn cách nào khác, Đóa Đóa rất ngoan cố.
Thẩm Giai Nghị bất lực, nghĩ đến anh cũng là ông chủ của một tập đoàn niêm yết lớn, chức vụ trên vạn người, người khác thường phải nhìn mặt anh mà sống, từ khi nào mà anh lại cần nhìn mặt người khác?
Anh đã làm anh hùng cả nửa đời người, nhưng khi rơi vào tay con gái yêu quý thì chẳng là cái thá gì, Đóa Đóa cứ làm loạn như vậy khiến Thẩm Giai Nghị không còn cách nào khác, trong lòng lo lắng đến mức đầu gần như hói.
Không được, Thẩm Giai Nghị lái xe rời khỏi biệt thự.
Bốn mươi phút sau!
Ding-dong! Ding-dong! Chuông cửa kêu.
"Ai vậy, đêm rồi không cho người ta nghỉ ngơi sao?"
Giang Ý Mạn vừa đắp mặt nạ xong, đang định bò lên giường thì lại có người bấm chuông cửa, tốt nhất là có việc quan trọng, nếu không sẽ chết với cô.
"Thẩm Giai Nghị?"
Anh ta đến đây làm gì?
Giang Ý Mạn hoàn toàn không muốn tiếp khách, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của Thẩm Giai Nghị, hẳn là có chuyện quan trọng!
"Đi với tôi." Anh ta đang ra lệnh cho cô.
Giang Ý Mạn buồn cười.
"Tại sao tôi phải đi cùng anh? Hơn nữa anh là ai mà bảo tôi đi thì tôi phải đi? Anh đang xem thường tôi sao?"
Giang Ý Mạn không phải một người phụ nữ bình thường, cô có tiền bạc và địa vị, hoàn toàn không cần cúi đầu lấy lòng anh ta.
Thẩm Giai Nghị bước tới, một tay nắm lấy eo Giang Ý Mạn, trực tiếp ôm cô ném lên vai, rất đơn giản độc đoán mà không dài dòng.
"Này! Anh thả tôi xuống, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát, mau để tôi xuống." Giang Ý Mạn chống cự, hét lớn.
Nhưng đôi vai của anh rất rộng, có một cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Giang Ý Mạn cũng không giãy giụa nữa, vừa rồi còn bị rơi mất một cái dép, cố gắng giãy giụa cũng vô dụng, cô không tin Thẩm Giai Nghị có thể làm gì được cô.
Giang Ý Mạn bị ném lên xe.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Giang Ý Mạn hỏi.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Giai Nghị đột nhiên đến gần, tim của Giang Ý Mạn đập thật nhanh. Con tim như đã chết của cô tự nhiên lại đập rộn ràng.
Hai tròng mắt nhìn thẳng vào Thẩm Giai Nghị, tim đập càng lúc càng nhanh, thời điểm nó như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực thì Thẩm Giai Nghị lại ngồi trở lại, anh chỉ giúp cô thắt dây an toàn, thế mà cô lại căng thẳng như vậy.
Anh không nói một lời mà cứ thế lái xe đưa Giang Ý Mạn đi.
Khi xe dừng lại, Giang Ý Mạn mới nhận ra mình đã bị Thẩm Giai Nghị đưa đến nhà anh, anh ta định làm gì?
"Anh đưa tôi tới nhà anh là có ý gì?"
Giang Ý Mạn thông minh cỡ nào cũng không đoán ra được, cô chỉ cho rằng Thẩm Giai Nghị có ý xấu với mình, dù sao đàn ông cũng đều có ham muốn như nhau.
Cửa mở, Giang Ý Mạn bị kéo ra.
"Chờ đã, để tôi tự đi."
Giang Ý Mạn không muốn bị lôi kéo như vậy, cô cũng là người có danh tiếng, nếu như bị truyền ra ngoài thì phải làm sao?
Giang Ý Mạn vui mừng!
"Dì."
Đóa Đóa lại hét lên, đáng yêu quá đi mất!
"Ừ! Dì đây, Đóa Đóa dễ thương quá."
Giang Ý Mạn ôm khuôn mặt bầu bĩnh của Đóa Đóa, cô gái cô sao lại xinh xắn thế này!
"Vừa rồi dì nấu mì cho con cũng không phải là vô ích. Dì thích con lắm, sau này con có thể đến tìm dì chơi nữa được không? Tất cả quần áo đẹp và đồ chơi ở nhà dì đều giữ lại cho Đóa Đóa. Con có thể đến chơi bất cứ lúc nào."
Nếu có thể, cô thật sự muốn bắt lấy bọn trẻ ngay lập tức, không bao giờ để chúng quay lại Thẩm gia nữa, căn nhà đó thật lạnh lẽo, cô đơn, không thích hợp để bọn trẻ lớn lên chút nào.
Thẩm Giai Nghị ôm Đóa Đóa kéo Hiên Hiên vào thang máy.
Mặc dù bây giờ cô rất có năng lực, mọi người đều gọi cô là Thần tài, xung quanh có rất nhiều kẻ nịnh nọt cô, nhưng Giang Ý Mạn thực sự bất lực về vấn đề liên quan đến con cái.
Trong xe!
Đóa Đóa vẫn đang ôm con búp bê nhỏ mà Giang Ý Mạn cho nó, nó coi như con mà ôm trong lòng.
“Đóa Đóa, con thích cái này sao?” Thẩm Giai Nghị hỏi.
Nếu con gái thích, anh có thể trực tiếp đến xưởng sản xuất đồ chơi, yêu cầu sản xuất tất cả những món đồ mà Đoá Đoá thích.
Vừa rồi Đóa Đóa gọi được tiếng 'Dì' khiến Thẩm Giai Nghị rất vui.
Chỉ là anh không hiểu nổi, cô phục vụ kia đã dùng phương pháp gì để khiến cho Đóa Đóa học nói được.
“Đóa Đóa đã thích như vậy, ba ba sẽ mua cho con nhiều đầy cả nhà luôn, chịu không?” Giọng nói của Thẩm Giai Nghị rất trầm, khi nói chuyện với Đóa Đóa cũng rất dịu dàng.
Đóa Đóa lắc đầu.
Nó không thích có quá nhiều đồ chơi, nó chỉ quan tâm đến món đồ này thôi, vì đây là dì đã cho nó, vì dì đã đối xử tốt với nó, dì nấu mì cho nó và còn đút cho nó ăn nữa.
Đây đều là những thứ Giang Vũ Phỉ chưa từng làm, Đóa Đóa nhớ mẹ, càng nghĩ càng nhớ, nó nắm chặt đồ chơi trong tay.
“Vừa rồi con ăn cơm ở nhà dì sao? Cô ta nấu đồ ăn ngon lắm à?” Thẩm Giai Nghị lại hỏi.
Anh quá hiểu con gái mình, nó không nói chuyện với người lạ, không hay cười nói, thậm chí còn phải chọn người cho ăn, khi tâm trạng không vui thì mặc kệ không để ý đến ai.
Lần đầu tiên Đóa Đóa cười là nhờ cô nhân viên kia, lần đầu tiên nói cũng là nhờ cô ta và lần đầu tiên sẵn lòng gặp người lạ cũng là cô ta, rốt cuộc người phụ nữ đó có phương pháp gì??
Đóa Đóa gật đầu!
Không phải là Giang Ý Mạn nấu ăn ngon mà vì dì hay bày trò khiến Đóa Đóa vui vẻ, dì kể chuyện cười, dì đút cho nó ăn, dì nhẫn nại, dì rất thích cười.
"Được rồi, ba hiểu rồi, nhưng lần sau Đóa Đóa không được trốn khỏi nhà nữa đấy? Có biết là ba lo lắng cho con lắm không?" Thẩm Giai Nghị ôm con gái vào lòng.
Có trời mới biết Thẩm Giai Nghị quan tâm đến đứa con gái quý giá này thế nào, anh yêu Đoá Đoá hơn Hiên Hiên, không phải vì chán ghét Hiên Hiên, mà là bởi vì Đóa Đóa cần sự yêu thương hơn.
Đóa Đóa ôm con búp bê nhỏ, tựa vào vòng tay của ba rồi ngủ thiếp đi.
“Hiên Hiên, con nghĩ thế nào về người phụ nữ đó?” Thẩm Giai Nghị hỏi.
“Dì rất tốt, đối với con và Đóa Đóa đều rất tốt, dì ấy rất thích cười, được ở cùng dì thật tuyệt.” Hiên Hiên hết lời ca ngợi.
Đương nhiên cậu không dám đề cập tới tay nghề nấu nướng của dì ấy...
“Xem ra con và Đóa Đóa rất thích cô ấy.” Thẩm Giai Nghị có chút tiếc nuối nói.
Những thứ này, lẽ ra là do người mẹ mang đến cho bọn nhỏ, nếu như Giang Vũ Phỉ làm đủ những chuyện đó, thì Đóa Đóa và Hiên Hiên sẽ không phải đi tìm tình cảm của mẹ từ người phụ nữ khác.
Thẩm Giai Nghị sắc mặt nặng nề giống như báo trước cho một trận bão táp sắp tới.
Về đến nhà!
Đóa Đóa tỉnh dậy và bắt đầu ồn ào.
Con bé không chịu tắm, không chịu ngủ, cứ quấy khóc, cáu gắt không ai dỗ nổi.
Thường thì lúc này nên là Giang Vũ Phỉ dỗ Đóa Đóa ngủ, có khi Giang Vũ Phỉ không có ở nhà, Thẩm Giai Nghị sẽ tự mình ra tay đến kiệt sức, Đóa Đóa sau khi vật lộn mệt sẽ ngủ thiếp đi.
Nhưng đêm nay, anh thật sự không còn cách nào khác, Đóa Đóa rất ngoan cố.
Thẩm Giai Nghị bất lực, nghĩ đến anh cũng là ông chủ của một tập đoàn niêm yết lớn, chức vụ trên vạn người, người khác thường phải nhìn mặt anh mà sống, từ khi nào mà anh lại cần nhìn mặt người khác?
Anh đã làm anh hùng cả nửa đời người, nhưng khi rơi vào tay con gái yêu quý thì chẳng là cái thá gì, Đóa Đóa cứ làm loạn như vậy khiến Thẩm Giai Nghị không còn cách nào khác, trong lòng lo lắng đến mức đầu gần như hói.
Không được, Thẩm Giai Nghị lái xe rời khỏi biệt thự.
Bốn mươi phút sau!
Ding-dong! Ding-dong! Chuông cửa kêu.
"Ai vậy, đêm rồi không cho người ta nghỉ ngơi sao?"
Giang Ý Mạn vừa đắp mặt nạ xong, đang định bò lên giường thì lại có người bấm chuông cửa, tốt nhất là có việc quan trọng, nếu không sẽ chết với cô.
"Thẩm Giai Nghị?"
Anh ta đến đây làm gì?
Giang Ý Mạn hoàn toàn không muốn tiếp khách, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của Thẩm Giai Nghị, hẳn là có chuyện quan trọng!
"Đi với tôi." Anh ta đang ra lệnh cho cô.
Giang Ý Mạn buồn cười.
"Tại sao tôi phải đi cùng anh? Hơn nữa anh là ai mà bảo tôi đi thì tôi phải đi? Anh đang xem thường tôi sao?"
Giang Ý Mạn không phải một người phụ nữ bình thường, cô có tiền bạc và địa vị, hoàn toàn không cần cúi đầu lấy lòng anh ta.
Thẩm Giai Nghị bước tới, một tay nắm lấy eo Giang Ý Mạn, trực tiếp ôm cô ném lên vai, rất đơn giản độc đoán mà không dài dòng.
"Này! Anh thả tôi xuống, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát, mau để tôi xuống." Giang Ý Mạn chống cự, hét lớn.
Nhưng đôi vai của anh rất rộng, có một cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Giang Ý Mạn cũng không giãy giụa nữa, vừa rồi còn bị rơi mất một cái dép, cố gắng giãy giụa cũng vô dụng, cô không tin Thẩm Giai Nghị có thể làm gì được cô.
Giang Ý Mạn bị ném lên xe.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Giang Ý Mạn hỏi.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Giai Nghị đột nhiên đến gần, tim của Giang Ý Mạn đập thật nhanh. Con tim như đã chết của cô tự nhiên lại đập rộn ràng.
Hai tròng mắt nhìn thẳng vào Thẩm Giai Nghị, tim đập càng lúc càng nhanh, thời điểm nó như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực thì Thẩm Giai Nghị lại ngồi trở lại, anh chỉ giúp cô thắt dây an toàn, thế mà cô lại căng thẳng như vậy.
Anh không nói một lời mà cứ thế lái xe đưa Giang Ý Mạn đi.
Khi xe dừng lại, Giang Ý Mạn mới nhận ra mình đã bị Thẩm Giai Nghị đưa đến nhà anh, anh ta định làm gì?
"Anh đưa tôi tới nhà anh là có ý gì?"
Giang Ý Mạn thông minh cỡ nào cũng không đoán ra được, cô chỉ cho rằng Thẩm Giai Nghị có ý xấu với mình, dù sao đàn ông cũng đều có ham muốn như nhau.
Cửa mở, Giang Ý Mạn bị kéo ra.
"Chờ đã, để tôi tự đi."
Giang Ý Mạn không muốn bị lôi kéo như vậy, cô cũng là người có danh tiếng, nếu như bị truyền ra ngoài thì phải làm sao?