Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-8
Chương 8: Xóa đi
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, có được vé vào cửa thì sẽ có cơ hội nhìn thấy Tổng chỉ huy mới, cho nên bọn họ đều nhìn chăm chăm vé vào cửa với ánh mắt sáng quắc, hận không thể lấy làm của riêng
Cho dù là bà cụ cũng chưa từng nghĩ rằng Hình Hải Trung thể mà lại lấy được vé vào cửa, chỉ thấy bà ta kích động nói: "Tốt, tốt lắm! Hải Trung, vé này là con lấy được, theo lý nên do con phân phát, bà già này sẽ không xen vào"
Hình Hải Trung thấy bà cụ cho mình quyền tự quyết, anh ta cũng không già mồm cãi lại, sau khi suy nghĩ một lát, anh ta quyết định nói: "Một khi đã như vậy, con sẽ đưa một cái cho Văn Sang, còn mấy tấm vé còn lại, không biết có chủ bác nào muốn đi không, có thể lấy vé này để đi. Nghe nói như thế, ngoài mấy vị chú bác bề trên ra, trong mắt những người khác đều lộ ra vẻ thất vọng.
Lâm Minh Hải nhìn chung quanh một vòng, dẫn đầu lên tiếng: "Tôi bỏ quyền, nếu Văn Sang nhà chúng tôi đã có vẻ rồi, tôi sẽ không chiếm phần này nữa. “Tôi cũng bỏ quyền, nhà chúng tôi đã làm Hải Trung tham dự rồi." Chú ba Lâm Minh Phúc cũng cười nói. Sau khi nghe được lời của hai người, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người bác cả Lâm Minh Quang, dù sao dòng chính đời thứ hai nhà họ Lâm cũng chỉ có ba anh em bọn họ. Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, trong lòng Lâm Minh Quang vô cùng kích động, dù sao ông ta cũng vẫn luôn là người vô hình ở hai dòng chính nhà họ Lâm, trước kia không có khả năng loại chuyện tốt này dừng trên đầu ông ta.
Khẽ nuốt nước miếng, đến giọng nói của Lâm Minh Quang cũng run run: “Nếu chủ, chủ hai và chủ ba đều không đi, vậy tôi
Nào biết ông ta còn chưa nói xong đã bị Lâm Văn Sang ở bên ngắt lời: “Bác cả, cháu cảm thấy bác đi không được thích hợp cho làm... “Có ý gì?” Sắc mặt Lâm Minh Quang thay đổi, nhíu mày hỏi. Lâm Văn Sang cười ha ha nói: "Bác cả, tuy rằng bác là viện trưởng bệnh viện Đông y Lâm thị, nhưng có ai đang ngồi ở đây mà không biết bác không có năng lực ấy, nếu không phải bác có đứa con gai tài giỏi thì bác cảm thấy bệnh viện Đông y Lâm thị có thể để cho nhà bác quản lý à? Cho nên bác đi cũng không có ý nghĩa gì, chỉ biết làm nhà họ Lâm chúng ta mất thế diện thêm mà thôi!” “Hỗn láo!"
Lâm Minh Quang nghe vậy, tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, ông ta đập mạnh lên bàn, tức giận nói: "Lâm Văn Sang, mày nói chuyện với người lớn kiểu đấy à, tao không có năng lực thật đi chăng nữa thì có đến phiên mày đánh giá không?"
Đối mặt với sự chất vấn của Lâm Minh Quang, Lâm Văn Sang cũng không để ý tới, chỉ khinh thường bĩu môi.
Lâm Minh Quang thấy thế, lại tức cũng không làm được gì, ngay lúc ông ta định nói thêm thì thấy bà cụ gõ mạnh gậy, lạnh giọng nói: "Câm miệng hết đi, cãi nhau còn ra thể thống gì?” "Mẹ, con... “Đủ rồi!
Thấy Lâm Minh Quang không phục, bà nội Trịnh không vui nói: “Văn Sang nói cũng là nói thật, mấy năm nay chúng mày đã có cống hiến gì cho nhà họ Lâm chưa? Nếu không phải Thanh Di có năng lực, mẹ đã sớm lấy lại bệnh viện rồi
Lâm Minh Quang thiếu chút nữa là bị sặc chết, làm sao cũng không ngờ rằng bà cụ lại thiên vị Lâm Văn Sang quá mức như vậy, chỉ là bà cụ nổi giận, ông ta cũng không dám lỗ mãng, nghĩ giây lát mới nói tiếng: “Nếu nhà chủ hai và chủ ba đều có đại biểu, vậy để Thanh Di đại diện nhà tôi đi thì có thể chứ?" “Dựa vào cái gì cơ chứ?” Lâm Văn Sang thấy bà nội làm chỗ dựa cho mình thì ngữ khi kiêu ngạo hơn: "Nếu nhà bác muốn đi thì bác nói con rể tự kiếm lấy vé vào cửa, muốn lấy của chúng cháu làm gì?” "Mày!"
Đối mặt với sự khiêu khích không ngừng của Lâm Văn Sang, rốt cuộc Lâm Minh Quang không thể nhịn được nữa, ngay tại khi ông ta chuẩn bị ra tay dạy bảo đối phương, không biết Hình Hải Trung đã chắn trước mặt Lâm Văn Sang từ khi nào, ông ta cười nói: “Bác cả, đều là người trong nhà, có chuyện thì cứ việc nói, không cần động tay động chân" "Tránh ra!" "Nếu tôi không tránh ra thì sao?” Hình Hải Trung cười Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hình Hải Trung, Lâm Minh nghiền ngầm.
Quang tức giận đến mức phối muốn nổ tung. Ông ta biết nếu mình thật sự xuống tay thì khẳng định không chiếm được lợi thế, đến lúc đó chỉ có thể càng mất mặt hơn bây giờ! “Được, các người giỏi lầm, nếu không muốn gặp chúng tôi, chúng tôi ở lại cũng không có ý nghĩa gì.” Lâm Minh Quang nói xong bèn vung tay, dẫn đầu rời đi. Triệu Mai Hương có lòng muốn giải thích vài câu, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả, sau khi gọi Lâm Thanh Di một tiếng thì cũng rời đi. “Tức chết tôi! Tức chết tôi rồi!”
Sở Quốc Thiên vừa mới ra khỏi biệt thự đã nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của ba vợ Lâm Minh Quang: “Những người này thật sự càng ngày càng quá đáng!” “Quá đáng thì biết làm thế nào được? Nếu ông có nửa phần năng lực của chủ hai, chủ ba thì nhà chúng ta việc gì phải chịu cảnh này cơ chứ?" Triệu Mai Hương cũng chỉ vào Lâm Minh Quang, một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Lúc trước tôi đúng là mắt mù, sao tôi có thể gả cho kẻ vô dụng như ông chứ!”
Lâm Minh Quang muốn phản bác, nhưng nhìn thế vẻ mặt giận giữ của Triệu Mai Hương thì cũng chỉ đành rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Cái này cũng đâu thể trách tôi, là do mẹ bất công thôi mà..." “Ông vẫn còn dám cãi... "Mẹ, mẹ đừng nói bố nữa, để người khác nghe thấy lại bị chê cười.” Thấy mẹ còn muốn tiếp tục mắng, Lâm Thanh Di vội vàng tiến lên khuyên vài câu Chi là Triệu Mai Hương sao có thể bỏ qua như vậy được, ngay tại khi bà ta định nói gì đó, khỏe mất lại nhìn thấy Sở Quốc Thiên ở cách đó không xa. “Còn có thắng vô dụng này, thấy mày là tao lại điên lên Vừa rồi mày cũng nhìn thấy chuyện gì xảy ra rồi đấy, nói cho mày biết, mấy năm nay nhà chúng tạo không tiến lên được bước nào, mày vừa lòng chưa?"
Sắc mặt Sở Quốc Thiên trầm xuống, vẻ mặt áy náy, trầm giọng nói: "Mẹ, con xin lỗi, mấy năm nay để mọi người chịu khổ, tuy nhiên mọi người yên tâm, lần này con trở về chính là để bồi thường cho Thanh Di và Bảo Nhi, con cam đoan sau này ai cũng không thể chèn ép gia đình này được nữa!" “Sau này?”
Sở Quốc Thiên còn chưa dứt lời, Triệu Mai Hương nghe được lời này của anh đã nổi bão ngay lập tức: “Mày còn dám nói sau này với chúng tạo, bây giờ chúng tao đã không sống nổi nữa, nào còn sau này cái gì!” “Sở Quốc Thiên, đừng trách tạo nói chuyện khó nghe, so với Tuấn Anh, mày căn bản không là cái gì, khắp Hoan Châu này, không biết có bao nhiêu người muốn cưới Thanh Di nhà tạo, tạo cũng không muốn để nó đi theo một người đàn ông vô dụng để bị hại cả đời, cho nên sáng mại mày với Thanh Di đi ly hôn đi!” "Oa!"
Triệu Mai Hương vừa nói xong, Lâm Bảo Nhi lập tức khóc rống lên: “Bà ngoại không được mắng bố Bảo Nhi không muốn bố và mẹ ly hôn đầu.
Triệu Mai Hương thấy thế, muốn quở trách Bảo Nhi, chỉ là
Lâm Thanh Di đứng bên cạnh cũng lườm bà ta một cái: "Mẹ, nếu mẹ còn nói lung tung nữa, con và Bảo Nhi sẽ dọn ra ngoài O!" " "Con!"
Triệu Mai Hương khó thở, chỉ là bà ta cũng biết mình không nói được con gái, cho nên chỉ hừ lạnh một tiếng rồi dẫn bước lên xe. “Anh cũng đi cùng đi." Thấy mẹ không ầm ĩ nữa, rốt cuộc Lâm Thanh Di cũng thở nhẹ nhõm một hơi, lạnh lùng nói với Sở Quốc Thiên một cái rồi ôm Bảo Nhi lên xe. Sở Quốc Thiên không nói gì, nhưng trong lòng lại khó chịu vô cùng, anh không thể tưởng tượng được mấy năm mình không có ở đây, rốt cuộc vợ và con gái mình đã phải chịu đựng biết bao nhiêu tủi hờn.
Hít sâu một hơi, anh lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn ra ngoài. “Tôi không muốn nhìn thấy người nhà họ Lâm ở lễ chúc mừng"