Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 197
Cảm nhận được bàn tay đang trên bụng, Ngô Hiểu Dao hốt hoảng mở hai mắt ra, một tay kéo tay Dạ Thiên Ưng được đặt ở bụng cô: "Không được."
Dạ Thiên Ưng nheo mắt lại, giống như cười xấu xa, hoặc như là biểu hiện cái gì. Đột nhiên, hàm răng của anh nhẹ nhàng cắn hút nụ hoa của cô.
Loại cảm giác đó rất khổ sở, nhưng vẫn còn có loại cảm giác khổ sở hơn nhiều, Ngô Hiểu Dao cảm nhận từng cái tế bào trong thân thể mình đang bị Dạ Thiên Ưng trêu đùa .
Cô không còn chút sức lực nào đành buông lỏng ra thật chặt lôi kéo tay Dạ Thiên Ưng.
Nhờ vào đó, Dạ Thiên Ưng tay từ từ du miệng đi tới cô mềm mại. . . . . . 10nlk.
hô hấp của cô thanh càng ngày càng gấp rút, cô vốn là bắt được ga giường tay cũng đổi thành kéo áo Dạ Thiên Ưng rồi.
Cô đã không ngờ nếu như tiếp tục kéo dài sẽ là như thế nào, cô chỉ cảm thấy bây giờ cô vô cùng điên cuồng vô cùng mê loạn.
Nhìn bộ dạng mê loạn của cô, Dạ Thiên Ưng cảm thấy còn chưa đủ, anh muốn Ngô Hiểu Dao nhiều hơn bởi vì anh mà điên cuồng cùng mê loạn!
đôi mắt xinh đẹp của cô mở thật to, nếu như không phải là Dạ Thiên Ưng ngăn âm thanh phát ra từ miệng cô, cô khẳng định rằng không biết mình sẽ phát ra âm thanh kỳ quái như thế nào.
bị Dạ Thiên Ưng kích thích như vậy, cô phát ra âm thanh ô ô. . . . . . .
Toàn thân càng thêm nhẹ nhàng, cô không biết hiện tại ở tình huống là như thế nào. Cô chỉ biết, hiện tại Dạ Thiên Ưng đang trêu chọc cô chuyện mà trước nay chưa hề có.
Cô đã không biết là nên ngăn cản Dạ Thiên Ưng, hay là nên tiếp tục nữa. Tóm lại, đầu óc của cô bây giờ là trống rỗng. . . . . .
Nhìn phản ứng của cô dần dần thuận theo, môi của anh từ từ rời đi môi anh đào của cô, trong lời nói tràn đầy trêu chọc: "Bé con, thoải mái không?" Dạ Thiên Ưng lời nói này xong, khóe miệng hiện lên nụ cười xấu xa.
Hiện tại Ngô Hiểu Dao quả thực thưởng thức được vô tận khoái cảm, nhưng là bị Dạ Thiên Ưng hỏi như thế, cô xấu hổ vô cùng, giống như là đang khóc, hoặc như là đang cầu xin tha lỗi đáp lại Dạ Thiên Ưng: "Thiên Ưng, van cầu anh, lấy ngón tay đi ra đi, em thật khó chịu."
"Khó chịu?" Dạ Thiên Ưng chất vấn hỏi cô, vừa lộ ra vẻ mặt trêu chọc: "Là hưởng thụ chứ?" . . . . . . Cô cắn răng.
"Ưm. . . . . ." Cô không cách nào khống chế phát ra âm thanh trầm thấp, cảm thấy âm thanh này ghê tởm nhưng lại phát ra từ miệng mình, cô xấu hổ nhắm lại hai mắt, cắn chặt đôi môi.
Quả thật thật mất thể diện, mỗi lần cô đều là như thế này không cách nào khống chế thân thể của mình, mỗi lần cô bị Dạ Thiên Ưng trêu chọc đến mức mê loạn cùng điên cuồng đến quên hết tất cả. . . . . .
Nghe âm thanh tuyệt mỹ kia của cô, bụng dưới của anh từ từ bành trướng lên. Thật dễ nghe, trên đời này âm thanh dễ nghe nhất chính là tiếng ngâm khẽ này được phát ra từ miệng Ngô Hiểu Da . . . . .
cô không biết loại cảm giác đó là cảm giác gì, bởi vì cô chỉ là một xử nữ.
Cô có thể cảm thấy mình giống như đám mây bay lơ lửng trên bầu trời, toàn thân lại có cảm giác nhột nhột khó nhịn.
Trước kia cô chưa bao giờ có loại cảm giác này, mà cô cũng biết loại này cảm giác hưởng thụ này là Dạ Thiên Ưng mang đến.
Cảm giác đó lamd quên hết tất cả, đầu óc trống rỗng cảm giác như bay lên trời. . . . . .
Dạ Thiên Ưng biết, Ngô Hiểu Dao tại sao lại có phản ứng kịch liệt như thế này. . . . . .
Anh vô cùng thỏa mãn, chính là anh làm cho cô chỉ vì anh mà điên cuồng mà mê loạn, nhưng là đồng thời dục hỏa của Dạ Thiên Ưng đã chạy tới tim. . . . . .
Anh rút ngón tay ra, khẽ hôn trán êm ái Ngô Hiểu Dao mà nói mấy câu: "Bảo bối, ngươi không phải là điên, mà là. . . . . ." Nói xong, Dạ Thiên Ưng cười xấu xa ở bên tai cô rỉ mấy câu.
Cô thật quá mẫn cảm rồi, anh chỉ trêu chọc đơn giản là có thể đưa cô vào cảnh giới hưởng thụ cao nhất. . . . . .
Cô bây giờ hoàn hồn nhớ tới biểu hiện vừa rồi quả thật thật mất thể diện, nhưng loại cảm giác này lại căn bản không cách nào khống chế. . . . . .
Dạ Thiên Ưng nằm ở trên người cô, tròng mắt của anh không có chút tỉnh táo, mà tràn đầy dục vọng.
Anh nghĩ muốn cô! Anh hiện tại không cách nào khống chế ham muốn có được cô!
Môi của anh rơi trên môi Ngô Hiểu Dao, nhưng chân mày cô hơi nhíu lại, tránh né nụ hôn này của Dạ Thiên Ưng, bày ra khỏi vẻ mặt khổ sở: "Thiên Ưng. . . . . ."
Dạ Thiên Ưng nheo mắt lại, giống như cười xấu xa, hoặc như là biểu hiện cái gì. Đột nhiên, hàm răng của anh nhẹ nhàng cắn hút nụ hoa của cô.
Loại cảm giác đó rất khổ sở, nhưng vẫn còn có loại cảm giác khổ sở hơn nhiều, Ngô Hiểu Dao cảm nhận từng cái tế bào trong thân thể mình đang bị Dạ Thiên Ưng trêu đùa .
Cô không còn chút sức lực nào đành buông lỏng ra thật chặt lôi kéo tay Dạ Thiên Ưng.
Nhờ vào đó, Dạ Thiên Ưng tay từ từ du miệng đi tới cô mềm mại. . . . . . 10nlk.
hô hấp của cô thanh càng ngày càng gấp rút, cô vốn là bắt được ga giường tay cũng đổi thành kéo áo Dạ Thiên Ưng rồi.
Cô đã không ngờ nếu như tiếp tục kéo dài sẽ là như thế nào, cô chỉ cảm thấy bây giờ cô vô cùng điên cuồng vô cùng mê loạn.
Nhìn bộ dạng mê loạn của cô, Dạ Thiên Ưng cảm thấy còn chưa đủ, anh muốn Ngô Hiểu Dao nhiều hơn bởi vì anh mà điên cuồng cùng mê loạn!
đôi mắt xinh đẹp của cô mở thật to, nếu như không phải là Dạ Thiên Ưng ngăn âm thanh phát ra từ miệng cô, cô khẳng định rằng không biết mình sẽ phát ra âm thanh kỳ quái như thế nào.
bị Dạ Thiên Ưng kích thích như vậy, cô phát ra âm thanh ô ô. . . . . . .
Toàn thân càng thêm nhẹ nhàng, cô không biết hiện tại ở tình huống là như thế nào. Cô chỉ biết, hiện tại Dạ Thiên Ưng đang trêu chọc cô chuyện mà trước nay chưa hề có.
Cô đã không biết là nên ngăn cản Dạ Thiên Ưng, hay là nên tiếp tục nữa. Tóm lại, đầu óc của cô bây giờ là trống rỗng. . . . . .
Nhìn phản ứng của cô dần dần thuận theo, môi của anh từ từ rời đi môi anh đào của cô, trong lời nói tràn đầy trêu chọc: "Bé con, thoải mái không?" Dạ Thiên Ưng lời nói này xong, khóe miệng hiện lên nụ cười xấu xa.
Hiện tại Ngô Hiểu Dao quả thực thưởng thức được vô tận khoái cảm, nhưng là bị Dạ Thiên Ưng hỏi như thế, cô xấu hổ vô cùng, giống như là đang khóc, hoặc như là đang cầu xin tha lỗi đáp lại Dạ Thiên Ưng: "Thiên Ưng, van cầu anh, lấy ngón tay đi ra đi, em thật khó chịu."
"Khó chịu?" Dạ Thiên Ưng chất vấn hỏi cô, vừa lộ ra vẻ mặt trêu chọc: "Là hưởng thụ chứ?" . . . . . . Cô cắn răng.
"Ưm. . . . . ." Cô không cách nào khống chế phát ra âm thanh trầm thấp, cảm thấy âm thanh này ghê tởm nhưng lại phát ra từ miệng mình, cô xấu hổ nhắm lại hai mắt, cắn chặt đôi môi.
Quả thật thật mất thể diện, mỗi lần cô đều là như thế này không cách nào khống chế thân thể của mình, mỗi lần cô bị Dạ Thiên Ưng trêu chọc đến mức mê loạn cùng điên cuồng đến quên hết tất cả. . . . . .
Nghe âm thanh tuyệt mỹ kia của cô, bụng dưới của anh từ từ bành trướng lên. Thật dễ nghe, trên đời này âm thanh dễ nghe nhất chính là tiếng ngâm khẽ này được phát ra từ miệng Ngô Hiểu Da . . . . .
cô không biết loại cảm giác đó là cảm giác gì, bởi vì cô chỉ là một xử nữ.
Cô có thể cảm thấy mình giống như đám mây bay lơ lửng trên bầu trời, toàn thân lại có cảm giác nhột nhột khó nhịn.
Trước kia cô chưa bao giờ có loại cảm giác này, mà cô cũng biết loại này cảm giác hưởng thụ này là Dạ Thiên Ưng mang đến.
Cảm giác đó lamd quên hết tất cả, đầu óc trống rỗng cảm giác như bay lên trời. . . . . .
Dạ Thiên Ưng biết, Ngô Hiểu Dao tại sao lại có phản ứng kịch liệt như thế này. . . . . .
Anh vô cùng thỏa mãn, chính là anh làm cho cô chỉ vì anh mà điên cuồng mà mê loạn, nhưng là đồng thời dục hỏa của Dạ Thiên Ưng đã chạy tới tim. . . . . .
Anh rút ngón tay ra, khẽ hôn trán êm ái Ngô Hiểu Dao mà nói mấy câu: "Bảo bối, ngươi không phải là điên, mà là. . . . . ." Nói xong, Dạ Thiên Ưng cười xấu xa ở bên tai cô rỉ mấy câu.
Cô thật quá mẫn cảm rồi, anh chỉ trêu chọc đơn giản là có thể đưa cô vào cảnh giới hưởng thụ cao nhất. . . . . .
Cô bây giờ hoàn hồn nhớ tới biểu hiện vừa rồi quả thật thật mất thể diện, nhưng loại cảm giác này lại căn bản không cách nào khống chế. . . . . .
Dạ Thiên Ưng nằm ở trên người cô, tròng mắt của anh không có chút tỉnh táo, mà tràn đầy dục vọng.
Anh nghĩ muốn cô! Anh hiện tại không cách nào khống chế ham muốn có được cô!
Môi của anh rơi trên môi Ngô Hiểu Dao, nhưng chân mày cô hơi nhíu lại, tránh né nụ hôn này của Dạ Thiên Ưng, bày ra khỏi vẻ mặt khổ sở: "Thiên Ưng. . . . . ."