Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132: Nam Cung Văn bị đánh tàn phế
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Vu Thành, nếu anh muốn cướp địa bàn, thì hướng vào tôi là được, anh Sở không phải người ở trong giới của chúng ta, hãy để anh ấy đi đi!" Hạ Văn Tân nhanh chóng phản ứng lại, tức giận nhìn Vu Thành và nói.
Vu Thành không trả lời, nhưng ánh mắt nhìn Hạ Văn Tân như nhìn một kẻ ngu ngốc vậy.
Thấy vậy, Sở Quốc Thiên không khỏi nghi hoặc, anh hỏi: "Vu Thành, tôi muốn xác nhận trước, anh thật sự không phải là người nhà Nam Cung hay người nhà họ Uông mời đến?"
"Không phải."
Vu Thành liếc nhìn Nam Cung Văn và Uông Thành Đông, sau đó chuyển hướng về phía Hạ Văn Tân: "Hôm nay anh Sở gọi anh Hạ đến giúp gây chiến, đương nhiên Vu Thành tôi sẽ không bỏ qua cơ hội nghìn năm mới có một này."
"Vu Thành, hôm nay bị anh lợi dụng sơ hở, cho dù họ Hạ tôi có gặp chuyện, thì cũng... xin anh bỏ qua cho anh Sở, có được không?" Hạ Văn Tân lại xin tiếp.
"Không thể để anh ta đi được, mặc dù anh ta không phải người ở trong giới của chúng ta, nhưng tôi đã ngưỡng mộ anh ta từ rất lâu rồi, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội gặp, làm sao có thể khinh địch mà để cho anh ta đi được chứ?" Vu Thành nói với vẻ nghiền ngẫm.
Nghe thấy vậy, Hạ Văn Tân tức đến mức muốn bể phổi, nhưng bây giờ anh ta ở thế hạ phong, biết rằng có nói thêm thì cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Tuy nhiên, khi Hạ Văn Tân đang lo lắng, giọng nói nhàn nhạt của Sở Quốc Thiên lại vang lên: "Anh muốn giữ tôi lại, anh còn chưa có đủ tư cách đâu."
Dứt lời, chỉ thấy bóng dáng của anh lóe lên, và khi anh xuất hiện lần nữa thì Vu Thành đã bị bóp cổ.
Nhìn Sở Quốc Thiên đang khống chế bản thân mình như một bóng ma, cuối cùng Vu Thành cũng thu lại nụ cười trên mặt, trong lòng anh ta giờ chỉ còn lại sự hoảng sợ vô tận.
Bởi vì, nếu Sở Quốc Thiên muốn giết anh ta, thì đúng là còn dễ hơn bóp chết một con kiến...
"Anh Vu Thành!"
"Anh Vu Thành!"
"Buông anh Vu Thành ra!"
Một nhóm thuộc hạ của Vu Thàn thấy vậy đã phản ứng, và họ lập tức kêu lên.
Thấy vậy, Hạ Văn Tân cảm thấy vô cùng sửng sốt, đồng thời sắp xếp thuộc hạ của mình đứng chắn trước mặt Sở Quốc Thiên, ngay sau đó, anh ta quát lớn với đám thuộc hạ của Vu Thành: "Tất cả bỏ vũ khí xuống cho tôi, ngoan ngoãn biến khỏi đây, nếu không... Đại ca của mấy người có thể chết vì sự bốc đồng của mấy người bất cứ lúc nào!"
Đám thuộc hạ của Vu Thành bị sốc về cả thể xác lẫn tinh thần, họ nhìn vẻ mặt đang tái nhợt của Vu Thành, lúc này chỉ hận không thể bỏ vũ khí xuống và rút khỏi biệt thự của nhà họ Uông.
Khi đám thuộc hạ của Vu Thành đã rút hết khỏi biệt thự, bấy giờ Hạ Văn Tân mới buông tảng đá ở trong lòng xuống được, anh ta bước nhanh về phía Sở Quốc Thiên: "Anh Sở, người của tôi sẽ tới ngay, anh chỉ cần cầm giữ một lúc nữa thôi!"
Cho dù Sở Quốc Thiên có thể khống chế được Vu Thành với tốc độ kinh người, nhưng Hạ Văn Tân vẫn không dám nghĩ tới việc anh có thể đánh bại năm người như thế nào.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hạ Văn Tân, Sở Quốc Thiên cười nhạt và nói: "Hạ Văn Tân, anh không cần phải căng thẳng như vậy, đối với tôi, những người này chỉ to hơn con kiến một chút mà thôi."
"Chuyện này..."
Hạ Văn Tân đột nhiên không thốt nên lời, nhưng lại phát hiện dù nói nhiều hơn nữa thì cũng không giúp ích được gì.
Mãi cho đến khi, anh ta xác định được vẻ bình tĩnh trên mặt của Sở Quốc Thiên không phải là giả bộ, Sở Quốc Thiên ngoại trừ là người có y thuật cao siêu ra thì lực chiến đấu của anh cũng không hề yếu một chút nào!"
"Giao anh ta cho anh đó." Sở Quốc Thiên không để ý Hạ Văn Tân đang nghĩ gì, ném Vu Thành trong tay cho Hạ Văn Tân, sau đó anh đi thẳng về phía Nam Cung Văn.
"Sở... Quốc... Thiên... Sở Quốc Thiên, anh... anh muốn làm gì?" Thấy động tác của Sở Quốc Thiên, Nam Cung Văn đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
Vốn dĩ tưởng rằng Vu Thành dẫn nhiều người đến thì có thể giúp anh ta đối phó được với Sở Quốc Thiên, nhưng không ngờ còn chưa ra tay thì đã bị Sở Quốc Thiên khống chế được.
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên càng ngày càng đến gần, Nam Cung Văn lùi lại phía sau với dáng vẻ chật vật, vừa hoảng sợ vừa nói: "Sở... Quốc... Thiên, Sở Quốc Thiên, anh... Anh dừng lại. Nếu anh dám làm gì tôi, thì chắc chắn nhà họ Nam Cung của tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"
"Bốp!"
Nào ngờ anh ta vừa nói xong thì đã bị Sở Quốc Thiên đạp một phát mạnh vào người, ngay lập tức anh ta bị đá đến bên cạnh Uông Thành Đông.
Anh ta còn chưa kêu đau thì Sở Quốc Thiên đã nhặt một cây gậy bóng chày trên mặt đất lên và tiếp tục đi về phía anh ta.
"Anh... anh đừng đến đây!" Nam Cung Văn nhìn Sở Quốc Thiên như nhìn thấy quỷ, cuối cùng anh ta cũng nhận ra một điều là, Sở Quốc Thiên không hề sợ người nhà họ Nam Cung nhà mình.
"Nam Cung Văn, khi cậu bắt nạt bác sĩ Uông, thì cậu nên nghĩ đến việc mình sẽ có kết quả như này." Sở Quốc Thiên không hề có một chút thương hại nào, vừa dứt lời liền cầm cây gậy bóng chày trong tay đập mạnh xuống.
"Bộp!"
"A!"
Ngay lập tức, vang lên tiếng cây gậy bóng chày đập vào cơ thể của Nam Cung Văn, xen lẫn vào đó là tiếng kêu đau đớn vang vọng khắp căn phòng của Nam Cung Văn.
Thấy Sở Quốc Thiên liên tục điên cuồng đánh Nam Cung Văn, Uông Thành Đông ở bên cạnh cuối cùng mới lấy lại được tinh thần, ông ta vội vàng
"Vu Thành, nếu anh muốn cướp địa bàn, thì hướng vào tôi là được, anh Sở không phải người ở trong giới của chúng ta, hãy để anh ấy đi đi!" Hạ Văn Tân nhanh chóng phản ứng lại, tức giận nhìn Vu Thành và nói.
Vu Thành không trả lời, nhưng ánh mắt nhìn Hạ Văn Tân như nhìn một kẻ ngu ngốc vậy.
Thấy vậy, Sở Quốc Thiên không khỏi nghi hoặc, anh hỏi: "Vu Thành, tôi muốn xác nhận trước, anh thật sự không phải là người nhà Nam Cung hay người nhà họ Uông mời đến?"
"Không phải."
Vu Thành liếc nhìn Nam Cung Văn và Uông Thành Đông, sau đó chuyển hướng về phía Hạ Văn Tân: "Hôm nay anh Sở gọi anh Hạ đến giúp gây chiến, đương nhiên Vu Thành tôi sẽ không bỏ qua cơ hội nghìn năm mới có một này."
"Vu Thành, hôm nay bị anh lợi dụng sơ hở, cho dù họ Hạ tôi có gặp chuyện, thì cũng... xin anh bỏ qua cho anh Sở, có được không?" Hạ Văn Tân lại xin tiếp.
"Không thể để anh ta đi được, mặc dù anh ta không phải người ở trong giới của chúng ta, nhưng tôi đã ngưỡng mộ anh ta từ rất lâu rồi, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội gặp, làm sao có thể khinh địch mà để cho anh ta đi được chứ?" Vu Thành nói với vẻ nghiền ngẫm.
Nghe thấy vậy, Hạ Văn Tân tức đến mức muốn bể phổi, nhưng bây giờ anh ta ở thế hạ phong, biết rằng có nói thêm thì cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Tuy nhiên, khi Hạ Văn Tân đang lo lắng, giọng nói nhàn nhạt của Sở Quốc Thiên lại vang lên: "Anh muốn giữ tôi lại, anh còn chưa có đủ tư cách đâu."
Dứt lời, chỉ thấy bóng dáng của anh lóe lên, và khi anh xuất hiện lần nữa thì Vu Thành đã bị bóp cổ.
Nhìn Sở Quốc Thiên đang khống chế bản thân mình như một bóng ma, cuối cùng Vu Thành cũng thu lại nụ cười trên mặt, trong lòng anh ta giờ chỉ còn lại sự hoảng sợ vô tận.
Bởi vì, nếu Sở Quốc Thiên muốn giết anh ta, thì đúng là còn dễ hơn bóp chết một con kiến...
"Anh Vu Thành!"
"Anh Vu Thành!"
"Buông anh Vu Thành ra!"
Một nhóm thuộc hạ của Vu Thàn thấy vậy đã phản ứng, và họ lập tức kêu lên.
Thấy vậy, Hạ Văn Tân cảm thấy vô cùng sửng sốt, đồng thời sắp xếp thuộc hạ của mình đứng chắn trước mặt Sở Quốc Thiên, ngay sau đó, anh ta quát lớn với đám thuộc hạ của Vu Thành: "Tất cả bỏ vũ khí xuống cho tôi, ngoan ngoãn biến khỏi đây, nếu không... Đại ca của mấy người có thể chết vì sự bốc đồng của mấy người bất cứ lúc nào!"
Đám thuộc hạ của Vu Thành bị sốc về cả thể xác lẫn tinh thần, họ nhìn vẻ mặt đang tái nhợt của Vu Thành, lúc này chỉ hận không thể bỏ vũ khí xuống và rút khỏi biệt thự của nhà họ Uông.
Khi đám thuộc hạ của Vu Thành đã rút hết khỏi biệt thự, bấy giờ Hạ Văn Tân mới buông tảng đá ở trong lòng xuống được, anh ta bước nhanh về phía Sở Quốc Thiên: "Anh Sở, người của tôi sẽ tới ngay, anh chỉ cần cầm giữ một lúc nữa thôi!"
Cho dù Sở Quốc Thiên có thể khống chế được Vu Thành với tốc độ kinh người, nhưng Hạ Văn Tân vẫn không dám nghĩ tới việc anh có thể đánh bại năm người như thế nào.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hạ Văn Tân, Sở Quốc Thiên cười nhạt và nói: "Hạ Văn Tân, anh không cần phải căng thẳng như vậy, đối với tôi, những người này chỉ to hơn con kiến một chút mà thôi."
"Chuyện này..."
Hạ Văn Tân đột nhiên không thốt nên lời, nhưng lại phát hiện dù nói nhiều hơn nữa thì cũng không giúp ích được gì.
Mãi cho đến khi, anh ta xác định được vẻ bình tĩnh trên mặt của Sở Quốc Thiên không phải là giả bộ, Sở Quốc Thiên ngoại trừ là người có y thuật cao siêu ra thì lực chiến đấu của anh cũng không hề yếu một chút nào!"
"Giao anh ta cho anh đó." Sở Quốc Thiên không để ý Hạ Văn Tân đang nghĩ gì, ném Vu Thành trong tay cho Hạ Văn Tân, sau đó anh đi thẳng về phía Nam Cung Văn.
"Sở... Quốc... Thiên... Sở Quốc Thiên, anh... anh muốn làm gì?" Thấy động tác của Sở Quốc Thiên, Nam Cung Văn đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
Vốn dĩ tưởng rằng Vu Thành dẫn nhiều người đến thì có thể giúp anh ta đối phó được với Sở Quốc Thiên, nhưng không ngờ còn chưa ra tay thì đã bị Sở Quốc Thiên khống chế được.
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên càng ngày càng đến gần, Nam Cung Văn lùi lại phía sau với dáng vẻ chật vật, vừa hoảng sợ vừa nói: "Sở... Quốc... Thiên, Sở Quốc Thiên, anh... Anh dừng lại. Nếu anh dám làm gì tôi, thì chắc chắn nhà họ Nam Cung của tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"
"Bốp!"
Nào ngờ anh ta vừa nói xong thì đã bị Sở Quốc Thiên đạp một phát mạnh vào người, ngay lập tức anh ta bị đá đến bên cạnh Uông Thành Đông.
Anh ta còn chưa kêu đau thì Sở Quốc Thiên đã nhặt một cây gậy bóng chày trên mặt đất lên và tiếp tục đi về phía anh ta.
"Anh... anh đừng đến đây!" Nam Cung Văn nhìn Sở Quốc Thiên như nhìn thấy quỷ, cuối cùng anh ta cũng nhận ra một điều là, Sở Quốc Thiên không hề sợ người nhà họ Nam Cung nhà mình.
"Nam Cung Văn, khi cậu bắt nạt bác sĩ Uông, thì cậu nên nghĩ đến việc mình sẽ có kết quả như này." Sở Quốc Thiên không hề có một chút thương hại nào, vừa dứt lời liền cầm cây gậy bóng chày trong tay đập mạnh xuống.
"Bộp!"
"A!"
Ngay lập tức, vang lên tiếng cây gậy bóng chày đập vào cơ thể của Nam Cung Văn, xen lẫn vào đó là tiếng kêu đau đớn vang vọng khắp căn phòng của Nam Cung Văn.
Thấy Sở Quốc Thiên liên tục điên cuồng đánh Nam Cung Văn, Uông Thành Đông ở bên cạnh cuối cùng mới lấy lại được tinh thần, ông ta vội vàng