Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 198
Ngô Hiểu Dao do dự một chút, tò mò nhìn Dạ Thiên Ưng: "Thứ gì vậy, sao bụng dưới của em rất đau nha."
". . . . . . . . . . . ." Dạ Thiên Ưng hơi chuyện sững sờ, xoay người nằm ở bên cạnh của cô, bất đắc dĩ cười cười. . . . . .
Cô quá thuần khiết rồi, thật quá thuần khiết rồi. Anh thật sự không nỡ tổn thương cô nha? ?
Dạ Thiên Ưng đưa tay kéo chăn lên, nhẹ nhàng trùm lên trên người của cô, ôm chặt lấy thân thể không một mảnh vải của Ngô Hiểu Dao.
Chỉ một thoáng, Ngô Hiểu Dao cảm giác hôm nay có chút kỳ quái, chẳng lẽ Dạ Thiên Ưng lập tức phải đi rồi chưa?
"Thiên Ưng, anh phải đi sao?"
"Không phải, sáng mai mới đi." Dạ Thiên Ưng ở phía sau của cô êm ái đáp trả.
"Vậy ngươi hôm nay không cởi đã ngủ chưa?" Đúng vậy, bình thường Dạ Thiên Ưng không phải là hay ngủ trần sao? Hôm nay anh tại sao mặc y phục lúc ngủ?
Nghe được cô ấy là tò mò hỏi, Dạ Thiên Ưng ở bên tai cô hừ nhẹ một tiếng, xấu xa cười một tiếng: "Thì ra là em muốn anh ngủ trần a, nên sớm nói nha."
Cô chau mày, trở tay đập bắp đùi Dạ Thiên Ưng: "Mới không phải !" Nói xong, cô xấu hổ nhắm hai mắt.
Mà Dạ Thiên Ưng. . . . . . Nhưng không cách nào ngủ.
Anh rất khó chịu, toàn thân sắp bị dục hỏa đốt cháy rồi, bụng dưới vẫn bành trướng, thật là muốn dạy dỗ cô gái năm ở bên cạnh mà.
Anh bây giờ ngay cả mặc quần áo ôm cô ngủ cũng cảm thấy không cách nào kiềm chế ham muốn của mình. Huống chi bị một lớp y phục kia ngăn cách?
Không biết vì sao a, anh phát hiện mình không cách nào xuống tay với cô, là anh trở nên ngây thơ sao? Vẫn là anh không bỏ được biến cô thành nữ nhân này? Lúc nào thì anh biến thành người đàn ông như vậy cơ chứ? Người phụ nữ ở trong lòng anh được xem là gì?
Mà tại sao Ngô Hiểu Dao ở trong lòng anh lại chiếm một vị trí quan trọng như vậy? ? Là bởi vì chuyện của mười hai năm trước sao?
Anh nhẹ nhàng nhấc chiếc chăn lên, nhìn chăm chú vào vết sẹo trên vai trái của cô, đôi mắt trong nháy mắt trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng dùng môi hôn vết sạo không hoàn mỹ kia của Ngô Hiểu Dao.
Đối với anh mà nói, vết sẹo này, là vật ràng buộc anh với cô trong mười hai năm qua. . . . . .
Thật ra thì, Ngô Hiểu Dao căn bản không có ngủ, cảm giác Dạ Thiên Ưng hôn bả vai của mình, cô không hề mở mắt.
Mà là trong lòng có chút khổ sở. . . . . .
Cô không hiểu tại sao Dạ Thiên Ưng lại xem trọng vết sẹo không hoàn mỹ của mình như vậy, tại sao mỗi lần Dạ Thiên Ưng nhìn thấy vết sẹo kia thì sau đó sẽ chảy lộ ra vô tận dịu dàng. . . . . .
Trong sân trường tối đen như mực, tất cả nữ sinh ở trong túc xá quan sát ba đại soái ca đang đứng ở cửa. Ba người kia chính là Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long cùng với Hàn Tuấn Hi. Ba người bọn họ đút đôi tay ở trong túi áo giống như là đang chờ cái gì đó .
Không bao lâu, La Bích Nghi liền đi ra cửa túc xá, nhìn về phía Lăng Thánh Quân: "Đến đây!"
Cô chỉ biết Lăng Thánh Quân, hiện tại cô biết Lăng Thánh Quân là bạn của Dạ Thiên Ưng, cũng không phải là học sinh nào. Mà cô còn mang theo hai nữ sinh dẫn đầu đám con gái khi dễ Ngô Hiểu Dao.
"Chuyện gì?" Hai nữ sinh có chút khẩn trương hỏi ba đại soái ca ở trước mắt.
Lăng Thánh Quân nhìn về phía La Bích Nghi: "Biết đánh người không?"
La Bích Nghi vừa nghe, ngẩn người, đánh người ai không biết à?"Biết a."
"Ha ha, chúng ta là đàn ông, cho nên có khó khăn khi động thủ, cô tốt nhất giáo huấn hai cô gái đã khi dễ Hiểu Dao một chút! !"
Hai nữ sinh kia vừa nghe, ngẩn người. La Bích Nghi quay đầu, cô mỉm cười nhìn về phía hai nữ sinh kia.
Này hai nữ sinh vừa nghĩ sẽ hiểu, bọn họ cho rằng đã có thể báo thù cho Ngô Hiểu Dao! Thấy tình thế bất lợi cho mình, họ liền nghĩ đến việc xoay người chạy vào trong túc xá.
Ai ngờ Dạ Thiên Ưng từ trong hành lang ký túc xá đi từ từ tới chỗ bọn họ.
Này hai nữ sinh ngẩn ra. Trước sau đều có giáp công a, chỉ có thể nghĩ lại, bốn đàn ông nên không dám bắt các cô như thế nào, mà La Bích Nghi một người nữ sinh cũng có thể đánh không lại hai người các cô.
Họ dừng bước, nhìn chăm chú vào Dạ Thiên Ưng. Dạ Thiên Ưng không có bất kỳ vẻ mặt gì, vẫn như cũ bước chân ưu nhã chạy về hướng họ.
Rất nhanh đã đứng trước mặt bọn họ, nét mặt Dạ Thiên Ưng nhất thời âm lãnh xuống tới cực độ, hai nữ sinh này không biết là nên sợ hay là nên hưởng thụ, bởi vì Dạ Thiên Ưng thật quá đẹp trai xuất sắc rồi.
Anh dừng chân đứng trước mặt hai nữ sinh kia. Không đợi hai nữ sinh kia mở miệng, anh dùng tay hung hăng cho nữ sinh bên trái một bạt tai, một người nữ sinh khác còn chưa có phản ứng, anh nhanh chóng lấy mu bàn tay cho nữ sinh bên phải một bạt tai hung hăng.
Khóe miệng hai nữ sinh thoáng chốc xuất hiện một vệt máu, hoảng sợ bụm má nhìn chăm chú vào Dạ Thiên Ưng.
Dạ Thiên Ưng nhìn chăm chú vào hai nữ sinh vẻ mặt vẫn âm trầm, lời nói cũng rất là âm lãnh: "Không nên có ý đồ đắc tội vời người không thể đắc tội, hậu quả khi dễ Dao Dao, không phải ai trong các cô có thể nhận nỗi!"
Hai nữ sinh lần lượt nhìn nhau một cái, vội vàng gật đầu một cái.
Thật ra thì bảo các cô khi dễ Ngô Hiểu Dao là Bắc Thiên Thần, họ bây giờ đã biết Bắc Thiên Thần là em trai của Dạ Thiên Ưng, cho nên coi như nói ra chủ mưu là ai cũng vô ích.
"Cút đi!" Cho mỗi người một cái bạt tai coi như là nhẹ cho hai nữ sinh này lắm rồi, nếu như họ không phải học sinh theo tính cách của Dạ Thiên Ưng anh trực tiếp liền kêu họ biến mất khỏi thế giới này, căn bản cho họ bạt tai là đơn giản.
Hơn nữa tính tình của anh, có vài người phụ nữ ỷ mình là phụ nữ liền không chút kiêng kỵ gây chuyện thị phi, cho nên anh không quan tâm là nam hay nữ, chọc giận anh thì anh sẽ giết không tha.
Không nên khi dễ Hiểu Dao. Hai nữ sinh nghe xong, liền chạy một mạch vào bên trong ký túc xá nữ.
La Bích Nghi cảm thấy Dạ Thiên Ưng ở trước mặt quả thật đẹp trai ngây người, ngược lại ba người kia không dám xuống tay với hai nữ sinh đáng ghét này đàn ông rất ham mê gái đẹp.
Theo lý thuyết đàn ông đánh phụ nữ rất đáng xấu hổ, nhưng La Bích Nghi cũng không biết tại sao, đã cảm thấy hôm nay Dạ Thiên Ưng đánh hai nữ nhân kia đặc biệt đẹp trai, đặc biệt nam tính!
Dạ Thiên Ưng chậm rãi đi ra ngoài ban công, thở dài, tối nay anh thật sự rất khó ngủ rồi, hi vọng ở bên ngoài sẽ tỉnh táo lại. . . . . .
". . . . . . . . . . . ." Dạ Thiên Ưng hơi chuyện sững sờ, xoay người nằm ở bên cạnh của cô, bất đắc dĩ cười cười. . . . . .
Cô quá thuần khiết rồi, thật quá thuần khiết rồi. Anh thật sự không nỡ tổn thương cô nha? ?
Dạ Thiên Ưng đưa tay kéo chăn lên, nhẹ nhàng trùm lên trên người của cô, ôm chặt lấy thân thể không một mảnh vải của Ngô Hiểu Dao.
Chỉ một thoáng, Ngô Hiểu Dao cảm giác hôm nay có chút kỳ quái, chẳng lẽ Dạ Thiên Ưng lập tức phải đi rồi chưa?
"Thiên Ưng, anh phải đi sao?"
"Không phải, sáng mai mới đi." Dạ Thiên Ưng ở phía sau của cô êm ái đáp trả.
"Vậy ngươi hôm nay không cởi đã ngủ chưa?" Đúng vậy, bình thường Dạ Thiên Ưng không phải là hay ngủ trần sao? Hôm nay anh tại sao mặc y phục lúc ngủ?
Nghe được cô ấy là tò mò hỏi, Dạ Thiên Ưng ở bên tai cô hừ nhẹ một tiếng, xấu xa cười một tiếng: "Thì ra là em muốn anh ngủ trần a, nên sớm nói nha."
Cô chau mày, trở tay đập bắp đùi Dạ Thiên Ưng: "Mới không phải !" Nói xong, cô xấu hổ nhắm hai mắt.
Mà Dạ Thiên Ưng. . . . . . Nhưng không cách nào ngủ.
Anh rất khó chịu, toàn thân sắp bị dục hỏa đốt cháy rồi, bụng dưới vẫn bành trướng, thật là muốn dạy dỗ cô gái năm ở bên cạnh mà.
Anh bây giờ ngay cả mặc quần áo ôm cô ngủ cũng cảm thấy không cách nào kiềm chế ham muốn của mình. Huống chi bị một lớp y phục kia ngăn cách?
Không biết vì sao a, anh phát hiện mình không cách nào xuống tay với cô, là anh trở nên ngây thơ sao? Vẫn là anh không bỏ được biến cô thành nữ nhân này? Lúc nào thì anh biến thành người đàn ông như vậy cơ chứ? Người phụ nữ ở trong lòng anh được xem là gì?
Mà tại sao Ngô Hiểu Dao ở trong lòng anh lại chiếm một vị trí quan trọng như vậy? ? Là bởi vì chuyện của mười hai năm trước sao?
Anh nhẹ nhàng nhấc chiếc chăn lên, nhìn chăm chú vào vết sẹo trên vai trái của cô, đôi mắt trong nháy mắt trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng dùng môi hôn vết sạo không hoàn mỹ kia của Ngô Hiểu Dao.
Đối với anh mà nói, vết sẹo này, là vật ràng buộc anh với cô trong mười hai năm qua. . . . . .
Thật ra thì, Ngô Hiểu Dao căn bản không có ngủ, cảm giác Dạ Thiên Ưng hôn bả vai của mình, cô không hề mở mắt.
Mà là trong lòng có chút khổ sở. . . . . .
Cô không hiểu tại sao Dạ Thiên Ưng lại xem trọng vết sẹo không hoàn mỹ của mình như vậy, tại sao mỗi lần Dạ Thiên Ưng nhìn thấy vết sẹo kia thì sau đó sẽ chảy lộ ra vô tận dịu dàng. . . . . .
Trong sân trường tối đen như mực, tất cả nữ sinh ở trong túc xá quan sát ba đại soái ca đang đứng ở cửa. Ba người kia chính là Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long cùng với Hàn Tuấn Hi. Ba người bọn họ đút đôi tay ở trong túi áo giống như là đang chờ cái gì đó .
Không bao lâu, La Bích Nghi liền đi ra cửa túc xá, nhìn về phía Lăng Thánh Quân: "Đến đây!"
Cô chỉ biết Lăng Thánh Quân, hiện tại cô biết Lăng Thánh Quân là bạn của Dạ Thiên Ưng, cũng không phải là học sinh nào. Mà cô còn mang theo hai nữ sinh dẫn đầu đám con gái khi dễ Ngô Hiểu Dao.
"Chuyện gì?" Hai nữ sinh có chút khẩn trương hỏi ba đại soái ca ở trước mắt.
Lăng Thánh Quân nhìn về phía La Bích Nghi: "Biết đánh người không?"
La Bích Nghi vừa nghe, ngẩn người, đánh người ai không biết à?"Biết a."
"Ha ha, chúng ta là đàn ông, cho nên có khó khăn khi động thủ, cô tốt nhất giáo huấn hai cô gái đã khi dễ Hiểu Dao một chút! !"
Hai nữ sinh kia vừa nghe, ngẩn người. La Bích Nghi quay đầu, cô mỉm cười nhìn về phía hai nữ sinh kia.
Này hai nữ sinh vừa nghĩ sẽ hiểu, bọn họ cho rằng đã có thể báo thù cho Ngô Hiểu Dao! Thấy tình thế bất lợi cho mình, họ liền nghĩ đến việc xoay người chạy vào trong túc xá.
Ai ngờ Dạ Thiên Ưng từ trong hành lang ký túc xá đi từ từ tới chỗ bọn họ.
Này hai nữ sinh ngẩn ra. Trước sau đều có giáp công a, chỉ có thể nghĩ lại, bốn đàn ông nên không dám bắt các cô như thế nào, mà La Bích Nghi một người nữ sinh cũng có thể đánh không lại hai người các cô.
Họ dừng bước, nhìn chăm chú vào Dạ Thiên Ưng. Dạ Thiên Ưng không có bất kỳ vẻ mặt gì, vẫn như cũ bước chân ưu nhã chạy về hướng họ.
Rất nhanh đã đứng trước mặt bọn họ, nét mặt Dạ Thiên Ưng nhất thời âm lãnh xuống tới cực độ, hai nữ sinh này không biết là nên sợ hay là nên hưởng thụ, bởi vì Dạ Thiên Ưng thật quá đẹp trai xuất sắc rồi.
Anh dừng chân đứng trước mặt hai nữ sinh kia. Không đợi hai nữ sinh kia mở miệng, anh dùng tay hung hăng cho nữ sinh bên trái một bạt tai, một người nữ sinh khác còn chưa có phản ứng, anh nhanh chóng lấy mu bàn tay cho nữ sinh bên phải một bạt tai hung hăng.
Khóe miệng hai nữ sinh thoáng chốc xuất hiện một vệt máu, hoảng sợ bụm má nhìn chăm chú vào Dạ Thiên Ưng.
Dạ Thiên Ưng nhìn chăm chú vào hai nữ sinh vẻ mặt vẫn âm trầm, lời nói cũng rất là âm lãnh: "Không nên có ý đồ đắc tội vời người không thể đắc tội, hậu quả khi dễ Dao Dao, không phải ai trong các cô có thể nhận nỗi!"
Hai nữ sinh lần lượt nhìn nhau một cái, vội vàng gật đầu một cái.
Thật ra thì bảo các cô khi dễ Ngô Hiểu Dao là Bắc Thiên Thần, họ bây giờ đã biết Bắc Thiên Thần là em trai của Dạ Thiên Ưng, cho nên coi như nói ra chủ mưu là ai cũng vô ích.
"Cút đi!" Cho mỗi người một cái bạt tai coi như là nhẹ cho hai nữ sinh này lắm rồi, nếu như họ không phải học sinh theo tính cách của Dạ Thiên Ưng anh trực tiếp liền kêu họ biến mất khỏi thế giới này, căn bản cho họ bạt tai là đơn giản.
Hơn nữa tính tình của anh, có vài người phụ nữ ỷ mình là phụ nữ liền không chút kiêng kỵ gây chuyện thị phi, cho nên anh không quan tâm là nam hay nữ, chọc giận anh thì anh sẽ giết không tha.
Không nên khi dễ Hiểu Dao. Hai nữ sinh nghe xong, liền chạy một mạch vào bên trong ký túc xá nữ.
La Bích Nghi cảm thấy Dạ Thiên Ưng ở trước mặt quả thật đẹp trai ngây người, ngược lại ba người kia không dám xuống tay với hai nữ sinh đáng ghét này đàn ông rất ham mê gái đẹp.
Theo lý thuyết đàn ông đánh phụ nữ rất đáng xấu hổ, nhưng La Bích Nghi cũng không biết tại sao, đã cảm thấy hôm nay Dạ Thiên Ưng đánh hai nữ nhân kia đặc biệt đẹp trai, đặc biệt nam tính!
Dạ Thiên Ưng chậm rãi đi ra ngoài ban công, thở dài, tối nay anh thật sự rất khó ngủ rồi, hi vọng ở bên ngoài sẽ tỉnh táo lại. . . . . .