Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 265
Chuyện kia đã trôi qua khoảng thời gian một tháng rồi.
Tình cảm của Ngô Hiểu Dao và Dạ Thiên Ưng rất tốt, rất tốt. . . . . .
Nhưng mà. . . . . .
Trong thời gian 1 tháng mày họ không từng một lần hành động thân mật.
Cô và anh đều có khúc mắc.
Bên trong biệt thự, anh ôm cô thật chặt.
Mọi thứ đều đã kết thúc, chuyện gì anh cũng không chút bận tâm, nhưng Tiếu Thiên Dạ đối với anh tổn thương tinh thần anh lại canh cánh trong lòng.
“Thiên Ưng, chuyện là trường của bọn em trao đổi học sinh, em muốn đi Pháp trao đổi khoảng thời gian một năm.”
“Em nói cái gì? ?” Một năm ư, cô muốn đi Pháp một năm ư!
“Anh sẽ chờ em chứ?” Cặp mắt thật to kia của cô long lanh, hỏi Dạ Thiên Ưng.
“Hãy đi đi. . . . . .”
Như vậy có lẽ cũng tốt, trước tiên có lẽ xa nhau một thời gian ngắn cũng tốt. . . . . .
Đưa tay nhỏ bé dùng sức giật một sợi tóc của anh.
“Sao lại túm tóc anh?”
“Anh mọc tóc bạc đấy.” Cô cười xấu xa nói xong, liền đem sợi tóc kia bỏ vào trong túi áo.
“Làm sao có thể?” Anh hiếm khi có tóc bạc trên mặt phủ lên một chút nghi ngờ, nhanh chóng chạy về phía toilet không ngừng soi đầu tóc của mình.
Chỉ nghe trong phòng ngủ Ngô Hiểu Dao chừng muốn cười không khép miệng được. anh biết anh bị trêu đùa rồi. . . . . .
“Thiên Thần, trường học các chú trao đổi sinh viên trao đổi ở đâu vậy? ? ?”
Ngô Hiểu Dao đã rời đi khoảng gần hai tháng rồi, vẫn không từng liên lạc hỏi thăm anh.
“Anh, thật xin lỗi.” Bắc Thiên Thần đưa tay cầm một phong thư trong tay giao cho Dạ Thiên Ưng.
Thiên Ưng:
Thời điểm khi anh đọc được lá thư này, em đã rời đi rồi.
Cùng ở một chỗ với anh từ khi quen biết đến bây giừ đã trải qua 13 năm, tình cảm của chúng ta tới dễ dàng, nhưng mà đã trải qua một lần lại một lần thử thách.
Một lần thử thách cuối cùng này, dường như anh đã thất bại, mà em cũng thua. . . . . .
Ha ha, khoảng thời gian một năm này, Thiên Ưng, anh có nguyện ý chờ em khoảng thời gian một năm không?
Nếu một năm sau em chưa trở lại bên cạnh anh, có nghĩa là em mãi mãi cũng sẽ không trở về nữa.
Nếu như một năm sau anh có người trong lòng, mà em cũng trở về, em sẽ thật tâm chúc phúc anh. . . . . .
Dao Dao yêu của anh
Cô đang làm cái gì? Anh không hiểu.
Lần này anh lại bị cô lừa rồi.
Một năm sao?
Ha ha, mười năm, anh cũng chờ qua rồi.
Nếu một năm sau cô không trở về, anh có lật tung thế giới cũng phải tìm cô trở về.
Nếu như một năm sau cô có người trong lòng, hắn sẽ không chúc phúc cô, anh sẽ lại lần nữa đoạt lại cô đến bên cạnh mình. . . . . .
Một năm sau. . . . . .
Công ty của Dạ Thiên Ưng giống như anh dự liệu, đã phát triển mạnh mẽ lên hạng 10 thế giới, anh mới 27 tuổi mà thôi, thời gian tương lai đủ để anh vượt lên hạng thứ nhất thế giới!
Anh và Ngô Hiểu Dao đã qua thời hạn một năm rồi sắp vượt quá 3 tháng, cô chua có trở về, có nghĩa là cô mãi mãi cũng sẽ không trở lại sao?
Trong văn phòng, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, trong đôi mắt anh kia, vẫn không có một chút thỏa mãn.
Xem ra anh cần phải đi tìm cô rồi. . . . . .
“Tuấn Hi, chuyện của công ty giao cho cậu.”
“Vâng, tôi biết rồi.”Trong quan hệ của anh cùng Hàn Tuấn Hi không có chút thay đổi nào, trải qua thời gian một năm trò chuyện này, anh đã xem chuyện kia vô cùng phai nhạt rồi.
“Thiên Ưng, bên ngoài có một người phụ nữ mang theo một bé trai 5 tuổi đến đây tìm anh, cô ấy nói là con của anh!” Sau khi Hạ Uyển Uyển bị tập kích, thân thể đã bình phục rồi, không có để lại di chứng gì.
Toàn bộ người trong văn phòng, trái tim đều vọt lên cổ họng rồi.
Lông mày Dạ Thiên Ưng nhíu lại thành một hàng.
Đều là trước kia anh gây hại khắp nơi ở dưới, bây giờ có phụ nữ tìm tói cửa, ngay cả con anh cũng mang đến, giải quyết như thế nào? ? ? ?
“Không phải đâu, con của anh Thiên Ưng sao? Vậy. . . . . .” Chân phải của Lăng Thánh Quân tuy rằng không được linh hoạt như trước kia nữa, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.
“Uyển Uyển, cho cô ta 300 vạn, bảo cô ta đi.” Cho dù đứa bé kia thật là của anh, anh cũng không có cách nào thừa nhận được.
Không hề yêu mà sinh ra đứa nhỏ, căn bản là không hạnh phúc.
“Anh khẳng định dùng tiền đuổi cô ấy?” Hạ Uyển Uyển khẽ mỉm cười.
Cửa lớn của văn phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ đeo kính ôm một đứa bé hơn vài tháng đi vào trong văn phòng.
“Ai, anh thật đúng là vô tình quá, 300 vạn đã muốn xua đuổi em?” Người phụ nữ hóm hỉnh nói xong, đưa tay gỡ kính đang đeo trên mặt xuống.
“. . . . . . . . .” Trong nháy mắt đôi mắt của Dạ Thiên Ưng lộ ra đầy kinh ngạc, thế nhưng lập tức anh chạy vội tới trước mặt người phụ nữ kia: “Đứa bé này?”
“Con anh, anh không muốn thừa nhận?” Người phụ nữ tức giận nói xong, giơ tay đưa đứa trẻ cho Dạ Thiên Ưng.
“Con của anh? ? ?” Nét mặt anh ấy đầy kinh ngạc, lộ ra đầy hưng phấn mỉm cười, ôm trong ngực đứa trẻ hơn vài tháng, anh nâng lên trên cao: “Con tôi, tôi có con rồi..., ha ha ha ha.”
“Nhìn xem, em biết ngay, anh có con chắc chắn sẽ không thương yêu em nữa!” Người phụ nữ không vui nói xong, quay mình định rời đi.
Anh đưa tay giữ ánh tay cô lại, nét mặt ngập tràn dịu dàng vô hạn: “Bảo bối, hoan nghênh quay trở về. . . . . .”
Vào thời điểm một năm trước cô lừa Dạ Thiên Ưng đi Pháp đã biết mình mang thai rồi.
Nhưng mà đứa bé kia là của ai, cô không dám xác định.
Cô cũng không phải một người vô tình, cho dù là con của Hàn Tuấn Hi cô cũng sẽ không bỏ đi.
Chỉ có điều, đứa bé là của Hàn Tuấn Hi, cô cũng sẽ y theo lời trong lá thư mãi mãi sẽ không xuất hiện ở trước mặt Dạ Thiên Ưng, cẩn thận chăm sóc đứa trẻ này.
Rất may mắn, trời xanh có mắt, đứa bé này là của Dạ Thiên Ưng.
Vào lúc trước khi cô đi đã rút một sợi tóc của anh để làm kiểm tra DNA.
Đứa bé là của cô và Dạ Thiên Ưng.
Ha ha, cô đã trở lại, đã mang theo con của họ trở về. . . . . .
Anh lại mắc bẫy, ai. . . . . .
Cuối cùng anh thật sự là bị cô đùa giỡn vòng quanh vậy.
“Chào mừng trở về, Dao Dao.” Cô đối mặt với câu hỏi thăm này của Hàn Tuấn Hi, không có gì gượng gạo.
Thời gian một năm này thật sự làm phai mờ đi rất nhiều khúc mắc.
Nếu thời điểm kia bảo cô miễn cưỡng ở lại bên cạnh Dạ Thiên Ưng, ba người họ cũng sẽ không bỏ xuống khúc mắc trong lòng.
Nhưng bây giờ. . . . . .
Có lẽ giống với câu nói kia, một vài thời điểm giữa người yêu thật sự cần xa nhau một chút, mới có thể đổi lấy yêu thương nhiều hơn.
“Anh Tuấn Hi.” Cô bộc lộ ra một giọng nói ngọt ngào rồi mỉm cười.
“Chào mừng trở về.”
Thời gian một năm này làm phai nhạt đi không chỉ khúc mắc trong lòng Ngô Hiểu Dao, Dạ Thiên Ưng, Hàn Tuấn HI ba người ho. mà ngay cả Lăng Thánh Long cũng buông xuống tình cảm đối với cô.
“Thánh Quân, không phải cậu lại cao lên chứ?”
“Là cô lùn đi chứ?” 14967626
“. . . . . .”
“Hoan nghênh trở về.” Kể cả trong lòng Bắc Thiên Thần, cũng bỏ xuống hết thảy mọi thứ, mọi thứ.
Chỉ tiếc, cho đến tận bây giờ, cô cũng không biết Bắc Thiên Thần đã từng thích cô.
Mọi thứ thật sự quay lại thời điểm bắt đầu, khác biệt duy nhất chỉ là, cô và Dạ Thiên Ưng thật sự thành một gia đình. . . . . .
Trên giường lớn mềm mại, hai cỗ thân thể trần trụi đan vào nhau day dưa cùng một chỗ.
Bốn phiến môi dán vào với nhau thật chặt . . . . . .
“Thiên Ưng, Thiên Ưng, em nhớ anh muốn chết.” Chỉ là một nụ hôn, Ngô Hiểu Dao cũng đã yêu kiều làm cho thở gấp không thôi.
Hai má ửng đỏ lên, đôi mắt lại càng thêm có chút mê ly.
Bàn tay to của Dạ Thiên Ưng từ từ trượt đến chỗ mềm mại của cô, khẽ lấy tay chạm vào bông hoa đang hé nở mà quét qua, tà mị cười, ở trước mặt cô đung đưa ngón tay dính đầy mật hoa: “Đại hồng thủy a.”
“Ghét!” Cô ngượng ngùng quay đầu lại, cau mày lên.
“Muốn không?” Lời nói của anh lúc này đã tràn ngập trêu đùa, một năm xa cách này anh đã sớm không thể đợi được mà muốn cô, nhưng anh vẫn không quên giở trò xấu xa trêu chọc.
Ai bảo cô lừa anh thời gia đã hơn một năm rồi đấy chứ?
Đôi mắt cô khép chặt, ngượng ngùng gật đầu một cái.
Khóe miệng chớp nhoáng vẽ lên một nụ cười thỏa mãn, đưa tay sang bên giường cầm lên một cái hộp tinh xảo: “Trước tiên đưa tay ra.”
Mở mắt ra, nhìn trong tay anh cầm chiếc nhẫn cô đã từ chối hai lần.
Ha ha, lần này cô sẽ không cự tuyệt nữa, ngoan ngoãn đưa tay phải ra, anh cầm chiếc nhẫn kim cương lấp lánh ấy đeo vào trên ngns tay áp út của cô.
Một cỗ thân thể, dục vọng kia của anh đã sớm bành trướng lúc này nhập vào bông hoa của cô, cô thỏa mãn kêu lên một tiếng ngâm khe khẽ.
Nhưng rất lâu mà anh không có di chuyển.
“Làm sao vậy?” Cô hơi lo lắng hỏi anh.
“Em không gọi dễ nghe một chút, anh không có động lực nha.”
Lúc này, anh vẫn không quên đùa giỡn xấu xa, không ngừng khiêu khích trêu chọc cô, đến lúc này còn không vừa lòng cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy chớp mắt lộ ra bất mãn, oán trách nói: “Anh thật xấu.”
“Ai, anh bị em đùa giỡn bao nhiêu lần rồi? Hai ta ai xấu xa? Nhanh lên, mau gọi đi.”
Quay đầu sang, giống như một đóa hoa nở rộ miệng lúc này nũng nịu gọi câu: “Ông xã. . . . . .”
Thân thể của anh rất mạnh mẽ di chuyển xuống, nhưng lại dừng ở dưới.
“Lại làm sao vậy? ?”
“Không nghe thấy, gọi thêm vài tiếng.”
Cô cong cái miệng nhỏ nhắn lên, hai tay ôm lấy cổ anh, ánh mắt nhìn thẳng vào anh: “Ông xa, em yêu anh. 10nlk.
Lúc này anh mới thõa mãn cười, gắt gao ôm lấy cô càng di chuyển thân thể thành thục: “Bà xã, anh yêu em, sinh cho anh đứa con nữa nhé.”
“Không đau, sinh con đau lắm.”
“Ha ha, đứa con thứ nhất chúng ta đã sinh ra, thế nhưng anh không có ở bên cạnh em giúp đỡ em, điều này làm em tiếc nuối, cho nên anh muốn em sinh cho anh đứa con thứ hai, anh sẽ tính cả lần đầu tiên đồng thời đền bù cho em.”
Cô nghe lời nói cảm động kia, cô bị làm cảm động rồi. . . . . .
Cô một thân một mình sinh đứa nhỏ ra, quả thực rất cô độc bất lực, ngượng ngùng khẽ gật đầu, gắt gao ôm anh.
Chớp mắt khóe miệng của anh khẽ vẽ nên một nụ cười xấu xa.
Rốt cuộc ai mới thật sự là người xấu chứ?
Là người đàn ông xấu xa này? Hay là người phụ nữ xấu xa đó?
“Ông xã,con đi tiểu bẩn một bãi kìa.” Đứa con thứ nhất của họ đã hơn mọt tuổi rồi, mà trong bụng của cô cũng đã mang thai đưa thứ hai.
“Biết rồi, biết rồi!” Trong chớp mắt vẻ mặt kia của Dạ Thiên Ưng phủ lên chút bực mình, bây giờ anh cực kỳ hối hận bảo cô sinh ra nhiều con như vậy.
Cô ngoại trừ cho con bú gần như chưa từng chăm sóc qua, tất cả đều là anh một phen phân một phen nước tiểu chăm sóc Bảo Bảo của bọn họ.
Ai bảo trước kia anh đồng ý với cô, vừa sẽ yêu thương con lại vừa cưng chiều cô chứ?
Hoàn toàn là anh tự chuốc lấy.
Mà bây giờ Ngô Hiểu Dao vừa đi học vừa làm mẹ chưa lập gia đình, rốt cuộc khổ cực cũng qua đi chính mình thoải mái vui vẻ.
Về phần chuyện của cha cô, đến bây giờ cô cũng không biết, Tiếu Cục trưởng chính là cha của cô. . . . . .
Bên này Lăng Thánh Long và Bắc Thiên Thần đã tìm được bạn gái rồi, cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
Lăng Thánh Long và Hạ Uyển Uyển thuận lợi thành hôn.
Mọi việc này kết thúc hoàn toàn ưng ý. Tiếc nuối duy nhất chính là Hàn Tuấn Hi vẫn còn độc thân. . . . . .
Anh ta độc thân là vì nguyên nhân gì?
Trong lòng anh ta tình cảm không có một chút chỗ đứng sao?
Không phải vậy. . . . . .
Anh ta có người trong lòng, anh cũng vẫn luôn thích người đó. . . . . .
=== ==========Hết trọn bộ === ====== ====
Lời của tác giả: Sói tôi làm tròn lời hứa. Xong xuôi thiên văn này trước khoảng 15 ngày.
Đối với tình yêu sói tôi cũng không thích đi sâu vào nghiên cứu, tôi chỉ biết, câu chuyện này hoàn toàn không phải là câu chuyện về Cô bé lọ lem và hoàng tử.
Nếu Ngô Hiểu Dao ở n năm trước không thay Dạ Thiên Ung đỡ đao kia, bọn họ căn bản cũng không có khả năng ràng buộc giống như vậy. thiên hạ không có bữa ăn nào mà khồng phải trả tiền cơm trưa. Chuyện xưa Cô bé lọ lem và hoàng tử vĩnh viễn không có phần chân thực. Truyện cổ tích đến tiếp sau ngoại truyện là cái gì mọi người có biết không?
Đó chính là sau khi Cô bé lọ lem tiến vào tòa thành, sa đọa, bắt đầu yêu tiền bạc, yêu quyền lợi rồi.
Đây, chính là thực tế.
Kể cả màn biểu diễn trên giường giữa Ngô Hiểu Dao và Hàn Tuấn Hi, cũng là hiện thực.
Dạ Thiên Ưng ra ngài lăn lộn đã sớm nghĩ tới, mình sẽ liên lụy người nhà, cho nên, những điều này là do con đường phải trải qua, trừ khi anh mãi mãi đều là sạch sẽ.
Xã hội ư, hiện thực chính là như vậy.
Thiên văn này sói tôi vốn định viết ngoại truyện, nhưng xem ra là thôi đi, có một số thời điểm, giữ lại một chút chỗ trống, dường như hãy còn càng có thể làm ký ức của mọi người mới mẻ, không phải sao?
Hôm nay là ngày 14 tháng 2 rồi ư, ngày lễ tình nhân. Chúc cho Ngô Hiểu Dao cùng Dạ Thiên Ưng trăm năm hòa hợp, cũng chúc cho toàn thể độc giả một lễ tình nhân hạnh phúc.
Sói tôi xin chào cảm ơn. . . . . .
Muôn phần cảm kích mọi người đã ủng hộ cho tới bây giờ.
Tình cảm của Ngô Hiểu Dao và Dạ Thiên Ưng rất tốt, rất tốt. . . . . .
Nhưng mà. . . . . .
Trong thời gian 1 tháng mày họ không từng một lần hành động thân mật.
Cô và anh đều có khúc mắc.
Bên trong biệt thự, anh ôm cô thật chặt.
Mọi thứ đều đã kết thúc, chuyện gì anh cũng không chút bận tâm, nhưng Tiếu Thiên Dạ đối với anh tổn thương tinh thần anh lại canh cánh trong lòng.
“Thiên Ưng, chuyện là trường của bọn em trao đổi học sinh, em muốn đi Pháp trao đổi khoảng thời gian một năm.”
“Em nói cái gì? ?” Một năm ư, cô muốn đi Pháp một năm ư!
“Anh sẽ chờ em chứ?” Cặp mắt thật to kia của cô long lanh, hỏi Dạ Thiên Ưng.
“Hãy đi đi. . . . . .”
Như vậy có lẽ cũng tốt, trước tiên có lẽ xa nhau một thời gian ngắn cũng tốt. . . . . .
Đưa tay nhỏ bé dùng sức giật một sợi tóc của anh.
“Sao lại túm tóc anh?”
“Anh mọc tóc bạc đấy.” Cô cười xấu xa nói xong, liền đem sợi tóc kia bỏ vào trong túi áo.
“Làm sao có thể?” Anh hiếm khi có tóc bạc trên mặt phủ lên một chút nghi ngờ, nhanh chóng chạy về phía toilet không ngừng soi đầu tóc của mình.
Chỉ nghe trong phòng ngủ Ngô Hiểu Dao chừng muốn cười không khép miệng được. anh biết anh bị trêu đùa rồi. . . . . .
“Thiên Thần, trường học các chú trao đổi sinh viên trao đổi ở đâu vậy? ? ?”
Ngô Hiểu Dao đã rời đi khoảng gần hai tháng rồi, vẫn không từng liên lạc hỏi thăm anh.
“Anh, thật xin lỗi.” Bắc Thiên Thần đưa tay cầm một phong thư trong tay giao cho Dạ Thiên Ưng.
Thiên Ưng:
Thời điểm khi anh đọc được lá thư này, em đã rời đi rồi.
Cùng ở một chỗ với anh từ khi quen biết đến bây giừ đã trải qua 13 năm, tình cảm của chúng ta tới dễ dàng, nhưng mà đã trải qua một lần lại một lần thử thách.
Một lần thử thách cuối cùng này, dường như anh đã thất bại, mà em cũng thua. . . . . .
Ha ha, khoảng thời gian một năm này, Thiên Ưng, anh có nguyện ý chờ em khoảng thời gian một năm không?
Nếu một năm sau em chưa trở lại bên cạnh anh, có nghĩa là em mãi mãi cũng sẽ không trở về nữa.
Nếu như một năm sau anh có người trong lòng, mà em cũng trở về, em sẽ thật tâm chúc phúc anh. . . . . .
Dao Dao yêu của anh
Cô đang làm cái gì? Anh không hiểu.
Lần này anh lại bị cô lừa rồi.
Một năm sao?
Ha ha, mười năm, anh cũng chờ qua rồi.
Nếu một năm sau cô không trở về, anh có lật tung thế giới cũng phải tìm cô trở về.
Nếu như một năm sau cô có người trong lòng, hắn sẽ không chúc phúc cô, anh sẽ lại lần nữa đoạt lại cô đến bên cạnh mình. . . . . .
Một năm sau. . . . . .
Công ty của Dạ Thiên Ưng giống như anh dự liệu, đã phát triển mạnh mẽ lên hạng 10 thế giới, anh mới 27 tuổi mà thôi, thời gian tương lai đủ để anh vượt lên hạng thứ nhất thế giới!
Anh và Ngô Hiểu Dao đã qua thời hạn một năm rồi sắp vượt quá 3 tháng, cô chua có trở về, có nghĩa là cô mãi mãi cũng sẽ không trở lại sao?
Trong văn phòng, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, trong đôi mắt anh kia, vẫn không có một chút thỏa mãn.
Xem ra anh cần phải đi tìm cô rồi. . . . . .
“Tuấn Hi, chuyện của công ty giao cho cậu.”
“Vâng, tôi biết rồi.”Trong quan hệ của anh cùng Hàn Tuấn Hi không có chút thay đổi nào, trải qua thời gian một năm trò chuyện này, anh đã xem chuyện kia vô cùng phai nhạt rồi.
“Thiên Ưng, bên ngoài có một người phụ nữ mang theo một bé trai 5 tuổi đến đây tìm anh, cô ấy nói là con của anh!” Sau khi Hạ Uyển Uyển bị tập kích, thân thể đã bình phục rồi, không có để lại di chứng gì.
Toàn bộ người trong văn phòng, trái tim đều vọt lên cổ họng rồi.
Lông mày Dạ Thiên Ưng nhíu lại thành một hàng.
Đều là trước kia anh gây hại khắp nơi ở dưới, bây giờ có phụ nữ tìm tói cửa, ngay cả con anh cũng mang đến, giải quyết như thế nào? ? ? ?
“Không phải đâu, con của anh Thiên Ưng sao? Vậy. . . . . .” Chân phải của Lăng Thánh Quân tuy rằng không được linh hoạt như trước kia nữa, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.
“Uyển Uyển, cho cô ta 300 vạn, bảo cô ta đi.” Cho dù đứa bé kia thật là của anh, anh cũng không có cách nào thừa nhận được.
Không hề yêu mà sinh ra đứa nhỏ, căn bản là không hạnh phúc.
“Anh khẳng định dùng tiền đuổi cô ấy?” Hạ Uyển Uyển khẽ mỉm cười.
Cửa lớn của văn phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ đeo kính ôm một đứa bé hơn vài tháng đi vào trong văn phòng.
“Ai, anh thật đúng là vô tình quá, 300 vạn đã muốn xua đuổi em?” Người phụ nữ hóm hỉnh nói xong, đưa tay gỡ kính đang đeo trên mặt xuống.
“. . . . . . . . .” Trong nháy mắt đôi mắt của Dạ Thiên Ưng lộ ra đầy kinh ngạc, thế nhưng lập tức anh chạy vội tới trước mặt người phụ nữ kia: “Đứa bé này?”
“Con anh, anh không muốn thừa nhận?” Người phụ nữ tức giận nói xong, giơ tay đưa đứa trẻ cho Dạ Thiên Ưng.
“Con của anh? ? ?” Nét mặt anh ấy đầy kinh ngạc, lộ ra đầy hưng phấn mỉm cười, ôm trong ngực đứa trẻ hơn vài tháng, anh nâng lên trên cao: “Con tôi, tôi có con rồi..., ha ha ha ha.”
“Nhìn xem, em biết ngay, anh có con chắc chắn sẽ không thương yêu em nữa!” Người phụ nữ không vui nói xong, quay mình định rời đi.
Anh đưa tay giữ ánh tay cô lại, nét mặt ngập tràn dịu dàng vô hạn: “Bảo bối, hoan nghênh quay trở về. . . . . .”
Vào thời điểm một năm trước cô lừa Dạ Thiên Ưng đi Pháp đã biết mình mang thai rồi.
Nhưng mà đứa bé kia là của ai, cô không dám xác định.
Cô cũng không phải một người vô tình, cho dù là con của Hàn Tuấn Hi cô cũng sẽ không bỏ đi.
Chỉ có điều, đứa bé là của Hàn Tuấn Hi, cô cũng sẽ y theo lời trong lá thư mãi mãi sẽ không xuất hiện ở trước mặt Dạ Thiên Ưng, cẩn thận chăm sóc đứa trẻ này.
Rất may mắn, trời xanh có mắt, đứa bé này là của Dạ Thiên Ưng.
Vào lúc trước khi cô đi đã rút một sợi tóc của anh để làm kiểm tra DNA.
Đứa bé là của cô và Dạ Thiên Ưng.
Ha ha, cô đã trở lại, đã mang theo con của họ trở về. . . . . .
Anh lại mắc bẫy, ai. . . . . .
Cuối cùng anh thật sự là bị cô đùa giỡn vòng quanh vậy.
“Chào mừng trở về, Dao Dao.” Cô đối mặt với câu hỏi thăm này của Hàn Tuấn Hi, không có gì gượng gạo.
Thời gian một năm này thật sự làm phai mờ đi rất nhiều khúc mắc.
Nếu thời điểm kia bảo cô miễn cưỡng ở lại bên cạnh Dạ Thiên Ưng, ba người họ cũng sẽ không bỏ xuống khúc mắc trong lòng.
Nhưng bây giờ. . . . . .
Có lẽ giống với câu nói kia, một vài thời điểm giữa người yêu thật sự cần xa nhau một chút, mới có thể đổi lấy yêu thương nhiều hơn.
“Anh Tuấn Hi.” Cô bộc lộ ra một giọng nói ngọt ngào rồi mỉm cười.
“Chào mừng trở về.”
Thời gian một năm này làm phai nhạt đi không chỉ khúc mắc trong lòng Ngô Hiểu Dao, Dạ Thiên Ưng, Hàn Tuấn HI ba người ho. mà ngay cả Lăng Thánh Long cũng buông xuống tình cảm đối với cô.
“Thánh Quân, không phải cậu lại cao lên chứ?”
“Là cô lùn đi chứ?” 14967626
“. . . . . .”
“Hoan nghênh trở về.” Kể cả trong lòng Bắc Thiên Thần, cũng bỏ xuống hết thảy mọi thứ, mọi thứ.
Chỉ tiếc, cho đến tận bây giờ, cô cũng không biết Bắc Thiên Thần đã từng thích cô.
Mọi thứ thật sự quay lại thời điểm bắt đầu, khác biệt duy nhất chỉ là, cô và Dạ Thiên Ưng thật sự thành một gia đình. . . . . .
Trên giường lớn mềm mại, hai cỗ thân thể trần trụi đan vào nhau day dưa cùng một chỗ.
Bốn phiến môi dán vào với nhau thật chặt . . . . . .
“Thiên Ưng, Thiên Ưng, em nhớ anh muốn chết.” Chỉ là một nụ hôn, Ngô Hiểu Dao cũng đã yêu kiều làm cho thở gấp không thôi.
Hai má ửng đỏ lên, đôi mắt lại càng thêm có chút mê ly.
Bàn tay to của Dạ Thiên Ưng từ từ trượt đến chỗ mềm mại của cô, khẽ lấy tay chạm vào bông hoa đang hé nở mà quét qua, tà mị cười, ở trước mặt cô đung đưa ngón tay dính đầy mật hoa: “Đại hồng thủy a.”
“Ghét!” Cô ngượng ngùng quay đầu lại, cau mày lên.
“Muốn không?” Lời nói của anh lúc này đã tràn ngập trêu đùa, một năm xa cách này anh đã sớm không thể đợi được mà muốn cô, nhưng anh vẫn không quên giở trò xấu xa trêu chọc.
Ai bảo cô lừa anh thời gia đã hơn một năm rồi đấy chứ?
Đôi mắt cô khép chặt, ngượng ngùng gật đầu một cái.
Khóe miệng chớp nhoáng vẽ lên một nụ cười thỏa mãn, đưa tay sang bên giường cầm lên một cái hộp tinh xảo: “Trước tiên đưa tay ra.”
Mở mắt ra, nhìn trong tay anh cầm chiếc nhẫn cô đã từ chối hai lần.
Ha ha, lần này cô sẽ không cự tuyệt nữa, ngoan ngoãn đưa tay phải ra, anh cầm chiếc nhẫn kim cương lấp lánh ấy đeo vào trên ngns tay áp út của cô.
Một cỗ thân thể, dục vọng kia của anh đã sớm bành trướng lúc này nhập vào bông hoa của cô, cô thỏa mãn kêu lên một tiếng ngâm khe khẽ.
Nhưng rất lâu mà anh không có di chuyển.
“Làm sao vậy?” Cô hơi lo lắng hỏi anh.
“Em không gọi dễ nghe một chút, anh không có động lực nha.”
Lúc này, anh vẫn không quên đùa giỡn xấu xa, không ngừng khiêu khích trêu chọc cô, đến lúc này còn không vừa lòng cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy chớp mắt lộ ra bất mãn, oán trách nói: “Anh thật xấu.”
“Ai, anh bị em đùa giỡn bao nhiêu lần rồi? Hai ta ai xấu xa? Nhanh lên, mau gọi đi.”
Quay đầu sang, giống như một đóa hoa nở rộ miệng lúc này nũng nịu gọi câu: “Ông xã. . . . . .”
Thân thể của anh rất mạnh mẽ di chuyển xuống, nhưng lại dừng ở dưới.
“Lại làm sao vậy? ?”
“Không nghe thấy, gọi thêm vài tiếng.”
Cô cong cái miệng nhỏ nhắn lên, hai tay ôm lấy cổ anh, ánh mắt nhìn thẳng vào anh: “Ông xa, em yêu anh. 10nlk.
Lúc này anh mới thõa mãn cười, gắt gao ôm lấy cô càng di chuyển thân thể thành thục: “Bà xã, anh yêu em, sinh cho anh đứa con nữa nhé.”
“Không đau, sinh con đau lắm.”
“Ha ha, đứa con thứ nhất chúng ta đã sinh ra, thế nhưng anh không có ở bên cạnh em giúp đỡ em, điều này làm em tiếc nuối, cho nên anh muốn em sinh cho anh đứa con thứ hai, anh sẽ tính cả lần đầu tiên đồng thời đền bù cho em.”
Cô nghe lời nói cảm động kia, cô bị làm cảm động rồi. . . . . .
Cô một thân một mình sinh đứa nhỏ ra, quả thực rất cô độc bất lực, ngượng ngùng khẽ gật đầu, gắt gao ôm anh.
Chớp mắt khóe miệng của anh khẽ vẽ nên một nụ cười xấu xa.
Rốt cuộc ai mới thật sự là người xấu chứ?
Là người đàn ông xấu xa này? Hay là người phụ nữ xấu xa đó?
“Ông xã,con đi tiểu bẩn một bãi kìa.” Đứa con thứ nhất của họ đã hơn mọt tuổi rồi, mà trong bụng của cô cũng đã mang thai đưa thứ hai.
“Biết rồi, biết rồi!” Trong chớp mắt vẻ mặt kia của Dạ Thiên Ưng phủ lên chút bực mình, bây giờ anh cực kỳ hối hận bảo cô sinh ra nhiều con như vậy.
Cô ngoại trừ cho con bú gần như chưa từng chăm sóc qua, tất cả đều là anh một phen phân một phen nước tiểu chăm sóc Bảo Bảo của bọn họ.
Ai bảo trước kia anh đồng ý với cô, vừa sẽ yêu thương con lại vừa cưng chiều cô chứ?
Hoàn toàn là anh tự chuốc lấy.
Mà bây giờ Ngô Hiểu Dao vừa đi học vừa làm mẹ chưa lập gia đình, rốt cuộc khổ cực cũng qua đi chính mình thoải mái vui vẻ.
Về phần chuyện của cha cô, đến bây giờ cô cũng không biết, Tiếu Cục trưởng chính là cha của cô. . . . . .
Bên này Lăng Thánh Long và Bắc Thiên Thần đã tìm được bạn gái rồi, cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
Lăng Thánh Long và Hạ Uyển Uyển thuận lợi thành hôn.
Mọi việc này kết thúc hoàn toàn ưng ý. Tiếc nuối duy nhất chính là Hàn Tuấn Hi vẫn còn độc thân. . . . . .
Anh ta độc thân là vì nguyên nhân gì?
Trong lòng anh ta tình cảm không có một chút chỗ đứng sao?
Không phải vậy. . . . . .
Anh ta có người trong lòng, anh cũng vẫn luôn thích người đó. . . . . .
=== ==========Hết trọn bộ === ====== ====
Lời của tác giả: Sói tôi làm tròn lời hứa. Xong xuôi thiên văn này trước khoảng 15 ngày.
Đối với tình yêu sói tôi cũng không thích đi sâu vào nghiên cứu, tôi chỉ biết, câu chuyện này hoàn toàn không phải là câu chuyện về Cô bé lọ lem và hoàng tử.
Nếu Ngô Hiểu Dao ở n năm trước không thay Dạ Thiên Ung đỡ đao kia, bọn họ căn bản cũng không có khả năng ràng buộc giống như vậy. thiên hạ không có bữa ăn nào mà khồng phải trả tiền cơm trưa. Chuyện xưa Cô bé lọ lem và hoàng tử vĩnh viễn không có phần chân thực. Truyện cổ tích đến tiếp sau ngoại truyện là cái gì mọi người có biết không?
Đó chính là sau khi Cô bé lọ lem tiến vào tòa thành, sa đọa, bắt đầu yêu tiền bạc, yêu quyền lợi rồi.
Đây, chính là thực tế.
Kể cả màn biểu diễn trên giường giữa Ngô Hiểu Dao và Hàn Tuấn Hi, cũng là hiện thực.
Dạ Thiên Ưng ra ngài lăn lộn đã sớm nghĩ tới, mình sẽ liên lụy người nhà, cho nên, những điều này là do con đường phải trải qua, trừ khi anh mãi mãi đều là sạch sẽ.
Xã hội ư, hiện thực chính là như vậy.
Thiên văn này sói tôi vốn định viết ngoại truyện, nhưng xem ra là thôi đi, có một số thời điểm, giữ lại một chút chỗ trống, dường như hãy còn càng có thể làm ký ức của mọi người mới mẻ, không phải sao?
Hôm nay là ngày 14 tháng 2 rồi ư, ngày lễ tình nhân. Chúc cho Ngô Hiểu Dao cùng Dạ Thiên Ưng trăm năm hòa hợp, cũng chúc cho toàn thể độc giả một lễ tình nhân hạnh phúc.
Sói tôi xin chào cảm ơn. . . . . .
Muôn phần cảm kích mọi người đã ủng hộ cho tới bây giờ.